Đêm giao thừa năm đó, một trận tuyết lớn đổ xuống, sau đó trấn nhỏ Giang Nam tuyết phủ trắng xóa, cảnh vật càng thêm lung linh.
Phía đông nam của trấn nhỏ, có một mảnh sân yên tĩnh thanh nhã, trong viện có vài dãy phòng, ngoài đại môn có treo một tấm bảng hiệu —— Hách phủ.
Người trong nhà đều ở sân trong, trạch viện này dường như có chút kỳ quái, trong viện đều là những tòa nhà. Tòa nhà bốn gian, phân bố thành hình chữ nhật, chính giữa còn có một cái sân thật lớn, một cái bàn thật to.
Nơi này chính là đại trạch của Kim Đao Thần bộ Hách Cửu Long đã về hưu.
Ở hướng Bắc có một gian phòng, là phòng của Hách Cửu Long cùng phu nhân Nhan Như Ngọc, mấy ngày nay hai phu thê họ không ở nhà, dẫn theo tiểu khuê nữ đi du lịch.
Gian phòng phía Tây, là tòa nhà của Hách Kim Phong cùng nương tử Hứa Hữu Hữu.
Gian phòng phía Nam, là tòa nhà của con gái nuôi của Nhan Như Ngọc, Lâu Hiểu Nguyệt cùng tướng công của nàng Trọng Hoa.
Mà gian phòng phía Đông, còn lại là. . . . . .
“Thình thịch” một tiếng, cửa gian phòng phía đông một phen bị phá, Tiết Bắc Phàm ôm đầu vọt ra, cúi đầu tránh thoát gối đầu từ phía sau đập tới.
“Nương tử, mạng người quan trọng a!” Tiết Bắc Phàm ôm đầu.
“Ai là nương tử của ngươi!” Nhan Tiểu Đao ở phía sau đuổi theo.
Sáng nay Tiểu Đao mới vừa thức dậy, liền phát hiện Tiết Bắc Phàm lại lẻn vào phòng nàng, còn đang hôn hai má nàng. Tiểu Đao cả kinh nhảy dựng lên cầm gối đầu đập hắn, Tiết Bắc Phàm vội vàng phá cửa chạy ra, ỷ vào khinh công của bản thân tốt, mỗi ngày đều trình diễn tiết mục đùa giỡn lưu manh này.
Trong viện, Trọng Hoa đang đứng ở cạnh bàn, trên bàn, một đứa bé mặc áo choàng bạch sắc, cầm lấy hai ngón tay của hắn quay trái quay.
Thấy bông trong gối theo Tiết Bắc Phàm cùng nhau bay đến, bé con mừng rỡ vỗ tay, bi bô bi bô kêu to.
Trọng Hoa cũng lắc đầu, chọc tiểu bé con kia, “Ai nha, di di và thúc thúc con lại đánh đến đây.”
“Thúc cái gì?!” Tiết Bắc Phàm dừng bước, lại gần chọc tiểu bé con, “Ta là dượng nha!”
“Dượng cái đầu chàng!” Tiểu Đao đuổi tới trước mặt, “Thúc là thúc!”
Tiết Bắc Phàm vân vê quai hàm của bé con, “Được, ta là thúc của con, đó là thẩm của con!”
“Ai là thẩm của chàng!” Tiểu Đao vất vả túm lấy Tiết Bắc Phàm, tiến tới liền nhéo, Tiết Bắc Phàm ai ai kêu lên, cõng Tiểu Đao tản bộ trong sân.
Hữu Hữu dẫn theo hai tiểu nha hoàn hướng trong viện đi tới, hai nha hoàn cầm hai cái lồng lớn đựng điểm tâm, giúp đỡ khuyên can, “Nhị tiểu thư, hôm nay phòng bếp làm sủi cảo nhân tôm hấp đó.”
“A?” Tiểu Đao vội vàng vỗ lưng Tiết Bắc Phàm, “Thả ta xuống, ta muốn ăn sủi cảo!”
