Giang Hồ Dạ Vũ Thập Niên Đăng

Chương 16



Đêm khuya sương nặng, trong núi khí lạnh tràn ngập, trong phòng ngủ khách lại ấm áp khô ráo, dòng nước ấm lặng lẽ chậm rãi men theo tường đá và dưới mặt đất chảy qua, yên tĩnh hiền hòa xuyên qua cả tòa Mộ Vi cung. Nghe nói năm đó bên cạnh Bắc Thần Lão tổ có một vị lão bộc am hiểu xây dựng cơ quan, lúc người khác say mê tạo hình cung lương bậc thềm với vàng bạc đá quý, ông lại yên lặng tạo dựng những đường ống ẩn sau những vách đá. 

Mùa đông rét lạnh thì dẫn nước nóng từ suối, ngày hè nóng bức chuyển sang rót nước suối lạnh mát, khiến trong cung bốn mùa như xuân.

Thái Hàm nghiêng trở mình, trong miệng lép chép không biết nhắc tới cái gì, một cánh tay thịt mũm mĩm và nửa bả vai rũ xuống mép giường, Thái Chiêu đánh giá chỉ cần cậu hơi xoay mông béo nhỏ kia sẽ không ngạc nhiên mà té lăn xuống đất. Cười thầm xong, cô dịu dàng từ từ đẩy cậu em béo vào trong giường. 

Ngồi xuống cạnh giường, Thái Chiêu chăm chú nhìn cậu em nhỏ hơi thở đều đều. 

Từ lúc biết chuyện, cô vẫn cho rằng mình là con của cô, còn hai người xưng là ‘cha mẹ’ kia là chú thím tốt bụng nhà bên, thường mang thức ăn ngon đồ chơi vui đến thăm mình, mãi đến khi ra ngoài chơi thấy con nít ngoài chợ gọi cha mẹ, cô mới hoảng hốt hiểu ra thì ra ‘cha mẹ’ mới là người sinh ra mình. Phiền não đầu tiên trong cuộc đời nhỏ bé của cô chính là, nếu mình là bảo bối của cha mẹ, thế thì chẳng phải cô không có bảo bối sao. 

Mãi đến khi Thái Hàm ra đời cô âm thầm vui vẻ hồi lâu, cảm thấy rốt cuộc về sau cô cô với cha mẹ không cần áy náy lẫn nhau nữa.

Đặt bàn tay lên ngực thằng em trắng mập, dưới lòng bàn tay là nhịp đập tràn trề sức sống nhảy bình bịch, Thái Chiêu chợt nhớ tới ‘Môn chủ tương lai’ của Tứ Kỳ môn thấy ban chiều. Người không biết y đạo như cô nhìn lướt qua cũng thấy cậu bé sinh thiếu tháng kinh mạch bị hao tổn, toàn nhờ vào thuốc quý và sức người cưỡng ép duy trì.

Hai trăm năm, sáu phái Bắc Thần sớm đã vật đổi sao dời.

Thanh Khuyết Tông và Thái Sơ Quan vì là thầy trò kế thừa, từ lâu đã không phải huyết mạch ban đầu.

Quảng Thiên Môn và Bội Quỳnh sơn trang dựa vào dàn con cháu đông đảo khai chi tán diệp, nếu dòng chính không có hoặc chỉ bình thường, dòng họ xa sẽ có thể kế tục.

Tứ Kỳ Môn bảo thủ, tranh vị trong thân thuộc hừng hực lạ thường, mỗi lần một chi lên ngôi vị, thì trong các anh em không phải ‘mất sớm’ khó hiểu thì là thay tên đổi họ thoái ẩn giang hồ. Năm phái còn lại thấy anh em bất hoà thì không phải không khuyên nhủ hay giảng hoà, nhưng thanh quan khó xử lý việc nhà, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì. Từ từ, huyết mạch Dương thị càng thêm yếu ớt, đến nay liên tục năm đời đơn truyền một người.

Theo như cách nói của tổ tiên Thái Chiêu, ấy là ông trời không đành lòng nhìn thấy cảnh Dương gia thân thuộc tương tàn, dứt khoát để họ mỗi đời chỉ một, chẳng ai cần tranh giành, thật sự  ông trời rất tri kỷ.

Chỉ có Lạc Anh Cốc đi con đường khác.

