Buổi trưa hai vợ chồng cùng nhau dùng cơm, Man Tiểu
Nhu quyết định rèn sắt thì rèn lúc còn nóng, muốn nhanh chóng chỉnh người.
“Ừm?”
“Chúng ta có phải có cái gì gọi là binh khí đồ hay
không? Cái đó có lợi ích gì?” Trước đem sự tình hỏi rõ ràng.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?” Con ngươi đen
của Sở Hòa Khiêm nổi lên gợn sóng, đồng mâu co rụt lại.
“Chính là tò mò hỏi một chút, không thể nói sao?”
Không thể nói cũng đúng, nếu tên đáng ghét kia muốn món đó như vậy, như thế
chắc chắn vật đó rất quan trọng.
Chẳng qua nàng lại có vẻ phiền toái, không có binh khí
đồ để làm mẫu, làm sao có thể giả mạo một quyển binh khí đồ khác đưa cho hắn.
“Không có gì không thể nói, binh khí đồ đối dân chúng
bình thường căn bản vô dụng, đó là quân đội mới cần dùng đến, ghi lại mỗi doanh
trại của quân doanh, mỗi binh lính sử dụng binh khí gì, ưu khuyết điểm, còn có
đúc binh khí cùng với thủ pháp sữa chữa, giống như bí kíp trong kinh doanh.”
Man Tiểu Nhu gật gật đầu. Đối với dân chúng bình
thường vô dụng? Vậy tên đáng ghét kia muốn cầm làm cái gì? Điểm ấy nàng nghĩ
như thế nào cũng tưởng không ra, muốn đúc ra đao kiếm đánh nhau, chẳng những
phải có sư phó đúc kiếm, còn phải có quặng sắt mới thành, nhưng tất cả những
quặng sắt này đều đã bị triều đình khống chế dân chúng bình thường làm sao mơ
đến chuyện đó.
“Nghe nói Lý gia gần đây có tìm ra được một ngọn núi
có quặng sắt, sẽ đưa về triều đình. Lý gia ngày sau có thể bước vào nghề nghiệp
đúc binh khí, lợi ích khổng lồ như vậy, Lý gia rục rịch, nên mới tới Sở phủ đến
làm khách, cũng là muốn cùng Sở phủ học tập một ít tri thức binh khí.” Sở Hòa
Khiêm từ từ trả lời những thắc mắc trong đầu nàng.
Này vừa nghe, nàng bừng tỉnh đại ngộ. Căn cứ theo lời
của Hòa Khiêm nói như, khó trách tên đáng ghét kia muốn nàng trộm binh khí đồ,
Lý gia hiện tại là không có tài liệu, nhưng không có kỹ thuật, nếu có thể trộm
được binh khí đồ của Sở gia, bọn họ chỉ cần là có thể mời một đám thợ rèn, căn
cứ theo binh khí đồ ghi lại đúc ra vũ khí, đến lúc đó là có thể đem khối bánh
lớn binh khí này cướp đi.
Tốt, tên đáng ghét kia chẵng những ngu ngốc mà còn
tham lam, muốn đem khối bánh lớn này nuốt vào, hừ, tưởng bở sao!
Nhưng triều đình cũng không khả năng vô duyên vô cớ
đổi binh khí của Sở gia, tên đáng ghét kia chăng lẽ thu mua người nào trong
triều đình sao? Cũng không đúng, việc này liên lụy lớn như vậy, hắn cũng không
có khả năng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để thu mua một việc chưa nắm chắc
phần thắng, rốt cuộc là vì sao muốn làm như vậy?
“Quá mấy ngày tới, là lúc triều đình kiểm tra binh
khí, đồng thời cũng sẽ mở ra hai danh sách cho dân chúng, tuyển thêm thương gia
phụ trách chế tạo binh khí, Sở gia cùng một chú kiếm thế gia khác, bao nhiêu
năm nay đều độc chiếm trong lĩnh vực này.” Sở Hòa Khiêm tiếp tục nói.
Nghiêng đầu, nhìn hắn một cái, Man Tiểu Nhu nhíu mày,
“Huynh thật sự là hiểu biết muội” Nàng có nghi hoặc gì, chưa kịp hỏi hắn liền
lập tức có thể trả lời, ai nha, trượng phu thật đúng là thần thông quảng đại,
chuyện gì đều biết rõ ràng rành mach nha.
“Đây là đương nhiên, nàng là nương tử của ta, phỏng
đoán tâm ý của nàng là trách nhiệm vi phu phải làm.” Hắn cười gật đầu, vẻ mặt
ôn hòa hiền lương.
