Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 67



Đêm đã về khuya, màn đêm phủ lên bầu trời một màu đen tuyền, càng khiến ngữ điệu của Lạc Thạch Thiên thêm phần lạnh lùng băng giá.

Lời vừa thốt ra, Tạ Lâm liền hơi quay đầu lại, trời đêm rét lạnh, ánh đèn mờ ảo, càng khiến cho biểu cảm của Lạc Thạch Thiên lộ ra một thoáng thâm trầm khác hẳn ngày thường. Tạ Lâm cau mày, giọng điệu pha chút tức giận của gã khiến nàng có cảm giác mình bị mạo phạm.

Nàng không trả lời câu chất vấn của gã, mà hỏi ngược lại: “Bệ hạ thật sự bị nhiễm phong hàn, không phải do ngươi kê đơn à? Nếu không phải, vậy thuốc Ngự y kê ngươi đã xem qua chưa?”.

Lạc Thạch Thiên không ngờ nàng lại hỏi như vậy, bất giác ngây ra, đáp: “Xem rồi, bệ hạ quả thực bị nhiễm lạnh, có lẽ do gần đây thời tiết giá rét, ban đêm gió lạnh.”

Quả nhiên việc bệ hạ đứng suốt đêm giữa trời tuyết là chuyện quá sức mất mặt, nên những người biết chuyện không nhiều lắm.

Tạ Lâm gật gật đầu, không nhìn đến gã nữa, đi thẳng, đẩy cửa bước vào phủ.

Lạc Thạch Thiên vội vàng đuổi theo.

Phủ Thừa tướng đèn đuốc sáng trưng, có lẽ ở bên ngoài Tạ Lâm đã trải qua rất nhiều mệt mỏi, nên mỗi khi về tới đây, nàng luôn thả lỏng, nội tâm cảm thấy vô cùng bình tĩnh. Tạ Lâm không có người thân, người trong phủ Thừa tướng chính là người thân của nàng.

“Nàng đừng chỉ hỏi ta không, câu hỏi của ta nàng vẫn chưa trả lời!” Lạc Thạch Thiên hít vào một hơi thật sâu, nhưng cơn giận dữ trong lồng ngực khiến gã không kìm được muốn biết đáp án cuối cùng, “Rốt cuộc nàng đã đi đâu? Nàng có biết Mặc Nhi đã hầm canh cho nàng từ rất lâu đợi nàng về uống không, giờ canh đều nguội cả rồi, Khởi La và Thục Hà cũng đợi nàng suốt cả một ngày, hơn thế……”

Còn cả ta nữa.

Gã nhẫn nhịn nuốt bốn chữ ấy xuống, sải bước lên trước chắn đường đi của nàng, “Tạ Linh Nhi, nể tình bọn ta đợi nàng lâu như vậy, nàng đi đâu ít nhiều gì cũng phải nói với bọn ta chứ?”.

Tạ Lâm bị gã chặn đường, đành phải dừng bước, nghĩ đến việc mấy người Mặc Nhi mà nàng luôn coi là người nhà chờ đợi mình cả ngày, trong lòng không tránh khỏi có chút áy náy. Nàng ngước mắt lên nhìn gã, nói: “Chuyện này là lỗi của ta đã không nói trước lịch trình của mình cho các ngươi biết, hại các ngươi phải lo lắng, lần sau tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.”

“Nàng……” Lạc Thạch Thiên không ngờ nàng lại đột nhiên nhận lỗi, bất giác ngây ra, nhưng dưới ánh lửa hắt lên, cho dù vừa mới xin lỗi xong, nhưng khuôn mặt của người đó vẫn bình tĩnh tự nhiên, không cố ý, cũng chẳng mảy may có chút gì hèn mọn. Giống hệt như thuở ban đầu gã gặp nàng.

