Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười. “Nếu ta cự tuyệt có tính là kháng chỉ không?”
“Nói thật”. Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Chuyện này có liên quan tới an ổn ở biên giới Tây Nam, ta muốn ngươi giúp ta”
“Muốn ta làm gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ta muốn ngươi mang binh xuất chinh cùng với Trấn quốc đại tướng quân”. Sở Uyên nói ra lời giật gân.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước. Nam nhân của ta không phải thần tử của ngươi, sao phải giúp ngươi đánh giặc chứ, thật phiền!
“Tần mỗ sợ là có tâm mà không có lực”. Tần Thiếu Vũ giúp Thẩm Thiên Lăng vỗ lưng. “Lần này ta đến Tây Nam vì giải quyết chuyện riêng của Truy Ảnh cung, sau khi xong việc sẽ mang Lăng nhi đi Nam Hải giải độc, không thể chậm trễ được”
“Nhưng ngươi là lựa chọn tốt nhất”. Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Biên cương đại loạn, trong triều cũng không có tướng giỏi, nếu ngươi có thể giúp thì chính là phúc của con dân Sở quốc”
“Nếu Thiếu Vũ đáp ứng ngươi xuất chinh thì sẽ vứt bỏ tính mạng của người hắn yêu”. Diệp Cẩn nãy giờ không lên tiếng, bỗng chỉ vào Thẩm Thiên Lăng nói. “Bây giờ là mùa thu, hai nước giao chiến thì không thể kết thúc trong vòng ba bốn tháng ngắn ngủi được. Nếu hàn độc còn kéo dài đến mùa đông mà chưa giải, mỗi ngày hắn đều phải chịu đau đớn đến tận xương tuỷ, ngươi nghĩ Thiếu Vũ sẽ đồng ý sao?”
Lời này đương nhiên mang tính khoa trương, nhưng cũng xem như tình hình thực tế. Sở Uyên nghe vậy cũng hơi chần chừ, nhưng không rút lại yêu cầu lúc trước.
“Đã sớm có mục đích thì đừng giả mù sa mưa bảo là tiệc nhà”. Diệp Cẩn chế giễu. “Sớm biết như vậy, lão tử sẽ không đến”
Sở Uyên khẽ nhíu mày, đáy mắt có chút bất đắc dĩ.
Bầu không khí trong phòng hơi nghiêm trọng, vì vậy Cục Bông cẩn thận ngậm một khối thịt bò, tự cho là bí mật lắc lư đến góc bàn, định nhảy xuống tìm chỗ yên tĩnh từ từ ăn. Ai ngờ móng vuốt vừa vặn đạp trúng ngọn hành Thẩm Thiên Lăng lựa ra ngoài lúc nãy, vì vậy trượt về phía trước, “bẹp” một phát té xuống đất.
“Chíp!”.
Thân là một tiểu phượng hoàng ngây thơ, thuần khiết, sáng lạn, Cục Bông cảm giác mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, vừa định nhặt nó lên thì Sở Uyên đã cúi xuống ôm nó lên bàn, còn tiện tay đút cho nó một miếng cá.
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, trong mắt có chút lo lắng.
“Ta sẽ không ép buộc”. Sau khi đút cho tiểu phượng hoàng xong, Sở Uyên nhìn Tần Thiếu Vũ. “Xuất phát từ lập trường của bạn bè, ta nói việc này với ngươi quả thật không hợp tinh hợp lý. Nhưng thân là vua một nước, ta hi vọng ngươi sẽ suy nghĩ thật kĩ”
“Chíp!”. Cục Bông hơi sốt ruột, nhìn nửa con tôm bóc vỏ trên bàn, ra sức giãy dụa.
Còn chưa ăn xong sao lại ôm lên chứ, mau bỏ ra!
“Cáo từ!”. Diệp Cẩn không thèm liếc tới Sở Uyên, ôm Cục Bông trực tiếp ra khỏi phòng.
“Đa tạ Hoàng thượng coi trọng”. Tần Thiếu Vũ cũng đứng lên. “Nhưng hành trình đến Nam Hải liên quan tới tính mạng của Lăng nhi, ta nhất quyết không mạo hiểm”
“Vậy là không đồng ý ư?”. Sở Uyên cau mày nhìn thẳng Tần Thiếu Vũ.
“Đợi ta giải độc cho Lăng nhi xong, sẽ quay lại kinh thành thỉnh tội với Hoàng thượng”. Tần Thiếu Vũ hơi nheo mắt. “Cáo từ”
Sở Uyên không nói gì, nhưng nét mặt hơi tối tăm.
Xe ngựa chạy về Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ôm Cục Bông ngồi một bên thẫn thờ.
Cục Bông cũng trầm mặc ngồi trong lòng hắn, tâm trạng cực kì kém.