Tiết Bắc Phàm lắc lư nàng không chịu thả, “Ăn ít thôi, buổi trưa còn du hồ nữa, không lát nữa sẽ ói ra hết.”
“Đi.” Tiểu Đao leo xuống, “Xem thường ta.” Vừa lại gần nựng bé con nhà Trọng Hoa.
Trong một gian phòng khác, Lâu Hiểu Nguyệt chải đầu xong, thần thanh khí sảng chạy đến, Hữu Hữu từ trong túi giữ ấm lấy ra một cái hồ lô nhỏ, bên trong có đựng sữa dê còn nóng.
Lâu Hiểu Nguyệt tới cạnh bàn ngồi xuống, bé con lập tức nhào vào lòng nàng, bập bà bập bẹ gọi “Nương”, Tiểu Đao cùng Hữu Hữu đều híp mắt nhìn qua, muốn nghe một tiếng di di.
Ba nữ nhân vừa ăn sủi cảo vừa đùa với bé con, Trọng Hoa cùng Tiết Bắc Phàm ngồi xuống uống sữa đậu nành.
Trọng Hoa liền hỏi hắn, “Nè, rượu mừng chuẩn bị thế nào rồi?”
“Còn một tháng nữa.” Tiết Bắc Phàm ngáp một cái, “Ngày và chỗ nhạc mẫu đã chọn xong hết rồi, bất quá dù sao cảm giác chuẩn bị tiệc rượu như vậy một chút ý tứ cũng không có.”
“Ngươi muốn thế nào mới có ý tứ?” Trọng Hoa hạ giọng, “Rượu mừng không phải trọng điểm, động phòng mới quan trọng hả!”
Tiết Bắc Phàm thiếu chút nữa phun ra một ngụm sữa đậu nành, chống cằm suy nghĩ, “Nha đầu chết tiệt kia rất khó tính, vạn nhất đêm đó động phòng lại giống hôm nay đem ta đuổi ra ngoài thì làm sao bây giờ?”
“Ha hả, vậy một đời anh danh của Tiết chưởng môn ngươi liền đi đời nhà ma!” Trọng Hoa vẻ mặt kính nể, “Đêm động phòng hoa chúc, Tiết Bắc Phàm bị nương tử của hắn đuổi ra khỏi phòng, người giang hồ sẽ nói thế nào về ngươi a.”
Sắc mặt Tiết Bắc Phàm lập tức xanh mét —— Này cũng không được nha!
“Tướng công.”
Lúc này, Hữu Hữu ngẩng đầu nhìn cửa gọi một tiếng.
Hách Kim Phong từ bên ngoài đi đến, đêm qua hắn ở nha môn trực ban, sáng sớm mới trở về. Hữu Hữu sớm đã chuẩn bị khăn ấm cho hắn rửa mặt, còn có loại trà mà hắn thích uống. Hách Kim Phong vui mừng khấp khởi, Trọng Hoa liền chọt chọt Tiết Bắc Phàm, “Nhìn thấy không, kia mới là đại nam nhân, ngươi nhìn lại ngươi đi, suốt ngày một bộ dạng tiểu nam nhân. . . . . .”
Nói còn chưa dứt lời, Lâu Hiểu Nguyệt đột nhiên hô một tiếng, “Nha!”
“Nương tử!” Trọng Hoa lập tức trả lời nhẹ nhàng, chạy qua, khẩn trương, “Nàng làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Hiểu Nguyệt chỉ chỉ bé con trong lòng, “Bé con tiểu.”
“À!” Trọng Hoa thở phào một hơi, “Ta lấy tã thay cho nó.” Nói xong, chạy đi lấy tã, động tác so với tiểu nha hoàn bên cạnh còn nhanh hơn nhiều.
Hai nha hoàn còn nói tiếp, “Cô gia lại giành việc của chúng ta.”
Tiết Bắc Phàm chống cằm thở dài lần hai, muốn nói đến tiểu nam nhân, cả trạch viện này bao gồm cả nhạc phụ đại nhân của hắn, đều là thế. . . . . .
