Nhìn nàng tức giận xoay người đi ra ngoài, Thu Minh Phong lúc này mới thong thả nói:“Ngươi nghe được chuyện gì?”
Nàng hừ một tiếng,“Vì sao ta phải nói cho ngươi?”
“Ngươi không phải có chuyện muốn hỏi ta sao?”
“Hỏi ngươi, ngươi sẽ nói sao?”
“Ngươi có thể thử xem.”
Nàng dừng bước ở của viện, xoay người trừng mắt nhìn hắn,“ Ngươi thật đáng ghét, ngươi đúng là kẻ không có đạo đức.”
Thu Minh Phong nhướng mày.
Nàng mím mím môi, mày nhíu lại,“Ngươi tại sao lại giết chưởng môn phái Hoa Sơn? Hiện tại giang hồ chín đại môn phái đanh phát lệnh truy nã ngươi.”
Nghe nàng nói ánh mắt của hắn hơi trầm xuống.
“Còn có, người của Song Tuyệt Cung cũng vừa tới tìm ngươi,” Nói xong, thần sắc của nàng trở nên mịt mờ,“Nghe nói cung chủ của Song Tuyệt Cung rất đẹp nha.”
Hắn cúi xuống uống trà.
Lâu Tây Nguyệt bước đến phía hắn, vẻ mặt bát quái,“Này, ngươi cùng nàng có quan hệ gì?”
“Không quan hệ.”
“Làm sao có thể như vậy được?” Nàng có vẻ không tin,“Không quan hệ mà người ta lại lặn lội tìm ngươi, còn vì ngươi mà đối nghịch với chín đại môn phái.”
Thu Minh Phong thần sắc không thay đổi nói:“Họ cùng ta không có quan hệ gì.”
“Thực vô tình.”
“Ngươi không phải đang vội sao?” Hắn ngước mắt nhìn nàng một cái.
Nàng cau mũi, hừ một tiếng,“Ngươi ở chỗ này ăn uống không phải trả tiền, ngươi không biết ngại sao?”
“Vậy ngươi muốn ta làm cái gì?” Nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, hắn cũng rất thoải mái hỏi lại.
Lâu Tây Nguyệt kinh ngạc,“Ngươi chủ động giúp ta làm việc?”
Thu Minh Phong nhướng mày khiêu khích,“Không được sao?”
“Được, đương nhiên được,” Nàng mặt mày oán giận,“Vậy ngươi giúp ta chuẩn bị rơm củi cho mùa đông đi, hiện tại đã là tháng chín rồi, chuẩn bị sớm một chút nếu không đến lúc đó sẽ rất phiền phức.”
Hắn gật đầu.
“Vậy làm phiền ngươi, ta đi hái chút rau dại.” Lâu Tây Nguyệt cười xoay người rời đi.
Thu Minh Phong nhìn về hướng xa có chút đăm chiêu. Hai người sống qua mùa đông quả thật phải chuẩn bị nhiều củi hơn một chút.
Lá cây đang chuyển dần sang màu vàng, trông thật đìu hiu, gió thổi mạnh làm lá rơi đầy trên mặt đất
Thời tiết càng ngày càng lạnh lên, mà trong góc sân chỗ dùng để tránh gió che mưa cũng đã chất một đống củi nhỏ.
Qua mùa đông lương thực cùng quần áo cũng đều đã chuẩn bị đầy đủ hết, điều duy nhất làm cho Lâu Tây Nguyệt phiền não chính là Thu Minh Phong dường như không có dự định rời đi.
Đột nhiên ánh mắt của nàng nhìn đến một bóng dáng đang luyện kiếm trong sân.
Thanh kiếm trong tay hắn phát ra sự lạnh lẽo, vô tình, làm cho người ta cảm thấy chỉ cần tới gần sẽ bị thương.
Mày liễu nàng tự nhiên nhăn lại, môi nhếch lên, nàng cúi đầu tiếp tục khâu áo choàng trong tay.
Luyện xong kiếm Thu Minh Phong thu kiếm trở vào bao, đi về phía mái hiên, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Sao ngươi còn chưa rời đi? Nếu không đi thì tuyết sẽ phủ hết đỉnh núi.” Nàng không nhịn lại nhắc nhở hắn.
Hắn nhấc ấm trà lên, tự mình rót một chén trà nóng, đưa lên miệng.
Không nghe thấy hắn trả lời, Lâu Tây Nguyệt không nhịn được ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Thu Minh Phong lúc này mới mở miệng,“Không vội.”
