Gian Phu Thắng Phụ

Chương 16



Edit: Halan

Beta: Thảo My

Lúc này, giọng nói Thu Minh Phong vang lên phía sau hắn.

“Không đi qua sao?”

Hoa Cẩm Dục khóe mắt hơi run, xoay người nói: “Thu huynh, ngươi là đặc biệt đến chê cười ta sao?”

“Không phải.” Hắn phủ nhận.

Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của  người bạn tốt, hắn đi về hướng thê tử của mình.

“Tây Nguyệt.”

“Chàng đã đến rồi?”

Thu Minh Phong cầm con bò cạp nướng còn chưa ăn xong từ trên tay của nàng, ánh mắt hơi trầm, “Vết thương còn chưa lành.”

“Không có gì đáng ngại.” Nàng cười lấy lòng.

Hắn cầm tay nàng, nói: “Đi thôi đến giờ bôi thuốc rồi.”

Giờ phút này, Hoa Cẩm Dục mới tin tưởng bạn tốt không phải vì đến để chê cười hắn mà là do tình cờ.

Hắn đứng ở trong viện, nhìn thấy hạ nhân đem mấy chậu máu loãng bưng ra. Sau đó, tâm của hắn liền trầm xuống.

Nhìn bề ngoài Lâu Tây Nguyệt dường như không có việc gì, mỗi lần bôi thuốc thì luôn có máu pha lẫn với nước, Hoa Cẩm Dục nghĩ nàng có thể từ Bái Nguyệt Giáo còn sống mà rời đi nhất định đã phải trải qua chuyện vô cùng đáng sợ, bằng không bạn tốt của hắn không phải lúc nào cũng mang bộ mặt sợ hãi, dè dặt.

Như thế này Lâu Tây Nguyệt làm cho hắn không thể tức giận, cho dù nàng có làm cho Hoa gia không ai được yên thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.

Hắn vẫn còn thấy may mắn vì nàng vẫn còn thiện lương, ít nhất nàng cũng chỉ làm cho người ta hoảng loạn mà không hại tính mạng người khác. Hắn tin rằng thủ đoạn của Bái Nguyệt Giáo còn phải hơn thế.

Từ trước tới này Miêu Cương trong con mắt của võ lâm trung nguyên luôn được coi là tai họa ghê gớm, mà nàng từng là người đứng đầu nơi đó.

Thu Minh Phong từ trong phòng đi ra, Hoa Cẩm Dục thấy sắc mặt của hắn tựa hồ lạnh hơn một chút.

“Tẩu tử có khỏe không?”

Thu Minh Phong nhíu mày, “Cũng được.”

Hoa Cẩm Dục lòng hơi trầm xuống. Biểu cảm trên mặt bạn hắn đã nói cho hắn biết sự thật không phải như lời hắn nói.

“Chúng ta có khả năng sẽ phải quấy rầy lâu một chút.”

“Cứ tự nhiên.”

Trời đã vào thu, lá cây chuyển dần sang màu vàng.

Một ngày trời trong xanh, gió thổi nhẹ, một chiếc xe ngựa đứng trước một quán trọ. Người đánh xe lạnh lùng khôi ngô bên người còn có một thanh kiếm.

“Ôi, khách quan, chúng ta thật là có duyên phận, không thể tưởng được ngươi lại đến đây thăm tiểu điếm.” Nữ chủ quán mảnh mai đỏm dáng nhiệt tình đi ra đón khách, đi đến bên xe ỗ trợ vén màn xe, “Bên trong chắc là tôn phu nhân, đến đến, cẩn thận một chút……”

Thu Minh Phong không có giúp để mặc cho chủ quán đem thê tử từ trên xe ngựa xuống.

Lần trước hắn biết biết chủ quán này cùng thê tử có chút quan hệ, có lẽ này mối quan hệ này là do Tà Y.

