Cố giữ vững tâm trạng, nàng nói với chính mình:“Không việc gì chắc hắn đi một cả một ngày đường nên ngại kêu người thay nước thôi.” Chắc chắn là như thế.
Tâm lý của nàng đã tốt hơn, Lâu Tây Nguyệt ngồi xuống rót một chén trà.
Người xuống dưới lầu dùng bữa ngày càng nhiều, nàng cũng dần dần thả lỏng tâm tư, nhìn ngoài cửa tuyết rơi ngày một nhiều.
Mãi cho đến khi Thu Minh Phong ngồi đối diện với nàng, nàng mới liếc mắt nhìn hắn.
“Tiểu nhị đem đồ ăn lên đi.” Nàng ngay lập tức dời ánh mắt đi, quay về phía tiểu nhị phân phó. Quay đầu phát hiện hắn đang nhìn nàng, nàng có phần hơi hoảng hốt,“Tuyết ngày càng rơi nhiều.”
Hắn chỉ gật đầu.
Nàng không nhịn được có phần buồn bã, dứt khoát cúi đầu không để ý đến hắn nữa.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh, hai người im lặng dùng bữa.
Sau đó trở về phòng.
Lâu Tây Nguyệt buông mái tóc dài còn chưa khô, cầm khăn lau sau đó chậm rãi dùng lược chải tóc, nhất định không nhìn Thu Minh Phong, cũng không mở miệng nói chuyện.
Hắn cũng không mở miệng, lẳng lặng mà ngồi ở bên cạnh bàn.
Không khí trong phòng có chút ngột ngạt.
Nàng lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc,“Chúng ta ngủ thế nào?” Chỉ có một chiếc giường.
Thu Minh Phong nhìn thoáng qua chiếc giường,“Trời lạnh, chúng ta cùng nhau ngủ.”
Khóe miệng nàng co rút, Lâu Tây Nguyệt đặt mạnh chiếc lược cầm trong tay xuống bàn,“Thu Minh Phong -”
Hắn thản nhiên đi lại.
Lâu Tây Nguyệt cắn răng hạ giọng nói:“Sao có thể như vậy được, nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Nữ nhân giang hồ không chú ý chuyện vặt vãnh.”
“Ngươi lúc này thật ra là có trả lời hay không trả lời?” Nàng không nhịn được mà châm chọc.
Thu Minh Phong ngậm miệng lại.
Nàng tức giận vỗ lên bàn,“Ngươi cố ý phải không?”
Hắn chậm chạp nói:“Ngươi không thích ta nói chuyện.”
“Ngươi nói cái gì?” Nàng giận.
“Lời nói thật.”
Giống như quả bóng cao su bị đâm thủng, Lâu Tây Nguyệt lập tức phát ra toàn bộ cơn bực tức trong người. Nàng sai lầm rồi, Thu Minh Phong căn bản không thay đổi suy nghĩ, chỉ sợ ở trong mắt hắn, nàng còn không bằng thanh kiếm trong tay hắn.
Cảm giác này thực buồn bực……
Nàng chậm rãi chải vuốt mái tóc, nhìn ngọn nến đang cháy trên bàn.
Trong phòng thật yên tĩnh, chỉ có tiếng ngọn nến đang cháy.
Hành lang bên ngoài cũng thật tĩnh lặng, lữ khách ở lại quán trọ đều đã đi nghỉ hết rồi.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi ngày càng nhiều, rõ ràng ngày mai đường càng thêm khó đi.
Lâu Tây Nguyệt nằm ở bên trong, lấy chăn bọc quanh người làm lá chắn.
Khi ánh nến tắt, Thu Minh Phong cũng lên giường nằm, dùng một cái chăn khác.
Trong khoảng thời gian ngắn, trời đất dường như chỉ còn tiếng tuyết rơi ngoài cửa sổ tuôn, Lâu Tây Nguyệt không tự giác nắm chặt góc chăn, từ từ nhắm hai mắt mệnh lệnh cho chính mình ngủ thật nhanh.
“Lạnh không?”
Không nghĩ tới hắn cũng có lúc nói ra những lời này, nàng bỗng nhiên mở mắt,“Khá tốt.”
Lời còn chưa dứt, nàng liền cảm giác hắn đang kề sát cạnh nàng, nhiệt độ cơ thể lại tự động tăng thêm, thế này mới không cảm thấy lạnh.