Nàng hừ một tiếng,“Ngươi không sợ những người đó sẽ tìm đến chỗ này
“Vết thương của ta đã tốt lên nhiều.”
Lâu Tây Nguyệt rốt cục không nhịn được mà tranh cãi,“Ngươi đem phiền toái của mình đẩy cho ân nhân cứu mạng, đây là hành động lấy oán trả ơn.”
“Ta sẽ không để cho người khác làm tổn thương ngươi.”
“Nói khoác thì cũng đừng lớn tiếng như vậy, ngươi tưởng mình lợi hại lắm sao.” Nàng trề môi cãi lại.
Thu Minh Phong không nói tiếp, chỉ chậm rãi uống trà.
Nàng oán hận bắt tay vào khâu áo choàng. Nàng thực sự không thích hắn, lạnh lùng y hệt khối băng vậy.
Chính là làm cho người khác khó chịu mà.
“Ngươi rốt cuộc khi nào thì đi?” Nàng đột nhiên phát cáu.
“Ngươi rất thích may quần áo?” nàng hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo.”
“Đúng vậy.” Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng nhị không được ngẩng đầu nhìn hắn,“Chẳng lẽ ngươi đang đợi ta may quần áo cho ngươi?” Tốt nhất không phải như vậy, bằng không nàng sẽ vứt cái áo choàng này trên mặt hắn.
Hắn lắc đầu,“Quần áo trên người ta rất đơn bạc.”
Lâu Tây Nguyệt nhíu mày trừng mắt nhìn hắn.
Thu Minh Phong bất động không nói gì.
Ấm trà trên bếp đang kêu ùng ục trong lúc đó không khí giữa hai người lại trầm lắng.
Một lúc sau, cuối cùng Lâu Tây Nguyệt cũng dời đi tầm mắt phẫn nộ của mình.
Nhếch lên cách môi chứng tỏ nàng không còn hờn giận nữa, mười ngón linh hoạt xe chỉ luồn kim, tựa hồ đem cơn tức giận trút hết lên chiếc áo bào.
Yên lặng nhìn một lát, Thu Minh Phong một lần nữa đưa ánh mắt nhìn rừng núi phía xa.
Lâu Tây Nguyệt cắn đứt sợi chỉ, phấn chấn cầm áo choàng trong tay cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó vừa lòng gật đầu.
Lâu Tây Nguyệt xoay người về phòng, không lâu sau cầm một bộ quần áo đưa cho hắn.
Hắn yên lặng tiếp nhận.
“Xem ra tay nghề của ta thật tốt.” Nàng có vài phần tự đắc nói.
Ánh mắt Thu Minh Phong không cầm được cũng trở lên rất dịu dàng.
Đột nhiên, trong rừng truyền đến tiếng các loài chim vỗ cánh bay ra, hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Bọn họ tìm đến đây?” Lâu Tây Nguyệt có chút hồ nghi. Một nơi hẻo lánh như thế này mà bọn họ cũng có thể tìm ra được.
Mặt hắn thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đàn chim bay lên.
“Người đã đến tìm ngươi, ta phải trốn đây.”
Thu Minh Phong quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Nhìn cái gì?” Nàng hùng hồn nói.“Tìm ngươi, không phải tìm ta, ta đương nhiên muốn trốn rồi.”
“Được.”
“Thế này mới giống nam nhân có trách nhiệm.” Nàng thực vui mừng mà vỗ vỗ vai hắn,“Ta tránh đi trước, ngươi tốt nhất là cùng bọn họ rời đi.” Nói xong, nàng đi vào trong phòng.
Nàng muốn trốn ở trong phòng sao?
Suy nghĩ một chút, Thu Minh Phong hiểu rõ trong phòng nhất định là có cơ quan ngầm.
Đột nhiên, Lâu Tây Nguyệt lại từ trong phòng đi ra,“Thu Minh Phong, ngươi tốt nhất đem người dẫn đi xa chút, sư phụ ta rất thích nơi này.” Nàng không muốn di chuyển mộ phần của sư phụ.
Hắn gật đầu.
Lâu Tây Nguyệt lập tức lại trở về phòng.
Trong mắt ánh hắn hiện lên tia cười, sau đó xoay người, những thứ trọng lượng nhẹ liền biến mất ở ngoài sân.
Hắn rời đi không lâu, Lâu Tây Nguyệt đi ra.