“Tiểu muội muội đang bị bệnh phải không? Thần sắc không tốt a.” Nữ chủ quán trong giọng nói lộ ra một chút lo lắng.

Lâu Tây Nguyệt cười nói: “Bệnh đến rất nhanh mà đi rất chậm nên cứ từ từ thôi.”

Chủ quán gật đầu, “Từ từ sẽ khỏi, không vội.”

Hai vợ chồng được mời vào gian phòng đẹp nhất.

Nhận trà từ tay trượng phu, nàng thấp giọng cười nói: “Chàng không phải là rất hiếu kỳ ta cùng nữ chủ quán có quan hệ như thế nào?” Thu Minh Phong nhướng mày.

Khuôn mặt Lâu Tây Nguyệt lộ vẻ mặt ngồi lê đôi mách, gần lại hắn nhỏ giọng nói: “Đây là nợ phong lưu của sư phụ mà nữ chủ quán này cũng thật si tình.”

“Yêu ai yêu cả đường đi lối về?”

Nàng đập một cái lên cánh tay hắn, buồn bực nói: “Ai nói vậy chứ?”

Thu Minh Phong thản nhiên tiếp tục uống trà.

“Năm đó vì giúp sư phụ dẫn người trong giáo đi theo hướng khác, nữ chủ quán thiếu chút mất mạng.” Nói đến chuyện cũ, giọng nói của Lâu Tây Nguyệt tự nhiên có chút vui vẻ.

“Vậy sao?” Hắn tỏ vẻ hứng thú.

“Chủ quán thực sự vì sư phụ, lúc đó sư phụ không có biện pháp gì giúp nàng thiếu chút còn khóc ra nước mắt.”

“Nàng giúp sư phụ?”

Nàng giương cằm lên mang theo vài phần đắc ý nói: “Đương nhiên, nữ nhân si tình như vậy mà chết chẳng phải rất đáng tiếc, ta dùng cổ độc thôi, ta là thánh nữ cũng không phải là giả.”

Thì ra thiện cảm của chủ quán với Tây Nguyệt không phải là do Tà Y, Thu Minh Phong đã rõ.

Hai vợ chồng nói chuyện phiếm từ trước đến giờ luôn do Lâu Tây Nguyệt nói là chính mà Thu Minh Phong thỉnh thoảng nói một câu dài còn phần lớn theo thói quen chỉ trả lời một từ. Cho nên, có người không biết sẽ cho rằng chỉ một người đang nói chuyện mà thôi.

Hiển nhiên, chủ quán không hiểu lầm như thế.

Trên giang hồ mọi người đều biết Thu Minh Phong là người ít lời đã đến gần như câm điếc, nếu nói hắn nói nhiều thì mọi người ngược lại sẽ cho rằng hắn là người giả.

Để khay đồ ăn trong tay đặt lên bàn, chủ quán không e dè ghé vào trượng phu của Tây Nguyệt như là người của mình nói: “Người xanh xao quá cần gì lại bảo với ta.”

Giờ phút này chủ quán đột nhiên từ người lẳng lơ biến thành đoan trang hiền thục, tương phản thật lơn làm cho Thu Minh Phong liếc mắt nhìn chủ quán một cái.

“Tốt, cám ơn ngươi, đại tỷ tỷ.”

Chủ quán không nhịn được lộ ra vẻ hiền lành cưng chiều nói, “Ngươi nha đầu kia……”

Lâu Tây Nguyệt cười hì hì.

“Các ngươi ăn trước, ta đi ra ngoài đón khách.”

“Được.”

Thu Minh Phong giúp nàng đem đồ ăn cho vào trong bát, tránh cho nàng làm động tác quá mạnh mà làm đau vết thương trên lưng.

Chủ quán đứng ở cửa quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười gật đầu, sau đó rời đi.

Ăn cơm cũng không tốn thời gian nhiều lắm, Thu Minh Phong quyết định cùng thê tử xuống lầu đến quầy tính tiền để rời đi, trong mắt chủ quán rõ ràng toát ra một tia bất mãn.

