“Ngươi đi đâu vậy?”. Thẩm Thiên Lăng níu hắn lại, lẩm bẩm như con mèo nhỏ.
“Đi gọi người giúp ngươi chuẩn bị đồ ăn”. Tần Thiếu Vũ ngồi xổm bên giường. “Ta không đi đâu hết, lập tức sẽ trở lại ngay”
Thẩm Thiên Lăng chóng mặt “Ừ” một tiếng rồi ngoan ngoãn buông tay.
Triệu Ngũ ôm kiếm ngồi trong viện, thấy Tần Thiếu Vũ mở cửa phòng thì đứng dậy đón.
“Quay về nói với Hoa Đường, tất cả mọi chuyện giao cho nàng và ngươi toàn quyền xử lý”. Tần Thiếu Vũ nói. “Làm rõ chuyện của Lý Bạch Hạo, tốt nhất là kết hợp với quan phủ tra xét toàn bộ Lý gia xem chuyện gì xảy ra!”
“Vâng”. Triệu Ngũ nhìn thoáng qua phòng trong. “Thẩm công tử không sao chứ?”
“Hàn độc đã lui về trong cơ thể, trong thời gian ngắn thì không sao”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tạm thời hắn không thể rời xa ta, chuyện tra án đành khiến ngươi và Hoa Đường vất vả rồi”
“Cung chủ quá lời, đây là bổn phận của thuộc hạ”. Triệu Ngũ nhận lệnh rời đi. Tần Thiếu Vũ gọi người hầu tới chuẩn bị một bàn thức ăn bồi bổ cho Thẩm Thiên Lăng.
“Ăn chút gì đi”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn ngồi dậy.
“Chờ chút”. Thẩm Thiên Lăng vô lực, thấy chóng mặt.
“Còn khó chịu ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Ta không ăn đâu”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu về trên giường. “Chóng mặt”
Tần Thiếu Vũ cúi đầu, cụng nhẹ trán hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi là cái đồ chết tiệt thừa dịp lão tử hấp hối mà chiếm tiện nghi!
“Ngồi dậy một chút được không?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ngồi một chút sẽ không chóng mặt”
“Lỡ nôn ra thì sao bây giờ?”. Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt.
“Cũng không thể không ăn chút gì”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn, để hắn tựa vào ngực mình.
“Tối hôm qua xảy ra chuyện gì thế?”. Sau một lát, Thẩm Thiên Lăng đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Rõ ràng đang ở vách núi xem cao thủ đánh nhau, sao đột nhiên lại hôn mê! Thế rồi hàn độc phát tác đau suốt một đêm, tỉnh lại đã kì lạ mà đến Quỳnh Hoa cốc!
Dù nghĩ thế nào cũng không khoa học!
“Không chóng mặt sao?”. Tần Thiếu Vũ vỗ lưng hắn. “Chúng ta ăn gì đi”
“Không!”. Thẩm Thiên Lăng rất nguyên tắc, vươn tay nhéo má hắn. “Nói mau!”
Tần cung chủ hôn lên môi hắn một cái.
Thẩm Thiên Lăng: …
Mẹ kiếp rõ ràng là đánh trống lảng!
Cẩn thận suy nghĩ trong một phút, Thẩm tiểu thụ hung hăng liếc hắn!
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao vậy?”
Thẩm Thiên Lăng phẫn hận siết chặt tay. “Ta nhớ rồi, tối qua ngươi đánh ra ngất xỉu!”
Tần Thiếu Vũ: …
“Hèn hạ”. Thẩm Thiên Lăng nhéo tai hắn. “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Tần Thiếu Vũ đè hắn xuống giường.
Ném người xuống vách núi, chuyện này dù nắm chắc trăm phần trăm cũng không nên nói ra thì tốt hơn!
“Ôi chao!”. Thẩm tiểu thụ đầu đụng lên vách gỗ, vì vậy oán giận. “Ta còn đang chóng mặt!”
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ cầm tay hắn đặt lên mép gối, vẻ mặt rất dịu dàng, rất dịu dàng.
Thẩm Thiên Lăng: …
Chờ một chút, tình tiết này nhìn qua không đúng, chính là trong phim truyền hình cẩu huyết, kế tiếp rõ ràng sẽ hôn lưỡi, sau đó hết xx rồi lại yy!
“Hay là chúng ta đi ăn… ô!”. Còn chưa nói hết câu môi đã bị hung hăn đè lên, vì vậy Thẩm tiểu thụ trợn to mắt, càng chóng mặt!
