Tâm tình của Hứa Phượng Kình có thể nói là ngũ vị tạp trần, sau khi biết được tin Ryan còn sống, tâm đang treo lơ lửng rốt cục đã có thể hạ xuống, thở mạnh một hơi, trong lúc nhất thời cũng không buồn quan tâm xem, chính mình vì cái gì phải nhớ cái tên phạm tội cưỡng gian kia.
Cám ơn trời đất đã giúp Ryan lượm về một cái mạng chó, anh cũng sẽ không phải vì chuyện lỡ tay giết người mà ngày ngày áy náy.
Không nghĩ tới việc này được dẹp yên dễ dàng như vậy, mà ra mặt đàm phán lại là cái tên đáng ghét kia, khiến lòng anh dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng chuyện phía sau còn đả kích hơn kia, cái tên đáng ghét đó vậy mà lại có loại quan hệ ấy ấy với anh hai anh, còn mặt dày bắt anh gọi hắn là “chị dâu”, hại Hứa Phượng Kình rất muốn quăng bàn đánh người.
Chẳng lẽ đàn ông nhà họ Hứa bọn họ đều bị nguyền rủa sao? Anh thì tốt rồi, bị Ryan quấn lấy một lần liền đường ai nấy đi, còn anh hai anh thì nửa đời sau nhất định sẽ bị cái tên mặt dày Tiêu Tuấn Đình kia quấn chặt không tha, thực chẳng khác nào ở tù chung thân!
Tuy nhiên, nếu Hứa Phượng Uyên không đem khối ngưu bì đường kia đuổi ra khỏi nhà, thì em trai như anh cũng không có lý do nào phản đối, hơn nữa để thuận tiện cho cả hai bên, anh đã rời khỏi nhà anh hai, đến ở tại một ngôi nhà ngay sát bên cạnh, đây coi như là một trong những phúc lợi dành riêng cho hiệu trưởng.
Nhậm chức mới được mấy tháng, năng lực công tác cùng vóc dáng tướng mạo thuộc hàng thượng đẳng của Hứa Phượng Kình khiến tên tuổi anh trong trường lên nhanh như diều gặp gió, mạng nội bộ của trường còn có một tên nhàm chán nào đó lập cuộc bình chọn mĩ nam, kết quả anh là một trong ba chàng đẹp trai được hâm mộ nhất trường, tuy nhiên chàng trai này tính cách còn lạnh lùng hơn cả Hứa Phượng Uyên, vẻ ngoài kiêu ngạo càng khiến người ta tuy tôn kính mà không dám lại gần, càng không một ai cả gan quấn quít dây dưa không rõ.
Cuộc sống bình yên, đúng là điều anh cần, Hứa Phượng Kình như trút được gánh nặng, tinh thần đều tốt lên rất nhiều, mỗi ngày tan tầm về, có khi cùng anh hai ăn uống chè chén vui vẻ, hoặc cùng Tiêu Tuấn Đình cãi lộn châm chọc lẫn nhau, ngày ngày trôi qua thanh thản nhàn nhã, ung dung tự tại.
Về phần Ryan, vẫn thường thường quấy rầy anh trong những giấc mơ, hình ảnh so với trước kia ngày càng đa dạng hơn nhiều, không còn mang bộ dạng oán quỷ toàn thân đầy máu tươi, cảnh tượng cũng đổi thành buổi tối hôm bọn họ vừa mới biết nhau, Ryan bưng bánh sinh nhật của anh bảo anh nói ra ước nguyện, rồi đến những bó hoa tươi được gửi tới liên tiếp, những câu tán tỉnh ngọt ngào qua điện thoại, những hình ảnh không rõ đầu cuối đan xen hỗn độn, cứ như vậy thi nhau xuất hiện.
Tính ra, thời gian anh và Ryan gặp mặt thực sự rất ít, “Giao tình” lại khắc sâu đến mức muốn quên cũng quên không được.
Anh vốn là người lòng dạ hẹp hòi lại mang hận trong lòng, đối với hành vi đêm đó của tên khốn Ryan đương nhiên hận thấu xương, sở dĩ hiện tại đã không còn canh cánh trong lòng, hoàn toàn là bởi vì nhân duyên của cái tên kia so với mình còn tồi tệ hơn nhiều.
