Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 111



hân tích. thượng

Ngoài cửa sổ gió táp lay động, một bóng đen từ sau khu phòng ám muội rời đi.

Mộ Thanh Yến còn chưa hô xong bốn chữ, Thái Chiêu đã tung người bay lên như tơ bông, phóng đuổi theo bóng đen trong màn mưa hỗn độn, nhưng cô vừa lắc mình đã biết mình đuổi theo bóng đen kia không kịp.

Thân pháp của bóng đen cực cổ quái, mù mịt quỷ mị, cộng thêm công lực thâm hậu, từ đầu đã bỏ xa Thái Chiêu một khoảng, càng về sau càng khó bị đuổi kịp, huống chi Thái Chiêu chưa từng tới Thái Sơ Quán bao giờ, không quen địa hình.

Sợ của nào trời trao của đó, đương lúc hai người đuổi bắt thì đến một khu vườn đá núi xếp san sát. Bóng đen từ bên trái chợt lóe đổi hướng sang bên phải, mất hút giữa núi đá đen, trước khi biến mất còn đánh vỡ một hòn non bộ cao cỡ đầu người.

Đá vụn trên hòn non bộ rầm rầm lăn xuống, trong cơn mưa to càng vang rất lớn.

Thái Chiêu ban đầu khẽ ngẩn người, ngay tức thì hiểu ra bóng đen đang muốn kinh động đệ tử Thái Sơ Quán.

Bất kể môn phái bình thường nào, nửa đêm phát hiện có người xâm nhập, việc đầu tiên nghĩ đến chính là bẩm báo Chưởng môn.

Mà giờ đây Chưởng môn Thái Sơ Quán đã là một cái xác.

Một lát sau Mộ Thanh Yến nhìn thấy Thái Chiêu về với hai bàn tay trắng, kinh ngạc nói: “Cả nàng mà vẫn không đuổi kịp sao?” — hắn không phải đang trách cô gái, mà là với khinh công của Thái Chiêu, người trong thiên hạ có thể trốn thoát chỉ e là đếm được trong hai bàn tay.

“Bớt nói nhảm!” Thái Chiêu nhận khăn mặt Phàn Hưng Gia đưa tới, vừa lau mặt vừa nói, “Vương Nguyên Kính chết thế nào vậy?”

“Có người từ sau tường đâm trường kiếm vào, một kiếm thấu tường xuyên tim.” Nét mặt Phàn Hưng Gia uể oải, “Nhìn không ra chiêu số, cũng không phải công pháp độc môn, chỉ cần có tu vi thâm hậu là được.”

Thái Chiêu tò mò: “Vậy hai người ở trong phòng lâu vậy làm gì?”

Mộ Thanh Yến bê một đống thư đã mở từ giữa phòng ra: “Mò thử xem có mật đạo ám thất gì không, kiểm tra xem phải chăng Vương Nguyên Kính có lưu lại thư từ liên quan tới người sau màn.”

“Thế có không?” Thái Chiêu tràn ngập hy vọng.

Mộ Thanh Yến tức giận nói: “Không có gì cả.”

Thái Chiêu thở dài, “Đã thế thì huynh đi mau đi, chẳng bao lâu nữa đệ tử Thái Sơ Quán sẽ tới.” Đương nói, cô phát hiện xa xa đã có đám người chạy tới nơi này.

“Ta đi?” Mộ Thanh Yến nhíu mày, “Hay các người đi trước đi, dù sao thì bắt hay không bắt được ta tại trận, bọn hắn cũng sẽ đẩy cái chết của Vương Nguyên Kính lên trên đầu Giáo ta, ta có đi hay không cũng chẳng khác mấy.”

“Sau đó thì sao, tôi đứng đấy nhìn mấy người đánh nhau à?” Thái Chiêu đã sớm nghĩ qua, “Tôi sẽ giúp thân hay là nên giúp lý chứ?”

Phàn Hưng Gia than nhẹ, thầm nghĩ tình thế trước mắt thật sự khó xử.

Ai ngờ Mộ Thanh Yến lại hú lên quái dị, “Gì mà giúp thân hay giúp lý, chả lẽ không phải ta vừa chiếm thân lại vừa chiếm lý sao?”

