Mọi việc đều đúng như dự đoán của Chu Du, Tôn Sách hạ trại ngay bên ngoài thành huyện Ngô. Chu Du mang theo mấy trăm lính đến Ngô Giang, hít sâu một hơi, lặn xuống nước.
Thái Hồ có thể thông vào phía Tây huyện Ngô, đường thủy chằng chịt, làn nước đầu xuân lạnh như băng. Đại quân của Tôn Sách vừa đến, bốn cổng lập tức đóng chặt. Chu Du dẫn mấy trăm người nhảy xuống nước, bơi như cá, luồn theo đường thủy vào thành. Đêm xuống, tiếng nước vang rào rạo, Chu Du mình mẩy ướt nhẹp ngoi lên mặt nước.
Nước sông lạnh cóng, môi Chu Du tím xanh, vỗ ngực ho khù khụ, suýt chút thở không ra hơi. Thầm nghĩ mấy năm gần đây ít luyện võ, nếu không nhờ binh sĩ giúp đỡ chắc hắn đã chìm luôn dưới nước rồi.
Đêm đó, không khí trong thành yên tĩnh chưa từng thấy, Chu Du run cầm cập nói với những người khác, “Mọi người dựa theo kế hoạch mà làm.”
Các binh sĩ gật đầu, lần lượt tản ra phố lớn ngõ nhỏ.
Quần áo Chu Du đã đóng băng, trường bào bị đông cứng thẳng đơ, hít mạnh một hơi, lo nơm nớp chạy qua đường phố tối om, vận hết sức nhảy lên mái nhà, băng vụn rơi loạt soạt, chạy thẳng đến phía Bắc thành.
Phủ Đô úy vẫn sáng đèn, Chu Du nằm rạp trên mái ngói, nghe bên dưới có tiếng nói chuyện, hắn nhẹ tay gỡ một mảnh ngói, thấy trong phòng có Hứa Cống, Chu Trị và một người đàn ông râu xồm xoàm chưa gặp bao giờ.
“Tôn Sách y như cha.” Chu Trị nói, “Ngang bướng, làm việc không bao giờ tính toán kỹ càng, mở miệng không suy nghĩ, lại quá trẻ.”
Hứa Cống hỏi, “Nếu phái Đô đốc ra đánh thì có mấy phần thắng?”
Chu Trị thở dài, nói, “Khó nói lắm, y mà đã xác định chuyện gì rồi thì dù đầu rơi máu chảy cũng quyết làm đến cùng, với khả năng của ta e là không khuyên nổi.”
Hứa Cống và người đàn ông râu ria liếc nhìn nhau, Hứa Cống lại hỏi, “Hay là viết một phong thư báo cho Hậu tướng quân Viên Thuật đại nhân?”
Tên đàn ông râu ria tiến lên quỳ, trầm giọng nói, “Hứa đại nhân!”
Hứa Cống Chu Trị vội bước lên nói, “Mau đứng lên.”
Chu Trị cũng nói, “Nghiêm huynh đứng lên đi.”
“Ta dựng trại khởi binh.” Tên râu ria nói, “Đến nay đã mười một năm, trước có loạn Khăn Vàng, dân chúng lầm than, ta đánh đuổi giặc Khăn Vàng, các đại nhân ở Ngô Quận đều thấy mà.”
“Đó là dĩ nhiên.” Hứa Cống quệt mồ hôi, nói, “Chỉ cần Hứa mỗ còn giữ huyện Ngô một ngày, Nghiêm huynh sẽ không có việc gì đâu, cứ yên tâm nhé?”
Chu Du biết ngay tên râu ria chính là Nghiêm Bạch Hổ. Thành huyện Ngô đóng chặt, Hứa Cống biết nếu Tôn Sách cậy mạnh tấn công thì chút binh lực ấy chẳng phải đối thủ, nhưng bây giờ Tôn Sách vô cớ xuất binh, nên đang nửa đêm đã vội vã đến tìm Chu Trị bàn bạc.
Hứa Cống gần năm mươi, vóc người mập mạp, vừa đứng lâu lại lo lắng, tuy là đêm xuân mà mồ hôi nhễ nhại, nói một hồi không đề ra được chủ ý nào, bèn cùng Nghiêm Bạch Hổ cáo lui.
