Năm mới vui vẻ, nên tâm trạng của dân chúng đều rất háo
hức, bầu không khí trong cung tất lẽ cũng nhộn nhịp theo, khắp nơi treo
đèn lồng đỏ, Thái hậu nghĩ thầm, trong hậu cung chẳng có lấy một người
sinh được cho hoàng đế một mụn cao nào, có lẽ do hoàng đế không thích
các nàng ấy lắm, bèn nhân cơ hội năm mới sắp đến, không đặt nặng vấn đề
lễ nghi nữa, gọi toàn bộ hậu phi lại quây quần ngồi chung một bàn, hoàng đế và Thái hậu ngồi ở vị trí đầu tiên, ủ rũ học theo cách ăn bữa cơm
tất nhiên của những gia đình bình thường.
Minh Trọng Mưu chắc chắn là ủ rũ. Vì hắn vốn dĩ định năm nay sẽ chàng
chàng thiếp thiếp với Tạ Lâm, dạo này tâm tư của nàng đã thả lỏng, hắn
phải tranh thủ tấn công, mượn bầu không khí rộn ràng của năm mới khiến
Tạ Lâm gật đầu đồng ý, sau đó hai người bọn họ ôm nhau từ đầu năm đến
cuối năm.
Xem xem, ngọt ngào biết bao! Nhưng giờ xung quanh lại chỉ thấy toàn đám
phụ nữ phiền phức, thỉnh thoảng lại có một hai người mời gọi, chủ động
gắp thức ăn, Minh Trọng Mưu liếc nhìn cái bát đầy ú nụ thịt cá không
nhìn thấy cơm trắng trước mặt, gần như không biết hạ đũa vào đâu, trên
mặt trong lòng hắn đương nhiên tràn ngập không muốn.
Thái hậu nhìn thấy vẻ mặt bí xị của hắn, không nhịn được nói ẩn ý:
“Hoàng đế, năm mới đến rồi, người cũng đã đăng cơ được ba năm, tuổi cũng không thể nói là còn nhỏ nữa, phi tử trong cung có tới năm người. Tiên
đế lấy ai gia được một năm đã mang thai người nên mới có cơ hội trở
thành hoàng đế. Có phải người cũng nên……” bà nhìn năm nàng phi tử trang
điểm ăn mặc xinh đẹp, trông chẳng giống đang dùng bữa chút nào, “Ít nhất cũng phải đối xử tốt với bọn họ chứ, ai gia nghe nói, đã lâu rồi hoàng
đế chưa đến cung của bọn họ, ai gia chỉ hi vọng người có thể sinh hoàng
tôn cho ai gia bế thôi.”
Dạo trước Thái hậu gần như không nhắc nhỏm gì đến chuyện này, hôm nay
lại lôi ra, hiển nhiên là vì hai ngày trước vị hoàng thân quốc thích nào đó lại có thêm con cháu nối dõi, khiến Thái hậu càng thêm lo lắng sốt
ruột đây mà. Nhưng việc có thêm con cháu nối dõi, không chỉ cần có điều
kiện cần, mà còn phải có cả điều kiện đủ nữa, về điều kiện cần ấy mà, ừ
thì mấy nàng phi tử này cũng không quá ngốc, cũng chẳng xấu, điều kiện
cần coi như đạt, nhưng điều kiện đủ thì…… để Minh Trọng Mưu nhấc thương
lâm trận, thì còn phải xem có thích không, có muốn không cái đã.
Minh Trọng Mưu nhìn quanh một vòng, ánh mắt bức người, mấy nàng phi tử
người nào người nấy đều cúi thấp đầu. Hắn thở dài, đặt đũa xuống, “Mẫu
hậu, trẫm nhớ hồi trước trẫm đã nói rồi, trẫm thích……” hắn ngừng lại,
liếc mấy nàng phi tử bên cạnh, bất giác cau mày.
Thái hậu chợt hiểu những lời này không thể để các nàng ấy nghe được, bèn khoát khoát tay, ra hiểu cho bọn họ lui ra ngoài, đợi bọn họ cáo lui
hết rồi, mới vội vàng hỏi: “Ai gia nhớ, lúc trước người nói đã có nhân
tuyển để lập làm Hoàng hậu rồi, vậy giờ thì sao? Qua một năm rồi mà
chẳng thấy người có chút động tĩnh nào.”
