Giang Hồ Dị Giới

Chương 13: Tranh chấp ở tửu lâu



Quảng Mục Thiên cáo biệt Lão bản, liền mang theo thanh kiếm mới mua đi ra khỏi cửa.

Vừa bước ra khỏi cửa hàng, đang định lên ngựa. Đột nhiên, Quảng Mục Thiên ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong không khí, hắn nhắm mắt hít hít vài hơi rồi nuốt một ngụm nước bọt, lẩm bẩm:

"Gần đây có tửu quán."

Có câu: người giang hồ uống chén rượu to, cắn miếng thịt lớn. Hảo hán giang hồ, phiêu bồng, lang bạt mang tính hào sảng một phần cũng nhờ rượu đó vậy.

Mà cũng đã hơn mười sáu năm, Quảng Mục Thiên chưa được uống một hớp rượu nào, trong bụng nổi lên một trận thèm thuồng, nuốt nước miếng ừng ực. Hắn lập tức nhảy lên ngựa, ngẩng đầu nhìn trời, thấy bây giờ đã là giữa trưa. Cũng nên đi kiếm chút gì đó bỏ bụng. Nghĩ vậy, liền hướng nơi phát ra mùi rượu mà cưỡi ngựa đi đến.

Rất nhanh, tửu quán liền hiện ra trước mắt Quảng Mục Thiên.

Đó là một tòa nhà khá lớn, tuy kiến trúc có phần khác với tửu lâu trong giang hồ trước đây nhưng nhìn lại thì cũng không sai biệt lắm, có tổng cộng bốn tầng.

Quảng Mục Thiên chú ý nhìn, hắn thấy trên cửa quả nhiên có treo một tấm bảng gỗ, đề chữ:

"Lữ Hành quán."

Buộc ngựa bên ngoài cửa, Quảng Mục Thiên cầm theo hộp gỗ cùng thanh kiếm mới, đi vào tửu lâu.

Lập tức có một tên bồi bàn tiến lên đón:

"Khách quan mời vào trong! Xin hỏi khách quan ở trọ hay là vào dùng cơm?"

"Cả hai!"

"À... giá cả thế nào?"

Vốn Quảng Mục Thiên cũng không định hỏi điều này, nhưng hắn đến thế giới này với hai bàn tay trắng. Tiền trên người cũng là mượn của Hoàng Bá Đạo. Đăng ký chức nghiệp, mua binh khí đã tốn hết ba mươi hai đồng vàng rồi. Còn lại cũng chẳng nhiều, nên hỏi trước để biết mà đề phòng.

Tên bồi bàn cười niềm nở đáp:

"Giá cả ở đây rất hợp lý, trọ một đêm hai đồng vàng, còn ăn uống thì nhiều lắm cũng chỉ năm đến sáu đồng bạc mà thôi."

(1 đồng vàng = 10 đồng bạc.)

"Vậy cũng được! Lấy cho ta một bình tửu lớn, vài món đi kèm là được." Quảng Mục Thiên nhàn nhạt hồi đáp.

"Được, tầng dưới đã kín bàn, mời khách quan theo ta lên lầu hai!"

Tên bồi bàn liền đi trước dẫn đường.

Quảng Mục Thiên quét nhìn một vòng, đúng như lời tiểu nhị nói, lầu một đại sảnh lúc này đã không có chỗ ngồi trống. Ngồi kín các bàn là những người mang trang phục khác nhau.

Tiến lên Lầu hai cũng tương đối nhiều người, chỉ có nơi hẻo lánh ở bên trong còn có mấy cái bàn trống, Quảng Mục Thiên không chút để ý, tùy tiện tìm một cái bàn trống, đặt kiếm cùng hộp gỗ lên rồi ngồi xuống.

"Bàn năm lầu hai, một bình tửu!"

Tên bồi bàn hô lớn, rồi quay trở lại nói với hắn một tiếng:

"Khách quan xin chờ một chút!"

Rồi xoay người rời đi.

