Gian Phu Thắng Phụ

Chương 6



Edit: Halan

Beta: Thảo My

Nàng rõ ràng cái gì cũng chưa làm mà lại trở thành cái đinh trong mắt người khác.

Cảm giác này thật khiến người ta buồn bực.

“Nàng ta đến Thiếu Lâm làm cái gì?” Hết phiền muộn, lòng hiếu kỳ lại nổi lên. “Xem luận võ.”

“Nga ~” Nàng tận lực kéo dài giọng nói. “Tây Nguyệt.” Thu Minh Phong đột nhiên dừng bước chân lại. Nàng ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

Cánh tay hắn ở bên hông của nàng thu nhận một chút, nghiêm túc mà nhẹ nhàng nói, “Ngươi béo.”

“……”

Hồi lâu sau, trong rừng vang lên một tiếng gầm giận dữ.

“Thu Minh Phong, ngươi tên hỗn đản này, ngươi đứng lại đó cho ta……” Hai bóng người một trước một sau truy đuổi nhau, dần dần biến mất ở trong rừng.

Lâu Tây Nguyệt chạy chậm lại không đươi theo hắn nữa, ngồi xuống một gốc cây, lấy tay đánh lên thân cây.

Hắn nói nàng béo!

Nàng chưa nói hắn chiếm tiện nghi của nàng mà hắn còn dám nói nàng béo? Quả thực nàng không thể nhịn được nữa.

Lại đánh lên thân cây một quyền, nàng dứt khoát ngồi xuống dưới tàng cây.

Luận võ công, nàng không phải đối thủ của Thu Minh Phong, sở trường của nàng là khinh công nhưng vẫn kém hắn một bậc, đây mới là nguyên nhân khiến nàng phải đi theo hắn.

Sư phụ đã từng nói qua, làm người phải linh hoạt trong các hoàn cảnh, rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun.

Tháng giêng, mấy ngày hắn luận võ sẽ là cơ hội của nàng.

Lâu Tây Nguyệt hơi hơi nheo mắt lại, khuôn mặt lộ lên nụ cười khi đã định xong mọi việc.

Tùy tiện nặn một quả cầu tuyết ném vào một thân cây.

Nghe thấy tiếng động, nàng quay đầu nhìn lại, Thu Minh Phong nhẹ nhàng tới trước mặt, cầm trong tay hai con gà rừng giơ lên.

Nàng bĩu môi, “Sao còn chưa làm sạch sẽ?”

“Đi theo ta.” Nói xong, xoay người đi.

Lâu Tây Nguyệt đứng dậy đi theo hắn.

Hai người đến bên dòng suối đóng băng thì dừng lại, Thu Minh Phong đi rửa hai con gà, còn nàng thi đi nhặt củi.

Khi nàng nhóm lửa xong, hắn mang theo hai con gà rừng đã rửa sạch rồi ngồi bên cạnh đống lửa. Ánh mắt của nàng nhìn qua hai tay hắn, cúi đầu ho nhẹ một tiếng, “Nước rất lạnh phải không?”

Thu Minh Phong nhìn nàng một chút, nói: “ Ngươi có thể thử xem.”

“Có ngươi ở đây, vì sao ta phải thử?” Giọng Nàng mang theo vài phần không biết sợ cùng dương dương đắc ý.

“Nếu ta không ở đây thì sao?” Hắn dường như không có việc gì mà hỏi lại.

“Ngươi sao lại không ở đây?” Nàng cũng hỏi lại.

Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, “Ngươi nói gì?”

Lâu Tây Nguyệt cười nói: “Chỉ có ngươi mới có đáp án, hỏi ta thì sao ta biết được.”

Hắn gật gật đầu, không nói chuyện thêm nữa.

Nàng cũng không hưng trí nói chuyện, chuyên tâm nhìn chằm chằm con gà rừng nướng trên lửa mà chảy nước miếng.

Ngay khi mùi thịt nướng tỏa ra, Thu Minh Phong đột nhiên mở miệng hỏi: “ta không đi thì ngươi cũng không đi sao?”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không nói gì.

Thu Minh Phong yên lặng nhìn nàng, sau đó cúi mắt tiếp tục nướng gà rừng trong tay.

Núi rừng yên tĩnh tựa hồ chỉ có tiếng củi tí tách phát ra.

Trời xanh mây trắng, khí trời trở lên ấm.

Khắp nơi vui sướng, vạn vật sống lại.

Hơi thở của mùa xuân đã đến, làm cho con người có tâm tình khoan khoái.

