“Cô nương có muốn gả cho bệ hạ, cai quản khắp toàn bộ hậu cung, trở thành mẫu nghi thiên hạ, đương kim Hoàng hậu không?”.
Sử Hồng Dược không ngờ chuyện Tạ Lâm muốn hỏi, lại là chuyện này, liền trợn mắt há hốc mồm, “Cái này……”
“Đương kim thánh thượng tuy mới hơn hai mươi tuổi, nhưng văn tài võ lược hơn hẳn người thường, lại chăm chỉ siêng năng, có trách nhiệm, thương yêu dân chúng, tương lai nhất định sẽ là một minh quân,” Tạ Lâm chậm rãi nói, “Hiện giờ là Vạn Triệu năm thứ hai, nhưng sẽ còn có Vạn Triệu năm thứ ba thứ tư, thậm chí năm thứ mười, thứ một trăm, tương lai triều đình Đại Sở ta, chắc chắn nằm trong lòng tay của thánh thượng.” Tạ Lâm nhìn vào đôi mắt Sử Hồng Dược, “Cô nương không muốn gả cho người, phò tá người, nhìn người trưởng thành, cho đến khi đôi cánh dần trở lên cứng cáp, mạnh mẽ, rồi sải rộng, tung hoành trên bầu trời sao?”.
Năm Vạn Triệu đầu tiên, tiên hoàng băng hà, quần thần không có người đứng đầu, nước không thể một ngày không có vua. Thời gian Minh Trọng Mưu làm Thái tử còn quá ngắn, rất nhiều chính sự vẫn chưa thông thuộc, thì đã đột nhiên bị đẩy lên ngồi vào ngai vàng. Năm ấy phía Nam có Lưu Cầu quấy nhiễu, phía Bắc có nước Di nhăm nhe như hổ đói rình mồi, dù khi đó Minh Trọng Mưu còn quá trẻ, kinh nghiệm non nớt, nhưng đối mặt với tình cảnh ấy, vẫn không mảy may có chút nao núng, lúc gặm binh thư, vẫn thường xuyên hỏi Thừa tướng đạo trị quốc, nghiên cứu cùng các học giả, thu vào nhiều bỏ ra ít. Tuy trước đây Thừa tướng từng là Thái phó của Thái tử, phụ trách việc giám sát bệ hạ, nhưng bệ hạ hiếu học, Thừa tướng chỉ cần chỉ điểm đôi chút, bệ hạ đã có thể ngầm lĩnh hội, học một hiểu mười. Năm ấy, thậm chí là sớm hơn, Thừa tướng đã hạ quyết tâm, phò tá hoàng đế Vạn Triệu xây bá nghiệp dựng cơ đồ.
Ngắm nhìn con chim ưng sải đôi cánh rộng, chao liệng trên không trung, hòa với trời xanh mây trắng.
Sử Hồng Dược nghe những lời Tạ Lâm nói, hơi mở to đôi mắt, dường như đang thật sự nhìn thấy cảnh tưởng của tương lai. Chiến tranh với nước Di đã bình ổn, bách tính an cư lạc nghiệp, giang sơn rộng lớn, thịnh thế phồn hoa.
Nàng ta liền mím mím môi, con ngươi sáng lên, “Được.”
Sử Hồng Dược vừa đồng ý, lập tức, Tạ Lâm liền ghé vào tai nàng ta nói nhỏ, nên như thế như thế, phải như vậy như vậy. Tạ Lâm vốn dĩ không nên ghé sát lại Sử Hồng Dược quá gần, cho dù là một bên sườn mặt thôi, nhưng hơi thở vẫn phả vào lỗ tai của Sử Hồng Dược. Nhưng một là nơi này không một bóng người, hai là cũng tùy cơ mà ứng biến, nên Tạ Lâm cũng không kiêng kị gì nữa.
Nói được vài câu, gò má trắng trẻo xinh đẹp của Sử Hồng Dược đã ửng đỏ như ráng chiều, “Nhất định phải như vậy sao?”.
“Tùy cơ hành sự.” Tạ Lâm nghiêm sắc mặt bảo.
Sử Hồng Dược khẽ “ừm” một tiếng.
Tạ Lâm thấy nàng đã hiểu, khẽ mỉm cười rồi mới quay người rời đi.
Lại bộ Thượng thư Sử Đạt già rồi mới có được một mụn con gái, nên đương nhiên là yêu chiều hết mực, nhưng cũng may là tâm tư thuần lương, nên vẫn chưa nhiễm phải thói kiêu căng ngạo mạn. Sử Đạt là một trung thần, và cũng là một thần tử có đầu óc, con gái của ông ta, Tạ Lâm nghĩ nàng ta sẽ không phải kẻ ngốc. Chỉ cần dẫn dắt thêm đôi chút, thì tin rằng sẽ trở thành nhân tuyển Hoàng hậu vô cùng thích hợp của triều đình Đại Sở.
