Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 30: Thật sự ân ái!



Tuy nói cổ trùng đã được lấy sạch, nhưng dù sao cũng ẩn núp trong thân thể một thời gian dài, rạng sáng hôm sau Thẩm Thiên Lăng vẫn có chút đau đầu nóng sốt, uể oải không có tinh thần.

“Không phải cảm mạo đấy chứ?”. Nhớ tới Hàn độc phát tác lần trước, Thẩm Thiên Lăng không tự chủ được run run.

Cái loại đau đớn thấu xương này cả đời cũng không muốn thể nghiệm lần thứ hai.

“Không phải”. Tần Thiếu Vũ vắt khăn đắp lên trán hắn. “Hoa Đường nói lần này ngươi chỉ say rượu mà thôi, ngủ một hai ngày sẽ không sao nữa”

“Vậy là tốt rồi”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lười biếng ngáp một cái.

Để có thể giúp hắn mau khoẻ, buổi chiều Tần Thiếu Vũ dắt hắn đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô, đồng thời cực kì khí phách mà vung ngân phiếu bao trọn chỗ. Quần chúng đối với chuyện này tỏ ra hiểu rõ, độc chiếm dục của nam nhân mà… Không muốn để cho người khác thấy bảo bối của mình, chuyện này không có gì kì quái!

Trong núi sâu yên tĩnh vắng người, Thẩm Thiên Lăng thong thả ngâm mình trong hồ, lối sống theo kiểu nhà giàu mới nổi thật thoải mái!

“Gầy như vậy rồi”. Tần Thiếu Vũ nhéo vai hắn. “Khó trách không luyện võ được”

Thẩm Thiên Lăng thầm chửi FUCK, người văn minh như chúng ta trước giờ chỉ dựa vào đầu óc thôi!

“Nhắm mắt lại”. Tần Thiếu Vũ đột nhiên nói.

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Nhắm mắt lại làm chi?”. Lẽ nào một giây tiếp theo sẽ nghênh đón hôn môi nóng bỏng? WTF cái loại tình tiết mạnh bạo này rất chấn động, một chút cũng không khoa học!

“Giúp ngươi đả thông kinh mạch”. Tần Thiếu Vũ đặt lòng bàn tay trước trán hắn. “Cố hết sức thả lỏng một chút, đừng sợ”

Thẩm Thiên Lăng: …

Lúc trước rõ ràng rất xấu xa, sao đột nhiên trở nên hiền lương thục đức như vậy.

Thật không thích ứng được.

Khí tức ấm áp từ trên đầu truyền tới toàn thân, Thẩm Thiên Lăng thoải mái lầm bầm, thiếu hiệp ngươi đúng là chuyên viên massage tối tân, nếu ở xã hội hiện đại nhất định rất đắt khách, cái kiểu vừa mắc tiền vừa phải hẹn trước một tháng ấy! Quả thật là bảo bối làm giàu!

“Kêu gì mà như heo thế này”. Tần Thiếu Vũ dở khó dở cười rút tay về.

“Mau ấn tiếp một lúc nữa!”. Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu ra sức yêu cầu.

Tần Thiếu Vũ: …

Sao lại nghiện luôn rồi?

“Đừng nhỏ mọn vậy chứ”. Thẩm Thiên Lăng rất cố chấp, vì vừa nãy hắn cực kì thoải mái!

“Không được, ấn nữa ngươi sẽ choáng đầu”. Tần Thiếu Vũ cự tuyệt.

Thẩm công tử rất thất vọng, suy nghĩ một chút thì xoay lưng về phía hắn. “Vậy ngươi bóp vai cho ta một chút”

Dù sao cũng miễn phí mà.

Tần Thiếu Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, vươn tay nhéo thắt lưng hắn.

“A!”. Thẩm Thiên Lăng bất ngờ không kịp đề phòng, chân mềm nhũn khuỵu xuống nước, tư thế cực kì không hài hoà.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói. “Cái mông có hai dấu muỗi cắn”

A A A em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai từ trong nước mò khăn ra, luống cuống quấn ngang hông.

