Giản Tâm

Chương 18: Thông Suốt





Tới chỗ Giản Diêu ở rồi, Khương Hoài Tâm vất vả lắm mới khiêng được con ma men lên lầu, vừa mới ném lên giường, Giản Diêu ban đầu còn ngủ đến trời sập cũng không động đậy, lập tức bật dật, nhắm mắt lại đi đến tủ quần áo mò mẫm: "Tôi muốn tắm rửa..."
"Em đã buồn ngủ thành vậy rồi còn muốn tắm?"
"Muốn tắm mà."
Đây là mắc phải thói ở sạch, không tắm cho sạch bóng, sẽ ngủ không yên.
Khương Hoài Tâm không nói nên lời, nhưng hắn cũng muốn tắm, lúc trước bị Giản Diêu đổ nước đầy đầu, nước kết băng ở trên tóc còn chưa rớt xuống.
Khi Khương Hoài Tâm đi vào phòng tắm, Giản Diêu đã cởi quần áo, ngồi ở trên nắp bồn cầu không nhúc nhích, tuỳ ý để dòng nước ấm áp chảy xuống cọ rửa thân thể mình, cũng không biết là y đang tắm rửa, hay là đang ngẩn người suy nghĩ nhân sinh.
Trong phòng tắm chật hẹp bốc đầy hơi nóng, thân thể trắng nõn của Giản Diêu khoả thân ở ngay trước mắt, cực kỳ chói loá, còn mang theo chút hương vị kiều diễm khó lòng giải thích.
Khương Hoài Tâm híp mắt nhìn một hồi, nhẹ giọng gọi y: "Diêu Diêu?"
Giản Diêu ngước mắt, hai mắt cách một tầng hơi nước có chút ngây ngô mê mang, Khương Hoài Tâm lập tức biết y còn chưa tỉnh rượu, bất đắc dĩ mà thở dài, cởi quần áo ra đi về phía trước: "Anh gội đầu giúp em."
Khương Hoài Tâm đổ dầu gội đầu ra, đánh thành bọt trắng, chịu thương chịu khó mà xoa tóc cho y, Giản Diêu nhu thuận ngồi không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn hắn, mê mang trong mắt càng sâu hơn.
Khương Hoài Tâm cảm thấy dáng vẻ này của y cực kỳ dễ thương, cố ý trêu y: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa anh trai ăn em giờ."
Giản Diêu chớp chớp mắt, bổ nhào đứng dậy, cắn một miếng thịt trên eo hắn.
"Oái! Con mẹ nó em đúng là giống chó đi! Nói cắn người liền cắn ạ!"

Khương Hoài Tâm rên một tiếng, vừa giận lại đau, đúng là đau thật.

