Giang Hồ Bất Ai Đao

Chương 21: Lạc vào hiểm cảnh



Sáng sớm hôm sau, chân trời vừa lộ ra tia nắng đầu tiên, Tiểu Đao lập tức mở cửa sổ, nghiêng đầu xem sắc trời. hôm nay từng hàng mây bay nhè nhẹ trên trời.

Tiểu Đao đang nhìn, “Kẽo kẹt” một tiếng, Tiết Bắc Phàm ở sát vách đẩy cửa bước ra, hai người chạm mặt nhau… Tiểu Đao liếc mắt nhìn rõ dài.

Tiết Bắc Phàm vừa thấy nàng đã muốn cười, xem ra nha đầu keo kiệt này còn đang bất mãn chuyện tối hôm qua, liền chủ động chào hỏi, “Sớm nhỉ, Tiểu Đao cô…”

Chữ “nương” còn chưa ra đến miệng, Tiểu Đao đã tiếp ngay một chữ “na”, đóng cửa sổ, Tiết Bắc Phàm ngượng ngùng sờ sờ gáy.

Tại cửa viện, Trọng Hoa bấm ngón tay đi vào, vừa nhìn thấy hắn, vươn tay chỉ ngay, “Ai, hôm nay đại hung, huynh cẩn thận kẻo gặp huyết quang chi tai*.”

huyết quang chi tai: tai ương máu đổ

“Ta phi!” Tiết Bắc Phàm gân cổ nói lại, “Gia đây vừa ngủ dậy huynh đã đến tìm báo xui!”

“Hừ.” Trọng Hoa ngưng trọng nói, “Nói nghiêm chỉnh với huynh huynh lại không nghe.”

Tiết Bắc Phàm đến trong viện ngồi xuống, hỏi hắn, “Ngày hôm nay tính làm những gì?”

Trọng Hoa mỉm cười, “Ta định bụng sẽ dẫn Hiểu Nguyệt đi dạo phố.”

Tiết Bắc Phàm ra dáng trưởng bối, “Sắc lệnh trí hôn*!”

sắc lệnh trí hôn: đại khái là bị sắc làm cho mê muội

Trọng Hoa nhướng một mi, “Loại chuyện này dĩ nhiên phải chủ động, huynh đến cả nữ nhân trong chăn đã quá quen, còn ta ngay cả tay cũng chưa từng…”

Còn chưa dứt lời, chợt nghe trong phòng Tiểu Đao truyền ra âm thanh quăng chậu rửa mặt, Trọng Hoa vội hạ giọng, “Ai, huynh tìm cách nào dỗ đi, đây là quý nhân của huynh đó.”

Tiết Bắc Phàm quay đầu liếc nhìn cửa sổ đang đóng chặt một cái, mỉm cười, “Ta đang muốn đến Tiên Vân sơn du ngoạn, huynh có đi không?”

Trọng Hoa nhún vai một cái, “Bồi Hiểu Nguyệt quan trọng hơn.”

Tiết Bắc Phàm chỉ tay vào mũi hắn, “Trọng sắc khinh hữu*!”

trọng sắc khinh hữu: trọng sắc khinh bạn, câu này có lẽ khá quen với mọi người

Trọng Hoa nhún vai tuyệt không nói nghĩa khí, “Không còn cách nào, nương ta có lệnh, bảo tiên hạ thủ vi cường*!” Nói đoạn, lại một lần nữa nhắc nhở, “Huynh nhớ cho kỹ, thực sự là có huyết quang chi tai.”

tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm lợi thế

“Huynh ít rủa ta gặp cái gì mà chi với chả tai đi!” Tiết Bắc Phàm lắc đầu, chạy vào trù phòng tìm thức ăn.

Mặt trời lên quá ba sào, Tiểu Đao vẫn chưa ra khỏi phòng.

Hiểu Nguyệt cứ tưởng nàng huyên náo một đêm hôm qua nên mới ngủ bù, nhưng lại thấy nếu không dậy sẽ quá giờ ăn trưa, đành phải đến gõ cửa phòng Tiểu Đao.

Ba tiếng “Cốc cốc cốc” vang lên, nhất thời nghe thấy âm thanh Tiểu Đao truyền ra, “Ngoại trừ Hiểu Nguyệt thì ai cũng không được vào!”

