“Ta chỉ muốn nhắc rằng ngươi thiếu ta một lời giải thích”. Diệp Cẩn thản nhiên nói.
Lúc trước vì Tần Thiếu Vũ trọng thương mà việc này cũng kéo dài. Hôm nay hết thảy đều bình thường trở lại nên không có lí do trốn tránh nữa. Tuy trong lòng có dự cảm không phải việc gì tốt, nhưng không thể trốn cả đời, cái gì cần đối mặt thì phải đối mặt.
Thẩm Thiên Phong nghe vậy trong lòng không yên, suy nghĩ cũng rối loạn.
“Đổi ý không muốn nói rồi sao?”. Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Đã đáp ứng ngươi rồi, đương nhiên sẽ không đổi ý”
“Nói đi”. Diệp Cẩn tiện tay kéo một cái ghế qua định ngồi xuống thì đột nhiên bị Thẩm Thiên Phong kéo vào lòng.
“Làm gì vậy?”. Diệp Cẩn cau mày. “Trước khi nói rõ ràng không cho chạm vào lão tử!”
Một giây sau, Diệp Cẩn đã bị cưỡng hôn!
Cực kì đáng sợ!
Diệp Cẩn run lên một chút, đợi lúc phản ứng kịp muốn đẩy ra thì thắt lưng đã bị quấn chặt, đầu lưỡi giữa đôi môi nóng hổi, giống như định nuốt cả người mình vào!
Trúng tà sao! Diệp Cẩn nhắm mắt lại, quyết đoán tát qua một phát.
Cực kì tàn nhẫn!
Tiếng tát vang lên giữa phòng, Thẩm Thiên Phong rốt cuộc dừng lại.
“Ta thật sự thích ngươi”. Thẩm Thiên Phong nhìn hắn.
“Nếu thích thì năm đó ngươi không chạy mất tăm như vậy!”. Diệp Cẩn lửa giận hừng hực. “Bây giờ chưa nói rõ ràng, muốn hôn liền hôn, đầu ngươi bị nước vào sao?”
“Sợ rằng sau khi nói xong, ngươi không thèm nhìn tới ta nữa”. Giọng Thẩm Thiên Phong hơi khàn.
“Cho nên trước hết phải tranh thủ chiếm đủ tiện nghi ư?”. Diệp Cẩn tiếp tục căm giận nhìn Thẩm Thiên Phong. Người này chẳng để bản thân chịu thiệt chút nào, đã vậy còn làm minh chủ võ lâm, đúng là ác bá!
“Trong thiên hạ, ta chỉ muốn đê tiện với một mình ngươi”. Thẩm Thiên Phong khó thấy được thẳng thắn như vậy.
Đừng tưởng nói mấy lời êm tai lão tử sẽ tha thứ cho ngươi! Diệp Cẩn vẫn ngồi trên ghế. “Cách xa ta ba thước!”
Thẩm Thiên Phong ngoan ngoãn lui về sau hai bước.
“Trước khi ta tha thứ ngươi, không được nhúc nhích”. Diệp Cẩn cực kì hung dữ. “Dám đụng ta nữa ngươi nhất định phải chết”
Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Được”
“Nói đi”. Diệp Cẩn rót cho mình một chén trà Thanh Hoả.
“Trước khi gặp ngươi, ta đã từng theo triều đình ra sa mạc phía Bắc”. Thẩm Thiên Phong nói.
“Sau đó gặp được một cô nương?”. Diệp Cẩn lẩm bẩm.
Thẩm Thiên Phong sửng sốt. “Sao ngươi biết?”
“Khụ khụ”. Diệp Cẩn sặc nước trà, trợn to mắt. “Ta đoán mò theo tiểu thuyết, chẳng lẽ thật sao?”
Thẩm Thiên Phong: …
“Không cần nói nữa”. Diệp Cẩn đi ra ngoài. “Chúng ta đường ai nấy đi”
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong vươn tay kéo Diệp Cẩn lại. “Ta không dám mong ngươi có thể tha thứ, nhưng tối thiểu hãy cho ta cơ hội nói rõ mọi chuyện với ngươi”
Diệp Cẩn lửa giận đùng đùng, ăn nằm lung tung với nhiều người là đồ cặn bã nhất!
