“Bệ hạ không muốn gặp thần, thần không dám có nửa lời trách móc, nhưng thần cũng có vài lời phải nói với bệ hạ.”
Minh Trọng Mưu nghe Tạ Lâm nói vậy, cảm thấy có vẻ như chuyện sắp nói
sau đây vô cùng quan trọng, bất giác trầm giọng bảo: “Nói!”.
Nhưng Tạ Lâm từ chối trả lời ngay, chỉ cúi đầu thưa: “Xin cho phép thần
đi cùng bệ hạ đến ngự thư phòng, thần sẽ nói trước mặt bệ hạ.”
Cho dù Minh Trọng Mưu không muốn nhìn thấy Tạ Lâm, nhưng điều đó không
có nghĩa là hắn sẽ từ chối ý định muốn gặp mặt mình của đối phương.
Huống hồ đối phương còn chủ động thân thiết muốn nói chuyện với mình như vậy, khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy một niềm sung sướng không thể giải
thích dâng trào trong lòng.
Minh Trọng Mưu mím mím môi, che dấu độ cong đang nhếch lên của khóe môi, cố ý nói bằng giọng rét lạnh, nhưng khuôn mặt rõ ràng lại lộ ra vẻ ôn
hòa vui vẻ, “Được! Rốt cuộc Thừa tướng của trẫm muốn nói gì, trẫm nhất
định sẽ rửa tai kính cẩn lắng nghe!”.
Sau khi hai người rời bước đến ngự thư phòng, Minh Trọng Mưu ngồi ở vị
trí cao nhất, Tạ Lâm vốn dĩ được ban cho ngồi, nhưng sau khi nàng tạ ơn
xong, vẫn cung kính đứng đó.
Minh Trọng Mưu chỉ cần nhìn thấy cái dáng vẻ khiêm nhường cung kính đó
của nàng, là đã thấy cực kỳ chướng mắt rồi, từ trước tơi này con người
này rõ ràng chưa bao giờ thực sự cung kính cả.
Minh Trọng Mưu hừ lạnh một tiếng, nói: “Tạ Lâm, rốt cuộc khanh muốn nói
gì?” Tuy rằng Tạ Lâm không nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng Minh Trọng Mưu
luôn có cảm giác, đôi mắt ấy sáng lấp lánh và rất thông minh, vừa liếc
nhìn đã có thể nhìn thấu những suy nghĩ ẩn sâu trong nội tâm hắn.
Tạ Lâm kính cẩn nói: “Bệ hạ, thần có một câu hỏi.”
“Nói!”.
“Vừa nãy thần từng hỏi bệ hạ, tại sao không muốn gặp thần.” Tạ Lâm bẩm, “Thần có chỗ nào làm không đúng, xin bệ hạ chỉ rõ.”
Ngươi chẳng đúng chỗ nào hết!
Ánh mắt Minh Trọng Mưu hơi hơi nheo lại, nói: “Lý do trẫm không muốn gặp khanh à? Trẫm muốn gặp khanh thì sẽ gặp khanh, không muốn gặp khanh thì không gặp khanh, lẽ nào điều này còn cần Tạ Lâm khanh phê chuẩn sao?”.
“Tạ Lâm không dám.” Tạ Lâm cúi đầu, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên,
“Chuyện trong thiên hạ đều có lý do của nó cả, nhưng thần hỏi bệ hạ, bệ
hạ lại không thể nói ra được lý do,” ánh mắt Tạ Lâm ngưng lại, “Điều đó
cho thấy, là vì trong lòng bệ hạ không muốn, chứ không phải là không
thể.”
Lòng không muốn, thì tự khắc sẽ không có lý do.
Tạ Lâm lại tiếp lời: “Bệ hạ, thần từng nói, vui buồn không thể hiện trên mặt, mới là đạo của kẻ làm đế vương. Dù núi Thái Sơn có sụt lở cũng
không biến sắc, cho dù chưa đạt được đến cảnh giới đỉnh điểm đó, nhưng
cũng cách không còn xa nữa, bệ hạ hãy tự vấn xem, đã làm được bao
nhiêu?”.
