Ngày hôm sau khi Thiếu Quân Mộ thị đoạt lại ngôi vị Giáo chủ, trong lúc đại đa số Giáo chúng vui mừng hả hê, hai thớt tuấn mã chở một đôi thiếu niên nam nữ vội vàng xuống núi, đằng sau là một xe rương lễ trĩu nặng đi theo.
Thấy U Minh hoàng đạo sau lưng ngày càng xa, Tống Úc Chi không nhịn được nhếch khóe miệng. Ánh mắt chạm phải thiếu nữ vẻ mặt thê thảm bên cạnh, y rất thông minh không một câu đề cập tới ‘cố nhân’, chỉ nhẹ lời quan tâm.
Lại đi tiếp nửa ngày, Tống Úc Chi cảm thấy đã tới lúc làm Thái Chiêu chấm dứt bi thương, thế là rẽ qua chuyện khác nói: “Sư muội, đợi lát dừng chân tốt nhất chúng ta nên chuẩn bị đôi ý. Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, chúng ta phải nói chuyện tránh lộ chân tướng.”
“Không cần đối phó.” Thái Chiêu mặt ủ mày chau, “Cứ nói cả cho trưởng bối.”
Tống Úc Chi hơi ngạc nhiên: “Nói cả? Sư muội nghĩ rõ chưa.” Lúc Thái Chiêu lấy tiên dịch của Tuyết Lân Long Thú về, toàn nói nhăng nói cuội, không tỉ mỉ rõ ràng.
Thái Chiêu mệt mỏi, “Nói hết cho rồi, lừa gạt trưởng bối là không đúng.” — giờ đây cô đã không cần phải che giấu cho Mộ Thanh Yến nữa.
Tống Úc Chi dường như hiểu tận ý đồ bên trong, y nhíu mày, “Sư muội…” Đang muốn mở miệng khuyên nhủ, chợt thấy phía trước chỗ đứng một đám người cưỡi cát vàng cuồn cuộn.
Ba người đầu tiên nhìn vô cùng quen mắt, chính là Thích Vân Kha, Tống Thời Tuấn, và Thái Bình Xuân.
Trên mặt cả ba đều là mây đen giăng đầy.
Sư huynh muội nhìn nhau, tê hết da đầu — tự chủ động đầu thú và bị bắt về, là hai đãi ngộ khác nhau hoàn toàn.
Thích Vân Kha trầm mặt, “Hai con khỉ không cần mạng kia, còn không cút tới quỳ xuống!”
Tống Thời Tuấn mắng to: “Nếm mùi chán sống phải không, thấy mình vô địch thiên hạ rồi đúng không, U Minh hoàng đạo cũng dám xông vào, sao hai tụi bây không lên trời luôn đi!”
Thái Bình Xuân: “Tìm chỗ nghỉ chân tắm rửa đã, để bọn nhỏ nghỉ lấy hơi.”
Thích Vân Kha Tống Thời Tuấn đồng thời b ắn ra hai luồng ánh mắt chỉ trích yêu chiều, Thái Bình Xuân phát hiện ra bèn bổ sung: “Ý của ta là, chờ nghỉ ngơi đủ tinh thần, mới có thể dùng gia quy môn quy gì đó với bọn nó.”
Tống Úc Chi:?!
…
Sau khi diệt phe Nhiếp Đề, dãy Hãn Hải có lẽ hỗn loạn cũng sáu bảy ngày.
Mộ Thanh Yến hạ lệnh phong bế cổng ra của U Minh hoàng đạo, lệnh cho Thượng Quan Hạo Nam và Du Quan Nguyệt dẫn một đội binh mạnh mẽ chờ đợi chỗ đường lui của tấm lưới cung Cực Lạc. Đầu tiên là đám người Nhiếp thị ở quan ải các nơi bị Du Quan Nguyệt đánh tan, rồi đám chân chó Nhiếp đảng vừa thấy tình hình không ổn định chuồn mất, còn có nanh vuốt giết hại huynh đệ cùng giáo của Nhiếp Đề, hoặc bị giết, hoặc bị bắt, cộng lại nhiều như rừng náo loạn một trận.
