“Ai nói ta là thánh nữ quỉ quái kia? Nhìn ta có điểm nào giống thánh nữ sao? Hoa Cẩm Dục tên hỗn đản này không tìm thấy thánh nữ lại bắt ta đóng giả, ta sao phải chịu oan ức vì hắn chứ.” Lâu Tây Nguyệt gần như chống nạnh chửi đổng, chỉ cần vừa nghĩ đến lúc ấy Thu Minh Phong lấy kiếm uy hiếp nàng thì cơn tức giận càng tăng lên.
“Lâu cô nương cũng không cần vội vã phủ nhận, mọi người đều biết cô nương từng mất trí nhớ, chờ cô nương trở về Bái Nguyệt Giáo, bọn họ tự nhiên sẽ giúp cô nương nhớ lại.” Diệp Vũ Thường nhận định nàng chính là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo.
Lâu Tây Nguyệt khuôn mặt đăm chiêu, nhích lại gần bên người Thu Minh Phong, hạ giọng nói: “Ta thật không lý giải được, nàng thật ra là đang nguyền rủa ta sao?”
“Ừ.” Thu Minh Phong đáp lại.
“Cái tên Hoa vô lại kia nguyền rủa ta mất trí nhớ, đại mỹ nhân họ Diệp nguyền rủa ta là thánh nữ, ta thực sự bị người trong thiên hạ căm ghét sao?” Lâu Tây Nguyệt bực dọc bĩu môi.
“Khách quan, đây là giò heo hầm, gan heo ngũ vị, tai xào toàn bộ đã cho vào túi.” Tiểu nhị đưa mấy gói lại.
Lâu Tây Nguyệt lập tức quên luôn đại mỹ nhân quên trước mặt,vô cùng cao hứng tiếp nhận, thuận tiện thưởng cho tiểu nhị mấy đồng tiền.
Nàng cho gói đồ ăn vào túi, sau đó nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Thu Minh Phong yên lặng lấy kiếm đứng dậy.
Vào thời khác hai người họ ddi qua người mình, Diệp Vũ Thường rốt cục không nhịn được bùng phát, “Thu Minh Phong ngươi là có ý tứ gì? Dã nha đầu có cái gì đáng để ngươi thích? Hơn nàng lại còn là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo, các ngươi xẽ không có tương lai.”
Hắn lạnh lùng đáp lại, “Không cần cô nương quan tâm.”
“Tiểu yêu nữ này có cái gì tốt? Làm cho ngươi quyết một lòng đối với nàng? Nhất định là nàng dùng thủ đoạn, trên giang hồ ai chẳng biết người Miêu Cương am hiểu nhất là dùng cổ để khống chế người khác.”
Lâu Tây Nguyệt hừ một tiếng nói: “Đúng rồi, đúng rồi, ta hạ cổ với hắn, chính là cái cổ đến chết cũng phải chung tình, hắn cả đời này sẽ không thích ai ngoài ta cho nên ta khuyên ngươi không nên phí tâm tư cho hắn nữa.”
“Ngươi quả nhiên……” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Diệp Vũ Thường chợt xuống tay không hề dự báo trước. Đáng tiếc bên cạnh nàng có giang hồ đệ nhất cao thủ.
Thu Thủy Kiếm ngăn chưởng của Diệp Vũ Thường, quanh người Thu Minh Phong tỏa ra toàn hơi lạnh, mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm Diệp Vũ Thường.
“Ngươi cũng nghe nàng nói nàng hạ cổ với ngươi.” Diệp Vũ Thường bất bình quát to, hung hăng nhìn tình địch chăm chú.
Tay hắn dùng lực đánh văng Diệp Vũ Thường ra, lại thu hồi trường kiếm, nhìn Lâu Tây Nguyệt nói: “Đi thôi.”
Lâu Tây Nguyệt nói: “Ngươi lại muốn giải quyết lại một lần nữa sao?”
Thu Minh Phong trả lời là trực tiếp ôm lấy thắt lưng của nàng. Hắn đã sớm phát hiện đối phó vơi Tây Nguyệt, hành động so với ngôn ngữ thì sẽ hữu hiệu hơn.
“Ta sẽ không bỏ qua chonàng.” Giọng nói căm hờn của Diệp Vũ Thường từ phía sau truyền đến.
Lâu Tây Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn.
