Thấy Úy Trì Chính đưa rượu tới, Tạ Lâm liền nhận lấy cái
chén, cúi đầu định ngửa cổ uống cạn, có vẻ như trong một thoáng chốc ấy, văn võ bá quan đứng ở sau lưng hai người không kịp hiểu chuyện gì đang
xảy ra.
Tạ Lâm cầm chén, đang định uống, thì không ngờ vừa kê chén rượu lên môi, liền cảm nhận được một luồng kình phong quét tới, ngón tay Tạ Lâm cầm
không vững, chén rượu tuột khỏi tay, rơi xuống sàn, phát ra một tiếng
“keng” sau đó lăn lăn mấy vòng, rượu trong chén bắn hết ra sàn, sau đó
một loạt những tiếng “xèo xèo” vang lên, rượu sùi bọt trắng.
Lúc ấy mọi người mới phản ứng lại, giật mình hô to: “Có độc!”, “Trong rượu có độc!”.
Tất cả kinh hãi nhìn Úy Trì Chính, không ngờ hắn lại nóng vội như vậy, muốn giết chết Tạ Lâm ngay trước mặt bệ hạ.
Tạ Lâm cảm nhận được luồng kình phong kia là của Minh Trọng Mưu, hắn là
người nhìn thấy rõ ràng nhất, chỉ là không nghe rõ Úy Trì Chính thì thầm điều gì với Tạ Lâm, nhưng trong lòng có dự cảm không lành, nên lập tức
dứt khoát vung tay lên hất đổ chén rượu.
Khuôn mặt Minh Trọng Mưu tái xanh chậm rãi bước từ ngôi vị trên cao xuống, “Úy Trì Chính, ngươi thật là to gan!”.
Úy Trì Chính cúi đầu nhìn chén rượu.
Không thể không nói, đây là một nước cờ rất hiểm, dùng tốt, thì hắn một
mũi tên trúng hai đích, thế lực của Tạ Lâm bị diệt trừ, cái gai trong
mắt hắn cũng sẽ không còn nữa, phe trung thần chuyên tâm chăm lo việc
nước, không còn gì ngáng trở.
Hơn thế rượu này là rượu độc nhưng cũng là rượu giả. Úy Trì Chính nghe
theo ý kiến của Trác Thanh, ra tay trước giết chết Tạ Lâm, nhưng là giả
chết, sau khi hạ táng Tạ Lâm xong, hắn sẽ đào trộm thi thể lên. Hắn đợi
khi nàng sống dậy, sẽ giam nàng lại, bên ngoài thân phận của nàng đã
chết, nàng không thể đi được đâu.
Như vậy nàng sẽ trở thành người của hắn, mãi mãi.
Hắn liếc nhìn Tạ Lâm, rượu trong chiếc chén trên tay nàng bắn hết xuống
sàn, nàng ngước mắt lên nhìn, trong ánh mắt chỉ nhìn mỗi Minh Trọng Mưu, giống như trước giờ, trong đôi mắt ấy chỉ có duy nhất một người đó
thôi.
Trong ánh mắt Úy Trì Chính nhìn Tạ Lâm ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, có phẫn nộ, có thương xót, có dục vọng, có đau đớn.
Nàng chẳng bao giờ chịu coi trọng bản thân, cho dù trên lưng gánh theo
vận mệnh nặng nề, cho dù đã chết, sợ rằng trong lòng nàng cũng chỉ có
duy nhất một người, cho dù bản thân đuổi theo đằng sau, đối đầu kịch
liệt với nàng, nhưng trong suy nghĩ của nàng, hắn và nàng mãi là người
dưng ngược lối.
Hắn đã từng nghĩ, nếu nàng muốn chết, vậy hắn sẽ thỏa mãn nguyện vọng
của nàng, nàng muốn làm gì, hắn sẽ nghe theo, sau đó giam nàng lại vĩnh
viễn, để nàng mãi mãi thuộc về hắn.