“Cám ơn.”
Giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng trong phòng rất yên tĩnh nên có thể nghe rất rõ ràng, bờ môi hắn trong bóng đêm cong lên rất nhẹ.
“A -” Định mở miệng kêu, nàng liền lấy tay che miệng lại, cho nên tiếng kêu hốt hoảng liền ngừng bặt lại.
Đôi mắt phượng mở thật to, mang theo sự kinh hoảng, ngượng ngùng cùng với với sự tức giận không che giấu, nàng trừng mắt nhìn hắn.
Thu Minh Phong mặt không đổi sắc buông lỏng tay ra, giọng nói như bình thường, bình tĩnh mà lạnh lẽo, “Chính ngươi ban đêm lăn vào lồng ngực của ta.”
“Ngươi có thể đẩy ta ra.”
“Phiền phức.”
Hai chữ đơn giản này làm tổn thương Lâu Tây Nguyệt, nam nhân thật đốn mạt!
“Ngươi đừng quá đáng, ta tốt xấu cũng là cô nương chưa chồng, bị ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn dám bày ra bộ dạng chịu thiệt thòi như vậy”
“Ngươi muốn như thế nào?” Hắn bình tĩnh hỏi lại.
Nàng nhất thời nghẹn giọng, cắn cắn môi, tức giận nói, “Tóm lại, ta không phải là người phiền hà.”
“Có phải vậy không.”
Thấy hắn như thế, nàng càng thêm tức giận. “Tránh ra, ta muốn rời giường.” Hắn hết sức thức thời tránh ra.
Lâu Tây Nguyệt đi giầy xuống đất, chạy vội tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, một luông không khí lạnh như băng phả vào mặt nàng, đưa mắt trời đất một màu trắng xóa.
“Oa, tuyết thật đẹp!” bực tức trong lòng nàng biến mất không giấu vết, trong mắt nàng chỉ còn vẻ kinh diễm.
Thu Minh Phong ngồi dựa vào đầu giường nhìn nàng, ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa, mà ở phía trước cửa sổ là một người rất tươi sáng, hoạt bát.
“Thật lạnh!” Lâu Tây Nguyệt cọ cọ hai tay lại giậm chân, có chút không cam lòng khép cửa sổ lại, nàng chạy về bên giường chui vào trong chăn, “Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều không đi được.”
Hắn đáp nhẹ một tiếng, dường như có chút không yên lòng.
Nàng có chút hồ nghi nhìn hắn, nghĩ nghĩ nhưng vẫn nói ra, “Ngươi rốt cuộc muốn đi đâu?”
“Đi đến một cuộc hẹn ước.”Hắn trả lời nàng.
“Hẹn ước?” Nàng bọc chăn ngồi dậy, “Ngươi muốn cùng người luận võ sao?”
“Đúng vậy.”
“Thực sự hả?” Nàng rất kích động ngồi dậy, “Ta chưa bao giờ xem luận võ, ta xem có được không?”
“Không biết.”
Nàng mím môi, vẻ mặt như hiểu rất rõ, tự mình nói: “Hỏi ngươi khẳng định là không được, vừa nhìn thấy ngươi liền biết ngươi là người không thú vị lại lạnh lùng.”
Thu Minh Phong hai tay ôm ngực, nhìn nàng không nói lời nào.
Hai mắt chuyển động, nàng hứng trí bừng bừng hỏi: “Ngươi dự đinh mang ta đi cùng à?”
“Ừ.”
Lâu Tây Nguyệt gật gật đầu, “Tuy rằng ta thực sự không thích ra ngoài trong thời tiết này nhưng nếu có thể nhìn thấy ngươi cùng người khác luận võ mà nói cũng thật sự không tệ lắm. Nhưng mà,” Nàng nói xong liền nhíu mày, “Ngươi chỉ cần nói với ta một tiếng, vì sao lại ta đánh bất tỉnh rồi mang ta xuống núi?”
Hắn nhắm mắt lại không có ý định trả lời nàng vấn đề này.
“Lại giả chết!” Nàng hết sức bất mãn, “Ngươi lo lắng bọn họ sẽ tìm được nơi ta ở, sợ ta sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới quyết định đem ta đi cùng phải không?” Hắn không trả lời, xem như ngầm thừa nhận. Nàng vỗ vỗ vai hắn, nói: “Được rồi, ta quyết định tha thứ cho ngươi.”
