Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm né tránh các kỳ quan trong rừng, khó khăn lắm mới đến được khu vực gần sơn cốc.
Thác nước Tiên Vân sơn ở cách đó không xa, nhẹ đẩy bụi cây ra nhìn, Tiểu Đao liếc mắt nhìn trộm một cái, quay đầu lại nói, “Thật nhiều người!”
Tiết Bắc Phàm đương nhiên cũng chú ý tới đám binh sĩ bao vây thác nước, nhíu mày, “Quả nhiên là vì hang động trong thác mà tới sao.”
Tiểu Đao bên cạnh thấy hắn lo lắng, lắc đầu chậc chậc hai tiếng, “Nhị…”
Tiết Bắc Phàm quay phắt đầu lại khiến Tiểu Đao giật mình, bèn đánh hắn một cái, “Ngươi làm gì thế!”
Tiết Bắc Phàm nhìn đăm đăm nàng một hồi, đột nhiên cười, “Nhị cho cô xem.”
Tiểu Đao uất ức, làm như là chưa từng xé miếng da nào mà vươn tay ngắt hắn một cái, “Đi.”
“Đi đâu?” Tiết Bắc Phàm vội vàng đuổi theo.
“Ngươi đã từng gặp qua thủy liêm động* chưa?” Tiểu Đao chuyển đề tài hỏi một câu.
*thủy liêm động: động sau màn nước
“Gặp qua à?” Tiết Bắc Phàm suy nghĩ một chút, “Rất nhiều thác nước phía sau có thủy liêm động, vùng Kiềm Quế chiếm phần lớn.”
“Thủy liêm động còn được gọi là thủy liêm cục, là ky quan đặt bên trong để đánh lừa vài thứ.” Tiểu Đao mấp máy miệng khẽ cong khóe miệng, “Ví dụ như, một cái bẫy thực, một cái bẫy giả, làm giống tương tự, dĩ nhiên không ai tìm ra được cái thực! Mà cái bẫy thực, giống y như cái giả, đi lòng vòng một hồi, người nhiều thì khó mà thấy được, có khi ở ngay trước mắt lại không buông cái bẫy giả ra.”
Tiết Bắc Phàm nghe nàng nói chuyện một chốc, “Cô biết hang động thật ở đâu?”
“Biết thì biết, cái này chẳng qua là có bí quyết, nhưng không biết trong động có cái gì.” Tiểu Đao len lén nhìn Tiết Bắc Phàm, “Nơi này không sạch sẽ, bảo bối tìm được cũng tàm tạm, nếu không tìm thấy vật cần tìm, thì chẳng phải phí công vô ích.”
Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói, “Đích thực đại ca ta viết là Tiên Vân sơn, hẳn ở trong ấy cũng nên.”
“Ngươi thật là cái gì cũng nghe đại ca cả.” Tiểu Đao lầm, liếc nhìn vẻ mặt u ám khó gặp của Tiết Bắc Phàm, cũng không hỏi lại.
Tiết Bắc Phàm thấy nàng cảnh giác như thỏ sợ sói, lắc đầu cười, “Ta hỏi cô có mệt không, có muốn uống nước không?”
Tiểu Đao không ngờ dâm tặc còn biết săn sóc người khác, cảm thấy có phần không quen bèn lắc đầu, tiếp tục đi.
“Đường núi khó đi như vậy, có muốn ta cõng cô không?” Tiết Bắc Phàm lại hỏi tiếp.
Tiểu Đao nghĩ cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại nhìn hắn, thì thấy phía sau, Tiết Bắc Phàm nháy mắt nhìn nàng, mắt lại khẽ giật giật hướng ra phía sau.
Tiểu Đao chợt hiểu ra —— có người theo dõi.
Nàng vốn cơ linh, chóp chép miệng trả lời, “Đều tại ngươi, bằng không sẽ không lạc đường.”
Tiết Bắc Phàm âm thầm cười, thuận tiện chọn một tảng đá ngồi xuống, “Cô cũng ngồi đi, chúng ta trước cứ nghỉ ngơi một lát.” Nói đoạn tự vỗ đùi mình.
Tiểu Đao nhấc chân đạp hắn một cái.
Tiết Bắc Phàm nhanh chóng tránh chân né, nháy mắt —— diễn kịch diễn kịch!
Tiểu Đao ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy gương đồng ra soi. Thấy hình ảnh phản chiếu trong gương, Tiểu Đao khẽ nhíu mày —— phía sau một gốc cây to có một người đang đứng, là Mộc Đầu Nhân!