Nhưng giờ hắn thất bại rồi.
Hắn đã quá nóng nảy. Úy Trì Chính thầm thở dài.
Sợ rằng sau này sẽ khó có cơ hội như vậy nữa.
Những suy nghĩ của Úy Trì Chính chỉ lướt qua như điện xẹt, vậy mà Minh
Trọng Mưu đã đứng ngay trước mặt hắn, nở nụ cười lạnh lùng, rồi đột
nhiên quát lên: “Úy Trì Chính, ngươi mưu hại đại thần của triều đình,
đáng tội gì hả?”.
Tiếng quát ấy chứa nội lực, khiến tất cả đều cảm thấy một tiếng “ầm”
vang lên trong tai, người nào gan nhỏ thì thiếu chút nữa là sợ vỡ tim,
cao giọng hô, “Bệ hạ bớt giận.”
Nhưng Úy Trì Chính lại cúi đầu nói: “Thần đương nhiên có tội.”
Minh Trọng Mưu nheo nheo mắt.
“Bệ hạ bảo vệ gian thần như thế, sợ rằng đã bị gian thần mê hoặc, bệ hạ
chắc hiểu, tên gian thần này đã làm đảo lộn triều cương, tất cả những
tội danh thần vừa liệt kê, nàng ấy đều thừa nhận cả,” Úy Trì Chính dập
đầu thưa, “Nếu đã cúi đầu nhận tội thì phải xử lý. Bệ hạ chần chừ không
quyết, nên thần phải chia sẻ lo lắng với người, quyết định thay bệ hạ.
Thần đúng là có quá phận, nhưng giải quyết nỗi sầu muộn của bệ hạ là bổn phận của kẻ bề tôi.”
“Hừ, hay cho hai chữ bổn phận,” Minh Trọng Mưu hừ lạnh nói, “Bồn phận
chính là ngươi ép buộc trẫm, bổn phận chính là ngươi được tự ý làm bừa
sao?” Giọng hắn trở nên lạnh buốt, “Úy Trì Chính, trẫm quả thực đã quá
dung túng ngươi rồi!”.
Một câu ném đá giấu tay của Minh Trọng Mưu khiến quần thần sợ thót tim,
tất cả đều quỳ sụp xuống sàn, cúi đầu nói: “Chúng thần đều là vì muốn
chia sẻ lo lắng với bệ hạ, mong bệ hạ sớm đưa ra quyết định, đừng để
gian thần làm loạn xã tắc.”
Trong đại điện, ngoài đại điện, trung thần đều quỳ gối cả, giọng nói
truyền đến từng chút từng chút một, giống như sóng dữ dội ngoài biển
lớn, cuộn trào lên, đánh thẳng vào trái tim Minh Trọng Mưu. Đám gian
thần cũng quỳ, nhưng thân hình run lẩy bẩy, bọn họ nhìn Tạ Lâm, ngày xưa đối phương là cái ô bảo vệ cho bọn họ, nhưng hiện giờ, bọn họ lại hận
không thể phủi sạch mối quan hệ với nàng.
Bo bo giữ mình, từ xưa đã vậy. Nhưng sự khác nhau giữa trung thần và gian thần lại chính là ở điểm này.
Tạ Lâm, nàng cũng đang quỳ. Có lẽ nàng không giống bọn họ. Nàng vốn
không cần phải quỳ, nhưng hiện giờ động tác quỳ của nàng, hợp tình hợp
lý biết bao.
Đây là gian thần đang cúi đầu chờ phán quyết của quân vương.
Hoặc có lẽ là con sóng sẽ cuốn trôi gian thần đi, còn lại trung thần lương tướng chắc chắn sẽ làm rạng rỡ triều đình.
Nàng quỳ có lẽ là vì vua, nhưng có lẽ càng nhiều hơn là quỳ vì giang sơn, quỳ vì bách tính, quỳ vì xác tắc, quỳ vì muôn dân.