Vốn dĩ Giản Diêu cắn người đã rất kinh khủng, uống say lại càng thêm không nể nang, hạ miệng cực kỳ ác độc, chỉ thiếu chút nữa là cắn đứt một tảng thịt của hắn ra.
Qua hơn nửa ngày, Giản Diêu mãi chậm rãi mà từ từ nới lỏng miệng, cười hì hì nhìn Khương Hoài Tâm, vẻ mặt giống như khoe khoang khi làm được chuyện xấu.
Khương Hoài Tâm muốn đánh người, lại không nỡ ra tay, đành tức giận mà vỗ vỗ mặt y: "Nhóc vô tâm, em là say thật hay giả vờ thế? Có phải em cố ý không? Lại cắn người linh tinh thì anh đánh em thật đấy?"
Giản Diêu nhe răng trợn mắt, có ý đồ ngậm ngón tay ở trước mặt mình, Khương Hoài Tâm nhanh chóng thu tay, không để cho y thực hiện được mục đích.
Giản Diêu lẩm bẩm, không có một chút giác ngộ xấu hổ vì đã làm chuyện xấu.
Khương Hoài Tâm quả thực suýt bật cười, thằng nhóc thối này, ba ngày không đánh, đã muốn leo lên nóc nhà lật ngói rồi.
Giản Diêu nhắm mở mắt mấy lần, nước chảy tiến vào trong mắt, hình như y cũng không cảm giác được cái gì, vẫn yên lặng, nhìn chằm chằm Khương Hoài Tâm như cũ.
Khương Hoài Tâm nhéo cằm y: "Anh trai có đẹp như vậy hả? Nhìn đến ngẩn người rồi? Hửm?"
Ánh mắt Giản Diêu di chuyển dọc theo ngực hắn, khi rơi xuống nơi nào đó, ngừng lại một chút, lại cúi đầu xem thứ của mình, chẹp miệng lầu bầu một câu: "Thật nhỏ..."
Một tiếng oán giận này cũng không lọt ra khỏi tai Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm nhướng mày, lúc trước hắn nói muốn so, Giản Diêu thà chết không chịu, bây giờ lại so như vậy...!Kỳ thật Giản Diêu cũng không tính là nhỏ, cũng coi như kích cỡ bình thường, chẳng qua khi so với hắn thì có chút không đủ nhìn mà thôi
Giản Diêu vẫn ngây ngốc như cũ, nhìn Khương Hoài Tâm một cái, lại nhìn thứ của mình một cái, Khương Hoài Tâm đắc ý mà cười toe toét: "Của anh trai lớn không?"
Giản Diêu thật thà gật đầu: "Thật lớn."
Khương Hoài Tâm cảm thấy, chính mình bị ánh mắt ngây thơ đơn thuần của em ấy nhìn một lúc, thứ đồ kia không chừng còn phải lớn hơn.
Hắn thô tục mà duỗi tay qua, bóp Giản Diêu một cái, Giản Diêu giống như mèo bị dẫm phải đuổi, đột nhiên nhảy lên, lùi lại hai bước, mở to hai mắt hung hăng trừng Khương Hoài Tâm.
Khương Hoài Tâm cười khà khà hỏi y: "Tỉnh rượu rồi?"
Lúc này đúng thật là tỉnh được phân nửa, Giản Diêu đỏ bừng đến hết bên tai, lại không quan tâm đến hắn, quay người nhanh chóng đi xả tóc, lại dùng sữa tắm bôi lên cơ thể một lần, cọ rửa sạch sẽ.
Khương Hoài Tâm đứng ở phía sau y, ánh mắt dao động từng chỗ trên thân thể y.

Thân hình của Giản Diêu tuy gầy gò nhưng không yếu ớt, trên người có một tầng cơ bắp mỏng manh, có sự cứng cỏi và rắn chắc hiếm thấy ở thiếu niên, đặc biệt là hai chân thon dài thẳng tắp lại trắng nõn, càng làm chói mắt người nhìn.
Khi còn nhỏ, bọn hắn cũng từng tắm với bơi cùng nhau, lúc đó tắm xong nhìn Giản Diêu vẫn nhỏ nhắn gầy guộc, đè một cái là bẹp, sống lưng này khi nào mà lại thon dài, trở thành bộ dáng chọc người như vậy?
Khương Hoài Tâm không tự giác mà liếm liếm khoé môi, tới giờ khắc này rồi, hắn rốt cuộc cũng xác định, ảo tưởng của hắn đối với Giản Diêu ngày càng lớn hơn, hắn muốn hôn y, muốn ôm y, muốn chơi hỏng y, muốn cùng y thử lần lượt các loại tư thế...
Giản Diêu tắm qua loa xong, đi ra ngoài trước, Khương Hoài Tâm lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ ngo ngoe rục rịch đó của mình, đưa tay bưng kín mặt.
Khi Khương Hoài Tâm ra tới bên ngoài, Giản Diêu đã chìm vào mộng đẹp, mái tóc ướt sũng kia làm Khương Hoài Tâm cực kỳ ngứa mắt.

Ở phương diện này Khương Hoài Tâm có chứng hơi cưỡng ép, mở ngăn kéo lấy máy sấy tóc mua từ đợt trước cho Giản Diêu ra, lại trèo lên trên giường, vén mái tóc của y lên, bật sức gió chạy đến mức lớn nhất.

