Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Chương 54: Ngoại truyện 3



Có lẽ bởi gần đây võ lâm quá mức thanh bình, cho tới khi Bách Hiểu Sanh bỗng nhiên tuôn ra một tin tức, cũng chỉ có một phần người tin tưởng.

Nhưng khi sự thật bày ra trước mắt, lại làm cho tất cả mọi người không thể không tin.

Dù sao sự nổi tiếng của Bách Hiểu Sanh ở võ lâm vẫn còn rất cao.

Phàm là tin tức Bách Hiểu Sanh tuôn ra, trăm phần trăm đều có thể tin được.

Đây chính là danh tiếng Bách Hiểu Sanh.

Tình huống lần này cũng như thế.

Cho nên tuy rằng rất nhiều người ngoài miệng nói không tin chuyện này, trên thực tế lại đứng đầy dưới chân Hoa Sơn.

Từ xưa đến nay, Hoa Sơn là một chỗ võ nhân ngóng vào.

Hoa Sơn luận kiếm, ngoại trừ bao nhiêu tuyệt thế cao thủ võ lâm.

Hầu như mỗi người đều muốn có thể đến Hoa Sơn luận một lần kiếm làm vinh.

Thậm chí còn có người, cho dù không thể tham dự Hoa Sơn luận kiếm, chỉ cần có thể tận mắt một lần nhìn cao thủ luận võ trên Hoa Sơn, vậy tuyệt đối đó là may mắn.. Đệ nhất bách nhị thập thất hồi.***

*** Đáng ra là thập chứ không phải thất: (Đệ nhất bách nhị thập hồi) Vui được với mấy người chí thú tương đồng, khi cơm no rượu say, đêm mưa đèn sáng, cùng làm cho tiêu tan hết quạnh hiu.

Hiện nay trên võ lâm có hai đại cao thủ tuyệt đỉnh, một là bộ đầu tiền nhâm Lục Phiến Môn Trần Khiêm Quân, còn một người được cho là nhân nhân ngoan tuyệt giáo chủ ma giáo Cố Ngôn Chi.

Nguyên bản, mọi người đều không biết tên giáo chủ ma giáo, chỉ là gọi y là ma đầu.

Từ lần trước khi Bách Hiểu Sanh mang tin tức về, nói giáo chủ ma giáo tên là Cố Ngôn Chi xong, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy giáo chủ đã lãng phí một cái tên tốt.

Y rõ ràng nên gọi là Cố Đại Chí loại người khá tục khí lại không đầu óc, phù hợp để người giang hồ đoán mò tên.

Thời gian qua đi hơn một năm, Bách Hiểu Sanh lại một lần nữa mang tới tin tức giáo chủ ma giáo.

Bởi vì lần này giáo chủ ma giáo lại công nhiên trước mặt danh bộ đệ nhất thiên hạ hạ chiến thư.

Nói đến đây, đã đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Bởi vì ngay cả giang hồ Bách Hiểu Sanh không chỗ nào không biết cũng không biết võ công giữa hai người là ai cao hơn.

Tuy rằng tâm tư tất cả mọi người đều hi vọng Trần Khiêm Quân có thể ở trong lần quyết đấu này đạt được thắng lợi, nhưng cũng không hy vọng giáo chủ ma giáo sẽ dễ dàng bại trận.

Dù sao khi cao thủ điên phong đối quyết, không phải dễ dàng quyết ra thắng bại.

Cho nên lần này dưới chân Hoa Sơn hầu như tất cả quán trọ quán trà lề đường đã chặt cứng người.

Nhưng trong tình hình này lại nảy ra một điểm, một quán trọ nổi danh nhất lại hoàn toàn không đón khách nhân.

Bất luận khách bỏ ra bao nhiêu tiền, cũng nhất tuyệt không để cho người khác tùy ý ra vào.

Nhiều người nói nhất định có bát quái.

Tất cả mọi người đều đối với người bao trọn quán trọ tràn ngập tò mò.

Hầu như tất cả mọi người đều chờ tới dài cổ có người từ bên trong đi ra.

Sau đó, không biết từ nơi nào truyền tới tin tức, kẻ bao trọn quán trọ chính là một công tử ca nhi có tiền có thế.