Minh Trọng Mưu nhìn thần tử của mình, từng người từng người một đều dùng những thủ đoạn cực đoan, xây một tòa thành kín, vây lấy hắn ở bên
trong, hoàng đế thì sao chứ, nếu vua yếu thần mạnh, thì đương nhiên sẽ
là như thế này.
Nếu là ngày thường Minh Trọng Mưu bị bức bách thế này, e là đã nổi giận lôi đình, nhưng giờ đây, hắn đột nhiên lại mỉm cười.
Vì hắn nhìn thấy tương lai, tương lai của Đại Sở.
Minh Trọng Mưu cười nói: “Thiên hạ của triều đình Đại Sở ta, có nhiều
những thần tử hiến kế cho trẫm thế này, có thể coi là không lo không
hùng mạnh, trẫm cũng không phải là bạo chúa, nên hiểu rõ nỗi khổ của các khanh.”
Quần thần vội vàng đáp: “Chúng thần không dám.”
“Hồi đầu sau khi trẫm đăng cơ, bên ngoài có nước Di, Lưu Cầu quấy nhiễu, bên trong có gian thần làm loạn kỷ cương, trong ngoài đều khốn đốn,
trẫm vừa mới lên ngôi, còn rất nhiều việc không biết, nhưng mắt trẫm đều nhìn thấy cả.”
Mọi người trầm mặc, không hiểu bệ hạ nói vậy là có ý gì. Nếu thật sự
nhìn thấy tất cả tình hình trong ngoài, vậy tại sao bệ hạ vẫn chưa xử lý tên gian thần cầm đầu kia, ngược lại còn để nàng ta tiếp tục mặc sức
làm loạn triều cương?
Minh Trọng Mưu lại nói: “Trong ba năm, trẫm đã cố gắng xử lý triều
chính, bước đầu đã có hiệu quả, bớt đi một nước quấy nhiễu, nước Di bị
tiêu diệt, triều đình ta giàu mạnh uy nghiêm,” Minh Trọng Mưu đi tới
trước mặt Úy Trì Chính, hắn nói, “Úy Trì Chính, đó là nhờ công lao của
khanh.”
Úy Trì Chính cúi đầu, “Thần không dám.”
“Không, trẫm biết khanh dám, nhìn hành động của khanh hôm nay xem, lá gan của khanh rất lớn.” Minh Trọng Mưu nói đầy ẩn ý.
Úy Trì Chính trầm mặc. Hắn biết vừa nãy Minh Trọng Mưu đã nhìn ra được
ánh mắt của hắn trong lúc lơ đễnh, với trí thông minh của bệ hạ, sợ rằng đã nhìn ra ngay được suy nghĩ và ý đồ trong lòng hắn.
Minh Trọng Mưu thay đổi thái độ nói, “Nhưng, trẫm vẫn còn rất nhiều chỗ
cần dùng tới khanh. Những mối nguy hại bên ngoài triều đình vẫn còn, Nam có Lưu Cầu, và còn xa hơn nữa, hoặc giả sau này còn có dân tộc khác
nhũng nhiễu, trẫm cần tới khanh để bình định chúng.” Hắn cười nói, “Binh phù của trẫm, trẫm không có ý định thu lại đâu.”
Người không để ý ư? Úy Trì Chính nghe xong những lời này, không kìm được ngạc nhiên. Cho dù hắn đã có những suy nghĩ như vậy với Tạ Lâm, nhưng
Minh Trọng Mưu vẫn không hề để ý.
Là vì quốc gia lớn hơn tư tình nhi nữ, hay là vì…… sự tự tin của bệ hạ?
Minh Trọng Mưu vỗ vỗ lên bả vai Úy Trì Chính.