Nhìn vây cánh Nhiếp thị sướt mướt lăn lộn khóc lóc đầy đất, Hồ Phượng Ca bùi ngùi: “Năm xưa lúc còn Nhiếp Hằng Thành, Tứ đại đệ tử Triệu Trần Hàn Đường lừng lẫy hiển hách, con cháu dưới tay dũng mãnh mạnh mẽ, chẳng ai bì kịp, giờ đây cứ như gà đất chó sành không chịu nổi một đạp, thực sự là… hầy…”
Bà quay sang Mộ Thanh Yến chắp tay, “Giáo chủ, ngài dự định xử lý bọn chúng thế nào.”
Mộ Thanh Yến thở nhẹ, “Trời cao có đức hiếu sinh, ta cũng không muốn bêu riếu bọn chúng. Như vậy đi, tất thảy đem làm thi khôi nô, ném ra sau núi làm khổ dịch.”
“Cái gì!” Hồ Phượng Ca suýt còn cho là mình nghe lầm.
Mộ Thanh Yến lại nói: “Ban nãy chỉ nói đùa, thi khôi nô làm tổn thương nhân hòa, huống chi chỉ dùng được có mấy tháng, hay là cắt đứt gân tay gân chân cho đi làm khổ dịch nhỉ.”
Hắn tự lẩm bẩm, “Ài, gần đây ta thật sự mỗi lúc một nhân từ nương tay.”
Hồ Phượng Ca: Đùa thật đó à?! Không phải lời thật lòng thốt ra sao!
Sau khi biết Thái Chiêu rời đi, Nghiêm lão đầu mừng suýt ngất, tán thưởng luôn mồm, “Thiếu Quân làm tốt lắm, Thiếu Quân anh minh, Thiếu Quân phục hưng giáo ta trong tầm tay! Cháu gái của Thái Bình Thù có thể tốt chỗ nào chứ, không phải hung ác bá đạo giết người như xắt thịt sao! Ở chung với loại con gái như thế, ngủ cũng không yên! Vài bữa lão phu sẽ tìm cho Thiếu Quân một người đẹp dịu hiền vâng lời tuyệt đối…”
Thượng Quan Hạo Nam ngoáy ngoáy lỗ tai, “Nghiêm Trưởng lão ông quên đi, ông là sứ giả chấp bút, cầm bút là trụ cột, đừng có chuyển nghề làm bà mối bán miệng lưỡi cho người qua đường được không.” Ban đầu hắn còn muốn cho Oanh Oanh Yến Yến Hồng Hồng kết bạn một bữa với Thái Chiêu kia.
“Nhóc thúi ngậm miệng!” Nghiêm Hủ trừng mắt, “Năm ấy tiệc đầy tháng mi ông đây còn ném mấy quả vàng vào chậu đồng mi đấy, còn dám ngang nhiên ăn nói lỗ mãng với ông à, trả tiền cho ta, trả đây!… Tiểu Nguyệt, cậu nói lão phu đúng hay sai!”
Du Quan Nguyệt nhìn trời: “Thật ra á, phần lớn Thái Bình Thù giết đều là người của Nhiếp Hằng Thành. Lúc Cừu Trưởng lão còn sống, thường xuyên âm thầm cổ động khen ngợi Thái Bình Thù.” — đáng tiếc Tinh nhi hầu hạ Thái Chiêu nửa ngày, vất vả lắm móc nối quan hệ, uổng phí bao thời gian.
Nghiêm Hủ mắng to: “Nhóc thối không biết đại cục! Thảo nào Cừu Bách Cương không phải là đối thủ của Nhiếp Hằng Thành, thật là tầm nhìn hạn hẹp! Tiểu Huệ, cậu nói đi?”
Vu Huệ Nhân mặt ủ mày chau đứng một bên: “Trưởng lão muốn ta nói thế nào, ta còn không biết Thiếu Quân định xử lý ta và mẹ con Thất muội sao đây nè. Trước đó thấy Thiếu Quân đối với Thái cô nương nói gì nghe nấy không hề không ưng thuận, ta vốn còn định xin Thái cô nương năn nỉ giúp mẹ con Thất muội chút, ai ngờ cô ấy đi nhanh vậy, ôi.”
Nghiêm Hủ sắp tức chết, “Thái Bình Thù giết nghĩa phụ của cậu đó, thế mà còn muốn tìm cháu của ả nhờ nói giúp! Rốt cuộc cậu có còn cốt khí không hả, không còn cần bản mặt kia à?”