Điều này làm tất cả mọi người đều thỏa mãn cầu (bát) tri (quái) dục (tâm). ( dục vọng muốn biết bát quái đang xảy ra).

Nhưng lại không biết dung mạo công tử ca nhi này thế nào? Có thể là đầy mặt dữ tợn, hay là mặt mày thanh tú.

Trong ngày thường ra ra vào vào một ít xe ngựa cực kỳ xa hoa.

Tình cờ có người hay hóng hớt chạy theo xe ngựa, thì phát hiện tất cả trên xe đều là mỹ nữ tuyệt sắc.

Nhìn y phục mỹ nữ tuy rằng là người không tầm thường, thế nhưng không khó nhìn ra đó chỉ là nha hoàn bình thường.

Rốt cuộc là ai giàu nứt đố đổ vách như vậy, thuê nha hoàn toàn là mỹ nhân khó gặp?

Hầu như tất cả mọi người đều có sự hiếu kỳ với người ở trong quán trọ. Chỉ cần ai biết một tí tin tức về quán trọ, đều có thể trở thành tiêu điểm chém gió trong cuộc trà dư tửu hậu.

Mà lúc này, người đang chịu đựng lòng hiếu kỳ của mọi người, đang ở trong quán trọ nhàn nhã hai chân tréo nguẩy, ăn điểm tâm ngọt, một bên nghe hạ nhân báo cáo.

“Giáo chủ, tiền hai ngày nay chúng ta dinh doanh khách điếm kiếm được ở dưới chân Hoa Sơn, tất cả đã ghi rõ ở trong sổ sách.”

Nam tử tuấn mỹ được gọi là giáo chủ khẽ gật đầu, chợp mắt một lúc.

Nếu như những tên võ lâm nhân sĩ nhìn thấy nam tử này, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm lần nữa.

Bỏi vì không ngờ trên thế gian này lại có một mỹ nam tử, chỉ với tư sắc kia, cũng đã hoàn toàn làm những mỹ nữ tuyệt sắc hạ thấp.

Thấy giáo chủ vẫn chăm chú ăn điểm tâm ngọt, giáo chúng lại mở miệng nói: “Giáo chủ, khi chúng ta hồi giáo?”

Nghe thấy câu này, Cố Ngôn Chi mới chịu mở mắt ra, liếc mắt nhìn giáo chúng một chút, nói: “Tại sao ta phải đi về?”

Mồ hôi lạnh giáo chúng chảy ra, nói: “Giáo chủ a, ngài cũng không thể không trở về a?”

Gần đây trong giáo vị đại nhân toàn gây áp lực cho hắn, hắn đã phải dùng định lực cả đời để chịu tất cả áp lực a.

“Hắn còn đang ở trong giáo?”

Nghe giáo chủ hỏi như vậy, giáo chúng mới gật gật đầu.

Cố Ngôn Chi có chút đắc ý nói: “Ngày mai sẽ là ngày quyết chiến, nếu như hắn không đến ta coi như hắn bỏ quyền.”

Giáo chúng hơi chảy mồ hôi lạnh.

Giáo chủ, ngươi làm chưởng quỹ thật thoải mái a. Trong giáo nhiều sự vụ như vậy, ngươi nói đi là đi, vừa đi chính là một tháng.

Thật vất vả trở về, lại bất ngờ tuyên bố muốn cùng vị đại nhân kia quyết đấu, ngài là có bao nhiêu nhàn rỗi tới phát hoảng?

Dường như không nghe thấy tiếng lòng giáo chúng, Cố Ngôn Chi vừa nghĩ tới hắn có thể sẽ bỏ quyền, tâm tình dị thường tốt lên.

Y lần này chính là cố ý muốn tuyên chiến với hắn, để thiên hạ võ lâm nhìn Cố Ngôn Chi y mạnh như thế nào.

Y bỏ đi một tháng, chính là vì muốn an tâm luyện công.

Nếu như mỗi ngày đều ở cùng tên kia, làm sao có khả năng y luyện được công?

Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm rồi ngủ chính là ba ba ba.

Mỗi ngày tiêu hao thời gian dài cùng tinh lực ở trên giường vận động, làm sao có thể hảo hảo luyện công? Không luyện công, làm sao có thể đánh bại hắn sau đó công hắn?