Phàn Hưng Gia: …

Lúc này tiếng bước chân lớp lớp ngoài phòng, ắt người ngoài phòng cũng đã nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, Lý Nguyên Mẫn và mấy đệ tử lo lắng phá tan cửa phòng: “Chưởng môn sư huynh, sư huynh, đêm nay có người…”

Giọng hắn ngừng bặt, cái xác Vương Nguyên Kính trợn to mắt vẫn đính trên tường, giữ nguyên tư thế đứng thẳng.

Mà trong phòng có ba người đang đứng.

“Ngươi, các ngươi!” Vành mắt Lý Nguyên Mẫn sắp rách.

Tội nghiệp Phàn Hưng Gia biết mình không hề liên quan, cũng bị Lý Nguyên Mẫn oán độc đỏ mắt trừng trừng đến chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, hắn cuống quýt: “Lý sư thúc, chư vị sư huynh đệ, xin nghe ta một lời, chuyện không phải như các người nghĩ đâu…”

“Hầy dà Ngũ sư huynh, trong thoại bản thô thiển nhất ngoài chợ trời hiện giờ cũng không giải thích như vậy đâu, người mua sẽ trả lại tiền đó!” Thái Chiêu chê bai chặn Phàn Hưng Gia lại.

Mộ Thanh Yến tiến lên một bước, nghiêm mặt nói: “Vương Nguyên Kính không phải ta giết, nguyên do đêm nay ta có mặt ở đây là rất sâu xa. Còn là nguyên do gì, ta nói các ngươi cũng sẽ không tin, vậy không nói.”

Hắn quay lại bảo Thái Chiêu, “Nói rõ được thì nói, không rõ thì cứ giao cho ta, không có gì không thể.”

Cùng lúc nói dứt lời, hắn mở tay áo dài phất một bên, cửa sổ bên cạnh két một tiếng mở rộng, bọn Lý Nguyên Mẫn chưa kịp nhào tới, hắn đã như một con dơi trong đêm thả mình ra cửa sổ, biến mất trong đêm tối.

“Hảo khinh công.” Ánh mắt Phàn Hưng Gia kinh diễm, quay lại chạm phải ánh mắt đầy phẫn nộ của mấy đệ tử Thái Sơ Quán, hắn vội nói, “Khinh công dù có tốt cũng là tên ma đầu thôi!”

Một đệ tử trong đó lớn tiếng: “Vậy sao ông ở chung chỗ với tên ma đầu kia?!”

Phàn Hưng Gia hoảng loạn nói: “Ai nói ta ở chung chỗ với hắn, ta vốn dĩ đang đi mua gà quay mà!”

“Thế gà đâu!” Một đệ tử nhỏ tuổi kêu lên.

Phàn Hưng Gia giận phát khóc: “Bị tên ma đầu trời đánh kia quăng vào trong rừng rồi!” — hu hu hu hu hu, hắn thảm quá rồi, thật là tai bay vạ gió…

Lý Nguyên Mẫn đuổi theo không thành, dẫn người rút kiếm quay về. Hắn dùng kiếm chỉ vào Thái Chiêu, “Chưởng môn sư huynh vô tội chết thảm, Thái cô nương còn có gì để nói!” Đến cả sư điệt hắn còn không gọi, tỏ vẻ thầm xem Thái Chiêu cùng phe Mộ Thanh Yến.

Thái Chiêu đạp một bước dài lên trước: “Hiện giờ Chưởng môn năm phái đã tề tựu về Thái Sơ Quán, chuyện tối nay tự tôi sẽ nói rõ ràng!”

*

Thái Sơ Quán, điện Chính Nguyên, đèn đuốc sáng trưng, mưa rào đã ngừng.

Thi thể Vương Nguyên Kính đã được khiêng tới, đặt thẳng thớm trên cái cáng để ở trong điện.

