Tạ Lâm cung kính đáp: “Ỷ thế ức hiếp dân lành, dùng quyền mưu cầu việc tư, bạo lực bách tính, xoay chuyển sống chết!”.
Hai mươi chữ này vừa thốt ra, thì trong triều cho dù có là người hành sự tùy tiện qua loa tới đâu đi chăng nữa, cũng không khỏi giật mình kinh
hãi, ánh mắt của quần thần đều không hẹn mà cùng bắn về phía Tạ Lâm,
thấy nàng thản nhiên bình tĩnh, tựa như thể không hề quan tâm.
Minh Trọng Mưu ngồi trên ghế rồng nghi ngờ hỏi: “Tạ khanh, rốt cuộc Tang Tông đã làm sai chuyện gì, mà khiến khanh dùng đến hai mươi chữ đó để
đánh giá về ông ấy? Nếu không làm sai chuyện gì,” Minh Trọng Mưu từ tốn
nói, “thì khanh có biết tự ý bắt trói mệnh quan triều đình là trọng tội
không, nếu ông ta không có tội thì khanh sẽ là người có tội đấy.”
Tạ Lâm khẽ mỉm cười, ngẩng đầu đón ánh mắt của Minh Trọng Mưu nói: “Bệ
hạ, tội này, thần đương nhiên có thể gánh được, nhưng thần cũng có nghi
vấn này muốn hỏi ngay trước mặt bệ hạ.”
Nếu là những ngày trước, khi ánh mắt của Tạ Lâm nhìn thẳng vào mặt mình
như lúc này, Minh Trọng Mưu nhất định sẽ cảm thấy bị mạo phạm, nhưng hôm nay hắn lại chỉ hơi cau mày đáp, “Nói.”
Tạ Lâm thưa: “Sống ở trên đời không chỉ vì một mình mình, đương nhiên phải có sinh, có tử, dám hỏi bệ hạ có phải vậy không?”.
“Con người đương nhiên có sinh thì sẽ có tử, Tạ khanh, đó không phải là vấn đề.” Minh Trọng Mưu nói.
“Vậy được, thần vẫn còn một vấn đề nữa muốn hỏi,” Tạ Lâm nói tiếp, “Mạng của quan lại quan trọng, vậy mạng của dân đen có quan trọng không?”.
“Hoặc đổi lại, điều thần muốn hỏi là làm quan to hay dân to……”
Tạ Lâm còn chưa nói xong, thì nghe thấy Ông Đạt sắc mặt tái mét ở bên
cạnh, nạt ngang: “Tạ Lâm, ngài thật quá vô lý. Không chỉ chiếm dụng quá
nhiều thời gian của chúng ta, còn ỷ mình to gan lớn mật dám hỏi bệ hạ
những vấn đề đó, quả đúng là trong mắt không còn kỷ cương phép tắc gì
nữa!” Ông ta vội vã quay đầu lại, cung kính tâu với Minh Trọng Mưu: “Xin bệ hạ hãy trừng trị Tạ Lâm tội bất kính, không hợp lễ nghĩa!” Nói đoạn, Ông Đạt kính cẩn cúi đầu, đợi Minh Trọng Mưu lên tiếng.
Không ngờ Minh Trọng Mưu lại chỉ khoát khoát tay, sốt ruột nói: “Được
rồi được rồi, nếu Ông Đạt khanh cảm thấy hắn hỏi trẫm những điều đó là
không phù hợp, là bất kính, là trong mắt không còn kỷ cương phép tắc,
vậy khanh trả lời đi.”