Minh Trọng Mưu nhớ tới Tạ Lâm, cũng không kìm được thở dài ngao ngán,
“Trẫm quả thực đã tìm được nhân tuyển để lập làm Hoàng hậu, đối phương
cũng không phải vô tình với trẫm, chỉ là……”
“Chỉ là sao?” Thái hậu hỏi, “Có gì khó khăn, ai gia sẽ nghĩ cách giúp người.”
“Chỉ là nàng ấy không muốn vào hậu cung, mà chấp nhận không danh không
phận, không minh không bạch đi theo trẫm như thế này hơn.” Minh Trọng
Mưu siết tay thành nắm, hắn hận không thể dốc hết những bức xúc dồn ứ
trong lòng suốt mấy ngày qua ra, “Trẫm thật không tài nào hiểu nổi, trẫm đồng ý chịu trách nhiệm, cho nàng ấy địa vị danh phận, nhưng sao nàng
ấy vẫn không chịu chấp nhận? Còn nói, đây là cái giá của một minh quân!” Hắn không nhìn được làu bàu, “Minh với chả quân, chỉ biết dùng hai cái
chữ minh quân ấy để ép trẫm!”.
“Đồng ý chịu trách nhiêm?” Thái hậu nắm được trọng điểm trong câu nói của hắn, “Người và nàng ta……”
Minh Trọng Mưu bất lực gật gật đầu, “Hôm ấy trẫm bị nhiễm phong hàn, đầu óc không được tỉnh táo lắm, nhìn thấy nàng ấy tới thăm, trong lòng quá
đỗi sung sướng, nên……” hắn đưa tay nên xoa xoa thái dương, đầu mày nhíu
chặt.
“Hoàng nhi người bị nhiễm phong hàn ư?” Thái hậu hồi tưởng, “Ai gia nhớ, người đến thăm người cũng không ít, nhưng chỉ có duy nhất một người
người chịu gặp,” Thái hậu nhớ lúc thái giám canh ở ngoài tẩm cung của
hoàng đế có tới bẩm báo với mình, cho dù trước nay Thái hậu là người
hành xử luôn bình tĩnh đúng mực, thì giờ cũng không kìm được bật thốt
lên một tiếng, “Tạ Lâm?”.
Thái hậu run rẩy nói: “Nhưng Tạ Lâm là đàn ông mà……” Thái hậu chỉ cảm
thấy tim gan mình trong một khoảng khắc đột nhiên như quá sức chịu đựng.
“Nàng ấy là con gái, về điểm này, xin lão nhân gia người cứ yên tâm.”
Thái hậu nghi ngờ hỏi lại: “Con gái?”.
Minh Trọng Mưu gật đầu thừa nhận, “Con gái.”
“Việc này……” Vốn dĩ Thái hậu cảm thấy rất vui mừng về chuyện Minh Trọng
Mưu đã có nhân tuyển để lập hậu, nhưng không ngờ lại là vị gian thần nức tiếng trong ngoài như thế, nghĩ tới dạo trước còn nhờ vả Tạ Lâm nghĩ
giúp xem phải làm sao mới có thể khiến bệ hạ ban mưa móc đều đặn cho hậu cung, thêm con thêm cháu cho hoàng gia, trong lòng bất giác có hơi
thốn, “Thật sự là nàng ta?”.
“Là nàng ấy,” Minh Trọng Mưu cười khẽ nói, “Tất cả những thứ một Hoàng
hậu cần, danh vọng, địa vị, trí tuệ, nàng ấy đều có, người nói xem có
phải nàng ấy là nhân tuyển độc nhất vô nhị cho ngôi vị Hoàng hậu
không?”.
Thái hậu có thể gả cho Tiên đế, lại từ một thiếu nữ vươn lên thành Thái
hậu, thì đương nhiên thủ đoạn và bản lĩnh cũng không hề tầm thường,
trong thoáng chốc đã lường trước được đại khái nguyên nhân hậu quả, nghĩ càng nhiều thì tay cũng không kìm được càng run, “Hoàng đế, nàng ta
không phải là người dễ đối phó đâu.”
Cái danh tiếng gian thần, nữ cải trang nam cho đến địa vị hiển hách hiện giờ, hoàn toàn có thể nhìn ra được nàng ta rõ ràng có tình cảm với bệ
hạ, nhưng lúc chịu sự ủy thác của Thái hậu khuyên bảo bệ hạ ban mưa móc
lại không hề can ngăn, phản đối là biết không phải kiểu nữ tử an phận có thể để ở trong nhà rồi.