Vu Huệ Nhân ôn hòa cười cười, “Ta thấy còn sống tốt vẫn quan trọng hơn.” — người trong giang hồ, quyết đấu mà chết thì có gì mà tức giận bất bình, có bản lĩnh thì đi khiêu chiến Thái Bình Thù, giết lại là được mà.
Đương nhiên, hắn không có bản lĩnh này.
Nghiêm Hủ che ngực thở, quay lại nói: “Tiểu Phượng cô nói một câu đi!”
Mặt Hồ Phượng Ca đơ đơ: “Muốn ta nói? Ồ, vậy ta nói — đàn ông mà đem thành bại đổ hết lên cho phụ nữ, đều là thứ hèn nhát.”
Nghiêm Hủ suýt tí nữa lại muốn ồn ào, chợt nghe thị vệ ngoài cửa cao giọng truyền báo Mộ Thanh Yến tới, mọi người vội đứng ngay ngắn chờ đợi.
Chờ khi Mộ Thanh Yến vào chỗ, một đạo sĩ cao lớn quắc thước tiến lên trước nói: “Lữ Phùng Xuân bái kiến Giáo chủ!”
Mộ Thanh Yến nhìn ông ta, “A, thì ra là Thiên Xu Trưởng lão.”
Sau khi cục diện tạm thời ổn định, vị Trưởng lão cỏ đầu tường trong truyền thuyết hết sức thức thời xuất hiện.
Thật ra Lữ Phùng Xuân lớn hơn Nghiêm Hủ gần mười tuổi, nhưng tóc tai đen tuyền tỏa sáng, sắc mặt hồng hào sung mãn, nhìn như tuổi tráng niên, đứng bên cạnh Nghiêm Trưởng lão xanh xao vàng vọt bẩn bẩn, ai không biết còn tưởng là bối phận kém hơn.
Lữ Phùng Xuân chào Mộ Thanh Yến bằng một trận khóc, vừa khóc vừa đấm ngực, âm điệu cử chỉ đều rất có phong phạm nghề nghiệp đặc thù nào đó —
“Trời xanh có mắt mà, Giáo chủ ta trời sinh thiếu niên anh tài, cơ nghiệp hai trăm năm Mộ thị ta cuối cùng đã được phục hưng! Ôi ôi ôi, lão hủ năm đó thật may mắn được thấy cha ông của Giáo chủ, hôm nay nhìn Giáo chủ anh tư bừng bừng, Lão Giáo chủ cũng mỉm cười chốn cửu tuyền…”
Nghiêm Hủ quay người tìm trái tìm phải, Liên Thập Tam ngạc nhiên hỏi: “Nghiêm Trưởng lão tìm gì thế?”
Nghiêm Hủ: “Ngứa ngáy quá, ta buồn nôn.”
Khóc xong rồi lại khen.
Lữ Phùng Xuân mắt đầy cảm động nhìn Mộ Thanh Yến, “Loạn Nhiếp thị, gió nổi mây vần, điên đảo ngả nghiêng cả ngôi nhà Giáo ta. Hai trăm năm nay, nhà ta chưa bao giờ gặp phải hiểm cảnh như thế. Nhưng Giáo chủ mặc dù tuổi trẻ, đã lôi kéo khắp nơi, bày mưu nghĩ kế, không gì không thể, dẹp loạn Nhiếp thị dễ như trở bàn tay, thật có thể xưng là nhân tài kiệt xuất của Mộ thị hai trăm năm qua!”
Du Quan Nguyệt xem cảnh tán dương, quay đầu nhìn đông nhìn tây, Thượng Quan Hạo Nam hỏi y tìm cái gì.
“Tìm giấy bút, vị Lữ Trưởng lão thật sự là tài hoa ngang dọc.” Du Quan Nguyệt hạ giọng, “Ngôn từ hay như vậy, phải ghi nhớ nói không chừng sau này cần dùng đến.”
Khen xong lại thổ lộ tấm lòng trung thành.
Mặt Lữ Phùng Xuân đầy trung can nghĩa đảm, “Năm đó lão hủ đã lập lời thề, sống là người Mộ thị chết là quỷ Mộ thị. Lúc Nhiếp Hằng Thành càn rỡ, lão hủ sức không thể địch, Nhiếp Đề làm điều ngang ngược, lão hủ còn người mang bệnh nặng…”
Hồ Phượng Ca không nhịn nổi: “Xem Lữ Trưởng lão bây giờ không giống bệnh nặng nhỉ.”