Ông Đạt không nghĩ Minh Trọng Mưu lại đá cái vấn đề hóc búa này cho mình, bất giác đờ người, “Quan to hay dân to, việc này……”
Ông Đạt muốn trả lời lắm, nhưng nghĩ đến là thấy khó. Nếu đáp là quan
to, nhưng có dân mới có xã tắc, trên đại điện, những người tự cho mình
là trung thần rất nhiều, hơn thế trung thần đều có thói quen tự nhận yêu dân như con, đương nhiên sẽ không đồng ý với quan điểm của ông ta, chỉ
sợ còn mắng ông là đồ gian thần nịnh hót, chuyên làm bậy cùng một giuộc
với tên Tạ Lâm kia; nhưng nếu đáp là dân to, thì thánh thượng còn an ổn
mà ngồi trên ghế rồng được chắc, đừng thấy ánh mắt của Hoàng thượng đang hứng trí bừng bừng chờ mong câu trả lời của ông ta mà lầm, chỉ sợ một
khi nói sai, thì đầu sẽ rơi ngay xuống đất.
Khoảnh khắc này, Ông Đạt thấy rất khó xử, bối rối một lúc lâu, mới cúi
đầu thưa: “Xin bệ hạ thứ cho thần ngu muội, thần không biết được rốt
cuộc là quan to hay dân to, nhưng thần cho rằng, quan vốn dĩ là quan phụ mẫu, đứng ra làm chủ cho dân, còn dân dựa vào quan đứng ra xử án giải
oan cho mình, nếu cả hai đều ai làm tốt việc của người nấy, thì vấn đề
quan to hay dân to đều tự khắc sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Ông Đạt căng hết cả não mới thốt ra được những lời đó, Minh Trọng Mưu
nghe xong, lập tức cười ha hả, “Hay, nói rất hay,” hắn lại hỏi Tạ Lâm,
“Trẫm cho rằng khanh ấy nói không sai, còn Tạ khanh thấy sao?”.
Ông Đạt thấy bệ hạ hưng phấn, cảm giác bản thân có chỗ cậy nhờ, liền
nhìn Tạ Lâm bằng ánh mắt ẩn chứa vẻ đắc ý không hề giấu diếm.
Ngay cả bệ hạ cũng cho rằng ta nói hay, nếu như ngươi dám nói không hay, há chẳng phải làm trái ý của bệ hạ sao?
Ông Đạt trước giờ không vừa mắt với những hành động của Tạ Lâm, thường
cho rằng Tạ Lâm kiêu ngạo ngang ngược, không để ai vào mắt, lại đùa bỡn
quyền mưu, có thể nói là gian thần đích thực, giờ không khiến Tạ Lâm
chết nghẹn, thì bản thân ông ta thấy khó chịu.
Không ngờ Tạ Lâm lại đáp: “Thần đồng ý với những lời của Ông Thị lang,
quan và dân, chỉ cần làm tốt việc của mình, thì người người đều vui,
cũng không còn cái gọi là quan to hay dân to nữa.”
Ông Đạt ngây người, ông ta không nghĩ Tạ Lâm sẽ đồng ý với quan điểm của mình, trong lúc đang mải sửng sốt, thì Tạ Lâm lại kéo sợi dây thừng
trói Tang Tông, lạnh lùng nói: “Nhưng người đang quỳ dưới đây, rõ ràng
biết mình là mệnh quan triều đình, nhưng lại không biết nặng nhẹ đầu
cuối, thân ở bộ Binh, nhưng lại nhúng tay vào việc của bộ Hình, vốn dĩ
hung thủ đã bị bắt về quy án, nhưng người này lại ngang ngược chen chân
vào, thiếu chút nữa là khiến những bách tính bình thường chịu tội thay
phải chết oan, khiến hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Hơn thế
người này còn hãm hại trung lương, gán cho Chân Mộc ở bộ Hình tội lạm
dụng tư hình, không từ thủ đoạn bắt trói dân đen, uy hiếp lợi dụng người thân của họ, quả thực là trong mắt không còn kỷ cương phép tắc, âm mưu
dựa vào thế lực một người, khiến một người sống, hai người chết.”
“Quan không yêu dân như con, thì là quan kiểu gì? Quan không giải oan
cho dân, thì là loại quan gì?” Tạ Lâm nhìn về phía Tang Tông nói, “Bệ
hạ, thần cho rằng, loại người không hiểu rõ chức trách của bản thân,
không làm được một vị quan tốt, càng không hiểu được thế nào là quan,
vậy thì cũng không cần thiết phải làm quan nữa.”