“Đỏ mặt cái gì?”. Tần tiểu công rất xấu xa. “Cũng không phải ta chưa từng thấy qua”

Mẹ kiếp, ngươi đã thấy thì thôi, còn nói ra làm gì! Thẩm Thiên Lăng hung hăng nhào tới. “Ngươi câm miệng cho lão tử! A A A buông tay… Ha ha ha thật nhột… Đại hiệp tha mạng…”

Trong nước không ngừng vang lên tiếng hét chói tai, khiến vô số chim chóc trong núi giật mình.

Thuộc hạ Truy Ảnh cung: …

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang: …

“Vậy mà bảo không có tình cảm?”. Triệu Ngũ hung hăng bóp nát một quả hồ đào.

Hoa Đường lấy ruột hồ đào từ trong tay hắn mà ăn.

Diêu Khiêm lần này không cằn nhằn, vì thân thể hắn khó chịu nên không theo tới.

Phạm Nghiêm cúi người đỡ cây, đã cười hơn nửa canh giờ. Thật ra là sáng nay hắn nhìn thấy tạo hình mới của Triệu Ngũ thì vẫn ở đây cười mãi không ngừng.

“Mắc cười vậy sao?”. Triệu Ngũ căm tức nhìn hắn.

Phạm Nghiêm lắc đầu. “Ha ha ha ha đâu có, ngươi nghĩ nhiều rồi, một chút cũng không mắc cười”

Triệu Ngũ phẫn nộ rút kiếm. “Có gan thì cùng ta so chiêu!”

Phạm Nghiêm uể oải xua tay. “Chờ ta cười trước một lúc đã”

Triệu Ngũ quyết đoán bay lên đánh một quyền tới, cánh hoa bay lượn trong gió, vành mắt màu đen rất có phong độ của gấu mèo.

Cực kì mất hồn.

Vì vậy Hoa Đường cũng bắt đầu ngồi xổm dưới đất cười.

Triệu Ngũ: …

“Cung chủ và Thẩm công tử ra rồi”. Thuộc hạ bên cạnh nhắc nhở.

“Sao lại nhanh vậy?”. Phạm Nghiêm bối rồi.

Hoa Đường cười như có như không. “Ngươi dám nói Cung chủ nhanh ư?”

Phạm Nghiêm: …

Gái chưa chồng thì đừng tỉnh bơ nói mấy câu này như vậy!

Yêu nữ Ma giáo còn không phóng túng bằng ngươi!

Vì vừa mới tắm nước nóng xong nên gương mặt Thẩm Thiên Lăng hồng hồng, mắt cũng ướt ướt. Thuộc hạ ven đường nhịn không được mà cảm thán, quả nhiên cực kì ân ái!

“Cung chủ”. Hoa Đường nghênh đón.

“Thời gian còn sớm, mọi người cùng nhau đến gia đình nhà nông gần đây ăn…”

“Phụt”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói hết câu thì Thẩm Thiên Lăng đã nhịn không được bật cười. Lại còn có thể thấy người cổ đại cosplay nhân vật yêu thích nữa chứ!

Triệu Ngũ: …

Phạm Nghiêm lập tức dùng ánh mắt “ngươi thấy chưa, không phải ta muốn cười mà là ngươi rất khôi hài, ngay cả phu nhân còn cười” nhìn Triệu Ngũ!

“Cười cái gì?”. Tần Thiếu Vũ mỉm cười hỏi Thẩm Thiên Lăng.

“…Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng cảm giác mình hơi bất lịch sự, nên chân thành nói. “Nhớ tới một chuyện cười”

“Kể nghe xem”. Tần Thiếu Vũ nói.