Nói xong rồi lão tử sẽ thiến ngươi!
Mưa rào ngoài cửa sổ đã tạnh, khí trời mát mẻ gió nhẹ thổi qua, hoa đăng chập chờn trên sóng nước, nhuộm ra khung cảnh tình thơ ý hoạ. Nếu là bình thường, hội hoa đăng sẽ rất náo nhiệt, các cô gái mười tám đôi mươi e thẹn, tài tử phong lưu ngâm thơ, người bán hàng rong rao hàng, tôi tớ gánh đồ đi qua, dân chúng thả đèn hoa sen rồi qua cầu Đồng Tâm, nghĩ thôi đã thấy cực kì hài hoà tươi đẹp! Nhưng đây chỉ là bình thường mà thôi, hội hoa đăng đêm nay rất đặc biệt, bởi vì… cơ bản không có người!
Không có người thì rất hiu quạnh biết không!
Thỉnh thoảng có mấy tú tài đi tới, đều cảm thấy cực kì mất mát!
Nhưng dân chúng rõ ràng không quan tâm đến việc tú tài có mất mát hay không, mà họ quan tâm đến Thẩm đại thiếu và Diệp cốc chủ! Mọi người đồng loạt tụ tập ở đại sảnh quán trọ, ăn cơm tối xong thì cắn hạt dưa, dù thế nào cũng không chịu đi. Mặc dù chủ quán đã đê tiện mà tăng giá trà nước gấp ba rồi gấp năm lần, mọi người cũng cảm thấy xứng đáng, không lỗ tí nào! Một canh giờ rồi mà vẫn chưa ra, quả thật không dám nghĩ nữa. Diệp cốc chủ nhu nhược như vậy không biết có chịu nổi không, phải biết rằng võ công Thẩm đại hiệp cực kì cao!
Một bộ phận quần chúng khuyến khích chủ quán trọ chuẩn bị một ít canh sâm, để tránh cho Diệp cốc chủ quá sức ngất đi. Thế nhưng một bộ phận khác lại cho rằng Diệp cốc chủ chính là thần y, nhất định có nhiều loại thuốc kì diệu, nói không chừng Thẩm đại hiệp một đêm bảy lần cũng chịu được, hoàn toàn không thành vấn đề!
Một đêm bảy lần, chẳng phải chúng ta phải ngồi đây đợi rất lâu sao? Quần chúng tập thể chà xát tay chờ mong, cứ tình hình này, không phải không có khả năng vượt trội Tần cung chủ và Thẩm công tử!
Eo ôi giang hồ quả thật giàu yêu thương.
Mà trong lúc mọi người đang đắm chìm trong các loại tưởng tượng kịch liệt, siêu việt, quái dị, rực rỡ thì tiểu nhị bịch bịch chạy xuống cầu thang, dùng khẩu hình nói với mọi người. “Tới rồi!”
Quần chúng lập tức chấn động tản ra bốn phía, ai uống trà thì uống trà, ai cắn hạt dưa thì cắn hạt dưa, còn lại mấy người hóng chuyện mà không có chỗ ngồi, không thể làm gì khác ngoài nhanh trí bắt đầu cãi nhau, để tỏ ra “Chúng ta quả thật không phải đi hóng chuyện”, cực kì không có lề thói!
Diệp Cẩn xuống cầu thang, sắc mặt hơi tái, nhìn qua có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Thẩm Thiên Phong theo sau hắn, cũng không nói lời nào, nét mặt vừa tự trách vừa khó diễn tả thành lời, khiến người ta nhìn thấy cũng đau xót trong lòng.
Quần chúng vây xem đồng loạt tỏ ra khó hiểu. Lúc trước rõ ràng là bộ dạng củi khô lửa bốc, hiện tại lẽ ra phải dùng gương mặt ửng đỏ MOE xuất hiện chứ, sao lại bày ra vẻ mặt đòi nợ thế này!
Diệp cốc chủ chắc không có vấn đề gì rồi, chẳng lẽ Thẩm đại hiệp không “lên” được?
