Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 38: Dây lưng



Ninh Yên Nhiên không chút nghĩ ngợi trực tiếp che ngực, giọng nói chính trực phủ nhận, “Chìa khóa gì chứ, em không biết!”

Giang Đông xoa xoa tay, tay trái ở dây lưng gõ nhẹ hai tiếng, tay phải bất ngờ vươn ra, nhanh chóng bắt lấy con ma men giấu đầu hở đuôi, một chút cũng không giấu được chìa khóa, đặt ở trong lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve trong phút chốc, nhấc mí mắt nhìn cô, “Tang chứng vật chứng đều có, em còn điều gì muốn nói?”

Đang đứng thẳng người Ninh tiểu thư không chịu tiếp thu tra tấn, hơn nữa đem ngón cái giấu vào trong chăn, sợ bị chú cảnh sát đóng dấu định tội!

Cô nhắm mắt, hạ quyết tâm, thề thốt phủ nhận nói, “Đây không phải là chìa khóa của em!”

“A, vậy đây nhất định là chìa khóa của tôi rồi.” Giang Đông giống như có điều suy nghĩ gật đầu, bàn tay to nắm lại, nhét vào trong túi.

Trước mặt cô còn không coi cô ra gì đem chìa khóa yêu dấu của cô sung công!

“Đã là chìa khóa của tôi, vậy tôi hẳn là có toàn quyền sử dụng!” Dưới ánh mắt không thể tha thứ được của cô, Giang Đông lắc lắc chùm chìa khóa, như có điều suy nghĩ.

Chỉ nghe “cụp” một tiếng, chìa khóa vừa bị sung công liền bị anh móc vào dây lưng, mà chú cảnh sát thiết diện vô tư lại chỉ khoanh tay nhìn cô, trong mắt sâu thẳm, “Hỏi lại lần nữa, có phải chìa khóa của em hay không? Nếu như em không nói lời nào, tôi sẽ thực sự tịch thu!”

Ninh Yên Nhiên mím môi, hoàn toàn không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển như thế này, há miệng, không nói được ra lời, trong mắt cấp tốc ngưng tụ nước mắt, định giả vờ đáng thương để khiến cho chú cảnh sát giơ tay đầu hàng.

Giang Đông không động đậy, cầm chăn lên nhẹ nhàng phủ lên đầu cô, vung tay lên, “Được rồi, chìa khóa thuộc về tôi, em, ngủ!”

“Đừng, không ngủ!”

“Thỉnh cầu bị bác bỏ, một, hai, ba, ngủ!”

Chú cảnh sát đại phát thần uy, khuôn mặt nghiêm khắc, vô tình cự tuyệt yêu cầu của con ma men.

Ninh Yên Nhiên sau khi uống say bản tính bại lộ, sao còn hiểu được phải dùng chiến lược đường vòng, bắt đầu ôm cánh tay anh làm nũng chơi xấu, quả thực giống như đem cánh tay kiên cố đang nắm giữ quyền sinh quyền sát đối với chùm chìa khóa của mình như gậy trêu chọc mèo mà đùa giỡn!

Bị cô đùa giỡn, gương mặt Giang đội trưởng biến từ hồng thành đen, túm lấy cổ áo của cô sau đó cấp tốc đem người nhét vào trên giường, giơ cánh tay áp lên bả vai cô, tàn nhẫn không thèm nhìn cô ra sức ngọ nguậy, sau đó lấy chìa khóa treo ở trên dây lưng xuống, một lần nữa treo vào trên cổ cô.

“Hài lòng không? Hả?” Anh cắn răng hỏi.

“Không!”

Bị kiềm chế, Ninh Yên Nhiên lung tung đá chân, hai cánh tay dùng sức đẩy ra sự áp bức của anh, loại tư thế chổng vó này thật sự là cực kỳ không có cảm giác an toàn, cô chỉ có thể vỗ cánh tay của chính mình thể hiện sự phẫn nộ.

