“Ta có việc muốn nói với ngươi”. Sau khi vào thư phòng, Diệp Cẩn cực kì trực tiếp.
Sở Uyên đưa cho hắn một chén trà. “Xem ra không phải chuyện gì tốt”
“Ta muốn theo hắn ra khỏi thành”. Diệp Cẩn chỉ vào Thẩm Thiên Phong.
“Ra khỏi thành?”. Sở Uyên cau mày y như dự liệu. “Thiên Phong đi thám thính tin tức, ngươi đi làm gì?”
Diệp Cẩn sắc bén nói. “Đương nhiên cũng thám thính tin tức”
Sở Uyên lắc đầu. “Ta không đồng ý”
“Lý do!”. Diệp Cẩn nổi giận.
“Sẽ nguy hiểm”. Sở Uyên nhẫn nại. “Huống hồ lần này chỉ là nhiệm vụ nhỏ, một mình Thiên Phong cũng đủ hoàn thành”
“Nếu ta cứ đi thì sao?”. Diệp Cẩn hùng hổ.
“Tiểu Cẩn”. Sợ hắn gây căng thẳng với Sở Uyên, Thẩm Thiên Phong định khuyên một chút. “Thật ra…”
“Ngươi im miệng!”. Diệp Cẩn chống nạnh cắt ngang. “Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?”
Thẩm Thiên Phong: …
“Đừng hồ đồ”. Sở Uyên ngồi xuống bàn. “Nếu không có chuyện gì khác thì về nghỉ ngơi đi”
“Đi thôi”. Diệp Cẩn kéo Thẩm Thiên Phong ra ngoài. “Chúng ta về Quỳnh Hoa cốc, để một mình hắn đánh giặc!”
Đầu Sở Uyên kêu ong ong.
“Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong kéo Diệp Cẩn lại, nhìn Sở Uyên nói. “Thật ra lần này ra khỏi thành cũng không nguy hiểm lắm, nếu tiểu Cẩn nhất định muốn đi, ta cũng có thể bảo vệ hắn an toàn”
“Hắn đã hồ đồ thì thôi đi, sao ngươi cũng vậy?”. Sở Uyên khẽ nhíu mày. “Việc trong quân không phải trò đùa, nếu xảy ra sơ suất, không ai có thể chịu trách nhiệm”
“Nếu ta có thể dẫn hắn ra ngoài thì sẽ nắm chắc không có sơ suất”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hoàng thượng đừng lo”
Diệp Cẩn tiếp tục căm tức nhìn ca ca hắn.
Trong mắt Sở Uyên bất đắc dĩ. “Được rồi, có cần ta tìm vài cao thủ bảo vệ ngươi không?”
“Không cần”. Diệp Cẩn đạt được mục đích nên ngạo kiều rời đi, giống như một con công xanh biếc hoa lệ!
Sở Uyên nhìn theo bóng lưng của hắn, lắc đầu thở dài.
“Tiểu Cẩn tính tình là như vậy, đừng để bụng”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đợi Hoàng thượng ở chung với hắn lâu rồi…”
“Hắn sẽ mềm mỏng với trẫm hơn sao?”. Sở Uyên cắt ngang, đáy mắt có chút hi vọng.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Đợi Hoàng thượng ở chung với hắn lâu rồi thì sẽ quen thôi”
Sở Uyên: …
“Khụ khụ!”. Diệp Cẩn ở ngoài sân ho khan.
Thẩm Thiên Phong thức thời cáo từ.
“Đi, chúng ta ra bờ sông đi dạo”. Diệp Cẩn cất bước ra ngoài.
Chiến sự biên cảnh đang cấp bách, lúc này Sở Uyên hận không thể giam Diệp Cẩn trong phòng 12 canh giờ mới yên tâm. Nhưng với Thẩm Thiên Phong mà nói, giữa kháng chỉ và Diệp Cẩn thì vế sau quan trọng hơn. Vì vậy hắn không hề phản đối mà mang Diệp Cẩn giục ngựa ra khỏi quân doanh.