Đợi đến khi Sử Hồng Dược chậm rãi quay lại, mấy nha hoàn liền quây đến, mồm năm miệng mười hỏi: “Thế nào rồi ạ thế nào rồi ạ? Thừa tướng đại nhân nói gì với tiểu thư vậy?”.
Một nha hoàn cười hì hì nói, “Thừa tướng đại nhân tướng mạo tuấn tú nho nhã, lại quyền khuynh triều dã, “Nàng ta thủ thỉ, lén lút nhìn sang bên cạnh, nói tiếp, “Quyền thế của ngài ấy, ngay cả bệ hạ cũng không bì kịp, ngài ấy bảo tiểu thư qua đó, rốt cuộc là vì chuyện gì? Lẽ nào……” Nàng ta tinh nghịch nói nốt, “Lẽ nào, thích tiểu thư rồi?”.
“Nói vớ vẩn.” Khuôn mặt Sử Hồng Dược đỏ ửng, nàng liếc nhìn về hướng Tạ Lâm vừa đi, cười cười, “Ngược lại ta thấy, cô nương mà Thừa tướng đại nhân thích, có lẽ không phải kiểu giống như ta.”
“Không phải kiểu giống như tiểu thư?” Đám nha hoàn kinh ngạc, tiểu thư là cô gái xinh đẹp, lại xuất thân từ danh môn, lẽ nào Tạ Lâm lại không thích? “Vậy thì phải kiểu nào mới được?”.
“Ta nghĩ,” Sử Hồng Dược thoáng suy tư, “Đại khái, sẽ là một người có mục tiêu giống với ngài ấy, theo đuổi những thứ tương tự như ngài ấy, và cùng chung một chí hướng với ngài ấy.”
Là núi xanh sông ngàn, hay cánh chim đơn lẻ bóng nến cô đơn, là tranh đoạt thiên hạ, hay son đỏ phấn hồng phồn hoa, là trung hay là gian, là không sợ trời cao đất dày hay mưu mô phản nghịch?
Chỉ có duy nhất một đạo lý trên thế gian, một tấm chân tình mà thôi.
XXX
Dạo này Minh Trọng Mưu nhàm chán lắm.
Từ thời tiên đế, sau khi xuân vi ngày xưa trở thành thu vi, quần thần đều bận rộn với việc khoa cử. Đợt thi lần trước, quần thần còn phớt lờ luôn chuyện hoàng đế bệ hạ đăng cơ sang một bên, không ai thèm đoái hoài đến. Không ngờ lần đăng cơ sau, lại càng không ai thèm quan tâm. Có lẽ hiện giờ, suy nghĩ của bọn họ là, bệ hạ mau ra đề cho kỳ điện thí của mình đi, nhưng chuyện khác, không cần phải quan tâm.
(Xuân vi còn được gọi là thi Hội diễn ra vào mùa xuân năm kế tiếp của kỳ thi Hương (tức thu vi), tức các năm Sửu, Thìn, Mùi, Tuất, do Bộ lễ tiến hành, nên còn gọi là "lễ vi", "xuân vi". Kỳ thi này cũng diễn ra qua 3 lần (tam trường), mỗi lần 3 ngày. Người đỗ đầu cũng gọi là hội nguyên.)
(Điện thí là kỳ thi tổ chức ngay trong cung vua, do nhà vua đích thân khảo xét, còn được gọi là kỳ thi Đình.)
Vì thế hoàng đế Vạn Triệu rất cô đơn, hắn muốn tìm một người nói chuyện cùng.
Đám năm nàng phi tử gồm Sương phi của cung Cẩm Tú, Lạc phi của cung Tấn Dương, nghe nói khắp thiên hạ đang bận rộn với việc khoa cử, vì không muốn lạc hậu, nên cũng đồng loạt cầm sách cầm vở, đọc vô cùng nghiêm túc.
Minh Trọng Mưu đang lúc buồn chán nhìn thấy cảnh ấy. Trong lòng thầm nhủ các nàng sớm không đọc muộn không đọc, nhất định phải đọc vào lúc trẫm đang buồn đời thế này sao. Sao trẫm thấy lòng trống vắng quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, Minh Trọng Mưu cảm thấy, có vẻ như nên tốn chút sức lực, vì thế bèn bãi giá đến thư viện Lư Dương, kiểm tra các giám khảo xem thế nào.