Tà nghễ nhìn hắn, nàng quyết định chờ sau khi giải
quyết hoàn toàn tên đáng ghét kia, sẽ đến lãnh giáo cùng trượng phu một chút.
Trong phủ này nhất định có hắn xếp vào cơ sở ngầm, nếu
không, chuyện buổi sáng nàng cùng tên đáng ghét kia bàn luận, hắn làm sao có
thể biết được rõ ràng đến như thế?
Thật sự là tặc!
“Binh khí đồ có thể cho muội mượn nhìn xem sao?” Muốn
binh khí đồ sao? Không có vấn đề, chính là cầm, Lí Thiếu Vũ trăm ngàn lần không
cần hối hận!
“Dạ, tiểu nhân tuân mệnh.” Biểu tình trên mặt hắn tràn
ngập ác ý, nếu thê tử hắn muốn dạy cho đối phương một trận nên thân, đương
nhiên hắn cũng sẽ giúp một tay giúp vui rồi.
Nhìn thấy bộ dáng hắn như thế, Man Tiểu Nhu cười hì hì
gắp đồ ăn cho hắn, “Việc này tự muội giải quyết, huynh ở bên cạnh chờ xem.” Mặc
kệ hắn lợi hại như thế nào, đây cũng là ân oán riêng tư của nàng, muốn báo thù
năm đó hắn hối hôn nàng.
“Dạ.” Sở Hòa Khiêm nhíu mày, đôi môi mỏng hé ra, ăn
luôn thức ăn nàng đưa đến bên miệng, một tay giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve trên
đỉnh đầu của nàng, dung túng thê tử đang làm chuyện ác mà không chút cảm thấy
có lỗi.
Lật xem cái gọi là binh khí đồ, Man Tiểu Nhu gật gù một
chút, cả một đám rừng rậm rạp nàng nhìn xem không hiểu gì hết, như thế nào có
thể làm một phần giả đưa cho người ta? Hơn nữa không phải binh khí đồ sao? Kết
quả không phải một miếng da thuộc mà là một quyển!
Suy nghĩ một hồi lâu, bỏ lại bản bí kíp thật dày kia,
đứng dậy đi tìm đồng bạn.
Một lát sau sau, nàng dẫn hai đồng bạn cùng nhau trở
lại trong phòng, ba người đồng thời nở nụ cười tặc vô cùng.
“Nhị tẩu, nghe nói nhà của tỷ cũng chuyên về đúc kiếm,
bản binh khí đồ này tỷ xem thử có hiểu không?” Đem binh khí đồ đưa cho nhị tỷ,
Man Tiểu Nhu nhìn minh hữu.
Muốn tìm minh hữu, đương nhiên cũng phải đem sự tình
từ đầu đến cuối nói cho các nàng, hai vị con dâu của Sở gia đương nhiên cũng
muốn bảo vệ cho người trong nhà, và một nửa lý do còn lại là vì quá rảnh rỗi
thôi.
Nhị thiếu phu nhân gật đầu, lật những trang sách.
“Những chuyện này đối với ta mà nói không thành vấn đề, muội tính làm như thế
nào?” Con dâu thứ hai của Sở gia cũng xuất thân từ một chú kiếm thế gia, thứ
này đối nàng mà nói, đơn giản tựa như ăn cơm.
Man Tiểu Nhu mím môi cười, “Hắn nói muốn binh khí đồ,
chúng ta đây liền cho hắn một quyển đi.”
Hai vị tẩu tử đối mặt nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng
nhau cười trộm, “Được, vậy giao cho chúng ta đi!”
“Nhờ các tỷ rồi.”
Từ hôm đó trở đi, ba vị thiếu phu nhân của Sở gia, năm
ba ngày lại tụ hội cùng nhau, ở trong thư phòng tiến hành đại sự của các nàng,
có khi thậm chí bàn việc đến đêm đã khuya còn không trở về phòng, tướng công
đều phải tự thân xuất mã tới bắt trở về.
Nửa tháng sau.
Gió thổi giần giật trong đêm đen tĩnh mịch, trên bầu
trời tối đen không có một ánh sao, đây là một buổi tối thích hợp làm chuyện
xấu.
Trên hành lang tối đen như mực, một ánh đèn lập lòe
trong bóng tối, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn hoa đăng, ẩn ẩn chiếu ra bóng
người, một lớn một nhỏ, hai người tựa hồ đang nói nhỏ cái gì.
“Ngươi xác định cái này là binh khí đồ?” Bóng đen cao
lớn hạ giọng hỏi.