Minh Trọng Mưu nhắm mắt thoáng suy nghĩ một lúc, mới thận trọng đáp: “Không nhiều, chỉ một nửa mà thôi.”
Lúc này Tạ Lâm mới cúi đầu đáp: “Bệ hạ ghét thần, không muốn gặp thần,
là dục vọng của nội tâm, dục vọng nặng, thì vui buồn sẽ hiện rõ trên
mặt, dục vọng càng nhẹ, thì vui buồn càng không thể hiện ra ngoài. Nếu
bệ hạ muốn gặp thần, mà khi nói thần sắc không đổi, thì chứng tỏ bệ hạ
đã thấu triệt được đạo đế vương rồi.”
“Những lời này của thần có thể không thuận tai, bệ hạ có thể nghe hoặc
không nghe, nhưng thần vẫn cứ là Thừa tướng của Đại Sở, cùng với người
làm vua, hay là với xã tắc, thần đều không thể không gặp bệ hạ, hy vọng
bệ hạ hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Minh Trọng Mưu nghe hiểu cả. Tạ Lâm đang nói rằng, hắn làm Thừa tướng,
là người có năng lực, là người không thể không gặp. Hơn thể, dựa vào
việc hắn khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy chán ghét, thì Minh Trọng Mưu gặp hắn nhiều, sẽ càng lúc càng khống chế được biểu cảm chán ghét của bản
thân, càng lúc càng khắc phục được cảm xúc chán ghét ấy, cảm xúc càng
ít, thì càng không thể hiển buồn vui giận dữ ra bên ngoài, điều này có
lợi cho Minh Trọng Mưu sớm trở thành một bậc đế vương chân chính.
Đối với điều này, kết luận của Minh Trọng Mưu là – Lòe dân.
Trong lòng Minh Trọng Mưu biết rõ, hắn căn bản không phải không muốn gặp Tạ Lâm, mà là dục vọng muốn gặp quá mãnh liệt, mãnh liệt đến độ khiến
hoàng đế Vạn Triệu có một loại cảm giác càng ngày càng rõ ràng hơn: Có
một thứ gì đó, từng chút từng chút một đang vượt ra khỏi sự khống chế.
Minh Trọng Mưu không hề ghét Tạ Lâm một chút nào, ngược lại, giờ nhìn
thấy Tạ Lâm, hắn chỉ muốn ôm chặt vào lòng, vuốt ve sợi tóc trước trán
Tạ Lâm, chạm vào gò má, và hôn lên môi Tạ Lâm.
Nhưng điều đó là không đúng.
Vì đối phương là một người đàn ông, còn là một gian thần nổi tiếng của Đại Sở.
Nếu Minh Trọng Mưu muốn làm một minh quân của thời đại, thì hắn nên cách xa người đang đứng trước mặt đây, giấu tất cả những cảm xúc đó vào nơi
sâu nhất trong trái tim.
“Đạo đế vương?” Minh Trọng Mưu cười lạnh nói: “Nhìn thấy khanh, trẫm có thể trở thành một bậc minh quân được sao?”.
Tạ Lâm hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh, rơi xuống khuôn mặt Minh
Trọng Mưu, sau khi hai luồng ánh mắt chạm vào nhau, Tạ Lâm cụp ánh mắt
xuống trước, “Phải, khắc phục được tình cảm trong lòng, bất luận là chán ghét hay yêu thích, đối với việc trở thành minh quân một thời của bệ
hạ, đúng là đều vô ích……” Có lẽ Tạ Lâm cũng cảm thấy những lời vừa nói
quá mức vô tình, nàng khựng lại một lúc, rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Nếu đã vô ích với bệ hạ, thì tức là có hại, loại tình cảm này nên vứt bỏ
thật.”
Minh Trọng Mưu cười, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Lâm, lần này, hắn cẩn thận đánh giá Tạ Lâm một phen, rồi khẽ nói: “Tạ Lâm à Tạ Lâm, khanh luôn làm trẫm thấy ngạc nhiên.”
Tạ Lâm khiêm tốn đáp: “Thần không dám.”
Minh Trọng Mưu bị câu nói khiêm tốn của nàng dỗ cho vừa tức vừa buồn cười.