Lúc lâm chung Tiên đế đã gọi Thái hậu đến bên giường, đặc biệt dặn dò,
để Tạ Lâm phò tá Minh Trọng Mưu đăng cơ. Tiên đế là người thế nào, Thái
hậu là người rõ nhất, nếu Tạ Lâm rõ ràng không phải làm nam nhi, nhưng
lại sắp đặt nàng ngồi lên vị trí Thừa tướng, trong này chắc chắn có lý
do của nó, tuy Thái hậu không tường tận, nhưng cũng láng máng đoán được
hai ba phần.
Thái hậu nhìn Minh Trọng Mưu, đè nén nỗi lo lắng xuống đáy lòng, “Nếu là nàng ta, thì ai gia không đồng ý.”
Minh Trọng Mưu căn bản còn đang mong Thái hậu nghĩ cách cho hắn, giờ
nghe bà nói không đồng ý, liền đáp: “Mẫu hậu, nàng ấy tuy mang danh gian thần, nhưng con người lại lương thiện thông tuệ, một lòng phò tá trẫm,
cho dù có chút thủ đoạn, nhưng chốn quan trường trong triều, có đại thần quan viên nào là không có thủ đoạn chứ?”.
Minh Trọng Mưu dừng lại một thoáng, lại nói: “Tiên đế từng lệnh cho nàng ấy làm Thái phó của Thái tử, trẫm là học trò của nàng ấy, do một tay
nàng ấy dạy dỗ, nếu nàng ấy thật sự không tốt, thì trẫm sẽ không ngày
ngày mong Đại Sở có cảnh ca múa thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp,
giang sơn gấm vóc, muôn đời an ổn như bây giờ. Trẫm muốn làm một minh
quân, nàng ấy cũng muốn trẫm làm minh quân, trẫm chỉ biết rằng dụng tâm
của nàng ấy còn tốt gấp ngàn lần, vạn lần nhưng kẻ xưng là trung thần
suốt ngày chỉ biết kể lể công đức ngoài kia. Liệu mẫu hậu có biết dụng
tâm của trẫm không?”.
Thái hậu từ lâu đã biết Minh Trọng Mưu rất có quyết tâm, nhưng không
muốn hắn có quyết tâm kiểu này. Tiên đế phó thác hắn cho Tạ Lâm trông
coi, quả thực phó thác rất đúng người, nhưng……
Thái hậu thở dài bảo: “Nếu nàng ta quả thực ngàn tốt vạn tốt như vậy, thì ai gia lại càng không đồng ý.”
Minh Trọng Mưu ngẩn người, đang định nói tiếp, thì Thái hậu lại khoát
tay, “Hoàng đế không cần nói nhiều nữa, ai gia sẽ không bao giờ đồng ý
đâu, người và Tạ Lâm vẫn nên giữ trọn bổn phận vua tôi của mình là tốt
nhất, nhưng chuyện khác thì đừng dây dưng lằng nhằng nữa.”
XXX
Phủ Thừa tướng, đèn lồng đỏ đã được treo cao, câu đối xuân và chữ Hỉ đã được dán xong xuôi, bầu không khí rất náo nhiệt.
Thần Niên và đám Mặc Nhi trên danh nghĩa là thị thiếp cùng quây quần bên nhau, giờ trên bàn ăn nhiều hơn năm ngoái một người. Người đó chính là
ngự y trong cung, Lạc Thạch Thiên.
Người này là đồng hương của Thần Niên, cũng coi như thân thích, mấy nàng Thục Hà cảm thấy, ngày xưa Thừa tướng chỉ có một mình, Lạc Thạch Thiên
tốt xấu gì cũng là vị hôn phu chưa cưới của Thừa tướng, nếu có thể mai
mối được cho nhau thì cũng là chuyện tốt, Thừa tướng sẽ không còn cô đơn nữa.
Trong lúc dùng bữa tất niên, Mặc Nhi huých huých Thục Hà, đưa mắt ra
hiệu, Thục Hà ngẩng lên nhìn, thấy Tạ Lâm đang thoáng ngẩn người, đũa
vẫn gác trên tay, trong bát căn bản chẳng gắp chút thức ăn nào vào.
Lạc Thạch Thiên đã quan sát nàng từ lâu, nay không kìm được lạnh lùng
chế giễu: “Trên bàn ăn nhiều người như vậy, nàng ngẩn ngơ cái gì? Sợ là
người ở đây nhưng hồn phiêu du nơi khác, không biết là đang nhớ đến ai
nữa.” Nói đoạn, hắn hung hăng cắn đũa, khiến đôi đũa vang lên tiếng ken
két.