Chu Trị đi lòng vòng thư phòng, nghe ngoài cửa sổ gõ nhẹ ba tiếng, liền bước đến khép cửa chính, quay đầu lại, Chu Du một thân toàn vụn băng ngồi trước bàn, thở ra sương trắng.
Chu Trị vội đỡ hắn, nói, “Ta đoán tối nay sẽ có người đưa tin, nhưng không ngờ là ngươi.”
Chu Du biết những tướng Chu Trị, Hoàng Cái đã đi theo Tôn Kiên rất lâu, có thể xem là trưởng bối của Tôn Sách, không dám mạo phạm, nói, “Phái người khác ta không yên tâm, đành đích thân đi một chuyến.”
“Chu tướng quân thấy hiện tại có phải thời điểm thích hợp hay không?”
Chu Du không định thăm dò Chu Trị, lại càng không hỏi kiểu Tôn Sách đang ở ngay ngoài thành, giờ có theo hay không? Nếu Chu Trị đã có lòng riêng, tùy tiện nhờ giúp đỡ, lỡ như Chu Trị do dự thì dễ hỏng việc lớn. Còn nếu suốt thời gian qua Chu Trị vẫn một lòng trung thành, chờ Tôn Sách triệu hồi, mở miệng thăm dò lại có vẻ xem thường Chu Trị.
Nghe Chu Du hỏi vậy, Chu Trị liền bật cười.
“Từ ngày từ biệt thiếu tướng quân ở hồ Sào Cô Sơn.” Chu Trị nói, “Viên Thuật phái ta đến huyện Ngô, mọi người đều chung một lòng, vừa nãy ta biết ngươi nghe lén trên mái nhà, mấy lời đó là để gạt Hứa Cống, ngươi đừng để trong lòng.”
Chu Du nghe vậy, tảng đá trong lòng liền rơi xuống.
“Thế thì xin Chu tướng quân cho mượn một bộ y phục đi đêm.” Đầu tóc, chân mày Chu Du kết băng, nói, “Và chút việc nhỏ cần an bài gấp.”
Chu Trị tự đi lấy quần áo đi đêm cho Chu Du, Chu Du ngẩng đầu nhìn bản đồ huyện Ngô dán trên tường phòng. Chu Trị quay lại, Chu Du cũng không né tránh, thay đồ ngay trong thư phòng, tay cầm ống thổi, Chu Trị hỏi, “Chỉ có một mình ngươi vào thành à?”
“Còn bốn trăm mười hai người nữa.” Chu Du nói, “Ẩn núp khắp thành, thỉnh cầu tướng quân thay ta thu xếp cho họ.”
Chu Trị nói, “Dàn xếp quân binh cứ để ta, sau khi về ta sẽ phát lệnh bài cho ngươi.”
Chu Du gật đầu, nhảy ra cửa sổ, biến mất trong bóng đêm. Trời đổ mưa phùn, trong thành đề cao cảnh giác nhưng không cản được Chu Du. Phi Vũ vỗ cánh liệng xuống từ màn đêm, đậu trên tay Chu Du.
“Suỵt.” Chu Du vuốt lông Phi Vũ, mang theo nó nhảy lên nóc nhà, dựa theo trí nhớ tìm được phủ Thái thú.
Quả nhiên, căn phòng thứ tư ở mặt Đông khu nhà phía Tây vẫn sáng đèn, đó là thư phòng, chắc chắn Hứa Cống đang viết thư.
Chu Du rất muốn di chuyển, nhưng lòng chợt sinh cảnh giác, cảm giác trong mưa phùn có lẫn tiếng sột soạt, ngoài phủ Thái thú san sát trạm gác, phần đông toàn là cao thủ. Chu Du chần chừ một lát, cuối cùng không dám tùy tiện ra tay.
Hắn kiên nhẫn chờ khoảng nửa canh giờ, mãi đến khi có người rời khỏi khu nhà, giục ngựa ra ngoài mới tức tốc bám theo. Hứa Cống phái người đưa tin chạy dọc đại lộ thành Tây. Chu Du tháo mảnh vải, thả Phi Vũ, Phi Vũ xẹt qua trời đêm đen kịt, liệng đến hướng Tây, bay vào rừng cây.