Giang đội trưởng sức lực lớn không cần phản kháng nhìn xuống cô, chậm rãi cầm lên móc chìa khóa buộc một dải lụa màu hồng nhạt, một vòng lại một vòng quấn lấy hai tay của cô, ngăn lại động tác ngọ nguậy của cô, lại ở trên mặt cô bóp bóp một chút, “Không hài lòng, hiện tại chìa khóa có rồi, rượu cũng tỉnh rồi chứ hả? Về nhà ngoan ngoãn ngủ!”

Dải lụa màu hồng phấn vốn được buộc thành một cái nơ bướm hiện tại bị dùng để làm còng tay, kẻ bị tình nghi lại muốn ngủ nhờ giường của người khác Ninh tiểu thư không quá cam tâm tình nguyện, lập tức nhắm mắt lại, bắt đầu chơi xấu, “Em uống say, nghe không hiểu anh nói cái gì!”

Nghe cô nói, Giang Đông cười lạnh một tiếng, ngón cái cùng ngón trỏ vạch mắt cô lên, buộc cô tỉnh táo đối diện với chính mình, “Không có một người say thực sự nào thừa nhận chính mình uống say, loại phim thần tượng hạng ba này, lừa người khác thì cũng thôi, cũng không thể dùng để lừa tôi, biết không?”

Ninh Yên Nhiên thức thời lung lay hoảng hốt đặt hai tay cạnh nhau, ngoan ngoãn gật đầu, “Biết, anh thích phim thần tượng.”

Giang Đông lập tức nghẹn họng, cực kỳ muốn bổ đầu cô ra nhìn một chút mạch não thần kỳ của cô là hình thành như thế nào.

“Về nhà!” Giang Đông hít sâu một hơi, cảm giác hô hấp của chính mình lập tức trở nên gấp gáp khi đối mặt với vấn đề của Ninh tiểu thư.

Anh nhanh nhẹn đứng lên, kéo cổ tay cô đang đặt ở dây lưng, không chút lưu tình đẩy cô đi ra ngoài cửa.

Không, không thể bị đuổi đi!

Đi tới cửa Ninh Yên Nhiên cấp tốc phản ứng lại, dựa vào khung cửa quay người, thật nhanh nắm tay bàn tay ấm áp của người đàn ông, “Bịch” một tiếng đặt tại ngực mình, không, không phải, là đặt tại chìa khóa treo ở trước ngực mình, hất cằm lên tuyên bố, “Chìa khóa thuộc về anh, giường của anh thuộc về em, chúc ngủ ngon!”

Nói xong, cô cũng không kịp nhìn biểu tình của Giang Đông lúc này, “Vèo” một chút lẻn đến trên giường của anh, tựa như một quả pháo nhỏ điên cuồng, cả người chui vào trong chăn mền của anh quấn lại, chỉ lộ ra một đôi mắt to vô tội, chớp chớp mắt nhìn anh.

Dưới ánh mắt không dám tin của Giang đội trưởng, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, làm bộ chính mình lợi dụng một giây đồng hồ ngắn ngủi đã ngủ say, không có bất cứ người nào có thể đánh thức cô!

Giang Đông ngây ra hai giây, chậm rãi cúi đầu, ánh mắt buông xuống.

Cái tay này, cái tay này mới vừa rồi đã chạm vào chỗ nào?

Cảm xúc ấm áp mềm mại còn lưu lại ở lòng bàn tay, mà người bị tình nghi làm nhiều việc ác đã trèo lên giường của anh, còn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra!

Nhưng lý trí của Giang đội trưởng cho biết tất cả những điều này đều không phải là ảo giác.

