Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 74



Bách tính trong thiên hạ, cưới hỏi đều là vào buổi sáng.

Thiên tử lên triều sớm nghị sự ở đại điện cũng là vào buổi sáng.

Hai người Nghiêm Quán và Tạ Lâm đã xin bệ hạ nghỉ từ trước, bệ hạ cũng đã đồng ý, không ngờ sau khi cả hai vừa xin nghỉ xong, lại cùng nhau cả đôi dắt nhau quay lại náo loạn đến tận trước mặt thánh.

Lúc Nghiêm Quán trói Tạ Lâm đưa tới gặp Minh Trọng Mưu, buổi triều sớm vẫn chưa kết thúc. Nghiêm Quán không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, sau khi hỏi rõ bệ hạ vẫn đang thượng triều, liền lôi Tạ Lâm quay lại chạy tới chỗ bệ hạ.

Tên thái giám bị hỏi đường gãi đầu gãi tai chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, tuy Nghiêm Quán và hắn không quen biết, nhưng Tạ Lâm thì đã từng gặp đôi lần, ánh mắt mang theo vẻ rét lạnh, khiến người ta đông cứng, cái lạnh thấm tới tận xương tủy đã khắc sâu vào trí nhớ hắn.

Giờ thấy Tạ Lâm mặc áo vải bình thường, lại còn bị một vị đại nhân mặc triều phục trói lại lôi đi, khiến hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, vội vàng dụi dụi mắt, lúc mở mắt ra, bọn Nghiêm Quán đã đi xa không thấy bóng dáng đâu nữa.

Minh Trọng Mưu ngồi trên ghế rồng, tâm trạng đang rất tốt lắng nghe quần thần trên đại điện dâng tấu, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

Thật ra hiện giờ chiếc quạt Tạ Lâm vẽ tặng đêm Nguyên tiêu đang được nhét yên ổn trong lòng hắn, thỉnh thoảng nhớ đến buổi tối hôm ấy, khóe môi không nhịn được lại nhếch lên. Nhưng quần thần trên điện đang dõi theo từng lời nói cử chỉ của hắn, tuy rằng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng mặt bệ hạ, nhưng thiên tử vẫn phải có sự uy nghi của bậc thiên tử, không thể tùy tiện bỏ qua lễ nghi trước mặt các đại thần được.

Vì thế Minh Trọng Mưu dốc toàn lực khống chế biên độ đang ngày một cong lên của khóe môi mình, tránh để mất uy nghi của bậc thiên tử Đại Sở.

Bức tranh và dòng chữ trên chiếc quạt mới thật sự là vẽ cho hắn. Bức tranh giấu ở dưới Lô Dương các có là gì chứ, chiếc quạt này mới là bảo vật vô giá.

Minh Trọng Mưu nhịn cơn kích động muốn lấy cây quạt ra, định sau khi bãi triều, bước chân vào ngự thư phòng xong sẽ lôi ra ngắm nghía.

Các đại thần trên điện đang bẩm báo, duy chỉ có Úy Trì Chính là hôm nay không nói câu nào, chỉ đứng thẳng tắp ở đó, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Minh Trọng Mưu, cũng không biết trong đáy mắt ẩn chứa điều gì mà đen thẫm không chút ánh sáng.

Qua thêm một lúc nữa, đột nhiên nghe thấy bên ngoài đại điện có tiếng người hô to gọi nhỏ, lại lớn tiếng hô vạn tuế, rồi bẩm rằng muốn nhờ bệ hạ phân xử cho mình, láo nha láo nháo, xôn xao ồn ào.

Tiếng nghị sự trên đại điện lập tức ngưng bặt, mọi người không kìm được đều muốn quay ra ngoài nhìn, nhưng ngại bệ hạ đang ở trên cao quan sát từng lời nói cử chỉ, nên đành dằn sự hiếu kỳ xuống, không quay ra nữa.

Minh Trọng Mưu cau mày, ra hiệu cho Lại Xương ra ngoài đại điện xem thử xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là kẻ nào làm ồn.

Lại Xương đi một lúc rồi quay lại, cúi đầu kính cẩn bẩm báo, “Bên ngoài đại điện là Nghiêm Quán Nghiêm đại nhân và…… Tạ Lâm Tạ đại nhân ạ.”

Minh Trọng Mưu rùng mình, các vị đại thần cũng rùng mình.

