Giang Hồ Dị Giới

Chương 9: Giao Ước



Roẹt... roẹt...

Ầm!

Ầm!

Trong Vạn Thú sơn lúc này truyền ra vô số tiếng nổ ầm dữ dội kèm theo đó là từng tia điện quang phủ kín cả một vùng. Khiến cho các ma thú xung quanh đều phải run rẫy sợ hãi, thậm chí có nhiều con còn không dám ra khỏi hang.

Đứng từ xa, cũng có thể thấy một góc vạn thú sơn bốc lên từng đám khói bụi mịt mù. Nơi đó chỉ thấy một người một thú đang vật lộn với nhau, chính là Thiểm điện Lôi thú và vị tướng quân kia.

Chỉ thấy Thiểm Điện Lôi thú vô cùng giận dữ, chiếc sừng của nó liên tiếp phát sáng rồi đánh ra lôi quang về phía vị tướng quân.

Nhưng khiến cho nó thập phần tức giận chính là, tên nhân loại này thật quá nhanh nhẹn. Mỗi lần lôi điện sắp đánh trúng là y như rằng tên đó lại khéo léo lách người tránh thoát, chẳng khác nào con gián đánh mãi không chết.

Mặc dù bề ngoài tướng quân né được lôi điện, nhưng cũng chẳng dễ chịu là bao. Hắn đang thi triển một loại khinh công siêu đẳng, nếu cứ duy trì lâu dài chắc chắn sẽ sớm kiệt sức.

Mà một khi đã kiệt sức thì cũng đồng nghĩa với việc bị lôi điện đánh thành thịt nướng, làm bữa ăn cho thần thú.

"Phải nhanh chóng tẩu thoát."

Nghĩ vậy, hắn vừa tránh thoát khỏi hai tia lôi quang bắn tới, thân hình đáp xuống cách Lôi Thú vài thước, thở dốc nói:

"Khoan đã. Dừng lại! Chỉ là hiểu nhầm..."

Miệng thì nói, nhưng ánh mắt của hắn lại nhanh chóng quét nhanh qua địa hình nơi đây một lượt, tìm kiếm đường tẩu thoát. Hai chân hơi xoay chuyển, chỉ cần hơi vận lực nhẹ là có thể bay ra xa được vài trượng.

Lôi thú tuy chưa thể thông minh bằng con người, nhưng đã sống lâu như vậy, trí tuệ cũng không thể thấp. Nó quá quen thuộc với những cách chạy trốn của kẻ địch. Chỉ nhìn thoáng qua là có thể phát hiện ý đồ của tên nhân loại kia, Lôi thú hống lớn một tiếng, há miệng bắn ra một quả lôi cầu. Gầm gừ nói:

"Gừ... Nhân loại giảo hoạt. Lần này không thể để ngươi chạy thoát"

Lôi cầu như lưu tinh, xẹt một tiếng liền bắn nhanh tới.

Phốc...

Quả nhiên như dự định, tướng quân đề khí vào chân nhảy một phát đã ra ngoài vài trượng. Nhưng thân hình hắn vừa đáp xuống thì quả lôi cầu kia cũng bay tới rất là nhanh.

Hắn thầm kêu không xong, toan nhảy sang một bên tránh thoát. Nào ngờ, quả lôi cầu kia giữa chừng kêu "Rẹt" một tiếng rồi đột nhiên tăng tốc. Chỉ trong tích tắc đã bay đến rất là gần.

Nhưng điều kỳ lạ là lôi cầu kia bắn đến, lại lơ lửng trên không cách mặt đất chừng vài thước. Đột nhiên, lôi cầu kêu một tiếng "Tách" rồi bành trướng ra cực lớn, từ bên trong phát ra một hấp lực mãnh liệt, hút tướng quân vào trong, từng tia điện bên trong lôi cầu như đang điên cuồng gào thét, cắt nhỏ bất kỳ thứ gì bay vào.

Tướng quân nghiến răng, vận khí vào tay, thân hình xoay chuyển liền ném cự chùy còn lại vào hướng lôi cầu. Đồng thời, chân đạp xuống đất, đề khí muốn nhảy ra chỗ khác.

Uỳnh!

Chỉ thấy cự chùy va vào lôi cầu, liền nổ uỳnh một tiếng vang dội.

Trong khoảnh khắc đó, một luồng kình phong lấy lôi cầu làm tâm, phán tán ra xung quanh khiến cho những cây gần đó bị luồng cường lực vặn gẫy rắc rắc.

Tướng quân cũng không ngoại lệ, chưa kịp nhảy đi thì đã bị cuồng phong đánh văng ra ngoài vài trượng. Thân hình hắn nặng nề rơi xuống đất nghe rầm một tiếng. Hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đảo lộn. Thậm chí trong phút chốc, hắn còn nghe vài tiếng "c-rắc" nhỏ. Xem ra xương cốt đã bị gãy, nhưng do đau quá nên cũng chẳng để ý được nhiều.