Quảng Mục Thiên gật đầu, ánh mắt tùy ý quét nhìn một lượt xung quanh, lầu hai này bố trí có chút nhã trí, các bàn rượu cách nhau khá xa, để cho khách nhân không sinh ra cảm giác chật chội, trên tường còn bày ra một số bức tranh sơn thủy trông rất hợp nhãn.

Một lát sau.

"Khách quan, rượu đến rồi!"

Tên bồi bàn đem một bình tửu lớn, một một ly rượu đặt lên bàn, nói:

"Mời dùng, Lát nữa sẽ mang đồ ăn lên. Khách quan xin chờ lát."

Quảng Mục Thiên gật đầu, rót một chén rượu, đặt lên miệng uống ngụm. Hắn nhắm mắt từ từ cảm nhận hương vị, rượu có mùi thơm. Tuy không nồng như rượu ở thế giới cũ, nhưng chỉ uống một chút thôi cũng cảm nhận được vị êm, vị nóng lan dần dần từ họng cho tới bụng.

Tiểu Lôi ở trên vai, thấy chủ nhân nó uống thứ gì đó liền tò mò tiến đến xem thử, đưa mũi hít hít vài cái.

Quảng Mục Thiên thấy vậy, liền cười, nói:

"Thế nào!? Muốn uống sao?"

Nói đoạn, châm một chén đưa đến trước mặt Lôi thú.

Tiểu Lôi được chủ nhân cho phép liền thử uống một ngụm. Nhưng chưa kịp nuốt không chịu nổi liền phun hết ra ngoài, kêu chít chít lượn một vòng rồi quay về trên vai hắn.

Quảng Mục Thiên cười ha hả, nói:

"Ha ha ha... Vị thế nào!?"

Tiểu Lôi lè lưỡi:

"Cay quá... cái này mà chủ nhân cũng uống được sao?"

Quảng Mục Thiên cười một tiếng, không để ý đến Lôi thú, rót rượu uống tiếp.

Nhìn qua, Quảng Mục Thiên ngồi một mình không để ý xung quanh. Nhưng võ giả giác quan vốn nhạy bén, trên thực tế lầu hai này, nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của mọi người ở đây đều không thoát khỏi tầm quan sát của hắn.

"Thiếu gia, chúng ta khi nào thì quay về?"

Cùng Quảng Mục Thiên cách một bàn. Mội đôi nam nữ đang ngồi cùng nhau. Nữ dung mạo bình thường, không có gì nổi trội.

Nhưng thanh niên ngồi gần nàng thì lại khác. Điểm kỳ lạ là ở tướng mạo của nam tử đó, nó thực sự quá tuấn mỹ, làn da trắng nõn mịn màng, thậm chí có thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, có thể nói là đẹp sánh ngang cùng nữ nhân.

Quảng Mục Thiên tò mò liếc nhìn cổ của thanh niên kia. Quả nhiên, xương hầu ở cổ không trồi lên. Nhìn lên, bên cạnh tai còn có một đường màu hồng nho nhỏ, nếu không chú ý nhìn thì không thể nào thấy được.

"Dịch dung thuật!?"

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên, lẩm bẩm. Ở thế giới này mà cũng có người dùng được dịch dung thuật hay sao? Tuy trình độ dịch dung của thanh niên kia chưa được hoàn mỹ, nhưng với chừng đó thôi cũng đủ qua mắt được đám người bình thường rồi.

Chỉ nhìn bề ngoài, Quảng Mục Thiên cũng dám chắc đến mười phần đây là một nữ nhân, rất đẹp.

Chỉ nghe, nam tử kia trả lời:

"Sao vậy? Ta mới trốn khỏi nhà được mấy ngày mà đã bắt quay về sao? Ta còn chưa đi chơi được mà."

Giọng nói khá nhỏ nhưng nhu hòa, mang vài phần làm nũng.

Đúng lúc Quảng Mục Thiên đang thẩn thơ nghe trộm thì tên tiểu nhị mang theo những đĩa thức ăn nóng hổi đi đến:

"Món ăn của quý khách đến rồi đây. Chúc ngài ngon miệng."