Giản Diêu trong lúc ngủ mơ màng không kiên nhẫn mà nheo nheo đôi mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh làm cái gì..."
"Đừng ồn, em cứ ngủ phần em đi."
Giản Diêu nghe lời, gối lên đùi hắn ngủ tiếp.
Động tác của Khương Hoài Tâm vô cùng ôn nhu, ngón tay mang theo gió ấm xuyên qua ngọn tóc dày mềm mại của Giản Diêu, làm tâm trạng hắn cũng nhộn nhạo cả lên.
Sấy khô tóc, thấy Giản Diêu tựa hồ đã ngủ thật rồi, Khương Hoài Tâm như ăn trộm mà cúi đầu xuống, thật cẩn thận mà khẽ hôn một cái lên môi Giản Diêu.
Hôn một cái, lại cảm giác chưa đã thèm, sao môi Giản Diêu lại mềm như vậy, Khương Hoài Tâm nghĩ thầm, lại lén lút chạm thêm vài cái.
Khương Hoài Tâm tầm ngầm, bản thân sao lại giống như thiếu niên hấp tập bộp chộp lúc mới biết yêu vậy, cũng chỉ trách em trai Giản Diêu quá ngon miệng thôi.
Thoả mãn cơn nghiện, hắn mới lau đầu mình lung tung cho khô, lại tắt đèn nằm xuống, ôm Giản Diêu vào trong ngực, quả thực trong lòng hắn đã sướng đến mức muốn bay lên trời.
Mỹ nhân trong ngực, cảm giác ban đầu khi tắm đã cưỡng chế ép xuống lại có xu thế đi lên, Khương Hoài Tâm tự mình sờ vài cái, không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn.
Giản Diêu ở trong ngực hắn trở mình, hai người thành tư thế đối mặt khi ngủ, trong bóng đêm, Giản Diêu đột nhiên mở mắt, ý cười thoáng qua đôi mắt.
Giản Diêu phủ tay lên, nhẹ nhàng bật hơi ở bên tai Khương Hoài Tâm: "Anh trai nhỏ ơi, em giúp anh nhé?"
Mẹ nó, quá phạm quy!
Khương Hoài Tâm sững sờ quên luôn cả phản ứng, Giản Diêu cười ranh mãnh, rõ ràng là cười ngây ngô đến chẳng hề có quy tắc gì, nhưng cũng đủ chọc người, làm đầu óc Khương Hoài Tâm nóng bừng lên, hưng phấn đến nói không thành lời.
"Em...!Rốt cuộc là em có tỉnh rượu chưa?"
"Không biết." Giản Diêu hừ hừ, tăng thêm lực đạo mà xoa nắn hắn, giống như vớ được món đồ chơi gì mới mẻ vậy.
"Không biết là có ý gì?"
"Anh ồn thật đó." Giản Diêu nóng nảy mà lầu bầu, còn cắn một miếng ở trên cằm Khương Hoài Tâm.
Tóm lại trạng thái của y bây giờ, thực ra cũng chưa tỉnh, nói say thì cũng chả phải, không tỉnh táo hoàn toàn, cũng chẳng say đến mức ý thức mơ hồ.

Chỉ là dưới tác dụng của cồn, dục vọng trong lòng bị phóng đại đến vô hạn mà thôi.
Khương Hoài Tâm cũng đã nhìn ra, yên tâm thoải mái mà tiếp nhận sự trợ giúp như vậy, hôn hôn vành tai Giản Diêu cổ vũ y: "Diêu Diêu giỏi lắm..."
Nhưng mà một chút lần này, giống như không gãi trúng chỗ ngứa, nơi nào đó vẫn khó chịu như cũ, trên tâm lý thoả mãn được một ít càng muốn nhiều hơn.
Khương Hoài Tâm cầm tay Giản Diêu, khàn giọng thầm thì: "Em út họ, em như này không đúng, để anh trai dạy em."
Giản Diêu nhỏ giọng mắng một câu gì đó, dưới sự chỉ dẫn của Khương Hoài Tâm, dần dần lại tăng thêm lực tay, chưa đến vài cái lại bắt đầu oán giận: "Em mỏi tay quá..."
Khương Hoài Tâm kéo người vào trong lồng ngực, hôn hôn khoé miệng, dỗ y: "Diêu Diêu ngoan nha, nhịn một chút thôi, lập tức sẽ xong."
"Xấu xa," Giản Diêu lại hơi nắn hắn, phàn nàn giống như làm nũng, "Sao anh lâu như vậy, tay em thật sự mỏi lắm rồi."
Khương Hoài Tâm rít vào một hơi "Shhh", âm thanh càng khàn thêm vài phần: "Chính là như vậy, em nghe lời anh, đừng bóp loạn, rất nhanh thì xong rồi."