Lúc này nàng mặc một áo choàng nâu rông thùng thình, trên đầu đội một cái mũ có mạng đen buông trước mặt, che toàn bộ hình dáng bên ngoài của nàng, khiến người ta không phân biệt được nam hay nữ.
Xa xa trong rừng mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, nàng lắng nghe sau đó như một luồng khói nhẹ đi ra ngoài.
Nàng luôn luôn biết Thu Minh Phong là người lạnh lùng, nhưng chính mắt nhìn thấy hắn giết người, nàng vẫn không nhịn được trong lòng có cảm giác mất mát.
Khó trách trên giang hồ đều nói Thu Minh Phong có kiếm pháp lãnh khốc vô tình nhất, Thu Minh Phong là kẻ lãnh huyết.
Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy!
Nàng theo bản năng sờ sờ cổ, nhịn không được cảm thấy có chút may mắnnghĩ trong khoảng thời gian ở cùng hắn nàng không có làm gì quá phận.
Lâu Tây Nguyệt phát hoảng, trái tim thiếu chút nhảy ra ngoài.
Có phải mình đứng quá gần không?
Nàng vội vàng lắc mình lui về phía sau, đứng ở nơi mà nàng cho xa nhất, có vị thế an toàn nhất rồi quan sát trận đánh.
Đợi đến khi toàn bộ những người đó ngã xuống đất không dậy nổi nữa thì Thu Minh Phong thu kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng nhảy đến trươc mặt Lâu Tây Nguyệt.
“Tây Nguyệt.” Thanh âm lạnh lùng, không có một tia độ ấm.
“Ta đến giúp ngươi giải quyết hậu quả.” Giọng nói của nàng không tự giác liền có chút lấy lòng, thấy hắn nhướng mày, nàng vội vàng giải thích:“Thi thể thì phải xử lý nếu không sẽ có người theo dấu vết tìm đến.”
Thu Minh Phong nhìn nàng, không nói gì.
Qua tấm mạng nàng biết hắn nhìn không rõ cảm xúc của nàng nên Lâu Tây Nguyệt vẫn theo bản năng né tránh ánh mắt của hắn,“Ngươi đưa đám thi thể này theo ta.” Nói xong nàng đi trước.
Hắn làm theo lời nàng.
Hai người một trước một sau đi trong rừng, không lâu họ đi đến một khe dốc.
“Quăng xuống đây đi.”
Thu Minh Phong ném xuống, sau đó quay đầu rời đi.
Lâu Tây Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy hắn có vẻ rất tức giận, quanh người tỏa ra vẻ lãnh lẽo làm người khác cảm thấy run sợ.
Vào đầu đông rừng núi thật vắng lặng, cỏ cây khô cằn, mặt trời đã lặn, trời càng ngày càng tối.
Gió núi đang gào thét, bóng cây lay động, một bóng dáng đang đứng lặng khuôn mặt lạnh băng như băng xác chết, Lâu Tây Nguyệt không nhịn được toàn thân nổi da gà.
Thu Minh Phong dùng tốc độ nhanh nhất xử lí đám thi thể, lúc xong việc thì trời cũng đã tối đen.
Hắn nhíu mày nhìn thi thể đang dần biến mất,“Làm cái gì?”
Lâu Tây Nguyệt mang theo vài phần đắc ý trả lời,“Hủy thi thể.”
“Ném xuống.”
“Ách?”
Thu Minh Phong bước hai bước đến gần nàng, khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thật gần.
Hắn im lặng nhưng sự im lặng đó lại mang theo áp bức vô hình, nàng không tình nguyện lấy ra một cái bình sứ, mở nút sau đó đổ toàn bộ bình thuốc nước.
Hắn xoay người,“Đi thôi.”
Lâu Tây Nguyệt nhìn theo bóng hắn khua tay vài cái. Nam nhân này thực sự thực đáng ghét a.
Những bông tuyết nhỏ rơi làm cho trời đất một màu trắng xóa.
Đây là trận tuyết đầu mùa đã rơi một ngày một đêm, trên đường người đi càng trở lên thưa thớt.
Bông tuyết bay lả tả trên hai bóng dáng đang đi vào thành, họ đi vào một nhà trọ.
“Hai vị khách quan dùng bữa hay là ở trọ?”
“Hai gian phòng hảo hạng.”
“Xin lỗi hai vị, nhà trọ chỉ còn một gian phòng hảo hạng.” Chưởng quầy không dám nhìn ngươi nam tử tuấn mỹ tỏa ra sự lạnh lùng mà liếc mắt về phía cô nương đứng cạnh mà nói.