Mùi thơm phức của những món ăn khiến cho người ta vừa ngửi được là chảy nước dãi. Tiểu Lôi trên vai hắn cũng không ngoại lệ, hai hàng nước miếng chảy ròng ròng.

---

Quảng Mục Thiên đang chuẩn bị động đũa. Thì lầu dưới bỗng truyền đến thanh âm xôn xao cùng vài tiếng chửi rủa.

Rất nhanh, một trận tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.

Có khoảng tám người đi lên, là đám người Ninh Thái Tài lúc nãy. Lần này hắn dẫn theo bảy người khác, đều là đồng bọn. Hông bọn chúng đều mang huy hiệu dong binh đoàn, chiến binh cấp Thiếc.

Ninh Thái Tài bước lên, nhìn quanh một vòng, thấy Quảng Mục Thiên ngồi ở bàn phía bên kia, liền chầm chậm tiến đến, lạnh lùng nói:

"Lính mới, ngươi nghĩ bọn ta dễ dàng buông tha cho ngươi vậy sao?!"

Vừa nói, ánh mắt hắn hướng đến Lôi Thú đang ăn thức ăn trên bàn, không giấu nổi vẻ thích thú. Hắn chuẩn bị có một con linh thú, sao không mừng cho được.

Quảng Mục Thiên không ngạc nhiên cho lắm, hắn nào không thể không biết, từ lúc bước ra khỏi Dong Binh công hội đã có kẻ bám đuôi. Nhưng Quảng Mục Thiên cũng chẳng thèm để ý, chỉ là một lũ nhãi nhép chuyên đi bắt nạt kẻ yếu mà thôi.

Mà hắn lại không phải kẻ yếu!

"Xem ra ngươi không biết tốt xấu! Đi theo ta ra ngoài nói chuyện chút!"

Ninh Thái Tài thấy Quảng Mục Thiên vẫn dửng dưng ngồi uống rượu, trong lòng không khỏi một bụng tức giận. Tên này lại dám khinh thường hắn!

"Vây hắn lại!"

Sau khi hắn nói xong thì đám người liền tỏa ra vây quanh Quảng Mục Thiên vào trong.

Ninh Thái Tài cười lạnh, nói:

"Thế nào? Chịu đi cùng ta không? Đừng bắt ta phải sử dụng vũ lực a."

Quảng Mục Thiên vẫn ngồi như vậy, tay dùng đũa gắp vài miếng thịt, bỏ vào miệng, rồi rót một chén rượu, nói:

"Ngươi không thấy là ta đang dùng cơm sao?"

"Hỗn xược!"

Đám người nghe vậy liền giận dữ, toan tiến đến động thủ.

Ninh Thái Tài giơ tay ra hiệu, lập tức bảy người kia liền lùi về sau. Chỉ thấy hắn cười khẩy một tiếng, nói:

"Ngươi rất gan dạ nha. Ngươi nghĩ tên Đinh Phong kia sẽ đến giúp sao?"

Quảng Mục Thiên không trả lời, uống cạn chén rượu, rồi hỏi lại:

"Các ngươi sinh sự trong thành, hẳn là không sợ bị trừng phạt sao?

Ninh Thái Tài nghĩ bụng chắc Quảng Mục Thiên đã có phần sợ sệt nên mới hỏi như vậy, liền cười lớn, nói:

"Ha ha ha..., đối phó ngươi cũng xem là sinh sự trong thành sao?! Nếu sinh sự thì thế nào chứ? kẻ nào dám động đến Huyết Thệ Kỵ Sĩ Đoàn bọn ta chứ?"

Quảng Mục Thiên vẻ mặt ngạc nhiên, ồ một tiếng, nói:

"Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn thật uy phong nha. Lúc nãy ta ở Dong Binh công hội mới còn thấy có kẻ của Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn bị dọa, sợ đến run cầm cập chỉ dám cúp đuôi bỏ chạy như một con chó. Thật uy phong, thật lẫm liệt..."