Ninh Tiểu Phong ôm hũ cốt của Quách Tử Quy rơi lệ: “Trước đây ta đã đoán là huynh ấy không chết, lúc bé cũng vậy, gây họa xong không dám về nhà, tìm chỗ nào đó trốn đi. Bọn ta đã chờ, chờ mãi cho đến tận bây giờ, cứ nghĩ nếu huynh ấy không lộ diện thì không chừng đã đâu đó sống tốt trong núi rừng hương dã. Nào ngờ, nào ngờ…”

Tuy Giác Tính thiền sư và bà là hai anh em ruột nhưng cách tuổi nhau quá nhiều, như cách cả một thế hệ. Trong lòng bà, Quách Tử Quy người dẫn bà đi khắp chôn nghịch phá gây sự mới giống như một người anh trai ruột thịt.

Bà mở hộp quà cưới lấy ra một tờ giấy, vừa đọc vừa ai oán khóc, “Trai gái song toàn gì chứ, lòng ta rất an ủi gì chứ, lúc bé tức giận bỏ đi suýt đánh cả thầy, đồ ngốc nạo sạch bụng không ra được mấy giọt mực, giờ còn văn vẻ gì chứ, anh phải gượng một hơi tới gặp tôi lấy một lần chứ!”

Nước mắt từng giọt rơi, lã chã đập trên mặt hũ cốt nước sơn sáng bóng.

Tống Thời Tuấn tâm phiền ý loạn đi tới đi lui, sờ râu trên cằm: “Thôi cô đừng khóc nữa, không phải đã nói cậu ấy đi rất yên lòng sao, hẳn cũng đã bàn giao nhắn gửi đủ cả rồi. Chẳng phải con người sống cả một đời là thế sao, vậy cũng trọn vẹn rồi.”

Ninh Tiểu Phong cả giận: “Ông là đồ điếc à, không nghe Chiêu Chiêu kể là anh ấy bị thủ hạ Nhiếp Hằng Thành tra tấn không còn hình người, vùng vẫy trên giường bệnh mười mấy năm mới đi — này gọi là yên lòng ra đi sao?!”

Thái Bình Xuân khẽ thở dài, vuốt lưng vợ dịu dàng trấn an.

Chu Trí Trăn cầm trường kiếm của Quách Tử Quy, suy nghĩ đến ngẩn người, “Lúc trước, nếu cha cứ kiên trì… thì tốt rồi.”

Dương Hạc Ảnh ở bên cạnh châm chọc: “Phế vật đầu hàng Ma giáo, trốn đi sống thêm mười mấy năm xem như may lắm rồi. Nếu không, bị Doãn Lão Tông chủ xử lý theo môn quy thì nào còn dông dài nhiều vậy!”

Thái Bình Xuân đứng phắt dậy, sải bước chân tới phía lão.

Dương Hạc Ảnh không tự chủ lùi về sau, “Cậu muốn làm gì!”

Thái Bình Xuân trầm giọng: “Thái mỗ cũng từng xem qua Toàn Tâm Đốn Tỏa của Ma giáo, vẫn không biết luyện có đúng không, hôm nay mời Dương Môn chủ chỉ giáo một chút.”

Dương Hạc Ảnh lớn tiếng: “Thái Bình Xuân cậu nổi điên làm gì! Muốn so tài thì phóng ngựa tới đi, ta cũng không sợ cậu!”

“Dương Môn chủ đã khí phách lên tiếng, hẳn tuyệt đối sẽ không rên nửa tiếng dưới Toàn Tâm Đốn Tỏa nhỉ. Vậy, mời.” Thái Bình Xuân nói xong đã muốn ra tay.

“Dừng tay cho ta!” Thích Vân Kha hét lớn, khí cụ trong điện chấn động kêu ong ong.

Ông không còn cách nào hạ giọng, “Đã là lúc nào rồi còn đấu khẩu, đặt thi thể Nguyên Kính huynh đệ ở đây vào đâu. Các người đều đã làm trưởng bối, muốn cho lũ tiểu bối ngoài điện xem bao nhiêu trò cười nữa!”

Lý Nguyên Mẫn rưng rưng chắp tay: “Đa tạ Thích Tông chủ còn nhớ tới Chưởng môn sư huynh đáng thương của ta. Nguyên Mẫn vô năng, xin Thích Tông chủ làm chủ cho Chưởng môn sư huynh chúng tôi, trừng trị hung phạm, cho toàn thể đệ tử Thái Sơ Quán ngoài điện một công đạo!” Nói xong, hắn trừng mắt sang Thái Chiêu bên cạnh.