Đây rõ ràng chính là một cái bẫy a! Mỗi ngày khi làm xong, cho dù thể lực y có tốt bao nhiêu, cũng cần phải nghỉ ngơi! Nghỉ ngơi không đủ tạo thành thể lực, cho nên không có cách nào đánh bại hắn!

Cố Ngôn Chi suy nghĩ rõ ràng chuyện này, liền quyết định nhất định phải luyện công, cho nên dứt khoát kiên quyết bỏ đi.

Hừ hừ, lần này nhất định phải hảo hảo đánh bại hắn, sau đó đem hắn đặt ở dưới thân, như vậy như vậy sau đó như vậy như vậy.

Ngày hôm sau Cố Ngôn Chi dậy rất sớm.

Không sai, từ khi ở cùng Trần Khiêm Quân, y phải đợi tới trời tối mới bắt đầu luyện công.

Thế nhưng vì hôm nay muốn cùng Trần Khiêm Quân tỷ thí, cho nên y cố ý dậy thật sớm.

Trên Hoa Sơn còn dính một lớp tuyết đọng, còn người trên Hoa Sơn đã nhiều vô cùng.

Đầu người dầy đặc hoàn toàn bao trùm tuyết trắng, phóng tầm mắt nhìn, tất cả chỉ toàn màu đen.

Cố Ngôn Chi còn nhìn thấy mấy tên giáo chúng ở trên Hoa Sơn bán xiên thịt nướng.

Cố Ngôn Chi gật đầu, không sai, có thể nắm được thương ky*, là y huấn luyện cho giáo chúng.

*thương ky : đầu óc làm ăn :v

Có điều nếu để cho những tên võ lâm nhân sĩ tẻ nhạt này biết mình mua mấy xiên thịt nướng này xuất ra từ tay ma giáo, vẻ mặt nhất định sẽ giống như ăn ruồi nhỉ?

Tâm tình Cố Ngôn Chi vô cùng tốt đi lên đỉnh núi.

Trên đầu mang theo đấu bồng* che khuất tầm mắt người khác, làm y xem ra vô cùng thần bí khó lường.

*đấu bồng : mũ tre may rèm xung quanh.

Nhưng thật ra lại chẳng có ai chú ý tới y.

Người trong võ lâm thiên kỳ bách quái nhiều lại thêm nhều, nếu có người không muốn để cho người khác nhìn thấy diện mạo chân thực, họ cũng không tự nhiên chủ động quan tâm tới một tiểu nhân vật.

Cho nên một đường đi tới đỉnh núi vẫn tính là thoải mái.

Cố Ngôn Chi vừa đi vừa nghĩ, nếu như Trần Khiêm Quân không đến được, y phải lên tiếng kết thúc làm sao.

Lúc ngẫm lại y thật sự có loại hưng phấn không tên.

Nugyên bản đối với Cố Ngôn Chi ai ở phía trên, ai ở phía dưới, cũng không có chấp nhất tới vậy.

Dù sao đối với y mà nói, chỉ cần thoải mái là được rồi.

Nhưng mà!

Từ sau khi bọn giáo chúng thấy y thành thân, lại hoàn toàn xem y thành giáo chủ phu nhân mà đối đãi, Quả thật không! Thể! Nhịn!

Tuy ở trước mặt y gọi Trần Khiêm Quân là giáo chủ phu nhân gọi tới nhiệt tình nghe, nhưng còn sau lưng, lại bắt đầu ở trước mặt Trần Khiêm Quân cúi đầu khom lưng, sau đó thì tới hỏi han ân cần.

Cũng không phải là nói có người quan tâm là không tốt.

Nhưng đừng đối xử với một đại cô nương như thế được không!

Trời a, muốn đặt sai giới tính của lão tử à!

Vì muốn phản công, Cố Ngôn Chi bắt buộc phải làm một chuyện quan trọng.

Việc quan trọng này cũng viết ở trong kế hoạch hàng năm năm nay!

Thời điểm sắp tới, lại nhìn thấy có người đánh cược. Đánh cược xem cuối cùng là ai thắng.

Hầu như đều nghiêng về một phía, phần lớn người lựa chọn Trần Khiêm Quân thắng lợi.

Cố Ngôn Chi lạnh rên một tiếng, chắc mấy tên này chỉ đang hi vọng Trần Khiêm Quân thắng mà thôi.