Lục Thông Ngọc mấy ngày nay ở trong chuồng hơi lâu, lần này được thả ra thì tung vó chạy như bay, còn thường xuyên nhảy nhảy, vì vậy Thẩm Thiên Phong phải ôm chặt người trong lòng vài lần. Đến lần thứ ba, Diệp Cẩn quay đầu giận dữ hỏi. “Ngươi dạy nó phải không?”
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. “Ta đâu có bản lĩnh này”
“Xuống đi!”. Diệp cốc chủ cực kì kiêu ngạo, lãnh khốc, cố tình gây sự. “Dù sao khinh công của ngươi cũng tốt!”. Cho nên chạy theo cũng không hề gì.
Thẩm Thiên Phong ôm chặt người trong lòng, nhảy ra khỏi lưng ngựa, mũi chân đạp lên ngọn cây bay về phía bờ sông.
Diệp Cẩn chỉ thấy gió lùa bên tai từng trận, mở mắt ra thì đã được Thẩm Thiên Phong đặt xuống đất.
“Như vậy nhanh hơn”. Thẩm Thiên Phong sửa lại cổ áo cho Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn dùng ánh mắt khiếp sợ nói không nên lời nhìn Thẩm Thiên Phong, giống như đang nhìn Siêu nhân điện quang!
“Sao thế?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Sao khinh công của ngươi trở nên tốt như vậy?”. Diệp Cẩn hồi lâu mới hoàn hồn. Thẩm gia mạnh nhất là khinh công, điều này không sai, nhưng Thẩm Thiên Phong hồi nãy gần như đã vượt mức nhân loại!
“Chắc tại ngươi hay sắc thuốc cho ta uống”. Thẩm Thiên Phong nói. “Gần đây thấy cơ thể thanh lọc không ít, lúc luyện công nội lực cũng thuần khiết hơn”
“Hữu dụng vậy sao?”. Diệp Cẩn cũng bị hiệu quả của thuốc khiến cho giật mình.
Thẩm Thiên Phong gật đầu, ánh mắt rất dịu dàng.
“Nhìn cái rắm”. Diệp Cẩn mạnh miệng nói. “Ta chỉ thử nghiệm thôi, xem uống có chết người không”
Cho nên mới nói những người ngạo kiều thật khiến trời đất phẫn nộ!
Ở Tây Bắc khó tìm thấy một dòng sông, hai người đi dạo dọc theo bờ, Diệp Cẩn ngáp, lười biếng ngồi trên tảng đá phơi nắng.
“Mấy hôm trước ta nhận được thư nhà”. Một lát sau, Thẩm Thiên Phong nhìn Diệp Cẩn nói.
“Gọi ngươi về thành thân ư?”. Diệp Cẩn không có hứng.
“Là hỏi chuyện giữa chúng ta”. Thẩm Thiên Phong nói. “Chắc nghe đầu đường cuối xóm đồn đãi”
Diệp Cẩn cứng người, sau đó bĩu môi. “Nói cho bọn hắn biết đó là giả thì được rồi”
“Sau khi chiến sự kết thúc, theo ta về được không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Một chút cũng không được”. Diệp Cẩn nằm trên tảng đá đong đưa chân, hoàn toàn không hề do dự, trả lời rất dứt khoát!
Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn nhẹ hắn.
“Làm gì vậy?”. Diệp cốc chủ cực kì hung dữ, sau khi lau miệng thì né sang bên, cuối cùng lăn từ trên tảng đá xuống. “A!”
Vừa nhìn đã biết trong lòng chẳng - hề - khẩn - trương chút nào.
Mặt mày đầu cổ Diệp Cẩn đều là đất, vạt áo còn dính bùn và… phân ngựa.
Làm một đại phu mắc bệnh sạch sẽ, bình thường ngay cả một chút bụi bặm cũng chịu không được, Diệp Cẩn xanh mặt, giống như ốm nghén mà trong dạ dày dâng lên vị chua.