Thái Chiêu không chút yếu thế trừng lại, “Sư phụ không cần sợ Thái Sơ Quán gây khó dễ, con không có làm sai!”

“Con đừng nói nữa!” Thích Vân Kha đau đầu không thôi.

“Nguyên Mẫn đừng vội, lại đây, ngồi xuống trước.” Tống Thời Tuấn quan tâm đỡ Lý Nguyên Mẫn, “Ta biết cậu gần như là Nguyên Kính huynh đệ nuôi lớn, mấy năm gần đây vừa là anh vừa là cha, tình nghĩa thâm hậu vô cùng. Nhưng chúng ta không để những đệ tử khác vào điện, giữ kín mọi chuyện cũng là vì tốt cho Nguyên Kính huynh đệ.”

Lý Nguyên Mẫn kinh ngạc ngẩng lên: “Ý Tống Môn chủ là gì.”

Mặt Tống Thời Tuấn đầy cao thâm khó lường: “Cậu cũng vừa nghe Chiêu Chiêu nói đấy, ngộ nhỡ Nguyên Kính huynh đệ thật sự không cứu…”

Lý Nguyên Mẫn đứng phắt dậy: “Đặt điều nói xấu bực này, toàn bộ đều là lời nói suông của tên yêu nghiệt Ma giáo kia, ai mà tin!”

Tống Úc Chi bỗng mở miệng: “Quảng Thiên Môn có ghi chép lại, phía Tây U Minh hoàng đạo có măng đá che trời và khe núi có thạch điêu bệ ngạn bát trảo, là nhà giam mà sau loạn Mộ Tung chết bất đắc kỳ tử một trăm năm trước đã cho xây dựng, chuyên dùng giam giữ kẻ địch bên ngoài, cách ly với phạm nhân bắt trong nội loạn Ma giáo. Nếu năm ấy Vương chưởng môn thật sự lọt vào nơi đó, cực kỳ có khả năng đã gặp được Vũ Nguyên Anh đại hiệp bị giam giữ…”

“Đồ rắm thối nhà cậu!” Lý Nguyên Mẫn gầm thét, “Cậu dám bôi xấu sư huynh ta! Sư huynh ta cả một đời hiền hòa tử tế với người, ôn hoà hiền hậu rộng lượng, thiên hạ có ai không biết, thế mà cậu, thế mà…” Vừa nói tới hắn vừa khóc lên.

“Nguyên Mẫn đừng nóng, đừng nóng.” Tống Thời Tuấn vội trấn an, “Tuy là Úc Chi nói chuyện có hơi thẳng thắn, nhưng là thực lòng nghĩ cho Thái Sơ Quán các cậu. Ghi chép về Bát Trảo Thiên Lao Ma Giáo không chỉ Quảng Thiên Môn có, e là Trường Xuân Tự Huyền Không Am cũng có. Nếu chúng ta làm lớn chuyện, người khác xem như không nói ra miệng song trong lòng cũng sẽ âm thầm nghi ngờ Nguyên Kính huynh đệ đó.”

“Bội Quỳnh sơn trang cũng có ghi chép.” Chu Trí Trăn chợt lên tiếng, “Trăm năm trước Giáo chủ Ma giáo Mộ Tung chết bất đắc kỳ tử ở tuổi tráng niên, bốn người con đoạt vị sau lưng. Sau khi thứ tử Mộ Ức Nông giành phần thắng, trắng trợn bài trừ phe đối lập, Bát Trảo Thiên Lao chính là ông ta cho xây dựng. Nếu Quách Tử Quy nói không sai, thì cậu ấy và Vương Chưởng môn là bị lạc ở gần nhau, nếu vậy… rất vô cùng khó nói.”