Hắn bình thường cũng không phải một người nói nhiều như vậy, chứ đừng nói là chế diễu người khác. Nhưng hôm nay, không hiểu tại sao hắn cảm thấy rất thích thú với việc này.

Ninh Thái Tài lần này không kiềm chế được nữa, tên lính mới này lần một lần hai uy hiếp danh dự của hắn, giận tím mặt, quát lên:

"Bắt hắn lại!"

Lập tức, một tên đứng gần đó tiến đến vươn tay phải ra chộp ngay cổ tay trái Quảng Mục Thiên. Quảng Mục Thiên thấy vai phải của tên đó hơi chuyển động, biết ngay hắn định xuất thủ, cũng chẳng thèm để ý, để cho hắn chộp cổ tay mình.

"Vị đại nhân này muốn uống rượu với ta sao? Rượu này không phải miễn phí đâu!"

Tên kia thấy tay mình vừa chạm vào cổ tay của Quảng Mục Thiên thì như chạm vào lửa nóng. Hắn kinh hãi vội buông tay Quảng Mục Thiên ra. Ngờ đâu, cổ tay Quảng Mục Thiên như có một sức hút thật mạnh, bàn tay tên đó dính chặt vào, không cách nào gỡ ra được.

Ninh Thái Tài thấy đồng bọn còn chưa chịu bắt Quảng Mục Thiên đi, khó chịu hỏi:

"Mẹ kiếp! Ngươi làm cái gì mà lâu vậy?"

Ninh Thái Tài nào biết, tên đồng bọn của hắn đang rất sợ hãi. Chỉ thấy, tên đó dùng sức dãy dụa, Quảng Mục Thiên vẫn ngồi yên không động đậy, chẳng khác gì lay cột đá.

Quảng Mục Thiên lại rót một chén rượu nói:

"Ta thấy vị đại nhân này mồ hôi chảy đầy người. Hay làm chén rượu cho đỡ nóng?"

Tên kia cố gắng giựt tay về, nhưng không cách nào làm được. Trong lúc hoảng sợ, tay trái hắn liền nhắm ngay Quảng Mục Thiên mà đánh một quyền.

Quyền của tên kia còn cách Quảng Mục Thiên gần một tấc, đột nhiên hắn thu nội lực về. Bàn tay phải của tên đó đang nắm cổ tay hắn được nới lỏng. Theo quán tính, thân hình tên đó bị dội ngược về phía sau, ngã nhào một phát.

Tất cả mọi người trên lầu hai đều một phen kinh ngạc. Tên kia bỗng nhiên chụp lấy tay đối phương rồi tung quyền đánh. Quyền chưa trúng đã ngã nhào xuống đất? Tên đó, chẳng lẽ hắn đang đóng kịch? Mà đóng kịch đi chăng nữa, thực cũng quá là dở tệ.

Ninh Thái Tài giận dữ, lấy chân đá liên tiếp vào tên kia, vừa chửi:

"Mẹ kiếp! Lũ vô dụng... Chẳng làm được cái tích sự gì cả."

"Lên đi!"

Sau khi trút được cơn giận rồi (tội nghiệp thằng bé bị đá T.T), Ninh Thái Tài đánh mắt ra hiệu. Lấp tức sáu người còn lại tiến đến, bắt Quảng Mục Thiên.

Quảng Mục Thiên cười nhẹ một tiếng, bàn tay trái vung lên, ngón tay liên tiếp điểm vào hư không. Từng luồng kình lực phát tán từ ngón tay hắn bắn ra, nhằm hướng sáu người bay đến.

Bụp...

Bụp...

Bụp...

Quảng Mục Thiên hành động vô cùng lanh lẹ, người bình thường chỉ thấy đầu vai hắn hơi động một tý. Lập tức sáu người đang lao đến liền ngã nhào xuống sàn, bất tỉnh nhân sự. Quảng Mục Thiên vốn cũng không muốn giết người, chỉ nhẹ tay điểm huyệt bọn chúng mà thôi.