Thu Minh Phong khóe miệng hơi chuyển động một chút, vẫn như trước không nói chuyện.
Lâu Tây Nguyệt quay lại giường, hai tay chống cằm nằm sấp trên giường, có chút đăm chiêu rồi lại líu ríu nói, “Trên giang hồ mọi người tìm chỗ ngươi ở, ta với ngươi cùng một chỗ chẳng phải là rất nguy hiểm? Có thể xem náo nhiệt tất nhiên không tồi, nhưng tính mạng quan trọng hơn a……”
Hắn nhắm mắt tựa đầu vào giường tựa hồ là đang ngủ.
Bên ngoài đi ra dần dần có người đi lại, trên đường cũng dần dần có tiếng động.
Lâu Tây Nguyệt tính lại lần thứ hai có chút mơ hồ, dụi một bên mắt, rồi ngồi dậy, “Giờ nào rồi?”
“Giờ thìn.” Giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên bên tai.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, vuốt mái tóc dài, có chút không hiểu, “Ngươi còn chưa muốn dậy?”
Thu Minh Phong vẫn như nhắm hai mắt trả lời, “Không có việc gì làm.”
Nghĩ lại bên ngoài tuyết đang rơi nhiều, nàng liền không nói gì nữa, xuống giường rửa mặt.
Hai người thu dọn hành lý đi xuống lầu, khách trọ trong quán cũng không giảm thiếu bao nhiêu, không ít người đều ngồi ở trong đại sảnh nói chuyện. Xem ra, trận tuyết lớn này làm lỡ hành trình của không ít người.
Dùng cơm xong, Lâu Tây Nguyệt đi theo Thu Minh Phong ra khỏi quán trọ.
Vừa ra khỏi cửa, một luồng gió lạnh như băng xẹt qua hai gò má làm nàng co rúm lại, cúi đầu khép lại áo khoác trên người.
“Loại thời tiết quỷ quái này mà cũng muốn đi ra ngoài, ta không đi với ngươi có được không?” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thu Minh Phong không nói một lời, cầm tay của nàng, cất bước rời đi.
Bị bàn tay dày to của hắn nắm giữ, Lâu Tây Nguyệt thất thần, hoảng hốt nghĩ thì ra tay của hắn thật ấm áp, bàn tay với con người của hắn thật không giống nhau chút nào.
Tuyết bay khắp bầu trời, hai bóng dáng đang dựa vào nhau mà đi, dần dần biến mất trong màn tuyết.
Mặt đất bị tuyết che phủ toàn bộ, trên đường hiếm thấy vết chân ngay cả vết chân của muông thú cũng không thấy.
Ở giữa trời mênh mông dưới chân núi chỉ có gian miếu sơn thần cũ nát là có thể nghỉ tạm.
Tấm biển ở cửa miếu bị gió đánh làm phát ra những tiếng “kẽo kẹt”, có cảm giác sẽ rơi ngay xuống mặt đất.
Ánh lửa làm hai má Lâu Tây Nguyệt ửng đỏ, nàng ngồi trước đống lửa chọc chọc mấy thanh củi.
“Ôi.” Nàng tự nhiên bật ra một tiếng than nhẹ.
Tay phải chống má, nàng mím môi nhìn ra ngọn lửa, nàng nghĩ không biết vì cái gì mà nàng theo con người lạnh lùng kia đến cái vùng hoang vu này.
Bụng nàng phát ra tiếng làm cho người ta xấu hổ, nàng nhăn nhăn mũi, nàng gào lên: “Thực sự rất đói bụng a, tên kia rốt cuộc có thể tìm được thức ăn không?” Như cảm nhận được những oán giận của nàng, cửa miếu đột nhiên bị mở ra, một cơn gió lạnh cùng với bông tuyết thổi vào.
“Đóng cửa, chết cóng mất thôi.” Nàng nhìn thấy trong tay hắn là con gà rừng và con thỏ hoang thì ánh mắt lập tứcsáng lên, “Ngươi đã làm sạch rồi.”
“Ừ.” Đi đến bên đống lửa, hắn đưa con thú cho nàng.
Lâu Tây Nguyệt nhanh nhẹn xâu hai con thú lại rồi đưa lên nướng.