Tôn Sách cũng mặc quần áo đi đêm, dẫn hơn mười người chờ trong rừng phía Tây thành, Phi Vũ lướt đến đáp xuống vai Tôn Sách. Tôn Sách cong môi gọi vài tiếng, cắt trắng lại bay lên, cả đám lặng lẽ chạy xuyên rừng.
Người đưa tin cưỡi ngựa chạy theo mật đạo vào rừng, vấp phải thừng gạt ngựa, người ngã ngựa đổ. Thuộc hạ của Tôn Sách xông ra, vung đao chém bay đầu người đưa tin, kéo xác vào rừng.
Đây là thư Hứa Cống viết cho Viên Thuật, nội dung tóm gọn là thỉnh cầu phái binh tiếp viện, hoặc sai người đưa tin triệu tập Tôn Sách đi khỏi Ngô Quận, nếu không chỉ sợ Tôn Sách sẽ phá thành.
Tôn Sách cười lạnh, đọc xong thư thì dán lại như cũ, cột vào chân Phi Vũ, thả vào thành.
Chưa đến một chén trà, Chu Du lại xuất hiện trước mặt Chu Trị.
Chu Trị cầm lệnh bài, nói, “Theo ta.”
Chu Du lên ngựa, cùng Chu Trị chạy dọc đường phố yên ắng, đến binh doanh Đô úy ở Đông thành, Chu Du nói, “Phủ Hứa Cống có thị vệ võ công cao cường, bốn phương tám hướng đều có trạm gác ngầm, ta không dám tùy tiện lẻn vào.”
Chu Trị thấp giọng nói, “Vợ của Hứa Cống là người giang hồ, môn khách đông đảo, Công Cẩn, có một chuyện ta muốn thương lượng với ngươi, ngươi chớ để bụng.”
Chu Du ừm một tiếng, xuống ngựa ngoài binh doanh, Chu Trị chuẩn bị đèn trời cho hắn, quẹt lửa châm.
“Nghiêm Bạch Hổ tuy là trộm cướp.” Chu Trị nói, “Nhưng chung quy vẫn là anh hùng hào kiệt.”
“Biết.” Chu Du gật đầu, ánh đèn hắt lên dung nhan tuấn mỹ. Chu Du mặc nguyên cây đen, tay cầm đèn trời, không ít binh lính trong doanh ghé mắt nhìn.
“Có thể không giết sẽ cố gắng giữ lại.” Chu Du nói, “Nhưng lúc phá thành e rằng phải chạm mặt Nghiêm huynh, ta có thể bảo đảm người toàn mạng.”
Chu Trị gật đầu, Chu Du thả tay, để đèn trời bay lên.
Đèn mang tia sáng chập chờn, dập dìu bay lên giữa màn mưa lất phất, trôi về phía chân trời.
Tử sĩ đang núp trong thành ngẩng đầu nhìn ngọn đèn, từ bốn phía tụ tập về chỗ Chu Du. Phi Vũ lại vỗ cánh đáp xuống, mang theo thư của Hứa Cống.
Chu Trị gặp lại Phi Vũ, cứ như đã cách một đời, nhất thời cảm xúc dâng trào, vươn tay vuốt ve nó. Phi Vũ nhận ra chủ, nghiêng đầu cọ cọ ngón tay hắn. Chu Du lấy thư, theo Chu Trị về quân doanh, mở thư đọc, nhấc bút quệt mực.
“Chu tướng quân, Hoàng tướng quân, Trình Phổ tướng quân… mọi người đi rồi…” Chu Du trải giấy, trầm giọng nói, “Bá Phù như người mất hồn, thơ thơ thẩn thẩn, chỉ muốn đến Kinh Châu báo thù cho lão tướng quân.”
“Chúng ta sao lại không muốn báo thù chứ?” Chu Trị nói, “Nếu hôm nay có thể thuận lợi đánh hạ Ngô Quận, cắm rễ ở đây thì Văn Đài huynh trên trời linh thiêng cũng được an ủi phần nào.”
Chu Du thở dài, Chu Trị lại nói, “Sau khi Văn Đài huynh tử trận sa trường, các anh em như chó hoang không nhà, bây giờ ngươi đã đến, Bá Phù cũng đến, đúng là điều may mắn nhất đời ta.”