Từ tiên tổ đời thứ nhất, Lạc Anh Cốc thuận theo đạo tự nhiên, cho rằng sinh quá nhiều cũng không ích lợi cho tu vi thanh tịnh, bất lợi bảo dưỡng cơ thể, nên Lạc Anh Cốc con cháu thưa thớt. Có con trai thì để con trai kế tục, không có con trai thì cho con gái kén rể; con gái tài giỏi thì để con gái làm Cốc chủ, con rể mà tài giỏi hơn thì cho con rể làm Cốc chủ cũng không sao; còn nếu con trai có chí hướng khác hoặc không quá mức tài cán, vẫn có thể để cho rể hay con gái làm đương gia (chủ trong nhà).

Ngươi nói xem có ai lại bái tổ tông nhà người không? Không sao cả, muốn nhà của ai thì của nhà nấy, dù sao hai trăm năm trước cũng chưa từng có thứ gì gọi là Lạc Anh Cốc, tiên tổ rất khai sáng.

Cứ thế, hai trăm năm qua Lạc Anh Cốc đã đổi họ ba lần.

Trong đó khó nghe nhất là họ Ngưu của Tiên tổ lập Cốc, cho dù là Tiên tổ tôn trọng đạo pháp tự nhiên cũng không thể nhẫn, dễ nghe nhất chính là họ Cố, vị hôn phu của con gái đời thứ ba của Ngưu gia —— cùng là gọi tên Linh Nhi và Vũ Hiên, theo họ đầu thì là Ngưu Linh Nhi và Ngưu Vũ Hiên, họ sau lại là Cố Linh Nhi và Cố Vũ Hiên, khác biệt ra sao chư vị thử cảm nhận xíu.

Trong hai trăm năm Lạc Anh Cốc cũng không phải không có đặc biệt. Tỷ như vợ chồng Cốc chủ nào đó, khí thế ngất trời một mạch sinh năm trai bốn gái, ai cũng nói Lạc Anh Cốc sắp tới thời thịnh vượng, sự thật chứng minh là họ suy nghĩ nhiều.

Chín đứa con ấy không tính vị xuất gia với xuất giá, còn lại không phải giang hồ lãng tử cả đời không cưới thì là dạo chơi hải ngoại một đi không trở lại, cuối cùng vẫn chỉ còn lại một vị kế thừa Cốc chủ.

Có thể, đây chính là mệnh rồi.

Ước chừng bảy mươi, tám mươi năm trước, có đời Cốc chủ hai vợ chồng tuổi gần bốn mươi chưa có con, đêm ngắm sao trời ra kết luận —— ông trời hy vọng Lạc Anh Cốc dọn lồng đổi chim. Thế là vô cùng thuận nước đẩy thuyền theo quẻ tượng tìm con nuôi, chẳng bao lâu gặp một đứa trẻ mồ côi tư chất rất cao phẩm tính đôn hậu, hai vợ chồng càng thấm đại hạnh, quả nhiên là ý trời ý trời.

Ai ngờ mười năm sau, bỗng họ lão bạng sinh châu*, được một cô con gái ngọc tuyết đáng yêu.

(*) con trai già đẻ châu

Bởi vì từng có lệ cũ, họ không phải không nghĩ đến chuyện để con nuôi thành rể thân càng thêm thân, có điều xét thấy một trai một gái tuổi tác chênh lệch quá lớn, thế là quyết định thuận theo tự nhiên đưa con gái sang các phái anh em, đến chừng đó theo tự nhiên tìm vị sư huynh đệ nhân phẩm tốt gả là được. Ai ngờ năm cô con gái mười sáu tuổi, ngay lúc hai ông bà đang phơi nắng dưỡng già trên sườn núi, chợt nghe ngoài cốc có biến lớn.

Vị con nuôi ổn trọng tài giỏi của họ không giải thích được chạy ra ngoài, đem hết thiếu niên vừa độ tuổi cô con gái trong sư môn đánh một bận, lại khiêu khích mấy vị thiếu hiệp đang ngoi đầu lên mặt hồ một hồi, dùng cái tên đẹp ‘dùng võ kết bạn’ —— hai ông bà bị hù suýt thì té từ ghế mây xuống. Lúc đó Tông chủ Thanh Khuyết Tông còn cố ý chạy tới nói bóng nói gió ‘Lân nhi nhà các vị tương lai khó lường, phải chăng cố ý tranh giành vị trí đứng đầu sáu phái’, hai ông bà suýt bẻ gãy đao.