Dáng người nhỏ nhắn kia khẩn trương nhìn xung quanh,
gật gật đầu, “Cái này là ta lợi dụng lúc Hòa Khiêm đi tắm rửa trộm lấy.” Cầm
binh khí đồ bàn tay nhỏ bé run rẩy.
Cái bóng to lớn kia vốn dĩ còn có điểm hoài nghi, thấy
bộ dáng nàng lo lắng sợ hãi, thế này mới tin, tâm vui vẻ, chạy nhanh đoạt lấy
vật nàng đang cầm trên tay.
“Đợi chút, còn ta thì sao?” Dáng người nhỏ bé nắm lấy
chéo áo hắn, sốt ruột hỏi.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọc hoa đăng, từ trong lòng
lấy ra một sấp ngân phiếu. “Nơi này có năm ngàn lượng, có lẽ đã đủ cho ngươi
dùng đến cuối đời, ngươi cũng nhanh tìm cơ hội rời đi. Ngày mai ta cũng sẽ rời
khỏi phủ”
“Đợi chút, lúc trước không phải nói như thế!” Không
đưa tay tiếp nhận, thân hình nhỏ nhắn không chịu buông hắn ra.
Dùng sức rút về cánh tay của mình, không khách khí đẩy
mạnh một cái, “Tránh ra, năm ngàn lượng cho ngươi còn chưa đủ!”
Hắn vốn dĩ cũng muốn nữ nhân xinh tươi mơn mởn này,
nhưng nếu làm như thế chẳng phải báo cho Sở gia biết là hắn trộm binh khí đồ
sao, dù sao về sau muốn dạng nữ nhân như thế nào còn sợ không có sao?
Thân thể nhỏ bé vấp chân một cái yếu đuối ở trên đường
hành lang, “Ngươi, ngươi làm sao có thể như vậy...” Thấp giọng khóc nức nở.
Nói cho hết lời, đưa bảo bối kiếm tiền nét vào trong
lòng, cũng không thèm nhìn tới nàng liếc mắt một cái, xoay người liền ly khai.
Đợi cho hắn đi xa, một chổ khác trên hành lang xuất
hiện hai ánh đèn khác, hai bóng dáng nhỏ nhắn khác cũng xuất hiện, vội vàng
chạy đến người bị ngã xuống đất.
“Tiểu Nhu, muội không sao chứ?” Đem đèn lồng giơ lên
cao, đại thiếu phu nhân vội vàng hỏi.
Nàng phun thè lưỡi, “Không có việc gì.” Nhị tẩu vươn
tay đem nàng kéo đến, nàng cúi đầu vỗ vỗ tro bụi trên người.
“Cái tên họ Lý kia thực quá đáng, dám động thủ đẩy ngã
muội.” Mới vừa rồi lúc hắn động thủ, các nàng đang tránh ở góc hoảng sợ.
Man Tiểu Nhu hừ lạnh một tiếng, “Không có vấn đề gì,
dù sao chuyện chúng ta làm với hẳn cũng không tốt lắm.” Nàng là người thực tôn
trọng ăn miếng trả miếng.
“Cũng đúng.” Nhị thiếu phu nhân vuốt cằm. Vốn dĩ các
nàng cũng cảm thấy việc các nàng làm có điểm hơi quá đáng một chút, nhưng bây
giờ nhìn thấy tính tình của tên họ Lý kia thì không quá đáng chút nào.
“Đều đã trễ thế này, chúng ta mau trở về phòng đi, nếu
ba nam nhân bọn họ phát hiện liền nguy to.” Đại thiếu phu nhân nhìn sắc trời,
nhắc nhở một tiếng.
Ba người cầm đèn lồng, đều tự tản ra trở lại phòng của
mình.
Trở lại trong phòng, Man Tiểu Nhu cởi áo choàng đặt ở
trên bức bình phong, trên đó cũng có một áo khoác của Sở Hòa Khiêm, theo bản
năng nhìn thoáng qua, xoay người định đi về phòng, bất chợt dừng chân lại một
chút, lại lui trở lại bình phong nhìn thử.
Đôi mắt đẹp cẩn thận nhìn chằm chằm vào áo khoác của
Hòa Khiêm, chỗ vạt áo này... Nàng sờ sờ, là ẩm ướt? Ngay cả những giợt sương
ban đêm cũng còn đọng lại trên vai áo, là vừa dính vào.
Nhìn vào trong phòng liếc mắt một cái, nàng cúi đầu
nhìn xuống chung quanh, trên sàn nhà thật sự sạch sẽ, đều không có một vết tích
nào, Man Tiểu Nhu cười. Lần này bắt được huynh rồi nhé!