Hiểu Nguyệt cong khóe miệng, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng… Thấy Tiểu Đao tay nâng cằm, miệng còn ngậm một khối bánh, đang nằm sấp trên giường nhìn bức vẽ.

“Đã dậy rồi à.” Hiểu Nguyệt muốn mở cửa sổ cho thoáng khí, Tiểu Đao vội xua tay cản, “Đừng đừng!”

“Sao vậy?”

“Không thể gặp người, để ta ngủ hai ngày nữa hẵng nói.”

Hiểu Nguyệt cảm thấy buồn cười, đến cạnh giường nàng ngồi xuống, nhìn thử bức vẽ. Chẳng biết Tiểu Đao kiếm ở đâu ra mấy bức vẽ này, vẽ lộn xộn lung tung cả lên.

“Cái gì vậy?”

“Mấy vị đại thẩm đại gia ở trù phòng cho ta bản đồ địa thế Tiên Vân sơn.” Tiểu Đao cầm một nửa khối bánh đậu xanh nói với Hiểu Nguyệt, “Rất kỳ quái.”

“Kỳ quái thế nào?”

“Ừm, lão phu nhân khi còn bé nghe qua chuyện Thái Liêm, vậy sự việc đại khái đã qua hơn bốn mươi năm, đúng không?”

Hiểu Nguyệt gật đầu, không rõ Tiểu Đao muốn nói cái gì.

“Hơn bốn mươi năm, trong thời gian đó liên tục có tin đồn sơn bà tác quái, vì sao Thái Biện lúc này mới phong tỏa núi?”

“Có phải vì mấy vụ kiện cáo án mạng chết người gần đây?”

Tiểu Đao nhu miệng lắc đầu, “Đối với án thông thường, nếu như bọn họ thực sự tin rằng là yêu quái giết người, thì phải tìm một đám hòa thượng đạo sĩ đến làm phép bắt yêu mới đúng, bao vây ngọn núi thì có ích gì?”

Hiểu Nguyệt nghĩ cũng có đạo lý, nghiêng đầu hỏi Tiểu Đao, “Cô phát hiện ra gì sao?”

Tiểu Đao ngồi xuống, ôm cái chân mà tối hôm qua nàng đã dùng nó để ‘dạy dỗ’ nề nếp con mèo nhỏ, “Tại sao lại vào đúng mấy ngày gần đây? Gần đây đột nhiên lại đến quan phủ kiện án tử, rồi thì gần đây cũng là phong tỏa núi… Bên trong hình như thiếu vài thứ.”

“Hôm qua lão phu nhân chưa nói đến sao?”

Tiểu Đao hai tay chắp trước ngực, “Lão nhân gia không phải nói phật viết không thể nói sao…”

Nói đến đây, Tiểu Đao bỗng nhiên ngừng lại, ngẫm nghĩ, “Phật viết, không thể nói? Chẳng lẽ là ám chỉ phật đường* có liên quan?”

phật đường: tương tự như từ đường (nơi thờ tổ tông) nhưng là nơi thờ cúng phật, ở đây nguyên bản là 佛堂神龛 (phật đường thần ham) tức là phật đường điện thờ, nhưng đã là phật đường nghĩa là nơi thờ cúng phật, lại còn thêm điện thờ thì dư, nên Ngạn mới bỏ hai chữ thầm ham – điện thờ đi

Hiểu Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn nàng, vừa cười vừa vỗ vai nàng, “Tiểu Đao cô là thông minh nhất, mỗi lần suy nghĩ là có biện pháp ngay.”

Tiểu Đao vui vẻ nhướng mi, “Rất thông minh sao?”

“Ừ!” Hiểu Nguyệt gật đầu khẳng định, “Tiết Bắc Phàm cũng rất thông minh.”

Tiểu Đao tức thì xụ mặt, nhu nhu miệng, “Không được khen tên dâm tặc đó.”

“Nhưng khi nãy hắn ở bên ngoài đã hỏi hạ nhân trong phủ, hỏi gì mà phụ cận Tiên Vân sơn có phật đường hay không.”

Tiểu Đao lập tức há hốc miệng, “Thế những hạ nhân đó trả lời thế nào?”