Lý Nguyên Mẫn ch ảy nước mắt, lòng vừa bi vừa phẫn: “Ông, các người, sao các người có thể…”

Dương Hạc Ảnh vốn bất hòa với nhà họ Thái, lập tức chen lời: “Hay là yêu nghiệt Ma giáo bố trí bày cuộc, dựng một đám Quách Tử Quy Thạch Thiết Tiều giả, kể lại một đoạn chuyện nghe giống nhưng không phải thật, trước hãm hại Vương chưởng môn, sau khiến Lục phái chúng ta tự giết lẫn nhau. Dù sao thì cô bé nhà họ Thái cũng chưa từng gặp Thạch Thiết Tiều và Quách Tử Quy, muốn lừa nó rất dễ.”

Tống Thời Tuấn ngẩn người, “Chuyện này…” Lòng thầm tự nhủ cũng có khả năng.

“Chuyện này gì mà này!” Ninh Tiểu Phong mắng, “Đây rõ ràng là kiếm của Quách Tử Quy, ngọc bích đeo tùy thân của Quách Tử Quy, còn là giả được à?” Bà chỉ thanh trường kiếm, rồi moi trong hộp quà cưới ra một viên ngọc xinh đẹp sáng bóng.

Dương Hạc Ảnh cười nhạo: “Nếu Quách Tử Quy rơi vào trong tay Ma giáo, trường kiếm và ngọc bích tất nhiên cũng nằm trong tay Ma giáo.”

Ninh Tiểu Phong lại lấy tờ giấy di ngôn trong hộp ngọc, “Vậy chữ viết của Quách Tử Quy cũng là giả được hả? Ta cho ông hay, chỗ kết hoa phần cuối này là ước định giữa ta và anh ấy chơi đùa lúc nhỏ, không một ai khác biết được!”

Dương Hạc Ảnh lập tức cạn lời.

“Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Chu Trí Trăn chậm rãi đặt trường kiếm của Quách Tử Quy lên bàn trà bên cạnh, “Chúng ta sắp xếp lại nào.”

Ông trời sinh ôn nhã đoan trang, hiện giờ vẻ mặt tập trung tự có phần uy nghiêm, Tống Thời Tuấn Dương Hạc Ảnh cũng không còn ngắt lời.

“Chiêu Chiêu tới ngồi đây.” Một tay Chu Trí Trăn đặt lên bàn trà, nhẹ nhàng gọi cô gái, “Hôn sự giữa con và Ngọc Kỳ có thành hay không, không phải chuyện lớn. Nhưng cử chỉ Ngọc Kỳ là không ổn, đã làm con chịu ấm ức, ta đã bảo nó về nhận phạt…”

“Đừng đừng.” Thái Chiêu thận trọng ngồi nửa mông, “Con với Ngọc Kỳ ca ca vốn dĩ không hợp, may mà anh ấy đã nói ra, chứ nếu không mai này thành thân thật mới phiền lớn đó ạ. Anh ấy và chị Tâm Nhu lưỡng tình tương duyệt, chân chính là một cặp trời sinh.”

“Khoan nói chuyện này.” Chu Trí Trăn phất tay, “Chiêu Chiêu, con là vì ấm ức mới đi cùng Mộ Thanh Yến à.”

Đến rồi đến rồi, còi báo động hụ lớn trong lòng Thái Chiêu.

“Không có không có.” Cô chận lại, “Là hắn nói có tin tức về Thạch Đại hiệp nên con mới theo cùng. Thật đó, tất cả là vì tìm Thạch đại hiệp, sau đó mới tìm ra bí mật của Lộ Thành Nam.”

Chu Trí Trăn hơi mơ hồ trách cứ nhìn cô gái, trong miệng lại đường hoàng nói: “Ta cũng nghĩ vậy, Chiêu Chiêu vì lấy đại cục làm trọng, tìm ra thủ phạm thật sự phía sau màn đã tàn sát nhà họ Thường, thật sự là không dễ dàng.”

Thái Chiêu chột dạ cúi đầu, cô biết ông hỏi câu này còn dữ hơn câu hỏi tầm phào của Dương Hạc Ảnh.

“Nói vậy, Mộ Thanh Yến nghe Quách Tử Quy kể, lập tức đoán ra có lẽ Vương Nguyên Kính đã từng gặp Vũ Nguyên Anh sao?” Chu Trí Trăn hỏi.