Lúc ấy Thần Niên mới sực tỉnh, ngước lên nhìn ánh mắt lo lắng của đám Mặc Nhi, đành cười cười xin lỗi, cúi đầu gắp thức ăn.
Lạc Thạch Thiên lườm nàng một cái, hừ khẽ một tiếng, thả chiếc đũa xuống bàn, “Ta ăn no rồi.” Nói xong liền đứng dậy, quay đầu đi thẳng.
Đám Mặc Nhi ngẩn ra, Thục Hà vội nói: “Gia, Lạc đại nhân cũng là có ý tốt, năm mới rồi, người đừng lo nghĩ quá nữa.”
Tạ Lâm đưa mắt nhìn theo hướng Lạc Thạch Thiên vừa rời đi, “Ta có gì đâu mà phải lo nghĩ? Năm mới không được vui vẻ ăn uống, sợ là gã Lạc Thạch
Thiên này sang năm vận khí sẽ chẳng may mắn đâu.”
Mấy nàng Mặc Nhi, Thục Hà không ngờ nàng lại nói vậy, chỉ đành cười
ngượng ngùng, Tạ Lâm lại nói: “Đừng chỉ nói mỗi ta, còn ba người các
nàng, đã có tình lang tri kỷ nào chưa? Nếu như có rồi thì phải nói với
ta một tiếng, nếu Gia đây vui thì sẽ tổ chức rình rang gả các nàng đi.”
Nói đoạn, ánh mắt của nàng vô tình cố ý dừng lại lâu hơn ở chỗ Khởi La.
Nhìn biểu cảm đó thì hiểu ra ngay quả nhiên Gia thông tin nhanh nhạy, đã biết cả rồi.
Mặc Nhi và Thục Hà chỉ đành im lặng, khuôn mặt Khởi La lại ửng hồng,
thần sắc có hơi cuống quýt, nàng nhìn về phía Thục Hà, Thục Hà vỗ vỗ lên tay nàng an ủi, sau đó nói với Tạ Lâm: “Cũng không có gì, chỉ là mấy
ngày trước lúc Khởi La ra ngoài dâng hương cầu phúc cho Gia, có gặp được một vị tú tài thi rớt, không ngờ mới gặp một lần mà đôi bên đã tình đầu ý hợp, vị tú tài đó đang đợi ân khoa để thi lại.”
(Ân khoa là một khoa thi đặc biệt, tổ chức
ngoài kì hạn thường lệ, do triều đình mở ra như ban đặc ân, nhân một dịp vui mừng nào đó của quốc gia, triều đình, hoặc hoàng tộc.)
“Tú tài thi lại?” Tạ Lâm nghiêng đầu nhìn Khởi La một lượt từ trên xuống dưới, “Nàng hẹn hò cùng tên tú tài ấy, thám tử của ta cũng không tiện
quan sát toàn bộ, ta chỉ hỏi nàng, tên tú tài ấy đối xử với nàng thế
nào? Rốt cuộc hắn chỉ đang chơi bời hay……” Tạ Lâm cầm chén rượu trên bàn lên uống một ngụm, “Có vài phần thật lòng thật dạ với nàng?”.
Thục Hà do dự nói: “Việc này……”
Tạ Lâm khoát tay, “Ta hỏi nàng ấy, nàng không cần phải vội vã đáp thay như thế.”
Thục Hà chỉ đành nín thinh. Lúc này sắc đỏ trên mặt Khởi La đã hết, dung mạo của nàng vốn dĩ đã hơn Thục Hà và Mặc Nhi ba phần, giờ trắng bệch
nhợt nhạt, thần thái khiến người ta phải thương xót, dịu dàng mong manh
động lòng người. Nàng từ từ đứng dậy, đi tới trước mặt Tạ Lâm, đột nhiên bái lạy một cái, tư thế đoan trang, vẻ mặt trịnh trọng.
Thục Hà vốn dĩ là người đoan trang, nếu là hành động đó mà do Thục Hà
làm, thì chỉ sợ mọi người sẽ không để tâm lắm. Nhưng người làm hành động đó lúc này là Khởi La dung mạo tuyệt mĩ, xưa nay ít nói ít lời, khiến
cả Mặc Nhi lẫn Thục Hà phải giật mình.