Cách xa nhau nửa vòng trái đất, đối với cả hai người đều rất an toàn, Hứa Phượng Kình căn bản nghĩ mình sẽ không bao giờ trở lại đất nước ấy nữa —— lời hứa hẹn của nhà Steinmetz xem ra cũng chỉ tốt đẹp có giới hạn mà thôi, anh cũng không định vượt qua nó để tự tìm phiền toái cho mình.
Nhưng một năm sau, khi anh tình nguyện chạy thẳng ra sân bay, đã không còn tâm trí lo lắng xem có bị báo thù hay không nữa, máy bay vừa hạ cánh liền gọi ngay một chiếc taxi đến bệnh viện, trong lòng lửa nóng cuồn cuộn tựa gió bão.
Sau khi nhận được tin tức anh liền tập tức khởi hành, một khắc cũng không chậm trễ, nhưng khi đến được bệnh viện, vẫn không kịp gặp mặt Maria lần cuối.
Maria đối với anh từ trước đến nay luôn quan tâm chăm sóc, con người nhân từ ấy lại đột ngột bước đến điểm cuối đoạn đường đời do một cơn ngồi máu cơ tim, Hứa Phượng Kình nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng của bà, nước mắt cứ thế tuôn xuống như mưa.
Anh bao giờ cũng để mất đi, bao giờ cũng bị bỏ lỡ, ngay cả cơ hội tiễn đưa cuối cùng cũng không có, người anh vô cùng coi trọng liền như vậy bỗng nhiên rời xa anh.
Bi thương cùng hối hận bao trùm lên anh, nếu không phải anh quá nhát gan và yếu đuối, sẽ không đến mức cứ sau nhiều lần mất mát rồi mới hối tiếc không kịp.
Lễ tang hôm đó đưa tiễn trong cơn mưa, Hứa Phượng Kình không mang theo ô, vẻ mặt lạnh lùng, từ đầu đến cuối không nói một lời nào, mưa làm ướt tóc anh, theo hai má chảy xuống, ai không chú ý sẽ không nhận ra anh đang rơi lệ.
Linh cữu được chôn cất xong xuôi, Hứa Phượng Kình thật cẩn thận đặt một bó hoa bách hợp lên bia mộ, lặng yên cầu nguyện cho linh hồn người đã khuất mãi mãi được hưởng hạnh phúc trên thiên đường.
Sau khi lễ tang chấm dứt, nhân viên nhà tang lễ cũng đã rời đi, Hứa Phượng Kình đứng trước mộ phần thêm một lát, vừa xoay người định ra về, lại đột nhiên phát hiện một người mà anh không bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy vào lúc này.
Ryan đang cầm ô đứng ở bên đường, thực hiển nhiên là đang chờ anh, Hứa Phượng Kình cả người phát run, căn bản không rảnh nghĩ đối phương vì cái gì lại xuất hiện nơi đây, liền vụt qua hung hăng đấm cho hắn một phát.
Ryan rên một tiếng, khóe miệng tràn ra tơ máu, tròng mắt Hứa Phượng Kình hồng hồng, khàn giọng quát: “Đều là lỗi của anh! Anh vì sao không chết đi!?”
Nếu không có hắn, cuộc sống của mình dù nhạt nhẽo vô vị đến mấy cũng tốt hơn bị khuấy động liên tiếp lên như thế, nếu không phải trước kia bản thân nhất thời suy nghĩ không kĩ lại tiện tay cứu cái tên sao chổi này, làm sao sau đó có thể bị bức đến tiến thoái lưỡng nan, phải vội vàng hoảng hốt rời đi?
Ryan giữ chặt cổ tay anh, cười đến vài phần thê lương, nhẹ giọng nói: “Tôi chết em cũng sẽ không hạnh phúc đâu, Phượng Kình.”
Phẫn nộ bao giờ cũng dễ dàng phát tiết, mà sợ hãi lại thực khó trong khoảng thời gian ngắn biến mất, Hứa Phượng rất nhanh tỉnh táo lại, ý thức được mình không nên lặp lại sai lầm quá khứ, không biết sống chết đi trêu chọc dã thú này, cả người anh phát run, cố sức vùng vẫy khỏi nắm giữ của Ryan, cướp đường mà chạy.