Rồi hắn lại đi đến trước mặt Sử Đạt, đây là vị lão thần đã có rất nhiều
công lao, nhưng cũng phạm quá nhiều sai lầm, nhưng những khuyết điểm đó
không thể che lấp được những ưu điểm của ông, trước giờ hắn luôn một
lòng kính trọng ông. “Sử khanh gia, xưa nay bộ Lại người nhiều việc lắm, khanh vất vả rồi.”
Sử Đạt vội đáp: “Thần không dám, thần chỉ muốn tận lực chia sẻ ưu phiền với bệ hạ thôi.”
Minh Trọng Mưu thoáng lắc đầu, “Chia sẻ ưu phiền với trẫm, nói thì dễ,
làm được mới khó, Sử đại nhân có công lao trước giờ luôn làm việc cẩn
trọng, trẫm không phải kẻ mù, đương nhiên nhìn thấy cả.”
Minh Trọng Mưu vỗ vai ông ta, “Hôn sự của lệnh ái, ngày trước trẫm
thường cảm thấy bản thân đã khiến nàng ấy chẫm trễ, nhưng Sử khanh gia
có thể yên tâm, trẫm nhất định sẽ sắp xếp cho nàng ấy một mối hôn sự
xứng đáng, sẽ không để nàng ấy phải cô quạnh lỡ dở đâu.”
Sử Đạt khấu đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”
Minh Trọng Mưu lại đi tới trước mặt Ông Đạt. Vị thần tử này đã từng khiến hắn vô cùng đau đầu.
Ông Đạt từng sai Tang Tông hãm hại Tạ Lâm, cũng may Tạ Lâm cơ trí mới
chuyển bại thành thắng. Vì vậy mà Ông Đạt mới bị giáng liền ba cấp. Từ
đó ông ta chống đối Tạ Lâm ở khắp mọi nơi, Minh Trọng Mưu biết cả.
Thật ra ông ta rất sợ Minh Trọng Mưu, ông ta biết Minh Trọng Mưu chắc
chắn sẽ bảo vệ Tạ Lâm, điều này đối với ông ta mà nói chưa chắc đã là
chuyện gì tốt đẹp. Nhưng ông ta chưa bao giờ hối hận.
Lúc Minh Trọng Mưu đi tới trước mặt ông ta, ông ta chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên.
Nhưng bệ hạ lại nói: “Khanh là một trung thần.”
Ông Đạt không ngờ bệ hạ lại bình luận như vậy về mình, ông ta cơ hồ như
không dám tin vào lỗ tai mình. Bệ hạ lại nói tiếp: “Nhưng khanh cũng là
một trung thần già gân. Có lòng tốt nhưng thường làm chuyện xấu, trẫm
biết khanh là người thông minh, nhất định có thể hiểu được ý của trẫm.”
Ông Đạt vẫn cúi đầu.
Giáng liền ba cấp, ông ta không phải không thấy oan ức. Những tháng ngày ấy, ông ta không biết mình đã trải qua như thế nào, tín ngưỡng của ngày xưa sụp đổ, niềm tin trung trinh trong quá khứ bị đánh bại, ông ta chỉ
có thể vùi đầu chăm chỉ làm việc, hy vọng bệ hạ có thể nhìn thấy những
việc ông ta đã làm, hiểu được rằng ông ta là một trung thần.
Bệ hạ nhìn thấy rồi, nhưng đột nhiên Ông Đạt lại thấy hổ thẹn.
Minh Trọng Mưu không ngừng di chuyển. Hắn đi tới trước mặt từng vị thần
tử một, liệt kê những việc họ đã làm, bình luận về những thành tích của
họ.
Tất cả văn võ bá quan, hắn đều có thể gọi ra được tên họ, nội thần,
ngoại thần, thậm chí ngay cả thái giám nội thị chưa bao giờ nói rõ tên
mình đứng ở bên lề, hắn cũng có thể nói chuẩn xác tên của từng người, kể được ngày thường bọn họ đã làm tốt những gì, chưa tốt những gì.