“Hình như nói có miếu Tiên Vân, tọa trên sườn núi Tiên Vân.”

Tiểu Đao nhảy dựng lên, “Cái này hay!”

Hiểu Nguyệt cười giúp nàng xếp chăn.

Đến trưa, Tiểu Đao ngậm một cái bánh bao thịt, thu thập một trăm bảo nang* vắt quanh hông, thay đổi xiêm y gọn nhẹ, vác một cái rổ nhỏ cùng Hồng Chỉ Bảo Tán, lặng lẽ đi từ sau viện ra khỏi tòa phủ.

bảo nang: túi chứa bảo vật

Vừa bước qua ngạch cửa, thấy trước mặt có một người đang đứng nhìn mình cười, chẳng phải là Tiết Bắc Phàm hay sao. Hiện tai hắn vận một thân hắc y, trong tay còn có một thanh hắc đao.

“Chậm nhỉ, chờ cô cả nửa ngày.” Tiết Bắc Phàm gác đao trên vai, vẻ mặt lưu manh.

Tiểu Đao càng nhìn càng thấy hắn không vừa mắt, hất mặt, không thèm nhìn, xoay người đi.

“Ai!” Tiết Bắc Phàm chạy lên hai bước ngăn cản, “Cô đừng nhỏ nhen như vậy chứ.”

Tiểu Đao hất tay hắn ra.

Tiết Bắc Phàm thấy bộ dạng nàng thì rất muốn cười, có điều cố nhịn xuống. Từ trong thay áo lấy ra một vật, đặt trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt nàng.

Tiểu Đao liếc nhìn, thì thấy đó là một hòn thạch anh tím nhàn nhạt. Hất mặt sang nơi khác, “Đừng tưởng mua chuộc được ta.”

“Nhìn cho kỹ đi!”

Tiểu Đao vẻ mặt chán ghét nhìn hòn đá trong tay hắn, “Đá bình thường.”

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ giải thích, “Nhìn xuyên qua hòn đá thử đi.”

Tiểu Đao nâng hòn đá lên ngang tầm mắt nhìn thử, phát hiện khi nhìn xuyên qua hòn đá, ngõ nhỏ thay đổi hình dạng. Vốn ngõ nhỏ trông tối tăm nhưng lúc nhìn vào thì lập tức trở nên sinh động, trông qua tựa như ảo mộng.

Tiểu đao cảm thấy thích thú, nhưng lại không muốn để Tiết Bắc Phàm nhìn ra, mấp máy môi. Cầm hòn đá chạy đến đầu ngõ, quay lại nhìn thử đường lớn qua hòn đá, thì thấy không biến đổi, Tiểu Đao buồn bực.

“Nha đầu ngốc.” Tiết Bắc Phàm đến bên người nàng, “Đường lớn Kim Lăng vốn đẹp rồi, muốn nó đẹp hơn chỉ tốn công vô ích*, tốt quá coi chừng phản tác dụng đấy**.”

*nguyên bản ở đây là 画蛇添足(họa xà thiêm túc), tức vẽ rắn thêm chân hay có nghĩa là làm những chuyện vô ích, cũng giống như tốn công vô ích

**nguyên bản là 过犹不及 (quá do bất cập) tức là tốt quá hóa lốp, nghĩa là tốt quá hóa dở hay tốt quá thì bị phản tác dụng(cái này nghe nó được hơn-.-)

Tiểu Đao cầm hòn đá khó hiểu nhìn hắn.

“Hòn đá này, là khi còn nhỏ đại ca ta đã cho ta.” Tiết Bắc Phàm khoanh tay, xa xăm nói, “Khi còn bé có thời gian chúng ta trốn chui trốn nhủi ở những nơi u tối, mỗi lần ta không vui, thì lấy hòn đá này ra xem, tâm tình cũng khá lên.”

Tiểu Đao tung hứng hòn đá, nhìn hắn, “Ngươi cho ta cái này làm gì?”

“Cho cô để cô vui vẻ lên, đừng nóng giận nữa, nhé?”