Quần thần vốn dĩ thấy hôm nay Tạ Lâm không lên triều, trong lòng đang có cảm giác buông lỏng như trút được gánh nặng, không ngờ vừa buông lỏng chưa được bao lâu, gian tướng giống như oan hồn không tan, lại quấn lấy.

Minh Trọng Mưu bảo Lại Xương gọi bọn họ vào.

Đợi đến khi bọn họ vào xong, cả đại điện lập tức ồ lên, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn cả hai.

Minh Trọng Mưu tập trung quan sát, thấy Nghiêm Quán bước vào trước một bước, đến chính giữa đại điện liền quỳ xuống, cúi đầu, nói to: “Thần khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế.”

Nhưng Minh Trọng Mưu không mấy để ý, mà đưa mắt nhìn về phía sau lưng hắn, chỉ thấy Thừa tướng của mình hai tay đang bị trói ở phía trước, một đầu dây trói rất dài đang nằm trong tay Nghiêm Quán, Nghiêm Quán lôi nàng tới muốn bắt nàng phải quỳ xuống, nhưng nàng vẫn đứng im. Nghiêm Quán còn phẫn nộ quát khẽ: “Nhìn thấy bệ hạ, sao còn không quỳ xuống? Mau quỳ xuống!”.

Minh Trọng Mưu thấy thế, cho dù vừa nãy tâm trạng có tốt đến mức nào thì giờ cũng tan tành mây khói, không thấy tăm hơi đâu nữa.

Quần thần ngay cả thở mạnh cũng không dám, rất lâu sau cũng không có phản ứng gì. Đột nhiên nhớ tới tình cảnh tương tự mấy hôm trước, Tạ Lâm trói Tang Tông đầy tức giận đi tới, khiến đám trung thần thuộc phe cánh của Úy Trì Chính bị mất đi một phụ tá đắc lực, lúc mọi người tỉnh táo lại, thì đã có người bất giác vui mừng khi thấy người khác gặp họa.

Tạ Lâm vẫn hiên ngang nhìn thẳng vào thiên tử đang ngồi trên ghế rồng, khóe môi thấp thoáng hơi nhếch lên, nói bằng giọng không lớn không nhỏ trả lời Nghiêm Quán: “Tạ mỗ nhận được chiếu lệnh của Tiên đế, đặc biệt cho phép không phải quỳ. Nếu bệ hạ không hạ lệnh, sao Tạ mỗ dám tự tiện hành động trước? Thế chẳng phải là làm trái với chiếu lệnh của Tiên đế khiến đương kim bệ hạ thành người bất hiếu hay sao?”.

Nghiêm Quán bị lời của nàng làm cho câm bặt, Minh Trọng Mưu nghe thế bất giác bật cười, bao nhiêu buồn bực lửa giận trong lòng đột nhiên bốc hơi sạch.

Minh Trọng Mưu đằng hắng mấy tiếng, không cho hắn đứng dậy, ánh mắt lướt lên người Tạ Lâm, “Tạ Lâm, triều phục của khanh đâu?”.

Trước lúc Nghiêm Quán trói Tạ Lâm, nàng vốn đã mặc áo vải bình thường rồi, lúc nhập cung bắt buộc phải mặc triều phục, nên Nghiêm Quán đã thay đổi y phục, rồi mới áp giải Tạ Lâm vào cung.

Tạ Lâm cảm thấy cực kỳ không công bằng, hỏi Nghiêm Quán: “Ngươi có triều phục để thay, còn Tạ mỗ lại mặc mỗi quần áo bình thường, thế là vô cùng bất kính với bệ hạ, công bằng ở đâu chứ, chí ít ngươi cũng nên dẫn Tạ mỗ về phủ Thừa tướng thay triều phục rồi mới ra ngoài diện thánh mới đúng.”

Nghiêm Quán hừ lạnh đáp: “Tên gian thần nhà ngươi ngay cả tính mạng còn không giữ được, thay y phục làm gì?” Hắn không quan tâm đến nhiều thứ như thế, mà cứ trực tiếp lôi Tạ Lâm vào cung.

Nghiêm Quán định ngoạc miệng kêu oan với bệ hạ, để tên gian thần này khó lòng xoay chuyển tình thế, bèn lớn tiếng nói: “Bệ hạ, gã Tạ Lâm này, làm trái kỷ cương, âm mưu hãm hại tiện nội và hạ thần, hiện giờ tiện nội vẫn còn đang nằm ở nhà bất tỉnh nhân sự, thần cũng thiếu chút nữa là mất mạng, mong bệ hạ làm chủ cho thần!”.