Đem áo khoác để trên tay, nàng đi vào trong phòng,
liếc mắt một cái liền nhìn đến người đang nằm ở ngủ trên giường, che môi cười
khẽ, từ từ nhẹ bước đến bên giường ngồi xuống.
Cầm trên tay nho sam, một góc tay áo có chút tổn hại,
những sợi chỉ đã bị bung ra, vốn dĩ đang muốn nói chuyện môi ngậm chặt lại, sau
đó bước đến trước gương đồng, lấy kim se chỉ luồn kim, cẩn thận đem chổ bị rách
vá lại.
Một bóng dáng to lớn bao trùm lại đây, ngước mắt lên
nhìn sau đó lại cuối xuống may tiếp “Huynh còn chưa ngủ?”
Nửa người trên để trần, Sở Hòa Khiêm nghiêng thắt lưng
“Ta đang ở chờ nàng trở về.”
Cũng không che dấu một chút nào nha! “Hừ, trễ như vậy
mới vào phòng, huynh không hỏi muội đi đâu sao?” Bình thường nếu nàng qua giờ
đi ngủ còn không có trở về phòng, hắn sẽ bắt đầu truy tìm nàng toàn bộ trong
ngoài của Sở phủ.
Khóa ngồi ở phía sau nàng, hắn lười biếng tựa đầu vào
bên gáy nàng, đem sức nặng cả người đặt ở trên người nàng, “Không phải đi lấy
tiền sao?” Nói chuyện hơi thở thổi nhẹ vào lỗ tai nàng.
Nàng cúi đầu đem đầu sợi chỉ cắn đứt, sau đó thu dọn
quần áo, một tay đụng phải phía sau, hài lòng nghe được âm thanh suýt xoa của
hắn, quay đầu lại theo dõi hắn, “Cũng không lo lắng muội chạy trốn, chuyện của
Lý gia, huynh có việc không muốn nói với muội đúng không?”
Nhún nhún vai, hắn cười khẽ, “Chuyện nàng biết, ta
cũng biết, chuyện ta biết nàng hoàn toàn không biết.”
Nàng có điểm nghe không hiểu, “Huynh biết chuyện gì mà
muội không biết?” Mọi chuyện trước kia khi nàng nghe hắn nói, còn có chuyện gì
nàng không biết sao?
“Lý gia không chỉ muốn cướp đi chuyện kinh doanh của
Sở Gia, ngay cả những quan chức kia cũng muốn tranh giành.” Chuyện trên thương
trường có cái gì có thể giấu giếm được hắn?
Sự tình không đơn thuần như nàng tưởng vậy, “Triều
đình có người của Lý gia?” Nếu không có nguyên nhân này làm sao có thể một tầng
lại một tầng thu mua quan viên? Chỉ là thu mua những quan viên đó cũng đủ để
tán gia bại sản.
“Hiện tại, bất chính là thiên hạ của Lý gia sao? Tuy
rằng quan hệ huyết thống phi thường mỏng manh, nhưng triều đình bè phái vây
cánh quân sĩ tướng lãnh, cho dù thân thuộc ít nhưng liên quan đến họ đương
nhiên cũng phải nể mặt mũi của họ. Sở Hòa Khiêm không che dấu bản tính, ở trước
mặt tươi cười tà tứ đến cực điểm.
Man Tiểu Nhu rụt rụt bả vai, nụ cười này thực làm cho
người ta có điểm chịu không nổi! Chà xát đôi bàn tay vào nhau, “Thì ra học có
chút quan hệ với hoàng thân quốc thích như vậy, nhưng đây là binh khí, liên
quan đến quốc gia đại sự, bộ binh thượng thư cũng không có khả năng tùy ý thay
đổi?” Khó trách tên đáng ghét kia hoàn toàn không hề sợ hãi, thì ra muốn dựa
vào chút liên hệ huyết mạch làm chổ dựa dẫm.
“Lại sợ hãi ta như vậy sao?” Hắn nhìn thẳng nàng hỏi.
Nàng thở dài, một tay đặt nhẹ lên cánh tay của hắn,
sau đó... Dùng sức nhéo thật mạnh.
“Tại sao muội phải sợ hãi? Lúc trước ta gả cho chàng,
hoàn toàn là do mưu kế của huynh bày ra, đúng không? Huynh đó, tính tình trước
sau không đồng nhất, muội đã quen rồi.” Đã nhìn hắn lâu đến như vậy, còn phải
sợ cái gì vậy?