“… Cũng không phải.” Thái Chiêu do dự nói, “Thật ra từ đầu ở buổi tế điển Bắc Thần Lão Tổ, hắn đã cảm thấy không bình thường — ừm, tư thế Vũ Đại hiệp ngã vào trong ngực Vương chưởng môn là không đúng. Một người chân tay vô lực, ngã vào người khác, chỗ nào trên người sẽ tới trước?”

Đám người trong điện đều khẽ giật mình.

“Chính xác là không đúng.” Người lên tiếng trước nhất lại là Tống Thời Tuấn, “Nếu là chính diện đổ vào trong ngực đối phương, ngực đi trước; còn đổ về phía sau, lưng đi trước; đổ sang bên cạnh, là vai đi trước.”

— Tống Đại Môn chủ là khách quen trong giới ôn hương, không biết có bao nhiêu hoa nương quyến rũ dùng bao kiểu tư thế khác nhau ngả vào lòng ông, không thể quen thuộc hơn nữa.

“Thế nhưng lúc ấy Vũ Đại hiệp là đâm đầu vào ngực Vương Chưởng môn trước — từng xem trẻ con đánh nhau thì biết, đây là tư thế muốn công kích đối phương.” Thái Chiêu không quá tự tin, “Là vậy ạ, lúc ấy con bị cây cột che khuất mắt, nhìn không rõ lắm.”

Đám người trong điện hầu như đều có mặt ở buổi tế điển Bắc Thần Lão Tổ khi ấy, nghe vậy xôn xao nhớ lại.

Lúc ấy Tống Úc Chi ở gần nhất, y nói trước: “Đúng, đích thật là đầu Vũ Đại hiệp tới trước.”

Y nghiêm túc nhớ lại, “Lúc ấy mắt Vũ Đại hiệp không nhìn được, ông nghe thấy tiếng Vương Chưởng môn, xoay đầu xác định rõ phương vị, sau đó ông nhào đầu tới, người thẳng tắp, há miệng. Vương Chưởng môn dùng sức ôm lấy Vũ Đại hiệp, Vũ Đại hiệp cắn chặt ống tay áo của ông ấy, rơi lệ…”

Đám người được Tống Úc Chi gợi nhắc, cảnh trong điện Triều Dương hôm ấy mơ hồ hiện ra.

“A!” Dương Hạc Ảnh bỗng thốt, “Vũ Nguyên Anh không phải muốn nhào vào lòng Vương Nguyên Kính, cậu ấy cậu ấy cậu ấy…”

“Huynh ấy là muốn cắn cổ họng Vương Nguyên Kính.” Chu Trí Trăn chậm rãi nói.

Lý Nguyên Mẫn ngã ngồi, mặt đầy sợ hãi luống cuống.

“Không chỉ thế.” Thái Bình Xuân lên tiếng, “Hưng Gia sư điệt nói xem, lúc ấy sau khi Mộ Thanh Yến ép hỏi Vương Nguyên Kính, Vương Nguyên Kính đã nói gì.”

Phàn Hưng Gia run rẩy: “Vương Chưởng môn nói, ‘Ta không phải cố ý, ta chỉ là nhất thời hồ đồ’.”

Thái Bình Xuân nhìn bốn phía, cuối cùng dừng mắt trên người Lý Nguyên Mẫn: “Vậy còn không rõ quá rồi sao.”

“Rõ ràng cái gì!” Lý Nguyên Mẫn nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, “Vài ba lời nói của các người, cứ thế xác định sai lầm của Chưởng môn sư huynh sao!”

Dương Hạc Ảnh ở bên chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, “Đúng thế, việc này còn rất nhiều điểm khả nghi, nói không chừng trong đó còn có bí mật mà chúng ta không biết. Nói không chừng là cô nhóc họ Thái vì muốn trốn khỏi tội cấu kết Ma giáo mà đặt điều dối trá, còn kéo theo tên sư huynh giúp che giấu…”

Chu Trí Trăn nhíu mày: “Ông nói hươu nói vượn gì vậy!”