“Còn phòng khác không” Lâu Tây Nguyệt nhíu mày. Đi một ngày đường, nàng thật sự không muốn phải đi nữa.
Chưởng quầy bồi cười,“Chỉ có cách ghép giường thôi.”
Nàng quay đầu nói:“Chúng ta đi tìm nhà trọ khác.”
Thu Minh Phong không nói một lời xoay người đi ra ngoài.
Lâu Tây Nguyệt vội vàng đuổi theo.
Khoảng chừng nửa nén nhang, bọn họ lại quay lại quán trọ còn duy nhất một phòng thượng hạng.
“Sao lại thế, quán trọ nào cũng hết phòng rồi?” Vào phòng, Lâu Tây Nguyệt giọng bất mãn lẩm bẩm.
“Trấn nhỏ, tuyết đang rơi.”
Nàng nhíu mày trừng hắn,“Ngươi nói thêm vài lời không được à.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, đem kiếm đặt lên trên bàn. “Trấn này rất nhỏ, bởi vì trận tuyết này nên rất nhiều người đành phải tìm nơi nghỉ trọ, cho nên nhà trọ nhất thời chật ních cũng khó tránh khỏi.”
Lâu Tây Nguyệt trừng mắt. Hắn cố ý sao?
“Còn muốn nói gì sao?”
Hắn tuyệt đối là cố ý!
“Ta không có ngốc như vậy.” Nàng không nhịn được mà hơi lớn tiếng.
Thu Minh Phong đưa ấm trà cho nàng.
Nàng lắc đầu,“Ta không khát.”
Hắn tự rót một chén trà rồi uống.
Lâu Tây Nguyệt để túi đồ xuống, ngồi xuống cạnh bàn,“Ngươi rốt cuộc muốn dẫn ta đi nơi nào?” Chỉ cần vừa nghĩ đến việc hắn ép nàng rời núi nàng lại muốn nổi giận.
Hắn nói đi là đi ngay, cũng không cho nàng đóng gói hành lý thật quá đáng!
Thu Minh Phong trước sau như một không có cho nàng câu trả lời.
Nàng nản lòng nằm sấp đến trên bàn, xoay xoay một cái chén.
“Thu Minh Phong, ngươi thật đáng ghét, ta không thích múa đông đi ra ngoài, rất lạnh.”
“Vô nghĩa, ngươi đương nhiên phải đi ra ngoài, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta tắm rủa trước mặt ngươi?” Lâu Tây Nguyệt có chút thẹn quá hóa giận.
Thu Minh Phong lạnh nhạt nói:“Ta sẽ nhắm mắt lại.”
Nàng trực tiếp đánh một chưởng về phía hắn.
Hắn nghiêng mình né tránh, kéo cửa đi ra.
Lâu Tây Nguyệt mặt đột nhiên đỏ bừng. Tên hỗn đản này!
Một lúc sau,tiểu nhị đem nước nóng vào.
Tiểu nhị mang thùng nước cuối cùng vào rồi câmm thùng rỗng đi ra, hắn không nhịn được mà nhìn thoáng qua nam tử áo xanh đang ôm kiếm đứng trước cửa.
Thu Minh Phong lạnh lùng nhìn hắn.
Tiểu nhị lập tức cúi đầu chạy đi. Nam nhân này thật đáng sợ!
Hắn dựa vào tường, ánh mắt tùy ý nhìn người dưới lầu.
Không bao lâu, phòng trong truyền đến tiếng nướchắn thu hồi ánh mắt ngồi thiền giống như một pho tượng.
Thỉnh thoảng trên hành lang có người đi qua, nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa không khỏi liếc mắt nhìn một chút nhưng lập tức sẽ dời ánh mắt đi ngay và bước nhanh rời đi.
Thật sự là trên người hắn lộ ra hơi thở quá mức mạnh mẽ, làm cho người khác cảm thấy không thể coi thường được.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra.
Thu Minh Phong quay đầu liền nhìn đến Lâu Tây Nguyệt đứng ở giữa cửa.
Trong phòng mờ mịt hơi nước, hai gò má nàng ửng hồng, cả người tươi mát dáng người duyên dáng yêu kiều như đóa phù dung sau cơn mưa.
Nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa, Lâu Tây Nguyệt sửng sốt một chút rồi hỏi,“Ngươi luôn đứng tại đấy?”