Anh nắn vuốt ngón tay, lặng yên nắm chặt nắm tay, tựa ở trên tường, vuốt ve chiếc vòng chìa khóa một giây trước đã thuộc về anh, bị luồng không khí nóng ở đầu con tim trêu chọc khiến toàn thân nóng lên, như là bị gác trên đống lửa lật qua lật lại, nướng qua nướng lại, không bao lâu sau liền muốn bị ngọn lửa lớn đốt cháy đến chết.

Giang Đông nhìn cô bé đang “ngủ say” trên giường, không bởi vì lông mi run rẩy cùng nét mặt khẩn trương mà vạch trần cô, mà là khó khăn đóng chặt mắt, yết hầu trên dưới lăn, ở trên tường hung hăng đấm một chút, phát tiết trong lòng bốc hỏa khó tiêu tan.

Chính là ông nội Giang dán tại trên tường nghe trộm bị một quyền này làm giật mình.

Tên nhóc thối, buổi tối không đi ngủ còn dọa ông lão thích nghe trộm, đập tường làm gì?!

Giang Đông đã bị lăn qua lăn lại cả đêm, một chút tính tốt cũng không còn xót lại, quyết đoán tắt đèn, kéo lên rèm cửa sổ, một người đi ra ban công, kẹp một điếu thuốc đờ ra.

Giả bộ ngủ cũng không phải chuyện dễ dàng, nhất là đối với người lần đầu tiên thực hiện mà nói, độ khó khiến cho Ninh Yên Nhiên không thể tưởng tượng được.

Cô động cũng không dám động, rất sợ chỉ nhúc nhích một chút sẽ bị chú cảnh sát tàn nhẫn ném mình về nhà.

Cô cũng không dễ dàng gì có thể leo lên giường anh lần nữa, đây là bước tiến vĩ đại biết bao nhiêu, cũng không thể lại trở về vạch xuất phát.

Chờ cô chịu đựng qua hai mươi phút đầu, ý thức được đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, diễn xuất để không phải về nhà Ninh tiểu thư cuối cùng cũng meo meo hé mắt phải, xuyên qua một đường nhỏ quan sát nhất cử nhất động của Giang đội trưởng.

Nhưng mà trong phòng đừng nói có người, ngay cả cái bóng ma cũng không có.

Ninh Yên Nhiên ôm gối, chân trần xuống giường, lạch cạch lạch cạch chạy tới ban công, liền nhìn thấy bóng đen của một pho tượng lớn đang ẩn trong bóng tối, chỉ lưu lại một chút hình dáng, mơ hồ không rõ.

Cô bước từng bước nhỏ tới gần, ở trên lưng anh chọc một chút, thấy anh thờ ơ, lại tăng thêm lực, chọc một chút.

Giang Đông bất đắc dĩ, cúi đầu, tiếng nói hơi khàn khàn, “Làm gì?”

“Nhanh một chút, anh không ngủ à?”

“Tôi không ngủ được.”

Thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm, tinh thần lại phấn khởi cao độ, anh một khi nhắm mắt lại có thể rõ ràng tưởng tượng ra bộ dáng cô nằm trong chăn của chính mình, điều này sao có thể khiến anh ngủ được?

Vật nhỏ này chính là một yêu tinh phiền phức, dính vào cô liền không có chuyện gì tốt!

Giang Đông nhìn đầu thuốc rõ ràng kẹp giữa hai ngón tay, anh hít một hơi, chỉ nhìn chằm chằm đầu thuốc lá đang cháy không chuyển mắt, như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.

“Em biết không?” Anh trầm mặt rất lâu, bỗng nhiên cười một tiếng.

Tiếng cười này cùng ngày thường không giống nhau, mang theo một chút bất lực hòa cùng giọng nói khàn khàn, luẩn quẩn bên tai cô, có một sự nguy hiểm không nói lên lời đập vào mặt.

“Tôi hiện tại, giống như điếu thuốc này.” Từ đầu tới đuôi đều giống như đang bị thiêu đốt, cả người mất đi lý trí cùng sự ung dung ngày thường.