Sở Hòa Khiêm ngửa đầu cười to, “Hết thảy đều là chính
nàng cam tâm tình nguyện, ta cũng không có ép buộc nàng.” Kiềm chặt đôi bàn tay
nàng ở bên hông đang định rút lui, nhất cử nhất động của nàng, đều chứng tỏ
nàng không chán ghét bản tính thật sự của hắn, chỉ là đáy lòng của hắn vẫn còn
một chút vướng bận, nàng vẫn chưa hiểu rõ hết ẩn ý trong lời nói của hắn…
“Là huynh giở trò!” Man Tiểu Nhu tức giận lấy tay đánh
hắn. Như vậy còn gọi không bức? Thật sự là lương tâm ái muội nói chuyện ma quỷ.
“Huynh thật sự không lo lắng muội sẽ chạy theo Lí
Thiếu Vũ?” Bộ dáng hắn hoàn toàn không có biểu hiện gì, làm cho đáy lòng của
nàng có chút không vui.
“Không lo lắng.”
Chu miệng lên, càng nghe càng
tức giận, giơ tay lên tiếp tục đánh vào trong ngực hắn. Không lo lắng thì thôi,
ai cần chứ!
“Coi chừng đau tay.” Sở Hòa Khiêm bắt lấy cánh tay
đang đánh của nàng, “Nếu nàng thực sự muốn đi cùng hắn, giết hắn không phải là
được sao?” Thản nhiên nói xong, trong lời nói có chút khủng bố, sau đó thổi nhẹ
hơi thở ấm nóng của hắn mấy lọn tóc rối của nàng.
Man Tiểu Nhu dừng tay lại.
Lời hắn nói thật đáng sợ, nhưng nàng cũng rất vui vẻ,
ngẫm lại, nếu là không lo lắng, làm sao có thể đi theo phía sau nàng nhìn lén?
“Huynh thật là gian xảo, khó trách mọi người trong nhà
đều sợ đắc tội huynh.” Ngoài miệng mắng như vậy, tức giận trong mắt đã bị lời
nói của hắn làm mềm hẳn đi.
Hắn không đáp lời, nhìn khuôn mặt nàng giận đến đỏ
bừng, cười đến thực vui vẻ.
Lần sau! Tiếp theo nàng nhất định phải tìm cơ hội trả
đủa hắn.
Những ý định trong đầu nàng luôn hiện lên ánh mắt, đều
bị Sở Hòa Khiêm nhìn thấu tất cả. Nàng dường như đã quên một chút, lúc trước
cha nàng có ký khế ước bán mình cho hắn, cho dù nàng có cánh, cũng không bao
giờ bay thoát khỏi lòng bàn tay của hắn nha.
“Huynh tại sao lại không có một chút lo lắng nào?”
Theo lý mà nói, đáng ra hắn cũng nên khẩn trương một chút? Dù sao nghề nghiệp
của Sở phủ vẫn dựa vào buôn bán binh khí cho triều đình mà sống, tất cả những
thủ hạ của vọ họ cũng lấy việc đúc binh khí làm kế sinh nhai.
Biết ý tứ này của nàng không giống như mới vừa rồi, Sở
Hòa Khiêm nói: “Nếu việc kinh doanh là chuyện đơn giản như vậy, thì thương
trường này đâu còn gì thú vị để đùa nữa, lúc nàng làm binh khí đồ giả, nàng đã
viết gì trong đó?” Không nói tỉ mỉ rõ ràng, hắn chuyển đề tài hỏi sang chuyện
khác.
Nhìn mặt hắn, cái miệng nhỏ nhắn chu lên mím mím lại,
đôi mắt chuyển một vòng, cuối cùng nhún nhún vai. Quên đi, dù sao nàng cũng
không muốn biết công việc rắc rối này, nếu hắn đã biết, thôi thì cứ giao cho
hắn xử lý đi.
“Muội không biết, là nhị tẩu làm ra binh khí đồ giả,
dường như tỷ ấy nói, mỗi một phó binh khí cùng với lời diễn giải đều có động
chút tay chân, nghe tỷ ấy nói, những binh khí này lúc mới rèn ra sẽ vô cùng
cứng rắn, chẳng qua......”
Sở Hòa Khiêm nói tiếp: “Vũ khí quá mức cứng cỏi cũng
vô dụng, chỉ cần bị ngoại lực va chạm, lập tức liền biến thành sắt vụn.” Phương
pháp này quả thực chỉ có nhị tẩu mới có thể nghĩ ra.
“Nhưng thợ rèn sẽ không phát hiện sao?” Chỉ cần là sư
phó có kinh nghiệm, đương nhiên sẽ tìm ra chỗ mâu thuẫn?