Tất cả mọi người đều thừa nhận, không chỉ ở trên đại điện, mà sợ rằng kể cả các những người làm quan ở địa phương, hắn cũng có thể nhớ mặt thuộc tên. Hắn thậm chí còn vừa cười vừa nói, những thần tử nào, đỗ Tiến sĩ
năm bao nhiêu, dường như hắn nắm chắc tất cả, cũng hiểu hết mọi thứ.
Kẻ làm bề tôi, hy vọng lớn nhất chính là việc làm của mình có thể được
người ngồi trên ghế rồng ở vị trí tối cao kia nhìn thấy và khẳng định.
Không thể không nói, đây là một hoàng đế rất ưu tú, một vị hoàng đế giỏi dùng người, lại thấu hiểu dân tình chính là người mà mọi thần tử đều
theo đuổi. Khả năng ghi nhớ siêu phàm của hắn khiến người ta phải bái
phục, mà sự bình dị gần gũi của hắn, lại khiến người ta nảy sinh kính
trọng ngưỡng mộ.
Đây không phải là một vị hoàng đế có thể để bất kỳ thần tử nào dễ dàng che mắt.
Văn võ bá quan khấu đầu, khoảnh khắc này, trong lòng bọn họ đều vui vẻ thành tâm phục tùng.
Cuối cùng, bước chân của Minh Trọng Mưu dừng trước mặt Tạ Lâm.
Đây là vị thần tử khó dùng từ ngữ để miêu tả nhất, lại thêm cả thân phận phức tạp rắc rối của nàng nữa, nhưng, điều này không hề ngăn cản chuyện Minh Trọng Mưu có lời muốn nói với nàng, hoặc nói cách khác, hắn giới
thiệu nàng lại một lần nữa với quần thần, “Tạ Lâm, từng là Thái phó của
Thái tử.”
Minh Trọng Mưu nhìn nàng, nàng không hề ngẩng đầu lên, nhưng hắn biết nàng luôn dõi theo hắn, mọi lúc mọi nơi.
“Cũng là Thừa tướng của trẫm,” hắn khẽ cười, “Cánh tay đắc lực của trẫm.”
Văn võ bá quan lúc vừa nãy còn vô cùng yên tĩnh, thì giờ khắc này lại vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không ngờ trong mắt của bệ hạ, Tạ Lâm lại là
người như vậy.
Nàng là gian thần, là ung nhọt của Đại Sở, là ô dù của đám quan vô lại,
là hòn đá ngáng chân của trung thần, khuôn mặt đáng căm hận đó của nàng
sao lại khiến bệ hạ “kính trọng nhất” được?
Minh Trọng Mưu lại nói tiếp: “Trong mắt các khanh, trẫm là người thế nào?”.
Quần thần không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vậy, tất cả đều cúi đầu không
nói. Bình luận về thiên tử, hoặc là ăn nói hàm hồ, không thì là đại bất
kính.
Minh Trọng Mưu cũng thừa biết bọn họ không biết trả lời sao, bèn nói:
“Trẫm của trước kia, từng vứt bỏ triều chính, sợ rằng các khanh đã nghĩ
trẫm là A Đẩu không phò tá được.
Trẫm của ngày hôm nay, có lẽ đã có được lòng tin của các khanh, nhưng
mười mấy năm sau, một trăm năm sau, trẫm của tương lai thay đổi, các
khanh sẽ nghĩ sao?”.
(A Đẩu không phò tá được: A Đẩu là tiểu tự
của con trai Lưu Bị nước Thục Hán – Lưu Thiện. Lưu Thiện là kẻ ham chơi
ngốc nghếch không có ý chí, dù có Gia Cát Lượng phò tá và dạy dỗ cũng
không nên được nghiệp lớn, cuối cùng dẫn đến sự diệt vong của nước Thục. Ngày nay thường để chỉ những kẻ bất tài, dốt nát, dù có người giúp đỡ
cũng không làm nên trò trống gì.)
Quần thần không trả lời được, lại đành cúi đầu.