Chật vật tiến vào trong xe, sau đó nặng nề đóng cửa xe, Hứa Phượng Kình ngồi phịch ở ghế trước, từng ngụm từng ngụm thở dốc, quần áo ướt đẫm lạnh buốt dán lên người, rét lạnh cùng sợ hãi mãnh liệt khiến hai hàm răng run lập cập không ngừng, nhưng anh không dám dừng lại, sợ đối phương đuổi theo, đôi tay bị đông lạnh đến cương cứng của Hứa Phượng giữ chặt vô lăng, bắt đầu phóng xe chạy như bay.
Chủ nhân mất đi, căn nhà càng thêm quạnh quẽ, đóa hoa trên bàn trà có chút héo, Hứa Phượng Kình thay nước cho bình hoa, chậm rãi thong thả đi lên lầu, từng bước từng bước thực nặng nề.
Phòng anh vẫn giữ nguyên không chút thay đổi, sạch sẽ chỉnh tề, mở cửa sổ, vài hạt mưa phùn nhẹ nhàng bay vào, không khí ẩm lạnh mà trong lành, cây phong trước cửa sổ lại cao thêm một chút, phiến lá đã nhuốm sắc thu, anh ngồi bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn cảnh sắc bên ngoài, giống như ảo giác đang trở lại những ngày tháng trước kia.
Tiếng chuông điện thoại sắc nhọn cắt ngang suy tư của anh, trong gian phòng yên tĩnh càng thêm vang vọng, Hứa Phượng Kình vẻ mặt đờ đẫn tiếp nhận điện thoại: “Ai vậy?”
“Kình? Không nghĩ tới anh đang ở nhà.” Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm của một phụ nữ trẻ tuổi, “Tôi là Elaine, còn nhớ tôi không?”
Hứa Phượng Kình cau mày suy nghĩ một chút, mới nhận ra cô là ai, tâm tình thoáng chốc sa xuống một tầng, hỏi: “Có chuyện gì?”
“A......” Elaine thấy anh đang khó chịu, liền nói ngắn gọn: “Là thế này, khi Maria ở bệnh viện có một khoảng thời gian bà ấy tỉnh táo, bảo tôi chuyển đến anh một câu này, “Tim ở nơi nào, đó chính là nhà của anh”, bà ấy cứ lặp đi lặp lại một câu, “Tim ở nơi nào......””
“Từ từ!” Hứa Phượng Kình cố gắng tiêu hóa lời cô nói, càng nghe càng thấy không thích hợp, “Cô làm sao lại biết Maria?”
“Ô? Anh không biết sao? Thời điểm bà phát tác vẫn là Ryan lái xe đưa bà đến bệnh viện,” Elaine hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi, thấp giọng hỏi nhỏ: “Tên kia không nói cho anh biết ư? Trong một năm nay anh ta thường xuyên đến thăm bà ấy, còn có......”
Hứa Phượng Kình dập phắt điện thoại, không thể tin những gì mình vừa nghe, anh nặng nề ngã ngồi trên giường, tim đập bang bang trong lồng ngực.
Bẫy! Đây nhất định là bẫy của Ryan! Hắn đang lợi dụng Maria để dụ mình mắc câu!
Trong óc loạn thành một mớ bòng bong, anh khổ sở ôm lấy đầu, chậm rãi đi đi lại lại trong phòng, nỗ lực từ mớ suy nghĩ rối rắm ấy rút ra được đầu cuối rõ ràng, nhưng càng nghĩ càng đau đầu, Hứa Phượng Kình thôi không hành hạ não bộ nữa, đi xả nước ấm tắm rửa, thay áo ngủ, cả người run run tiến vào trong chăn, quyết định cho thể xác và tinh thần mỏi mệt tạm thời nghỉ ngơi một chút.
Vừa mới tỉnh lại, đã là nửa đêm, mưa vẫn không ngừng rơi, trong không khí tràn ngập hơi nước nhàn nhạt, ánh mắt Hứa Phượng Kình sau khi thích ứng được với bóng tối, nhìn thấy một bóng người lặng yên đứng bên giường, giữa đêm mưa lạnh thực vô cùng dọa người, anh rụt người vào trong chăn, thấp giọng hỏi: “Ryan?”
Trừ Ryan, anh không nghĩ ra ai khác lại giống đỉa hút máu người đến thế, cắn vào rồi liền không bao giờ chịu buông ra.
Ryan vặn sáng đèn ngủ đầu giường, đứng trước giường, cúi đầu hỏi: “Em có khỏe không?”
Hứa Phượng Kình yếu ớt xoa xoa thái dương, châm chọc nói: “Anh luôn xuất hiện ở thời điểm vô cùng thích hợp.”