Ăn chưa no.
“Còn đang nghĩ chuyện vừa rồi sao?”. Diệp Cẩn ngồi bên cạnh Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm Thiên Lăng hoàn hồn. “Hả?”
“Đừng lo”. Diệp Cẩn rót chén nước cho Thẩm Thiên Lăng. “Đừng nói là Hoàng thượng, dù là Thiên Vương Lão Tử yêu cầu, Thiếu Vũ cũng ưu tiên cho ngươi nhất”
“Kháng chỉ quả thật không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng chột dạ.
“Sở Uyên không phải người như vậy”. Diệp Cẩn xoa đầu tiểu phượng hoàng. “Huống hồ đắc tội Truy Ảnh cung sẽ không có lợi với giang sơn, hắn cũng biết rõ điều này”
Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng là Hoàng thượng. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài.
“Chíp!”. Cục Bông cũng tức giận hất đầu.
Nửa con tôm!
“Nếu hắn dám làm khó Thiếu Vũ, ta sẽ dạy dỗ hắn cho các ngươi”. Diệp Cẩn cực kì khí phách!
“Nếu Hoàng thượng không thích ngươi thì sẽ không bao dung cho ngươi ngỗ nghịch như vậy”. Thẩm Thiên Lăng đưa Cục Bông cho Diệp Cẩn. “Nhưng ngươi là đại tẩu của ta, không thể đi theo hắn”
Diệp Cẩn: …
“Đại ca ta thích hợp với ngươi hơn Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Ngươi nghĩ xem, nếu tương lai ngươi gả vào cung, mỗi ngày phải lục đục với một đống phi tần, đâu có thoải mái bằng vung kiếm giục ngựa với đại ca ta”
Diệp Cẩn >_<. “Ngươi nói nhảm gì vậy?”
“Cho dù tình địch là Hoàng thượng, đại ca ta nhất định cũng không buông ngươi ra”. Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt tràn ngập niềm tin nhìn Diệp Cẩn. “Cho nên ngươi cũng không thể buông tay”
Diệp Cẩn trợn mắt há mồm. “Ngươi ngươi ngươi nghĩ Sở Uyên có tình cảm với ta sao?”
“Chẳng lẽ không đúng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi lại.
“Đương nhiên không đúng!”. Diệp Cẩn muốn khóc.
“Vậy quan hệ giữa các ngươi là gì?”. Thẩm Thiên Lăng choáng váng.
“Nói ngươi cũng không hiểu”. Diệp Cẩn qua loa.
“Ngươi không nói sao biết ta không hiểu, ta cũng không phải ngu si”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn giục. “Nói mau”
“Nói chung ta chẳng có quan hệ gì với Sở Uyên cả!”. Diệp Cẩn nghiêm túc. “Chuyện này dừng ở đây, không được nói cho Thẩm Thiên Phong biết”
“Ngươi dám gọi thẳng tên Hoàng thượng mà bảo là không quan hệ ư!”. Thẩm Thiên Lăng cực kì sắc bén.
Diệp Cẩn nhìn trời.
“Nói mau”. Thẩm Thiên Lăng cực kì cố chấp. “Nếu không ta sẽ nói cho đại ca biết”
Diệp Cẩn: …
“Nếu không phải tình nhân thì là người thân?”. Sau khi Tần Thiếu Vũ nghe thấy thì ở bên ngoài xe ngựa nói.
Diệp Cẩn cam chịu.
Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ngươi và Hoàng thượng là thân thích ư?”
“Đã sớm không có quan hệ gì với nhau rồi”. Diệp Cẩn vuốt ve tiểu phượng hoàng trong tay.
“Chíp!”. Cục Bông lãnh khốc lắc lắc lông tơ, ngay cả tức giận cũng bị quấy rối, thật đáng ghét!
Thẩm tiểu thụ khiếp sợ, đại tẩu hắn là hoàng thân quốc thích!
“Ngươi làm ra vẻ mặt gì thế này?”. Diệp Cẩn dở khóc dở cười nhìn Thẩm Thiên Lăng.
“Ta quả thật muốn biết”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay đại tẩu hắn đầy chờ mong! Thứ nhất là vì đại ca, thứ hai là vì lòng hiếu kì của chính mình!
“Cũng không có gì đáng nói”. Diệp Cẩn thoả hiệp. “Ta và hắn cùng cha khác mẹ”
“Ngươi là Vương gia ư?”. Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh.