“Ngươi đi, đặt một trăm lạng bạc ròng, nói bản tọa sẽ thắng lợi.”

“Vâng.” Giáo chúng đáp ứng một tiếng, đàng hoàng đi đặt cược.

“Lão hương, hỏi một chút, hiện tại tỉ suất thế nào?” Tên này giáo chúng nhanh chóng gia nhập với đám võ lâm nhân sĩ.

“Đánh cược giáo chủ thắng lợi là tầm ba sáu phần trăm. Sao nào, ngươi muốn đánh cược cho giáo chủ sao? Như vậy tỉ suất sẽ tăng rất cao nha.”

Giáo chúng: “Đánh cược một trăm lạng bạc ròng Cố Ngôn Chi sẽ thắng lợi.”

Lần này người xung quanh lập tức nhìn tên giáo chúng kia như kẻ coi tiền như rác.

Hầu như không có ai cảm thấy Cố Ngôn Chi sẽ thắng lợi.

Tuy như vậy sẽ làm giáo chủ tổn thương bởi bất công, có điều sự thật chính là vậy.

“Có đánh cược hai người bất phân thắng bại không?” Giáo chúng lập tức hỏi.

“Có, cờ hoà hiện tại là một chọi năm mươi.”

Giáo chúng gật đầu nói: “Ta mua một ngàn lạng.”

Hết cách rồi, hắn thực sự quá rõ giáo chủ cùng vị gia chủ kia.

Giáo chúng thật khẳng định lúc bắt đầu hai người còn có thể hảo hảo đánh, nhưng đánh tới hơn mười canh giờ sẽ bắt đầu tóe lửa, cuối cùng không ngoại lệ đều là ở trên giường giải quyết.

Cho nên, phỏng chừng hai vị kia cũng không biết ai công phu cao thì càng cao cường chứ?

Người trong giang hồ cũng đã sớm leo tới đỉnh, chọn một vị trí không sai quan chiến.

Cố Ngôn Chi đã đứng ở bên trong sân đấu võ.

Hầu như tất cả mọi người nhìn thấy công tử ca nhi xinh đẹp tới mức khiến người ta không dời mắt nổi tầm mắt, đều cảm thấy y là đang tìm cái chết.

Nếu như người tới sân trước là đệ nhất danh bộ, còn nói được; nhưng ma đầu trong truyền thuyết này, nói không chừng hắn vừa tới sẽ giết nam nhân xinh đẹp này trước tiên.

Mặc dù mọi người đều vì nam nhân xinh đẹp này chết mà cảm thấy không đáng, thế nhưng lại không có ai dám tiến lên nói nam nhân hãy rời đi.

Dù sao đó cũng là ý tốt của họ, nhưng cũng không phải không sợ chết.

Cố Ngôn Chi nhìn thời gian, tối đa là đợi thêm một phút, nếu như một phút sau Trần Khiêm Quân còn chưa tới, y sẽ phải tuyên bố mình thắng.

Vui vẻ quyết định thế xong, Cố Ngôn Chi nhìn về một bên bán xiên thịt nướng, bán đậu phộng, bán nước trà chiêu thu, còn  sai người thuận tiện đưa tới một cái ghế để ngồi.

Nghĩ tới vẻ mặt Trần Khiêm Quân tới chậm phát hiện hắn đã thua, Cố Ngôn Chi cảm thấy tâm hoa nộ phóng.

“Tên kia là kẻ ngốc sao? Lại ở trong sân đấu võ ngồi xuống ăn điểm tâm?”

“Lẽ nào ngươi muốn đi ngăn cản hắn? Vạn nhất đúng lúc ma đầu kia tới, cẩn thận đầu ngươi cũng khó mà giữ được.”

Có điều khi nhìn Cố Ngôn Chi ăn tới vui vẻ như vậy, bọn họ bắt đầu cảm thấy thèm ăn.

Quả nhiên cần phải ăn cơm thì mới có sức a.

Ngay sau đó chuyện làm ăn của mấy tiểu thương lập tức trở nên thịnh vượng.

Cố Ngôn Chi gật đầu, cho dù trong khoảng thời gian nhàn nhã cũng không quên tuyên truyền cho bọn giáo chúng, y quả thật không thể không xứng chức hơn.