Giả thiết này thật khiến người ta tan nát cõi lòng.
Dưới chân núi mênh mông, mấy con phượng hoàng đang cúi đầu lượn lờ, sau khi nhìn thấy hai người thì rụt cánh đáp xuống đất.
“Tiểu Cẩn”. Thẩm Thiên Phong không biết mình còn có thể nói gì.
Diệp Cẩn xoay người ngồi trên lưng phượng hoàng. “Ngươi cho ta thời gian yên tĩnh suy nghĩ một chút”
Phượng hoàng giương cánh bay lên cao, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Trong sân, Thẩm Thiên Lăng đang tắm cho Cục Bông.
“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh, rõ ràng cảm thấy cực kì sảng khoái!
Bầu trời truyền đến một tiếng kêu vang, Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu thì thấy hai con phượng hoàng đang lượn xuống. Mặc dù là ban đêm, một thân lông vũ bị ánh trăng chiếu vào sáng rọi, nhìn cực kì thanh khiết!
Cục Bông giận dữ “chíp” một tiếng, toàn thân lặn xuống nước.
Bản thân kém cỏi hơn thật đáng ghét!
Phượng hoàng đáp xuống đất, đặt Diệp Cẩn và Thẩm Thiên Phong trên lưng xuống.
“Đa tạ”. Diệp Cẩn vuốt ve đầu nó.
Phượng hoàng cọ cọ vào vai Diệp Cẩn rồi cao quý bước đến bên chậu nước, cúi đầu nhìn thoáng qua Cục Bông.
Tiểu phượng hoàng ướt sũng nhào vào lòng Thẩm Thiên Lăng, đôi mắt đậu đen cực kì uỷ khuất!
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn ngoài vuốt ve đầu nó tỏ ra an ủi.
“Ta về phòng trước”. Diệp Cẩn thản nhiên nói.
Í, hình như có gì đó không đúng! Thẩm Thiên Lăng tức khắc cảnh giác nhìn đại ca hắn, chẳng lẽ nói thật rồi sao?
“Ta…”
“Không cần”. Thẩm Thiên Phong còn chưa nói hết, Diệp Cẩn đã cắt ngang, vào phòng đóng cửa lại.
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn đại ca.
Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, xoay người về phòng.
Thời điểm này nhất định phải đi theo!
“Còn chưa ngủ sao?”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên bàn.
“Diệp đại ca nói sao?”. Thẩm Thiên Lăng rất quan tâm điều này.
“Sau khi hắn nghe xong thì không nói gì, cũng không thèm liếc mắt nhìn ta”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chỉ bảo ta cho hắn thời gian yên tĩnh suy nghĩ”
Nghe có vẻ hơi thảm, nhưng không đến mức quá tệ! Thẩm Thiên Lăng an ủi đại ca. “Tối thiểu Diệp đại ca không cho ngươi một bạt tay, cũng không lấy dao đâm ngươi là được rồi”
“Ta thà rằng hắn đâm ta mấy dao cho nguôi giận”. Thẩm Thiên Phong cười khổ.
“Cũng không thể nói vậy”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Năm ấy ngươi sai ở chỗ không dám đối mặt hiện thực, muốn dùng né tránh để khiến Diệp đại ca quên ngươi, tạo thành kết quả của ngày hôm nay”
“Chíp!”. Cục Bông xoay một vòng quanh bàn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi đừng phá hư bầu không khí như vậy chứ, rõ ràng đang rất nghiêm túc biết không!
“Bây giờ hắn lựa chọn như thế nào ta cũng đều tiếp nhận”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại. “Năm ấy là ta phụ hắn, hiện nay chỉ đành cố gắng bù đắp lại”
“Hay là ta giúp ngươi đi thăm dò một chút?”. Thẩm Thiên Lăng xung phong nhận việc.
“Không cần”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Để hắn một mình yên tĩnh đi”
“Cũng tốt, vậy ngươi cũng ngủ sớm đi, đừng nghĩ nhiều quá”. Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông đứng dậy. “Sáng mai rồi tính tiếp”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, sau khi nhìn theo bóng Thẩm Thiên Lăng ra khỏi phòng thì ôm kiếm xoay người nằm trên nóc phòng Diệp Cẩn.