Diệp Cẩn lắc đầu. “Mẹ ta không được sủng ái, sau khi sinh ta ra thì bị biếm vào lãnh cung mà chết. Lúc đó ta còn nhỏ nên được giao cho Hoàng hậu nuôi nấng. Lúc đó trong cung rất đông hoàng tử, nhưng không ai chịu chơi với ta. Sở Uyên giận ta giành mẫu thân với hắn nên càng ăn hiếp ta. Năm ta bảy tuổi, đang định đến chỗ Thái hậu thỉnh an, giữa đường thì bị mấy hoàng tử cãi nhau đẩy xuống nước, suýt nữa mất mạng”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Diệp Cẩn.
Mặc dù là tiểu hoàng tử nhưng thời thơ ấu thật thê thảm!
“Sau đó ta bệnh nặng một hồi, hôn mê năm sáu ngày, thái y nói ta không cứu được, may là gặp sư phụ”. Diệp Cẩn nói. “Ông ấy vốn được phụ hoàng mời vào cung bói toán chiêm tinh, sau khi nghe được việc này thì bảo rằng có duyên với ta, vài ngày sau mang ta ra khỏi cung”
“Là cốc chủ đời trước của Quỳnh Hoa cốc ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu. “Sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta cũng ít khi ra khỏi cốc. Cho đến mấy năm trước sư phụ về trời, ta mang tro cốt của hắn đến miếu Thanh Tùng, trên đường về thì gặp Sở Uyên. Lúc đó hắn bị đâm trúng một đao, rất nhiều ngự lâm quân cũng bị thương”
“Nếu biết sau khi cứu hắn sẽ đeo bám muốn ta quay về như vậy, ta cũng không cứu”. Diệp Cẩn nhìn trời.
Tuy thân phận đại tẩu hơi kinh hãi, nhưng ít nhiều gì đại ca cũng không cần làm tình địch với Hoàng thượng nên xem như tin tức tốt. Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, ít nhất tốt hơn tình trạng của bản thân.
Sau khi trở lại Lý phủ, Thẩm Thiên Lăng ngồi trên ghế, dáng vẻ không yên lòng.
“Còn đang nghĩ chuyện của Diệp Cẩn ư?”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một chén trà.
“Không”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ta đang nghĩ đến ngươi”
“Hiện tại Hoàng thượng còn chưa đủ lông đủ cánh, sẽ nể mặt địa vị giang hồ của Truy Ảnh cung và Nhật Nguyệt sơn trang mà không làm gì”. Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày. “Nhưng tương lai thì sao? Một ngày nào đó hắn ngồi vững trên ngôi hoàng đế rồi, lúc đó ngươi có chắc là hắn không tính sổ chuyện ngươi kháng chỉ không?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Hoàng thượng không phải người như thế”
“Không có gì là chắc chắn”. Thẩm Thiên Lăng nắm tay Tần Thiếu Vũ. “Ta không muốn ngươi vì ta mà mạo hiểm”
“Bỏ qua hàn độc của ngươi mà đi đánh giặc mới là mạo hiểm”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Triều đình có rất nhiều người tài, Lăng nhi chỉ có một, ngươi nói ta sẽ chọn bên nào?”
“Nhưng… ô!”. Thẩm Thiên Lăng không đứng vững, lui về sau hai bước, suýt nữa ngồi lên Cục Bông.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng lắc lư chạy đi, đổi sang chỗ khác tiếp tục buồn bực.
Ngay cả nằm bất động cũng có thể bị đè, cực kì đáng giận!
“Không được nghĩ chuyện này nữa”. Sau khi dịu dàng hôn xong, Tần Thiếu Vũ nhả môi Thẩm Thiên Lăng ra. “Coi như chưa từng gặp qua Hoàng thượng, cũng không biết chuyện hắn nhờ chúng ta giúp, được không?”
Nói thì dễ lắm… Thẩm Thiên Lăng thầm bĩu môi, nhưng để tránh cho Tần Thiếu Vũ lo lắng nên vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Ừ”
“Như vậy mới ngoan”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu hắn. “Ta gọi nước tắm, đi ngủ sớm thôi”
“Chíp!”. Sau khi Cục Bông trút giận xong thì buồn ngủ, vì vậy xoè cánh nhảy xuống bàn, đẩy cửa đi tìm Diệp Cẩn, còn không quên ngậm theo viên trân châu của mình.
Ám vệ ngồi trên nóc nhà thở dài, đã quen cửa quen nẻo đến vậy rồi.
Cái này gọi là con nhà nghèo thì biết lo việc nhà.
Thiếu cung chủ nhà ta thật kiên cường!
“Chỉ có ngươi mới tốt thôi”. Diệp Cẩn ôm tiểu phượng hoàng đặt lên bàn. “Ngây thơ ngu ngốc, mọi người đều thích ngươi”
Cục Bông thả trân châu vào ổ, thoải mái nằm vào.
Dưới bụng là vô số viên ngọc long lanh, cảm giác cực kì an toàn!