Ngẩng đầu, chỉ thấy Tiểu Đao liếc hắn một cái, tựa hồ là đang suy xét xem hắn đang suy nghĩ cái gì.
Tiết Bắc Phàm lập tức cười giấu kín như bưng, giống như đang có chủ ý gì đó, quả nhiên, chỉ thấy Tiểu Đao khẩn trương thêm vài phần, như là phải phòng bị cho tốt, để tránh bị hắn tính kế.
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, có lẽ cách thức bắt đầu ở chung của bọn họ có gì không đúng, Tiểu Đao tuy rằng cùng hắn hợp thành một đôi tiểu tình nhân, định ra ngày thành thân nha đầu kia cũng không phản đối, bất quá cho tới giờ Tiểu Đao vẫn không được tự nhiên, sao lại giống con nhím một chút cũng không ngoan ngoãn vậy?
Chống cằm bưng bát sữa đậu nành, Tiết Bắc Phàm uống một ngụm, đảo mắt. . . . Liền liếc thấy Tiểu Đao đang nhìn trộm hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiểu Đao quay mặt nhìn nơi khác, đôi mắt long lanh.
Tiết Bắc Phàm buông bát sữa đậu nành, có chút ngây người —— Có phải thiếu cái gì đó hay không?
Ăn xong điểm tâm, Lâu Hiểu Nguyệt cùng Trọng Hoa mang theo bé con ra ngoài tản bộ.
Hữu Hữu bảo Hách Kim Phong đi ngủ một chút, còn mình dẫn theo nha hoàn xuất môn mua đồ ăn chuẩn bị cho bữa cơm trưa.
Lưu lại trong viện là Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm mắt to trừng mắt nhỏ.
Tiết Bắc Phàm thấy Tiểu Đao thay một bộ váy xinh đẹp, cầm theo cái giỏ nhỏ xuất hiện, chuẩn bị xuất môn.
Tiết Bắc Phàm đuổi kịp, “Đi đâu vậy?”
Tiểu Đao nhìn hắn một cái, “Mua vài món đồ a.”
“Mua cái gì?” Tiết Bắc Phàm giúp nàng cầm giỏ, “Ta đi với nàng?”
Tiểu Đao cũng không nói được hay không được, chỉ chắp tay sau lưng vội vã xuất môn.
Tiết Bắc Phàm ở phía sau lắc lắc đầu đi theo, phát hiện nha đầu kia từ đầu đến chân đều lộ ra hai chữ “Kỳ cục”, là thẹn thùng à? Hay là bị làm sao?
Hai người trên phố, một tả một hữu song song đi tới, Tiết Bắc Phàm quan sát một chút, phát hiện Tiểu Đao luôn cố ý đi chậm một chút, khoảng cách giữa hai người không tới một cánh tay, khoảng đó đại khái cũng chỉ khoảng một nắm tay.
Khẽ vuốt vuốt hai bên má, Tiết Bắc Phàm hướng lại gần bên cạnh Tiểu Đao một chút.
Tiểu Đao cảm giác tay áo hai người chạm nhau, cũng không tránh ra, tiếp tục đi.
Tiết Bắc Phàm vươn tay muốn nắm tay nàng, Tiểu Đao hai tay chắp sau lưng, một tay vươn ra, một tay thu lại, không giống như cố ý, nhưng mà hết lần này đến lần khác vẫn hụt.
Tiết Bắc Phàm nhìn Tiểu Đao.
Tiểu Đao tựa hồ có chút xấu hổ, vểnh môi tiếp tục đi.
Tiết Bắc Phàm sờ sờ mũi, cũng không nói gì, cùng nàng đi tiếp.
Đi được một chút, Tiểu Đao quay đầu liếc Tiết Bắc Phàm một cái.
Tiết Bắc Phàm cũng nhìn nàng, trên mặt nhẹ nhàng mỉm cười, tựa hồ muốn nói cho nha đầu kia, chính mình không sinh khí.