Thu Minh Phong lại đưa nàng sang tay khác.
Bị hắn đẩy từ tay trái sang tay phải, Lâu Tây Nguyệt không nói được lời nào, cho đến khi hắn đem nàng đưa vào xe ngựa, nàng mới bất mãn kháng nghị, “Ngươi không thíchnhìn mỹ nữ thì cũng không để cho người khác xem a……” Chỉ nghe thấy tiếng hắn giơ roi, xe bắt đầu lăn bánh.
Thu Minh Phong bên ngoài làm phu xe.
Nàng ở bên trong mở một bao thực phẩm chín ra ăn thậm chí còn lấy ra bình nhỏ rượu.
Một trận gió thổi qua, màn xe bị người vén lên, Thu Minh Phong đi vào trong xe ngựa.
Lúc này Lâu Tây Nguyệt thần sắc có chút không bình thường.
“Tây Nguyệt?”
Nàng thở dài, uống một ngụm rượu, nàng yếu ớt nói: “Từ khi tên hỗn đản Hoa Cẩm đem tin tức rải ra ngoài, liên tục có người đến tìm, hoặc là muốn giết, hoặc là muốn cướp người, không hiểu rốt cuộc có nội tình gì?”
Trong Bái Nguyệt Giáo rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thu Minh Phong đột nhiên giữ lấy tay phải của nàng.
Lâu Tây Nguyệt cả kinh.
Hắn nâng tay nàng lên vén tay áo của nàng.
“Thu Minh Phong, ngươi làm gì?” Nàng cực kỳ hoảng sợ.
Hắn lấy tay vuốt ve cái vết đỏ sẫm kia.
Lâu Tây Nguyệt hạ mắt xuống.
“Thủ cung sa.” Giọng nói rất thấp, thực trầm, cũng rất lạnh.
Áo chậm rãi buông xuống, cảnh xuân hiện ra. Trong xe lặng im một thời gian.
“Thu Minh Phong, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Hắn ngồi dựa vào cửa sổ xe, thỉnh thoảng quật một hai roi, xe ngựa chạy thẳng trên đường. Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Khi ta mười lăm tuổi sư phụ cầm ngọc trúc đưa cho ta, nói giúp ta đính ước.”
“A?” Lâu Tây Nguyệt kinh hãi.
“Mười năm sau, ta cầm nó đi gặp vị hôn thê của ta.”
Nàng phẫn nộ nói: “Sư phụ ta rõ ràng không nói như vậy.” Chết tiệt lão gia này, lại lừa nàng!
“Ta cũng không thừa nhận vì ta cho rằng mình cũng không thích một nữ nhân.”
Lâu Tây Nguyệt trừng mắt, chẳng lẽ nàng thực sự làm người khác chán ghét sao?
Thu Minh Phong không hề nhận ra nói tiếp, “Nhưng ta lại thực sự thích nàng.” Nàng lại tự tay rót ly rượu cho mình, rầu rĩ uống, cái này cũng không ngạc nhiên lắm.
“Khi nào thì phát hiện?”
Tựa đầu vào cửa xe, Thu Minh Phong nhìn xa xa nói: “Tây Nguyệt, nàng không phải là người thích quan tâm chuyện của người khác nhưng đối với chuyện Bái Nguyệt Giáo thì có chút khác thường, tuy rằng nàng che giấu rất tốt.”
Nàng cũng cảm thấy chính mình che giấu rất tốt a, hắn vì sao vẫn nhìn ra?
“Nàng nói dối Cẩm Dục, nàng không phải từ nhỏ đã ở bên người sư phụ, khi nàng tám tuổi mới được lệnh sư mang về, mà đó đúng là thời điểm thánh nữ Bái Nguyệt Giáo mất tích.
“Nàng nói, nàng đã qua Giang Nam, nhưng ấn tượng mơ hồ, đó là bởi vì lúc ấy lệnh sư phải tránh né người Bái Nguyệt Giáo truy lùng.” Lâu Tây Nguyệt cầm bình rượu tiếp tục uống, không lên tiếng.
“Không ai biết thánh nữ Bái Nguyệt Giáo là người thuận tay trái, nàng dùng đao luôn là tay trái.”
Nàng theo bản năng sờ vào Ô Kim Đao, nàng ở trước mặt người khác dùng đao cũng không nhiều bởi vậy cũng chưa từng che giấu.