“Hồ Trưởng lão thật là tinh mắt.” Lữ Phùng Xuân ha ha nói, “cũng không biết có phải vì thấy việc vui mà thoải mái tinh thần hay chăng, từ khi nghe Giáo chủ khởi binh phản chính, tật bệnh của ta đã tiêu tan toàn bộ. Ôi, đáng hận lão hủ già cả điếc tai, tới khi nghe nói tới chuyện trong Giáo khởi sự thì Giáo chủ đã dọn dẹp xong cả rồi. Nếu không thì tuy lão hủ thân già nua yếu ớt, cũng phải kéo bộ xương già này ra sức trâu ngựa vì Giáo chủ!”
Phụ họa thổi phồng, lời nịnh bợ như thủy triều, Lữ Phùng Xuân nói miết đến miệng đắng lưỡi khô, mọi người đã nghe không nổi nữa, thế mà Mộ Thanh Yến vẫn kiên nhẫn nghe xong, còn đáp trả một câu tổng kết, “Lữ Trưởng lão rất trung thành, Lữ Trưởng lão rất ốm yếu, Lữ Trưởng lão hữu tâm vô lực, giờ thì hy vọng tiếp tục xuất lực vì Thần giáo… là thế này nhỉ.”
Lữ Phùng Xuân lớn tiếng nói, “Thỉnh Giáo chủ chớ chê lão hủ tuổi cao, bất kể là chuyện gì, Giáo chủ cứ việc ra roi lão hủ là được!”
Mộ Thanh Yến nói: “Ta thực sự có một việc muốn giao cho ông. Lý Như Tâm là dưỡng nữ của Nhiếp Hằng Thành, Nhiếp Tư n là đời sau của Nhiệp tặc, ta vốn muốn trừ…”
Vu Huệ Nhân căng thẳng, trái tim treo cao cao.
“Nhưng nghĩ lại, Nhiếp Hằng Thành có không phải, cũng không hãm hại cha lúc người còn nhỏ. Huống chi đàn bà con nít cũng không khuấy nổi sóng to gió lớn, ta không phải không thể chứa.” Mộ Thanh Yến nói tiếp, “Lữ Trưởng lão tuổi cao đức trọng, làm việc ổn thỏa, giao mẹ con Lý Như Tâm cho Lữ Trưởng lão trông giữ, ta chả yên tâm không hết — Lữ Trưởng lão, có thể làm tốt chuyện này nhỉ.”
Lữ Phùng Xuân cứng họng. Tim gan lão bẩm sinh đã nhạy bén, sao không biết hiện giờ mẹ con Lý Như Tâm thực sự là củ khoai nóng bỏng tay chớ.
Nếu họ có chuyện bất trắc gì, Mộ Thanh Yến sẽ vì biểu hiện lòng khoan dung độ lượng của mình đối với con côi của kẻ địch cũ, tất nhiên muốn truy cứu trách nhiệm với mình; nhưng nếu nuôi mẹ con Lý Như Tâm quá tốt, bỏ mặc cho bọn họ lên hệ với bên ngoài, mai này móc nối sinh loạn, bản thân lại khó thoát tội danh trông giữ không nghiêm.
Một khi đã hứng lấy xui xẻo này, Lữ Phùng Xuân như đao treo trên cổ, duỗi không được co lại không xong, thật sự còn khó chịu hơn bị trừng phạt.
Vu Huệ Nhân cũng nghĩ đến, muốn liều chết xin xỏ, vừa tiến lên một bước đã bị Hồ Phượng Ca kéo ống tay áo.
Hồ Phượng Ca khẽ lắc đầu, dùng khẩu hình tỏ ý, “Nếu anh muốn mẹ con Lý Như Tâm còn sống, đừng nói câu gì.”
Lữ Phùng Xuân có lòng thoái thác, vừa há miệng ‘Lão hủ tuổi cao sức yếu’ thì một đôi mắt dài vừa trong trẻo vừa gợn sóng của Mộ Thanh Yến đã nhìn sang.
Hắn nói: “Người ta nói Lữ Trưởng lão bẩm sinh mồm mép lanh lợi, đôi chân như gió. Ngày thường lưỡi xán hoa sen, khi có việc lại chạy còn nhanh hơn thỏ — ta nghĩ lời đồn đãi ấy ắt không thật. Lữ Trưởng lão, ông cứ nói đi.”
