Thẩm Thiên Phàm cười. “Tối nay Thiếu Vũ về sẽ nói cho ngươi biết”
Thẩm Thiên Lăng: …
Bây giờ nói không được sao, còn phải chờ đến tối.
Treo đồ ăn để đó không cho người ta ăn, thật đáng ghét!
“Sao lại không thấy đại ca?”. Thẩm Thiên Phàm thuận miệng hỏi Diệp Cẩn. “Hắn không ở đây sao?”
Diệp Cẩn cực kì ngạo kiều hừ một tiếng. “Sao ta biết”
Thẩm Thiên Lăng thầm mặc niệm cho đại ca hắn. Đại tẩu quả thật thiếu tự nhiên, chẳng phóng túng nóng bỏng chút nào!
Rõ ràng trong lòng thích muốn chết, lo lắng muốn chết, thừa nhận một chút cũng không mất miếng thịt nào!
“Đại ca đâu?”. Thẩm Thiên Phàm không thể làm gì khác ngoài hỏi Thẩm Thiên Lăng.
“Hắn còn chuyện chưa làm xong, đang ở gần Thiên Ổ Thuỷ trại”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Chắc không lâu nữa sẽ đến”
“Vậy thì đúng lúc”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Lúc trước hắn nói muốn có Tử huyền thảo, ta phải vất vả lắm mới tìm được ở chỗ ngự y”
Hả? Diệp cốc chủ phút chốc mắt sáng lên, là dược liệu rất quý.
“Ngươi muốn ư?”. Thẩm Thiên Lăng kịp thời phát hiện ý đồ của đại tẩu.
“Hoàn toàn không muốn!”. Diệp Cẩn bị chọc trúng điểm tức giận!
Thẩm Thiên Lăng >_<. Ta chỉ hỏi thôi mà, ngươi phản ứng hơi quá rồi.
“Ta ra ngoài đi dạo một vòng”. Diệp Cẩn ôm Cục Bông đi ra, cực kì lạnh lùng!
“Hắn cãi nhau với đại ca ư?”. Thẩm Thiên Phàm bối rối, ngay cả nhắc tới cũng không được ư?
“Đâu chỉ đơn giản là cãi nhau”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc. “Chuyện này rất dài”
“A?”. Thẩm Thiên Phàm hứng thú. “Kể nghe xem”
“Sau này ngươi sẽ biết”. Thẩm Thiên Lăng tự rót cho mình một chén nước.
“Những chuyện này có phải là thật không?”. Thẩm Thiên Phàm lấy trong ngực ra một quyển sách nhỏ.
“Khụ khụ”. Thẩm Thiên Lăng suýt nữa bị sặc nước. “Ngươi ngươi ngươi thế mà mua thứ này!”. Có tính tự giác của mệnh quan triều đình hay không?
“Nói về ngươi và đại ca, ta tất nhiên sẽ tò mò”. Thẩm Thiên Phàm nói cứ như đương nhiên.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy người này là ta?”. Thẩm Thiên Lăng tiện tay mở ra một tờ, tức giận chỉ vào người đang rơi lệ đánh đàn trong tranh. Hơn nữa đánh đàn thì đánh đi, cần gì phải trần như nhộng? Không mặc quần áo ngồi trong vườn hoa đánh đàn có hợp lý không? Hơn nữa người có ghi ba chữ Tần cung chủ bên cạnh kia là ai? Rõ ràng bộ dạng vừa thô tục vừa dâm đãng, giống như muốn xuống bếp trộm dầu vậy! Kì quái nhất là trong tay còn cầm dây trói, định trói lão tử lại sao, quả thật không thể nhịn được!
Thẩm Thiên Phàm nén cười. “Ta còn chưa đọc tới đoạn này, ngày hôm qua mới xem xong đại ca và Diệp Cẩn thôi”
Mẹ kiếp, lại còn phiên bản kép! Gian thương bây giờ ngày càng quá đáng! Thẩm tiểu thụ cầm quyển sách nhét vào ngực. “Tịch thu”
“Chẳng lẽ ta không thể mua cái khác sao?”. Thẩm Thiên Phàm cố ý chọc hắn.
“Có triển vọng chút đi!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Dù gì cũng là quan lớn, phải làm gương có biết hay không?”
Thẩm Thiên Phàm cười ra tiếng, vươn tay nhéo mũi hắn. “Chả trách Nhị ca viết thư cho ta, bảo không nỡ để ngươi đi Truy Ảnh cung. Đáng yêu như vậy, nếu là ta cũng không nỡ”
Không nỡ ta cũng phải đi! Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm.
Bọn ta đã xx nhau rồi!
Cực kì ân ái!
Ngay cả sính lễ cũng đã nhận rồi!
Nhất định không được đổi ý, phải giữ chữ tín!
Không sai, Thẩm tiểu thụ đúng là khẩn cấp muốn gả ra ngoài như vậy!