Thẩm Thiên Lăng >_<, dưới tình thế cấp bách cũng chỉ có thể kể mấy chuyện như Eat sleep play Doudouthôi, nhưng kể ra thì có vẻ hơi thiểu năng!

“Thẩm công tử không cần để bụng”. Triệu Ngũ vô lực khoát tay. “Thật ra hồi nãy ta đã bị bọn họ cười một trận rồi”

“Tiểu Ngũ là truyền nhân của bộ tộc Miêu Cương, hàng năm ngày này đều phải cầu phúc với người trong thôn”. Tần Thiếu Vũ giải thích. “Chỉ tiếc hắn ít có dịp trở về, cho nên chỉ có thể ăn mặc như vậy để bày tỏ lòng thành”

Thì ra là vậy, không thể về nhà, Thẩm Thiên Lăng cảm thấy có chút đồng cảm, lập tức nghiêm mặt nói. “Thật ra ngươi như vậy rất dễ nhìn, rất giống một hảo hán”

“Đa tạ Thẩm công tử”. Triệu Ngũ không muốn tiếp tục đề tài này.

“Hảo hán giống ai?”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa hỏi hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

Cướp biển Caribbean chắc ngươi chưa coi, nói thuyền trưởng Jack ngươi cũng không biết.

“Nói”. Tần Thiếu Vũ banh mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn là khổ sở nói. “Jack Sparrow”

Tần Thiếu Vũ y như trong dự đoán mà lắc đầu. “Chưa từng nghe qua người này”

“Hắn trước kia là một ngư dân, sau lại bị người xấu đoạt thuyền đánh cá”. Thẩm Thiên Lăng tuyên truyền. “Không chỉ vậy, người xấu còn cướp vị hôn thê của hắn, vì vậy ngư dân Jack Sparrow đã phản kích hăng hái, thống lĩnh người dân bị áp bức cùng nhau đánh bọn cướp, sau đó trải qua những ngày tháng hạnh phúc!”

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Có gì hay đâu mà viết thành sách, còn khiến ngươi nhớ mãi không quên”

“Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy rất có chí tiến thủ sao?”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc hỏi.

“Chỉ là một câu chuyện dân gian thông thường thôi”. Tần Thiếu Vũ lơ đễnh. “Sau khi đuổi bọn cướp đi rồi sao? Cuộc đời hắn lại tiếp tục bắt cá ngày qua ngày à?”

“Thật ra cũng có thể làm chuyện khác”. Thẩm Thiên Lăng lầm bầm, ví dụ như kinh doanh cơ sở ngầm hay đại loại vậy.

“Ngươi nói gì?”. Tần Thiếu Vũ không nghe thấy.

“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng nghẹn cười lắc đầu.

“Hôm nay tinh thần có vẻ rất tốt”. Tần Thiếu Vũ bị dáng vẻ của hắn chọc cười.

“Đúng vậy, cười một cái trẻ mười tuổi”. Thẩm Thiên Lăng hái trái cây dại ven đường, dùng tay áo lau một chút rồi gặm.

“Biết cái gì không mà ăn bậy!”. Tần Thiếu Vũ đau đầu.

“Đương nhiên biết, hồi ta còn nhỏ ven đường đều có”. Thẩm Thiên Lăng không cẩn thận nói hớ.

“Gần Đường môn à?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.

Ặc… Thẩm Thiên Lăng chột dạ. “Phải không nhỉ, hay ta nhớ lộn?”

“Sau này không được phép thấy cái gì đều bỏ vào miệng, lỡ trúng độc thì sao?”. Tần Thiếu Vũ ném nửa trái còn lại vào bụi cỏ, rút khăn ra giúp hắn lau miệng.

Ngươi đừng nói ta như kẻ bị thiểu năng vậy! Thẩm Thiên Lăng khổ sở ai oán, nghe cực kì ngu ngốc!