Sau một nụ hôn ngắn, Tần Thiếu Vũ hơi nâng người dậy, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Thiên Lăng tránh thoát tầm mắt hắn, bên tai đỏ bừng.
Vừa rồi chuyện gì cũng không xảy ra!
Tần Thiếu Vũ khoé miệng hơi cong lên, một tay nhẹ nhàng nâng cằm hắn, lần thứ hai hôn sâu xuống.
Thẩm Thiên Lăng lông mi run run, phối hợp ngẩng đầu lên.
Trong lúc quấn quýt lẫn nhau, không khí cũng nóng lên.
“Lăng nhi”. Trong lúc vuốt ve, Tần Thiếu Vũ cọ cọ bên tai hắn, giọng nói trầm thấp gợi cảm.
Thẩm Thiên Lăng vòng tay qua cổ hắn, tim đập cực nhanh!
Sau đó hắn rõ ràng cảm thấy xx của người nào đó đang cứng rắn đè lên chân mình, cách lớp vải mỏng cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi.
WTF ngươi không nên cứng rắn nhanh vậy a! Một chút cũng không khoa học! Thẩm Thiên Lăng mặt đỏ tới mang tai đẩy hắn ra, cuộn mình trong chăn.
Tần Thiếu Vũ từ phía sau ôm lấy hắn, thấp giọng cười nhẹ một tiếng.
Thẩm Thiên Lăng liều mạng co người lại, nếu dám cưỡng bức, lão tử liều chết với ngươi!
“Ăn xong rồi ngủ tiếp”. Tần Thiếu Vũ lôi hắn ra khỏi chăn, ôm vào lòng hôn một cái.
Thẩm Thiên Lăng quay đầu sang chỗ khác, ửng hồng từ đầu tới chân!
Còn chưa chịu ngưng sao, quả thật đáng ghét!
“Ta gọi người làm món tôm chưng trứng mà ngươi thích”. Tần Thiếu Vũ vừa giúp hắn mặc quần áo vừa nói.
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng tự cúi người thắt dây lưng, thuận miệng nói. “Ngươi còn chưa nói vì sao tối qua đánh ta ngất xỉu”
Tần Thiếu Vũ: …
Hơn nửa ngày làm đủ thứ việc, vì sao trọng tâm câu chuyện vẫn còn ở đây?!
“Nói đi”. Thẩm Thiên Lăng đá đá hắn.
“Đương nhiên vì bảo vệ phu nhân”. Tần Thiếu Vũ bình tĩnh không gì sánh được. “Phượng Cửu Dạ luyện tà công, lúc đánh nhau quần áo sẽ rách bung, ta sợ làm bẩn mắt phu nhân”. Cực kì nhanh trí nói dối không biên giới, phải vỗ bàn khen thưởng!
Thẩm Thiên Lăng hít một hơi lãnh khí. “Còn có loại công phu này nữa sao?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Trần như nhộng”
Tâm trạng Thẩm Thiên Lăng nhất thời phức tạp khó tả thành lời, không tự chủ nạp vào đầu hình ảnh Phượng Cửa Dạ mang mặt nạ bạc trần truồng chạy trên cánh đồng bát ngát, xx còn vung tới vung lui! Vì vậy meo meo vùi đầu vào ngực Tần Thiếu Vũ.
Mẹ kiếp, khó trách là Tà giáo, quả thật chấn động chết người!
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ bóp gáy hắn.
“Ngươi nhất thiết đừng để hắn cướp ta đi”. Thẩm Thiên Lăng tứ chi quấn lấy hắn, nghiễm nhiên biến thành bạch tuột tinh. “Nếu không ta liều chết với ngươi”
“Ừ”. Giọng Tần Thiếu Vũ mang theo ý cười. “Đời này cũng không để hắn cướp đi ngươi!”
“Tối qua các ngươi ai thắng?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đương nhiên là ta”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ngươi bắt hắn rồi sao?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt.
“…”. Tần Thiếu Vũ trầm mặc.
“A, chạy thoát”. Thẩm Thiên Lăng hiểu rõ.
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Ta dùng một tay quả thật khó chống lại hắn”
Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Sao lại dùng một tay?”
Tần Thiếu Vũ nói. “Vì tay kia ôm phu nhân”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Có điều không sao”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Còn nhiều thời gian, một ngày nào đó sẽ bắt được hắn”
“Ừ”. Thẩm tiểu thụ vung tay chỉ huy. “Không nói nữa, chúng ta đi ăn!”