Bầu trời đầy sao, cuối hạ đầu thu hơi rét lạnh, nhưng Thẩm Thiên Phong vẫn không muốn về phòng.
Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông nhẹ nhàng quay về, sau khi đẩy cửa thì thấy Tần Thiếu Vũ còn đang đọc sách.
“Sao còn chưa ngủ”. Thẩm Thiên Lăng đặt con trai vào ổ, vội vàng rửa mặt rồi lên giường.
“Ngủ lâu quá rồi, không muốn ngủ nữa”. Tần Thiếu Vũ buông sách xuống. “Hồi nãy nói chuyện với ai vậy?”
“Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng gối lên tay Tần Thiếu Vũ. “Hôm nay hắn xuống núi với Diệp đại ca, nói ra tất cả những chuyện ngày xưa”
“Thế à?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi. “Kết quả ra sao?”
“Diệp đại ca nói muốn yên tĩnh một chút”. Thẩm Thiên Lăng hơi lo lắng. “Ngươi nghĩ liệu bọn họ có đường ai nấy đi không?”
“Dựa theo tính tình của Diệp Cẩn, chưa giết người tức là còn hi vọng”. Tần Thiếu Vũ bóp bóp bụng Thẩm Thiên Lăng. “Huống hồ việc này Thiên Phong có lỗi trước, Diệp Cẩn nhất thời không tiếp nhận được cũng là bình thường”
“Đứa trẻ kia thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi. “Ta không đoán được ý đồ của sư phụ, nếu Thẩm Hàm thật sự là con của đại ca, sao không nói cho chúng ta biết?”
“Không thì ngày mai ngươi đi hỏi hắn đi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi Thẩm Thiên Lăng. “Sư phụ thương ngươi như vậy, không chừng có thể hỏi ra vài việc”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Mai ta đi hỏi”
“Vết thương của ta khoảng nửa tháng sẽ khỏi, lúc đó chúng ta sẽ khởi hành đi Nam Hải”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên trán Thẩm Thiên Lăng. “Lúc đó cho dù gặp phải chuyện gì, Truy Ảnh cung cũng mặc kệ”
“Nhưng ta còn lo lắng chuyện đại ca và Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng lúc lắc chân. “Lỡ lúc đó hai người bọn họ vẫn còn không được tự nhiên thì làm sao bây giờ?”
“Không cho quản”. Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng. “Qua mùa thu thì sẽ đến mùa đông, Hàn độc của ngươi không thể kéo dài được nữa”
“Nhưng lâu rồi chưa phát tác mà”. Thẩm Thiên Lăng xoay người nằm sấp trên giường, ánh mắt long lanh. “Ngươi nói xem, có phải đã khỏi rồi không?”
“Cho dù đã khỏi cũng phải đến cho sư phụ kiểm tra”. Tần Thiếu Vũ không chịu thương lượng. “Nếu không ta sẽ không yên tâm”
“Nhưng tiểu Ngũ đã đi mời sư phụ, không chừng mấy hôm nữa ông ấy sẽ đến Phượng Hoàng sơn”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Lúc đó chúng ta không cần phải đi”
“Sư phụ sẽ không bước vào Trung Nguyên, tiểu Ngũ cũng không chắc sẽ tìm được”. Tần Thiếu Vũ đắp kín chăn cho Thẩm Thiên Lăng. “Truy Ảnh cung đã phái người báo tin cho tiểu Ngũ, hắn nhận được tin sẽ quay về”
“Được rồi”. Thẩm Thiên Lăng thoả hiệp. “Chờ sau khi ngươi khoẻ hẳn, chúng ta sẽ đi Nam Hải”
Tần Thiếu Vũ cụng trán với hắn. “Như vậy mới ngoan”
“Tắt đèn đi”. Thẩm Thiên Lăng ôm lấy eo Tần Thiếu Vũ. “Chúng ta ngủ thôi”
Tần cung chủ nói gì nghe nấy.