Miệng hắn nói đầy hòa khí, song trong mắt lại sâu không thấy đáy ảm đạm lạnh thấu xương.
Lữ Phùng Xuân thông minh cúi đầu, cười lớn nhận lời.
Mộ Thanh Yến phất tay, cho lão lui ra.
Vô duyên vô cớ gánh hai nỗi phiền toái bự, lại không thể tham dự hội nghị cơ mật, Lữ Phùng Xuân thấy mình thật còn đắng hơn là thuốc.
Đưa mắt nhìn Cỏ đầu tường rời đi, Nghiêm Hủ hí ha hí hửng tiến lên ‘Chúc mừng’: “Giáo chủ anh minh, Giáo chủ cơ trí, xử lý mẹ con Lý Như Tâm như thế thật không thể tốt hơn. Từ lúc Giáo chủ đuổi cô nhóc Thái Chiêu kia đi, xử lý việc trong giáo càng thêm…”
“Ông đang nói gì vậy.” Mộ Thanh Yến chợt mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo, “Thái Chiêu gì, đó là ai.”
Nghiêm Hủ ngây ra, Du Quan Nguyệt phản ứng nhanh nhất, “Giáo chủ nói đúng lắm, cái tên này thuộc hạ chưa từng nghe qua.”
Sắc mặt Mộ Thanh Yến tái nhợt dị thường, như một viên ngọc cứng, hắn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Sau này đừng nhắc lại nữa.”
Đám người ôm quyền xưng vâng.
Nghiêm Hủ dù bị trách cứ song lòng sướng đến muốn nhảy múa, đáp lời lớn nhất.
“Hôm nay ta có hai chuyện. Thứ nhất, Tử Ngọc Kim Quỳ trong bảo khố lạc đi đâu?” Mộ Thanh Yến quay lại.
Du Quan Nguyệt vội đáp: “Mấy hôm nay thuộc hạ tỉ mỉ tìm chỗ giấu các nơi trong kho, đúng là không có thứ này.”
“Có ai trong các người từng thấy qua thứ này không.” Mộ Thanh Yến hỏi lại.
Mấy người kia đều lắc đầu, chỉ Hồ Phượng Ca tiến lên nói: “Lúc thuộc hạ còn nhỏ từng thấy Nhiếp Hằng Thành thưởng thức bảo vật này, sau nghe nói đã bị mất trộm.”
Nghiêm Hủ như có điều suy nghĩ: “Giáo chủ muốn tìm vật này ư? Lão phu cũng có biết chút ít — năm đó nó bị trộm thật, nghe nói là sáu phái Bắc Thần ra tay, nhưng sau đó lại được trả về, không biết trộm làm quỷ gì nữa. Vì thế mà Nhiếp Hằng Thành giết một mạch hơn mười tên thủ kho. Ai ngờ sau đó không lâu, nó lại bị trộm tiếp.”
“Ơ. Ai phách lối vậy, trộm một lần không đủ, còn dám trộm lần thứ hai?” Thượng Quan Hạo Nam nói.
Nghiêm Hủ vê sợi râu thưa thớt: “Lần đầu là ai trộm thì lão phu không biết, nhưng lần thứ hai trộm bảo vật là Đường Thành Nam.”
Vừa dứt lời, tất cả đều kinh ngạc.
“Sao thế nhỉ.” Hồ Phượng Ca giật mình nhất, “Đường Tứ ca trung thành tuyệt đối với Nhiếp Hằng Thành mà.”
“Việc này lão phu không biết.” Nghiêm Hủ lắc đầu, “Chỉ biết là sau khi Nhiếp Hằng Thành phát hiện đã giận tím mặt, đả thương Đường Thành Nam thật nặng. Lão phu lúc ấy cũng có mặt, theo lão phu thấy, một cú đánh kia của Nhiếp Hằng Thành là muốn đánh chết.”
“Có việc này cơ à? Thật là lạ.” Hồ Phượng Ca lấy làm kỳ, “Nhiếp Hằng Thành là người ở bên ngoài thì tàn nhẫn vô tình, nhưng lại hết sức thương yêu con cháu trong nhà mình. Thể loại như Trần Thự chẳng nên trò trống kia ông ấy còn bảo vệ đủ kiểu, huống hồ Đường Tứ Ca là người được ông ấy xem trọng nhất trong tứ đại đệ tử. Ở trong doanh Thiên Cương Địa Sát ta thường nghe nhóm trưởng bảo, mai này kế tục y bát của Nhiếp Hằng Thành ắt hẳn là Đường Thành Nam.”