Trên cây rơi xuống một ít vỏ, cẩn thận nhìn thì có thể thấy được đó là vỏ hạt dẻ.

Hai chân hơi đu đưa, làn váy xanh biếc bay nhẹ trong gió.

“A, đã hết rồi…..” Một giọng ảo não vang lên.

Lâu Tây Nguyệt không cam lòng đem dốc ngược cái túi đeo bên hông, cuối cùng cũng buông xuống, ngẩng đầu liếc mắt một cái, mím môi với tay hái một nhành cây ngắm nhìn.

Ánh mặt trời theo khe hở của kẽ lá hiện ra, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của nàng.

Từ từ nhắm hai mắt hít sâu mấy hơi, nàng đổi tay cầm thuốc, từ trên cây nhảy xuống.

Nàng đi không có mục đích, khi nhìn thấy dược thảo, thuận tay hái cho vào sọt, sau đó tiếp tục về phía trước.

Cho đến khi nhìn thấy hoa đào nở rộ, vẻ mặt Lâu Tây Nguyệt mừng rỡ, chạy qua.

Nhắm mắt lại, duỗi thẳng hai chân, ngửi mùi hoa trong không khí, nàng cảm thấy mình có chút say mê.

Trên tay đột nhiên đau, nàng mở mắt ra, kẻ đầu sỏ gây nên nháy mắt đã trốn vào bụi cỏ không thấy đâu.

Đó là một vết rắn cắn nhỏ, Lâu Tây Nguyệt chậm rãi nhìn mu bàn tay mình, chỗ bị cắn nhanh chóng biến thành màu đen.

Rắn độc!

Nàng chau mày hút độc sau đó liền nhổ ra, rồi đó lấy túi nước bên hông súc miệng.

Giờ phút này, tay trái của nàng chỉ còn lại dấu răng, còn màu da đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Dám cắn ta, đeo gang tay vẫn tốt hơn.” Nàng vừa lầu bầu, vừa lấy ở bên hông một đôi gang tay.

Ngẩng đầu ngắm nhìn hoa đào, nàng không nhịn được hái vài đóa cài lên búi tóc.

Khuôn mặt nàng được đóa đào tôn lên màu hồng phấn. vô cùng xinh đẹp tựa hư tiên nữ hạ phàm.

Lâu Tây Nguyệt đi về phía con rắn chạy, phàm là nơi những con vật mang độc sinh sống sẽ  luôn luôn có một ít thuốc giải độc. Quan trọng nhất là, nàng bị cắn, làm sao có thể không làm gì được!

Nàng thật không ngờ khi đi đến thì nhìn thấy một ổ rắn, trong bụi rậm con rắn đang né tránh một người, lông mày Lâu Tây Nguyệt không khỏi sít lại. Ơ nơi như thế này lại có người qua lại thật sự là làm cho người ta bất ngờ.

Người nọ bản linh thoạt nhìn không tồi, nhưng cũng không hề ung dung, dù sao cũng phải cẩn thận tránh rắn độc cắn được.

Lâu Tây Nguyệt rất nhàn hạ thoải mái đứng ngoại thưởng thức đại chiến giữa người và rắn, chỉ tiếc nàng không có túi hạt dẻ, bằng không nàng càng thỏa mãn.

Hoa Cẩm Dục vừa đánh vừa quan sát, rốt cục mở miệng, “Cô nương, có thể trợ giúp tại hạ một tay được không?”

“Ta vì sao phải giúp ngươi?” Lâu Tây Nguyệt phản ứng rất lạnh nhạt.

“Cô nương như thế nào mới bằng lòng giúp tại hạ?”

Nàng một tay chỉ ở một con rắn dài bẩy tấc phía trên, đạm mạc liếc mắt nhìn, thấy hắn đã có chút chật vật, “Ta không thích xen vào việc của người khác.”

“……” Hoa Cẩm Dục nhất thời ngậm miệng.

Lâu Tây Nguyệt lúc này mới phát hiện một loại cỏ màu đỏ phía sau con rắn, ánh mắt nhất thời sáng ngời, bay người qua, nhanh nhẹn lấy liềm cắt đám cỏ đó.

Không cần phải vội vàng nữa, nàng nhìn nam tử đang chật vật kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, càng mệt càng làm đàn rắn để ý.

“Nhận lấy.” Nàng lây từ bên hông ra một cái bình sứ ném qua. Hắn thuận tay tiếp được.