Hắn không kìm được dùng giọng nói trầm thấp của mình, chậm rãi thăm dò
nàng: “Vô ích, tức là có hại, luận điệu kiểu này, lần đầu tiên trẫm được nghe đấy.”
Tạ Lâm nói: “Đối với người khác, vô ích chỉ là vô ích, nhưng đối với bệ hạ, vô ích đương nhiên là có hại.”
Minh Trọng Mưu lại chậm rãi nói: “Tạ khanh cho rằng nếu đã là vô ích, thì đối với bậc đế vương mà nói, điều đó nên bị vứt bỏ?”.
Câu nói này lại càng lộ ra cảm giác áp lực thâm sâu hơn so với câu trên. Minh Trọng Mưu không hề to tiếng, hắn chỉ đang trần thuật lại một sự
thật mà thôi, giọng điệu của hắn thậm chí còn vô cùng ôn hòa, nhưng
không hiểu sao Tạ Lâm lại cảm thấy một loại áp lực đè nén mà trước giờ
nàng chưa từng cảm nhận.
Tạ Lâm cũng lại gật gật đầu.
“…… Tạ khanh cho rằng bất luận là chán ghét, hay là yêu thích, kẻ làm đế vương, đều nên vứt bỏ sao?”.
Minh Trọng Mưu dừng lại một thoáng, hắn ghé sát vào mặt Tạ Lâm, loáng
thoáng chạm vào tóc mái của nàng, giọng nói càng lúc càng dịu dàng và êm tai, như gió xuân lướt qua mặt đất, lại như ánh mặt trời nóng bỏng làm
tan chảy sương lạnh gió buốt.
“Khanh lại định gật đầu,” hắn khẽ than một tiếng, lại hỏi thêm câu nữa,
“Vứt bỏ hết tình thân, tình yêu, tình bạn, căm ghét, hận thù, trẫm sẽ
trở thành minh quân một thời chứ?”.
Có lẽ do giọng điệu của hắn đã khiến nàng rúng động, hoặc do những ẩn ý
sâu bên trong hai câu nói khi hắn cố ý nhấn mạnh nói với nàng đã khiến
nàng rúng động, hoặc có lẽ do hắn cao hơn nàng, nên dáng vẻ lúc hắn cúi
xuống nhìn nàng, làm cho nàng có cảm giác bị vây khốn bên dưới bóng hình hắn, nàng là Thừa tướng, là gian thần của triều đình Đại Sở, nên rất ít khi phải trải qua cảm giác áp lực này. Có lẽ loại áp lực này, khiến
nàng rúng động.
Nàng do dự.
Nhưng Tạ Lâm là người thế nào chứ, lẽ nào chỉ một câu nói như vậy, mà có thể khiến nội tâm nàng dao động ngay lập tức ư?
Nàng đáp: “Có lẽ vứt bỏ được hết những thứ đó, bệ hạ chưa chắc đã trở
thành minh quân một thời, nhưng nếu muốn trở thành một mình quân một
thời, thì nhất định phải vứt bỏ những thứ đó, nếu không, thiên hạ này
chưa chắc đã là thiên hạ đó, thiện tính của bệ hạ cũng dễ dàng bị rối
loạn.”
Tạ Lâm khanh luôn có bản lĩnh chọc giận trẫm.
Minh Trọng Mưu hơi cúi đầu ngửi mùi hương thơm mát tỏa ra từ tóc mái của nàng.
Chính là mùi hương này.
Cái đêm kiều diễm ấy, hắn vẫn còn nhớ, trong cảnh êm đềm trướng rủ màn
che ấy, nàng giống như một giấc mơ tan chảy thấm đẫm vào tận xương tủy,
mái tóc đen như mực, ánh mắt sáng như sao, mùi hương của nàng giống như
hương rượu nồng nàn, ngấm vào trong ruột gan.
Nàng và hắn hòa hợp biết bao, đêm đó, trái tim hắn nhảy nhót như đánh
trống trận, nhưng hắn lại không biết, trái tim nàng có nhảy nhót như
đánh trống trận không.
Hiển nhiên là không phải rồi.