Lạc Thạch Thiên đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ lẩm bẩm: “Hà tất phải nhận lỗi, sao bọn ta có thể trách nàng……” gã khựng lại không nói tiếp nữa, nhờ ánh đèn, gã bỗng phát hiện ra trên cần cổ trắng nõn của nàng dù được bộ triều phục che đi mất một nửa, có một dấu hồng hồng, theo nhịp hô hấp lên xuống của nàng mà lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Vì gã cứ mải nhìn chằm chằm vào nàng nên mới phát hiện ra, chứ giữa sắc trời tối đen, ánh nến khi mờ khi tỏ, thì sao gã có thể chú ý đến cái vết ám muội đó được.

Đó tuyệt đối không phải là vết muỗi đốt, mùa đông lạnh như thế này không bao giờ có muỗi.

Phải là tình huống như thế nào mới xuất hiện cái dấu vết màu hồng rõ ràng như thế, đáp án không cần nói cũng biết.

Lạc Thạch Thiên cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, vội vàng hỏi: “Tạ Linh Nhi, rốt cuộc nàng vừa đi đâu? Nàng nói cho rõ ràng đi.”

“Ngươi thật sự không chịu bỏ cuộc à,” cho dù Tạ Lâm có là người có tính kiên nhẫn đi nữa, thì cũng không thể chịu nổi sự truy hỏi liên hồi của Lạc Thạch Thiên, đáp, “Bệ hạ quả thực bị bệnh, Lại đại nhân bảo ta tới thăm người, vì thế giờ mới về được.”

Bệ hạ?

Lạc Thạch Thiên không kiềm chế được bước thụt lùi ra sau, gã vội vàng kìm nỗi chua xót đang trào lên trong lòng xuống, nhanh chân bước tới gần: “Bệ hạ bệnh, Lại Xương đại nhân bảo nàng đi, thế là nàng đi?” Gã không muốn nổi nóng, nhưng không thể khống chế được giọng nói của mình, “Sao Lại Xương đại nhân không bảo người khác đi, mà nhất định phải là nàng đi?” Giọng nói của gã càng lúc càng lớn, “Bệ hạ có phải là trẻ con đâu, nàng là gì của người chứ, bệ hạ bị bệnh dựa vào đâu mà nhà nàng cũng không thể về? Trong mắt nàng có còn cái phủ Thừa tướng này không, có còn cái nhà này nữa không? Có còn mấy cô nương Thục Hà nữa không, có còn……”

Có còn ta nữa không.

Gã kinh hoàng ngậm miệng lại, không nói tiếp nữa.

Âm lượng của gã càng lúc càng to, cuối cùng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phủ, có người hầu còn đẩy cửa sổ thò đầu ra xem, nhưng thấy Tạ đại nhân và Lạc Ngự y đứng trong đình, một vài người trộm le le lưỡi, rồi lặng lẽ đóng cửa sổ lại, coi như chưa từng nghe thấy gì.

Tạ đại nhân là cha mẹ, là quần áo, là cơm ăn của bọn họ, hơn thế đối xử với bọn họ rất tốt, tội gì nghe trộm vách tường nhà chủ tử khiến chủ tử tức giận.

Ở phía khác mấy người Mặc Nhi trên danh nghĩa là thị thiếp của Tạ Lâm, nhưng từ xưa tới nay không phân biệt tôn ti trật tự lớn nhỏ với nàng, nên không kiêng kị nhiều như thế, nghe thấy hình như là giọng của Ngự y Lạc Thạch Thiên, tò mò đi ra xem thử xem đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Lâm nghe gã thao thao bất tuyệt đột nhiên ngậm miệng không nói năng gì nữa, nhưng nàng cũng chẳng hơi đâu đi tìm hiểu nguyên do gã ngậm miệng, chỉ bật cười một tiếng, sau đó lại lạnh lùng hờ hững nói: “Lạc Thạch Thiên, ngươi lo chuyện bao đồng quá rồi đấy.”

Nàng không nói gì nhiều, nhưng chỉ một câu này thôi đã như một cái bạt tai giáng vào mặt Lạc Thạch Thiên, vô cùng mạnh mẽ.

