Gian Tế - Zhihu

Chương 5: Chương 5



Bàn tay ấy dịu dàng đến mức không giống một người từng g.i.ế.c qua người.  

 

“Có lẽ bổn hầu thật sự đã già rồi, một đời chẳng màng phong hoa tuyết nguyệt, lại bị một con thỏ nhỏ trói tay trói chân.”  

 

“Nàng không biết ta thấy thoải mái ra sao khi ở cạnh nàng đâu… mà ta lại quý trọng cái thoải mái ấy nhường nào.”  

 

Lời tỏ bày bất ngờ ấy khiến lòng ta rối bời, còn hắn thì vẫn điềm nhiên như không.  

 

Điềm nhiên như đêm thành hôn, khi hắn vén khăn hồng của ta, thoáng sững người một chút, rồi cười khẽ như gió lướt qua mặt hồ.  

 

Ta chợt nhớ đến lời của Thiện Nhi.  

 

Thiện Nhi lớn lên trong phủ hầu, ta từng hỏi nàng làm sao để không đắc tội với Tiêu Viêm.  

 

Nàng bảo, người như Vệ Quốc hầu—một người đã đạt tới đỉnh cao trong một lĩnh vực—thì điều hắn mong cầu thường rất đơn giản.  

 

Hắn tuyệt đối sẽ không vô cớ ghét bỏ một người thành thật.  

 

Câu ấy khiến lòng ta thắt lại.  

 

Vì ta… là mật thám của Tam hoàng tử, lòng không ngay thẳng.  

 

Tiêu Viêm thu dọn ấm trà, ánh trăng và tuyết rơi nhẹ ngoài cửa sổ.  

 

Lần đầu tiên, hắn kể cho ta nghe về quá khứ của chính mình.  

 

Về những năm tháng trước khi hắn nổi danh thiên hạ, trước khi hắn là Vệ Quốc hầu, trước khi hắn là trụ cột quân đội triều đình—  

 

Chỉ là một người mang tên… Tiêu Viêm.

 

06

 

Tiêu Viêm sinh ra tại một thôn làng nghèo nàn hẻo lánh, cha mẹ mất sớm khi hắn còn chưa nói sõi tiếng người.  

 

Hắn là do ông nội nuôi lớn. Nhưng sách mới đọc được nửa chừng, ông nội tuổi già qua đời, không còn ai chăm nom, hắn cứ thế mơ hồ theo quân nhập ngũ.  

 

Làm lính quèn, chí ít cũng có cơm ăn.  

Dẫu có phải đánh đổi bằng mạng sống.  

 

“Tường nhi, trên đường lưu đày, nàng từng giấu miếng lương khô ôi thiu nào không?” 

 

Khi hắn hỏi câu ấy, lòng ta dâng lên một cảm giác thật lạ lùng.  

 

Trước mặt ta là Vệ Quốc Hầu uy phong lẫm liệt, sống trong phủ đệ nguy nga, áo gấm cơm ngọc—  

Người mà lẽ ra phải xa cách với những tháng năm tận cùng khổ sở của ta nhất, nay lại là người duy nhất bên cạnh, hiểu thấu lòng ta nhất.  

 

Ta khẽ gật đầu, nói từng có một miếng bánh bột nướng, ta giữ khư khư đến tận trước ngày thay cát phục mới nỡ vứt đi.  

 

Vì từng đói đến phát bệnh, nên sau khi thành thân, đôi lúc ta không kìm được mà ăn nhiều mấy miếng thịt, thiếu đi phần hàm súc đoan trang của tiểu thư khuê các.  

 

Thế nhưng hắn chưa từng giận ta vì điều ấy.  

Chỉ lẳng lặng bê cả đĩa thức ăn đổ hết vào bát ta, dịu dàng bảo:  

 

“Cứ ăn đi, ăn không hết thì để bổn hầu dọn.”  

 

Ta cảm động đến rơi nước mắt, vừa khóc vừa nhét từng miếng sườn xào chua ngọt vào miệng.  

 

Hắn vừa cười vừa giúp ta lau nước mắt, bảo ta ăn xong rồi hãy khóc, bằng không sẽ đầy bụng khó chịu.  

 

Ta cố tình bướng bỉnh không nghe, quả nhiên đêm đó bụng quặn lên đau thắt.  

 

Hắn vẫn chẳng hề trách mắng, chỉ ngồi ngoài màn, cách lớp chăn nhẹ nhàng xoa bụng giúp ta.  

 

Ta thiếp đi trong cơn đau, lúc tỉnh dậy, hắn vẫn khoác áo ngồi bên chiếc tủ thấp, không rời nửa bước.  

 

Cách hắn đối đãi với ta, có thể nói là tận tâm đến mức chẳng thể tốt hơn được nữa.  

 

Tiêu Viêm xưa nay không thích ta nhắc đến chuyện những ngày lưu đày.  

 

Nên lúc này, dù trên môi còn mang ý cười, chân mày hắn vẫn khẽ chau, đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu ta.  

 

Lòng bàn tay hắn dày và ấm, như chiếc chăn gấm phủ lên người ta, chở che ta khỏi gió mưa tuyết lạnh nhân gian.  

 

“Sau khi bổn hầu nhập triều nhậm chức, từng đến Tư Thiên Giám bói mệnh một lần. Quan Giám Chính nói, chính bởi bổn hầu mang mệnh cô độc, nên mới đổi được cả đời công danh như thế.”  

 

Hắn nói câu ấy, ánh mắt không nhìn ta mà dõi theo một đốm lửa nhảy nhót sau rèm châu.  

 


Lòng ta chợt nhói lên một cái, đau đến khó tả.  

 

Tỉnh ra thì tay ta đã khẽ nắm lấy bàn tay còn lại của hắn.  

 

“Không có gia đình, mới dám liều mạng ra trận. Nhưng nếu có thể đổi mệnh, ai chẳng muốn đánh đổi cả vinh hoa để cha mẹ được sống lâu, đoàn viên sum họp?  

 

Huống hồ, cái gọi là mệnh cô độc kia, vốn đâu phải do hầu gia cầu xin mà có.  

 

Mười mấy tuổi đã xông pha chiến địa, bất quá chỉ là một đứa trẻ đơn côi, không nơi nương tựa mà thôi.”  

 

“Lại nói, lời Giám Chính kia, chẳng khác nào phủi sạch bao nỗ lực của hầu gia.  

 

Người mang mệnh cô độc trong thiên hạ chẳng phải ít, vậy có mấy ai được lưu danh sử sách như hầu gia đâu?”  

 

Tay phải ta khẽ đặt lên cổ tay hắn, chỉ cảm thấy những vết sẹo gồ ghề ngoằn ngoèo hiện rõ nơi da thịt.  

 

Không biết là vết thương để lại từ trận chiến nào, không biết khi bị c.h.é.m có đau hay không.  

 

E rằng ai nghe được cũng sẽ chê ta khờ dại—ta vậy mà lại đau lòng cho một vị Nhất phẩm quân hầu, người chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể lấy mạng ta.  

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.