“Lão Dương đừng quấy rối.” Tống Thời Tuấn qua đè vai Dương Hạc Ảnh lại.

Lý Nguyên Mẫn bi phẫn cười khẩy: “Được được được, Giáo chủ Ma giáo là người tốt điều tra rõ chân tướng, đổi lại Chưởng môn sư huynh phái ta lại trở thành kẻ ác, các người, các người… chẳng qua là khi dễ hiện giờ Thái Sơ Quán thế nhỏ thôi!”

“Lý Nguyên Mẫn, cậu đừng không biết tốt xấu! Hôm đó cậu cũng có mặt ở điện Triều Dương, cậu cũng đã thấy cử chỉ của Vũ Nguyên Anh, cậu đã mù mắt rồi mà đến tâm cũng mù sao!” Lý Văn Huấn vẫn luôn ngồi một góc bỗng mở miệng.

“Năm đó sau khi Khai Dương Trưởng lão và Dao Quang Trưởng lão nối đuôi nhau chết, bộ hạ bọn chúng bèn đi ám toán sư thúc Thương Khung Tử của cậu. Sau khi thắng thế nguyên khí tổn thương rất lớn, qua loa giải quyết việc quan trọng của Ma giáo xong lại lo nuôi dưỡng cô nhi của hai Trưởng lão. Chúng cơ bản không có thời gian xử lý Vũ Nguyên Anh may mắn không chết, Vũ Nguyên Anh không bị nhốt ở Bát Trảo Thiên Lao thì còn có thể bị nhốt ở đâu?”

Giọng Lý Văn Huấn âm vang như thép đè, “Chớ nói là có lời Hưng Gia làm chứng, là Vương Nguyên Kính chính miệng nhận đấy! Phàn Hưng Gia nó chỉ biết ăn no là đủ, không biết chuyện bao nặng nhẹ lại vô duyên vô cớ đi vu khống Chưởng môn một phái à?! Đối với nó, đối với Thanh Khuyết Tông, có lợi lộc gì!”

Lý Nguyên Mẫn quật cường cứng cổ: “Xem như Chưởng môn sư huynh có lỗi, cũng phải nên chiếu theo môn quy Thái Sơ Quán xử lý, không phải, không phải chết thảm vậy!”

Lý Văn Huấn đứng dậy lạnh lùng nói: “Cậu thật sự muốn nói huỵch toẹt đầu đuôi câu chuyện, sau đó chiêu cáo thiên hạ, môn quy xử lý à? Có câu chuyện xấu trong nhà không phô ra ngoài, trước một Cầu Nguyên Phong, sau một Vương Nguyên Kính, chuyện xấu trong nhà Thái Sơ Quán các cậu còn ngại không đủ sao.”

Lý Nguyên Mẫn mờ mịt, khó trả lời.

“Vương Nguyên Kính chết cũng tốt.” Lý Văn Huấn không giấu nỗi khinh bỉ, “Tuy là nói sáu phái Bắc Thần chỉ chăm lo riêng phần mình, nhưng dù sao vẫn tách từ một Tông. Năm ấy dù rằng Vũ Nguyên Anh hành xử có hơi phô trương, nhưng hành hiệp trượng nghĩa tuyệt đối không hai lời, lại chiếu cố đệ tử bản môn đủ loại. Vương Nguyên Kính táng tận lương tâm, làm ra chuyện lương bạc ti tiện người thần đều phẫn bực này, cho dù hôm nay không chết, ta cũng muốn xử lý hắn!”

Nói xong, ông im lặng ngồi xuống, “Cứ báo là ‘Chết bất đắc kỳ tử’ đi, đừng để Ma giáo chê cười.”

Thanh danh thiết huyết của vị Chưởng Hình quan Thanh Khuyết Tông vang xa, trong điện không ai xen vào.

Lý Nguyên Mẫn lảo đảo ngã ngồi lại, mặt xám như tro.

“Chuyện xưa của Vương Nguyên Kính tạm để đấy.” Lý Văn Huấn nâng mí mắt, “Nói về người sau màn xem, nếu trong Lục phái ta còn có cặn bã, tất nhiên không thể bỏ qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.