Tạ Lâm thoáng cau mày, “Nàng đang làm gì đây?”.
Khởi La mím môi cười khẽ, cúi đầu nói: “Cái lạy này của Khởi La là tạ ơn Gia đã từng cứu mạng Khởi La, tạ ơn tình ý sâu nặng của Gia giành cho
Khởi La, tạ ơn sự chăm sóc của Gia với Khởi La, tạ ơn Gia đã suy nghĩ
chu toàn cho Khởi La, giờ lại bất bình giận giữ giận dữ thế này, nghĩa
là Khởi La đã trở thành nỗi lo lắng của Gia mất rồi.”
Khởi La không có kiểu nói chuyện không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo như
Thục Hà, cũng không mồm miệng nhanh nhảu như Mặc Nhi, nàng vốn giỏi việc ca múa, thường thường chỉ ngồi ngay ngắn, hoặc nhảy múa uyển chuyển mà
thôi, vì thế khi nói những lời này, sự trịnh trọng ẩn chứa trong từng
câu chữ khiến người ta cảm nhận được sự sâu sắc khác thường.
Thục Hà và Mặc Nhi cũng không kìm được ngước mắt lên nhìn nàng, rồi lại quay sang nhìn Tạ Lâm.
“Lo lắng? Ta thì có gì phải lo.” Tạ Lâm đáp.
“Lo Khởi La có được hạnh phúc không, lo người ấy có phải là người tốt
đáng để Khởi La trao thân gửi phận không, Gia lo hết mọi chuyện trong
thiên hạ, vạn sự đều lo cả, Khởi La không nói, nhưng xưa nay luôn kính
trọng Gia.”
“Ồ?” Tạ Lâm nhướng mày, “Nếu nàng đã biết ta lo, vậy thì……” Tạ Lâm dừng
lại một thoáng, “Gã tú tài này có thật sự là tình lang như ý của nàng
không? Nếu hắn thực sự thi đỗ, thì vẫn sẽ không rời xa không vứt bỏ
nàng, vẫn một lòng một dạ như xưa với nàng chứ?” Tạ Lâm nhìn Khởi La,
dịu dàng hỏi: “Nàng nghĩ kỹ chưa?”.
Trong đôi mắt trong vắt trên khuôn mặt đoan trang diễm lệ của Khởi La,
toát lên vẻ dịu dàng, “Khởi La thừa nhận, Khởi La từng nhìn nhầm người,
nên mới sa chân vào chốn phong trần, may mắn được Gia cứu vớt, bằng
không, không biết giờ này Khởi La sẽ như thế nào. Nhưng lần này,” Khởi
La mím môi, gò má ửng đỏ, “Lần này, Khởi La bằng lòng nắm tay chàng ấy
nương tựa vào nhau sống tới bạc đầu.”
Khởi La tuy rằng mỹ mạo, nhưng bọn Tạ Lâm đều biết, nàng là người ngoại
nhu nội cương, lòng dạ kiên định, nếu nàng đã nói như vậy, thì nhất định đã nghĩ chu toàn cho tương lai của mình và người đó rồi.
Tuy rằng đã từng sai lầm, nhưng nàng sẽ sửa chữa, bù đáp, ngăn chặn, từ
nay về sau, hạnh phúc của mình, nàng sẽ nắm thật chặt trong tay, bảo vệ
nó cho đến khi sinh mệnh của nàng và người ấy chấm dứt.
Tạ Lâm thấy nàng như vậy, không kìm được cúi đầu mỉm cười, vui mừng nói, “Nếu nàng đã nghĩ xong xuôi rồi, thì ta sẽ không ngăn cản nàng nữa, ta
nhất định sẽ tổ chức lễ cưới tưng bừng náo nhiệt gả nàng đi.” Nàng dừng
lại một thoáng, lại tiếp, “Tuy gã tú tài kia có nói thi đỗ sẽ lấy nàng
nhưng, nhưng suy cho cùng lấy vợ nên sớm không nên muộn, thành gia rồi
tất nhiên mới có tâm trí lo việc lập nghiệp. Về vấn đề này, Gia nhất
định sẽ thay nàng xử lý ổn thỏa. Còn về phần gã tú tài kia, Gia nhất
định phải tìm thời gian rảnh rỗi gặp mặt hắn một lần, nếu hắn thật sự là tình lang như ý mà nàng muốn phó thác cuộc đời, thì Gia đương nhiên sẽ
không cấm cản.”