Đợi hỏi rõ ràng tâm ý yêu mến không được tự nhiên cũng chẳng chịu nói rõ giữa con nuôi và con gái rồi, hai ông bà dứt khoát cho họ lấy nhau, đồng thời khẩn cầu ông con nuôi đừng ra ngoài ‘dùng võ kết bạn’ nữa, hơn một trăm năm qua Lạc Anh Cốc vẫn luôn trung dung ôn hòa, võ lâm đồng đạo cũng đã quen, không cần sửa lại. Con nuôi bày tỏ: dâu đã về tay rồi, thật ra con cũng đâu thích ra ngoài.

Sẵn tiện nói, vị con nuôi này họ Thái.

Lúc đọc ghi chép của tổ tiên, Thái Chiêu thường nghĩ, hẳn là cô cô kế tục thiên phú trác tuyệt của vị tiên tổ này, mới không gì không làm được, tỏa sáng rung chuyển thế gian. Nhưng ba năm qua, nửa đêm Thái Chiêu ngồi trong căn phòng của cô cô lạnh lẽo vắng vẻ, hai mắt đẫm lệ không khỏi nghĩ đến, có lẽ vị tiên tổ kia nhún nhường giả ngu mới là đúng.

(* nói 1 chút ở đây không khớp với những chương trước kể về những nữ ma đầu họ Thái và những mốc 160; 120 năm, vì LAC đổi họ nhiều lần)

Bóng đèn trên vách nhẹ nhảy, tựa như khảy dây đàn trong đầu một chút, Thái Chiêu hồi thần, ổn định lại rồi sang sát vách xem Thường Ninh.

Khác với bé Thái béo ngủ thiên mã hành không*, tướng ngủ Thường Ninh rất đẹp, nghiêng vào trong như cây tùng xanh ngắt, đôi mi đậm thật dài không nhúc nhích, chỉ là chăn mền không đắp kín như ban chiều mà lật ra, một nửa trên giường một nửa phủ lên bệ đạp. Dĩ nhiên, vạt áo cũng tản rộng, lộ ra lồng ngực như bạch ngọc rộng lớn kiên cố 

(*) ngựa thần lướt gió tung bay, không câu nệ.

Thái Chiêu hết sức thành thật dời mắt, rất là chính nhân quân tử đắp kín mền cho Thường Ninh, lùi ra ba bước, xa xa đứng.

Thật ra lúc bé Thái Chiêu từng gặp Thường Hạo Sinh ba bốn bận

Tìm sâu trong ký ức, cô tìm tới một khuôn mặt anh tuấn trầm ổn, ăn nói có ý tứ lại cẩn thận ổn thỏa, mỗi lần đến Lạc Anh Cốc lại tra trận pháp trong ngoài cốc khẩu ba lần, cô cô một bên lại trêu ông là ‘Một ngày làm ma ma cả đời làm ma ma’.

Thường Hạo Sinh đến Lạc Anh Cốc không thường xuyên như Thích Vân Kha Chu Trí Trăn, mỗi lần đến đều nói chuyện với Thái Bình Thù rất rất lâu, cũng không chơi với bé Thái Chiêu, lại rất ít quà, dĩ nhiên ấn tượng trong lòng Thái Chiêu chẳng sâu.

Từ sau khi Thái Bình Thù qua đời, ông càng chưa từng đến Lạc Anh Cốc, cũng không biết bận việc gì. Ba năm róc rách, ký ức của Thái Chiêu liên quan tới vị Thường đại hiệp thần thái vội vội vàng vàng này càng thêm mơ hồ, nhưng chưa từng nghĩ rằng hôm nay lại nghe được tin Thường thị diệt môn.

Thái Chiêu nho nhỏ thở dài, ưu tư hơn.

Lúc này bên gian phòng trong vang tiếng động và tiếng người, Thái Chiêu khẽ động trong lòng, ý cười hiện nơi khóe miệng. Cô nhanh chóng lập tức rời khỏi phòng Thường Ninh, nhanh bước ngang qua phòng bé Thái béo đang ngủ say, đi đến gian phòng khách thứ ba. Thấy đèn đã sáng, quả nhiên Thái Bình Xuân và Ninh Tiểu Phong đã về.