Một người đứng một người nằm, hai mắt nhìn nhau, câm lặng nhìn nhau, Hứa Phượng Kình nắm chặt tay dưới chăn, ngộ nhỡ tên này lại nổi thú tính, anh phải làm sao bây giờ?
Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tội phạm hiếp dâm với tội phạm giết người ở cùng một phòng, dường như không ai cần tiếp kiệm dầu đèn thì phải.
Ryan hai tay nhét trong túi quần, vẻ mặt nhàn nhã nhìn anh, nói: “Tôi còn nghĩ em sẽ giống như một con thỏ nhỏ kinh hoàng nhảy dựng lên chạy trốn.”
Con mồi nằm dưới miệng dã thú, còn có thể trốn chạy được nữa sao? Hứa Phượng Kình hừ lạnh một tiếng, nói: “Hy vọng anh không vì vết sẹo lành lặn rồi liền quên đau.”
Nếu hai phát súng kia còn không khiến Ryan rút ra bài học, tên này thực sự là bản tính thú vật đến không thuốc nào chữa được.
Ryan ngồi xuống bên giường, cũng đoán trước được Hứa Phượng Kình sẽ càng rụt về phía sau, đáy mắt hiện lên vài phần sợ hãi, mu bàn tay hắn khẽ chạm vào trán đối phương, dịu dàng hỏi: “Có thể nói chuyện không?”
“Không.” Hứa Phượng Kình khẩu khí cứng nhắc đánh bay cái tay kia, Ryan mỉm cười, lại hỏi: “Vậy, em định xử lý căn nhà này thế nào?”
Hứa Phượng Kình vô tình buông xuống phòng bị, liền hồi đáp: “Quyên tặng cho hội từ thiện, dù sao chỉ vài ngày nữa tôi phải về nước.”
“Kỷ niệm của nhiều năm như vậy, em bỏ được sao?” Ryan không nghĩ tới anh lại tuyệt tình thế. Hứa Phượng Kình cúi đầu, lẩm bẩm: “Hồi ức lại không thể mang theo, người mất, giữ lại những thứ này chỉ càng thêm đau lòng mà thôi.”
“Tôi hiểu.” Ryan gật đầu, “Tôi sẽ giúp em liên hệ hội từ thiện.”
“Không cần anh quản.” Hứa Phượng Kình đanh mặt lại, cuối cùng cũng giác ngộ, không thèm nói chuyện với hắn nữa, vén chăn xuống giường, ở trong phòng sờ đông sờ tây, trong lòng vẫn là có chút tiếc nuối khó buông.
Hồi tưởng mười năm qua Maria quan tâm săn sóc đến anh, lại nhịn không được cay cay sống mũi, đôi mắt cũng theo đó đỏ lên, quay đầu nhìn Ryan, không khỏi cảm thán đời người thực biến đổi khôn lường, người anh coi trọng lại từng bước từng bước rời xa anh, bản thân mất đi người bầu bạn trong cuộc sống tẻ nhạt này, giờ chỉ còn mình anh lẻ loi cô quạnh, lãng đãng thẩn thơ giữa dòng đời.
Có lẽ đêm mưa hiu hắt thực có tác dụng đẩy bi thương cùng tuyệt vọng trong con người lên đỉnh điểm, từng ngọn sóng đau đớn theo nước triều dâng tràn lồng ngực, hương vị thê lương này khiến anh thực muốn phát điên phát cuồng lại bất lực thẫn thờ muốn lãng quên tất cả, cảm giác suy kiệt đến tận cùng.
Tim ở nơi nào, đó chính là nhà của anh. Nhưng anh không cần tim, cũng không cần nhà, không cần tim sẽ không cảm thấy đau như vậy, không có nhà sẽ không phải đối mặt với loại cô đơn trống rỗng này.
Tim của một người, nhà chỉ một người, quá hiu quạnh, cũng quá lạnh lẽo.
Ngày thường chưa từng lưu giữ sự hiu quạnh trong lòng, vậy mà nháy mắt trời đất đảo lộn, núi vỡ biển trào, cơ hồ dìm anh xuống đáy vực sâu, tựa người chết đuối khẩn cấp muốn bắt lấy khối gỗ đang trôi, Hứa Phượng Kình giống cái xác không hồn đến trước mặt Ryan, mặt mày đờ đẫn hỏi: “Anh muốn làm phải không?”