“Đừng xem thuòng nhị tẩu, tài năng thiên phú của tỷ ấy
về binh khí cũng không thua kém gì người trong nhà đâu, chỉ là tỷ ấy không
thích đi con đường này, trên binh khí đồ thậm chí cũng có chút công lao cống
hiến của tỷ ấy.” Sở Hòa Khiêm giải thích.
“Thì ra là thế.” Man Tiểu Nhu tâm tình đã nhẹ nhõm,
mọi chuyện chắc chắn sẽ y theo đùng như kế hoạch của nàng.
Tên họ Lý, lần này chết chắc rồi.
“Huynh mỗi ngày đều mang bộ mặt cười giả dối này,
không cảm thấy mệt sao?” Xoa bóp mặt hắn. Hắn cười như vậy, làm người trong nhà
sợ hãi.
“Có một chút.” Hắn thật thà gật đầu.
“Huynh...” Giận hắn không được, nàng bước lên cắn mặt
hắn.
Sở Hòa Khiêm triển khai ôm ấp, vô cùng nhiệt liệt đáp
lại nhiệt tình của nàng, con sơn dương nhỏ chủ động câu dẫn hổ, con hổ lớn như
hắn làm sao có thể buông tha mỹ vị đã dâng đến miệng.
“Đợi chút, đợi chút, muội không phải muốn... ưm, ưm,
ưm!” Man Tiểu Nhu giãy dụa muốn từ vòng tay ôm ấp của hắn đứng dậy, nhưng không
còn kịp rồi.
Rẹt! Tiếng quần áo bị xé rách truyền đến.
“A, quần áo của muội... ưm...” Kế tiếp, nàng đã không
rảnh để quan tâm thương tiếc đến quần áo của chính mình.
Từ khi nàng nhận biết được bộ mặt thật của người nào
đó, đương nhiên người nào đó càng không kiêng nể gì hoàn toàn đem bộ dáng ác
liệt của hắn bày ra đối với người nhà.
Những ngày bình yên như thế, cứ bình thản trôi qua… Cứ
như vậy qua hơn nửa tháng, chuyện tốt mà vị con dâu của Sở gia làm rốt cục đã
tìm tới cửa.
Hôm nay, Man Tiểu Nhu đang theo quản sự thương lượng
vấn đề quản lý nhóm nô bộc, phía trước đại sảnh truyền đến thanh âm ầm ỹ, thanh
âm ồn ào kia, huyên náo đến mức truyền đên thư phòng của bọn họ đều nghe thấy
được.
Cùng Phúc quản sự nhìn nhau liếc mắt một cái, “Sao lại
thế này?” Nàng hỏi.
“Để tiểu nhân đi xem, Ngũ thiếu phu nhân chờ một lát.”
Hắn xoay người rời khỏi thư phòng.
Man Tiểu Nhu ngồi ở trong thư phòng một mình, cúi đầu
nhìn kỹ những thứ ghi trên sổ sách, sổ sách hỗn loạn rốt cục chậm rãi trở về
bình thường, cũng không tái xuất hiện một ít bản vẽ kỳ quái.
“Ngũ thiếu phu nhân, Ngũ thiếu phu nhân.” Phúc quản sự
vừa đi đã quay lại vội vàng việc việc chạy về đến.
Hắn kêu vừa vội lại bối rối, nàng nhanh chóng đứng dậy
đi tới cửa, “Xảy ra chuyện gì?” Nàng đứng ở chỗ này, có thể nghe thấy dường như
có người đang rống to kêu to.
Phúc quản sự lau mồ hôi giữa trán, “Ngũ thiếu phu
nhân, người của Lý gia ở Tế Nam đến,
còn dẫn theo vài tên hung thần ác sát! Đang ồn ào muốn gặp người.” Mới vừa rồi
ở đại sảnh không khí thật sự như nổi lửa, Lý gia mang người đến thậm chí còn
đập phá đồ vật trong đại sảnh.
Dọa chết người, giờ phút này trong phủ ngoài Ngũ thiếu
phu nhân ra, mọi người còn lại đều đi vắng, như thế này nên làm sao bây giờ?
Đôi mi thanh tú nhẹ chớp. Như thế mới vui, nàng không
nghĩ tới tên kia lại chọn thời gian vào lúc này, vừa vặn chọn ngay lúc mọi
người cũng không ở trong phủ! Dừng tay lại, lúc này trong đại sảnh không chỉ có
một tiếng la hét, còn mang theo tiếng kêu của nhóm hạ nhân.