“Trong mắt của các khanh, trẫm là người như vậy, nhưng trong mắt của
người khác, e là trẫm lại không phải thế.” Minh Trọng Mưu thong thả nói, “Tai nghe chưa chắc đã là giả, mắt thấy chưa chắc đã là thật, chính là
trẫm.”
Hắn vẫy vẫy tay với Lại Xương, ông ta biết làm tốt sẽ được lợi, liền sai người hầu bưng nước sạch đã được chuẩn bị sẵn từ trước tới cho bệ hạ.
Lúc này, tâm tình của Lại Xương cũng rất phức tạp, nhưng lúc chậu nước
được bưng lên, đột nhiên ông ta lại cảm thấy, có lẽ thế này sẽ tốt hơn.
Vì thế văn võ bá quan được tận mắt chứng kiến hoàng đế của bọn họ dùng
nước thấm ướt đường viền trên má, sau đó bóc lớp mặt nạ ra, để lộ ra
phía dưới một khuôn mặt hoàn toàn khác.
Một khuôn mặt anh tuấn, một vẻ đẹp thanh tú.
Cứ như thể là hai người khác nhau.
Có người nghi ngờ lẽ nào bệ hạ bị treo đầu dê bán thịt chó, nhưng có một vài lão thần dựa vào ấn tượng năm xưa chứng thực: “Trước kia khuôn mặt
của bệ hạ đúng là như vậy, nhưng không biết vì sao lại thay đổi thành
dáng vẻ vừa nãy, chúng thần không phát hiện ra, thật đúng là thiếu ý
thức của kẻ làm thần tử.”
Sự thật về khuôn mặt được giấu kín dưới lớp mặt nạ của hoàng đế Vạn Triệu, dường như đã khiến mọi người choáng váng đầu óc.
Giống như thấy hoa trong sương, cảm giác không thật chút nào. Tuy bọn họ rất ít khi nhìn thẳng vào thánh nhan, nhưng khuôn mặt của bệ hạ, đã in
sâu vào trong suy nghĩ từ lâu. Không ngờ là, bệ hạ lại giấu mặt thật
dưới lớp mặt nạ.
“Đây là khuôn mặt hoàn toàn khác,” Minh Trọng Mưu khi không còn dán mặt
nạ nữa cảm thấy vô cùng thoải mái, “Lẽ nào các khanh cho rằng, một người thay đổi khuôn mặt, thì sẽ không còn là người đó nữa, hoàng đế thay đổi khuôn mặt, thì không nên ngồi ở hoàng vị nữa?”.
Không ngờ hắn sẽ nói những lời như thế, nên tất cả đều giật mình hoàng
sợ, vội vàng đè nén cơn chấn động trong lòng xuống cúi đầu nói: “Chúng
thần không dám.”
“Trẫm đương nhiên biết các khanh không dám,” Minh Trọng Mưu hài lòng mỉm cười, nhưng sau đó hắn đột nhiên quay ngoắt lại nói, “Nhưng trẫm biết
có người dám!”.
Quần thần cả kinh, đều vội cúi đầu, không muốn mình là “người dám nghi ngờ bệ hạ”.
“Trẫm từng nói, mắt thấy chưa chắc đã là thật, tai nghe chưa chắc đã là
giả, tất cả chỉ dựa vào thị lực nhìn xa trông rộng của mình mà võ đoán
hết thảy mọi việc, giống như là đối với trẫm, khuôn mặt của trẫm khác
đi, nhưng trẫm vẫn là trẫm, không phải là ai khác.” Minh Trọng Mưu nhìn
Tạ Lâm, ánh mắt toát lên vẻ ấm áp, “Trẫm kính trọng Tạ Lâm, là vì nàng
ấy thực sự đáng để trẫm kính trọng. Các thần tử của trẫm, các khanh đều
là trụ cột của trẫm, nếu như nhìn thấu đáo mọi việc, thì sẽ đoán ra ngay tại sao Tạ Lâm lại làm vậy.”
