Nghe thông báo nhóm người của Hương Liêu Á đã nhập phủ, Khánh Nhã vội chậy tới. Giữa sân, nam nhân múa bổng đang chỉ đạo mọi người đang gấp rút dựng một lều lớn. Chiếc trụ chính được cố định vững vàng trên nền đất, xung quanh là những trụ nhỏ được dựng thành hình lục giác, mái trần là những thân cây mảnh hơn. Sau khi các cột trụ đã được kết nối vững chắc, mọi người chuẩn bị phủ lớp màn chống thấm lên phía trên. Khánh Nhã nhìn một cách thích thú. Thấy Khánh Nhã, nam nhân liền cúi đầu chào.
-Đa tạ đại nhân đã chiếu cố.
-Có vẻ như rất đơn giản.
Khánh Nhã chăm chú nhìn chiếc lều lớn dần được hình thành, ánh mắt không giấu được vẻ thích thú. Rồi đột nhiên sực nhớ ra điều gì, anh liền quay lại:
-Còn Hương Liêu Á cô nương?
-Tiểu thư vì bận thu xếp hành trang nên sẽ đến trễ một chút.
Cuộc sống rày đây mai đó, mỗi lần di chuyển đều phải chuẩn bị cẩn thận, không thể tùy tiên. Khánh Nhã cũng hiểu điều này nên không trách giận, chỉ bảo nam nhân quay lại với công việc, còn bản thân cũng quay vào nội phủ.
-Chưa tới à.
Khánh Nhã khẽ thở dài. Không gặp được Liêu Á, trong lòng anh có chút thất vọng. Cung nữ hầu hạ Khánh Nhã đều là những mỹ nhân sắc nước hương trời nhưng so với Liêu Á vẫn còn kém xa. Nàng lại tài trí hơn người. Ngay cả dáng đi cũng rất đặc biệt, vừa tha thước lại vừa hiên ngang.
-Bệ hạ, sau này xin đừng tùy tiện cho người không rõ lai lịch vào nội phủ, rất nguy hiểm.
Không cần quay lại Khánh Nhã cũng biết người vừa nói câu đó là ai. Từ khi rời khỏi nơi của Hương Liêu Á, Duệ Thanh đã lập lại rất nhiều lần. Đúng là nhóm người đó lai lịch không rõ ràng nhưng Khánh Nhã không nghĩ họ có tà tâm. Lời nói, cử chỉ đều rất minh bạch,ánh mắt không có sát khí.
Một lát sau, Khánh Nhã chợt nghe có tiếng lao xao, ngó ra thì thấy nam nhân khi nãy đang hỏi chuyện một thị vệ.
-Đại nhân là ai vậy? Tước vị lớn không?
-Tên là Khánh, là cận vệ của Thánh Đế
-Vậy hả?
Nghe chuyện, linh cảm có chuyện sẽ xảy ra, đôi mắt Khánh Nhã chợt rực sáng. Bọn thị vệ trong phủ đã được ra lệnh phải trả lời như thế. Nhưng Khánh Nhã không nghĩ là sẽ có chuyện gì nguy hiểm, chỉ cần buổi biểu diễn suôn sẻ là ổn. Nếu thật sự xuất sắc sẽ kiếm một chỗ thật tốt cho họ có thể lưu lại đây lâu dài. Gương mặt Liêu Á chợt hiện lên trước mắt. Đúng lúc đó, một thị về vào thông báo tất cả đã chuẩn bị xong.
Khánh Nhã vừa vào sân đã thấy Liêu Á ở đó tự bao giờ, đang đứng trước chiếc lều lớn vừa được dựng xong. Cửa lều được mở rộng. Trước lều, mấy dãy ghế đã được sếp thẳng hàng, chính giữa là chỗ dành cho Thánh Đế. Thấy Khánh Nhã, Liêu Á liền thi lễ. Nhiều người bước vào trong sân. Những chỗ trọng yếu đều có thị vệ đứng gác.
Liêu Á đến chỗ Khánh Nhã, thi lễ, nói lời cảm tạ chân thành. Khánh Nhã nhận lễ rồi hỏi:
-Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa? Bệ hạ sắp giá lâm rồi.
-Xin cứ yên tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.