Ngây thơ hoạt bát y như Thiếu cung chủ, cực kì xứng đáng được LIKE một cái!
Bởi vì Thẩm Thiên Phàm là tâm phúc của Hoàng đế, nên tối hôm nay Lý Thiết Thủ tiếp đãi rất nồng hậu. Thẩm Thiên Lăng thứ nhất là lười xã giao, thứ hai là Tần Thiếu Vũ vẫn chưa về, vì vậy mượn cớ không khoẻ mà từ chối yến tiệc, một mình ngồi ăn canh trong sân.
Ám vệ ngồi trên nóc nhà cảm thán, ngoan ngoãn cầm chén ngồi trên ghế đá, phu nhân nhà ta nhìn thật nghe lời, khiến người ta tan chảy cả trái tim!
Vì Tần Thiếu Vũ không có ở đây nên Thẩm Thiên Lăng cũng không thấy thèm ăn. Sau khi ăn được nửa chén thì buông chén xuống, ngồi trên xích đu lắc lư.
Thời gian từng chút trôi qua, bóng đêm ngày càng sâu, Thẩm Thiên Lăng mơ màng nhắm mắt lại. Ám vệ nhảy xuống khỏi nóc nhà, nhẹ giọng hỏi. “Công tử về phòng nghỉ ngơi nhé?”
“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng tỉnh táo lại. “Giờ gì rồi?”
“Khuya lắm rồi”. Ám vệ đắp áo choàng cho hắn. “Cung chủ còn chưa về, công tử nghỉ ngơi trước đi”
Trễ như vậy sao còn chưa về, Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, sau khi về phòng thì nằm trên giường thẫn thờ.
“Lăng nhi?”. Một canh giờ sau, Thẩm Thiên Phàm ở ngoài phòng gõ cửa. “Sao còn chưa ngủ”
“Tam ca”. Thẩm Thiên Lăng kéo cửa ra.
“Ngủ không được ư?”. Thẩm Thiên Phàm hỏi. “Hoàng thượng có nhiều chuyện tìm Thiếu Vũ lắm, e rằng nhất thời không về được, ngươi ngủ sớm đi”
“Hoàng thượng rốt cuộc có chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
“Đương nhiên là liên quan đến giang sơn xã tắc”. Thẩm Thiên Phàm nói. “Thiếu Vũ có chừng mực, ngươi đừng lo”
“Thế nhưng…”
“Ngoan”. Thẩm Thiên Phàm xoa đầu hắn. “Nhiều người lắm miệng, có một số việc không thể nhiều lời, ngoan, đi ngủ đi”
“Nhưng ta muốn biết”. Thẩm Thiên Lăng rất cố chấp.
“Ngươi muốn biết cái gì?”. Tần Thiếu Vũ nhảy xuống từ trên tường rào.
“Ngươi về rồi!”. Mắt Thẩm Thiên Lăng sáng lên.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ kéo lại áo choàng cho hắn. “Đêm khuya nhiều sương, sao lại mặc ít như vậy đứng ngoài cửa?”
“Tam ca đang nói chuyện với ta”. Thẩm Thiên Lăng nói.
“Ta lại ước gì không gặp ngươi”. Tần Thiếu Vũ không hề nể mặt.
Vẻ mặt Thẩm Thiên Phàm bất đắc dĩ.
“Thấy ngươi là biết ngay sẽ có chuyện”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào phòng. “Trời cũng sắp sáng rồi, tạm biệt không tiễn”
Thẩm tiểu thụ nghiêm túc quay đầu nhìn Tam ca của hắn. “Nhớ đóng cửa”
Thẩm Thiên Phàm dở khóc dở cười, sau khi đóng cửa cho hai người bọn họ thì về phòng.
“Có cửa không đi, sao lại leo tường?”. Thẩm Thiên Lăng vừa cởi quần áo cho Tần Thiếu Vũ vừa nói. “Trên người đều là bụi bặm”
“Leo tường cho nhanh”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Biết ngay là ngươi lại không ngủ”
“Hoàng thượng tìm ngươi có chuyện gì?”. Thẩm Thiên Lăng rất quan tâm chuyện này.
“Hoàng thượng muốn ta đi Mạc Bắc hoà thân”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt đau thương.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi nghiêm túc chút đi!
“Diễn không giống ư?”. Tần Thiếu Vũ cốc đầu hắn. “Sao chẳng phản ứng chút nào vậy?”
Loại kĩ xảo biểu diễn kì quái này ta có phản ứng mới là có vấn đề! Thẩm Thiên Lăng kéo Tần Thiếu Vũ ngồi bên mép giường. “Nói mau”
“Quy tắc cũ”. Tần cung chủ ngồi thẳng lưng.
Thật đáng ghét! Thẩm Thiên Lăng cam chịu hôn hắn một chút. “Bây giờ nói được chưa?”
“Lần này Thiên Phàm tới Hoan Thiên trại là để luận võ chọn rể”. Tần Thiếu Vũ nói ra lời giật gân.