Tiểu Đao lại đem tấm gương giơ lên soi thêm vài bận, là muốn thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Vừa nhìn, Tiểu Đao thiếu chút nữa cả kinh, ném gương đồng đi, kéo Tiết Bắc Phàm khoa tay múa chân một hồi.
Tiết Bắc Phàm thấy hai hàng lông mày nàng nhíu lại kích động bèn hỏi, “Gì vậy?”
Tiểu Đao vừa định mở miệng nói, chợt nghe đằng sau có tiếng động, là tiếng chó kêu…
“Nguy rồi!” Tiểu Đao thầm giậm chân, “Mấy con chó của quân binh theo mùi của ta tìm tới!”
Sắc mặt Tiết Bắc Phàm trầm xuống —— mấy quân binh đó căn bản không thể tự mình tạo lệnh, nhất định là Ngụy Tân Kiệt ra chỉ thị. Nghĩ đoạn, Tiết Bắc Phàm nghiêm túc nói với Tiểu Đao, “Nếu vì sợ bị bắt…” nói, hắn lấy ngoại sam ra, “Đến đây, cởi y phục ra, mặc của ta này!”
Tiết Bắc Phàm che miệng nàng, vọt ra sau một cái cây to.
Từ nơi hai người ẩn núp nhìn ra ngoài, có thể thấy được tình hình hiện tại… Đã không nhìn thì thôi, mà nhìn rồi thì thật đủ dọa người.
Bên trong rừng tối đen như mực, một Mộc Đầu Nhân tựa vào thân cây, xem chừng là quan sát chung quanh. Cũng không biết thứ này có sinh mệnh hay không, hay chỉ là vật trang trí, có điều bọn họ nhìn từ trên xuống dưới, khẳng định vừa rồi nơi ấy không có.
Lại nhìn sang sơn đạo, hai binh sĩ nắm dây kéo mấy con chó, liếc sơ cũng thấy Mộc Đầu Nhân kia.
“Ai, má ơi!” Một người trông có vẻ nhát gan, sợ hãi ngồi phịch xuống đất, lại nhìn sang có chó đen to lớn nọ, nó quay về phía Mộc Đầu Nhân sủa không ngớt.
Ngay lúc nó sủa thì bên trong rừng có một đàn chim bay ra, Mộc Đầu Nhân kia thoắt cái đã quay người chạy đi…
“A!” hai binh sĩ cứng họng nói không nên lời, đừng nói là hai người bọn họ, mấy con chó lớn kia nháy mắt cũng đã bỏ chạy, hai binh sĩ đó cũng bất chấp tìm được người hay không, cũng bỏ chạy nốt, còn hô to, “Quỷ a! Quỷ!”
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm vừa sợ vừa buồn cười, tình hình ồn ào không rõ có chuyện gì, không hiểu sao Mộc Đầu Nhân đó lại chạy, quả thực là chuyện khó hiểu.
“Vì sao lại là sống?” Tiết Bắc Phàm khó hiểu, “Cũng là ky quan sao?”
Tiểu Đao lắc đầu, “Ta chưa từng thấy qua, cũng không có nghe nương nhắc đến bao giờ, thật là dọa chết người.” Nói đoạn, nhích người qua một chút, “Bằng không, chúng ta trở về ăn uống hát hò đi? Đừng tìm mấy thứ đó nữa.”
Tiết Bắc Phàm híp mắt nhìn nàng nửa ngày trời mới buông ra một câu, “Được đó, cô trở về cùng ta bái đường thành thân thì ta đáp ứng cô.”
Tiểu Đao nhăn mình bất lực nhìn hắn, xoay mặt đi, “Quên đi, đi tiếp vậy.”
Dĩ nhiên là Tiết Bắc Phàm chỉ nói đùa, nhưng lúc nói ra câu đó, trong lòng không hiểu sao có giảm giác nhộn nhạo hăng hái, đến khi nghe Tiểu Đao trả lời, thì lại có đôi phần lạc lõng, từ đầu đã dự đoán được đáp án, hơn nữa cũng biết rõ chỉ là tranh cãi với nàng mà thôi, nhưng cái cảm giác trống vắng kia, thực không hiểu là vì sao.
Tiểu Ngạn: này có tính gọi là yêu không nhỉ?^^
Đường đi sau đó khá suôn sẻ, Tiểu Đao dẫn Tiết Bắc Phàm tới trước một núi đá, tìm kiếm cẩn thận một hồi. Tiết Bắc Phàm muốn tới giúp, “Tìm gì vậy?”
“Kẽ hở.” Tiểu Đao nói, “Tìm một kẽ hở có hơi nước bốc ra hoặc có gió lạnh.”
“Được.” Tiết Bắc Phàm cùng nàng đứng hai bên tìm kiếm, một lúc lâu sau —— vẫn không tìm được.