Chu Du đối chiếu nét chữ của Hứa Cống, bắt chước y chang, viết lại một phong thư khác. Chu Trị nhìn rồi mỉm cười, nói, “Bá Phù có ngươi giúp, sợ gì không thành việc lớn.”
Chu Du đáp, “Ngày trước ta thường bị cha trách chỉ toàn học mấy trò linh tinh…”
Chu Du dùng nét chữ của Hứa Cống viết lại thư, phần lớn nội dung vẫn như cũ, chỉ có cuối thư là nhắc đến Nghiêm Bạch Hổ, để các môn khách bắt trói Nghiêm Bạch Hổ, tống khỏi thành giao cho Tôn Sách.
“Vốn muốn tìm Chu tướng quân lấy một phong thư do Hứa Cống tự viết, không ngờ lại tự đưa mình tới cửa.” Chu Du nương ánh đèn, nhìn hình khắc con dấu Thái thú, ấn quan Thái thú giống nhau, chỉ có hình khắc thường được làm lại, Chu Du gọt một khối gỗ, rút dao khắc dấu, tạo con dấu giả.
Chu Trị chuẩn bị lửa nung, chưa đến một khắc Chu Du đã làm xong ba mặt con dấu, ngay ngắn ịn xuống thư, Chu Trị ngâm dao khắc vào nước, nói, “Đưa cho Nghiêm Bạch Hổ đúng không.”
Chu Du gật đầu, nói, “Chu tướng quân hẳn đã biết nên nói thế nào rồi.”
Chu Trị đáp, “Thì nói thuộc hạ của ta chặn được người đưa tin, xem thư biết không phải chuyện nhỏ nên đến thông báo.”
Chu Du nói, “Đúng thế.” Hắn vuốt ống tay áo, tuốt kiếm Xích Quân rạch một đường trên cánh tay, máu bắn lên thư.
Chu Du đứng dậy nói, “Còn phải phái người báo cho Hứa Cống nữa.”
Chu Trị nói, “Ta đi sắp xếp.”
Chu Du cùng Chu Trị hẹn thời cơ, hai người phân công hành động, lẻn vào bóng đêm.
Canh tư, trong hơi sương lạnh lẽo, Chu Trị gõ cửa nhà Nghiêm Bạch Hổ. Nghiêm Bạch Hổ ở trong tòa nhà nhỏ ngoài phủ Thái thú, Chu Trị hắng giọng, tôi tớ cầm đèn lồng tiến đến.
“Gọi lão gia nhà ngươi.” Chu Trị nói, “Bảo ra đây gấp.”
Người hầu kia là thuộc hạ lâu năm của Nghiêm Bạch Hổ, xưa nay rất biết nhìn người, Chu Trị dù mặc thường phục nhưng biết ngay là nhân vật lớn, bèn không dám thất lễ, quay vào mời Nghiêm Bạch Hổ ra.
Nghiêm Bạch Hổ khoác áo đơn, đứng dưới hành lang, hiển nhiên cũng một đêm không ngủ, Chu Trị lấy thư ra, bước vào sân.
Nghiêm Bạch Hổ không nói tiếng nào, mở thư đọc, người run bần bật, nhìn Chu Trị.
“Xem xong lập tức thiêu hủy.” Chu Trị nói.
“Tên đưa tin đâu?” Nghiêm Bạch Hổ hỏi.
Chu Trị đáp, “Bị ta giết rồi, dìm xác dưới Thái Hồ.”
Nghiêm Bạch Hổ đi tới đi lui dưới hành lang. Chu Trị thoáng gật đầu, muốn cáo từ rời đi, Nghiêm Bạch Hổ đột nhiên quỳ xuống nói, “Đô úy đại nhân hãy cứu ta!”
Một nhà già trẻ của Nghiêm Bạch Hổ được Hứa Cống che chở, chiêu đãi rất hậu, cả Giang Đông đều biết, bây giờ Thái thú nhất quyết muốn bắt gã đổi lấy thái bình, ai cầu xin cũng vô dụng.