Ánh mắt lơ đãng liếc đến hai tay của hắn đã lạnh cóng, tim nàng đập loạn một chút, nàng dè dặt hỏi: “Tay ngươi có sao không?” Với thời tiết nước nhất định đóng băng, nếu nàng phải đi rửa thức ăn thì nàng chắc chắn sẽ không làm.
Thu Minh Phong nhìn thoáng qua nàng, rồi quay sang cạnh đống lửa trả lời, “Không có việc gì.”
Lâu Tây Nguyệt mím mím môi, nhìn chằm chằm ngọn lửa suy nghĩ một lát, rồi quyết định hỏi, “Thu Minh Phong.”
“Hả?”
“Chúng ta có thể không đi đường hoang vu này được không?”
Hắn liếc mắt nhìn nàng, “Vì sao?”
“Ta muốn ở nhà trọ, ta muốn tắm nước ấm, lý do như thế có được hay không?” Mày liễu nhễch lên, mang theo vài phần khiêu khích nói.
Hắn nhìn từ trên xuống dứoi đánh giá nàng một chút, rồi mới chậm rãi trả lời, “Ngươi không sợ bị người phát hiện sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Lâu Tây Nguyệt thiếu chút nhảy dựng lên, ngón tay run run chỉ vào hắn, “Thì ra ngươi cố ý.” Hắn đúng là người vừa lạnh lùng vừa đen tối!
Thu Minh Phong từ chối cho ý kiến, tiếp tục hơ tay.
“Sao ngươi có thể đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy?” Vẻ mặt nàng tràn đầy căm hẵn, nàng lên án hắn, “Ta cứu ngươi ngươi còn chưa báo đáp thì thôi lại còn đánh lén sau lưng mang ta rời núi, sau đó lại hại ta ăn đói mặc rách, ngươi có phải là rất quá đáng không?”
“Ngươi nói, tính mạng quan trọng hơn.”
“Tính mạng là phải giữ nhưng cả ngày trước không thấy thôn làng, sau không thấy nhà trọ, trời giá rét đông lạnh,ngủ qua đêm như vậy sẽ sinh bện, tính mạng tự nhiên sẽ có nguy hiểm.” Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Có đạo lý.”
“Vốn là có đạo lý.”
“Ở tạm một đêm đi.”
“Đêm nay vẫn phải ngủ ở miếu đổ nát.” Tâm tình của nàng lập tức bị sa sút
Thu Minh Phong thở dài, “Đêm đã khuya.” Không kịp đi đến điểm tá túc sau.
“Vậy ngươi không thể để cho ta bị đông lạnh được.”
“Ừ.”
Mỡ từ thịt nhỏ xuống đống lủa, mùi thịt dần dần tràn ngập trong miếu sơn thần.
Lâu Tây Nguyệt một tay sờ bụng, một tay lật thịt nướng, miệng còn thỉnh thoảng nói thầm.
Một lúc sau, nàng nhịn không được rút ra một con đao nhỏ bên hông, bắt đầu cắt một miếng thịt.
Đó là một con dao màu đen, thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng Thu Minh Phong biết nó chém sắt như chém bùn, là bảo bối của Tà Y “Ô kim đao”, ở giang hồ danh tiếng đứng vị trí thứ sáu. Nếu Tà Y dưới suối vàng biết bảo bối của hắn được đồ đệ thường xuyên dùng để cắt cây cỏ, xắt thịt, chế thuốc, không biết sẽ có cảm tưởng gì. Dù sao, Thu Minh Phong cũng không thể nói gì.
Hắn ép buộc mình nghĩ đó không phải là Ô Kim Đao, như vậy mới không xông vào đoạt nó.
“Tây Nguyệt.” Hắn cuối cùng không thể chịu được nói.
“Chuyện gì?” Nàng vui vẻ cắt thịt đưa vào miệng.
“Đây là Ô Kim Đao.” Hắn nhắc nhở.
Nàng phất phất cầm tay đao, gật đầu, “Ta biết.”
“Ngươi rất không coi trọng nó.”
Lâu Tây Nguyệt nhẹ nhàng lại cắt lấy một cái thịt, vừa ăn vừa nói: “Ngươi là người rất đứng đắn nghiêm túc, sư phụ ta nói rất hay, đồ vật mặc dù quý hay không quý, có thể sử dụng mới là tốt nhất, chẳng lẽ suốt ngày cúng bái, một ngày ba lần thắp hương hay sao?”