Nghe trả lời, Khánh Nhã như thấy điều gì liền hỏi:
-Nàng cũng sẽ biểu diễn?
-Vâng ạ, tiện nữ có thể múa và phóng phi đao.
-Phóng phi đao sẽ gây xáo động, hoàn toàn không hợp với một mỹ nhân liễu bồ như nàng.
Nghe Khánh Nhã nói, Liêu Á chợt bối rối.
-Xin mời đại nhân cứ thưởng thức trước đã.
Nói rồi, Liêu Á lui vào trong lều. Tiếng nhạc rộn rã nổi lên. Tiếng huyền cẩm dịu dàng hòa lẫn tiếng trống trầm hùng, tiếng sáo vi nương theo nhạc điệu vút cao. Lúc đó, một bóng người ngồi xuống ghế dành cho Thánh Đế ở phía sau lưng Khánh Nhã. Chính là Duệ Thanh. Khánh Nhã đã ra lệnh cho Duệ Thanh phải giả làm Thánh Đế, còn bản thân thì ngồi phí trước, ở ngay vị trí có thể xem rõ nhất.
Tiếng nhạc rộn rã bỗng lắng xuống, tiếng trống nổi lên, vang vọng không gian. Một bóng người bước ra, là người đàn ông múa bổng hôm trước. Hôm nay, trên tay người đó cũng là một cây bổng dài quen thuộc, chỉ khác ở chỗ hai đầu buộc lụa ngũ sắc. Nam nhân vạm vỡ ấy nâng cao cây bổng, từng động tác nhịp theo điệu trống, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh. Dải lụa ngũ sắc vút trông không gian. Đúng là âm sắc hài hòa. Các vị võ quan, binh sĩ đứng đó đều trầm trồ tán thưởng.
Tiếng trống chợt im bặt, nam nhân thu bổng lại. Một nhóm trẻ con chạy ra, bám tay vào cây bổng dài. Tiếng trống nổi lên liên hồ, nam nhân nhẹ nhàng nhấc bổng lên, cả những đứa trẻ đang bám trên đó rồi đặt xuống. Lũ trẻ ôm bổng chạy vào trong. Tiếng vỗ tay vang lên khắp bốn phía.
Nam nhân rút chiếc roi da vẫn quấn quanh thắt lưng. Tiếng trống lại trở lại nhịp điệu thâm trầm khi nãy. Chiếc roi da theo từng động tác của nam nhân, nhảy múa trong không gian, khi mạnh mẽ, khi uốn lượn dẻo dai. Tiếng trầm trồ lại vang lên. Đâu đó có ai nhắc đến lời đồn về những người dân du mục, chỉ với một chiếc roi da trong tay cũng có thể thao túng cả bộ tộc.
Tiếng trống vừa dứt, nam nhân cũng dừng lại, cúi chào rồi lui vào trong. Một đoàn mỹ nữ tha lướt bước ra. Những cánh tay dịu dàng lướt trong không gian. Cả vùng như bừng sáng.
Khánh Nhã nhanh chóng tìm thấy Liêu Á trong đó. Trước đó không để ý nhiều, nhưng khi đứng giữa các nữ nhân khác, Liêu Á cao hơn hẳn. Các vũ nữ tản ra rồi lại hợp lại, tạo thành nền phía sau cho Liêu Á. Khác với khi nãy, mái tóc cô gái không được bới cao mà thả dài, tuôn xuống lưng, uyển chuyển theo từng động tác. Mấy dây lụa ngũ sắc cũng hòa theo đó, lả lướt. Tiếng nhạc dịu dàng, động tác uyển chuyển cộng nhan sắc mỹ lệ khiến cho mọi người có cảm giác như đang ở nơi thượng giới, thưởng thức vũ điệu nghê thường trong truyền thuyết.
Sau khi các vũ nữ rút vào trong, những tuyệt kỉ xiếc, nam nhân mạnh mẽ trong điệu múa trống... lần lượt được biểu diễn. Cuối cùng, Liêu Á bước ra, mái tóc được buộc dài phía sau bởi một sợi dây vàng lấp lánh. Hai người đàn ông vạm vỡ da ngâm đen mang một chiếc bảng to ra, một vũ nữ xinh đẹp đứng dựa vào đó. Mọi người nín thở theo dõi từng hành động được diễn ra phía trước. Liêu Á đứng đối diện với người vũ nữ, tay cầm vô số phi đao. Tiếng trống gõ từng nhịp chậm rãi.