“Không sao chứ?”. Thẩm Thiên Phong lau mặt cho hắn. “Chúng ta về tắm”
Diệp Cẩn cởi đai lưng.
Thẩm Thiên Phong: …
“Mau mang ta về!”. Sau khi cởi hết chỉ còn chừa lại áo lót, Diệp Cẩn rốt cuộc thấy thoải mái hơn, vì vậy lắc lắc Thẩm Thiên Phong.
Thẩm Thiên Phong buồn cười, dùng áo khoác bọc lấy hắn, giục ngựa về quân doanh.
Trên bãi đất trống trong doanh trại, một nhóm quân lính đang thao luyện, Lý Uy Viễn đang đứng chỉ dẫn trên đài, đột nhiên thấy hai người quần áo xộc xệch chạy vào, vì vậy hơi kinh ngạc.
Thật ra không phải một mình hắn kinh ngạc, mà là tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Ban ngày ban mặt, rốt cuộc ra ngoài làm gì vậy…
Thật không dám nghĩ sâu xa…
Diệp Cẩn cũng không ngờ bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thế nên mặt đỏ lên, nhìn như một giây sau sẽ bốc cháy.
Trước khi hắn kịp mắng người khác, Thẩm Thiên Phong đã quyết đoán mang hắn về phòng.
Sau khi vào phòng, Diệp Cẩn không ngoài dự đoán đánh cho Thẩm Thiên Phong một trận!
Đương nhiên chỉ nhìn hung hăng vậy thôi, chứ thực chất không có lực sát thương, càng không có độc dược khiến người ta không “lên” được, cho nên Thẩm Thiên Phong xem như là bị mèo hoang cào.
“Bọn họ trưa không ngủ mà đi luyện võ làm gì!”. Diệp Cẩn hung hăng chà đạp chén trà!
Thẩm Thiên Phong thích hắn đến điên rồi, cho nên dù hắn cố tình gây sự cũng thấy dễ thương.
“Thẩm thiếu gia”. Có tạp dịch gõ cửa bên ngoài. “Chúng ta đưa nước tắm tới”
Diệp Cẩn bối rối. “Ngươi gọi lúc nào thế?”
“Ta đâu có gọi”. Thẩm Thiên Phong nói.
Diệp Cẩn sửng sốt hai giây, sau đó lỗ tai càng thêm đỏ, xắn tay áo muốn đánh nhau – Các ngươi đừng nghĩ bậy chứ! Tuy lão tử đang rất cần nước tắm, nhưng không liên quan tới chuyện đó!
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, ôm hắn từ phía sau. “Ta đi mở cửa là được”
“Đã nói Sở Uyên không phải là một Hoàng đế tốt mà!”. Diệp Cẩn cực kì phẫn nộ!
Thẩm Thiên Phong khó hiểu. “Liên quan gì đến Hoàng thượng?”
“Dân chúng biến thái như vậy, đương nhiên là lỗi của hắn!”. Diệp Cẩn bốc lên ngọn lửa chính nghĩa!
Sở Uyên hắt hơi – cái gọi là vô tội mà phải làm bia đỡ đạn.
Thẩm Thiên Phong đặt Diệp Cẩn ngồi xuống ghế, tự ra mở cửa.
Tạp dịch thừa dịp mang nước vào mà nhìn thoáng qua, thấy Diệp Cẩn vẫn đơ ra ngồi trên ghế, vì vậy lập tức dùng ánh mắt khiển trách nhìn Thẩm Thiên Phong – thế mà cũng nỡ sao!
Diệp Cẩn đen mặt, bóp nát chén trà.
Tạp dịch đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại càng đau lòng cho Diệp cốc chủ - Nhất định là ngồi trên ghế rất đau nên mới dùng sức bóp chén trà, giống như sinh con phải cắn khăn tay vậy!
May là sau đó Thẩm Thiên Phong đã đuổi tạp dịch ra, Diệp cốc chủ mới không hung ác xù lông!