(Tiện nội là cách nói đầy khiêm nhường của người chồng khi gọi vợ mình.)

Quần thần vốn nghĩ Nghiêm Quán trói Tạ Lâm như thế, chắc chắn là có nguyên do, nhưng không ngờ lại là nguyên nhân này, nên tất cả đều nhìn về phía nàng, chỉ thấy khuôn mặt nàng như mặt hồ lặng sóng, trầm mặc như nước, cũng không biết trong lòng đang ủ mưu gì.

Úy Trì Chính đột nhiên nhớ tới việc giám sát tu sửa Lô Dương các khiến cho phụ thân của Nghiêm Quán là Nghiêm Liễu Phương bị chém đầu, lúc ấy hắn cho rằng vụ án của Nghiêm Liễu Phương nhất định là do Tạ Lâm âm thầm giở trò, nên đã nói phán đoán của mình cho Nghiêm Quán biết. Con người Nghiêm Quán tâm cao khí ngạo, lại giỏi ẩn nhẫn, nên lúc ấy không bộc phát ngay lập tức, ánh mắt thần thái đều thấp thoáng vẻ yếu ớt.

Úy Trì Chính chỉ thương cho đời sau, nên nạp hắn vào phe cánh của mình, quan tâm chiếu cố khá nhiều. Giữa hai phe vốn dĩ đã có khoảng cách lớn, trong lời nói của hắn thường xuyên để lộ ra hận ý giành cho Tạ Lâm. Úy Trì Chính biết hận thù của Nghiêm Quán đối với Tạ Lâm chồng chất, nhưng tiếc cho thân thế của hắn, nên cũng không trách móc gì nhiều.

Lẽ nào hôm nay cuối cùng Nghiêm Quán không nhẫn nhịn nổi, muốn trả thù Tạ Lâm?

Nghĩ tới đây, Úy Trì Chính cũng không kìm được ánh mắt quét tới chỗ Tạ Lâm. Cảm giác của hắn đối với Tạ Lâm, e là có đôi chút khác biệt với các quần thần khác, vừa có cảm giác kỳ phùng địch thủ, hai phe đối chọi, nhưng bất giác cũng ngầm bội phục, nhưng cũng lại oán ghét vô cùng hành động kết bè kết đảng, tham ô nhận hối lộ, thêm vào đó hành vi của phe đảng Tạ Lâm khiến người ta sôi máu, hắn có cảm giác chí đồng hợp đạo và rất quan tâm tới Tạ Lâm, nhưng cũng lại càng thấy tiếc cho đối phương.

Dần dần theo thời gian, sự quan tâm của hắn giành cho Tạ Lâm càng lúc càng nhiều, hành vi kỳ lạ đến mức chính cả bản thân hắn cũng không tài nào hiểu nổi, nhưng lại không thể nào khống chế nổi ánh mắt và hành động của mình.

Đặc biệt là khi hắn biết được mối dây dưa giữa Tạ Lâm và Lại Xương, mấy ngày trước lại còn cùng bệ hạ dạo phố……

Cái dáng vẻ tình cảm ngọt ngào ấm áp, quyến rũ với hết người này đến người kia, là thứ hắn chưa từng nhìn thấy, và càng không thể tượng tưởng ra. Hắn đi theo hai người, tận mắt chứng kiến hai người hôn nhau, mà rõ ràng cả hai đều là đàn ông……

Úy Trì Chính phớt lờ cảm giác khó chịu mãnh liệt trong lòng, nhìn đăm đăm vào đôi mắt của Tạ Lâm, khó tránh khỏi có phần hèn mọn.

Minh Trọng Mưu “ừ” khẽ một tiếng, nhưng không để ý gì tới lời của Nghiêm Quán, mà quay qua hỏi Tạ Lâm: “Tạ Lâm, trẫm hỏi khanh, triều phục của khanh đâu? Sao lại không trả lời?”.

Tạ Lâm bình tĩnh đáp: “Vì thần bị trói, lại vội vàng diện kiến bệ hạ, nên không thể thay được triều phục, mong bệ hạ lượng thứ.”

“Ồ? Thừa tướng của trẫm lại vội vàng muốn diện kiến trẫm nên không có thời gian thay triều phục à,” lông mày Minh Trọng Mưu động đậy, lại nhìn sang Nghiêm Quán, “Vậy mà chủ sự Nghi chế của trẫm lại có thời gian thay triều phục?”.