“Cẩm Dục nói thánh nữ mất trí nhớ, ngươi nói hắn nguyền rủa nàng, bởi vì nàng chính là thánh nữ.”
“Đừng nói nữa……” Cho tới bây giờ không nghĩ tới người ít lời như Thu Minh Phong khi nói nhiều sẽ làm cho người khác bối rối.
“Tây Nguyệt.”
“Ân?”
“Ngươi nhận trâm ngọc của ta.” Hắn dường như đang nhắc nhở nàng.
“Thì sao?” Ngươi muốn đòi lại sao?
Hắn quay đầu nhìn sâu vào mắt nàng, “Nàng nên nhớ kỹ một điều.”
“Cái gì?”
“Nàng là của ta.”
“Phốc……” Nàng phun ra một ngụm rượu.
Thu Minh Phong tiếp tục nhìn nàng nói: “Sau khi trở về nếu nàng không trở lại, ta sẽ đi tìm nàng một lần nữa.”
“Khụ khụ……” Hắn kỳ thực mới đúng là đồ đệ của sư phụ đều rất hỗn đản.
Năm đó, chỉ vì thích tố chất của nàng sư phụ sẽ đã cướp nàng, mặc dù bị đuổi giết, nhưng cũng không chịu thả nàng ra.
Sau đó nàng đồng ý bái sư, đơn giản là vì lão gia này nói học hắn thì nàng sẽ có một thân tài nghệ, kết quả nàng liền nghe lời bái sư.
Nàng thủy chung vẫn muốn quay về Miêu Cương một chuyến bởi đó mới là nàng nơi nàng sinh ra.
Gặp được Thu Minh Phong thì đã trở tay không kịp, sau đó mọi chuyện đều mất đi sự kiểm soát
Hành tẩu giang hồ thì ăn ngủ ngoài trời là thường.
Nằm trên cỏ mềm mại, gối tay nhìn trời đầy sao cũng thật thú vị.
Nhìn những chấm nhỏ lấp lánh trên bầu trời, Lâu Tây Nguyệt liền nhớ tới hồi nhỏ thường hay lên nóc nhà hóng gió ngắm sao.
Ở cùng sư phụ đã lâu nàng càng ngày càng ít nghĩ về Miêu Cương, nhưng khi sư phụ qua đời thì nhiều lúc cô đơn nàng lại không nhịn được mà nhớ tới quê hương của mình.
Con người quả nhiên là sợ cô đơn, tĩnh mịch.
Thu Minh Phong từ trong rừng đi ra, để củi nhặt được sang một bên, sau đó ngồi xuống bên người nàng.
“Đêm nay bầu trời đầy sao thật đẹp.”
Hắn cúi đầu nhìn nàng, thấp giọng tán thưởng, Tây Nguyệt nằm ngửa ở trên cỏ, những ngôi sao trong mắt nàng giống như những chấm nhỏ đẹp mê người, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười.
“Ngươi chắn trước mặt ta, tránh ra.” Nàng vươn một tay đẩy đầu của hắn ra, nhưng phút chốc lại bị hắn đặt ở dưới thân.
“Tây Nguyệt”
Nàng nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy tối nay hắn tựa hồ có chút không giống với bình thường nhưng lại không hình dung được.
“Ta lo lắng.” Hắn đột nhiên nói như vậy.
Nàng nháy mắt, có cái hiểu có cái không hiểu.
Tay Thu Minh Phong chậm rãi cởi bỏ vạt áo của nàng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta tính kế đi.”
“Làm nữ nhân của ta.” Giọng nói của hắn bình lặng như nước.
“Không được.” Lâu Tây Nguyệt vẫn cự tuyệt.
Thu Minh Phong tháo bỏ đai lưng của nàng, tiếp tục tiến công quần áo bên trong.
Hai điều bóng dáng lăn lộn trên bãi cỏ, cuối cùng dừng lại sau bụi cây cao.
Tiếng thở dốc mờ ám của nam nữ lẫn lộn với nhau, tay suốt ngày cầm kiếm của Thu Minh Phong nhẹ nhàng cầm lấy chân ngọc thon dài của nàng, nàng thấp giọng đau kêu đau thì hắn đã tiến vảo trong thân thể của nàng.
