Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

Chương 22: Phần thưởng



Nhìn thấy Lương Nhan bước vào, Khánh Nhã mới an tâm ngồi xuống trường kỉ.

-Tốt quá, khanh đã về rồi...

Nghe câu nói thầm thốt ra từ miệng Khánh Nhã, Lương Nhan không khỏi bật cười. Có vẻ như Khánh Nhã nghĩ rằng vì muốn tránh mặt anh nên Lương Nhan lại không nói không rằng mà bỏ đi như mấy bữa trước.

-Có chuyện gì vậy?

Khánh Nhã phất tay, tất cả cung nhân liền lui ra ngoài. Lương Nhan với tay rót rượu ra chiếc ly nhỏ trên bàn rồi uống cạn. Vừa đặt ly xuống, cậu liền thấy hai cánh tay anh vòng qua eo, rồi cả người bị ôm chặt từ phía sau.

-Lương Nhan...

Giọng nói cất lên, dịu dàng và tha thiết, ẩn chứa thật nhiều những yêu thương, mong nhớ. Lương Nhan nương theo đó mà ngả người về phía sau, dựa vào bờ ngực vững chắc của anh.

Cậu cảm nhận rất rõ từng nhịp tim của Khánh Nhã, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh. Cái cảm giác đó thật rõ ràng, rõ đến nỗi khiến cho trái tim Lương Nhan cũng vô thức mà hòa theo đập cùng một nhịp.

-Đã thắng trận, khải hoàn trở về rồi nhưng trẫm chờ mãi mà không thấy khanh đến nhận thưởng.

-Nhưng cũng đâu cần tổng động viên mọi người đi tìm như vậy. Ta đã nói là đến chỗ thuộc hạ rồi mà.

Giọng nói rõ ràng hàm chứa ba phần trách móc, khiến Khánh Nhã khẽ thở dài.

-Trẫm đã cho người đến đó tìm nhưng không thấy khanh đâu cả.Tuy Duệ Thanh nói có gặp khanh nhưng cũng đã qua mấy canh giờ rồi. Cho nên trẫm tưởng khanh lại đi đâu mất...

-Nói chung là ngài không tin ta.

-Không phải là không tin, chỉ là...không có khanh bên cạnh, trẫm không tài nào yên tâm được.

Nghe lời thú nhận của đối phương, Lương Nhan đương nhiên vô cùng hạnh phúc; nhưng, bất giác nghĩ đến lúc phải chia tay, lòng lại chợt nhói đau.

-Giờ chẳng phải ta đã ở đây rồi sao.

Nói rồi, Lương Nhan quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Khánh Nhã.

-Đôi mắt ngài đen như trời đêm thăm thẳm.

-Còn mắt khanh thì xanh biếc như nước hồ thu.

-Ta không có gì để cho ngài đâu.

Vừa nói, Lương Nhan vừa đẩy Khánh Nhã ra, đi về phía tẩm đài.

-Nếu ngài đã có lòng ban thưởng, ta cũng không từ chối. Sao vậy? Hối hận rồi đúng không?

Lương Nhan cởi trường bào rồi chậm rãi ngồi xuống. Khánh Nhã bước đến, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt đang dần ửng hồng của Lương Nhan, khiến dung mạo đã diễm lệ lại càng thêm phần mị hoặc

-Lương Nhan.

Khánh Nhã nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, khẽ hôn lên đôi môi xinh đẹp, luyến tiếc rời đi, bàn tay luồn sâu vào mái tóc mượt mà, tận hưởng cảm giác dịu mát khi những sợi tóc mềm theo kẽ tay mà tuôn chảy.

Thấy Khánh Nhã cứ nhìn mình mãi không rời mắt, Lương Nhan chợt thấy thẹn trong lòng, vừa định bụng gạt bàn tay đang mơn trớn mái tóc mình thì đã bị Khánh Nhã nắm chặt lấy tay.

-Mặt ta có dính gì sao?

-Rõ ràng là gương mặt của một nam nhân, vậy mà sao lúc đầu ta lại nhầm tưởng là của một cô gái. Thật không hiểu nổi.

-Thế ai là người cứ một hai bắt ta giả gái bằng được vậy.

Lương Nhan vờ trách.

-Lúc đó, khanh thật sự rất đẹp.

Khánh Nhã trả lời, bàn tay vuốt nhẹ một bên má Lương Nhan.

-Không sợ bị người ta nói là háo sắc ư?

Lương Nhan vốn chỉ định trêu chọc nhưng Khánh Nhã lại gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc.

-Vì ta yêu khanh nhiều đến nỗi không biết phải làm sao.

Đột nhiên nghe những lời này, Lương Nhan không khỏi bối rối, hai má đỏ ửng lên.