Mộ Thanh Yến hỏi: “Sau đó thì sao. Đường Thành Nam đâu?”
“Đêm hôm ấy Nhiếp Hằng Thành có điểm lạ, tinh thần kích động cuồng loạn, nếu không phải biết là không có khả năng, ta còn tưởng là hắn đã luyện công tẩu hỏa nhập ma nữa chứ.” Nghiêm Hủ nói, “Hàn Nhất Túc cũng nhìn ra sư phụ hắn không đúng, một mặt liều chết ngăn Nhiếp Hằng Thành, mặt khác hô Đường Thành Nam chạy mau — thế là Đường Thành Nam chạy mất. Sau đó không thấy xuất hiện, không biết đã đi đâu.”
Mộ Thanh Yến gật đầu, “Nói vậy, Tử Ngọc Kim Quỳ là mất tích cùng Đường Thành Nam.” Lòng hắn ôm nhiều nghi vấn, nhịp nhịp ngón tay trên bàn trà theo thói quen.
“Tạm gác chuyện này sang một bên, nói chuyện thứ hai.” Hắn chuyển ý, “Mấy tháng trước, cả nhà Thường gia Bảo ở Vũ An bị giết sạch, là do ai làm?”
Du Quan Nguyệt Thượng Quan Hạo Nam nhìn nhau, Nghiêm Hủ Vu Huệ Nhân thì ngơ ngác.
Hồ Phượng Ca suy nghĩ một lát, tiến lên nói: “Chuyện này ta trộm nghe vài tin đồn, hẳn là do Nhiếp Đề gây nên.”
“Đương êm thắm, Ngũ Ca đi diệt cả nhà họ Thường làm cái gì?” Vu Huệ Nhân ngạc nhiên nói.
“Ta cũng không biết.” nét mặt Hồ Phượng Ca đầy nghiêm trọng, “Nhiếp Đề đố kị nhân tài, trong lòng bàn tay không giữ được người tài. Gã khinh ta là hạng nữ lưu, rất nhiều chuyện không muốn bàn bạc với ta. Song ta biết, gã có một thế lực bí mật khác nào đó luôn giúp đỡ. Không nói đâu xa, mấy tháng qua, dù là đồ diệt Thường gia bảo hay đánh lén Bắc Thần lục phái ven đường, đều là sau đó ta mới biết.”
“Sau đó ta hỏi mấy anh em tham dự trận Thường gia Bảo, họ cũng rất kỳ lạ. Đều biết chỗ Thường gia bảo được ẩn giấu cực kỳ bí ẩn, năm đó chính Đường Tứ Ca cũng phá giải không được trận pháp ẩn thân của Thường gia bảo, ai ngờ lại bị Nhiếp Đề tuỳ tiện tìm được — các anh em nói, đêm đó hành động là có người dự đoán để kí hiệu ven đường, bọn hắn mới có thể thuận lợi tìm thấy Thường gia Bảo.”
Nói tới đây, Mộ Thanh Yến cũng khá bất ngờ.
Trước đây hắn luôn cho là Nhiếp Đề diệt Thường gia bảo, đến chừng làm thịt Nhiếp Đề và toàn bộ thủ hạ coi như báo thù cho nhà họ Thường. Giờ nghe Hồ Phượng Ca nói đến, đúng là có thủ phạm khác.
“Xem ra, việc này phải hỏi Nhiếp Đề.” Mộ Thanh Yến quyết định nhanh gọn, “Mấy ngày trước vết thương của Nhiếp Đề nặng thêm, giờ không thể động đậy, chúng ta qua xem thử.”
Đám người cùng đứng dậy, bước theo Mộ Thanh Yến, đến một căn phòng nồng nặc mùi thuốc đắng chát ở điện Vu Thiên.
Thủ vệ ở cổng nghiêm túc ôm quyền, đẩy cửa mời Mộ Thanh Yến.
Toán người nối đuôi nhau bước vào bệnh xá, nhưng chẳng ai ngờ rằng, Nhiếp Đề nằm trên giường bệnh kia đã biến thành người chết — máu trên vết thương đông lại, sắc mặt tái xanh, nét mặt méo mó, người lạnh cứng, đã chết ít nhất mấy canh giờ.