Tần cung chủ bế hắn lên, bước tới trước bàn.
Thẩm Thiên Lăng khoé mắt cong lên, ngựa của ta thật cao cấp!
“Sau khi ăn cơm xong thì nghỉ ngơi một chút, rồi dẫn ngươi đi tắm suối nước nóng sau núi”. Tần Thiếu Vũ giúp hắn múc canh đuôi bò.
“Ngươi không đi Lý phủ sao?”. Thẩm Thiên Lăng tò mò. Dù Phượng Cửu Dạ chạy thoát cũng còn Lý Bạch Hạo mà! Sao nhìn hắn lại cứ như kiểu mặc quần đùi nghỉ mát ngoài bãi biển vậy!
“Lười quản”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hiện tại Hàn độc trong cơ thể ngươi chưa hoàn toàn lui về xương cốt, tắm nước nóng có thể thoải mái hơn một chút”
Lười quản? Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Ngươi có chút tố chất của cung chủ đi”
“Những chuyện nhỏ nhặt này Hoa Đường và tiểu Ngũ sẽ giải quyết tốt”. Tần Thiếu Vũ đút hắn ăn thịt bò hầm tiêu. “Ngươi mới là chuyện lớn đối với ta”
Tần Thiếu Vũ múc một muỗng đậu Hoa Đường, đuổi theo đút cho hắn. “Nước để ngâm tiêu ngươi cũng uống!”
“Quỷ mới biết! Ta tưởng canh cá!”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng suy sụp. “Vì sao cả bàn thức ăn đều cay như vậy!”
“Ăn cay có thể xua đi cái lạnh”. Tần Thiếu Vũ bưng cho hắn một chén nước đường lạnh. “Huống hồ từ nhỏ ngươi sống ở Thục Trung, Thiên Phong và nhạc mẫu đều nói ngươi ăn rất cay”
Thẩm Thiên Lăng ừng ực uống một chén nước đường lớn, vô lực khoát khoát tay. “Từ nay về sau đừng cho ta ăn cay”
Tần Thiếu Vũ cau mày. “Sao mà mất trí nhớ xong khẩu vị cũng thay đổi vậy”
Bởi vì người trước kia không phải ta! Từ nhỏ ta ăn rất nhạt biết không! Thẩm Thiên Lăng nỗi khổ khó nói, không thể làm gì khác ngoài việc dùng vẻ mặt rất Moe nhìn hắn.
Tần cung chủ quả nhiên bị đánh trúng. “Được, sau này ai dám cho ngươi ăn cay, ta băm hắn ra”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp ngươi thật tàn ác!
Quả thật anh tuấn đến mức không biết dùng từ gì để tả!
Sau khi vui vẻ ăn cơm xong, Thẩm Thiên Lăng lười biếng tay trong tay với hắn ra sau núi ngắm hoa cỏ rồi tắm suối nước nóng tình nhân, hạnh phúc không gì sánh được!
“Các ngươi về lúc nào thế?”. Buổi tối, Diệp Cẩn chạy tới hỏi.
“Có chuyện gì sao?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
Diệp Cẩn gật đầu. “Đúng vậy, ta phải đi xa”
“A, thuận buồm xuôi gió nhé”. Tần Thiếu Vũ nói.
Diệp Cẩn: …
“Trên đường cẩn thận một chút”. Thẩm Thiên Lăng cũng dặn.
Diệp Cẩn: …
Mẹ nó, khó trách là một cặp!
Da mặt dày như nhau!
“Chúng ta phải ở đây bao lâu?”. Diệp Cẩn đi rồi, Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Đến khi giải quyết xong chuyện Lý phủ mới thôi”. Tần Thiếu Vũ tách hạt thông cho hắn ăn. “Đúng rồi, có nhớ chín viên Thượng cổ linh thạch trước kia ngươi muốn không?”
“Ta lại tìm được một viên”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Còn muốn hay không?”
Thẩm Thiên Lăng do dự một chút, gật đầu. “Ừ”
“Ở chỗ Hoa Đường, mấy ngày nữa đưa cho ngươi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Còn muốn lấy đủ chín viên sao?”
“Chơi vui mà thôi”. Thẩm Thiên Lăng cúi đầu uống nước, tim đập hơi nhanh. “Ngươi có thể tìm hết cho ta được không?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Chỉ cần phu nhân muốn, ánh trăng ta cũng hái xuống cho ngươi”
Lời ân ái nói ra thật lưu loát.