“Sao?” Ryan lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi tưởng em hận tôi.”
“Đúng vậy, cho nên tôi càng không ngại hận anh thêm chút nữa.” Hứa Phượng Kình vẻ mặt nôn nóng, kích động giật xuống áo sơmi, nói: “Anh không cần sợ, trong phòng này không giấu súng đâu.”
Phép khích tướng đối với dã thú mà nói, không nghi ngờ gì chính là phương pháp tốt nhất, Ryan tựa hổ đói vồ dê con lập tức áp đảo anh lên giường, hung hăng ôm anh, nhưng khi cúi đầu hôn môi anh động tác lại dịu dàng cực điểm.
Hứa Phượng Kình nhắm mắt, càng không ngừng run rẩy, cắn răng thừa nhận nụ hôn của Ryan.
Cô độc, còn có cái gì phải bận tâm nữa đây? Nếu thân thể bị xâm phạm đau đớn có thể khiến anh quên đi bi ai trong lòng, như vậy anh tình nguyện đưa chính mình đến dưới móng vuốt dã thú, chẳng sợ bị thương hay đổ máu, thân xác này bị chơi đùa đến tan nát cũng không quan trọng, chỉ cần lồng ngực đừng nhức nhối như thế nữa.
Hai tay Ryan rắn tựa kìm sắt, gắt gao ôm anh vào trong ngực, nhanh đến mức khiến anh sắp hít thở không thông, hai thân thể dán chặt vào nhau không chừa một kẽ hở, cách một lớp quần áo, nhiệt độ nóng cháy của cơ thể kia bao vây lấy anh, thân thể cường tráng mang đến cảm giác áp bách mãnh liệt, chân mày Hứa Phượng Kình nhíu chặt, ngón tay theo bản năng nắm chặt ga giường.
Anh đáng nhẽ phải thực sợ hãi, chính là khi Ryan ôm lấy anh, sợ hãi trong tim ngược lại dần dần tiêu tán mất, khiến cho anh lâm vào mơ hồ khó lý giải —— chẳng lẽ loại chuyện này cũng giống như bị thủy đậu, dính phải một lần rồi liền miễn dịch?
Nụ hôn nhẹ nhàng tựa chiếc lông chim mỏng manh mềm mại rơi xuống mặt nước, từ trán đến hai má, cuối cùng mút nhẹ bờ môi anh, dây dưa một lát, đến khi Hứa Phượng Kình đã chuẩn bị tốt cho một đêm tình cuồng loạn, Ryan đột nhiên nhấc người dậy, một tay mơn trớn má anh, thấp giọng nói: “Cùng một sai lầm, tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai.”
Hứa Phượng Kình ngạc nhiên mở mắt, bất giác nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc, anh do dự mấy lần, khó khăn mở miệng nói: “Có phải anh thấy tôi thực ngu xuẩn không?”
“Không.” Ryan cười cười, nghiêm túc nhìn anh, nói: “Kình, không cần lại thử lợi dụng tôi để giải trừ sầu muộn trong em, hậu quả trêu chọc tôi em gánh không nổi đâu, bé yêu, không nên tính toán lợi dụng bất luận kẻ nào.”
“Tôi không thế!” Hứa Phượng Kình theo trực giác phản bác lại, Ryan điểm nhẹ trán anh, nói: “Em đang quyến rũ tôi đó, Kình, đừng đem tình yêu cùng dục vọng của tôi trở thành công cụ thương tổn chính mình.”
Hứa Phượng Kình con mắt hồng hồng trừng hắn, hỏi: “Ý của anh là, một năm trước tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi?”
“Không, là của lỗi của tôi.” Ryan tựa như dỗ con nít vỗ nhẹ vai lưng anh. Một năm trước hắn kích động ngang ngược không biết chừng mực, một năm sau, hắn đã có đủ lý trí để không chế dục vọng của chính mình, cũng đủ thành thục để sử dụng phương pháp dịu dàng nhất theo đuổi người mà hắn yêu nhất.
Hứa Phượng Kình nhất thời nghẹn lời, hồi tưởng lại thời điểm bất mãn khi ấy, gượng gạo thừa nhận với chính mình rằng bản thân cũng có chút trách nhiệm —— ôm dã thú sưởi ấm, xứng đáng bị cắn đến thương tích đầy mình.