Mọi người nghe hắn nói thế, bất giác ngẩn ra, ánh mắt của bọn họ rơi
trên người Tạ Lâm. Bệ hạ giờ lại đang muốn sửa lại án xử sai cho nàng,
nhưng nàng thủy chung không hề ngẩng đầu lên, vẫn cứ không màng hơn thua như trước.
Bọn họ đột nhiên hiểu ra tại sao một người như vậy, lại làm những chuyện như thế, cái cảm giác không hòa hợp sâu sắc ấy là từ đâu mà ra.
Sống lưng nàng luôn thẳng tắp, như thể không có gì có thể đốn ngã được,
niềm tin của nàng quá sâu nặng, như thể không gì xuyên thủng được.
Vừa rồi Úy Trì Chính chất vấn Tạ Lâm, nàng thừa nhận toàn bộ, bất luận
đối phương nói gì, cho dù là những tội danh chụp mũ vô lý, nàng đều nói
“phải”, giống như nàng đã dự liệu từ trước rồi.
Dự liệu từ trước rồi ư? Quần thần ngẩn ra, có vài người tỉnh táo, lập tức hiểu ra, mọi thứ dần dần sáng tỏ.
Minh Trọng Mưu lại nói: “Nếu che giấu cũng bị coi là một cái tội, vậy
thì trẫm phải bị phạt đầu tiên.” Hắn đang ám chỉ việc mình đeo mặt nạ
che đi khuôn mặt thật.
Mọi người cuống quýt khấu đầu: “Bệ hạ nặng lời rồi, chuyện này ngàn vạn lần không thể được.”
Cuối cùng Tạ Lâm cũng ngẩng đầu lên.
Nàng ngẩng lên không phải vì thoát khỏi tội danh, mà là do quá lo lắng.
Minh Trọng Mưu nói như vậy, có thể có lý của hắn, nhưng âm mưu làm gian
thần của nàng, cũng chính vì vậy mà coi như sụp đổ.
Tiên đế muốn nàng trở thành Thừa tướng, vốn dĩ là để diệt cỏ tận gốc,
nhưng hiện giờ nếu nàng còn sống, sợ rằng sẽ đại diện cho việc phe gian
thần sẽ tiếp tục tồn tại, điều này khác hoàn toàn so với ý định ban đầu
của nàng và Tiên đế.
Đó không phải là kỳ vọng của nàng.
Sau đó Minh Trọng Mưu lại nói với nàng, “Nước trong quá thì không có cá. Phe trung thần ngồi vững rồi, trẫm cần có phe gian thần để họ khống chế lẫn nhau. Có lẽ Tiên đế đã nghĩ đến những ung nhọt của Đại Sở, nhưng
suy nghĩ của Tiên đế lại khác với trẫm.”
“Nàng yên tâm, trẫm nhất định sẽ khiến nàng được nhìn thấy cảnh tượng bách tính Đại Sở an cư lạc nghiệp, vui vẻ thái bình.”
“Trẫm, là một mình quân.”
Đây chính là thuật Đế vương nàng từng dạy hắn, nhưng hắn lại học một hiểu mười.
Suy nghĩ của hắn cao hơn một bậc so với suy nghĩ không tính mà thành của nàng.
Vậy là, hoàng đế Vạn Triệu xem như đã thật sự xuất sư rồi.
Năm Vạn Triệu thứ ba, tất cả tội lỗi của Thừa tướng Tạ Lâm đã được rửa
sạch, thoát khỏi cái danh gian thần. Tuy nhiên Thượng thư bộ Binh Úy Trì Chính lại can, nói rằng nếu phe gian thần biết được việc mình bị Tạ Lâm lợi dụng như vậy, e rằng sẽ lật lọng tráo trở, khiên Tạ Lâm rơi vào
tình cảnh nguy hiểm. Bệ hạ cũng cho rằng rất phải, nên đã lôi một vài
tên gian thần trong đám Chân Mộc ở bộ Hộ ra chém đầu ở ngọ môn, coi như
giết gà dọa khỉ, để đám gian thần không dám hành động tùy tiện nữa.