Ninh Thái Tài lần này khiếp sợ rồi, hắn không hiểu sao sáu người vừa lao lên thì đột nhiên "hự" một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh? Không chỉ có hắn, tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc tột độ. Tên lúc nãy thì còn có thể xem là đóng kịch. Nhưng lần này là tận sáu người nha. Chẳng lẽ bọn chúng thông đồng với nhau?

Riêng nam tử tuấn mỹ ngồi bàn bên kia lại có suy nghĩ khác. Dường như nhận thấy điều gì đó, hai mắt hắn sáng lên, trên miệng nở một nụ cười mê hoặc.

"Mẹ kiếp!"

Ninh Thái Tài tuy sợ hãi, nhưng thấy toàn bộ ánh mắt của tất cả mọi người trên lầu đều đổ dồn về hắn. Nếu cứ vậy mà bỏ đi, thử hỏi hắn còn chút danh dự nào cơ chứ.

Ninh Thái Tài nghiên răng nghiến lợi.

Xoạt! Một tiếng, hắn đã rút kiếm nơi hông ra.

Trường kiếm của Ninh Thái Tài nhằm Quảng Mục Thiên mà chém thẳng xuống, thanh kiếm của gã có khắc ma pháp hệ phong. Chém xuống còn mang theo kình phong mãnh liệt, sẵn sàng cắt bỏ bất cứ thứ gì mà nó chém qua.

Kiếm còn cách Quảng Mục Thiên chừng vài tấc. Tay phải hắn đang cầm đũa liền tùy tiện đưa lên đón đỡ một chiêu kia.

Ninh Thái Tài hừ lạnh một tiếng, lòng thầm nghĩ:

"Hừ... tên ngu ngốc! Dùng đôi đũa kia mà dám chống lại Trảm Phong kiếm của ta sao?"

Rất nhanh, kiếm cùng đũa va vào nhau.

Coong...

Khác với suy nghĩ của Ninh Thái Tài, kiếm của hắn đang chém xuống thì bị đôi đũa của Quảng Mục Thiên nhẹ nhàng kẹp chặt lại, vô phương cử động.

Tràng diện này khiến toàn sảnh im bặt!

Ninh Thái Tài hôm nay bị yếu sinh lý sao? Suy nghĩ trong đầu những người đang ngồi ở đây là như vậy. Phải nói, danh tiếng của Ninh Thái Tài không phải nhỏ. Trong dong binh công hội, kẻ bị hắn ức hiếp, bắt nạt rất nhiều. Không muốn nổi tiếng cũng khó. Mặt khác, một phần cũng phải công nhận sức mạnh của hắn. Mặc dù đang là cấp đồng, nhưng để lên làm được binh đoàn trưởng thứ năm của Huyết Thệ kỵ sĩ đoàn thì cũng phải có thực lực mới được. Vậy mà bây giờ, kiếm của Ninh Thái Tài chém xuống lại bị một đôi đũa mỏng manh kẹp lại. Rõ ràng, đây không phải một vở kịch. Ai nấy đều có thể thấy được kình phong từ thanh kiếm phát ra. Nhưng khi chạm vào đũa thì cứ vậy mà tiêu thất.

Quảng Mục Thiên cười tà, nói:

"Vị đại nhân của Huyết... gì gì đó này... Dùng kiếm cũng nên cẩn thận một chút, kẻo làm người khác bị thương."

Ninh Thái Tài thần thái như gặp phải quỷ, tuyệt đối không phải hắn hoa mắt nhìn nhầm, là thật...

- Chạy!

Đây là ý niệm đầu tiên của hắn. Nhưng chẳng biết từ khi nào, hắn phát hiện hai chân mình đang run rẫy mãnh liệt, muốn chạy nhưng lại chẳng cử động nổi. Mà đúng lúc này, Quảng Mục Thiên đối diện với hắn nở một nụ cười. Thế nhưng, cái nụ cười này trong mắt hắn, vô cùng quỷ dị, giống như một ác ma đang cười với hắn, giống như thần chết đòi mạng vậy.