Nghiêm Quán cả kinh, cúi đầu thưa: “Bệ hạ, thần diện kiến bệ hạ đương nhiên phải chuẩn bị nghi dung đầy đủ, lẽ nào lại có thể tùy tiện hành xử như Tạ đại nhân được? Cho dù có ít thời gian hơn nữa bản thân cũng phải ăn vận chỉnh tề mới có thể đối mặt với sự uy nghi của bệ hạ.”

Trong lòng hắn thấp thỏm, nên câu trả lời cũng uyển chuyển hết mức có thể, cố gắng hiền lành lương thiện nhất, bệ hạ dường như có chút tán thưởng khẽ hừ một tiếng, “Giỏi, giỏi lắm, bộ Lễ có những nhân tài như khanh cũng không uổng phí.”

Nghiêm Quán sung sướng, vội đáp: “Đều nhờ hồng phúc tề thiên của bệ hạ, với uy nghiêm của bệ hạ, thần đã mạo muội đến gặp thì đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo tươm tất, đó mới là tấm gương của bộ Lễ.” Hắn thấy long nhan của bệ hạ như muốn nổi cơn thịnh nộ, trong lòng vô cùng thấp thỏm bất an, chỉ sợ đòn tấn công Tạ Lâm thất bại trong gang tấc, nào ngờ lại nghe bệ hạ nói vậy, nên cảm thấy rất có hy vọng, bất giác liền liếc nhìn Tạ Lâm đầy đắc ý.

Nghiêm Quán là môn sinh của Thượng thư bộ Lễ Trương Dụ, có thể coi là do một tay ông ta dạy dỗ cất nhắc, giờ thấy tình hình này, bất giác gật gật đầu, nhủ thầm mình đã thu nhận được một đồ đệ tốt, mặt mũi đầy vẻ tự hào.

Hai người đang nghĩ vậy, thì lại nghe thấy phía trước đại điện trên ghế rồng truyền đến một tiếng đồ vật bị vỡ cực lớn, quần thần sợ đến giật bắn mình, thì ra là bệ hạ nổi giận lôi đình, lại tung ngay một chưởng xuống tay vịn trên ghế rồng, khiến cho tim gan của các đại thần phải run rẩy, liên tục khấu đầu mong bệ hạ nguôi giận.

Minh Trọng Mưu ngồi trên ghế nói bằng giọng rét lạnh: “Nghiêm Quán, khanh thân là Nghi chế của bộ Lễ, bản thân lễ nghi chỉnh tề, nhưng lại bỏ mặc không quan tâm đến việc ăn mặc của các trọng thần khác, Tạ Lâm là Thừa tướng của trẫm, từng lời nói cử chỉ của hắn đều là tấm gương của triều đình ta, khanh tự ý hành sự như thế, bắt hắn mặc y phục bình thường tới đại điện, thì chức Nghi chế bộ Lễ của khanh cũng không cần phải làm nữa!”.

Nghiêm Quán sợ hãi dập đầu, quần thần cũng đồng loạt nói: “Xin bệ hạ nguôi giận.”

Trương Dục thấy bệ hạ giận dữ với Nghiêm Quán như vậy, nhớ đến lúc trước, khi ông ta đề bạt Nghiêm Quán đã nói không biết bao nhiêu lời tốt đẹp về hắn trước mặt bệ hạ, giờ xảy ra cơ sự này, cũng không khỏi lo bản thân sẽ rước họa, vội vàng mở lời can gián: “Bệ hạ, tuy Nghiêm Quán là chủ sự, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn trẻ, chưa trải sự đời, khó tránh khỏi chuyện suy nghĩ không được chu đáo, mong bệ hạ hãy bớt giận, thần nhất định sẽ dạy dỗ hắn cẩn thận, để không phụ hoàng ân trời biển.”

Mọi người đều quỳ, duy chỉ có mình Tạ Lâm là vẫn đứng im, Minh Trọng Mưu liếc nhìn Tạ Lâm, hiện giờ trái tim hắn đã hoàn toàn không còn giống với ngày xưa, hắn cho rằng Tạ Lâm không cần phải quỳ, cứ đứng đó là tốt nhất.

Đến lúc ấy Minh Trọng Mưu mới nguôi giận, cho tất cả đứng lên.