Tháng Mười cùng năm, bọn Mặc Nhi quay trở về phủ Thừa tướng. đầu xuân
năm sau, Khởi La và Nghiêm Quán về lại quê cũ, tới thăm Tạ Lâm.
Bắt đầu từ năm mới, Tạ Lâm không hỏi đến chuyện triều chính nữa, ban đầu là do Sử Đạt Thượng thư bộ Lại đã làm thay vị trí Thừa tướng, đến năm
Vạn Triệu thứ năm, Sử Đạt lui về làm Thượng thư bộ Lại, Tạ Lâm từ chức
Thừa tướng, phủ Thừa tướng đổi tên thành “Tạ phủ”, chức Thừa tướng giao
cho người không có kinh nghiệm là Trầm Hòa Anh đảm nhận, có thể nói là
một bước lên mây, một sớm lên trời.
Tháng Tám, Tạ Lâm lại sinh thêm một bé trai.
Hoàng tử cả tên là Thịnh Bình, hoàng tử thứ tên là Thế An, có nghĩa là “Thịnh Thế Bình An”.
Năm Vạn Triệu thứ năm, con gái của Sử Đạt là Sử Hồng Dược và Thừa tướng
Trầm Hòa Anh tình đầu ý hợp, trai gái gái sắc, chuyện hôn nhân gập ghềnh của Sử Hồng Dược, cuối cùng đã êm đẹp.
Năm Vạn Triệu thứ bảy, Minh Trọng Mưu có thêm một cô công chúa, đặt tên
là “Vĩnh”, có nghĩa là “vĩnh thành” hàm ý trong đó không cần nói cũng
biết, vì Tạ Lâm lúc sinh công chúa đã hơn ba mươi tuổi, nên Minh Trọng
Mưu vô cùng yêu quý cô bé.
(Vĩnh thành có nghĩa là thành công mãi mãi, thành tựu lâu dài.)
Minh Trọng Mưu không hề thất hứa.
Sử sách của Đại Sở cho đến tận đời sau, vẫn luôn ca ngợi những năm Vạn
Triệu đã gây dựng lên một đất nước phồn vinh bách tính an cư lạc nghiệp
chưa từng có trong lịch sử Đại Sở.
Nhưng trong sử sách lại không hề nhắc đến một chữ nào liên quan tới “Tạ
Lâm”. Không phải là không thể, mà là không muốn. Từ năm thứ nhất cho đến năm thứ năm, hoàng đế Vạn Triệu không hề có Thừa tướng phò tá đã trở
thành nghi án thứ nhất trong lịch sử, khiến hậu nhân thêu dệt đủ mọi lời đồn. Vị trí Hoàng hậu của hoàng đế Vạn Triệu hoàn toàn bỏ trống, mẫu
thân của Hoàng thái tử không rõ ràng, trở thành nghi án thứ hai.
Tuy nhiên dã sử lại có ghi chép về cuộc đời đầy màu sắc thú vị của Tạ
Lâm, lại có sách truyền lại cho đời sau, bách tính có người tin là thật, có người tin là giả. Nhưng cứ hễ kể đến chuyện của Tạ Lâm, tất cả đều
sẽ ngồi im, rửa tai lắng nghe, nghe xong lập tức đập bàn, chép miệng
thán phục, nghĩ đến một ngày, nếu mình rơi vào hoàn cảnh đó, cũng ngồi ở vị trí ấy sẽ làm như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ biết âm
thầm bội phục. Vì thế những cô gái học theo tấm gương ấy tham gia thi cử rồi tranh chức Thừa tướng, hoặc có tính tình cương liệt, đều được gọi
bằng cái tên đáng tự hào là “Tạ Lâm thứ hai”.