Đây hiển nhiên là đồng ý rồi.
Mặc Nhi và Thục Hà đưa mắt nhìn nhau, đều không nén được vui mừng thay
cho Khởi La. Khởi La vốn mạnh mẽ, bình tĩnh, nhưng giờ cũng mím mím môi, giống như đang cười khẽ, nhưng rồi đột nhiên nghẹn ngào, bưng mặt òa
khóc.
Tạ Lâm than: “Rõ ràng là chuyện vui, sao lại khóc lóc thế kia?” Nàng
duỗi tay về phía Thục Hà, Thục Hà liền đặt khăn tay vào tay nàng, Tạ Lâm lấy khăn lau nước mắt cho Khởi La, “Năm mới Tết đến, lại có chuyện vui, đây chính là hỉ sự lâm môn, sao nàng lại rơi nước mắt? Nào, lau hết
nước mắt đi, ăn cơm thôi.”
Khởi La khẽ vâng lời, nắm chặt khăn trong tay, chậm rãi ngồi xuống, cầm đũa lên, cúi đầu gắp thức ăn.
“Cậu là……”
Tạ Lâm nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá cậu tú tài ăn mặc theo
lối thư sinh, cử chỉ khiêm tốn trước mặt, tướng mạo tuy rằng không quá
tuấn tú, nhưng khí chất dịu dàng ấm áp, lúc này vẻ mặt của cậu ta đang
đầy vẻ nghi ngờ, không nhịn được nghiêng đầu nhìn Khởi La đang đứng bên
cạnh.
Tạ Lâm thấy hai tay bọn họ đan vào nhau, trong lòng thấy có hơi buồn
cười, nói: “Ta là huynh trưởng của Khởi La, nếu cậu lấy Khởi La, thì
cũng gọi ta một tiếng huynh trưởng đi.”
Cậu ta lắp ba lắp bắp một lúc, rồi mới nín thở thốt ra được một tiếng, “Huynh trưởng.”
Giờ Tạ Lâm không nén được cảm giác gả chồng cho con gái, bèn liếc nhìn
Khởi La, thấy gò má nàng sớm đã ửng hồng, nhưng ánh mắt thì đã không còn liếc nhìn ra phía này nữa rồi.
“Ta coi Khởi La như hòn ngọc trên tay, quan tâm chăm sóc muội ấy, giờ
hai người tâm đầu ý hợp, thì người làm huynh trưởng như ta đương nhiên
sẽ không gả em gái mình tới chỗ khác. Nay ta giao phó muội ấy cho cậu,
cậu phải chăm sóc nó thật tốt, cậu có đồng ý không?”.
Tạ Lâm làm Thừa tướng đã lâu, lúc nói chuyện làm việc cũng khó tránh
khỏi việc để lộ ra dáng vẻ của người người làm việc lớn, anh chàng thư
sinh này nào đã được nhìn thấy những nhân vật kiểu như vậy bao giờ, chỉ
nói có hai câu, chàng ta đã phát hãi, nghiêng đầu nhìn Khởi La, thấy ánh mắt nàng long lanh lấp lánh như nước nhìn mình, liền thôi không thấp
thỏm nữa, chỉ là không kìm được khẽ mỉm cười.
Chàng ta quay đầu lại nói với Tạ Lâm: “Lời của huynh trưởng, sao có thể
không nghe? Đương nhiên phải làm theo lời của huynh trưởng rồi.”
Tạ Lâm thấy cậu ta như vậy, rất hài lòng gật gật đầu, lại nói chuyện thêm một lúc nữa, mới đứng dậy cáo từ.
Lúc đi Tạ Lâm loáng thoáng nghe thấy anh chàng thư sinh không nhịn được
thì thà thì thào với Khởi La: “Rốt cuộc huynh trưởng của nàng làm nghề
gì vậy? Khí thế lớn thật.” Giọng nói rất khẽ, rõ ràng là sợ bị Tạ Lâm
nghe thấy.
Tạ Lâm lắc lắc đầu, ho khan một tiếng, hai người này mới vội vàng tách
hai cái đầu đang chụm vào nhau ra. Tạ Lâm ngoắc tay, gọi riêng Khởi La
ra nói chuyện.
“Khởi La, ta không tiết lộ thân phần, nàng không trách ta chứ.”
Khởi La cười cười, “Gia đang nói gì vậy? Người có thể lo nghĩ cho Khởi
La, còn thành toàn cho Khởi La như vậy, Khởi La cảm tạ Gia còn không kịp sao có thể trách người được?”.