Minh Trọng Mưu trầm giọng nói: “Nghiêm Quán, khanh muốn trẫm làm chủ chuyện gì cho khanh?”.

Vừa mới bị Minh Trọng Mưu làm cho hết hồn, toàn thân Nghiêm Quán xìu đi, ý chỉ giảm mất hai phần, chỉ biết cung kính bẩm lại: “Bệ hạ, hôm nay là ngày thành thân của thần, đây vốn dĩ là chuyện vui, nhưng không ngờ lúc động phòng hoa chúc, thần và tiện nội nâng chén uống rượu giao bôi, thì tiện nội lại ngã ra ngất đi. Thần vốn tưởng là do thân thể của tiện nội ốm yếu, sợ thần biết nên cố gắng giấu, nên đã mời đại phu tới khám, mới biết tiện nội trúng độc.”

Mọi người còn đang định chúc mừng hắn, không ngờ ngày thành thân của hắn lại xảy ra chuyện không vui như vậy, bất giác liền thở dài buồn bã.

Nghiêm Quán tiếp: “Độc của tiện nội, đối với nàng ấy mà nói không nghiêm trọng lắm, chưa nguy hiểm đến tính mạng, nhưng loại độc này có thể truyền sang người khác, đặc biệt là những người thân thiết gần gũi với nàng ấy, ví dụ như người làm phu quân của nàng ấy là thần chẳng hạn.”

Mọi người vừa nghe xong, liền “à” lên một tiếng, Minh Trọng Mưu cũng nghe ra được chút manh mối, liền quay ra nhìn về phía Tạ Lâm, rồi ra hiệu cho hắn nói tiếp.

“Thần nghĩ, tiện nội là cô gái lương thiện, ít khi gây ra chuyện thị phi, e là chuyện này không phải do nàng ấy, mà chắc chắn nguyên nhân nằm ở thần, thần đã suy nghĩ xem kẻ thù đó rốt cuộc là ai.” Nghiêm Quán nghiêng đầu, oán hận nhìn về phía Tạ Lâm, nói tiếp, “Nhưng sau vụ việc ấy, thần mới biết, thì ra tiện nội không phải là người bình thường, mà là…… mà là……” hắn phẫn nộ chỉ tay vào Tạ Lâm quát lớn, “Là thiếp của hắn!”.

Lời vừa dứt, quần thần lập tức ồ lên.

Lồng ngực Nghiêm Quán phập phồng kịch liệt, hiển nhiên là không đè nén nổi cơn giận dữ của bản thân, gào lên với Tạ Lâm: “Sao nàng thiếp của hắn lại có thể chạy tới hôn lễ của thần chứ? Thần cứ tưởng mình và tiện nội tình đầu ý hợp, lại không ngờ tiện nội trước giờ vẫn luôn lừa dối thần. Người này hãm hại phụ thân của thần đúng là bất nghĩa, cái chết của phụ thân thần chắc chắn là do hắn thấy chướng mắt, lại còn giấu diếm cả bệ hạ! Hắn nhất định là cảm thấy thần sẽ ôm lòng oán hận hắn, vì thế có tật giật mình, không chỉ giết chết phụ thân của thần, mà còn định nhổ cỏ tận gốc, hãm hại luôn cả thần!”.

“Khanh nói Tạ Lâm hãm hại khanh, có chứng cứ gì không?” Minh Trọng Mưu hỏi.

Nghiêm Quán run rẩy móc ra từ trong người một mảnh vải lụa, “Ở đây thần có chữ ký của tất cả các quan khách có mặt trong lễ thành hôn của thần, toàn bộ đều đồng ý đứng ra làm chứng cho thần, tiện nội trúng độc ngất đi trong phòng cưới, tất cả đều tận mắt chứng kiến, chắc chắn không thể nào sai được.”

Minh Trọng Mưu bảo Lại Xương trình mảnh vải lụa lên, mở ra xem thử, đúng là có chữ ký của rất nhiều những người dân thường trên đó, nét bút nghiêng ngả, thậm chí mực vẫn còn chưa khô.

Nghiêm Quán dập đầu, “Xin bệ hạ đứng ra làm chủ trả lại công bằng cho thần, thần thay mặt tiên phụ, đội ơn bệ hạ! Phụ thân của thần thực sự bị oan, xin bệ hạ hãy trả lại sự trong sạch cho tiên phụ, bắt gã gian thần kia phải đền tội!”.

Hắn vừa dứt lời, toàn thể đại điện yên tĩnh đến đáng sợ.