“Chíp!”. Cục Bông đang chơi một viên trân châu trong ổ thì bốn phía đột nhiên đen kịt, vì vậy Cục Bông rất không vui mà kháng nghị.
Tần Thiếu Vũ bắn qua cho nó một viên dạ minh châu nhỏ.
Cục Bông lập tức cực kì vui sướng, bắt đầu dùng móng vuốt đá tới đá lui.
“Đừng chiều nó như vậy!”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.
“Ừ, chỉ lúc này thôi”. Tần Thiếu Vũ nghiêng người nhìn Thẩm Thiên Lăng. “Ta mới khỏi bệnh, không muốn nghe nó ồn ào”
“…”
“Sau khi trúng độc, một chút sức lực cũng không có”
“…”
“Còn rất đau”
“…”
“Suýt nữa thì chết”
“…”
“Có điều để bảo vệ Lăng nhi, hết thảy đều đáng giá”
“…”
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, Tần Thiếu Vũ dùng ánh mắt cực kì dịu dàng nhìn Thẩm Thiên Lăng.
Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn lên môi hắn, tay phải di chuyển nhanh hơn.
Lại bắt đầu rồi! Cục Bông quyết đoán ngậm dạ minh châu chui ra cửa sổ, sau đó chạy vào phòng Diệp Cẩn.
“Chíp!”
Diệp Cẩn vốn đang thẫn thờ trên giường, sau khi thấy Cục Bông vào thì hơi sửng sốt, sau đó vươn tay ra. “Tới đây”
Cục Bông ngoan ngoãn chạy tới, nhảy lên giường nhào vào ngực Diệp Cẩn, cực kì nghe lời.
Trên mặt Diệp Cẩn rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, nhẹ nhàng gãi gãi cho nó.
Tối nay có nó ở bên cạnh cũng không tệ.
Mà so ra, Thẩm tiểu thụ rõ ràng hạnh phúc hơn. Tần Thiếu Vũ quả thật thương hắn đến tận xương, ngay cả phục vụ cũng cực kì dịu dàng, vô số yêu thương toả ra phía sau lớp màn che.
“Thoải mái không?”. Tần Thiếu Vũ nhéo gò má ửng hồng của Thẩm Thiên Lăng.
“…”.Thẩm Thiên Lăng phơi bụng giả chết.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, cẩn thận cột lại tóc cho hắn.
“Còn ngươi thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hừ hừ như muỗi kêu.
“Hả?”. Tần Thiếu Vũ không nghe rõ.
Thẩm Thiên Lăng đơn giản vươn tay qua nắm một cái, cực kì phóng túng!
Tần Thiếu Vũ: …
“Xin đi ta sẽ cho ngươi!”. Thẩm tiểu thụ làm ra vẻ mặt ác bá.
Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Ừ, xin ngươi”
Thẩm Thiên Lăng cảm thán. “Chơi qua nhiều con gái nhà lành như vậy, ngươi là người phối hợp nhất”
“Ừ, ta đỡ ngươi ra ngoài phơi nắng”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Bữa sáng muốn ăn gì?”
“Ngươi có thấy chúng ta như trở về những ngày sống ở thôn nhỏ dưới chân núi không?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ta bị thương, ngươi giặt đồ nấu cơm chăm sóc ta”
“Ta tuyệt đối không muốn chuyện này phát sinh lần thứ ba”. Thẩm Thiên Lăng xuống giường mang giày. “Cũng không biết đại ca sao rồi”
“Chíp!”. Cục Bông nhảy vào từ cửa sổ, khoé mỏ dính một hạt cơm.
“Có người nấu cơm cho ngươi ư?”. Thẩm Thiên Lăng hơi kinh ngạc, đi tới gỡ hạt cơm trên mỏ nó xuống nắn nắn – chưa chín.
Vừa nhìn đã biết là ai rồi… Thẩm tiểu thụ xuống bếp, quả nhiên thấy đại ca hắn đang rửa rau.
“Còn dính đất phía trên”. Thẩm Thiên Lăng đứng ở cửa nhắc nhở.