Thái Chiêu lòng đầy vui vẻ đẩy cửa vào, thấy sắc mặt Thái Bình Xuân say đỏ, một tay chống bàn bên cạnh, tay kia xoa huyệt Thái Dương, xem ra uống không ít rượu, Ninh Tiểu Phong trề môi thì thầm lục lọi túi thuốc tìm thuốc giải rượu, ngẩng lên thấy con gái đến, mở miệng hỏi sao còn chưa rửa mặt ngủ có quẳng Tiểu Hàm xuống giường không đó.

Nghe dông dài quen thuộc, tim Thái Chiêu mới ổn định lại.

“Cha, mẹ, rốt cuộc hai người đã về, con còn tưởng hai người định trắng đêm uống rượu ấy? Không phải hai người nói không cần để ý bọn họ sao ạ. Gặp mặt chào hỏi là xong, sao còn uống nhiều rượu vậy ạ.” Thái Chiêu rót nước từ ấm tổ từ trên bàn đưa cho Thái Bình Xuân thuốc giải rượu.

Ninh Tiểu Phong thở dài: “Thứ nhất là cha mi muốn hỏi tí việc, thứ hai quả thực bị mời rượu nhiều lắm, cũng không thể trở mặt, đẩy mười chén uống nửa chén cũng đã quá sức, xem như cha ngươi còn tốt. Tống Thời Tuấn say ngã chổng vó như con rùa bị khiêng về kia, may mà lúc sau mẹ thấy không ổn, mới trộn trong bầu rượu cha ngươi hơn một nửa là nước hoa quả. Phải nói vẫn là Chu đại ca cơ trí, thấy không ổn đã ngóc đầu giả say ngất đi…”

Thái Bình Xuân nuốt thuốc giải rượu rồi uống liền hai chén nước mới thở ra hơi: “Cả một ngày bận bận bịu bịu đầy là người, cũng không có thời gian lo cho hai chị em con. Chiêu Chiêu nói cha nghe, mọi việc đều tốt chứ, có gì con thấy không vui giờ chúng ta xuống núi vẫn còn kịp.”

“Đúng đó, có gì cứ nói hết ra. Mẹ tưởng mười mấy năm Doãn Thanh Liên có thể khá hơn chút chứ, ai ngờ vừa thấy mặt mẹ đã tức cành hông, cố nén cũng không giấu được! Không được thì chúng ta đi luôn!” Ninh Tiểu Phong oán hận nói.

Thái Chiêu vốn định kể vài ba chuyện chân chó giữa mình và Thích Lăng Ba, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, hấp háy mắt: “Gặp người tốt, cũng gặp người không tốt, còn gặp người không tốt không xấu nữa —— nhưng mà, con đều ứng phó được.”

Ninh Tiểu Phong nhíu mày: “Nói gì vậy! Được rồi, mẹ không nghe mi đánh đố nữa, dù sao Thanh Khuyết Tông này mi ở được thì ở, không ở thì báo về nhà một cái tin, không phải cậu mi có tặng mi một lồng bồ câu đưa thư à, dùng nó gửi thư đi rất nhanh. Đến lúc đó mẹ đưa mi sang Bội Quỳnh sơn trang ở mấy năm là được, tóm lại không thể để người ta khi dễ!”

Thái Chiêu giả vẻ ngượng ngùng: “Vào nhà chồng ở sớm thế có phải không được tốt lắm không ạ, cũng đâu phải cha mẹ cô cô con đều đã mất…”

Ninh Tiểu Phong bơ mặt: “Thế thì đi Huyền Không am, vừa thanh tịnh vừa yên ổn…”

“Không cần Thanh Khuyết Tông rất tốt sơn quang thủy sắc địa linh nhân kiệt một vốn bốn lời một chút con cũng không muốn đổi sư môn.” Thái Chiêu lập tức không ngượng ngùng.

Ninh Tiểu Phong làm bộ muốn đánh, trợn mắt cười nhìn con gái. 

Thái Chiêu nhìn thấy cha mẹ đã yên tâm, ngáp một cái thầm muốn đi ngủ, ai dè bị Thái Bình Xuân gọi lại bảo có việc. Thái Chiêu sửng sốt, vội hỏi chuyện gì.