-Ngài...buông ta ra

Lương Nhan vùng vẫy, dùng cả hai tay đẩy đối phương ra, định quay người đi nhưng nhanh chóng bị giữ chặt lại, gương mặt Khánh Nhã ngày một tiến gần.

-Trẫm muốn ôm khanh.

Khánh Nhã thì thầm bên tai Lương Nhan, đôi môi không an phận đặt dấu hôn lên mặt, lên cổ cậu, và bất cứ nơi nào có thể. Lương Nhan không cách nào chống đỡ, sức lực không hiểu sao cũng dần dần biến mất, khi nhìn lại thì bản thân đã bị đối phương đẩy xuống giường.

Lương Nhan choàng tay qua cổ Khánh Nhã, kéo xuống. Một nụ hôn thật sâu, thật dài, tưởng chừng như vô tận. Cả hai thân thể gắt gao ôm chặt lấy nhau như sợ rằng nếu bỏ tay ra thì người kia sẽ vĩnh viến biến mất.

Khánh Nhã hôn lên chiếc cổ thanh mảnh. Khi đôi môi chạm vào, Lương Nhan chợt thấy nhói đau, hai mày chau lại, thầm nghĩ ngày mai nhất định sẽ để lại rõ hồng ngân.

Đai lưng bị vứt qua một bên, hai vạt áo không còn gì níu giữ, mở rộng ra, để lộ làn da trắng mịn màng. Đôi tay Khánh Nhã nhẹ nhàng mơn trớn, tựa như đang chạm vào một bảo vật vô cùng quý giá nhưng cũng rất đỗi mong manh. Nhịp tim đập ngày một nhanh hơn, Lương Nhan không kiềm được, thoát ra một tiếng rên khe khẽ.

Lương Nhan vươn tay định nới lỏng y phục trên người Khánh Nhã. Nhưng anh đã nhanh chóng cởi bỏ hết y phục trên người mình, khiến cho cậu, vô thứckhông tài nào rời mắt khỏi thân hình tráng kiện phía trên.

Ánh mắt Khánh Nhã tham lam quét dọc cơ thể Lương Nhan, từ cổ đến ngực, rồi từ ngực lại xuống eo, và cứ tiếp tục đi dần xuống dưới. Cảm giác được ánh mắt đầy nhiệt khi đang chăm chú nhìn mình, hơi thở của Lương Nhan bắt đầu trở nên khó nhọc, hai tay định kéo chăn che lại nhưng đã bị đối phương giữ lấy. Lý trí cuối cùng cũng dần dần biến mất, nhường chỗ cho dục vọng đang được khơi dậy mãnh liệt bởi ánh mắt, bàn tay Khánh Nhã.

Khánh Nhã đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn hai điểm hồng trên ngực, còn nghịch ngợm mà đặt dấu hôn lên trên đó. Cả người Lương Nhan khẽ run lên, cổ họng cũng thoát ra những tiếng rên nho nhỏ đầy câu dẫn. Chiếc lưỡi nhỏ ranh ma của Khánh Nhã không ngừng đùa giỡn, khiến cho Lương Nhan phải cắn chặt môi đến gần như bật máu để không phát ra những âm thanh ủy mị kia. Nhưng càng nén lại càng khiến cho những cảm xúc không tên kia bùng lên mạnh mẽ, và âm thanh phát ra lại càng thêm phần ngọt ngào, mị hoặc. Tất cả mọi cảm xúc của Lương Nhan bây giờ đều theo từng ngón tay của Khánh Nhã mà bùng lên, có lúc âm trầm dừng lại để rồi lại dâng trào dữ dội hơn.

Chợt, ánh mắt Lương Nhan dừng lại ở vết thương trên vai Khánh Nhã.

-Còn đau không?

Nhẹ nhàng chạm vào vết thương, Lương Nhan khẽ hỏi.

-Nếu chạm tới sẽ đau, nhưng thực sự đã không sao rồi. Sáng nay khi thái y thay thuốc, cũng chỉ còn đau một chút, như kiến cắn thôi. Còn nữa, đừng có quên chính khanh đã nói không được lấy lý do là vai đau mà bỏ trốn, nhớ không?

Nhắc lại những lời Lương Nhan đã nói đêm quá, Khánh Nhã tỏ ý nhất định sẽ không dừng lại.

-Ta đâu có nói là sẽ dừng lại đâu.