“Ngươi làm đi”. Thẩm Thiên Phong nhìn thấy cứu binh, lập tức nhường vị trí.
“Ngươi muốn nấu cơm cho Diệp đại ca ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Thẩm Thiên Phong cam chịu.
Tuy một màn này hơi kì lạ nhưng nghĩ kĩ lại cũng có chút lãng mạn nha! Thẩm Thiên Lăng xắn tay áo rửa rau, định giúp đại ca hắn một tay!
Trong sân có một con phượng hoàng bảy màu đáp xuống, cửa phòng bên trái cũng mở ra, Diệp Cẩn mang một bao quần áo nhỏ đi tới.
“Ngươi phải đi sao?”. Thẩm Thiên Phong đứng ở cửa bếp sửng sốt.
“Ta đi Thiên Ổ Thuỷ trại, đợi Thiếu Vũ hoàn toàn không sao rồi sẽ rời đi”. Diệp Cẩn né tránh ánh mắt của Thẩm Thiên Phong.
“Chíp!”. Cục Bông nhào vào ngực Diệp Cẩn, đôi mắt hạt đậu cực kì MOE!
Diệp Cẩn cười cười, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất. “Sau này rảnh rỗi sẽ về thăm ngươi”
“Diệp đại ca”. Thẩm Thiên Lăng cũng không biết nên nói cái gì.
“Ngươi ở lại đi”. Chân nhân đột nhiên vào cửa, dẫn theo đứa trẻ bên cạnh.
“Tiền bối”. Diệp Cẩn còn chưa kịp nói nhiều, chân nhân đã chỉ vào Thẩm Thiên Phong. “Ngươi xuống núi”
“Chíp!”. Cục Bông xoay vòng vòng trên bàn.
Diệp Cẩn khẽ nhíu mày. “Ta…”
“Thiên Ổ Thuỷ trại vừa gặp đại nạn, Thiên Phong đến đó có thể giúp đỡ được”. Chân nhân nói. “Mà ngươi ở trên núi, thứ nhất là vì Thiếu Vũ, thứ hai cũng có thể chữa bệnh cho ta”
“Thân thể tiền bối không khoẻ sao?”. Diệp Cẩn hỏi.
“Đúng vậy”. Chân nhân gật đầu. “Lớn tuổi rồi, tim gan phèo phổi đều đau”
Diệp Cẩn: …
“Thiên Ổ Thuỷ trại rất loạn, dựa theo tính tình của ngươi, ngươi cũng không thích”. Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn. “Nếu ngươi muốn yên tĩnh, ta xuống núi là được”
Diệp Cẩn vẫn trầm mặc không nói.
“Bây giờ ta sẽ đi”. Thẩm Thiên Phong thức thời vào nhà thu dọn đồ đạc.
Đứa trẻ nhìn chân nhân.
“Ngươi tạm thời không cần theo hắn xuống núi”. Chân nhân xoa đầu hắn. “Một ít võ công cơ bản, ở đây bất cứ ai cũng có thể dạy ngươi”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nhìn trời.
Được rồi, nếu là đứng tấn, ta cũng biết một chút!
“Thật sao?”. Đứa trẻ nghe vậy rõ ràng rất vui.
Thẩm Thiên Lăng yên lặng thở dài, đại ca hắn thật thất bại!
“Ngươi ở Ma giáo lâu như vậy, trong người khó tránh khỏi có độc tố”. Chân nhân nói. “Tiểu Diệp có thể giúp ngươi điều dưỡng”
“Vâng”. Đứa trẻ gật đầu, rất ngoan ngoãn.
Tiểu phượng hoàng cũng nằm sấp trên chân Diệp Cẩn không chịu đi, cực kì mềm mại!
Diệp Cẩn thở dài. “Được rồi, ta ở lại”
Một lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa, Thẩm Thiên Phong quả nhiên xuống núi.
Mà sau khi Diệp Cẩn xem xét vết thương cho Tần Thiếu Vũ xong thì bị chộp tới bắt mạch cho chân nhân, tiếp theo là sắc thuốc cho đứa trẻ, bận rộn đến choáng váng.