Lôi thú đắc chí gầm gừ không ngừng, đây vốn là đòn mạnh nhất của nó. Dùng để đối phó với mấy con thần thú ở địa bàn bên cạnh cực kỳ hiệu quả, không nghĩ lần này phải dùng trên một nhân loại thấp hèn như vậy, khiến nó cảm thấy mất hết cả thể diện.

Thân hình to lớn cục mịch của Lôi Thú chậm rãi tiến tới.

Lọc cọc, lọc cọc...

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ xa dồn dập vọng tới. Tướng quân vội quay đầu lại nhìn xem, thì chỉ thấy đó một đội thiết kỵ mấy ngàn người đột nhiên cùng ùn ùn lao lên, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Là xích huyết thiết kỵ! Chu Thái quay lại rồi.

"Bao vây nó lại!"

Chỉ thấy đội quân phóng nhanh đến, ai nấy dường như được huấn luyện rất tinh nhuệ. Ngựa chưa dừng vó, thân hình bọn họ đã nhảy xuống, một tay cần khiên, tay kia cầm kiếm nhanh chóng xông đến vây quanh Lôi Thú, một nhóm lính khác thì đứng chắn trước người vị tướng quân.

Chu Thái xuống ngựa, lập tức chạy đến dìu đỡ, ân cần hỏi thăm:

"Tướng quân! Ngài không sao chứ?"

Tướng quân trừng mắt nhìn Chu Thái, giận dữ hỏi:

"Tại sao còn quay lại!?"

Chu Thái ấp úng:

"Chuyện này..."

Đúng lúc đó, một giọng nói khác vang lên, là công chúa từ trong xe ngựa đằng sau bước ra, nhẹ nhàng nói:

"Là lệnh của ta. Thúc thúc chớ trách Chu phó tướng."

Tướng Quân trong ánh mắt hiện lên vẻ ấm áp, nhưng miệng vẫn mở lời trách cứ:

"Điện hạ sao lại hồ đồ thế chứ!?"

Thì ra, khi công chúa đang ngồi trong xe ngựa, cảm giác xe chạy gấp hơn bình thường. Liền cho người lại hỏi, biết được sự thật, ra lệnh cho toàn quân quay lại. Xích huyết thiết kỵ nghe lệnh không thể không tuân theo. Bởi thứ nhất, quyền hành của công chúa quả thật lớn hơn tướng quân. Thứ hai, xích huyết kỵ binh đều là người cùng sinh ra tử với chủ tướng. Nói bỏ chạy rốt cục cũng chỉ vì bảo vệ cho công chúa mà thôi. Nghe được lệnh này dĩ nhiên không chút phản kháng, lập tức toàn quân quay lại.

Tướng quân được kể liền hiểu ra, cũng chỉ đành thở dài:

"Chuyện cũng đã đành. Bây giờ cũng không làm gì được nữa."

Công chúa không cho là đúng, nghi hoặc hỏi:

"Thúc thúc sao lại nói vậy? Chúng ta có một ngàn binh lính tinh nhuệ, sợ gì không bắt nổi con thần thú này cơ chứ."

Tướng quân lắc đầu nghĩ thầm:

"Đúng là nghé con không sợ cọp. Công chúa sống ở trong hoàng cung quá nhiều rồi. Thành thử không có cảm giác với nguy hiểm cận kề."

Nghĩ vậy hắn đành nói:

"Ta không phải là lo lắng về điều này. Chỉ là..."

"Được rồi, thúc thúc. Thúc nên nghỉ ngơi đi, vết thương của thúc chắc không hề nhẹ. Cứ để mọi việc cho cấp dưới người lo liệu."

Công chúa nhìn thấy vệt máu trên giáp bạc sáng lóa của tướng quân thì vô cùng lo lắng, liền sai Chu Thái dìu đi băng bó vết thương.

Trong lúc mấy người còn đang nói chuyện thì bên này...

Lôi Thú liên tiếp đánh ra lôi quang nhưng đều bị những tấm khiên khắc Ma pháp văn kia cản lại.

Nó cực kỳ giận dữ, chiếc sừng trên đầu không ngừng lóe sáng lôi quang, lại đánh ra liên tiếp. Trong Vạn thú sơn tiếng nổ, tiếng ho hoán vang vọng khắp nơi, lôi điện tung tóe ngập trời.