Ông Đạt không ngờ quan điểm của về “quan và dân” mình vừa trả lời, vừa
hay lại rơi đúng vào bẫy ngôn từ của Tạ Lâm, nên không kìm được giật
mình, lại liếc sang Tang Tông, thấy ông ta đang cúi gục đầu, mặt mũi
thảm hại, dường như không thể phản bác được điều gì, bất giác quýnh lên.
Minh Trọng Mưu nghe vậy, lông mày nhăn tít cả lại, trầm giọng nói: “Tạ khanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Tạ Lâm liền tâu rõ sự tình về vụ án Trương Trạch Đồ bị chặt mất đầu,
quần thần nghe xong đều ồ lên xôn xao, ánh mắt nhìn Tang Tông không giấu nổi vẻ kinh ngạc, kỳ dị và khinh bỉ.
Những vị quan dựa vào quyền thế của mình, hi sinh tính mạng của hai
người dân vô tội, chỉ vì muốn lật đổ đối thủ chính trị mà không thẹn với lòng đương nhiên không có cảm giác gì về chuyện của Tang Tông, những vị quan lớn đứng giữa chốn triều đình, vì quan điểm chính trị, vì quyền
thế, vì muốn như diều gặp gió, một bước lên mây, dù đã công khai hay lén lút làm những loại chuyện kiểu như vậy, tổng cộng không biết là có bao
nhiêu nữa, nhưng giờ nhìn thấy tình trạng của Tang Tông, bất giác đều
thấp thỏm bất an.
Minh Trọng Mưu nói: “Tạ Lâm, chuyện này có chứng cứ gì không? Liên quan
tới mệnh quan triều đình không thể tùy tiện vu oan giá họa được đâu.”
“Đương nhiên là có chứng cứ rồi.”
Trên triều đình, dân đen bình thường không thể muốn vào là vào, muốn ra
là ra, nhưng đây là chuyện lớn, nên Minh Trọng Mưu và quần thần liền rời bước đến bộ Hình, lập tức bộ Hình nhìn đâu cũng thấy người, chen chen
lấn lấn, e rằng từ trước tới nay chưa bao giờ có cảnh tượng nhiều nhân
vật lớn tề tựu lại đây như vậy.
Ba người dân thường kia là nhân chứng, được nhìn thấy thiên nhan, lại
được gặp rất nhiều những vị quyền cao chức trọng nên ngạc nhiên đến đờ
cả người, lúc Tạ Lâm bảo bọn họ nói chuyện, bọn họ đều lắp ba lắp bắp,
những lời muốn nói dường như không thể thốt lên lời.
Thấy cảnh tượng ấy, Lục Cận liền lén lút kéo áo Trầm Hòa Anh, đè thấp
giọng hỏi: “Ở bộ Hình mà có thể gặp phải nhiều nhân vật lớn như vậy, sợ
rằng trước đó chưa từng có sau này càng không thể có? Phải nhìn cho
nhiều vào mới được, nói không chừng chúng ta có thể kết giao được với
một vị đại nhân nào đó, sau này chuyện thăng quan tiến chức chẳng phải
sẽ gần ngay trước mắt sao.” Trong lời nói của hắn không che giấu nổi nỗi niềm hưng phấn, suy cho cùng cảnh tượng Hoàng đế Đại Sở và những trọng
thần đều ở cùng một nơi, thật sự quá hiếm gặp, tuy hắn và Trầm Hòa Anh
nhậm chức trong kinh thành, nhưng chức quan quá nhỏ, vẫn chưa đủ tư cách để tham gia những buổi thượng triều, hai người có địa vị cao nhất từng
gặp là Tạ Lâm và Hoàng đế Vạn Triệu cũng chỉ được có mỗi một lần.