“Ngũ thiếu phu nhân, bọn họ chính là đang tìm ngài,
ngài đừng nên ra, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu?” Phúc quản sự không biết
là đây là một cái ý kiến hay.
“Không sao đâu, hộ vệ trong phủ hẳn là đi qua ngăn
lại, bọn họ ở đây, họ Lý không dám làm gì ta đâu, ngươi nhanh đi thông báo cho
Ngũ thiếu gia trở về.” Man Tiểu Nhu cũng không lo lắng chuyện này, khoát tay
áo, thong dong đi đến đại sảnh.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, đáy lòng của Phúc quản sự
thật sự cảm thấy bất an. Nếu Ngũ thiếu phu nhân ra chuyện gì, da hắn khẳng định
sẽ bị Ngũ thiếu gia lột xuống dưới! Vội vàng chạy nhanh, phóng đi tìm Ngũ thiếu
gia trước.
Man Tiểu Nhu vừa đi đến bên ngoài đại thính, liền nhìn
thấy vài nha hoàn vẻ mặt sợ hãi đứng ở cửa không dám đi vào, mà bên trong còn
liên tục truyền đến thanh âm vỡ tan của đồ vật, cùng với hộ vệ trong phủ giận
đỏ mặt.
Cười trộm một chút, có thể thấy được, Lí Thiếu Vũ nhất
định tổn thất thảm trọng, bằng không, hắn làm sao có thể đi đến đây phát hỏa
như vậy, thật sự là trừng phạt đúng tội.
“Ngũ thiếu phu nhân.” Mắt sắc nha hoàn phát hiện nàng
đến đây, một đám người vội vàng vây quanh bảo vệ nàng.
Nàng trấn an đối với các nàng cười cười, “Không cần lo
lắng, ta xử lý là tốt rồi.” Là nên đi vào ngăn lại, những món đồ bằng sự này
cũng không phải rẻ tiền đâu nha.
Bọn nha hoàn vừa nghe, vội hỏi: “Ngũ thiếu phu nhân,
ngài cẩn thận.” Lí công tử kia lúc trước đến làm khách dường như đã nổi điên,
thật là khủng khiếp.
“Yên tâm.” Man Tiểu Nhu gật nhẹ đầu, hướng đại sảnh đi
đến.
Tiến đến đại sảnh, giống như suy nghĩ của nàng, trên
mặt đất rải rác đã có những món đồ sứ bị vỡ nát, hộ vệ trong phủ đang đem những
tên làm càn này áp đảo trên mặt đất, trong đó còn bao gồm Lí Thiếu Vũ.
Thong thả tự đắc chậm rãi đi đến chỗ ngồi của chủ nhà
ở đại sảnh ngồi xuống, Man Tiểu Nhu nở nụ cười, nhìn người đang bị áp chế trên
mặt đất giãy dụa, “Lí công tử, là chuyện gì bức xúc để cho ngài đến đây nổi cơn
xúc động như thế?”
Lí Thiếu Vũ diện mạo dữ tợn, oán hận trừng mắt nàng
đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, “Ngươi con tiện nhân này! Ngươi đã đưa
cái gì cho ta?” Ngày đó khi hắn trộm được binh khí đồ, ngày hôm sau liền ly
khai, một đường trở về Tế Nam, đi mãi đến đêm không nghỉ, sau đó ra lệnh cho
nhóm thợ rèn căn cứ theo binh khí đồ chế tạo vũ khí.
Vốn dĩ nhìn vũ khí được chế tạo ra, hắn cũng là tin
tưởng tràn đầy, nhưng không nghĩ tới, binh khí khi đem đến binh doanh, lúc
người ta kiểm tra, đao kiếm giao kích, kiếm, thương mà hắn chế tạo đã bị chém
thành hai đoạn ngay tại trước mắt hắn, hoàn toàn không chịu nổi kích động, hao
tâm tổn phí đều hóa thành tro, càng làm cho hắn trở thành trò cười ở thành Tế
Nam! Những sĩ nhục này còn có tổn thất, đều là do nữ nhân trước mắt này làm
hại!
Man Tiểu Nhu nhún nhún vai, “Ngươi nói muốn binh khí
đồ, ta liền cho ngươi một phần binh khí đồ, có sai sao?” Lúc trước hắn cũng
không nói là muốn binh khí đồ thật sự hay là binh khí đồ giả.
Ra sức muốn đứng lên xông lên phía trước bắt lấy nàng,
chính là Lí Thiếu Vũ từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, nào có biện pháp giãy khỏi
tay những hộ vệ đã qua sự huấn luyện nghiêm ngặt, chỉ có thể chật vật quỳ rạp
trên mặt đất, giống như con chó đang cố gáng vùng vẫy càng làm cho người ta chê
cười mà thôi.