Lâu Tây Nguyệt lạnh đạm nói: “Bột đuổi rắn, hẳn là có thể giúp ngươi.”

Hoa Cẩm Dục khóe miệng hơi hơi run rẩy, thoạt nhìn là thiếu nữ hồn nhiên xinh đẹp đã thưởng thức đủ cảnh chật vật của hắn, mới quyết định có lòng từ bi cứu giúp.

Rõ ràng thực ác liệt, cố tình làm cho người ta không thể chỉ trích.

“Đa tạ.” Hắn vẫn là nói tiếng cảm ơn, sau đó trút đám bột đuổi rắn về phía đàn rắn.

Lâu Tây Nguyệt chậm rãi theo sát.

Phía trước vô số con rắn tan xương nát thịt, trên mặt đất đầy máu.

Nàng không nhịn được lẩm bẩm một câu, “Thực tàn nhẫn.”

Những lời của nàng không lớn, nhưng Hoa Cẩm Dục vẫn nghe thấy, cái quạt trong tay hắn đột nhiên đánh mạnh một cái.

Hắn cuối cùng đem chiếc quạt màu vàng nhạt giết chết Xà vương, những hạt bụi làm cho chiếc áo trở lên lốm đốm.

Hoa Cẩm Dục gọn gàng lấy mật rắn, xoay người rời đi.

Lâu Tây Nguyệt ở phía sau chậm chãi mở miệng nói, “Ta khuyên ngươi trước mắt nên chờ một chút.”

Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn nàng.

Nàng ngồi cạnh xác Xà vương tay cầm một ống trúc để lấy máu, rất nhanh, nàng đậy nắp lại, sau đó hướng hắn nhướng mày cười khẽ, “Có muốn nghe đề xuất của ta?”

“Cô nương mời nói.”

“Cùng nhau cầm những thứ này, như thế nào?” Nàng quơ quơ ống tre trong tay.

Hắn gật đầu, không chút do dự tiếp nhận, “Cám ơn.”

“Ngươi thật là người thông minh.” Lâu Tây Nguyệt hoàn toàn vui vẻ ca ngợi người kia.

Hoa Cẩm Dục cười nói: “Đa tạ cô nương khích lệ.” Sau đó xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, nàng lẩm bẩm: “Chạy trốn thật là nhanh.” Nàng đem toàn bộ các ống trúc để chứa máu rắn, cuối cùng chỉ có thể nhìn xác rắn mà thở dài một tiếng.

Thu thập xong đồ, cuối cùng, nàng cởi từ lưng một sợi trường tiên mới, buộc chặt xác Xà vương, sau đó đi khỏi khu rừng này.

Mặt trời đang xuống núi, tiểu viện có vẻ yên tĩnh mà an tường.

Lâu Tây Nguyệt chuyên tâm quấy gì đó trong bát.

Gió nhẹ thổi qua mang theo hương vị ấm áp.

Mồ hôi theo trán nàng chảy xuống, nàng nâng tay lấy tay ao lau.

Trong lúc vô tình vừa ngẳng đầu, cả người nàng trong nháy mắt cứng ngắc.

Một bóng dáng màu lam đang đứng ở nóc nhà, cả người lộ ra vẻ lạnh lùng, làm cho không khí xung quanh tựa hồ trở nên lạnh lẽo.

Hai người trầm mặc nhìn nhau.

“A!” Nhìn đến cái bát, nàng kêu nhẹ lên một tiếng rồi lại tiếp tục quấy.

Một cái bóng che đỉnh đầu nàng.

“Tránh ra, đừng che ánh mặt trời.” Bóng người đi sang một bêm, lẳng lặng đứng ở bên cạnh nàng.

Không biết quấy trong bao lâu, Lâu Tây Nguyệt rốt cục ngừng lại, dùng ngón tay chọc chọc trong bát, vừa lòng gật gật đầu.

“Tốt lắm?”

Giọng nói đột nhiên vang lên làm cho động tác của nàng cứng đờ, nàng nhíu mày quay đầu nhìn  qua, lạnh nhạt chào hỏi, “Đã lâu không gặp.”

“Ừ” Hắn so với nàng còn lạnh nhạt hơn.

Lâu Tây Nguyệt lại một lần cảm thấy cùng với người này thật sự không có biện pháp khai thông, dứt khoát xoay người về phòng, vừa đi vừa vặn vẹo thắt lưng và cổ.

Vừa vào phòng, nàng liền đi đến ghế tựa sau đó buông mình lên ghế.