“Ta nghĩ gần đây nó cũng không bình thường”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc đặt Cục Bông lên bàn. “Càng ngày càng mập!”
“Chíp!”. Cục Bông lười biếng nằm sấp trên bàn.
“Là ăn quá nhiều”. Diệp Cẩn xoa đầu nó. “Sau này ăn nhiều rau xanh, đương nhiên sẽ gầy xuống”
Thẩm Thiên Lăng khen ngợi. “Đúng là thần y”
Diệp Cẩn dở khóc dở cười nhìn hắn.
“Ta biết đại ca rất quá đáng, nếu ngươi thấy phiền thì đừng nghĩ tới hắn”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xuống bên cạnh Diệp Cẩn. “Đừng khiến mình băn khoăn”
Diệp Cẩn cúi đầu không nói gì.
“Bận rộn cả buổi chiều rồi, đi ngủ một lát đi”. Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn vào phòng, lại thắp một chút hương an thần. “Buổi tối ta sẽ làm gà nấu măng chua mà ngươi thích”
Diệp Cẩn cười cười. “Đa tạ”
Không cần đa tạ, ngươi là đại tẩu của ta, lại còn cứu nam nhân của ta! Thẩm Thiên Lăng đóng cửa phòng giúp hắn, sau đó chậm rãi đến sau núi.
Chân nhân đang ngồi dưới tàng cây hóng mát.
“Sư phụ”. Thẩm Thiên Lăng vào trong sân. “Thẩm Hàm đâu rồi?”
“Đang chơi với phượng hoàng”. Chân nhân nói. “Tìm ta có việc sao?”
“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng ngồi xổm bên cạnh, ngoan ngoãn bóp chân cho hắn.
“Nếu không có chuyện sẽ không ân cần như vậy”. Chân nhân chậc lưỡi.
“Sư phụ”. Thẩm Thiên Lăng cười hì hì ngồi bên cạnh hắn. “Cho ta hỏi một việc”
“Đúng vậy”. Chân nhân gật đầu.
“Đúng cái gì?”. Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.
“Ngươi hỏi gì ta đáp nấy”. Chân nhân mỉm cười nhìn hắn.
“Quả thật là con của đại ca sao?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình.
Chân nhân gật đầu.
“Đại ca biết không?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.
“Đương nhiên không”. Chân nhân nói. “Ta không nói với hắn”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Đại ca vẫn rất lo lắng, xưa kia trốn tránh Diệp đại ca cũng vì đứa bé này. Hôm nay nếu đứa bé đã không có nguy hiểm, vì sao không nói cho hắn biết?”
“Ngươi thấy tiểu Hàm thế nào?”. Chân nhân hỏi.
“Đương nhiên rất tốt”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngoan ngoãn nghe lời, lại rất hiểu chuyện”
“Nếu đột nhiên có người nói cho ngươi biết, đứa trẻ này là con của Thiếu Vũ thì sao?”. Chân nhân cười hỏi.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Từ đó suy ra, ta muốn tiểu Diệp yên ổn mà ở chung với đứa trẻ này một lúc”. Chân nhân nói. “Hôm nay hắn không đi, chứng tỏ cũng không quá căm hận quá khứ của Thiên Phong, sự việc có thể chuyển biến được”
“Cũng đúng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Cách làm việc của đại ca quả thật ngốc nghếch, để cho hắn thấp thỏm vài ngày cũng tốt!”
“Cho nên ta mới nói bàn về tính cách phóng khoáng, hắn không bằng Thiếu Vũ và… ưm”. Chân nhân nói phân nửa thì nhớ tới quả bom nổ chậm, vì vậy bình tĩnh vuốt râu.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Thật ra Lăng nhi mới là phóng khoáng nhất”. Chân nhân khen ngợi.
Thân là một lão thần tiên, ngươi đừng dối trá thế chứ! Thẩm Thiên Lăng oán thầm.
“Cuộc đời này Thiếu Vũ nhất định là của ngươi, người khác không đoạt được”. Chân nhân dỗ dành hắn.
“Ta sẽ không quay về nữa chứ?”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng.