“Khách quan chẳng lẽ không dự tính ở thêm vài ngày nữa sao?”

“Không được.” Thu Minh Phong thật lạnh lùng.

Lâu Tây Nguyệt lại có vài phần hưng phấn, “Chúng ta muốn đi Lâu Lan xem náo nhiệt.”

“Lâu Lan?” Trên mặt chủ quán có nét kinh ngạc không chút che giấu, mang theo vài phần không đồng ý nhìn qua nàng, “Tiểu muội muội thân thể kém như vậy sao còn đi xem náo nhiệt?”

“Có loại náo nhiệt không cần xem nhưng có loại náo nhiệt không xem thì thật phí.” Lâu Tây Nguyệt khăng khăng muốn đi.

Không có đạo lý gì nàng bị hại thành như vậy thì nàng không thể đi thưởng thức sự thảm hại của người khởi xướng chuyện này.

Chủ quán nghe vậy ở trong lòng thở dài, ai! Nha đầu kia cùng sư phụ nàng thật đúng là có chút giống.

Kết quả, khi bọn hắn lên đường thì trong xe cũng bị chủ quán bỏ không ít đồ vào.

Thu Minh Phong tiếp nhận.

“Khi trở về nhất định phải đến quán của ta nghỉ, tiểu muội muội.” Chủ quán nói.

“Đương nhiên, nhất định.” Lâu Tây Nguyệt cười đáp ứng.

Dưới ánh trăng, bên con suối có một mĩ nam mặc dù sắc mặt lạnh lùng nhưng vẫn thật đẹp.

Lâu Tây Nguyệt nằm trên thảm trên cỏ bên bờ suối, nhìn người đang đi đên, không khỏi hâm mộ nói: “Có thể tắm tắm thật tốt.” Thu Minh Phong trầm mặc mặc xong quần áo, sau đó mang nước ấm đến bên người nàng.

Dè dặt cẩn trọng cởi quần áo của nàng ra, vắt khăn ướt rồi nhẹ nhàng thay nàng lau thân thể.

Hắn lau rất cẩn thận mà cũng thật nghiêm túc.

Giúp nàng lau toàn thân, người hắn toàn mồ hôi, hắn lại vào khe nước tắm rửa một lần nữa.

Lâu Tây Nguyệt nằm sấp trên tấm thảm mềm cười, tiếng cười trong bóng đêm tĩnh lặng hết sức mê người.

“Tây Nguyệt.”

“Ha ha” Nàng cất tiếng cười to.

Hắn đi đến bên dòng suối ngồi xuống trước mặt nàng. Lâu Tây Nguyệt nhìn đến phía dưới không an phận của hắn, cười đến không thể khống chế.

“Tây Nguyệt……” Giọng nói khàn khàn trầm thấp, tay hắn xoa mặt nàng, đến cái gáy tinh tế rồi dần đi xuống, thuận thế nắm một nụ hoa của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Chàng nằm xuống đi.” Giọng nói của nàng khẽ run.

“Vết thương của nàng……” Hắn do dự.

Nàng nói: “Dù sao một lúc thì cũng không sao, chẳng lẽ chàng thực sự muốn tu khổ hạnh” Nàng thật sự có chút không nhìn nổi nữa.

Thu Minh Phong cuối cùng lên bờ nằm lên trên thảm.

Lâu Tây Nguyệt chậm rãi ngồi lên trên người hắn, kết hợp trong nháy mắt làm hai người không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái.

Đêm trăng chiếu xuống bờ suối, hai thân thể trần trụi nhiệt tình quấn lấy nhau.

Mặc kệ hắn cẩn thận đè nén như thế nào, hoan ái xong trên lưng Lâu Tây Nguyệt miệng vết thương vẫn cứ tràn ra máu, không thể lại một lần nữa lau rửa và bôi thuốc.