Một phút thời gian, cũng đã sắp tới.

Cố Ngôn Chi hơi nhếch miệng, lộ ra một nụ cười nhìn như hờ hững.

Y đang quan sát bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Trần Khiêm Quân.

Tuy rất hi vọng Trần Khiêm Quân không đến, nhưng nếu như Trần Khiêm Quân thật sự không đến, Cố Ngôn Chi ngược lại sẽ cảm thấy lo lắng.

Bọn họ đã hơn một tháng không có gặp mặt, có phải là bị chuyện gì quấn chân, hoặc là gặp phải nguy hiểm gì.

Trước giờ Cố Ngôn Chi không cảm giác trong ở vấn đề nào đó xuất hiện vật chen vào.

Có điều —— hỗn đản chết tiệt!

“Có phải ở trong lòng ngươi đang mắng ta hỗn đản?”

Trần Khiêm Quân vừa vào sân, người xung quanh đều ồ lên.

Không sai, bọn họ không quen biết ma giáo giáo chủ Cố Ngôn Chi, nhưng nhất định nhận thức Trần Khiêm Quân đã từng là danh bộ đệ nhất!

Cố Ngôn Chi cũng sớm thu hồi vẻ mặt vừa nãy, dáng vẻ cao thâm khó dò nhìn Trần Khiêm Quân: “Làm sao, ta còn tưởng rằng ngươi sợ đấy.”

“Không, chỉ là ta cần làm một ít chuẩn bị.” Vẻ mặt Trần Khiêm Quân xem ra phi thường ôn hòa.

Thật ra hắn chỉ muốn lập tức ăn người này.

Tự nhiên không nói một tiếng bỗng nhiên mất tích, biến mất sau một tháng trở về lại vẫn nói muốn đến Hoa Sơn luận võ!

Ròng rã một tháng, tư vị ăn không được thịt, trong lòng Trần Khiêm Quân quả thật có một đám lửa đang cháy.

Cùng đang có lửa cháy còn có Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi từ trước đến giờ thuộc phái hưởng lạc. Khoảng thời gian này vì muốn hảo hảo luyện công, đã rất nhiều ngày không cùng Trần Khiêm Quân làm một số vận động.

Gặp lại Trần Khiêm Quân, tự nhiên rất muốn ngay tại chỗ giải quyết nhu cầu trên phương diện nào đó.

Có điều nếu đã quyết định luận võ, đương nhiên y phải hảo hảo biểu hiện mới đúng!

Lần này, quần chúng vây xem mới kinh ngạc phát hiện, nam nhân xinh đẹp đến mức tận cùng, lại chính là giáo chủ ma giáo trong truyền thuyết không chuyện ác nào không làm.

Quả thật đẹp tới mù mắt.

Trần Khiêm Quân dùng đao, Cố Ngôn Chi sử dụng kiếm.

Một đao khi ra một chiêu, tốc độ, sức mạnh, kỹ xảo, góc độ hoàn mỹ không có chỗ nào bắt bẻ được.

Khiến người ta không thể không thán phục, không hổ là cao thủ hàng đầu quyết đấu.

Nếu như là chiêu thức giống nhau, bọn họ nhất định sẽ không nghĩ phải sử dụng như vậy.

Từng chiêu từng thức xem thì đơn giản đến cực điểm, lại ẩn chứa võ học cực kỳ bao la.

Cả đám người nhìn trợn mắt ngoác mồm ra.

Mãi đến tận lúc bính khí cả hai cùng đối phương tiêu trừ.

Luận võ mới tiến hành đến giai đoạn gay cấn tột độ.

Kéo dài một canh giờ.

Một ít người xem vẫn chưa thấy phân thắng thua, ngồi xem thôi người cũng sắp hư nhược.

Nhưng tốc độ hai người kia vẫn rất nhanh nhẹn.

Nóng rực như nhàu, làm tốc độ cả hai càng lúc càng nhanh.

Thân thể biến hóa cho dù có thể lừa gạt đạt được người bên ngoài, nhưng lại lừa không được đối phương.

Cố Ngôn Chi cười một tiếng: “Thế nào? Nhận thua đi, ta biết ngươi sắp không nhịn nổi.”