Nói đến thư viện Lư Dương, thì nơi này được thành lập vào thời tiên đế, lúc ấy Minh Trọng Mưu vẫn chưa tham gia vào chính sự, nhưng cũng nhớ rất rõ người tự tay dâng tấu đề cập đến chuyện thành lập học đường học phủ từ chính quốc khố chính là Tạ Lâm. Thư viện Lư Dương là nơi thiên về bình luận văn thơ đề phú hơn là thể hiện uy vũ, không chê bai gia thế, không phân biệt cha mẹ, chỉ cần có tài, có chí hướng, là có thể vào đọc sách. Vì thế nên hồi đầu khi mới thành lập, những người đọc sách trên dưới khắp cả nước, đều vui vẻ ủng hộ.
Và bắt đầu từ lúc ấy, trong bầu không khí học hành và thi cử để tìm ra người có phẩm vị, phẩm chất cao, kỳ thi Hội của triều đình Đại Sở, đã được tổ chức tại thư viện Lư Dương, còn đám học sinh thì phát nghẹn, vì bị lệnh cưỡng chế buộc phải trở về nhà. Cảnh sắc trong thư viện khiến tâm tình thoải mái tinh thần thư thái, vô cùng thích hợp với người đọc sách, quả nhiên những thí sinh dự thi phấn chấn văn thơ tuôn ra dào dạt, nên trông càng đẹp đẽ hơn.
Nghĩ tới đây, Minh Trọng Mưu vẫn thấy vô cùng nghi ngờ, rốt cuộc tại sao một trung lương thần có tài hoa, có nhẫn nại, có thực lực như Tạ Lâm, lại dần dần lăn lộn biến thành một tên đại gian thần như thế?
Sau khi hỏi han một nhóm những thần tử xong, Minh Trọng Mưu chợt nhớ đến vị Thừa tướng của mình, bèn quyết định đi gặp Tạ Lâm xem thế nào.
“Tạ Lâm đâu? Gọi hắn ra đây gặp trẫm.” Minh Trọng Mưu thực sự ngồi xuống, bưng tách trà mà một vị đại thần đưa tới lên, từ từ uống một hớp. Hắn vốn dĩ còn đang nghĩ, lần này Tạ Lâm thân là chủ khảo của cuộc thi, nhất định sẽ không lơ là nhiệm vụ, lúc này, chỉ e là đang khẩn trương cùng bàn luận việc ra đề với quần thần, nên không kịp tới tham kiến trẫm, chuyện này về tình về lý cũng đều có thể tha thứ được.
Tả Minh một trong những phó khảo đứng bên cạnh hắn, quệt quệt mồ hôi trên trán, có hơi lúng túng đáp: “Thừa tướng đại nhân, ngài ấy……”
Động tác uống trà của Minh Trọng Mưu khựng lại, “Thừa tướng làm sao?”.
Bộ dạng gian xảo âm hiểm của Thừa tướng đại nhân hiện lên trong đầu của Tả Minh, khiến ông ta rùng mình một cái, ném bóng dáng Thừa tướng đại nhân ra khỏi suy nghĩ, sau đó lấy thêm dũng khí, từ từ cúi đầu xuống, “Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân, không có ở đây……”
Minh Trọng Mưu ngước mắt lên, khẽ “hử” một tiếng bằng giọng mũi, mang theo ý nghi ngờ, hắn đặt chén trà xuống bàn, hai tay khoanh lại trước ngực, dựa bừa vào lưng ghế. “Xảy ra chuyện gì?”.
Trái tim Tả Minh đột nhiên như chìm xuống.
Minh Trọng Mưu của hiện giờ, sớm đã dần dần không còn giống với ngày xưa nữa, hắn thường xuyên đọc sách thu vào nhiều bỏ ra ít, lại có sự chỉ điểm của Thừa tướng, cộng với tài học một hiểu mười của bản thân, và năng lực xử lý triều chính, hắn đã dần dần tiêu hóa nắm chắc trong tay, càng lúc càng giống một bậc đế vương. Nếu là trước đây, chỉ sợ Minh Trọng Mưu đã nổi cơn lôi đình đập bàn đùng đùng rồi, võ công của hắn cao cường, xuống tay vô cùng mạnh mẽ, bàn trong cung thường xuyên bị hắn đập một chưởng vỡ tan thành bốn năm mảnh. Vì thế mọi người sợ hắn, chẳng qua cũng chỉ là sợ cái uy lực của hắn mà thôi.
Huống hố cái tình khí nóng nảy của bệ hạ, mọi người cũng đều biết cả, hễ không cẩn thận, thì bệ hạ muốn chém đầu người ai, thì đầu người đó sẽ lìa khỏi cổ. Nhưng một vấn đề là, không thể trị nổi vị Thừa tướng đại nhân có với năng lực tiềm ẩn một tay che trời dù chỉ là một lần. Quần thần đương nhiên là sợ, sợ mất chức quan, mất luôn cả đầu.