Lâu Tây Nguyệt yên lặng nằm sấp trên thảm, thân thể mệt mỏi làm cho nàng có chút buồn ngủ.

Ánh trăng soi xuống khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ, trong lòngThu Minh Phong đột nhiên trầm xuống.

Tây Nguyệt luôn tự do phóng khoáng, là người vừa chính cũng vừa tà, nhưng lòng của nàng luôn rất nhu thuận, nàng đem hết những gì quý giá mà trao cho hắn.

Trong không khí truyền đến âm thanh khác thường làm cho toàn thân Thu Minh Phong trong nháy mắt đông lạnh, hắn cầm Thu Thủy Kiếm đứng dậy, bay vút đi.

Sau một lúc lâu, những giọt máu từ trên Thu Thủy Kiếm rơi xuống, hắn hờ hững nhìn mấy thi thể nằm trên mặt đất.

Hắn trở lại bên người thê tử thì thấy nàng gối đầu lên cánh tay mà bĩu môi, ở cách đó không xa cũng có mấy thi thể.

“Tây Nguyệt?”

“Bọn họ nghĩ ta là phế nhân a.” Biểu cảm của nàng rất khó chịu.

“Một nửa.” Giọng hắn vẫn lạnh lùng nhưng mang theo ý cười.

Lâu Tây Nguyệt nằm sấp, hai tay đặt dưới cằm, cảm khái nói: “Bọn họ lựa chọn thời gian không tốt lắm nếu ra tay vào thời điểm chúng ta làm việc, cơ hội sẽ cao hơn chút nữa.” Đang định ôm nàng về xe ngựa Thu Minh Phong chút nữa đứng không vững, thở dài ở trong lòng.

Tây Nguyệt to gan lớn mật cho tới bây giờ làm cho người khác không nói được lời nào.

“Là ai phái tới?”

Hắn mang nàng vào trong xe rồi mới trả lời, “Ta sẽ điều tra.”

“Những người này có vẻ như là sát thủ.”

“Ừ.”

“Kẻ thủ của chàng  rất nhiều sao?”

“Không biết.”

“Dù sao cũng luôn nhiều hơn so với ta.” Lâu Tây Nguyệt cũng không chấp nhất những vấn đề như vậy, nàng phần lớn chỉ là tò mò thôi.

“Ừ.” Hắn cũng không phủ nhận.

“Ta bây giờ có phải thành gánh nặng của chàng?”

“Không phải.”

Nàng gật đầu, lẩm bẩm: “Ta nghĩ cho dù ta là một phế nhân muốn đụng đến ta cũng phải trả giá tương đối lớn, huống chi ta mới chỉ là nửa phế nhân mà thôi.”

Thu Minh Phong ngồi ở bên cạnh người nàng, dựa vào vách xe, ôm kiếm trong ngực nói: “Ngủ đi.”

“Chàng cũng không định dọn đám tử  thi kia đi sao? Để như vậy có cảm giác kinh khủng quá đi.”

“Nàng sợ sao?”

“Không sợ.” Hắn không hề phản ứng lại.

“Thật sự là quá đáng rồi.” Níu chặt tấm thảm da lông cao cấp, Lâu Tây Nguyệt nhỏ giọng nói thầm.

Song Tuyệt Cung là nơi mà những người tài giỏi trong giang hồ võ lâm đều mơ ước bởi vì nơi đó có võ lâm đệ nhất mỹ nhân Diệp Vũ Thường.

Rất nhiều nam nhân vì Diệp cung chủ ngoái đầu nhìn lại cười mà thất hồn lạc phách nhưng mà bất kỳ việc gì cũng luôn luôn có ngoại lệ.

Thu Minh Phong chính là ngoại lệ, hắn đối nàng không có cảm giác gì, vẻ xinh đẹp của nàng ở trong mắt hắn không đáng nhắc tới.