Lâu Tây Nguyệt đau đớn mà ngồi dậy, ngón tay dùng sức bóp chặt bắp tay Thu Minh Phong.
Thu Minh Phong dừng lại một chút, rồi lại mạnh mẽ tiến vào, hắn đã mong muốn có được nàng từ lâu rồi, lâu đến mức mà hắn không thể kiềm chế được nữa.
Tay nàng tiếp tục cào ở trên lưng của hắn, hắn không khống chế được mà động tác dữ dội không ngừng, thanh ẩm rên rỉ phát ra.
Ánh mắt mê mơ màng, bầu trời tựa chấm nhỏ cũng trở nên càng ngày càng xa xôi, bên tai có tiếng nam nhân thở dốc cùng gầm nhẹ.
Không biết qua bao lâu thì kết thúc, Lâu Tây Nguyệt nằm ngửa trên mặt đất, mắt nửa đóng nửa mở, nhìn trời đêm vẫn tỏa ra những chấm nhỏ sáng ngời, suy nghĩ có chút mờ mịt, ý thức chậm rãi thu hồi.
Thu Minh Phong ôm nàng đến dòng suối nhỏ cách đó không xa tắm rửa, sau đó giúp nàng vẫn còn đang trầm lặng mặc quần áo, ôm lấy nàng ngồi vào gần đống lửa.
Nàng có chút mệt mỏi tựa vào lòng hắn. “Tây Nguyệt.”
“Ừ.”
“Thất thân nàng sẽ gặp chuyện gì?” Nàng không có trả lời hắn, từ từ nhắm mắt tựa hồ là đang ngủ.
Hắn biết nàng không có ngủ, thánh nữ Bái Nguyệt Giáo phải là xử nữ, một khi phá giới thì không thể tiếp tục đảm nhiệm chức vụ thánh nữ, người giang hồ đều biết điều này. Nhưng lại không ai biết các nàng sau khi bị cách chức sẽ xảy ra chuyện gì.
Ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, hắn ở bên tai nàng nỉ non nói nhỏ, “Ta không muốn mất đi nàng.” Hắn đột nhiên thấy hối hận, không nên muốn nàng trong lúc này.
Lâu Tây Nguyệt lấy tóc của mình quấn quanh ngón tay, trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Cấm đến gần hang ổ của rắn.”
Nàng dừng một chút, “Ta thực sự rất nhiều năm chưa từng đến hang ổ của rắn.” Hắn cúi đầu nhìn nàng, cảm thấy giọng nói của nàng dường như rất hoài niệm.
Nàng như là đang sắp xếp từ ngữ, nói rất chậm, “Nhưng cuối cùng vẫn chạy đến hăng rắn bắt rắn ăn, các trưởng lão về sau liền nghiêm lệnh không cho ta được tới phép tới gần nơi đó, nói ta đã ăn hết xà cổ mà bọn họ vất vả nuôi dưỡng, rất là lãng phí.”
Thu Minh Phong ánh mắt bắt đầu tỏa sáng, hơi cười.
“Mỗi thánh nữ thể nội đều nuôi một Cổ vương, nếu thánh nữ kế nhiệm cùng đời trước có quan hệ huyết thống thì phải để Cổ vương cắn và sẽ chịu đựng đau đớn hơn mười lần, thậm chí mấy chục lần, nghe nói đó là một loại đau đớn mà người thường không thể chịu được.” Thực sự rất đau rất đau rất đau!
Cảm giác được thân thể của nàng hơi hơi run, con ngươi mắt của hắn khẽ biến, giọng nói không còn sự lạnh lùng mà mang theo chút hoảng loạn,
“Tây Nguyệt……”
“Nương của ta là một thánh nữ, nàng vi phạm lệnh cấm thất thân mà sinh ra ta mà ta bất hạnh lại bị chọn làm thánh nữ đời sau.”
Giọng nói Lâu Tây Nguyệt từ đầu tới cuối đều rất thản nhiên, dường như là đang kể câu chuyện của người khác.
“Ta luôn không thích làm thánh nữ, nhưng Cổ vương cuối cùng lựa chọn ta, ta chỉ có thể xui xẻo kế nhiệm, ta cứ xui xẻo như vậy lại còn không cho ta đến hang rắn, theo chàng các trưởng lão có phải thật đáng giận?”