“Đều là người trong nhà, nói mấy chữ cảm tạ này làm gì?” Tạ Lâm vuốt mấy lọn tóc xòa trước trán nàng ra sau tay, cười khẽ, “Ta đã nói rồi, ta là huynh trưởng của nàng, mà đã là huynh trưởng thì chữ Gia này, sau này
đừng gọi nữa.”
Khởi La nhìn nàng, liền cúi đầu, hồi lâu mới lắp bắp đồng ý.
Tạ Lâm bật cười lắc đầu, “Chỉ có một chữ ‘ừ’ thì có tác dụng gì, gọi thử một tiếng huynh trưởng nghe thử xem nào.”
“……” Khởi La ngẩng phắt đầu lên, rồi lại gục xuống. Gió khẽ vờn khiến
mái tóc nàng hơi rối, thổi qua kẽ lá phát ra một tràng những tiếng xào
xạc như một khúc hát.
Không biết đã qua bao lâu, một giọt nước long lanh trong khóe mắt nàng
đột nhiên trào ra, “Huynh trưởng…… huynh trưởng……” cổ họng nàng dường
như nghẹn cứng.
Thật ra nàng chỉ đang khóc thôi, nàng cũng không biết tại sao lại khóc
nữa. Có lẽ là vì sắp phải chia tay, hoặc vì sắp lấy chồng, hoặc sắp tới
sẽ phải rời xa phủ Thừa tướng.
Người trước mặt, trong mắt thế nhân là gã Thừa tướng tội ác tày trời,
nhưng chỉ có bọn nàng sớm tối ở bên nhau cùng với Tạ Lâm mới biết, nàng
là con người vô cùng khoan dung, bọn nàng đã lén lút học lỏm rất nhiều
những đức tính mà phụ nữ nên có từ Tạ Lâm, nhưng trước giờ không dám để
Tạ Lâm biết.
“Thật làm, lại khóc lóc gì thế, sau khi gả cho người ta rồi thì không được khóc nữa.” Tạ Lâm bất lực, ôm nàng vào lòng an ủi.
Khởi La cũng không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ chỉ là muốn khóc thôi.
Chỉ là muốn như thế thôi.
XXX
Sau khi chuẩn bị cho đêm Nguyên tiêu xong, Tạ Lâm liền tìm giờ lành gả
chồng cho Khởi La. Bên ngoài phủ Thừa tướng được sửa sang thành nhà một
phú ông, dự định là sẽ trở thành nhà mẹ đẻ của Khởi La, bố trí kiệu
cưới, mọi việc sẽ bắt đầu từ ở đây.
Tạ Lâm không hề nói cho ai biết tại sao nàng lại làm như vậy.
Có lẽ những người khác đều ngầm hiểu rằng, thị thiếp của Tạ Lâm sắp sửa
gả chồng, đương nhiên không thể đường đường chính chính được, huống hồ
căn bản Tạ Lâm không có em gái.
Nàng ăn mặc như một phú thương, dự định sẽ cho Khởi La một hôn lễ rình
rang mà nàng nên có, anh chàng thư sinh cũng là người trong kinh thành,
nên xử lý mọi việc vô cùng dễ dàng.
Nhưng chuyện Tạ Lâm đau đầu nhất lại không chỉ có một chuyện này.
Minh Trọng Mưu năm lần bảy lượt sai Lại Xương tới, yêu cầu được xuất
cung cùng Tạ Lâm đi ngắm hoa đăng Nguyên tiêu, đoán câu đố, thưởng
trăng. Tạ Lâm hồi đầu còn từ chối, nhưng theo đêm Nguyên tiêu ngày một
tới gần, Minh Trọng Mưu lại càng giục giã ráo riết, Tạ Lâm không còn
cách nào khác đành phải đồng ý.
“Nhưng sao nàng lại cứ bất an thế.”
Đêm Nguyên tiêu, Tạ Lâm đứng trên cầu cùng Minh Trọng Mưu.
Sau lưng là tiếng nói chuyện ồn ào, ánh trăng treo cao trên bầu trời
đêm, sáng rõ tròn vành vạnh, phản chiếu xuống mặt nước. Trên mặt nước có vô số những chiếc đèn hoa sen đủ sắc màu, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trên mặt nước gợn sóng, dần dần trôi về phía xa.