Sau đó Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nói. “Ta muốn ánh trăng”
Tần Thiếu Vũ: …
Thẩm tiểu thụ hả hê nhìn hắn.
Sau mười giây.
“Người đâu cứu mạng!”. Thật cực kì đáng giận.
Rõ ràng ngươi nói ánh trăng cũng có thể hái, hiện tại chọt bụng mỡ của người ta là sao, quả thật hèn hạ!
Đáng ghét!
Sau một lúc lâu, Tần Thiếu Vũ ôm lấy Thẩm Thiên Lăng đang nước mắt lưng tròng, thoả mãn vào phòng tắm rửa nghỉ tạm.
Cuộc sống này thật là… thoải mái khó diễn tả được.
Không có việc vặt hỗn loạn chốn giang hồ, không có tranh đấu gay gắt hiểm ác, mỗi ngày rượu ngon trong chén mỹ nhân trong ngực, Tần Thiếu Vũ khó thấy được thả lỏng một chút, cả ngày vòng vòng quanh người Thẩm Thiên Lăng.
“Ngươi đi làm chính sự đi”. Thẩm Thiên Lăng bất mãn vì bị quấy rầy lúc đọc sách.
“Chính sự gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Ví dụ như giữ gìn hoà bình võ lâm, mang tới yêu thương và hi vọng gì gì đó!”
“Không”. Thẩm Thiên Lăng một tiếng cự tuyệt. “Chiều ta muốn ngủ”
Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Chúng ta cùng nhau ngủ”
Thẩm Thiên Lăng ngửa mặt lên trời thở dài.
Đừng có mà không hề bẻ ngoặc đã tiến tới hình thức tình yêu cuồng nhiệt kì quái này a! Ngay cả tỏ tình cũng chưa!
A phi phi, thật ra lão tử cũng không lưu ý chuyện này lắm!
Thẩm tiểu thụ phẫn hận đạp hắn một cước.
Tần Thiếu Vũ: …
“Cung chủ”. Hoa Đường cưỡi ngựa từ xa tới.
“Có việc gì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường bay xuống ngựa. “Thật ra mỗi ngày đều có rất nhiều việc”. Chỉ là ngươi ở đây chè chén mới không biết thôi!
“Ta rót chén trà cho ngươi”. Thẩm Thiên Lăng rất hiểu chuyện.
“Chuyện Lý phủ giải quyết rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ chớp mi.
“Vâng”. Hoa Đường nói. “Những năm gần đây Ma giáo phát triển không ít ở khắp nơi, Lý Bạch Hạo là một trong số đó”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, cũng không lạ gì chuyện này.
“Lúc đầu chuyện hái hoa tặc cũng không phải để dụ Cung chủ và Thẩm công tử tới”. Hoa Đường nói. “Lý gia trước giờ do Lý Bạch Thiên năm quyền, mà Lý lão thái gia rất quan tâm tới Lý Bạch Cẩm. Lý Bạch Hạo tự thấy mình bị lạnh nhạt cho nên âm thầm đáp ứng thay Ma giáo làm việc, điều kiện là muốn Ma giáo giúp hắn diệt Lý Bạch Thiên và Lý Bạch Cẩm, chiếm quyền Lý phủ”
“Dựa theo kế hoạch vốn có, đầu tiên sẽ làm lớn chuyện hái hoa tặc, sau đó Lý Bạch Hạo sẽ đứng ra giải quyết để tạo uy tín”. Hoa Đường nói. “Chỉ là không ngờ Cung chủ và Thẩm công tử tới đây, sau khi Phượng Cửu Dạ nghe được tin này thì âm thầm sắp xếp người giúp Lý Bạch Hạo, đầu độc khiến nhiều người bị hại hơn, lại đồn đãi ngoài phố rằng Cung chủ không làm gì, khiến chúng ta rối loạn mà đi bắt mấy người giả mạo hái hoa tặc… Về phần hán tử cường tráng lúc trước, nghe nói là uống nhầm nước của người khác, chỉ là quá xui thôi”
“Tại sao Lý Bạch Hạo phải tự mình uống thuốc độc?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Cái này cũng bị bắt buộc”. Hoa Đường cười nhạt. “Phượng Cửu Dạ sợ cung chủ cảm thấy nghi ngờ nên bắt hắn uống thuốc độc, làm thủ thuật che mắt”
“Còn hỏi được gì nữa không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoa Đường kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
Tần Thiếu Vũ sắc mặt băng lãnh, nhìn qua khiến người ta rợn người.