“Ngươi là con tiện nhân! Ta với ngươi thề không đội
chung trời!” Hắn muốn báo thù! Hắn nhất định phải làm cho nữ nhân trước mắt này
so với hắn càng thêm nghèo túng, thê thảm!
“Buông hắn ra.” Cảm thấy không thú vị, Man Tiểu Nhu
nhìn thấy trò khôi hài trước mắt không có hứng thú tiếp tục đùa nữa, hơn nữa
nàng cũng không muốn nhìn đến người này.
“Ngũ thiếu phu nhân?” Hộ vệ chần chờ, thấy nàng vuốt
cằm, thế này mới buông ra kiềm chế để cho người bị áp chế trên mặt đất có thể
đứng lên.
“Ngươi, ngươi đã quên năm đó nhờ nhà của ta cho ngươi
năm trăm lượng bạc, cho nên muội muội của ngươi mới có thể dựa vào số tiền kia
sống sót! Ngươi làm sao có thể vong ân phụ nghĩa như thế?” Lí Thiếu Vũ tức giận
bất bình rống to, hai tay nắm chặt thành quyền.
Mỗi lần đều nói này, nàng phiền chán ngửa đầu xem
thường nói, “Năm trăm lượng phải không?” Nàng từ trong lòng lấy ra sấp ngân
phiếu một đêm kia hắn ném cho nàng quăng trở về trên mặt hắn, “Nơi này là năm
ngàn lượng, như vậy đủ không? Còn có, năm đó nhà các ngươi cấp năm trăm lượng
bạc kia, cũng không phải là có hảo tâm gì, chính là muốn chúng ta giấu diếm
chuyện chúng tôi từng có chuyện đính thân với các người, bởi vì các người cảm
thấy với thân thế Lý gia, làm sao có thể lấy một nữ nhân đê tiện như thế mà
thôi!”
“Ngươi...... Ngươi là ý định đùa giỡn ta?” Nhìn thấy
thái độ của nàng, Lí Thiếu Vũ có thể khẳng định như vậy.
“Là ngươi nói muốn binh khí đồ.” Man Tiểu Nhu vô cùng
vô tội mở to hai mắt, chớp chớp.
“Ngươi!” Hắn nhịn không được tiến lên phía trước, xông
lên muốn vung tay đánh vào mặt của nàng.
Một bên vẫn chú ý nhất cử nhất động của hắn hộ vệ lập
tức tiến lên ngăn lại.
“Làm càn! Ngươi muốn làm cái gì?” Hộ vệ lớn tiếng kêu.
“Buông! Man Tiểu Nhu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi,
ngươi nhớ kỹ cho ta!” Lí Thiếu Vũ rống to kêu to.
“Đưa bọn họ đều ném ra phủ đi, sau đó thu dọn mọi thứ
ở đây.” Nàng quyết định không cùng hắn đùa tiếp nữa, nàng còn có thiệt nhiều
việc cần phải làm.
Vâng lệnh nàng phân phó, nô bộc một bên, hộ vệ sau khi
gật đầu bắt đầu động tác, nàng đi qua trước người Lí Thiếu Vũ đang bị kiềm chế
chặt chẽ, cũng không thèm nhìn tới hắn liếc mắt một cái, định bước ra khỏi
phòng.
Cũng không biết là hộ vệ sơ ý, hay là vì quá phẫn nộ
nên Lí Thiếu Vũ khí lực tăng nhiều, văn nhược công tử sau khi liều mạng vùng
vẫy, đã vuột khỏi sự kiềm chế của hộ vệ chạy nhanh đến hướng của Man Tiểu Nhu.
Hộ vệ cả kinh, “Ngũ thiếu phu nhân!” Vội vàng lên
tiếng cảnh cáo.
Quá chậm!
Lí Thiếu Vũ cầm trụ bả vai của nàng, đem nàng cứng rắn
quay lại đối diện với chính mình, cười dữ tợn, một tay hắn rất nhanh tát mạnh
vào hai má của nàng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Man Tiểu Nhu đầu tiên là
cảm giác được bả vai tê rần, lập tức trên mặt truyền đến một cỗ đau nhức, nàng
bị đánh cho té lăn trên đất không đứng dậy nổi.
“A!” Một đám nô bộc hét lớn, tiếng kêu đầy sợ hãi.
Ngoài cửa xuất hiện một bóng người, thân mình to lớn
nhanh nhẹn vừa mới bước vào đại sảnh, liền thấy một màn như vậy.