Tiểu Đao thần sắc có chút nhẹ nhõm, quay mặt, bộ dạng như trẻ con.
Tiết Bắc Phàm dở khóc dở cười, nắm lấy vai nàng.
Tiểu Đao giật mình, quay đầu lại trừng hắn.
“Nàng còn bất mãn cái gì?” Tiết Bắc Phàm xách giỏ chống nạnh, nhìn nàng, “Vài ngày nữa hai chúng ta sẽ thành thân, sao ta lại có cảm giác bộ dạng nàng như là đêm thành thân đó muốn đào hôn vậy?”
Tiểu Đao cả kinh —— Nàng ra vẻ thật đúng là có nghĩ tới.
“Nàng sẽ không. . . .” Tiết Bắc Phàm thấy vẻ mặt của nàng giống như bị nói trúng tâm sự, chỉ vào chóp mũi nàng, “Nha đầu chết tiệt này, nàng dám đào hôn chân trời góc biển ta cũng bắt nàng trở về!”
Tiểu Đao nghe xong lời này, khẽ bĩu môi, khóe miệng cũng nhếch lên hé ra nụ cười, tiếp tục đi tới phía trước, hai tay chắp sau lưng trái lại buông ra hai bên, lắc la lắc lư, không dễ dàng bắt được.
Tiết Bắc Phàm sửng sốt như thế một hồi, mơ hồ cảm thấy bản thân tựa hồ nắm được mấu chốt hay là cái gì đó quan trọng lắm —— Tiểu Đao hình như không phải bởi vì thẹn thùng hoặc là ngượng ngùng nên mới giận dỗi, là có tâm sự hay là lo lắng cái gì sao?
Tiết Bắc Phàm khoanh tay, bả vai huých đầu vai Tiểu Đao, “Nàng có biết không, kỳ thật nữ nhân suy nghĩ cái gì, nam nhân không biết đâu.”
Tiểu Đao liếc mắt nhìn hắn một cái.
“Bằng không nàng trực tiếp nói với ta, không nói rõ ràng, muốn đoán thật sự rất khó khăn.”
Tiểu Đao nhếch miệng đi một lúc, cũng khoanh tay, dùng đầu vai huých tay hắn, “Chàng có biết không, kỳ thật nam nhân đang nghĩ cái gì, nữ nhân cũng không biết.”
Tiết Bắc Phàm híp mắt nhìn nàng —— Nha đầu này muốn tranh luận!
Quả nhiên, chỉ thấy hai bên khóe miệng của Tiểu Đao nhếch lên, giống như tiểu miêu, “Có một số việc, chính là phải phí chút tâm tư để đoán, bằng không sẽ không thú vị!”
Tiết Bắc Phàm vẻ mặt vô tội, “Vậy nàng gợi ý một chút đi, bất mãn chỗ nào?”
“Không có.” Tiểu Đao lại nhăn nhó.
Tiết Bắc Phàm nhìn trời, trước kia hắn từng nghe có người nói, mấy chuyện tình cảm, thời điểm không nói tới thì cảm rất mĩ mãn, nói tới rồi liền cảm thấy rất phiền toái. Nha đầu Nhan Tiểu Đao kia cũng là người thông minh, thời điểm ở chung trước đây đều rất khôn khéo, mình không cần phải nói nàng ấy cũng có thể đoán được mình đang suy nghĩ cái gì. . . .
Nghĩ đến đây, Tiết Bắc Phàm hơi ngẩn người, cước bộ hơi chậm lại.
Ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Đao yên lặng đi ở phía trước, thấy bên cạnh trống rỗng, quay đầu lại nhìn hắn, thần sắc, có chút mất mát, lại có chút suy nghĩ, có chút bất mãn, lại có một chút không được tự nhiên, nhưng lại có chút không sao cả, tóm lại, lo được lo mất.