Nói xong câu này, Tạ Lâm cũng quay người đẩy cửa đi vào phòng mình, sau đó đóng cửa lại nhốt Lạc Thạch Thiên bên ngoài, không thèm để ý đến gã nữa.

Ngươi lo chuyện bao đồng quá rồi đấy?

Phải rồi. Lạc Thạch Thiên tự hỏi mình, gã quản chuyện của nàng nhiều như vậy, nhưng bản thân gã là gì, là gì của nàng chứ?

Chí ít bệ hạ còn là học trò của nàng, là bệ hạ của nàng. Còn Lạc Thạch Thiên, chỉ là một đồng hương của nàng mà thôi, càng chẳng có chút quan hệ họ hàng máu mủ nào. Có lẽ trước đây giữa họ đã từng có hôn ước, có lời ước hẹn, có lệnh của phụ mẫu.

Nhưng sau trận lũ lụt ấy, toàn bộ đều đã biến mất không còn một mảnh. Hôn ước, đương nhiên cũng trở thành một tờ giấy bỏ đi.

Lạc Thạch Thiên cứ đứng ngẩn ngơ ở đó, dường như lời nói của nàng đã khiến gã chết đứng, không thể nói trả được câu nào.

Mấy nàng Thục Hà đứng ở cách đó không xa, tuy rằng các nàng không biết nguyên nhân sâu xa, nhưng cũng có thể đoán được phần nào. Mặc Nhi bước đến gần, vỗ vỗ lên vai Lạc Thạch Thiên, nhẹ nhàng nói: “Ngươi như vậy là không được rồi, càng nóng vội thì lại càng không thể theo đuổi được đại nhân đâu.”

Đến lúc này dường như Lạc Thạch Thiên mới bừng tỉnh, khẽ ho khan một tiếng đáp, “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, không được nóng vội, cứ từ từ rồi sớm muộn gì nàng ấy cũng sẽ rung động.”

Nhưng không nóng vội thì nàng ấy cũng đã thuộc về vòng tay của người khác mất rồi.

Rõ ràng hắn đã quen biết nhiều năm như vậy, nhưng lại không bằng người đó sớm tối ở bên nàng mười năm.

Mười năm không dài, nhưng đủ để đời người thay đổi, bãi bể nương dâu.

XXX

Dạo gần đây Úy Trì Chính cứ nghi ngờ suốt, hình như Tạ Lâm và Lại Xương qua lại rất thân thiết. Lần trước rõ ràng hắn đã nhìn thấy, Lại Xương dẫn Tạ Lâm đi vào đại nội hoàng cung.

Đại nội hoàng cung, hoặc là nơi ở của Hoàng đế, phi tần của Hoàng đế, hoặc là của thái giám và cung nữ.

Lại Xương và Tạ Lâm qua lại thân thiết như vậy……

Lẽ nào Tạ Lâm đại nhân thật sự là đoạn tụ?

Lại nghĩ Lại Xương đại nhân tuy rằng tuổi tác đã lớn, nhưng cũng coi như mặt mày thanh tú, hơn thế còn là Tổng quản thái giám đi theo bệ hạ từ lâu, quyền lực không hề nhỏ, nếu như thật sự là đoạn tụ, cũng không coi là bôi nhọ Tạ Lâm, vị Thừa tướng cả ngày chưng ra bộ mặt không để ai vào trong mắt.

Úy Trì Chính cực kỳ coi thường, vì đột nhiên trong lòng hắn nổi lên một loại suy nghĩ rất không cam tâm, lúc ở trên triều hắn cứ nhìn chăm chăm vào Tạ Lâm và Lại Xương, lúc tan triều, cầm sách lên là lại nghĩ tới Lại Xương và Tạ Lâm.