Chu Trị thở dài, nói, “Kế trước mắt, Nghiêm huynh hãy chạy thâu đêm ra khỏi thành, không thể trì hoãn nữa. Tôn Sách đóng quân ở cổng Nam, ngươi hãy chạy ra cổng Tây, đó mới là thượng sách.”
Cùng lúc đó, phu canh gõ mõ đi qua cổng phủ Thái thú.
Chu Du gật đầu với thuộc hạ của Chu Trị.
“Báo—” Một người đưa tin đứng trước cổng la lên, “Chu đô úy có mật thư gửi Thái thú đại nhân!”
Hứa Cống cũng bận cả đêm, đầu óc quay vòng định đi ngủ, lại bị thị thiếp đỡ dậy, ngồi trên ghế, ánh đèn mù mờ.
“Nghiêm Bạch Hổ thu dọn hành trang, tập trung người nhà.” Người đưa tin nói, “E là muốn bỏ trốn trong đêm.”
Hứa Cống biến sắc, lập tức sai người thăm dò, chưa bao lâu, môn khách đã về báo, “Hồi bẩm đại nhân, Nghiêm Bạch Hổ đã đóng xe, triệu tập thuộc hạ trong thành, đúng là muốn chạy khỏi thành!”
“Ngu xuẩn!” Hứa Cống tức giận, “Chu Trị đâu? Lập tức báo tin cho Chu Trị! Bảo hắn dẫn binh chặn cổng thành! Phát lệnh giới nghiêm! Không ai được ra khỏi thành một bước!”
“Đi cứ cho đi.” Hứa phu nhân lười biếng nói, “Chẳng phải cũng tiện để đuổi Tôn Sách luôn sao?”
“Haiz!” Hứa Cống lo lắng nói, “Nàng không biết đó thôi, Nghiêm Bạch Hổ chạy được bao xa? Vạn nhất bị Tôn Sách bắt ngay ngoài thành thì thằng oắt ấy còn gì để kiêng kỵ? Cũng chỉ là lấy cớ hạ thành! Nếu truyền đến chỗ Viên tướng quân rằng ta chứa chấp trộm cướp, chẳng phải huyện Ngô sẽ rơi vào tay y sao!”
Hứa Cống đứng bật dậy, sai người chuẩn bị xe, thay quần áo, mang theo thuộc hạ, muốn đích thân chặn đường Nghiêm Bạch Hổ.
Sau khi đoàn người rời phủ Thái thú, Chu Du chờ ở hậu viện thầm tính toán, người đã rút đi, hiện tại phòng không nhà trống, là thời cơ tốt nhất để tập kích.
Tôn Sách đứng ngoài cổng thành Tây, Phi Vũ bay ra, Tôn Sách tim đập như trống, căng thẳng toát mồ hôi.
Chu Du đứng trong sân phủ Thái thú, thuộc hạ đã bao vây nơi này, tiếng trẻ con khóc ầm ĩ. Chu Du thở dài, làm thủ thế, thuộc hạ che chở các chủ nhân trong phủ, có người kéo đến một vật khổng lồ hình diều, dội dầu hỏa lên.
Hứa Cống đánh xe đến nhà Nghiêm Bạch Hổ, tử sĩ giơ đuốc bao vây bốn phía.
“Nghiêm huynh!” Hứa Cống vội vã xuống xe, nói, “Huynh định làm gì?”
“Cần phải nói sao!” Nghiêm Bạch Hổ nói, “Hôm nay nếu thả ta đi, ta và ngươi vẫn sẽ là bạn! Còn muốn cản ta thì liều mạng một phen!”
Hứa Cống tái mặt, “Tuyệt đối không được! Hứa mỗ không hề có ý hại gia đình huynh, huynh nghe tên nào nói bậy…”
Nghiêm Bạch Hổ không cho Hứa Cống cơ hội giải thích, hơn trăm thuộc hạ đã tụ tập, vung đao, quát, “Các anh em, theo ta giết ra ngoài!”
Hứa Cống kinh hãi lùi về sau, Nghiêm Bạch Hổ dẫn người xông ra giết, vệt máu kéo dài trên đường, trời sắp sáng, tiếng chém giết khiến dân chúng hoảng hồn thức giấc, phòng ốc sáng đèn. Hứa Cống không ngờ Nghiêm Bạch Hổ quyết tâm phá vây như thế, cản không được, cuống quýt rút lui.