Thái Bình Xuân chậm rãi nói: “Chuyện này vốn định sau tế điển rồi nói, cha thấy vẫn nên nói cho con sớm, là liên quan đến Thường Ninh con của Thường đại ca…”

“Hắn sao ạ?” hôm nay Thái Chiêu bị Thường Ninh dày vò quá sức, nghe xong lỗ tai dựng cả lên.

“Dù là Thường đại ca luôn bảo cô của con có đại ân với anh ấy, chết vạn lần khó báo, nhưng mấy năm qua Thường đại ca đối với Lạc Anh Cốc khắp nơi bảo vệ bất kể chuyện gì, ấy thật sự là xuất phát từ tim gan. Có một số việc chị em con không biết, bên ngoài cũng không mấy người biết, nhưng Thái gia ta không thể không khắc trong tâm khảm.” Thái Bình Xuân nói.

Thái Chiêu gục gặc: “Hôm nay con được nghe rất nhiều chuyện về Thường đại hiệp. Cha nói rất đúng, người ta có thể không so đo, nhưng chúng ta không thể không nhớ ơn.”

Thái Bình Xuân ngó vợ mình, Ninh Tiểu Phong thận trọng nói: “… Chiêu Chiêu, hôm nay lúc mi nói chuyện với Thường Ninh có phát hiện chỗ nào không ổn không?” từ nhỏ con gái vốn thông minh, lại qua lại chốn chợ búa lâu dài, về mắt nhìn bà tin con gái mình.

Thái Chiêu tinh nghịch cười khì: “Cha mẹ muốn hỏi Thường Ninh này là thật hay giả, đúng không?”

“Không sai.” Thái Bình Xuân gật đầu, “Ma giáo hành sự quỷ quyệt, không thể không phòng. Dù sao trước giờ không ai trong chúng ta từng gặp con của Thường đại ca.”

Thái Chiêu cười: “Cha ngài yên tâm, tốt xấu gì con cũng xem thoại bản rất nhiều, cấp độ này lại không hiểu sao? Vai phản diện thích nhất là cải trang lẫn vào trong lòng kẻ địch. Một người con chưa từng gặp mặt sao tin tưởng được ngay ạ, con đã để ý trước rồi…”

“Rồi sao, mi có phát hiện sơ hở không?” Ninh Tiểu Phong hỏi dồn.

“Không ạ, chín phần chín là thật.” Thái Chiêu sụ mặt, “Thường sư huynh đối với chuyện năm xưa không những rõ ràng, mà còn biết rất nhiều chuyện con chưa từng nghe hắn đều nhặt ra — có chuyện bí ẩn chỉ mỗi mình Thường đại hiệp biết; có vài chuyện vụn vặt thường ngày, có nghiêm hình tra tấn Thường đại hiệp cũng chưa chắc có thể hỏi ra được, rất giống như cha con tâm sự dông dài mà kể ra ấy ạ.”

Ninh Tiểu Phong cảm thấy không tệ, Thái Bình Xuân cẩn thận hơn: “Sao chỉ chín phần chín thôi, còn chỗ nào chưa tròn?”

Vẻ mặt Thái Chiêu hoang mang: “Con mơ hồ nhớ Thường đại hiệp là người rất khoan hậu, không thích nói nhiều, nhưng vị Thường sư huynh này của con lại độc miệng, quả thực là mười bước giết một người ngàn dặm không giữ lại ấy ạ! Nói người phát bực cũng không tính đi, tính tình còn âm trầm bất thường, giống cha hắn chỗ nào đâu?”

Lời vừa thốt, Thái Chiêu để ý trái lại vẻ mặt cha mẹ lại thả lỏng, “Sao thế ạ? Con nói sai chỗ nào ạ.”

“Con nói vậy, ngược lại đúng rồi.” Thái Bình Xuân nói, ” Dù Thường đại ca ít nhắc đến con trai, nhưng nghe một lời nửa câu tình cờ buông của ảnh, hẳn tính tình Thường Ninh sẽ là thế.”

Thái Chiêu: “A?”