Tiểu Đao cầm hòn đá, nhìn Tiết Bắc Phàm đang trưng bộ dạng dỗ dành, thì ra hồi nhỏ hắn cùng đại ca hắn từng cùng nhau trải qua đau khổ sao? Tiểu Đao nhớ tới lời nương nàng thường nói —— nam nhân dỗ dành nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa, có đôi khi dỗ dành và lừa gạt chỉ cách nhau một bước, cho nên nam nhân cũng không biết bản thân nên dừng tại ranh giới nào. Bất quá, nam nhân đần độn muốn dỗ nữ nhân thì dùng tiền, nam nhân ngốc nghếch muốn dỗ nữ nhân thì dùng tình, còn nam nhân thông minh muốn dỗ nữ nhân, thì giả vờ đáng thương.

Tiết Bắc Phàm thừa dịp sấn tới, “Có đói bụng không? Ta mời cô ăn?”

Tiểu Đao liếc hắn, “Ta muốn được ăn ngon.”

“Gì cũng được, mỗi ngày đều mời cô!” Tiết Bắc Phàm mỉm cười.

“Mồm mép giảo hoạt.” Tiểu Đao lầm bầm liễu một tiếng, xách giỏ đi trước.

Tiết bắc thở phào nhẹ nhõm, nữ nhân dù sao cũng là nữ nhân, thường mềm lòng, dỗ dành là xong!

Tiểu Đao thì lười tức giận, nam nhân dù sao cũng là nam nhân, vô tâm vô phế, dụ người mà thôi!

Cứ như vậy hai người hai tâm tư tiếp tục đi, chưa được một chốc, Tiết Bắc Phàm đột nhiên thấp giọng hỏi Tiểu Đao, “Có phát hiện ra không?”

Tiểu Đao ừ hử một tiếng, “Ừ, ra khỏi Trọng phủ là có người theo chúng ta rồi.”

Tiết Bắc Phàm cong khóe miệng hỏi nàng, “Đừng nói là cô cũng có hôn ước ở đây nhé?”

“Đi chết đi.” Tiểu Đao trừng mắt, “Ta là lần đầu tới Kim Lăng, còn ngươi, hay là đụng phong lưu trái (nợ phong lưu) ở đây.”

Tiết Bắc Phàm cười xấu xa, “Ghen à? Cô yên tâm, trên đời này nữ nhân muốn cùng chăn với Tiết Bắc Phàm ta, chỉ có một người!”

“Ngươi còn nói?!” Tiểu Đao xung khí, một cước đạp hắn.

Tiết Bắc Phàm co giò bỏ chạy, Tiểu Đao ở phía đuổi theo. Hai người khinh công đều tốt, tam quái lưỡng quải*, băng qua ngõ nhỏ chui xuống dưới cầu, những kẻ theo dõi bị bỏ lại một quãng rất xa.

tam quái lưỡng quải: ba kỳ quái hai lừa gạt, đại khái là biến hóa khôn lường(đại khái thôi nhé, thực hư chính xác thế nào đây cũng bó tay~)

Tiết Bắc Phàm đang đắc ý, không đề phòng Tiểu Đao tiến lên hung hăng đạp hắn một cước.

“Ai… Hai ta là diễn kịch, sao cô còn đạp ta?”

Tiểu Đao bĩu môi, “Nuốt không trôi khẩu khí của ngươi!”

Hai người cũng cảm thấy có chuyện kỳ lạ, cũng không quay lại dùng cơm trưa, vội vã chạy lên Tiên Vân sơn.

Trên giao lộ cách Tiên Vân sơn chỉ còn nửa dặm, có đặt ba trạm gác, có thể nói thủ vệ nghiêm ngặt. Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm không có trực tiếp tới gần, mà trốn vào một khu rừng nhỏ ven đường.

Tiết Bắc Phàm chỉ tòa miếu trên núi cao phía xa, “Tiểu Đao, nhìn xem.”

Tiểu Đao nương theo hướng ngón tay hắn chỉ nhìn qua, cảm thấy bất thường, quay đầu liếc mắt , “Ít gọi thân mật thế đi.”

Tiết Bắc Phàm vốn cũng không lưu ý, chỉ là vô ý buộc miệng, giờ nghĩ lại, đến gần cười nói, “Từ Tiểu Đao nghe trôi chảy hơn.”

Tiểu Đao đẩy hắn một cái, “Đừng có đứng gần vậy!”

Động tác gây tiếng động hơi lớn, chợt nghe đằng trước có tiếng một thủ vệ hô lên, “Người nào?”