Ninh Thái Tài cắn đầu lưỡi lấy lại thanh tỉnh, chẳng dám nhìn lại, một đường cứ vậy mà chạy trối chết.

Một không gian tĩnh lặng...

Bốp...

Bốp...

Một người bắt đầu vỗ tay, dần dần nhiều người cũng tự động vỗ tay, rất nhanh mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn giáo huấn bọn tôm tép kia mà cũng kinh động vậy sao? hắn nào biết, trong những người ngồi ở đây, không ít kẻ đã từng bị Ninh Thái Tài ức hiếp, bắt nạt. Thấy Quảng Mục Thiên đánh cho đám người Huyết Thệ Kỵ Sĩ đoàn một trận như vậy, trong lòng rất hả hê.

Dần dần mọi chuyện lắng xuống, Quảng Mục Thiên đợi Tiểu Lôi ăn no rồi liền gọi tên bồi bàn nói:

"Chuẩn bị cho ta một phòng trọ."

"Vâng. Mời ngài theo tiểu nhân."

Tên bồi bàn lần này ăn nói có thêm phần tôn kính.

Đợi Quảng Mục Thiên đi khỏi rồi, đôi nam nữ ngồi cách hắn một bàn liền thảo luận. Chỉ nghe, Nam tử tuấn mỹ quay sang hỏi nữ nhân bên cạnh:

"Này Tiểu Hinh, muội có thấy gì không?"

Cô gái tên Tiểu Hinh ngây ngô trả lời:

"Thấy gì vậy? Tiểu Thư?"

Nam tử gõ đầu nàng một cái, mắng nhẹ:

"Đã nói bao nhiêu lần rồi! Gọi ta là thiếu gia."

Tiểu Hinh ôm trán xuýt xoa, nói:

"Được, được... Thiếu gia bảo muội thấy cái gì?"

Nam tử tuấn mỹ nói:

"Muội không thấy sao? Người lúc nãy đánh gục sáu tên côn đồ ấy!"

Cô gái Tiểu Hinh ngạc nhiên, hỏi lại:

"Ủa? Rõ ràng mấy tên kia tự dưng ngã xuống mà."

Nam tử kia lắc đầu, đáp:

"Ừm... Muội không thấy cũng phải thôi, trình độ võ công của muội còn quá thấp. Mà tên kia lại quá nhanh, chỉ trong một hơi điểm ra sáu chỉ liên tiếp, phân chia sáu hướng khác nhau. Mà mắt cũng không thèm liếc một cái, hành động lại vô cùng nhanh nhẹn, chứng tỏ hắn rất tự tin với công phu của mình. Cái đó đến cha ta may ra mới có thể làm được a."

Tiểu Hinh không phục, hỏi lại:

"Hắn mạnh hơn cả lão gia nhà chúng ta sao? Làm sao có thể cơ chứ."

Nam tử tuấn mỹ trầm ngâm một lát rồi nói:

"Cái đó cũng chưa chắc a. Nếu chỉ xét riêng về tốc độ, ta nghĩ nếu hai người giao thủ, cha ta nắm chắc bảy phần thắng. Còn nếu như toàn diện thì... bốn phần."

Tiểu Hinh há hốc mồm ngạc nhiên:

"Chỉ bốn phần thôi sao? Lão gia rất lợi hại mà, chỉ tay không cũng có thể đánh nát một tảng đá lớn."

Nam tử kia dường như đã quyết định gì đó, lập tức quả quyết:

"Bốn phần là con hơi nhiều đó. Ta quyết định rồi. Tiểu Hinh! gọi tiểu nhị, thuê ngay một phòng ngay cạnh phòng tên kia. Ta sẽ điều tra xem hắn là ai."

"Nhưng..."

Nam tử tuấn mỹ không cho Tiểu Hinh kịp nói gì, ngắt lời:

"Không nhưng nhị gì nữa, bổn Thiếu gia đã quyết."

Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.