Ninh Tiểu Phong thấp giọng: “Chị Tiết Phu nhân Thường đại ca vốn là người yếu đuối dịu dàng, năm đó chị ấy về nhà ngoại dưỡng thai, ai ngờ đụng phải Ma giáo đánh lén. Chị trốn trong bức tường kép phòng tối qua một kiếp, trơ mắt nhìn một nhà mười mấy miệng bị giết sạch. Đến khi được cứu đã có phần lơ ngơ si ngốc, nên Thường đại ca chưa từng để chị ấy ra ngoài.”

“Bị đại nạn này, cô của con lên trời xuống đất tìm không biết bao nhiêu linh đan diệu dược, mới bảo vệ được đứa bé trong bụng chị Tiết, khó khăn sinh được một cậu con, chỉ có ta và cô con đi chúc vui. Ta vốn không biết rõ, nhưng cô con nói đứa bé kia người không khỏe, nên mấy năm sau không thấy Thường đại ca cho đứa bé này lộ mặt. Sau đó thỉnh thoảng nghe Thường đại ca tình cờ nhắc đến, không phải chị Tiết ngày càng thêm điên cuồng thì là đứa nhỏ người yếu nhiều bệnh, chỉ từ từ tu tập tâm pháp nội công để ôn dưỡng kinh mạch. Mãi đến năm ngoái, Thường đại ca mới nhắn rằng người cậu bé dần dần tốt hơn, chỉ cần tu luyện ổn thỏa, chưa hẳn bại dưới tay thiếu niên anh hào.”

“Chiêu Chiêu, con ngẫm lại xem, một đứa bé từ khi mới sinh ra chưa từng ra khỏi cửa, còn có một người mẹ lúc điên lúc ngốc, bản thân yếu ớt bệnh tật, con nói tính tình cậu bé nên thế nào đây? Nếu hôm nay là một Thường Ninh sáng sủa hiền hòa, mới là đáng nghi.”

Thái Chiêu tỉ mỉ nghĩ lại, cũng đúng.

Thái Bình Xuân nói: “Thoạt đầu Thích đại ca cũng sinh nghi, nhưng lúc chữa thương cho Thường Ninh phát hiện trên người cậu ta có vài tia nội kình yếu ớt. Thích đại ca với Lôi sư huynh đã thăm dò qua mạch, đúng là nội công độc môn của Thường đại ca không còn nghi ngờ. Nội công tâm pháp Thường gia cũng không phải gia truyền, mà là Thường đại ca tự sáng tạo, nên sẽ không có chuyện Thường Lão gia tử truyền lại cho thân thích nhà khác gì; hơn nữa Thường đại ca cẩn thận chặt chẽ lại còn đánh thắng Thích đại ca và ta, sao có thể đem nội công độc nhất vô nhị truyền kẻ gian tà chứ.”

Thái Chiêu nghe đến nhập thần: “Nói vậy, Thường Ninh đúng là thật ạ.”

“Đúng vậy, ta và mẹ con cảm thấy không sai.” Thái Bình Xuân gật đầu, “Cho nên, ta vừa mới bảo Thích đại ca, muốn nhận cậu bé Thường Ninh này vào Lạc Anh Cốc tĩnh dưỡng, nhưng mà thế nào Thích đại ca cũng không chịu…”

“Ông ấy nói cũng không thấy thẹn à? Nếu không phải anh ngăn em đã mắng lại rồi! Cũng không xem thử bà vợ với cô con gái mình chanh chua chừng nào, thằng bé Thường Ninh kia nhìn là biết đứa không chịu cúi đầu, sao sống ổn trong Thanh Khuyết Tông chứ? Doãn Tố Liên em còn không biết sao, nửa đời trước ái nữ của Tông chủ, nửa đời sau là Tông chủ phu nhân, cô ta từ lâu đã xem Thanh Khuyết Tông là một mẫu ruộng ba phần của nhà mình!” Ninh Tiểu Phong mắng đến thống khoái —— đã xác định Thường Ninh là con côi của Thường gia, bà lập tức đau lòng như người trong nhà.

“Mẹ nói câu này lời thô lý không thô.” Thái Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay thay mẹ già.

Thái Bình Xuân khuyên nhủ: “Nhưng Thích đại ca cũng có lý mà.”

“Đạo lý mù mấy ông thì có!” Ninh Tiểu Phong hờn dỗi.

Thái Chiêu trực tiếp hỏi cha: “Cha, bác Thích nói sao ạ?”

Thái Bình Xuân nghiêm túc nói: “Chiêu Chiêu, theo con thấy là ai diệt cả nhà Thường gia.”