Trần Khiêm Quân cố ý ở trên mu bàn tay Cố Ngôn Chi ngắt một cái: “Câu này ta có thể hoàn nguyên về cho ngươi.”

Rõ ràng trên thân thể biến hóa đã lừa dối không được bản thân, mồ hôi cũng dọc theo thân thể chảy xuống.

Hô hấp cả hai cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Nhưng dưới cái nhìn của người ngoài, hai người kia chắc là do nội lực tiêu hao gây nên.

Điều này cũng chính điểm thể hiện sự đặc sắc trong cuộc tranh tài.

Hai người bỗng nhiên nắm lấy mạch môn của nhau, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Hơi thở nóng rực phun ở trên mặt đối phương, làm sự khát vọng thân thể lẫn nhau trở nên vội vàng không nhịn nổi.

Hai người chỉ đang đối diện, đơn thuần đối diện, cũng đã hoàn toàn rõ ràng suy nghĩ trong lòng của nhau.

Cho nên hai người cùng lúc điều khiển khinh công rời đi.

Không có ai nghĩ đến, hai kẻ một chính một tà, lúc này đang ở quán trọ dưới chân Hoa Sơn trong quấn quýt lấy nhau.

Nóng vội không nhịn nổi trực tiếp xé ra y phục của nhau ra, mang theo tình dục thô bạo.

“Này, hỗn đản, lần này tới lượt ta chứ?” Cố Ngôn Chi lập tức xoay người đè lên Trần Khiêm Quân.

“Sao ta lại nhớ lần này cũng là bất phân thắng bại nha?” Trần Khiêm Quân lại xoay người đặt Cố Ngôn Chi ở dưới thân.

“Này, ngươi đang chơi xấu?”

Trần Khiêm Quân khẽ cười cười: “Không bằng chúng ta đánh lại lần nữa?”

Rồi ra dáng thật sự muốn đứng lên.

Cố Ngôn Chi lập tức kéo Trần Khiêm Quân xuống, niêm phong môi hắn lại.

Vào lúc này mà còn đánh, sẽ dằn vặt chết người a!

Trần Khiêm Quân lộ ra nụ cười âm mưu thực hiện được. Hắn đây cũng không tính tiếp tục đánh.

Đã quá lâu không có đụng tới tên hoạt bảo này. Kìm nén quá lâu, sẽ đối với tính phúc sau này không tốt.

Có lẽ là do thời gian dài không nhìn thấy, Cố Ngôn Chi dị thường nhiệt tình.

Hai chân chủ động câu lên phần eo Trần Khiêm Quân, đem vị trí kia hoàn toàn bại lộ ở trước mặt hắn.

Trên mặt một mảnh đỏ hồng, hai mắt mịt mờ nhìn Trần Khiêm Quân, có loại quyến rũ muốn nói còn dừng muốn nghênh còn cự.

Ngón tay y nhẹ nhàng cắm vào Trần Khiêm Quân, mạnh miệng khiêu khích tới đòi mạng: “Đi vào nhanh lên, ta không chờ được nữa, ta muốn…”

Trần Khiêm Quân lập tức cúi người ngăn chặn cánh môi đang kháng nghị, dưới thân đã bắt đầu chậm rãi đẩy mạnh.

Có lẽ là vì lí do luyện võ, tính hướng Cố Ngôn Chi rất tốt rất dẻo dai.

Ngay cả khi nhiều ngày không thân cận, chỗ đó vẫn co dãn nóng bỏng.

Lúc mới đi vào còn hơi khó khăn, nhưng rất nhanh đã trôi chảy.

Trần Khiêm Quân để một tay ở điểm đỏ trước ngực y nhẹ nhàng chà đạp, nghe tiếng thở dốc cùng rên rỉ vì bị kích thích mà phát ra, một tay nắm chặt phía trước của Cố Ngôn Chi, thuần thục chiếm đoạt mỗi một chỗ mẫn cảm trên người y.

Tiểu Cố Ngôn Chi vốn đã đứng thẳng ở dưới sự vuốt ve của hắn, trở nên càng sưng lợi hại.

“A… Muốn…”

“Cho ngươi, này thì cho ngươi… Hô… Rất nhanh…”

“Muốn… A… Nhanh một chút…”

Trần Khiêm Quân dùng sức đỉnh vào một điểm, trong nháy mắt kích thích Cố Ngôn Chi không nhịn được kẹp chặt một chút.