Binh mã hai phe đánh nhau giữa phố, Nghiêm Bạch Hổ biết ở lại chắc chắn sẽ chết, phải chạy khỏi thành ngay đêm nay mới có đường sống, Hứa Cống không ngừng kêu khổ, từng bước thoái lui, sai người về phủ tìm viện binh, mà Chu Trị nổi danh cẩn thận chu toàn lại chậm chạp không đến.
“Giết—”
Nghiêm Bạch Hổ dẫn người giết cho thuộc hạ của Hứa Cống người ngựa ngã nhào, đánh đến hướng phủ Thái thú, Hứa Cống hoảng sợ, muốn trốn đến phía Tây. Nửa đêm mà nhà dân toàn thành đã thắp đèn sáng trưng.
Chu Du thấy cuối dòng người rốt cuộc cũng có binh lính trong phủ đến cứu, huýt sáo một tiếng, chạy băng băng trên nóc nhà, nắm diều nhảy.
Binh sĩ sau lưng cầm đuốc châm lửa, diều bay đến đâu, lửa bén đến đó.
Cột sáng bùng lên như rồng lửa hiện thế, mọi người kinh hô, chạy vào phủ Thái thú. Dầu hỏa gặp lửa nổ ầm một tiếng, phủ Thái thú bốc cháy phừng phực!
“Phủ Thái thú cháy rồi—” Chu Trị quát.
“Phủ Thái thú cháy rồi!” Lính liên lạc vừa chạy vừa hô, “Mau núp trong nhà! Không được ra ngoài!”
Ngay sau đó, Tôn Sách thấy ánh lửa trong thành, liền mang quân tiến đánh, Chu Du đã mai phục lính gác thành, mở cổng đón.
Trong thành ngoài thành đều thất thủ, Nghiêm Bạch Hổ vừa ra tới cổng thành, định quay đầu chạy trốn, lại bị Tôn Sách dẫn quân Lịch Dương bắt sống, thuộc hạ của Hứa Cống chỉ hơn trăm người, không phải đối thủ.
Đâu đâu cũng là lửa, quân đội của Tôn Sách cầm nỏ, bắn tên tẩm thuốc mê hạ gục đợt lính đầu tiên, tức tốc chạy đến phủ Thái thú.
Chu Du buông khung diều, nhảy vào phủ Thái thú, lửa đỏ ngút trời, người trong phủ đã trốn hết, đang định ra ngoài hội họp với Tôn Sách, đột nhiên một dải lụa trắng xoắn đến quấn mắt cá chân hắn.
Chu Du mất thăng bằng, ngã xuống mái ngói.
“Người nào!” Tiếng con gái hét chói tai, một loạt châm sắt phóng tới, Chu Du không dám lên tiếng, phất tay ném ám khí, lụa trắng vẫn đuổi sát không tha. Chu Du thân hình cao lớn mà bị cô gái này kéo tuột đi một trượng, liền biết nàng có võ, không thể xem thường.
Chu Du lộn người một vòng giữa không trung, nhảy trở về. Cô gái kia run tay, tung đòn ba lần không bắt được hắn, toàn bị Chu Du tránh thoát, liền trở tay rút dao đâm đến, Chu Du chưa đáp đất, nghiêng người né, một dao xẹt qua đầu vai, máu tuôn ồ ạt.
Chu Du đột nhiên nằm rạp xuống, một tay chống đất, né mũi dao thứ hai, lại ngửa mặt tránh châm sắt, khăn che mặt rơi xuống, thuận thế rút kiếm Xích Quân bên hông, binh khí va chạm “keng” một tiếng, dao găm của nàng kia gãy đôi.
Chu Du vung hai đường kiếm ép nàng lùi về sau.
“Chu Công Cẩn?” Nàng kia lấy làm lạ.
Chu Du giật mình, không biết tại sao nàng nhận ra thân phận hắn, nhưng giờ không phải lúc nói chuyện, lắc mình lùi lại.
“Chờ đã!”
“Sau này gặp lại!” Chu Du trầm giọng nói, nghiêng người nhảy qua tường, biến mất.