“Không có.” Tiết Bắc Phàm quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.
“Ừ…” Tiểu Đao xoa xoa cằm, áp tai vào tường nghe ngóng, vừa nhẹ nhàng dùng hai ngón tay gõ nhẹ.
Làm đi làm lại hồi lâu, Tiểu Đao lui về phía sau một chút, chỉ vào tường, “Đá một cước đi, có thể là hồ nhão đó.”
Tiết Bắc Phàm vừa nhấc chân, hỏi Tiểu Đao, “Bao nhiêu lực là được?”
Tiểu Đao nhanh trí, đột nhiên muốn xem thử nội lực Tiết Bắc Phàm, “Mười thành nội lực.”
Tiết Bắc Phàm có hơi sửng sốt, nhíu mày nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao thật thà nói tiếp, “Ừ! Mười thành!”
Tiết Bắc Phàm nở nụ cười, vẫy tay với Tiểu Đao, “Cô qua đây.”
Tiểu Đao nhanh chóng thối lui.
“Qua đây a.”
“Để làm chi?” Tiểu Đao tiếp tục lùi.
Tiết Bắc Phàm cười, một tay ôm lấy Tiểu Đao.
“A!” Tiểu Đao cả kinh, Tiết Bắc Phàm kéo nàng vào lòng, nghiêng người bay lên đá một cước vào vách núi đá…
“Ầm” một tiếng, mặt đất khẽ chấn động.
Khi Tiểu Đao thoáng nhìn thấy động tác mạnh mẽ của Tiết Bắc Phàm, trong đầu không kiềm được nghĩ đến một chữ —— Suất!
Cư nhiên bản thân lại thấy Tiết Bắc Phàm anh tuấn*, Tiểu Đao vội vàng lắc đầu che tai lại, muốn đem hình ảnh trong đầu đuổi đi, miệng mắng, “Muốn chết mà!”
*thực ra ở đây là suất nhưng để cho hợp với ngữ cảnh thì Ngạn chuyển từ vậy
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười nhìn nàng, “Cô lại làm sao vậy?”
Chớp mắt mấy cái, Tiểu Đao hồi phục tinh thần nhìn lại vách nói, nhiệt độ kề bên vẫn không hạ, Tiết Bắc Phàm chắp tay sau lưng đứng bên cạnh.
Trầm mặc một chắc, Tiểu Đao cười “hì hì” vui vẻ, chỉ tay vào Tiết Bắc Phàm, “Tiết Nhị, thật là mất mặt!”
Tiết Bắc Phàm cười, nói với nàng, “Đứng cho vững.”
“Hả?” Tiểu Đao khó hiểu, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm khẽ vỗ tay một cái, “Rầm” một tiếng…
Tiểu Đao vội vàng né tránh hai bên, nhìn lại —— chính diện vách núi vỡ vụn, sụp hẳn xuống. Phía sau vách núi, xuất hiện một hang động, nhìn lại độ dày núi đá, Tiểu Đao vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Đang lúc ngây cả người, Tiết Bắc Phàm đứng phía sau đột nhiên tiến tới, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, “Có đúng là ở trong hang động?”
“Hở?” Tiểu Đao lấy lại tinh thần, xoay người, đối diện với Tiết Bắc Phàm, mặt kề mặt vô cùng gần.
Tiết Bắc Phàm cùng nàng nhìn nhau một hồi, mắt đối mắt, chậm rãi nói, “Chỉ dùng ba thành.”
Hai hàng lông mày Tiểu Đao nhướng lên một chút…
Tiết Bắc Phàm đưa tay nhẹ miết cằm nàng, “Sau này có ai dám khi dễ cô thì nói cho ta biết, ta đánh cho hắn rụng hết cả hàm.”
Tiểu Đao ngây ngốc một hồi, rồi vươn tay chụp lấy tay Tiết Bắc Phàm bỏ ra, “Ai cần ngươi ra vẻ.”
Tiết Bắc Phàm cũng không cùng nàng so đo, nhìn hang động kia một chút, cảm thấy từng đợt gió lạnh ùa ra ngoài, định bước vào.
Tiểu Đao vội vàng kéo hắn lại, “Chờ một chút.”
“Còn chờ?”
Tiểu Đao giơ tay, “Ba ngày!”
“Ba ngày?” Tiết Bắc Phàm nhíu mày, “Phải đợi lâu như vậy?”
Tiểu Đao khoanh tay, “Bên trong đúng là có một cái hũ rất xưa, ai biết có cái gì, lập tức vào trong đó rất nguy hiểm, ít nhất cũng phải để thoáng khí ba ngày.”