“Đi tắm đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta ở đây, có gì cứ gọi”
Tắm thì có gì mà gọi? Diệp Cẩn bước tới phía sau bình phong, suy nghĩ một chút lại ló đầu ra. “Dám nhìn lén thì ta sẽ hạ độc cho ngươi không “lên” được!”
Thẩm Thiên Phong giơ tay đầu hàng.
Diệp Cẩn rụt đầu về, vừa hát vừa tắm.
Tiếng nước ào ào, Thẩm Thiên Phong ngồi trên bàn uống trà, ngay cả đầu cũng không quay qua.
Cho nên mới nói đều là đại hiệp nhưng bản chất của hắn và Tần Thiếu Vũ rất khác nhau.
Nếu bên trong là Thẩm tiểu thụ, dù không phát sinh chuyện gì, Tần cung chủ cũng tạo ra tình huống mà lao vào, nói không chừng còn có thể sờ bụng mỡ, thậm chí là xx. Đây mới là hình ảnh mà quần chúng muốn nhìn thấy biết không!
Thẩm đại thiếu thật khiến người ta sốt ruột!
Chắc là ngay cả ông trời cũng nhìn không vừa mắt, cho nên một lát sau, Diệp cốc chủ không phụ lòng mong đợi của mọi người mà hét lên một tiếng.
Thẩm Thiên Phong căng thẳng, lướt qua bình phong lao vào. “Sao vậy?”
“Cái cái cái cái thứ quỷ gì thế?”. Diệp Cẩn chỉ vào một cái lỗ lớn ở góc tường. Đang tắm đột nhiên trên mặt đất có một cái đầu lớn ló vào, chuyện này quá kinh khủng rồi!
Thẩm Thiên Phong rút ra một con dao, đâm ra ngoài cửa sổ.
Con dao ghim sâu xuống đất, một tiếng kêu chít chít vang lên, máu dần dần nhuộm đỏ mặt đất.
Diệp Cẩn khoác áo đứng bên giường, sắc mặt trắng bệch, vừa giật mình vừa ghê tởm. “Chuột ư?”
“Là chuột chũi”. Thẩm Thiên Phong đóng cửa sổ. “Tây Bắc lúc đầu không có loài vật này, là các bộ lạc ở sa mạc cố ý thả đến, một con trong vòng một đêm có thể phá hư nửa mẫu ruộng, dân chúng đều bị thiệt hại nặng nề”
“Thật đê tiện”. Diệp Cẩn giận.
“Vì là bên ngoài tới nên không có khắc tinh, mèo nhà bình thường cũng không làm gì được nó”. Thẩm Thiên Phong nói. “Hiện tại chiến sự đang căng thẳng, chắc quan phủ cũng không có tâm trạng xử lý”
“Chỉ là một con chuột hơi lớn mà thôi”. Diệp Cẩn nói. “Để ta chế thuốc thử xem”
Có thể cứu người, có thể diệt chuột, Diệp cốc chủ quả thật toàn năng!
“Ừ”. Vẻ mặt Thẩm Thiên Phong hơi mất tự nhiên.
Diệp Cẩn bối rối, cúi đầu nhìn mới phát hiện vừa rồi mình mải mê hóng chuyện nên chỉ vội vã khoác một lớp áo mỏng, bây giờ bị nước làm ướt, thật khiến người ta không dám nhìn thẳng!
“Coi chừng lão tử đâm mù mắt ngươi!”. Trong nháy mắt Diệp Cẩn bộc phát, xoay người chạy ra sau bình phong.
Một khắc sau, hắn bị Thẩm Thiên Phong ôm vào lòng.
“Muốn chết ư!”. Diệp Cẩn giận tím mặt, muốn đánh nhau sao?
Thẩm Thiên Phong đè hắn lên tường, cúi đầu dịu dàng hôn một cái.
Làm rất tốt!
Nếu Thẩm tiểu thụ biết, nhất định sẽ cho đại ca hắn mười cái LIKE!