“A! Ngũ ca, ngũ ca!” Vu Huệ Nhân nhào tới kêu lên, “Sao thế này! Là sao thế này!”
Mấy tên thủ vệ bị hù mặt không còn chút máu, hấp tấp quỳ xuống thỉnh tội, trình bày hôm nay ngoài kẻ hầu đưa cơm thay thuốc ra thì chẳng còn ai bước vào bệnh xá.
“Gã đã bị nội lực làm tim mạch vỡ nát.” Mộ Thanh Yến thăm dò tim Nhiếp Đề, “Hẳn có người cải trang kẻ đưa cơm thay thuốc, vào lấy mạng gã.” Hắn vốn dĩ không muốn để Nhiếp Đề còn sống, nên mới cắt cử nhiều thủ vệc canh cửa là để đề phòng có người nghĩ cách cứu viện, đã sơ sót để người đến diệt khẩu.
Nghiêm Hủ kinh hô: “Không biết là cao thủ phương nào đã giết Nhiếp Đề?”
Thượng Quan Hạo Nam bước tới ngó thử xác Nhiếp Đề, lắc đầu nói: “Chưa hẳn phải là cao thủ. Nhiếp Đề bị thương đã nặng, gần như không còn sức chống cự, người có tu vi bình thường đều có thể lấy tính mệnh của gã.”
“Hôm nay trong mấy kẻ hầu đưa cơm thay thuốc, có một người đến nay chưa về.” Du Quan Nguyệt hỏi thủ hạ xong quay lại bệnh xá, “Chắc dữ nhiều lành ít.”
Vu Huệ Nhân ở bên cạnh giường bệnh, rưng rưng nói: “Giáo chủ, thuộc hạ có lời muốn nói từ lâu. Trước đó Giáo chủ vạch ra chuyện lệnh tôn bị độc chết… có phải là Tôn phu nhân ra tay không thì thuộc hạ không biết, nhưng thuộc hạ cho là việc này cũng không phải là do Ngũ ca sai sử.”
“Ngũ ca từng không chỉ một lần nói, lệnh tôn tính tình đạm bạc, không để tâm vào quyền thế, mà quyền vị của Ngũ ca thì bất ổn, đang cần lệnh tôn như thế này để ngụy trang. Mỗi lần có Giáo chúng chất vấn Ngũ ca ngồi ngôi bất chính, Ngũ ca phản bác ngay ‘Chính hậu nhân Mộ thị còn không lên tiếng, các ngươi lo chuyện gì’, dùng nó để chối đẩy. Ngũ ca trông lệnh tôn yên khỏe an khang còn không kịp, sao lại sai Tôn phu nhân bỏ độc giết ngài ấy chứ!”
“Nguy rồi!” Hồ Phượng Ca biến sắc, “Nhược Thuỷ!”
Bà xoay người nhảy lên, nhanh chóng ra cửa, đám còn lại nhanh chóng theo sau.
Nhưng đã chậm, Tôn Nhược Thủy đã chết trên giường bệnh — cũng sắc mặt xanh xám, ngũ quan méo mó, người lạnh cứng.
Thượng Quan Hạo Nam thất thanh: “Là bị chấn nát tim mạch.”
Mộ Thanh Yến không nhanh không chậm đi tới — hắn là người cuối cùng vào nhà.
Hắn nói: “Mọi người không cần sốt ruột. Nếu đã có kẻ muốn diệt khẩu, đương nhiên sẽ không chỉ giết mỗi Nhiếp Đề. Xác Nhiếp Đề lạnh đi đã lâu, dĩ nhiên Tôn phu nhân cũng đã bị giết.”
Nghiêm Hủ không manh mối, “Cuối cùng là có chuyện gì thế? Ôi chao, Tôn phu nhân không còn Giáo chủ ngài đừng khổ sở nhé.”
Nhìn xác Tôn Nhược Thủy, trong lòng Mộ Thanh Yến không chút gợn sóng.
Từ rất lâu, hắn đã hết hy vọng vào người mẹ.
Yếu mềm, nhớ nhung, khao khát, những tình cảm của trẻ nít bình thường nên có đối với mẹ mình, Mộ Thanh Yến đã sớm mai táng trong căn phòng tối mục nát kia. Loại cảm xúc ti tiện sau khi bị người chí thân vô tình tổn thương mà còn nằm lên la liếm kia, một phân một hào hắn cũng không có.
