Gian Tế - Zhihu

Chương 11: Chương 11



Trong bụng ta như bị ai xoắn lấy, đau đến cong người, ngả vào lòng Thiện Nhi, tay chân lạnh cóng đến tê dại.

 

Nhưng những ngày tháng ta sống trong nơm nớp bất an, cũng chẳng được bình yên lâu.  

Vừa sang mùng Bảy tháng Giêng, ta đã bị truyền vào Đông cung.

 

Triều đình mười sáu mới mở lại buổi chầu, hiện tại trong cung vắng vẻ, rất ít người ra vào.

 

Lòng ta hoang mang bất ổn, trước khi nhập cung còn phái tâm phúc đi một chuyến đến phủ Tam hoàng tử.

 

Ta cầu xin Tam điện hạ ra tay tương trợ —  

Nếu như thái tử thật sự dám động đến ta…

 

12

 

Đông cung, Đông cung — nằm nơi góc đông cùng của Minh Nguyệt cung thành.  

Tiểu thái giám truyền lời nói là Thái tử phi thương ta một mình thủ hộ Hầu phủ, lại đúng dịp tháng Giêng lạnh giá, nên mời ta vào cung ở tạm mấy hôm, làm bạn khuây sầu.  

 

Ta chưa từng gặp mặt Thái tử phi, dù có muốn giữ tiếng là hiền đức, lời ấy vẫn thật miễn cưỡng.

 

Khi bước vào Đông cung, Thiện Nhi dìu ta đến, mà trong điện chỉ có một mình Thái tử, ta lập tức đã hiểu: việc này… có điều bất ổn.

 

Thái tử nói lời thì đẹp đẽ, rằng nếu Tiêu Viêm chẳng thể trở về, ta là quả phụ, nương nhờ vào hắn là nơi về tốt nhất.  

Trên mặt còn có thể mượn cớ vì tình nghĩa mà chiếu cố, lấy được tiếng thơm hiền hậu, để cái c.h.ế.t của Tiêu Viêm cũng thành bàn đạp cho hắn — thật là tham lam mọi đường.

 

Ta bắt lấy mấu chốt trong lời hắn, cố nén cơn buồn nôn mà hỏi:  

“Thái tử điện hạ, ý ngài là… Hầu gia, vẫn chưa chếc?”

 

Thái tử vỗ vỗ cái bụng béo đầy dầu mỡ của mình, ra vẻ muốn ta buông bỏ vọng tưởng:  

“Dù chưa có tin báo tử, nhưng chiến sự vô cùng hung hiểm, lành ít dữ nhiều. Ta chỉ là… lo cho phu nhân.”

 

Xem bộ dạng hắn, rõ là đang chờ ta tuyệt vọng tới cùng, rồi tự nguyện dâng mình vào lòng hắn.

 

Ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy, liếc nhìn cột trụ bên cạnh:  

“Phu nhân? Thần phụ là thê tử của Vệ Quốc Hầu Tiêu Viêm, nào phải gì của Thái tử điện hạ!”

 

Nói rồi, ta bất ngờ lao mình vào cây cột ấy.  

Thiện Nhi hoảng hốt đến mức lăn xả tới đỡ ta.

 

Máu trên trán chảy ròng ròng, ta bám lấy Thiện Nhi, đầu óc choáng váng ngã ngồi xuống đất, nhìn bóng dáng Thái tử mờ đôi vì hoa mắt, cắn răng chịu đau nói:  

“Ta đã sai người thông báo với Tam điện hạ. Nếu hôm nay ta không thể sống mà rời khỏi Đông cung này, lời đồn sẽ lan khắp kinh thành rằng chính Thái tử điện hạ có ý đồ bất chính, bức tử mệnh phụ triều đình.”

 
Đầu đập cột, nhảy giếng — chỉ cần ngươi dám động vào ta, ta sẽ chếc ngay tại Đông cung này.

 

Hắn thấy ta thật sự dám liều mạng, vội vàng lùi lại mấy bước.

 

Đôi tay định vươn ra đỡ ta đành buông thõng hai bên, lời ra miệng toàn là khuyên giải: chớ dại dột, chỉ là đôi ba câu chuyện, tất nhiên sẽ đưa ta bình an hồi phủ.

 

Thật là ngoài hung trong nhát.

 

Nhưng ta cũng không thể trở mặt ngay lúc đó, liền gắng sức quỳ xuống, cúi đầu hành lễ:  

“Thần phụ phúc bạc, khó khăn lắm mới được vào Đông cung, lại sơ ý trượt chân nơi bậc thềm, va đầu chảy máu, thất lễ với Thái tử điện hạ rồi.”

 

Hắn thấy gió xoay chiều liền lập tức thay lời như chớp: đổ lỗi do tuyết rơi đường trơn, tiểu thái giám trốn việc không dọn dẹp, còn sai Thái y đi theo về phủ trị thương cho ta, hận không thể lập tức tiễn ta – sao chổi – ra khỏi cung.

 

Vừa ra tới cửa Đông cung, ta gặp Tam Vương phi.

 

Nàng nói Thái tử đã bày trận kín bưng, không cho bất kỳ ai vào, nàng đang định đi cầu hoàng hậu hoặc thái hậu, thì vừa khéo trông thấy ta được đưa ra.

 

Mang danh họ hàng xa, tuy từng học chung tại Triều Huy đường, nhưng ta và nàng chưa từng nói chuyện mấy câu.

 

Nàng đỡ ta lên kiệu của Vương phi, xua Thiện Nhi về trước để chuẩn bị cơm canh, mặc ta khước từ thế nào, vẫn tự tay lau m.á.u cho ta.

 

Nàng ghé tai dặn: nếu Tiêu Viêm có thể sống trở về, nhất định phải thêu dệt chuyện này thật đậm, kể hết với chàng.

 

Tam Vương phi, cũng như Tam hoàng tử, đều dùng gia quyến lưu đày của ta làm uy hiếp.

 

“Nếu chuyện hôm nay bị ém nhẹm đi, liệu Văn đại nhân và phu nhân nơi biên tái nghe được… có đau lòng đến mức nào?”

 

Những hoàng tử, vương phi ấy, ai ai cũng mang danh hiền đức, nhưng việc họ làm lại bẩn thỉu hơn kẻ chợ.

 

Ta… lại không kìm được mà nhớ đến Tiêu Viêm.

 

Chỉ có chàng, khắp thiên hạ đều gọi tên với tiếng xấu, lại là người duy nhất mang chân tâm hiền hậu.

 

Chỉ tiếc thay, người hiền hậu như vậy, nay lại sống chếc chưa rõ.

 

Bọn họ mỗi người một tâm kế, tính toán xem nếu Tiêu Viêm trở về thì thế nào, không trở về thì làm sao.

 

Còn ta… chẳng dám nghĩ tới điều gì.  

Nghĩ đến… chỉ thấy ruột gan đứt đoạn.

 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.