Thái Chiêu khẽ giật mình: “Không phải Ma giáo ạ?”

Thái Bình Xuân nói: “Hôm nay con cũng nghe đó, giờ Ma giáo nội loạn rất dữ. Mấy năm trước còn có một nữ ma đầu, nhờ dựa vào Nhiếp Cát được bổ vào vị trí Thiên Toàn trưởng lão, rất nhiều người không phục, nữ trưởng lão đó giết người cuồn cuộn —— đã loạn thế mà họ còn có sức đến tìm chúng ta gây phiền phức sao? Phải biết rằng Thường gia ổ bảo cũng không phải là chỗ dễ dàng đánh chiếm, nói thật, ổ bảo đó ngay cả ta còn chưa qua được…”

“Mà có qua cũng chưa chắc hữu dụng. Thường đại ca lo cho an nguy của vợ con, giấu ổ bảo như trong cái lồng sương mù, ngay cả người các môn phái lớn bình thường cũng sờ không tới. Có điều xưa nay Ma giáo có những kẻ dị năng, nói không chừng lại phá giải được.” Ninh Tiểu Phong có vẻ uể oải.

“Có phá giải được cũng phải mất công lắm á.” Thái Chiêu lẩm bẩm.

“Không sai.” Thái Bình Xuân nhíu mày, “Phí tâm tư đến thế vẫn muốn diệt môn Thường gia, hẳn phải có thâm cừu đại hận.”

“Là bộ hạ cũ của Nhiếp Hằng Thành sao?” Thái Chiêu buột miệng xong lắc đầu, “Không đúng, giết Nhiếp Hằng Thành là cô cô, muốn diệt môn sao không đến Lạc Anh Cốc? Vậy thì là… Triệu Thiên Phách?!”

Ninh Tiểu Phong cười xùy: “Hôm nay Chiêu Chiêu cũng nghe chuyện xưa này sao? Không sai, mấy người bọn ta vừa bàn một phen, ngẫm lại thủ bút lớn nhường áy, chỉ có tử sĩ của Triệu Thiên Phách trò đứng đầu của Nhiếp Hằng Thành.”

Thái Chiêu ngẩng đầu nhìn xà ngang, suy nghĩ hỗn loạn: “Đám tử sĩ này cũng thật thú vị, không đi báo thù cho Nhiếp Hằng Thành, lại cứ phải báo thù cho đồ đệ của Nhiếp Hằng Thành…”

“Tiểu bối tụi mi không trải qua chuyện năm đó, Tứ đại đệ tử dưới trướng Nhiếp Hằng Thành đều là đại sát tinh có thể dọa trẻ ngừng khóc đêm, bên trong có thể ngồi ngang hàng với Thất Tinh trưởng lão, bên ngoài có thể tay cầm trọng binh một mình đảm đương một phía. Dưới tay Triệu Thiên Phách có mấy tử sĩ trung thành tuyệt đối với gã cũng không hiếm.” Ninh Tiểu Phong bổ sung.

“Cha, mẹ, con hiểu rồi.” Thái Chiêu chỉnh lý xong suy nghĩ, ánh mắt sáng sủa: “Ý của bác Thích là, Thường sư huynh ở Thanh Khuyết Tông sẽ an toàn hơn, dù sao ở đây có Vạn thủy thiên sơn nhai dưới lạch trời, Ma giáo lên không nổi. Nếu Thường sư huynh thật sự đến nhà chúng ta, e là sẽ liên luỵ Lạc Anh Cốc. Cha mẹ yên tâm, con cũng thấy Thường sư huynh ở lại Thanh Khuyết Tông tốt, dù sao ở đây chỉ có mấy người làm khó hắn —— Thích Lăng Ba phế vật kia một tay con giải quyết được rồi, đảm bảo không để ai khi dễ Thường sư huynh.”

Thái Bình Xuân gật gù: “Chúng ta cũng có ý này. Dù sao ở trong Thanh Khuyết Tông cũng chỉ đánh qua đấm lại, ra ngoài còn phải lo đến tính mạng. Chiêu Chiêu, nể tình tình cảm của Thường đại ca, dù thế nào con cũng phải trông nom Thường Ninh cho tốt.”