Minh Trọng Mưu khó khăn lắm mới kéo được Tạ Lâm ra ngoài, hắn cũng là
lén trốn ra, đêm Nguyên tiêu, hắn chỉ muốn cùng người hắn yêu ở bên nhau thôi.
Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Lâm không có vẻ gì là vui vẻ cả, khiến Minh
Trọng Mưu vô cùng thất vọng. Hắn thậm chí còn không kìm được hoài nghi,
tình cảm Tạ Lâm giành cho hắn liệu có sâu đậm bằng hắn giành cho nàng
không.
Câu nói đột ngột của Minh Trọng Mưu khiến Tạ Lâm giật mình sực tỉnh,
nàng nghiêng đầu nói: “Không có gì, chỉ là có chuyện phiền não trong
triều thôi, người lén chạy ra đây thế này, chẳng giống hành động của bậc minh quân chút nào.”
“Minh quân minh quân, cả ngày nàng treo cái từ minh quân ấy trên miệng
để gây áp lực với trẫm,” Minh Trọng Mưu nhìn đăm đăm vào khuôn mặt nàng, buồn bực nói: “Trẫm muốn bách tính an ổn, giang sơn yên bình, nhưng
hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, nàng có thể quên cái thân phận thần
tử của nàng đi được không, ta cũng sẽ quên cái thân phận quân vương của
mình đi, chúng ta giống như những người dân bình thường khác, thưởng
nguyệt, lắng nghe tiếng gió, ngắm hoa, làm những chuyện mà những bách
tính nhân gian thường làm được không?”.
Tạ Lâm ngước mắt lên nhìn vào đáy mắt hắn, nơi đó thâm sâu giống như đêm đen. Tiếng người cười nói ồn ã trong kinh thành, tiếng ngựa xe đi lại
tấp nập, nhưng trong ánh mắt hắn, chỉ có duy nhất một bóng hình nàng.
Tạ Lâm đột nhiên nhớ tới chuyện của anh chàng thư sinh và Khởi La, trước mặt nàng, không mảy may cự tuyệt, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Nàng không nhịn được trốn tránh ánh mắt gắt gao của hắn đang nhìn mình, cúi
đầu đáp: “Là lỗi của thần, hôm này thần sẽ không nói gì nữa.”
“Vậy……” Minh Trọng Mưu nhìn sườn mặt tuyệt đẹp của nàng, trong lòng cảm
thấy thoáng rung động, không nhịn được ngoắc một ngón tay của mình vào
tay nàng, sau đó kéo vào lòng bàn tay mình nắm thật chặt.
Nàng nhẹ nhàng giãy ra nhưng không được, “Người đừng thế này, thần đang
mặc quần áo của đàn ông, người và thần như vậy không thích hợp lắm đâu.”
Hành động của bọn họ khẽ khàng, lại cẩn thận dè dặt nên không kinh động
đến xung quanh, cho dù người ta có nhìn tới, thì cũng chỉ nghĩ là tình
nghĩa huynh đệ là cùng. “Vậy thì có sao?” Minh Trọng Mưu cười nói, “Vua
tôi, thầy trò, những chuyện trái với luân thường đều đã làm cả rồi, giờ
hành động này với nàng và ta mà nói có là gì đâu? Ta thà được nắm tay
nàng mãi, nắm mãi thế này, giống như những người dân bình thường khác.”
Hắn cười, nhìn mặt nước gợn sóng dưới cầu, “Thỉnh thoảng ta không nhịn
được lại nghĩ, nếu như ta không phải là vua, nàng không là thần, thì
liệu có phải chúng ta đã ở bên nhau từ sớm rồi không, gắn bó nương tựa
vào nhau, có lẽ ta đã dùng kiệu lớn tám người khiêng đến rước nàng qua
cửa lâu rồi.”
Nàng bất giác nhớ tới gần một năm trước, hắn vẫn chưa biết tự mình chấp
chính, còn dùng kiệu lớn tám người khiêng vời đưa nàng đến, nàng còn chế giễu nói bản thân không phải là phụ nữ, không gả được cho bệ hạ.
Giờ ngẫm lại, sao mà khéo hợp cảnh thế.
Nếu nàng không phải là thần, chàng không phải là vua, e là với khoảng
cách năm năm giữa bọn họ, thì nàng đã làm vợ người khác lâu rồi, và hắn
với nàng sợ rằng sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau.
Vì thế chàng vẫn sẽ là vua, nàng vẫn sẽ là thần. Đời này kiếp này, vĩnh viễn không thay đổi.