Nhưng Trầm Hòa Anh lại không hề nhìn sang Lục Cận, ánh mắt nhìn đăm đăm
không rời về phía Tạ Lâm đang đứng ở giữa từ tốn chỉ đạo ba người dân
thường kia nói chuyện, đối mặt với Hoàng đế Vạn Triệu và các trọng thần
của Đại Sở mà mặt không hề đổi sắc, nói bằng giọng bé đến mức gần như
không thể nghe thấy hừ hừ hai cái: “Quan lớn Đại Sở có là gì? Ta chỉ cần học được một nửa của ngài ấy, là có thể hưởng thụ cả đời rồi.”
Hắn nói bằng giọng rất bé, Lục Cận không nghe thấy rõ, không nhịn được quay đầu hỏi lại: “Gì cơ?”.
Trầm Hòa Anh cười cười, “Không có gì.”
Vụ án xôn xao ồn ào, trong nháy mắt đã ngã ngũ, tuy Tang Tông phạm tội
không hề nhẹ, nhưng niệm tình ông ta mấy năm nay có công đánh nước Di,
nên miễn cho tội chết, chỉ cách chức quan, vĩnh viễn không thu nhận. Còn bản tấu chĩa mũi dùi vào Chân Mộc, là do Ông Đạt viết, e là hành vi của Tang Tông, cũng do Ông Đạt đứng sau giật dây sai khiến.
Tuy rằng Ông Đạt luôn khăng khăng tất cả đều do Tang Tông làm, ông ta
không biết gì hết, toàn bộ là do Tang Tông tự tung tự tác, nhưng hậu quả tồi tề từ việc làm của Tang Tông khiến Minh Trọng Mưu quyết không dung
tha, huống hồ tuy người bị hại Trương Trạch Đồ tự làm tự chịu, nhưng Ông Đạt là thân thích của ông ta, không những không ngăn cản những hành vi
lúc sinh tiền, ngược lại còn dung túng, khiến cho sự việc càng trầm
trọng thêm, cuối cùng ác giả ác báo, mới để xảy ra vụ án này, nên Ông
Đạt cũng có lỗi.
Vì thế, Minh Trọng Mưu phạt giáng ông ta ba cấp, chức vụ hiện tại sẽ đổi người khác tiếp nhận. Vụ án này đến đây coi như đã hạ màn.
XXX
“Gã Tạ Lâm này ức hiếp người ta quá lắm!”.
Trong thư phòng của Thượng thư bộ Binh, Úy Trì Chính đập bàn tức giận, đứng bật dậy, đi đi lại lại.
Ông Đạt vốn dĩ là Thị lang bộ Binh, là phụ tá đắc lực của Úy Trì Chính,
giờ ông ta bị giáng ba cấp, Úy Trì Chính coi như thiếu mất một cánh tay, đau không bút nào kể xiết.
Vụ án này nhìn thì giống như Trương Trạch Đồ hoành hành, khiến người ta
thấy ngứa mắt, nên gieo gió ắt gặt bão, nhưng trên thực tế, lại là kết
quả của cuộc giao tranh giữa hai thế lực trong triều đình Đại Sở, Ông
Đạt lợi dụng vụ án này để tấn công đánh bại đối thủ chính trị của mình,
nhưng không ngờ lại bị Tạ Lâm cắn ngược trở lại. Nếu không phải Tạ Lâm
nhắc đến việc ai là người viết bản tấu tố cáo Chân Mộc, thì có lẽ Hoàng
thượng cũng không nghĩ đến.
Úy Trì Chính vẫn còn nhớ, hôm đó Tạ Lâm đã nói: “Tang Tông phạm phải tội này, cho dù Ông Đạt không biết sự tình, thì cũng không thể dung túng
cho ông ta làm bậy, khiến ông ta không biết bổn phận, không hiểu đạo làm quan, Ông Đạt thân là Thị lang có lỗi là quản giáo kẻ dưới không
nghiêm, nên luận tội!”.
Úy Trì Chính vốn dĩ còn đang bội phục tài phá án nhanh gọn, lời nói sắc bén của Tạ Lâm.
Nhưng đến lúc này khi Ông Đạt ngã ngựa, Úy Trì Chính lập tức như bị mất đi một cánh tay, làm việc vô cùng lóng ngóng.