“Cái này phải xem ngươi có muốn về hay không”. Chân nhân cười nói.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta phải ở bên cạnh hắn”
“Linh thạch thì sao?”. Chân nhân hỏi.
“Thu thập được phân nửa, nhưng chưa dùng tới”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Lam Tinh Ngọc và Tử Phượng Huyết đều ở dưới chân núi, chờ ta quay về sẽ trả lại cho sư phụ”
Chân nhân lắc đầu. “Linh thạch không có duyên với ta, ngươi giữ đi”
“Cũng được”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Vậy lúc nào sư phụ muốn ta sẽ trả lại”
“Yên tâm”. Chân nhân vỗ vai Thẩm Thiên Lăng. “Thiếu Vũ có thể gặp được ngươi là phúc của hắn”
“Ta cũng thấy vậy”. Thẩm tiểu thụ cực kì vô sỉ, suy nghĩ một chút lại nói. “Ta còn một việc muốn hỏi sư phụ”
“Về bình độc dược đúng không?”. Chân nhân hỏi.
Thẩm Thiên Lăng cảm thán. “Quả nhiên là thần tiên”. Lần nào cũng đáp chính xác!
“Người hạ cổ cho Phượng Cửu Dạ hôm đó đúng là Hồng Cô”. Chân nhân nói. “Nàng ngày ấy bị nhiều người bao vây cũng bị thương nặng, lại vô ý tẩu hoả nhập ma, lúc ta xuống núi thì nàng đã chết”
“Cho nên Ma giáo toàn bộ tiêu đời rồi ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Chân nhân cười mà không nói.
“Thời điểm này đừng có lấp lửng chứ!”. Thẩm tiểu thụ phàn nàn.
“Quay về đi”. Chân nhân nhắm mắt lại. “Hiện tại việc quan trọng nhất là khiến Thiếu Vũ yên tâm dưỡng thương”
“Sẽ không còn dư đảng của Ma giáo đấy chứ?”. Thẩm Thiên Lăng đau đầu. “Chẳng lẽ Phượng Cửu Dạ còn tá thi hoàn hồn sống lại?”. Quả thật hù chết người!
“Đương nhiên không”. Chân nhân lắc đầu. “Ma giáo đã diệt, ngươi đừng nghĩ nhiều quá”
“Nói chung cho dù Ma giáo có bày trò gì nữa thì ta cũng không cho hắn xen vào!”. Thẩm tiểu thụ cực kì có khí chất của vợ cả!
“Tốt lắm”. Chân nhân gật đầu. “Sau khi Thiếu Vũ dưỡng thương xong thì ngươi theo hắn đi Nam Hải đi. Mau chóng giải độc, ta vẫn chờ uống rượu mừng của các ngươi đó”
Nhắc tới thành thân, Thẩm tiểu thụ lập tức khẩn trương. “Ta chưa từng gặp Quỷ Thủ tiền bối, hắn có hung dữ không?”. Thời trẻ một lòng nghiên cứu võ học, khi già thì ẩn cư Nam Hải không chịu bước vào Trung Nguyên, vừa nghe đã thấy rất cố chấp và nghiêm túc, không chừng còn bạo lực!
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
“Dữ thì sao?”. Chân nhân vuốt râu khinh thường. “Vi sư dạy ngươi một bộ quyền pháp, gặp nhau chỉ cần đánh hắn”
Thẩm Thiên Lăng: …
Đừng tuỳ tiện dạy hư đệ tử chứ! Lỡ không thành thân được thì sao bây giờ!
Vừa nghĩ đã thấy sốt ruột!
Mà dưới sự chăm sóc hết lòng của Diệp Cẩn, chỉ mười mấy hai mươi ngày sau, thương thế của Tần Thiếu Vũ đã khép lại bảy tám phần, võ công cũng khôi phục gần như cũ.
Sau khi dân chúng biết tin này thì đồng loạt cảm thán Tần cung chủ thật phúc lớn mạng lớn, sau đó tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn bổ dưỡng, định sai người đưa cho Thẩm công tử!
Không sai, chính là đưa cho Thẩm công tử! Không liên quan gì đến Tần cung chủ hết!