Thái Chiêu bĩu môi trong lòng, trên mặt cười rất ngoan ngoãn: “Cha, người yên tâm, thật ra người không nói con cũng không để Thường sư huynh vô duyên vô cớ bị khi dễ đâu ạ, cô đã dạy con đạo hiệp nghĩa nhiều năm như thế, chả nhẽ con lại uổng công nghe sao.”

Khi nói câu này cô hơi có mấy phần chột dạ.

Chỉ có mấy phần.

Thái Bình Xuân nhẹ thở ra: “Vậy là tốt rồi, vậy thì chúng ta yên tâm.”

Thái Chiêu nghe ý ẩn trong lời, khẩn trương nói: “Cha, thế hai người muốn đi đâu làm gì?”

Thái Bình Xuân trầm ngâm, Ninh Tiểu Phong giọng mỉa mai: “Chiêu Chiêu, Thường gia diệt môn chuyện lớn vậy, trên bữa tiệc đêm nay mi có nghe ai đề cập không? Có ai lòng đầy căm phẫn, có ai buồn bã rơi lệ, có ai vỗ ngực muốn báo thù cho Thường gia không?”

Thái Chiêu ngây ra.

“Đều không có, một người cũng không.” mắt Ninh Tiểu Phong lộ vẻ đau buồn, “Thường đại ca là nhân vật nổi tiếng trong chính phái chúng ta, chịu thảm như vậy, vốn các phái chính đạo nên cùng thảo phạt, giờ lại từng kẻ giả câm vờ điếc.”

“Lúc còn cô mi, tuyệt đối không thể để chuyện thế kia xảy ra. Khi đó, người người đều kính phục cô mi, chỉ cần chị ấy đứng lên hô một tiếng, không ai không nên —— nghe muốn bất bình, tịch đến thế nhưng.” Đôi mắt đẹp của Ninh Tiểu Phong đỏ lên, nước mắt rơi, “Hổ thẹn cho Thích Vân Kha đứng đầu sáu Tông, một chút đảm đương cũng không có. Anh Tiểu Xuân, em thực sự… Thực sự bất bình…”

Thái Bình Xuân nắm chặt tay vợ, thấp giọng an ủi: “Em đừng trách Thích đại ca nữa, anh ấy vẫn luôn hiền lành vậy, vốn cũng không muốn làm Tông chủ, cũng là số phận. Không còn cách nào khác.”

Ông ngẩng lên, nhìn thẳng con gái, “Thường đại ca là vì giết Triệu Thiên Phách mới gặp đại họa, người khác có thể giả câm giả điếc, chúng ta không thể. Cha với bác Thích con nói chuyện rồi, sau tế điển ngày mai, chúng ta sẽ phái người đi khắp nơi điều tra chuyện Thường gia diệt môn, Chu đại ca và Tống môn chủ cũng sẽ hỗ trợ. Thường Ninh còn nhỏ, thù này bọn ta thay nó báo.”

Nhìn vẻ kiên định trầm ổn của cha, Thái Chiêu biết không thể khuyên can, cô thấy bất lực xưa nay chưa từng có. Dù cô chưa hề bước chân vào giang hồ, lúc này cũng đâu đó phát giác gió tanh mưa máu sắp đến. Dù sao cô mới mười lăm tuổi, trong lòng hiện đang sợ hãi, ngã vào lòng mẹ tu tu: “…Mẹ, mẹ ơi, con nhớ cô.”

Ninh Tiểu Phong khóc ra nước mắt: “Mẹ cũng nhớ. Nếu cô mi vẫn còn, sao có chuyện bất công thế này.”

Thái Bình Xuân cũng đỏ cả vành mắt.

Hai mắt đẫm lệ mông lung, Thái Chiêu nhớ đến đôi mắt của Thái Bình Thù, lạc quan, rộng rãi, không sợ hãi, dù bị thương nặng nằm trên giường, cũng chưa từng có một tia một sợi hối hận sợ hãi, cứ như trên đời này không có chuyện gì có thể gây khó bà.

Cô nghĩ tới Thường đại hiệp, còn rất nhiều tiền bối anh hào chỉ nghe tên mà chưa từng thấy mặt…

Những thiếu niên quả cảm như nắng gắt, chưa già đi, đã chết; những tháng ngày thanh xuân tuổi trẻ nhiệt huyết sục sôi, cũng đã là một đi không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.