Tiết Bắc Phàm liền cảm thấy trong đầu giống như cái ống bị chặn được khai thông, cảm giác hoàn toàn thông suốt —— Đúng vậy, bản thân mình nghĩ cái gì, Tiểu Đao tựa hồ đều có thể hiểu được, không có lý do gì nàng nghĩ cái gì, chính mình lại đoán không ra. Cảm giác giống như bản thân chưa đủ để tâm nàng lắm, đây là mấu chốt, lo được lo mất.
Lúc này, tới cửa tiệm Tiểu Đao thường mua trâm, Tiểu Đao tiến vào, bắt đầu chọn vài món này nọ.
Tiết Bắc Phàm cũng đi vào theo.
Tiểu nhị vui vẻ hớn hở chạy đến, “Nhị tiểu thư, đến chọn trang sức sao? Nghe nói cô sắp thành thân phải không?”
“Ừ. . . .” Tiểu Đao chần chừ một chút, Tiết Bắc Phàm lập tức tiến đến, “Đúng vậy đúng vậy, thành thân với ta!”
Tiểu nhị cùng một vài người đang mua đồ trong tiệm liền tiến lên vây xem, đều nói Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm trai tài gái sắc rất xứng đôi.
Tiết Bắc Phàm vui vẻ hớn hở gật đầu, “Tất nhiên!”
Tiểu Đao có chút ngượng ngùng, thân thủ túm lấy Tiết Bắc Phàm.
Có vài người nhiều chuyện còn hỏi Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao mấy chuyện linh tinh như kiểu hai người quen nhau bao lâu rồi gì đó.
Tiết Bắc Phàm nhếch miệng, “Quen nhau hơn một năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy liền cảm thấy vừa ý, không phải nàng không cưới.”
Tiểu Đao đỏ bừng mặt, lôi Tiết Bắc Phàm đi ra ngoài.
“Ấy!” Tiết Bắc Phàm không cho nàng đi, “Nàng không mua trâm sao?”
Tiểu Đao đỏ bừng mặt, thầm nói tên lỗ mãng này nói hưu nói vượn, cũng không sợ mất mặt sao. Bất quá Tiết Bắc Phàm ý cười nồng đậm, trái lại khiến người khác thấy hắn là cố ý.
Không để ý một chút, Tiết Bắc Phàm đã đi rêu rao hết một vòng, nói hắn muốn cùng Tiểu Đao thành thân, mời mọi người cùng đến uống rượu mừng.
Tiểu Đao vội vàng chạy trốn.
Quẹo vào một cửa hàng khác, Tiểu Đao mua cho Hách Kim Phong một bình rượu ngon mang về nhà.
Không nghĩ tới Tiết Bắc Phàm lại đến quán rượu tán dóc, nói sắp cùng Tiểu Đao thành thân, chỉ chớp mắt, mọi người trong quán đều biết.
Tiểu Đao mặt đỏ bừng vội vàng bỏ chạy.
Tiết Bắc Phàm ở phía sau đuổi theo.
Tiểu Đao đi đến đâu, Tiết Bắc Phàm liền đi đến đó gặp thấy ai cũng nói, cuối cùng Tiểu Đao lấy tay bịt miệng hắn cũng không ngăn được, bỏ chạy về nhà.
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt hai người ôm đứa nhỏ vừa mới trở về, Hách Kim Phong ngủ một giấc vừa mới tỉnh lại, liền nhìn thấy Tiểu Đao đỏ mặt chạy về đây.
Tiết Bắc Phàm đi theo phía sau, vẻ mặt tươi cười.
Tiểu Đao vào phòng đóng cửa “Rầm” một tiếng, làm chim chóc trong viện hoảng sợ bay đi hết.
Hách Kim Phong cùng Hữu Hữu liếc mắt nhìn nhau một cái, lại nhìn qua Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt.
Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt cũng nhún vai, ý là —— Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bốn người cùng lúc quay mặt nhìn Tiết Bắc Phàm, như là hỏi —— Ngươi lại làm gì, cả ngày chọc cho Tiểu Đao phát giận, cẩn thận nàng không gả cho ngươi!