Hôm sau, hắn đã đích thân hỏi nàng, nàng đã dùng lời nói để thể hiện
rằng, người trong đêm trước đó không phải là mình. Nàng thậm chí còn
tiến cử một người con gái khác, bài bố con đường rộng rãi bằng phẳng và
sáng sủa cho hắn, trên con đường đó hắn nắm tay cô gái ấy, hai bên đường là giang sơn gấm vóc của triều đình Đại Sở, phía trước, là năm tháng
yên ổn dài lâu.
Nhưng trong tất cả những thứ đó, lại không hề có nàng.
Nàng căn bản không có bất cứ cảm giác nào về buổi tối hôm đó, tỉnh lại
trong lòng một người đàn ông khác, nhưng lại không mảy may có chút hoảng sợ nào, thậm chí còn có thể xử lý hết thảy mọi chuyện lúc về sau, cứ
như thể gặp nhiều thành quen, bình tĩnh trầm ổn.
Nhưng hắn biết đó là lần đầu tiên của nàng, vì trong lúc hắn chiếm lấy nàng, nàng đã đau đến nhíu mày.
Nhưng chính vào lúc hắn chuẩn bị thương tiếc nàng, thì nàng lại đẩy hắn ra. Còn nói rằng……
“Đạo đế vương, nằm ở chỗ biết từ bỏ.”
Từ bỏ yêu ghét, từ bỏ những thứ vô ích.
Rõ ràng nàng không hề đặt hắn trong tim, tất cả mọi tâm tư của nàng, chỉ đặt ở giang sơn thôi!
Tối qua Minh Trọng Mưu nằm mơ, nhìn thấy khuôn mặt Tạ Lâm, hắn quả thực bị dọa cho phát sợ.
Hắn biết sẽ như vậy mà!
Có thể trở thành một minh quân hay không tạm thời không bàn đến, Minh
Trọng Mưu nghĩ, đầu tiên hắn sẽ là một vị hoàng đế có thể giỏi việc nhìn xa trông rộng.
Minh Trọng Mưu cười cười, “Nói như vậy, lẽ nào đạo của kẻ muốn làm đế
vương phải là vô tâm vô tình? Minh quân của sử sách, quả đúng là thánh
nhân.”
Tạ Lâm cúi mặt, “Có mất sẽ có được, đó là đạo lý từ xưa đến nay rồi, bệ
hạ muốn làm một minh quân của thiên hạ, người phi thường phải làm những
việc phi thường, đương nhiên cái giá phải trả cũng sẽ hơn hẳn cái giá
của người thường.”
“Dù cái giá phải trả, chính là……” chính là nàng?
Minh Trọng Mưu khựng lại, không nói tiếp nữa.
Tạ Lâm không biết hắn muốn nói gì, nhưng nàng chỉ đáp rằng: “Tương tự
như vậy, thần vì mong bệ hạ trở thành một minh quân, xây dựng một Đại Sở hùng mạnh, đương nhiên cũng phải trả giá.”
Gian thần, cõng trên lưng ô danh bị người đời chửi mắng, để lại bút tích trong sử xanh một dòng chữ “Thừa tướng Tạ Lâm, gian thần của Đại Sở”,
thắng cả thiên hạ, nhưng cũng lại thua cả thiên hạ.
Có lẽ là bị những lời của Tạ Lâm làm cho kinh động, hoặc có lẽ do cái
giá phải trả của cả hai người làm cho kinh hãi, nên khuôn mặt Minh Trọng Mưu lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trầm tĩnh của Tạ
Lâm.
Tạ Lâm vẫn bình tĩnh như trước, một vài lọn tóc vương trên trán, mềm mại rủ xuống sườn mặt nàng.
Minh Trọng Mưu khẽ nhấc tay lên, dịu dàng vén những sợi tóc trên trán nàng ra phía sau tai.
Hắn đã muốn làm điều đó từ lâu lắm rồi.
“Tạ Lâm, ta hỏi khanh.” Minh Trọng Mưu khẽ nói, “Bức họa ấy, cái bức họa mà bị bôi đến gần như đen sì ấy, hàm nghĩa bên trong bức tranh đó là
gì? Trẫm chỉ muốm biết thế thôi.”