“Anh giống như...... đã thay đổi rẩt nhiều, so với trước kia thực sự khác biệt.” Thân thể cứng ngắc của Hứa Phượng Kình rốt cục thả lỏng, ngay cả ngữ khí cũng mềm mại hơn rất nhiều, Ryan hôn lên tay anh, nói: “Cảm ơn lời khen của em.”
“Đừng hy vọng tôi sẽ xin lỗi.” Anh ý chừng muốn xem nơi Ryan bị trúng đạn khi ấy, Ryan hiểu ý, liền kéo tay anh tiến vào trong vạt áo của mình, làm cho Hứa Phượng Kình cảm giác được vết sẹo tròn tròn kia. Nhìn vẻ mặt mâu thuẫn của đối phương, hắn thấp giọng nở nụ cười, nói: “Tôi vĩnh viễn cũng không trách em, Kình, em không cần vì thế mà áy náy.”
Hắn thật sự giống như trở thành một người khác vậy, hiện tại ở chung một chỗ bỗng trở nên thoải mái, Hứa Phượng Kình hoài nghi nhìn hắn, có chút khó chấp nhận sự thật, bản năng cảm thấy cái tên này nhất định là đang khoác da dê gạt người, không được tự nhiên quay mặt đi, nói: “Anh trở về đi, không có việc gì đừng đến làm phiền tôi.”
“Tôi không đi, tôi đi rồi sẽ không có ai ở cùng em.” Ryan lại lộ ra bản chất bá đạo mọi khi, ôm quấn lấy anh như bạch tuộc, Hứa Phượng Kình giống như bị chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng, khóe mắt hình như có ánh nước thoáng ẩn hiện, Ryan kéo chăn bọc kín cả hai người lại với nhau, hòa tan anh vào cái ôm ấm áp của hắn, nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ đi nào, ngủ ngon.”
Sau đó không thèm phân bua gì thêm, liền hôn anh chúc ngủ ngon, rồi vươn tay tắt đèn, Hứa Phượng Kình chưa kịp tỏ ý phản đối, đầu đã bị ấn vào ngực hắn, Ryan dùng cả tay lẫn chân, đem anh ôm kín không chừa chỗ nào.
Hứa Phượng Kình ngáp một cái, nghe tiếng tim đập bình thản của người đàn ông này, không biết vì cái gì, tâm tình của mình cũng dần dần trở nên bình tĩnh, anh khép mắt lại, bị mệt mỏi chi phối thân thể, không bao lâu, liền rúc vào ngực Ryan nặng nề ngủ.
Một đêm trôi qua, hai người chung chăn chung gối lại ngủ thực bình yên vô sự, sáng sớm tỉnh lại, đã không thấy Ryan đâu.
Tạnh mưa rồi, nắng sớm ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, khiến người ta cảm thấy thực khoan khoái dễ chịu.
Không cần soi gương cũng biết là hiện mắt đã sưng húp lên, ngày hôm qua giống như tuôn hết nước mắt của cả một đời người, tâm tình giờ đây dĩ nhiên không thể nào thoải mái, bi thương đối với người đã khuất vẫn còn đó, nhưng cũng đã dịu xuống nhiều lắm, không đến mức sẽ khoét thêm sầu não vào tim anh nữa.
Vốn muốn dùng Ryan để lấy độc trị độc, không nghĩ tới độc dược lại biến thành thuốc giảm đau, ngay cả Hứa Phượng Kình cũng muốn làm rõ vì sao lại thành ra như vậy —— ban đầu chính là căm hận hắn, chán ghét hắn, coi hắn thực chẳng khác nào con gián, vậy mà đêm qua, lại có cảm giác hoàn toàn bất đồng, tuy rằng không thể lý giải rõ ràng, nhưng là bản năng cơ thể sẽ không gạt người —— dã thú cần phải cẩn thận đề phòng vậy mà lại nằm trong lồng ngực hắn ngủ không mộng mị.
Nguyên do là bởi vì Ryan đã cải tà quy chính sao, hay là tim mình bị thời tiết cuối thu này làm cho mềm yếu đi rồi?
Nằm trên giường trong chốc lát, Hứa Phượng Kình đứng dậy tắm rửa, mắt quả nhiên sưng to như quả hạch đào, dùng khăn lạnh đắp mặt cũng vô dụng, anh không thèm quản nó nữa, liền thay quần áo đi xuống lầu.