Liêu Á từ từ giơ tay lên. Mọi người chỉ kịp nghe một tiếng vút xé gió, phi đao đã cắm phập vào chiếc bảng gỗ, ngay phía trên đầu vũ nữ. Cô gái tiến lên phía trước, mỉm cười chòa mọi người rồi lui vào trong. Liêu Á lấy ra một chiếc roi da, phóng về phía bảng gỗ. Chiếc roi cuốn chặt lấy phi đao. Liêu Á vung tay, phi đao được thu về, nằm gọn trong bàn tay xinh đẹp, như thể chính cánh tay đã vươn dài ra, rút phi đao. Liêu Á thi lễ với mọi người rồi bước vào trong. Tất cả mọi người đều đứng dậy, vỗ tay tán thưởng.
Khi tiếng vỗ tay lắng xuống, người ngồi trên đại kĩ đứng dậy, bước đi. Dĩ nhiên mọi người đều biết Khánh Nhã là Thánh Đế nhưng vốn đã được dặn từ trước nên không ngạc nhiên mà xì xầm bàn tán về những gì vừa xem.
Khánh Nhã cũng đứng lên, đi về phía tư phòng. Một vài cận vệ bí mật theo theo. Khi vừa vô phòng, Duệ Thanh đã đợi sẵn.
-Không có biến sự thật hay quá.
Duệ Thanh đến trước mặt Khánh Nhã, vòng tay:
-Chắc bệ hạ đã thỏa mãn, lần sau xin đừng ngồi ở hàng đầu nữa.
-Duệ Thanh, sao khanh nhìn đâu cũng thấy biến sự vậy. Những tuyệt kĩ đó, trẫm xem bao nhiêu lần cũng không chán.
-Sao? Tuyệt kĩ?
-Tuyệt kĩ phóng phi đao của Liêu Á, cả cách dùng roi nữa, không phải ai cũng làm được, nhất là nữ nhi.
Nghe Khánh Nhã nói, gương mặt Duệ Thanh lập tức biến sắc.
-Những màn trình diễn nguy hiểm như vậy không nên biểu diễn trước mặt bệ hạ. Nếu như cô ta lỡ tay, hay cố ý phóng vào bệ hạ thì phải làm sao?
Dù biết Duệ Thanh chỉ vì an nguy của chính mình nhưng Khánh Nhã vẫn không thấy thích thú.
-Khanh đúng là hay lo.
Duệ Thanh buông một tiếng thở dài.
Bóng đêm buông xuống, không gian trở nên tĩnh lặng. Những ồn ào náo nhiệt ban sáng như chưa từng xảy ra. Tiếng côn trùng réo rắt, khiến màn đêm phảng phất nét buồn thương. Một bóng đen lướt nhẹ trong đêm. Một làn khói mỏng phả vào, mấy tên cận vệ chợt gục xuống. Bóng đen nhẹ nhàng áp tai vào cửa sổ, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Khi chắc chắn người bên trong đã ngủ say, nhịp thở đều đặn, bóng đêm nhè nhẹ lẻn vào phòng, đóng cửa mà không để phát ra một tiếng động nào. Khi vừa định quay người vào trong, một lưỡi đao xé không gian, bay về phía bóng đen. Bóng đen lăn người trên sàn né tránh.
-Né giỏi lắm.
Cùng với tiếng nói, một mũi thương dài lao đến. Tên đạo tặc vừa đinh bỏ chạy thì đã bịchận lại, mũi thương kề ngay cổ. Bóng đen đành khuất phục, ngước nhìn người cầm thương.
Chính là Khánh Nhã, thân mặc bạch y, tay nắm chắt trường thương.
Tên đạo tặc nhìn Khánh Nhã, ánh mắt ngỡ ngàng kinh ngạc, là do công phu trường thương của Thánh Đế hay là do...
Khánh Nhã nhìn ánh mắt, cảm giác rất thân quen, vội giật chiếc khăn bịch mặt xuống. Một lọn tóc vàng rủ xuống, dù bóng đêm dày đặc vẫn thấy được một gương mặt thanh tú. Đúng như dự đoán.