“Ừ, là cái ngọn núi băng kia, cảm giác gần đây cứ bị anh ta nhìn chằm chằm.”
“Đúng không vậy. Sếp của em là người ra sao?”
“Băng sơn, mặt than, vô vị, mưu mô, u ám, không biết trong não đang nghĩ cái quần gì, còn thích đi trừ bậy trừ bạ lương của người khác…”
“Ặc, tệ như vậy?”
“Ừa”
“Không có ưu điểm gì sao?”
“Nói đi cũng phải nói lại, thực ra dáng dấp núi băng trông cũng ngon ăn lắm, là loại chào mời các em gái mê zai thích. Nhưng mà đàn ông có mỗi vẻ ngoài đẹp thôi cũng vô dụng”
“Anh thấy rằng, chắc chắn là em chưa hiểu rõ sếp của mình thôi, nếu như em tìm hiểu chuyên sâu một chút, không chừng lại phát hiện ra anh ta là người rất dễ ở chung.”
“Đờ mờ, anh nghĩ tôi chán sống rồi sao, còn nữa bảo tôi một thằng con trai lại đi chủ động gần gũi với một thằng khác, tôi không phải là biến thái đâu.”
“Cục cưng à, sao anh lại chịu để em đi gần gũi với thằng khác chứ. Anh muốn nói là, em nên gạt bỏ thành kiến sang một bên, đi làm quen với sếp của em một lần nữa. Vả lại nếu hai người có quan hệ tốt, anh ta sao lại không ngại khi trừ lương của em”
“Cũng đúng. Nhưng cứ sán tới như vậy cảm giác tôi xun xoe sao á”
Giống y như bồ nhí bán thân cầu tài vậy… Chu Dận bị ý nghĩ của chính mình dọa cho phát tởm, vẫn là không nói ra miệng.
“Không đâu a, em nghĩ xem nếu sếp của em để ý em như vầy, chứng tỏ trong lòng anh ta đã coi em là bạn bè rồi. Em cũng nên có qua có lại, quan tâm anh ta tý đi, phát triển một mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng mà thôi, em nghĩ đi đâu vậy”
“Đù, anh không cần sỉ nhục từ ‘trong sáng’ đâu. Tôi hiểu rồi, out đây”
“Cục cưng à, em thật không có lương tâm. Anh đây nhọc nhằn khổ sở vì em bày mưu tính kế, nói đến miệng khát lưỡi khô dục hỏa khó nhịn, vậy mà em ngay cả câu chúc ngủ ngon cũng không nói được.”
“… Ngủ ngon” Đối với trình mặt dày của tên nào đó, Chu Dận thực sự là bó tay toàn tập. Giờ cho dù trong lời hắn nói có lẫn lộn từ ngữ kỳ quái gì, cậu cũng hoàn toàn không có ý muốn phản bác lại, chẳng biết là quen rồi hay là mất mẹ nó cảm giác luôn rồi.
“Cục cưng, hôn cái nào, ngủ ngon nha”
Cẩn thận ngẫm lại, thực ra hắn nói cũng rất có lý, núi băng ở công ty vẫn luôn là cái dạng không nóng không lạnh, cũng chẳng thấy anh ta thân thiết gì nhiều với người khác, không biết chừng trong lòng ảnh thực sự rất cô đơn a. Hơn nữa nhìn anh ta mỗi ngày đều gọi thức ăn bên ngoài, không xuống căn tin ăn, nhất định là do không tìm được người đi cùng. Thôi vậy, mình đành làm người tốt một lần đi.