Diệp Vũ Thường luôn lạnh lùng với các nam nhân khác, chỉ riêng đối với Thu Minh Phong  thì luôn dịu dàng, nàng tin tưởng một ngày nào đó mình có thể chiếm được trái tim hắn, trở thành thần tiên quyến lữ được mọi người xung tụng trên giang hồ.

Đáng tiếc, bên người của hắn đột nhiên xuất hiện Lâu Tây Nguyệt, làm cho hắn từ lạnh lùng như băng bắt đầu tan ra, điều này làm cho nàng thật tức giận

Nàng liền không từ thủ đoạn gây thương tổn tình địch, cho đến khi tin tức thánh nữ Bái Nguyệt Giáo truyền khắp giang hồ.

Kết quả, Lâu Tây Nguyệt vẫn còn sống rời khỏi Bái Nguyệt Giáo, giận dữ Diệp Vũ Thường rốt cục buộc Thu Minh Phong phải đến Song Tuyệt Cung.

Nằm trên lưng trượng phu Lâu Tây Nguyệt đánh giá cảnh sắc của Song Tuyệt Cung, tự đáy lòng nói: “Nơi này rất xinh đẹp a chẳng trách lại có Diệp cung chủ tuyệt sắc đại mỹ nhân.”

Thu Minh Phong vẫn không nói một câu, trong tay cầm Thu Thủy Kiếm như trước làm người ta sợ hãi.

Thấy có người báo tin Diệp Vũ Thường đi ra, ánh mắt oán độc dừng trên nữ nhân nằm trên lưng người kia.

Lâu Tây Nguyệt thay đổi từ một cô gái ngây thơ xinh đẹp thành một phu nhân mà nàng đang vô cùng thân thiết nằm ở trên lưng trượng phu,hình ảnh này lại làm cho cung Song Tuyệt Cung  ghen ghét dữ dội.

“Thu Minh Phong, ngươi có ý gì?”

“Giết người.” Hắn trả lời rất rõ ràng.

“Song Tuyệt Cung đắc tội Thu đại hiệp khi nào lại làm Thu đại hiệp truy đến đây?” Nhìn thấy ngươi trong Song Tuyệt Cung thảm hại đuổi theo hắn, giọng nói Diệp Vũ Thường có chút gay gắt.

Lâu Tây Nguyệt có ý bảo trượng phu buông tay, đứng trên đất Song Tuyệt Cung, nghiêm trang nói: “Diệp cung chủ thuê người giết người, ngươi còn giả ngu hỏi như vậy.”

“Ha ha ha……” Diệp Vũ Thường cười ha hả, đột nhiên chiếc khăn lụa mỏng che mặt bay lên, Diệp Vũ Thường trợn mắt, lạnh lùng nhìn về phía Thu Minh Phong nói: “Lại là vì nàng ta, vì sao nàng không  chết ở Bái Nguyệt Giáo đi?”

Thu Thủy Kiếm rút ra khỏi vỏ.

Nàng nghiêng người tránh, chiếc khăn che mặt rơi xuống đất.

“À……” Lâu Tây Nguyệt lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ vào nàng hỏi: “Ngươi sao lại bị hủy dung?”

“Thu Minh Phong……”

Hắn mặt không đổi sắc, giọng nói lạnh lẽo, “Ta nói rồi, nếu lại ra tay với nàng thì ta sẽ giết người Song Tuyệt Cung, ngươi thật dễ quên.”

Diệp Vũ Thường điên cuồng cười to, “Ta bởi vì yêu ngươi, giúp ngươi diễn trò lừa dối toàn bộ giang hồ, kết quả ngươi đền đáp ta như vậy?”

Thu Thủy Kiếm vung tay lên, hai người Song Tuyệt Cung nữa lại xuống đất.

Thu Minh Phong nhắc nhở: “Lần trước ta đã buông tha ngươi một lần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.