Hắn còn nhớ biểu cảm của Tạ Lâm ngày hôm đó, bình tĩnh, cứ như thể không đặt bất cứ chuyện gì trong mắt vậy, khuôn mặt như mặt hồ vĩnh viễn
không hề gợn sóng. Có những lúc hắn thực sự hoài nghi, rốt cuộc Tạ Lâm
có tình cảm không, hay luôn luôn lý trí, giống như thể không hề có nhược điểm như thế.
Trác Thanh cung kính đứng ở một bên, cùng lạnh giọng nói: “Đại nhân, Tạ
Lâm không phải là người tốt, từ chuyện của Ông Đạt đại nhân có thể nhìn
ra được, gã Chân Mộc kia không phải là một vị quan mẫu mực, làm gì có
chuyện bộ Hình không tùy tiện dùng hình trong đại lao được chứ? Ông Đạt
đại nhân chẳng qua chỉ dựa vào cơ hội này lợi dụng vụ án của người thân
mà thôi, Trương Trạch Đồ cũng không phải do ông ấy hại chết, hơn thế bao che đôi chút cho người thân của mình cũng không đáng bị chỉ trích đến
mức ấy. Kết quả chức quan bị hạ xuống ba bậc, còn gã Chân Mộc kia, lại
ung dung nhởn nhơ, tiểu nhân……” Trác Thanh run giọng nói: “Tiểu nhân
thực sự không phục! Nếu như nói về tội bao che, thì tiểu nhân cảm thấy
tội của Tạ Lâm còn nặng hơn!”.
Úy Trì Chính nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy bức xúc, cứ đi
đi lại lại phòng suốt, đến lúc ngồi trở lại ghế, thì vừa hay nhìn thẳng
đến bức tướng phía đối diện, trên bức tường vẫn còn thấy loáng thoáng
dấu vết bốn góc của một vật gì đó, dường như trước đấy trên bức tường ấy đã treo một bức tranh, nhưng giờ là một mảng trống khống, hiển nhiên là đã bị lấy trộm mất.
Lúc Úy Trì Chính nhìn bức tường, trong lòng đột nhiên cảm thấy lửa giận
đã tiêu tan đi quá nửa mà chính hắn cũng không biết là tại sao.
Trác Thanh thấy hắn hình như lại ngẩn người, không kìm được lập tức cuống quýt gọi: “Đại nhân, đại nhân.”
Úy Trì Chính không thèm để ý gì đến hắn.
Trác Thanh vừa nhìn là biết ngay không ổn, bất giác vội vàng hỏi: “Đại
nhân, lẽ nào ngài quên Hầu tướng quân bị Tạ Lâm hại đến mức phải cởi
giáp về quê như thế nào rồi ư? Con gái của ông ấy bị gả cho vua nước Di, một kẻ còn đáng tuổi cha của nàng ấy, còn Hầu tướng quân thì bị Tạ Lâm
dùng tính mạng của bách tính Giang Tô Chiết Giang ép buộc nên mới phải
từ quan! Thứ cần hạ quyết tâm mà không hạ quyết tâm được, ngược lại sẽ
càng thêm loạn đấy đại nhân à!”.
Trác Thanh và Úy Trì Chính vốn dĩ là thuộc hạ cũ của Hầu Thiết Tranh, Úy Trì Chính là phó quan, còn Trác Thanh trước đây bỏ võ theo văn, định
thông qua con đường thi cử lập công danh, nhưng thi mấy lần liền đều
trượt, nên mới chuyển sang đầu quân làm Khách khanh phụ tá trong phủ của Úy Trì Chính, vì thế nên cả hai đều có tình cảm sâu đậm với Hầu Thiết
Tranh. Hầu Thiết Tranh bị Tạ Lâm ép buộc phải từ quan, nên trong lòng
Trác Thanh trước giờ vẫn luôn ghi hận, khắc ghi từng giờ từng khắc,
quyết không quên.