“Thật là ân ái”. Hoa Đường theo sau chậc chậc. Triệu Ngũ nheo vành mắt đen thui, im lặng không lên tiếng, rõ ràng chưa hoàn toàn chấp nhận Thẩm Thiên Lăng! Phạm Nghiêm thì hái được một đống quả mọng, đầy cả túi, dự định mang về cho Diêu Khiêm.

Những thuộc hạ còn lại cũng cười cười nói nói, rối rít cảm khái Cung chủ gần đây thật bình dị gần gũi, lúc trước chưa từng thấy qua như vậy… Nhất định đều là công của Thẩm công tử!

“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng hắt hơi.

“Có côn trùng nhỏ, cẩn thận chút”. Tần Thiếu Vũ đi trước mặt hắn, dùng chân đá qua lá khô. Dù vậy mặt Thẩm tiểu thụ vẫn bị cành khô quất một cái.

Vậy nên Tần Thiếu Vũ đơn giản đi phía trước hắn, quả thật có thể nói là nam nhân gương mẫu!

“May mà Hữu hộ pháp không tới”. Hoa Đường cảm thán. “Nếu không đoán chừng sẽ tức chết”

“Ngươi nói xem, sao hắn lại buồn phiền như vậy?”. Phạm Nghiêm cũng khó hiểu. “Hắn không phải sư phụ, cũng không phải cha mẹ của cung chủ, sao lại quản chuyện cưới vợ của cung chủ chứ?”

“Đại khái là ăn no rửng mỡ”. Hoa Đường trước giờ không hứng thú với năng lực quái dị của Diêu Khiêm. “Cũng may Thẩm công tử tốt tính, không muốn đối phó cái loại lắm miệng này, nếu không chỉ cần đánh hai lần là thành thật lại ngay!”

Phạm Nghiêm: …

Đừng trách ca ca không nhắc nhở, ngươi cứ như vậy tương lai sẽ không gả đi được!

“Sau khi ăn xong món ăn dân dã, hay là chúng ta ở lại nhà nông một đêm đi”. Tần Thiếu Vũ vừa đi vừa nói. “Buổi tối có thể nghe ve kêu ếch kêu, phong cảnh không giống trong thành”

“Hành trình của chúng ta có chậm quá không?”. Thẩm Thiên Lăng tựa vào lưng hắn hỏi. “Đi một chút dừng một chút thì lúc nào mới tới được Nam Hải”

Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ cứng lại.

Có điều Thẩm Thiên Lăng hoàn toàn không chú ý, thậm chí còn không tiếp tục đề tài này, chỉ tiện tay ngắt một đoá hồng dại cài lên đầu Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ: …

“Màu đỏ thật đẹp, rất hợp với quần áo của ngươi”. Thẩm Thiên Lăng tán thưởng. “Người còn đẹp hơn hoa”

Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi. “Lấy xuống!”

Thẩm Thiên Lăng bĩu môi.

Đúng là một chút hài hước cũng không có.

Thôn dân gần đó nghe được hai người muốn tới, bèn chuẩn bị từ sớm, không chỉ có thức ăn sấy sơn dã, mà còn có một đầu heo hấp.

Thẩm Thiên Lăng vừa đến thì đã bị cái chày đá trong viện hấp dẫn tầm mắt, còn xắn tay áo tự giã một ít gạo nếp. Tần Thiếu Vũ ngồi một bên uống trà, ánh mắt một giây cũng chưa từng rời khỏi hắn.

“Cung chủ”. Có thuộc hạ vội vã tới, thấp giọng kề vào tai hắn nói. “Bạch Liên Hoa trốn thoát rồi”.

“Trốn?”. Tần Thiếu Vũ cau mày. “Trốn thế nào?”

“Huynh đệ coi ngục bị hôn mê”. Thuộc hạ nói. “Đợi đến khi phát hiện thì đã không có tung tích của Bạch Liên Hoa”

“Phái người đuổi theo”. Tần Thiếu Vũ sắc mặt tối sầm. “Nhớ dặn mọi người, không được làm ra động tĩnh quá lớn”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.