Úy Trì Chính liếc mắt nhìn, tên Nghiêm Quán này quả nhiên không nhẫn nhịn nổi.

Trong lòng quần thần đều thấp thỏm, quay ra nhìn Tạ Lâm nhưng nàng lại chẳng hề có phản ứng gì.

Một vài người hiểu ra, Nghiêm Quán từ lâu đã nghĩ đến chuyện thuận thế trèo lên, đạp ngã gian thần kia xuống. Tên này đúng là rất thông minh, biết sức mạnh bình thường không thể lật đổ được Tạ Lâm, nên đã mượn sức của bách tính để xô đổ cây đại thụ Tạ Lâm, nhiều người xoa xoa tay chờ một đòn đánh rắn dập đầu. Nhưng……

Mọi người nhìn Hoàng thượng. Suy cho cùng Tạ Lâm có ngã hay không vẫn phải xem ý của Hoàng thượng đã.

“Phụ thân của khanh là ai?” Minh Trọng Mưu hỏi.

Nghiêm Quán cúi đầu thưa: “Thượng thư bộ Công Nghiêm Liễu Phương, vì vụ án tu sửa Lô Dương các mà chết. Tiên phụ mẫn cán với công việc, trước giờ chưa từng lơ là, giờ vì chuyện này mà chết nhất định sẽ trở thành trò cười, ông ấy chắc chắn là bị kẻ xấu hãm hại.” Hắn oán hận lườm Tạ Lâm.

Minh Trọng Mưu nghĩ ngợi một lúc mới nhớ ra Nghiêm Liễu Phương. Ông ta đã lén lút cắt xén nguyên vật liệu, là hắn tận mắt chứng kiến, huống hồ còn có một mật thất ở sâu phía dưới Lô Dương các, bên trong chứa rất nhiều những bí mật của Đại Sở không thể để cho người ngoài biết, Nghiêm Liễu Phương nếu đã biết thì việc giữ lại hay giết người diệt khẩu vốn dĩ đã là vấn đề rất nan giải rồi.

Hơn thế ông ta còn không biết tốt xấu, thật sự bớt xén nguyên vật liệu, bên trong thì tham ô, nếu bản thân không biết thì cũng đành, nhưng Minh Trọng Mưu cảm thấy, nếu hắn đã biết thì đương nhiên Nghiêm Liễu Phương không thể giữ lại được.

Vì thế Minh Trọng Mưu cẩn thân quan sát Nghiêm Quán, lạnh lùng hỏi: “Nghiêm Quán, khanh cứ nói phụ thân của mình chết oan uổng, hơn thế còn bị Tạ Lâm vu oan, nhưng trẫm lại không nghĩ như vậy.”

Nghiêm Quán nghe hắn nói thế, liền loáng thoáng có dự cảm không lành, Úy Trì Chính nghe xong, cũng không thể không phớt lờ quy định không được nhìn thẳng vào thánh nhan, bất giác nhìn thẳng vào mặt bệ hạ.

Minh Trọng Mưu chậm rãi nói: “Chuyện của Nghiêm Liễu Phương, là trẫm tận mắt chứng kiến, tự tay trẫm xứ lỷ, ông ta chẳng hề có chỗ nào bị hãm hại cả, thậm chí vụ án này, trẫm cũng không hề giao cho Tạ Lâm xem xét. Đây sự vụ trẫm xét xử sau khi chấp chính không lâu, vì thế nhớ rất rõ, phụ thân của khanh trước mặt trẫm giở thủ đoạn, tưởng rằng trẫm trẻ tuổi thì sẽ không thể phát hiện ra được, là ông ta coi thường trẫm.”

Nói cách khác, sau khi Minh Trọng Mưu chấp chính, lập được uy nghiêm xong mới xử lý Nghiêm Liễu Phương, giết gà dọa khỉ, răn đe bá quan, quả thực không mảy may liên quan gì đến Tạ Lâm cả.

Sắc mặt Nghiêm Quán tái nhợt, mồ hôi vã ra như tắm, hắn kinh hãi ngây người ra nhìn bệ hạ, rồi lại nhìn Tạ Lâm, còn chưa kịp tỉnh táo lại, thì đã phát hiện ra cánh môi mình run rẩy, không thể thốt nổi đến lấy một chữ.

Sắc mặt của Úy Trì Chính thì thoáng cái trở nên thâm trầm hẳn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.