Nhưng sau một hồi, Tả Minh lại phát hiện ra, dường như bệ hạ có một chút thay đổi. Bệ hạ chỉ tùy tiện dựa vào lưng ghế, tùy tiện ngước mắt lên nhìn, rồi đặt chén trà xuống, có lẽ là do bệ hạ muốn nghe mình giải thích. Cho nên bệ hạ chỉ im lặng nhìn ông ta như thế thôi, mà khiến lòng bàn tay của ông ta bất chợt đổ mồ hôi lạnh.
“Tuy trên danh nghĩa nói là sợ tiết lộ đề thi, Thừa tướng đại nhân không nên rời khỏi thư viện, nhưng……” Tả Minh run lẩy bẩy nói: “Đại nhân căn bản là không hề đặt chân tới thư viện, ngài ấy không biết đề thi có những gì, thì nói gì đến chuyện tiết lộ đề thi?”.
Minh Trọng Mưu nghe xong, liếc nhìn ông ta một cái, nheo nheo mắt, “Tạ Lâm chưa hề đặt chân tới thư viện?”.
Tả Minh khẽ gật đầu, “Lúc thần và và Hình đại nhân cùng thảo luận việc ra đề thi, vì Tạ đại nhân mới là chủ khảo, nên đã đặc biết tới phủ của ngài ấy, không ngờ lại bị lơ đẹp,” biểu cảm của Tả Minh lộ ra đôi chút giận dữ, xem ra Tả Minh đại nhân lúc bị phớt lờ tuy bên ngoài vẫn có thể coi là bình tĩnh, kỳ thực bên trong đang nổi bão, “Thần cũng khuyên Tạ đại nhân rồi, nhưng ngài ấy chẳng mảy may để ý đến. Tới giờ cũng chưa thấy ngài ấy xuất hiện ở trường thi. Thần tự thấy giấu không nổi, nên mới bẩm báo với thánh thượng, mong thánh thượng định đoạt.”
Minh Trọng Mưu nghe xong, bảo ông ta gọi Hình Dư tới, Hình Dư cũng xác nhận thông tin đó —— Sau khi Thừa tướng của triều đình đảm nhận chức quan chủ khảo, có được ân sủng của thánh thượng như cầm cờ lệnh trong tay, nhưng đến giờ vẫn chưa hề tới trường thi làm việc, căn bản là lơ là chức trách, còn đùn đẩy trách nhiệm cho cấp dưới, bản thân lại rảnh rỗi nhàn tản, tư tưởng này thật không thể dung tha. Minh Trọng Mưu cười lạnh, nhìn hai vị đại thần đang nổi giận phừng phường, mồm năm miệng mười mách tội, hắn tặc tặc lưỡi, khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp, “Tạm thời các khanh cứ quay về đi, trẫm sẽ cho các khanh một lời giải thích sau.”
Lúc ấy Hình Dư và Tả Minh mới phào nhẹ nhõm, chủ khảo bê trễ, phó khảo cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Trước tiên khai ra vấn đề là ở chủ khảo, rửa sạch tội danh đã, lương tâm của hai người Hình Dư có hơi bất an, nhưng liên quan đến lợi ích của bản thân, nên cũng chẳng thể để tâm đến nhiều thứ được.
Đang nói, thì đột nhiên có người hầu đi tới, ghé vào tai Hình Dư thì thầm hai ba câu. Sắc mặt Hình Dư tái mét, đưa mắt nhìn bệ hạ, sau đó cúi đầu xuống.
Minh Trọng Mưu vừa liếc thấy phản ứng khác thường của Hình Dư, liền biết ngay là có chuyện.
Hình Dư đành phải lấy hết dũng cảm nói: “Bệ hạ, Thừa tướng đại nhân, ngài ấy…… ngài ấy tới rồi ạ.”
Vị chủ khảo lơ là chức trách đã tới rồi, Thái phó của bệ hạ khi còn là Thái tử, bệ hạ sẽ xử lý sao đây?
Hai người Hình Dư chỉ thấy khóe môi Minh Trọng Mưu từ từ nhếch lên, ánh mắt sắc nhọn lộ ra ánh sáng khác thường, giọng nói lạnh lùng của hắn, bắn xuyên qua người gã người hầu, biến gã thành một cái sàng, “Bảo hắn chờ ở bên ngoài, không được để hắn vào trong.”
“Vâng!” Nói đoạn, gã người hầu lập tức quay người chạy đi.
Minh Trọng Mưu đứng dậy, hơi hơi rũ ống tay áo trên bộ thường phục của mình, “Thừa tướng đại nhân của Đại Sở, phải để trẫm đích thân ra nghênh đón mới được.”
Trong giọng nói mang theo ý lạnh, hai người Hình Dư nghe vậy, chỉ biết cúi đầu im lặng.