“Vậy vạn nhất…”
“Sợ cái gì.” Tiểu Đao tóm lấy tay hắn, “Nếu có người tùy tiện vào thì cũng là bước vào tử lộ. Yên tâm, nơi này chỉ có ta mới thể đi vào, hơn nữa, ta muốn chuẩn bị vài thứ.” Nói xong, chắp tay sau lưng thong thả đi về.
Tiết Bắc Phàm tuy rằng suốt ruột nhưng cũng không biết làm thế nào, không còn cách nào khác đành phải theo nàng trở về, “Cô khẳng định sẽ không ai tìm thấy?”
“Sẽ không.” Tiểu Đao xua tay.
Hai người tiếp tục đi, thẳng ra đến bìa rừng, Tiểu Đao kéo kéo tay áo Tiết Bắc Phàm, “Có còn theo không?”
Tiết Bắc Phàm lắc đầu, “Chúng ta ra khỏi cánh rừng trước mặt bọn họ sẽ không theo nữa.”
Tiểu Đao thở phào một hơi, nguyên lai lúc đá văng hang động kia, thoáng thấy có người. Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao nháy mắt ra hiệu với nhau, vì vậy sau đó cùng Tiểu Đao diễn trò một trận.
“Ai…” Tiết Bắc Phàm vừa đi về, vừa thở dài.
“Đừng có thở dài, đó chỉ là một ngôi mộ lạ, cho người khác cũng không sao.” Tiểu Đao vừa nói một câu, Tiết Bắc Phàm lập tức ngẩng mặt, hùng hổ hỏi, “Có thật không?”
Tiểu Đao cười nhạt một tiếng, “Lão ni cô đó, khôn khéo thật!”
Tiết Bắc Phàm khó hiểu vì sao lại có liên quan đến lão ni cô, thì thấy Tiểu Đao quay đầu lại, giơ tay chỉ lên Tiên Vân miếu tọa giữa sườn núi, “Cửa vào hẳn là nơi đó!”
“Ý cô là, lão ni cô là cho chúng ta phá hang động, còn Tiên Vân miếu mới chính là cửa vào?” Tiết Bắc Phàm nghĩ ra cam thấy trùng hợp, “Xem ra, không thể không đi thăm dò nội tình của lão ni đó.”
Tiểu Đao chắp tay sau lưng tiếp tục đi, “Đêm nay trước tiên cứ đến nghe ngóng thăm dò ở Địch phủ, nhìn thử Văn Tứ công tử đó bị bệnh gì, rồi lại quay sang tra tìm chuyện lão ni cô.”
“Cô rõ ràng là sợ hãi, còn ra vẻ sốt sắng, nếu không biết, thì quả thực cứ như là cô có ý với ta, thay ta lo nghĩ trăm điều…”
Tiết Bắc Phàm nói một câu, chọc Tiểu Đao nổi cáu, lấy tay đẩy hắn, “Tiết Nhị, cái này là mấy?!” Vừa nói vừa giơ hai ngón tay cho hắn nhìn.
“Cô không phải là lão Nhị sao? Hách Kim Phong mới là lão Đại!”
Tiểu Đao há mồm, mới nhớ ra bản thân cũng là Nhị, nhưng mà vẫn cự lại. Đang muốn cãi tiếp, chợt nghe phía sau có tiếng xe ngựa hí vang, một đoàn ngựa đang đi đến đây.
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm còn đang đứng ngay giữa đường, Tiểu Đao cảm thấy như bị mạo phạm khó chịu cực kỳ, Tiết Bắc Phàm muốn kéo nàng sang vệ đường, Tiểu Đao lại hất tay bỏ đi tiếp.
Tiết Bắc Phàm không còn cách nào khác đành đuổi theo, vừa cầu xin, “Được rồi, ta Nhị! Ta Nhị không được sao?”
Tiểu Đao lơ hắn, Tiết Bắc Phàm ở phía sau rống lên, “Ta Nhị!”
Do âm thanh kéo khá dài, mà trên đường có không ít người, đều quay lại nhìn hắn, còn có nhiều người cười thầm.
Tiểu Đao cũng không nhịn được cười một tiếng vui vẻ, Tiết Bắc Phàm đuổi kịp kéo ống tay áo nàng, “Muốn làm Nhị tẩu không?”
“Hừ.” Tiểu Đao nhẹ mắng một câu, rồi tiếp tục đi, chợt nghe phía sau có người gọi to, “Nhị vị dừng bước!”
Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm cùng lúc nghĩ —— lại là Nhị?
Âm thanh này có phần quen thuộc, Tiết Bắc Phàm quay đầu lại nhìn, thoáng chốc đã nhíu mày —— là Ngụy Tân Kiệt.