Tiết Bắc Phàm cười đến đắc ý, chắp tay sau lưng từ từ đi vào phòng Tiểu Đao, thuận tay đóng cửa phòng.
Tiểu Đao ngồi ở bên giường sắp xếp đồ vật này nọ, hôm nay bị Tiết Bắc Phàm ầm ĩ một hồi, những thứ muốn mua cũng chưa mua được. Vừa rồi trong cửa hàng nàng đã nhìn trúng một cái trâm tử ngọc, không mua được, bây giờ quay lại chọn, có lẽ cũng bị người khác mua mất rồi, hơn nữa. . . . Làm sao còn dám bước vào cửa hàng đó nữa, Tiết Bắc Phàm này.
Ngẩng đầu, Tiểu Đao chỉ thấy Tiết Bắc Phàm cười tủm tỉm bước vào, tức giận lại trào lên, trước phóng cho hắn một ánh mắt xem thường.
Tiết Bắc Phàm đến bên cạnh nàng ngồi xuống, nâng tay giống như cho nàng xem món đồ gì đó.
Tiểu Đao cúi đầu liếc mắt một cái, sửng sốt, là cây trâm tử ngọc nàng nhìn trúng khi nãy.
Tiết Bắc Phàm giúp nàng cài lên, lại từ cái giỏ phía sau lấy ra, bên trong đều là những món vừa rồi Tiểu Đao muốn mua nhưng không mua được.
Tiểu Đao cầm rổ ngẩn người.
Tiết Bắc Phàm lại gần tinh tế giúp nàng vén lại vài sợi tóc mai, nhỏ giọng nói, “Ta đã rêu rao đến như vậy rồi, hôm đó thành thân nàng không được bỏ chạy, có chạy cũng không có ai dám thu lưu nàng, người trong thiên hạ đều biết nàng là nương tử của ta, sẽ không dám đoạt.”
Tiểu Đao lần đầu tiên nghe Tiết Bắc Phàm nói chuyện như vậy, trên mặt nóng đến nỗi không chịu được.
Tiết Bắc Phàm thuận thế nắm lấy tay nàng, “Ta chỉ sợ nàng bỏ chạy, nàng lại sợ ta không phải thật tâm, nàng nói ta có oan uổng hay không?”
Tiểu Đao nhìn hắn.
Tiết Bắc Phàm kinh hỉ, so với vừa rồi dịu dàng hơn rất nhiều a!
Trên chân mày của Tiết Bắc Phàm lấp tức xuất hiện vẻ đắc ý vênh váo, hai tay giữ lấy bả vai Tiểu Đao, “Quả nhiên biểu đạt tình cảm là phải trực tiếp, Tiểu Đao, đến, hôn một cái đi. . . .”
Từ “Đi” vừa nói xong, miệng Tiết Bắc Phàm liền trúng cái gối đầu bằng sứ của Tiểu Đao.
. . . .
Lúc sau, mọi người liền phát hiện không khí giữa hai người này thay đổi.
Tiểu Đao không còn bài xích nữa, tuy rằng còn cãi nhau ầm ĩ, bất quá Tiết Bắc Phàm hiển nhiên so với trước kia ngon ngọt hơn rất nhiều, Tiểu Đao cùng Hiểu Nguyệt còn có Hữu Hữu ba tỷ muội bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị chuyện hỉ tửu. Tiểu Đao nguyên bản có chút lo lắng tựa hồ cũng không còn thấy nữa, lại còn rất hân hoan.
Trọng Hoa thấy Tiết Bắc Phàm tâm tình rất tốt, liền hỏi hắn, “Ngươi cho nàng ăn dược gì lại chữa khỏi bệnh cho nàng hay vậy? Linh đan nha, quả thực thuốc đến bệnh trừ.”
Tiết Bắc Phàm cầm ly rượu đắc ý, “Thuốc an thần.”
Trọng Hoa cùng Hách Kim Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, “Thuốc an thần?”
Tiết Bắc Phàm cười, “Kỳ thật cũng không phải khó đoán như vậy, dụng tâm một chút, liền đoán được.”