Lương Nhan khẽ ấn ngực Khánh Nhã xuống rồi xoay người, nằm lên phía trên. Y phục cả hai đều không còn trên cơ thể, da thịt trần trụi cũng theo đó mà va chạm, không khỏi khiến người ta thập phần thoải mái

Lương Nhan chạm môi lên vết thương đang dần khép miệng của Khánh Nhã. Nếu mũi tên thấp xuống chút nữa thôi, e rằng Khánh Nhã đã mất mạng rồi. Lương Nhan, vừa nghĩ vậy, vừa đưa lưỡi, liếm nhẹ quanh miệng vết thương, như thầm cầu mong cho nó mau lành lại.

Bàn tay Lương Nhan mơn trớn khắp cả người Khánh Nhã. Mỗi nơi nó vừa lướt qua, cậu lại đặt lên đó một nụ hôn. Bản thân cũng trượt dần xuống dưới.

Hành động của Lương Nhan khiến Khánh Nhã vô cùng bất ngờ.

-Lương Nhan...?

Lương Nhan chỉ thoáng ngước lên nhìn Khánh Nhã, rồi lại cúi đầu tiếp tục trò chơi của mình. Bàn tay đã trượt xuống, chạm đến hạ thân Khánh Nhã.

-Ư...

Động chạm của Lương Nhan khiến cho Khánh Nhã không kiềm được, buột miệng, phát ra một tiếng rên.

Lương Nhan vuốt dọc hạ thân của Khánh Nhã, rồi đột nhiên cúi xuống, cái miệng nhỏ xinh xắn mở rộng.Nhưng vì phân thân Khánh Nhã quá lớn nên Lương Nhan phải dùng đến cả hai tay. Mái tóc vàng rũ xuống, che khuất gương mặt, khiến Khánh Nhã chỉ thấy được được đầu Lương Nhan gắt gao chuyển động, lên xuống không ngừng.

Tuy không cách nào nhìn thấy biểu tình trên gương mặt Khánh Nhã, nhưng cậu biết anh cảm nhận sự va chạm nơi hạ thân rất rõ ràng, bời lẽ nơi đỉnh phân thân vừa rỉ ra một dòng chất lỏng. Lương Nhan ngẩng mặt lên, đưa lưỡi liếm nhẹ môi, bình thản nói:

-Dở quá!

-...Lương Nhan

Giọng của Khánh Nhã thoáng trở nên yếu ớt, rất nhỏ, chỉ như một tiếng thở nhẹ lướt qua.

Lương Nhan vừa định cúi xuống tiếp tục trò chơi thì đã bị anh ngăn lại.

-Đợi đã, trẫm cũng muốn.

Tư thế hai người trong thoáng chốc hoán đổi cho nhau. Lương Nhan không tài nào tiếp tục việc dở dang ban nãy bởi bàn tay đầy khéo léo của Khánh Nhã đang khiến cậu gần như ngừng thở.

-A...

Những ngón tay của anh không ngừng đùa giỡn trên làn da trắng trẻo. Trong phòng không ngừng vang lên những tiếng rên rỉ đầy ngọt ngào, tà mị.

-Dừng lại...đi…

Không chịu nổi sự trêu chọc dai dẳng của đối phương, Lương Nhan định xoay người lại, tránh bàn tay Khánh Nhã, nhưng hạ thân đang bị anh kiềm chặt, cậu chẳng thể nào cử động như ý muốn. Khánh Nhã vừa kiềm chặt Lương Nhan, vừa tìm kiếm.

-Phải mở rộng ra một chút...

-Đừng có nói nữa.

Câu nói thẳng thừng của Khánh Nhã khiến cho Lương Nhan thẹn quá hóa giận. Nhưng trêu chọc Lương Nhan vốn là một thú vui cho nên môi cứ tiếp tục thốt ra những lời bỡn cợt.

-Hẹp quá, cứ như vầy, sợ là ngay cả ngón tay cũng không đưa vào được…

-Khánh Nhã...

Lương Nhan xoay người, ngồi bật dậy. Vì quá xấu hổ nên cả người đều ửng đỏ cả lên, cũng vì thế mà tôn thêm vẻ quyến rũ, gợi tình.

Rồi đột nhiên cả trời đất xoay chuyển, khi nhìn lại, Lương Nhan thấy mình đã nằm trên giường, dưới thân của đối phương. Và, ánh mắt Khánh Nhã nhìn cậu mang theo dục hỏa nóng bỏng như muốn thiêu đốt linh hồn cậu, như muốn đem thân thể cậu nuốt trọn vào lòng.

-Cái...

Chưa kịp nói hết lời, đôi môi đã bị người kia ngấu nghiến. Lương Nhan vùng vẫy, muốn bỏ chạy nhưng không tài nào thoát khỏi gọng kiềm Khánh Nhã tạo ra. Hơi thở cậu bắt đầu trở nên gấp gáp, tưởng chừng như đình trệ, hai tay không ngừng đánh vào lưng Khánh Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.