Tạ Lâm hơi nghiêng đầu, tránh đi ngón tay hắn, trả lời: “Bức tranh đó,
bị bôi đen quá, nên bệ hạ đã không nhìn đến tên của bức tranh.”
“Thật ra bức tranh đó có tên, tên của nó là Vô tình.”
Tranh, là bức tranh vô tình.
Người vẽ tranh, là người vô tình.
Người vô tình, có người thân, nhưng lại mất đi người thân; có người yêu, nhưng lại không mảy may lưu giữ tơ tình; bất luận là sống hay chết, đều không biết nên chết sao mới ổn, nên sống sao mới tốt.
Người vô tình, vẽ một bức tranh vô tình. Trong tranh không vật chẳng người, chỉ có duy nhất một sắc đen, hoang mang hỗn loạn.
Hết thảy không thật không giả, vô tâm vô tình.
Minh Trọng Mưu cảm thấy, có lẽ hắn không nên hỏi câu ấy.
Thừa tướng vô tình được, hoàng đế Vạn Triệu của triều đình Đại Sở, tại sao lại không thể làm được?
Minh Trọng Mưu thở dài rất khẽ như có như không, sau đó hắn nghe thấy bản thân nói mấy lời ảm đạm sau: “Trẫm hiểu rồi.”
Nhưng trẫm nói cho nàng hay, trẫm là hoàng đế Vạn Triệu của Đại Sở,
không vứt bỏ những thứ ấy, trẫm vẫn có thể được lưu danh sử sách, triều
đình Vạn Triệu vẫn hùng mạnh đời đời như thường.
XXX
Thật ra nếu Úy Trì Chính ở đó, hắn sẽ nói Tạ Lâm phạm phải tội khi quân.
Bất kể Minh Trọng Mưu có cẩn thận nhìn bức tranh đó tỉ mỉ đến đâu, nhưng trong căn mật thất ở Lô Dương các, vốn dĩ đèn đuốc lờ mờ, Minh Trọng
Mưu không thể đứng ngây dại ở đó mãi được, vì thế hắn không hề phát hiện ra bên dưới lớp mực đen trên bức tranh, thật ra có một bí mật.
Úy Trì Chính từng treo bức tranh đó đường đường chính chính ở thư phòng, vì đó là bức tranh Tạ Lâm tặng rất quang minh chính đại, không thể so
với Minh Trọng Mưu lén lút lấy trộm được.
Úy Trì Chính phát hiện ra, bên dưới lớp lớp mực đen, từ nét vẽ, có thể
thấy còn có một bức tranh nữa ẩn giấu dưới những khoảng hở của lớp mực.
Nhưng Úy Trì Chính lại không nhìn ra được bức tranh đó vẽ gì.
Dưới bức tranh bị vẩy đầy mực đen, giấu một người, đó là một thiếu niên, phong thái tuấn lãng, mặt tựa như ngọc, người đó có đôi mặt sáng ngời,
lấp lánh như những vì sao phía chân trời, gió nhẹ thổi phất phơ, tà áo
khẽ lay động. Toàn thân người đó mặc cẩm bào thêu hình mãng xà, đầu đội mũ rồng vàng gắn ngọc.
(Với quan niệm hoàng đế là bậc anh minh, thay trời trị dân, nên trang
trí hình rồng chỉ được thể hiện trên trang phục vua và thái tử. Tuy
nhiên nếu trên long bào, hình rồng chân năm móng được thể hiện dưới các
kiểu thức phi long (rồng bay) hay hồi long hướng nhật (rồng quay đầu về
phía mặt trời) có kích thước cân đối, mặt rộng uy nghi thì hình rồng
trên long bào thái tử chỉ là mặt nạ, chân có bốn móng, thân thu nhỏ. Còn hình rồng trang trí trên y phục hoàng tử chỉ là các loài giao, mãng,
những biến thể thứ cấp của rồng, vì thế y phục hoàng tử được gọi là mãng bào hay mãng lan.)
Đó chính là y phục của hoàng tử Đại Sở thường mặc.