Bởi vậy lúc hắn thấy Úy Trì Chính mấy ngày trước cứ ngẩn người mãi, liền cảm thấy không ổn. Dường như Úy Trì Chính đã bị gã Tạ Lâm kia mê hoặc
quá sâu, Trác Thanh cho rằng bản thân hắn chưa quên, nhưng có vẻ như Úy
Trì Chính đã sắp quên mất rồi.
Vì thế Trác Thanh có hơi hoảng, hắn đã bí mật liên hệ với Thị lang cũ của bộ Binh Ông Đạt.
Ông Đạt bàn bạc với hắn, trước tiên hãy ra tay với mắt xích bạc nhược
nhất trong thế lực của Tạ Lâm, chính là chủ sự của bộ Hình, đánh ngã
Chân Mộc, tiếp đến sẽ đào khoét toàn bộ thế lực của Tạ Lâm, kết quả lại
bị Tạ Lâm phản kích, Chân Mộc chưa đổ, thì Ông Đạt đã ngã ngựa.
Chân Mộc là một con tốt, Trác Thanh và Ông Đạt đều cho rằng sẽ xử hắn
nhanh gọn thôi, nhưng Chân Mộc cũng chính là điểm yếu của toàn bộ thế
lực Tạ Lâm, hiển nhiên Tạ Lâm hiểu được điều đó, nên đã bảo vệ Chân Mộc, và trả thù bọn họ.
Trác Thanh càng hoảng hơn, khi nhìn ra được Úy Trì Chính của lúc này, cơ hồ như không có ý định trả thù, hắn không hiểu Úy Trì Chính rốt cuộc
đang do dự điều gì, nhưng hắn cho rằng mình có nghĩa vụ phải nhắc nhở Úy Trì Chính.
Hắn đến cậy nhờ Úy Trì Chính, không phải là để nhìn đối phương do dự đi
do dự lại, Úy Trì Chính đang nắm giữ toàn bộ niềm hy vọng mà hắn muốn,
nhưng Úy Trì Chính của lúc này, lại đang chặt đứt niềm hy vọng ấy.
Úy Trì Chính nhìn vào bức tường trống không một lúc lâu, rồi hỏi: “Trác
Thanh, mấy ngày trước ta nghe nói ngươi dò hỏi trên bức tường đó treo
thứ gì?”.
Trác Thanh giật thót, rõ ràng là Úy Trì Chính đã chú ý đến rồi, ngài ấy
vẫn luôn lén lút quan sát mình, có lẽ ngài ấy còn biết mình lén đi đêm
sau lưng ngài ấy nữa cũng không chừng.
Trác Thanh nhìn Úy Trì Chính, thấy hắn không có vẻ gì là sẽ nổi giận,
nhưng Trác Thanh lại không biết, rốt cuộc hắn đã biết được bao nhiêu.
Cuối cùng thì trong hồ lô của hắn bán thuốc gì thế.
Trác Thanh trấn tĩnh lại trái tim vừa phải chịu trấn động của mình, cúi
đầu thưa: “Thì ra đại nhân đã biết tâm tư của tiểu nhân rồi.”
Úy Trì Chính liếc nhìn hắn, nói tiếp: “Ta luôn nghĩ không biết ý nghĩa
của bức tranh đó là gì, một mảng đen tuyền, chỉ có duy nhất một mảng đen tuyền đó thôi, không có bất cứ sức sống sinh khí nào trong đó cả.” Úy
Trì Chính ngẩng đầu, dựa ra đằng sau ghế, “về điểm ấy, ta rất muốn biết, cực kỳ muốn biết.”
“Trác Thanh, cứ đợi tiếp đi, đừng gấp gáp thế.” Hắn xoay đầu, nhìn Trác
Thanh chậm rãi nói, “Lần này Ông Đạt chính là một ví dụ, nếu như người
muốn thực hiện những điều trong lòng mình, thì không thể vội vàng được.
Nếu như quá vội vàng, chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không.”
Nghe được câu này, tảng đá vẫn đang treo lơ lửng trong lòng Trác Thanh, trong thoáng chốc đã rơi xuống.