“Luận võ chọn rể ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Tam ca của ta ư?”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu.
“Tại sao?”. Thẩm Thiên Lăng rối rắm. “Hắn quen biết Đỗ Tranh ư? Hay nàng đẹp đến mức bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng không nhịn được?”
Tần Thiếu Vũ nói. “Hôn một cái trả lời một câu”. Cực kì khôn ngoan!
Thẩm tiểu thụ nghe vậy giận dữ. “Trước đây đều là một đoạn, vì sao hiện tại biến thành một câu?”
Tần cung chủ vô liêm sỉ nói. “Lên giá”
Thẩm Thiên Lăng trách móc. “Ngươi có giỏi thì lên giá tới mức một nụ hôn một chữ đi!”. Có còn đạo đức buôn bán hay không?
“Nếu Lăng nhi muốn, ta sẽ hết sức phối hợp”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.
Ta hoàn toàn không muốn! Thẩm Thiên Lăng đầy khí phách xách cổ áo Tần Thiếu Vũ. “Nói mau, nếu không sẽ phạt ngươi quỳ trên miếng giặt đồ!”
Tần Thiếu Vũ phàn nàn. “Phu nhân dữ quá”
“Nói!”. Thẩm Thiên Lăng nổi giận.
“Hay là ngươi đoán thử xem?”. Tần Thiếu Vũ ngồi sát lại bên giường, khiến Thẩm Thiên Lăng nằm sấp trong ngực mình.
“Chắc chắn không phải thích Đỗ Tranh, cũng không phải vì gia tài của Lý gia”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Không phải có liên quan đến Hoàng thượng đấy chứ?”
“Thông minh”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ đầu hắn. “Đoạn Bạch Nguyệt cũng vậy, Thiên Phàm cũng vậy, hoặc là tất cả những người tụ tập bên trong Hoan Thiên trại, bề ngoài là luận võ chọn rể, nhưng thực tế e rằng không ai đơn thuần vì Đỗ Tranh mà đến. Nếu xét về chân tình, có lẽ không ai hơn được Tạ Văn Hàn”
“Gần đây hắn và Tiễn Tam thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Sau chuyện lần trước thì an phận hơn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vẫn dịch dung ở trong phòng, những chuyện liên quan đến Lý Thiết Thủ cũng không hề giấu giếm”
“Nếu chuyện lần này có thể thuận lợi giải quyết, khiến Tạ Văn Hàn và Đỗ Tranh thành thân cũng xem như chuyện tốt”. Thẩm Thiên Lăng vỗ ngực Tần Thiếu Vũ. “Nói mau, Hoàng thượng tìm ngươi làm gì?”
“Vẫn vì muốn ta đánh giặc giúp hắn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nhưng không bắt ta mang binh đánh giặc, mà khiến ta phụ trách làm loạn”
“Làm loạn?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Mấy ngày nữa sẽ bắt đầu luận võ chọn rể, tuy có không ít người tới nhưng đa số đều là nhân vật nhỏ, còn lại sau cùng trên lôi đài chỉ là Đoạn Bạch Nguyệt và Thiên Phàm”
“Nhưng mục đích của bọn họ là gì?”. Thẩm Thiên Lăng cau mày.
“Nếu Đoạn Bạch Nguyệt thắng…”
“Ca ca ta sẽ không thua!”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc cắt ngang. Lời nói thật xui xẻo, gió to hãy thổi bay đi!
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Nếu bàn về võ công, Thiên Phàm quả thật khó phân thắng bại với Đoạn Nguyệt Bạch, nhưng chỉ tiếc trận này Thiên Phàm phải thua”
“Vì sao?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Thiên Phàm là trụ cột quốc gia, sủng thần của thiên tử, nếu vì một nữ nhân mà ở trên lôi đài xảy ra chuyện, ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ bỏ qua sao?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống hồ thiên hạ đồn đãi Đoạn Nguyệt Bạch làm việc nóng nảy, tính cách bá đạo, Hoàng thượng đã sớm ngứa mắt hắn”
“Thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng tiếp tục hỏi.
“Sau khi đánh một trận trên lôi đài, Đoạn Nguyệt Bạch tuy có thể thắng được mỹ nhân về, nhưng cũng vô tình đắc tội triều đình, cũng khiến Hoàng thượng có cớ xuất binh”. Tần Thiếu Vũ nói. “Đoạn Nguyệt Bạch không thể không nghĩ ra chuyện này, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
Thẩm Thiên Lăng nói. “Thay vì chờ người khác đánh, không bằng đánh trước người khác”. Ít nhất còn có ưu thế đi trước.
“Quả nhiên là phu nhân ta”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn. “Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy cũng nói ra được”
Thẩm Thiên Lăng: …
Rõ ràng là ngươi hỏi!
“Ta thích Lăng nhi đại nghịch bất đạo”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Hoàng thượng muốn Đoạn Bạch Nguyệt làm phản”