"Anh gạt em..."
"Không gạt em," Khương Hoài Tâm phủ tay lên Giản Diêu, "Anh trai cũng giúp em."
Giản Diêu đỏ bừng hết cả mặt, không chịu theo, cơ thể theo bản năng mà co lại: "Không cần..."
"Cần, Giản Diêu ngoan, tin vào anh, anh trai thương em mà." Khương Hoài Tâm giống như sói xám dụ dỗ bé thỏ trắng, bản lĩnh giữ nhà cũng dùng tới, làm hết khả năng mà trêu đùa Giản Diêu.
Giản Diêu áp vào trong ngực hắn thở dốc, rất nhanh đã không biết đêm nay là năm nào, tư vị như vậy Giản Diêu chưa bao giờ hưởng qua, giống như mỗi một chỗ chân lông quanh người đều mê đắm trong đó, sung sướng tràn ra toàn thân, là Khương Hoài Tâm dạy cho y.
Khương Hoài Tâm nhẹ giọng ở bên tai y đùa giỡn: "Nhanh như vậy? Diêu Diêu à, em như vậy là không được đâu, có phải em vẫn chưa tự sờ qua chỗ đó của mình chứ?"
Giản Diêu lườm hắn, trong mắt vẫn mờ mịt hơi nước, ở phía đuôi mắt nhếch lên còn câu ra chút quyến rũ khó tả.

Khương Hoài Tâm kìm lòng không nổi mà ôm chặt y, hạ bờ môi khô khốc lên mặt Giản Diêu, hôn loạn xạ lên trên đôi mắt y.
Đáng tiếc là Giản Diêu thoải mái rồi, hắn vẫn hưng phấn như cũ, bị dựng đến không thể hạ xuống được, chỉ kém một chút nữa thôi.
Rốt cuộc đến cuối cùng, Giản Diêu mệt nhoài mà ngủ quên luôn ở trong ngực hắn, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Khương Hoài Tâm còn chưa tận hứng kêu khổ trong lòng, chỉ có thể nhận mệnh mà bò xuống giường chui vào phòng tắm.
Xoay về phía nước lạnh tắm, Khương Hoài Tâm ai oán không thôi, bản thân như thế nào lại lưu lạc đến tình cảnh này, đây là lần thứ mấy rồi không biết, chưa từng thấy người nào được yêu thầm lại thê lương giống như hắn nữa.
Rõ ràng là hắn có trăm ngàn cách lựa chọn, sao lại cố tình thua trên người thằng nhóc thối Giản Diêu này chứ, đúng là kiếp trước nợ y mà.
Trời tháng mười hai, tắm nước lạnh vẫn rất rét, Khương Hoài Tâm xối nước năm phút liền hối hận, bị đông lạnh đến run rẩy, dục vọng trên người đã hoàn toàn biến mất.

Hắn mau chóng lau khô người rồi quay về phòng, bò vào trong ổ chăn, lại ôm thân thể ấm như bếp lò của Giản Diêu vào trong lòng.
Hít hà khí tức của Giản Diêu, trái tim Khương Hoài Tâm nhảy lên thình thịch, thân thể run bần bật cũng dần bình tĩnh lại, thoả mãn mà thở dài.
Thôi, kiếp trước nợ thì nợ đi, Giản Diêu chính là có ma lực như vậy, dụ dỗ hắn quên hết tất cả còn cam tâm tình nguyện.
Trước khi nhắm mắt lại, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Khương Hoài Tâm lúc mơ mơ màng màng chính là, sau này phải đối xử với Giản Diêu càng tốt hơn một chút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.