Tiết Bắc Phàm vội vàng kéo Tiểu Đao chạy vào rừng trốn đi.

Hai người chạy một đường, càng chạy cây càng nhiều, Tiểu Đao không khỏi có chút lo lắng, “Này! Ngươi đừng chạy, một hồi lạc đường thì biết làm sao?”

“Núi nhỏ thôi mà, cũng chẳng phải thâm sơn cùng cốc gì cả, sợ gì chứ.” Tiết Bắc Phàm dừng cước bộ, thấy Tiểu Đao hết nhìn qua thì nhìn lại, cười hỏi, “Sợ rắn sợ trùng sao? Ta cõng cô?”

Tiểu Đao nghe xong lời này, đột nhiên nhìn chằm chằm Tiết Bắc Phàm, tựa hồ hết sức kinh ngạc.

Tiết Bắc Phàm vui vẻ, “Đến, ta bế cô…”

“Ai muốn ngươi bế.” Tiểu Đao đẩy hắn, “Ngươi xem bên kia!”

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, phía sau ngoại trừ cây cối thì chẳng có gì cả, gãi gãi đầu.

“Cái này!” Tiểu Đao chỉ vào một thân cây phía sau hắn. Tiết Bắc Phàm lúc này mới nhìn thấy, trên thân cây, có một dấu vân tay bằng máu.

Dấu tay này thoạt nhìn không lớn không nhỏ, xem ra là dấu tay của một nữ nhân trưởng thành.

“Máu còn chưa khô…” Tiết Bắc Phàm khẽ chạm, vô thức tiến lên trước nhìn, chỉ vào một đống lá cây bảo Tiểu Đao nhìn, “Còn có hai vết chân máu.”

Vết chân này tương đối kỳ quái, một bên sâu, một bên nông.

Hai người ươớc qua ngồi xổm xuống nghiền ngẫm.

“A?!” Tiểu Đao cau mày, chỉ vào một nhón tóc đen lẫn trong đống lá, “Đây là gì vậy?”

Tiết Bắc Phàm dùng một cây cành cây di di một chút, lấy ra một nhón tóc còn ướt, còn dính một chút rong rêu.

Tiểu Đao cảm thấy gió lạnh bốn phía táp vào mặt.

Tiết Bắc Phàm nhẹ buông tay, nhón tóc rơi trở về nơi cũ, hắn đảo mắt qua hỏi Tiểu Đao, “Giờ vào trong hay đi ra ngoài?”

Tiểu Đao trước đó ước gì có thể tránh xa Tiết Bắc Phàm một chút, nhưng lúc này bất giác lại tới gần hơn, cầm tay áo hắn, “Đi ra ngoài! Ở đây âm trầm ghê rợn! Để chốc nữa lại đụng phải thứ dơ bẩn nữa.”

Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, có điều tùy tiện đi vào cũng không phải cách hay, vì vậy kéo Tiểu Đao quay về đường cũ.

Nhưng kỳ quái chính là, hai người đi được độ khoảng nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy đường lớn, lại nhìn xung quanh, mấy cái cây này so với trước đó hoàn toàn không khác nhau.

Tiểu Đao cảm thấy bất thường, kéo kéo Tiết Bắc Phàm, “Chúng ta có phải đi lầm đường rồi không?”

Tiết Bắc Phàm cũng cảm thấy không ổn, “Không thể… Sao lại không ra được chứ?”

“Vù” một tiếng… Bụi cây bên cạnh chợt di chuyển.

“A!” Tiểu Đao vội núp sau người Tiết Bắc Phàm.

“Cái gì vậy?”

“Núi thì dĩ nhiên phải có vài loài thú nhỏ.” Tiết Bắc Phàm trấn an nàng, Tiểu Đao đẩy đẩy hắn, “Đi xem! Nếu như là tiểu quỷ để nó ăn ngươi trước.”

Tiết Bắc Phàm quay đầu lại, “Ta tốt với cô còn hơn người khác, cô sao lại bội tình bạc nghĩa thế…”

Hắn đang nói, nhưng miệng không khép lại, bởi vì hắn thấy, lúc này, đang có một bàn tay ướt sũng, lặng lẽ đặt lên vai Tiểu Đao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.