Hương cà phê lan tỏa khắp gian phòng, khiến dạ dày anh lục đục kêu gào, Ryan đang bận rộn trong bếp, nhìn cảnh người đàn ông cao to lực lưỡng cặm cụi nấu nấu nướng nướng, Hứa Phượng Kình thực không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình hiện giờ là mùi vị gì nữa.
Nếu Ryan là phụ nữ, lấy làm vợ xem ra cũng không phải ý kiến tồi, anh ngồi xuống trước bàn ăn, bị loại cảnh tượng quỷ dị này làm cho bật cười.
Không nghĩ tới tâm tình một người có thể biến đổi nhanh như vậy, một năm trước còn hận không thể thiêu hắn thành tro bụi, hiện tại thế nhưng lại có thể chung sống hoà bình dưới một mái nhà, không khí giằng co giương cung bạt kiếm đã biến mất không thấy tăm hơi, hai người bọn họ từng khiến đối phương phải nếm trải khổ đau, lại có khả năng ở tình huống này tỉnh táo, lý trí, bình tĩnh đối diện với nhau, thật không biết là bọn họ thần kinh quá thô hay là được ăn cơm thì liền quên từng bị ăn đòn.
“Bữa sáng lập tức xong rồi đây, em uống sữa trước nhé.” Ryan quay lại gật đầu chào buổi sáng với anh, bắt gặp nụ cười nhẹ bên môi Hứa Phượng Kình, hắn nhìn đến ngây dại, làm rơi cả cái muôi trong tay.
Là hắn hoa mắt, hay là thượng đế rủ lòng thương xót? Hắn không dám nghĩ đời này còn có thể được nhìn thấy Kình nở nụ cười.
“Ui da......” Ryan chật vật tắt bếp, đem quả trứng đã bị cháy thành than đổ vào thùng rác, đập một quả trứng khác vào chảo, lại nhịn không được quay đầu nhìn anh một cái, Hứa Phượng Kình xoa xoa mí mắt bị sưng, lẩm bẩm một câu: “Thực sự là ngu ngốc mà.”
Ryan thế nhưng nghe được, nhanh nhảu cãi lại: “Em mới ngốc ấy.”
Không hề có ý đấu võ mồm với hắn, khiến anh có chút ngẩn người. Ngồi ngây ra trong chốc lát, Hứa Phượng Kình mở tủ lạnh lấy ra hai cục đá, dùng khăn mặt bọc lấy đắp lên mắt, hi vọng có thể phần nào giảm chút sưng, không muốn bộ dạng mình trông quá kì quặc.
Ryan bưng bữa sáng đặt lên bàn, còn săn sóc đưa sandwich đến bên môi anh, Hứa Phượng Kình ảo não buông khăn mặt, đoạt lấy bánh tự mình ăn.
Quan hệ của bọn họ chưa hòa hợp đến nỗi còn bón cho nhau ăn đấy chứ?
Ryan cười cười lấy lòng, ngồi xuống đối diện anh, nhìn cốc của anh trống không, lại ân cần đổ đầy sữa vào, Hứa Phượng Kình liếc hắn một cái, muốn nói một câu cảm ơn, lại cố gắng đến mặt đỏ tai hồng cũng không nặn ra được một chữ, liền dứt khoát không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu ăn ăn.
Không khí trầm mặc xấu hổ lại có tác dụng giúp tiêu hóa hết bữa sáng, Ryan dọn bàn ăn, bưng tới một tách cà phê nóng hổi, Hứa Phượng Kình lặng lẽ tiếp nhận, hạ quyết tâm làm một cái miệng hồ lô đóng kín —— kỳ thực là không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng vẫn là Ryan phá vỡ trầm mặc: “Kình, em muốn nghe chuyện của tôi không?”
A...... Cặp mắt xanh lam dịu dàng mà đa tình kia, làm cho người ta không đành lòng từ chối, Hứa Phượng Kình trời sinh ăn mềm không ăn cứng, không nỡ ác tâm cự tuyệt, đành phải gật đầu có lệ, nói: “Anh muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Ryan tham lam nhìn gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng của anh, âm thanh trầm thấp lại mang theo lơ đãng đầy mê hoặc, đem toàn bộ bức họa cuộc đời hắn từ khi còn đỏ hỏn chậm rãi trải ra, trước mặt Hứa Phượng Kình không hề giấu giếm bất luận điều gì.