Quả thực tần suất qua lại giữa Tạ Lâm và Lại Xương càng lúc càng nhiều, Lại Xương liên tục triệu Tạ Lâm vào điện, Tạ Lâm vốn dĩ cau mày giống như thể từ chối, nhưng ánh mắt cầu xin của Lại Xương rõ ràng đã khiến Tạ Lâm có chút mềm lòng, sau đó đi theo ông ta.

Hành tung của hai người này càng lúc càng kỳ quặc, khiến người ta không kìm được muốn làm cho rõ mối quan hệ giữa họ.

Cảm xúc trong lòng Úy Trì Chính ngổn ngang, khiến hắn ngây ngẩn, Trác Thanh ở bên cạnh thấy thế, liền cúi người xuống, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, ngài đang phiền não chuyện gì ư?”.

Úy Trì Chính không ngẩng đầu lên nói: “Trác Thanh, ngươi nói thử xem, hai người qua lại càng lúc càng thân thiết, không rời nhau ra lấy một khắc thì nghĩa là sao?”.

“Việc này……” Trác Thanh không ngờ hắn lại hỏi như vậy, nghĩ ngợi một lúc, đáp: “Đại nhân, thứ cho tiểu nhân ngu muội, tiểu nhân cho rằng, ngoài trừ việc hai người ấy có tình ý với nhau ra, thì tiểu nhân không nghĩ ra được nguyên nhân gì khác khiến họ khó lòng xa nhau như vậy.”

(Thôi thế là tập xác định rồi!!!)

Úy Trì Chính trầm mặc, hồi lâu sau, mới thở dài một hơi, nhướng nhướng mày, rồi lại gật gật đầu, “Ngươi nói không sai, những lời ngươi nói đúng là không sai, đáng khen lắm.”

Trác Thanh không vì được Úy Trì Chính, Thượng thư bộ Binh tán dương mà đắc ý, ngược lại vẫn dùng vẻ khiêm nhường, thậm chí còn hơn cả khiêm nhường nói với Úy Trì Chính, “Vẫn là nhờ vào sự chỉ dạy ngày thường của đại nhân, nên tiểu nhân mới ngộ ra được.”

Lời khen không tự ti cũng không kiêu ngạo của hắn khiến Úy Trì Chính cau mày, “Sau này nếu ngươi tâng bốc ta thì nói ít đi vài câu, nghe chẳng giống phong cách của ngươi chút nào.”

Trác Thanh không phản bác, chỉ tiếp tục cúi đầu, “Vâng.”

“Nhưng ngươi nói cũng đúng,” Úy Trì Chính đan hai tay vào nhau, rồi đặt cằm lên chỗ giao nhau, giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong thư phòng, “Nhìn hai người bọn họ quả đúng là có tình ý thật,” hắn cười giễu nói, “Hai người đàn ông, cũng sẽ có chân tình chứ?”.

“Thì ra đại nhân đang nói đến chuyện đoạn tụ sao?” Trác Thanh thật sự có chút kinh ngạc, hắn nghĩ ngợi, “Theo những gì tiểu nhân biết, thì những người đoạn tụ rất hiếm khi chân tình, nhưng cũng không phải không có, nếu như tình cảm của hai người rất tốt, thì có lẽ sẽ sống với nhau cả đời.”

“Sống với nhau cả đời?” Úy Trì Chính ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại hừ mũi một cái nói, “Một đôi đoạn tụ ư?”.

Trác Thanh lại cúi đầu, “Vâng.”

Úy Trì Chính nheo nheo mắt, “Vậy thì,” giọng nói của hắn trầm thấp vọng tới, “Ta hy vọng người hắn có thể sống cùng cả đời, tốt nhất đừng là người đó.”

Sau ngày hôm ấy, cứ mỗi lần nhớ lại là cả người Trác Thanh toát mồ hôi lạnh.

Ngày hôm đó, ánh mắt của Úy Trì đại nhân dường như đã vứt hết vẻ công bằng nghiêm minh vốn có, đồng thời toát lên vẻ lạnh lùng âm u trước giờ chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.