“Hảo… hảo nhanh…”

Trần Khiêm Quân trước sau công kích, khiến Cố Ngôn Chi rất nhanh tước vũ khí đầu hàng.

“Ta muốn bắn… Ân… Để ta ra đi…”

Trần Khiêm Quân nhẹ nhàng hôn một cái trên cổ Cố Ngôn Chi, cố nén hỏi: “Lần sau còn muốn luận võ?”

“Không so nữa… A… Giờ ta chỉ muốn… Nhanh lên một chút… Cho… Ta…”

“Yêu nghiệt…”

Nói xong, Trần Khiêm Quân lật người Cố Ngôn Chi lại, dưới tư thế này Cố Ngôn Chi phải mở rộng hai chân, dưới thân càng thêm bại lộ.

Trần Khiêm Quân dùng ngón tay ngăn chặn phía trước Cố Ngôn Chi, làm Cố Ngôn Chi nhịn được khó chịu, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo thân thể muốn tìm kiếm giải thoát.

Y càng vặn vẹo, thì càng thuận ý Trần Khiêm Quân.

Trần Khiêm Quân càng gia tăng đại lực đẩy Cố Ngôn Chi, làm y thoải mái rơi vào sương mù, không biết hôm nay năm nào.

Tiếng rên rỉ trở nên càng thêm trắng trợn không kiêng dè.

Cố Ngôn Chi phối hợp Trần Khiêm Quân, chủ động nghênh hợp hắn va chạm.

Trần Khiêm Quân cúi đầu nhẹ nhàng liếm lưng Cố Ngôn Chi.

Phần lưng là một trong những chỗ mẫn cảm của y, hầu như mỗi một lần làm vậy sẽ khiến cả người Cố Ngôn Chi rơi vào trạng thái cuồng loạn.

“Làm sao? Ta làm ngươi không thoải mái sao? Nhất định phải đổi?”

Trần Khiêm Quân cố ý đem khí tức nóng rực phun ở sống lưng Cố Ngôn Chi, một bên không ngừng đẩy vào chỗ yếu mệnh, trên tay còn liên tục ve vuốt, nhưng vẫn chặn ngay ở linh khẩu khi Cố Ngôn Chi muốn bắn ra.

“A… Thoải mái… A… Thật thoải mái…”

“Còn muốn đổi không?” Hỏi xong, Trần Khiêm Quân lại gia tăng cường độ, đỉnh đến nơi sâu nhất.

“A a a… Nhanh để ta xuất ra… A… Ta muốn bắn…”

Không nghe thấy đáp án mình muốn, Trần Khiêm Quân liên tục va chạm, vẫn không có ý cho Cố Ngôn Chi xuất ra.

“Nói!”

“Không, không đổi!”

“Thật sự?” Trần Khiêm Quân ác ý dùng sức đỉnh tới mấy lần.

“Thật sự thật sự, không đổi, ngươi làm, để ngươi làm là được!”

Cố Ngôn Chi đã thoải mái đến mức hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.

Nghe được đáp án mình muốn, Trần Khiêm Quân mới buông tay, cùng Cố Ngôn Chi bắn ra.

Cố Ngôn Chi thở hổn hển mấy lần, nhanh chóng bò lại trên người Trần Khiêm Quân, nhìn chỗ vừa phát tiết xong lại nhanh chóng trướng lên, dường như rất có cảm giác thành công.

“Không bằng chúng ta đổi tư thế?”

Một đôi mắt mảnh dài hơi chớp, cực điểm mê hoặc mà nhìn Trần Khiêm Quân.

Bọn họ tách ra ròng rã một tháng, làm sao có khả năng chỉ làm một lần thì có thể giải quyết xong?

Trữ hàng còn có rất nhiều nha.

Cố Ngôn Chi nói xong, thì ngồi lên.

“A…”

“A…”

Thoải mái tới vô cùng nhuần nguyễn.

Đồng dạng thoải mái đến vô cùng nhuần nhuyễn còn có một vị giáo chúng bỏ ra một ngàn lạng bạc đánh cược bọn họ bất phân thắng bại.

Thi đấu như kiểu này, phải mấy cuộc mới tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.