Trong quá trình trưởng thành, hắn càng hiểu rõ hơn về quá khứ và phẩm hạnh của Tôn Nhược Thủy, đối với người phụ nữ từng sinh ra mình chỉ còn lại hai chữ ‘coi thường’. Sau khi biết chính bà hạ độc giết cha, cộng thêm hai chữ ‘căm hận’.
Điều duy nhất hắn hận là, lúc trước vì để phụ thân khỏi thương tâm, hắn không nghiêm túc tỏ thái độ rõ ràng đối với chiếc giày rách Tôn Nhược Thủy, đã khiến cha hiểu lầm rằng mình còn mấy phần để ý tới mẹ đẻ, dẫn tới tạo cơ hội để Tôn Nhược Thủy hãm hại.
Nếu không ai đến diệt khẩu, hắn vốn cũng không dự định để cho người hạ độc giết cha sống sót, Tôn Nhược Thủy cũng không ngoại lệ.
Có điều hai người Nhiếp Tôn cứ thế cùng chết, đã cắt đứt tất cả manh mối, trên lớp sương mù dày đặc còn lồng thêm một lớp lụa mỏng.
Đầu tiên, nếu Tử Ngọc Kim Quỳ chỉ là một phế vật chỉ dùng để ngưng thần tĩnh khí, thế vì đâu Nhiếp Hằng Thành lại gấp gáp vì nó.
Tiếp theo, Đường Thành Nam là đệ tử trung thành được Nhiếp Hằng Thành coi trọng nhất, vì sao lại muốn đánh cắp Tử Ngọc Kim Quỳ.
Thêm nữa, người âm thầm trợ giúp Nhiếp Đề là ai? Ừm, tám chín phần là sáu phái Bắc Thần. Song là ai đây?
Cuối cùng, vì sao Tôn Nhược Thủy lại muốn hạ độc giết Mộ Chính Minh? Hai người đã chia ly, Mộ Chính Minh hoàn toàn không phiền nhiễu đến con đường của bà ta, bà ta còn lý do gì để hạ độc thủ như vậy chứ.
Mộ Thanh Yến đứng bên cửa sổ, mượn ánh nắng sáng sủa, nét mặt bất động lướt mắt qua khuôn mặt từng người trong phòng —
Trầm tư suy nghĩ Du Quan Nguyệt, vò đầu bứt tai Thượng Quan Hạo Nam, Nghiêm Hủ líu lo không ngừng ‘Vì đâu vì đâu chứ’, Hồ Phượng Ca mang đau thương vuốt mắt Tôn Nhược Thủy, Vu Huệ Nhân an ủi vỗ về vai bà, cộng thêm Lữ Phùng Xuân cọng cỏ đầu tường hiện giờ không có mặt kia… Diệt trừ hai người Nhiếp Tôn để diệt khẩu, sẽ là trong số họ chăng?
Hay là, một người khác hoàn toàn.
Mộ Thanh Yến nhíu chặt mi dài, tinh thần yên tĩnh.
Hắn quay lại thuận miệng nói, “Chiêu Chiêu, nàng thấy có phải là…”
Âm thanh dừng bặt.
Một phòng yên tĩnh, nét mặt đám người đầy khác nhau.
Mộ Thanh Yến đờ đẫn, nhìn phía bên cạnh trống trải.
“Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, luôn có biện pháp.”
Có người đã từng hứa hẹn thế với hắn, có người đã từng dịu dàng hôn lên mặt hắn.
Sau khi cha qua đời, trong cuộc đời chắc chắn sẽ lạnh lẽo cô tịch của hắn, một chùm nắng tươi đẹp ấm áp từng chiếu vào.
Nàng có một đôi mắt cực xinh đẹp, nàng từng mỉm cười bảo thân hữu trưởng bối thường nói nàng hội trưởng, lấy hết nét đẹp trên mặt Thái Bình Thù, nhất là khi cười lên, trong con mắt to sáng như hồ nước xuân hơi gợn sóng, tinh khiết lại ấm áp.
— đừng sợ, cũng đừng lo, luôn có cách.
Đã hứa, sao không giữ lời chứ.
Lại bỏ lại hắn một mình trong vực sâu rực lửa hừng hực này.