Hai ngày này nàng bận tít mù, rất mệt!

“Thực mệt.” Theo trực giác nàng lẩm bẩm một tiếng.

“Tây Nguyệt.”

Nàng nằm lên cái ghế, mệt mỏi lên tiếng, “Được rồi, Thu Minh Phong, ngươi còn tìm ta làm cái gì? Ta đã thay sư phụ ta trả nợ ân tình cho ngươi.” Trên lưng đột nhiên có một đôi tay, nàng thiếu chút sợ tới mức nhảy dựng lên, lại bị hắn dùng sức ngăn lại. “Ngươi……”

Không nặng không nhẹ vuốt ve lưng nàng, nàng cơ hồ rất thoải mái. Không biết qua bao lâu, nàng mới có chút không cam lòng mở miệng nói, “Cám ơn.”

“Có người làm nhờ ta chuyển lời cảm ơn.”

Nàng thực mờ mịt ngẩng đầu, “Ai?”

“Hắn nói cám ơn máu Xà vương của ngươi.”

Lâu Tây Nguyệt hiểu ra, sau đó nghĩ đến người nọ trong tay cầm cây quạt, người nhảy dựng lên, “Hắn là ngân phiến công tử?”

“Ừ.”

“Hắn với ngươi không phải là kẻ thù sao?”

“Hả?”

“Không phải các ngươi mấy ngày liền luận võ trên núi sao?”

“Nga.”

“Các ngươi kỳ thực là bằng hữu?” Nàng vẻ mặt khó có thể tin.

“Ừ.”

Nàng ngây ra một lúc, nghĩ nghĩ, mới nói: “Hắn vì sao muốn cùng ngươi luận võ?”

“Luận bàn võ công.”Đáp án của hắn giống như trước thật ngắn gọn.

“Luận bàn…… Các ngươi có cần giương cung bạt kiếm khiến cho mọi người đều biết không? Ngươi nghĩ ta thật ngu ngốc a?”

“ngươi uốn biết?”

“Ta không có hứng thú.” Nàng đột nhiên mắng.

Sự tình bên trong của giang hồ thật kì diệu.

“Ồ”

Lâu Tây Nguyệt lấy tay vỗ trán, rốt cục không nhịn được mà kêu lên, “Làm ơn, ngươi nếu thực sự không muốn nói chuyện thì đừng nói, một từ cũng đừng nói” Nghe xong làm cho người ta càng tức giận.

“Được.”

Nàng ngay cả sức để mắng hắn cũng không còn, Thu Minh Phong người này luôn làm nàng tức giận, ở cùng một chỗ với hắn nàng rất dễ phát hỏa.

Nàng cúi người, sau đó tháo cái túi bên người, chóp mũi ngửi ngửi, lập tức một mặt ghét bỏ quay đầu đi, “Rất  khó nghe.”

Nàng phải đi tắm một chút. Ngay khi nàng dự định đi tắm, nhìn đến người ngồi bên cạnh, lại có chút chần chờ, “Ngươi……”

“Ta không đi.”

Lâu Tây Nguyệt lấy tay vỗ trán, vô lực khoát tay, “Ngươi muốn ở thì cứ ở, ta muốn đi tắm rửa bây giờ.”

“Có muốn ta hỗ trợ không?”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lườm hắn, buồn bực nói: “Ngươi giúp ta chà lưng sao?”

Thu Minh Phong biểu cảm rất bình tĩnh nói, “Cũng có thể.”

“Ba” một tiếng, Lâu Tây Nguyệt đập bàn đứng lên, nhìn biểu tình trên mặt hắn không một chú thay đổi, ngón tay nàng có chút run, “Ngươi quả thực……” Hắn giữ tay nàng lại, nhàn nhạt mà nói: “Ta chưa tức giận, ngươi tức giận cái gì?”

“Ngươi dựa vào cái gì mà tức giận?”

“Ngươi ra đi không lời từ biệt.”

“Như thế nào?” Lâu Tây Nguyệt mắt phượng phun lửa, “Ta không phải là nô tỳ của ngươi, mỗi người đều có con đường của mình, ta rời đi sao phải báo cho ngươi một tiếng?” Hắn mang nàng rời núi có hỏi qua nàng sao? Còn không phải trực tiếp dí dao vào nàng là xong việc.

“Ngươi nợ ta một đáp án.”

“Cái gì?”

“Ta không đi ngươi cũng không đi có đúng không?” Không rời bỏ ta đi đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.