Nóng.

Rất nóng.

Ban đêm rất lạnh, chỉ có anh nóng đến mức sắp mất đi năng lực bình tĩnh suy nghĩ.

Anh biết, anh nếu như thiếu tự chủ một chút, chỉ bằng cô như vậy một chút, liền đủ để anh không quan tâm tất thảy mà đè lên cô.

Giang Đông mạnh mẽ hít một ngụm thuốc, điều thuốc trong tay đã cháy gần như không còn, đem đầu thuốc lá ném xuống dưới chân dập tắt, hướng Ninh Yên Nhiên nâng cằm, trong mắt là cảm xúc cô không thấy rõ được.

“Trở về đi.”

Đừng để anh mượn cớ làm việc sai.

Ninh Yên Nhiên nhìn điếu thuốc đã bị dập tắt trên mặt đất, lại nhìn thần sắc phức tạp của người đàn ông, nghi ngờ nói. “Ví dụ này của anh là đang nói anh chiều cao bị rút phải không?”

Tha thứ cho trình độ hiểu biết của cô quả thực rất bình thường, không cách nào hiểu được biện pháp ẩn dụ cao thâm của anh.

Luồng lửa nóng thình lình xảy ra trong lòng Giang Đông trong nháy mắt liền tan biến bặt vô âm tín!

Nhìn biểu tình biến hóa trên mặt anh, Ninh Yên Nhiên rụt cổ, vội vã ở miệng mình kéo khóa kéo, kiễng chân chạy trở về.

“Quay lại!” Giang Đông lạnh giọng quát, “Chạy trên mặt đất một vòng còn muốn trực tiếp lên giường?”

Anh tìm một chiếc khăn sạch, đang muốn ném cho cô, đã nhìn thấy Ninh tiểu thư thức thời nằm ở trên giường, hai chân nhấc lên lắc lư, mười đầu ngón chân trắng trẻo mập mạp vui vẻ, không một phút nào yên tĩnh!

Giang Đông vừa lau gan bàn chân cho cô, vừa nghiêm túc phổ cập khoa học cho cô, “Nhìn thấy cái dây lưng trên tường kia không?”

Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu, không rõ chân tướng gật đầu.

“Cái dây lưng kia là thứ tôi đã dùng qua năm mười tám tuổi!” Thanh âm của anh rất lạnh, muốn khiến cho Ninh tiểu thư to gan lớn mật bị dẫn dắt, “Tôi từng dùng nó để đánh Giang Bắc trốn học đi tiệm net, cũng từng đánh Giang Nam suýt chút nữa khiến bạn gái lớn bụng, em đoán xem, người kế tiếp bị tôi dùng dây lưng này đánh sẽ là ai?”

Anh nghiến răng, nỗ lực xây dựng ra bầu không khí âm âm u u lạnh như băng, khiến cho cô nhóc phá phách này làm việc khiêm tốn một chút.

Nhưng mà người nghe duy nhất của anh cũng không lĩnh hội được thâm ý của anh.

Dựa theo suy đoán bình thường, Ninh tiểu thư bài trừ những khả năng khác, đạt được kết luận duy nhất có khả năng, “Em không cần đoán, nhất định là Giang Tây.”

Giang Động bị cô làm cho tức giận đến không nói nên lời, nói với cô còn không bằng đàn gảy tai trâu!

“Anh sẽ không đánh phụ nữ.” Ninh Yên Nhiên nói một câu trong nháy mắt làm hòa hoãn cơn tức giận của anh, nhưng lại khiến anh sinh ra một ít nghi ngờ.

“Làm sao em biết tôi sẽ không đánh phụ nữ?”

“Em chính là biết.” Ninh Yên Nhiên hơi giương cằm lên, lại nhìn về phía cái dây lưng đen như mực kia, “Em còn biết, cái dây lưng này dùng để đánh người đầu tiên chính là anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.