Mặc dù tất cả xích huyết quân đội đều được trang bị khiên lẫn khải giáp có khắc Ma pháp văn, nhưng cũng chỉ kháng được bảy đến tám phần điện năng đánh tới mà thôi. Bị đánh lâu ắt cũng không trụ nổi, lập tức hơn tám mươi người liền bị lôi điện đánh giật sùi bọt mép, nằm co giật liên tục trên mặt đất. Nhưng kẻ này bị đánh ngất thì kẻ khác lại vào thay. Vòng vây vẫn không bị chọc thủng, lại nói Lôi thú liên tục bị dồn ép. Vô số lưỡi kiếm mang theo hỏa diễm (lưỡi kiếm được khắc Ma pháp văn - tấn công - hệ hỏa.) công tới đốt trụi nó một mảng lông.

Bất quá cũng phải nói, da của Thiểm Điện Lôi thật dày quá mức tưởng tượng, dường như so với sắt thép còn cứng hơn gấp bội. Bao nhiêu đao kiếm chém vào liên tiếp như vậy mà không thể khiến nó chảy máu. Cùng lắm chỉ có thể đốt cháy lông da bên ngoài mà thôi.

Đột nhiên.

Véo... véo... véo...

Phập.

Phập...

Cách đó từ xa, khoảng chừng trăm mũi tên phá không bay đến cực kỳ nhanh. Cắm phập liên tiếp vào sau cổ những tên lính đang bao vây xung quanh Lôi Thú; vô cùng nhanh, vô cùng chuẩn, khiến hơn trăm người ngã xuống chết ngay lập tức.

Tướng quân tuy bị thương, nhưng ánh mắt vẫn nhạy bén như thường. Phát hiện có kẻ địch nấp đằng sau chơi xấu, giận quá hô lên:

"Bọn tiểu nhân vô sỉ!? Dám bắn lén!"

Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ lao đến cho mấy tên bắn lén kia mỗi đứa một chưởng. Nhưng bây giờ toàn thân hắn đều bị lôi điện làm tê liệt không thể cử động. Dù có tức giận hét lên bao nhiêu cũng vô phương ngăn cản.

Mà bây giờ nào ai để ý được nữa!

Bởi vì.

Lôi thú ở trong vòng vây kia đang dần kiệt sức đột nhiên một góc vòng vây có vài tên lính ngã xuống. Nó vốn ngu bẩm sinh nhưng lại khôn một giờ, biết đây là con đường sinh lộ, liền dùng hết sức hướng chỗ đó phóng nhanh ra ngoài.

Tướng quân giật mình, nhận ra âm mưu của kẻ bắn tên kia, thấy Lôi Thú đang hướng đến chỗ công chúa thì hét lớn:

"Nó đang hướng đến chỗ điện hạ. Mau cản nó lại!"

"Cản nó lại!"

Binh sĩ nghe thấy, tất cả xông đến bất chấp tất cả, liều mạng ngăn chặn Lôi thú lại.

"Lần này ta thoát ra, chắc chắn sẽ trả thù nhân loại gấp bội."

Trong mắt lôi thú hiện lên vẻ hung lệ. Ý nghĩ trong đầu của nó hiện tại chỉ tìm con đường thoát thân. Thấy nhân loại cản đường liền gào lớn, giơ hai chi trước đánh ra vài trảo.

Âm thanh chát chúa vang lên, vô số binh sĩ bị trảo của lôi thú rạch nát người. Khiên, giáp vỡ vụn.

Lôi thú đã thoát khỏi vòng vây, mừng như mở cờ trong bụng. Lập tức hướng chiếc xe công chúa đang đứng, gầm một tiếng lao tới. Đầu nó hơi chúi về phía trước, chiếc sừng phát sáng lóe lên rồi bắn ra một tia lôi quang.

Khoảng cách giữa nàng với mọi người tuy ngắn, nhưng tốc độ của Lôi thú quá nhanh, không ai có thể ứng cứu kịp thời.

Nàng bây giờ chỉ đành nhắm mắt chờ chết.

Đúng lúc này, một bóng người xẹt qua, lôi quang đang bắn tới bị tay hắn nhẹ nhàng phất một cái, đánh bật đi hướng khác.

Roẹt...

Ầm!

Lôi thú đang chạy như điên nào để ý. Nó thấy có tên nhân loại dám cả gan cản đường, liền gầm lớn một tiếng, một trảo vồ tới toan đánh chết kẻ đó.

Tường chừng như một trảo này sẽ xé nát đối phương. Nào ngờ...

Uỳnh!

Lôi Thú trong nháy mắt liền bị nhân ảnh kia một quyền đánh bay, sau đó té rớt trên mặt đất rất xa, chỉ thấy sau khi rơi xuống, kêu thảm thiết không ngớt, vô số huyết quang từ thân thể bên trên không ngừng trào ra.

Không giống với Ma thú bình thường, thần thú đã tiến hóa đến đẳng cấp cao hơn hẳn. Cho dù bị vây công bởi hàng ngàn binh sĩ cũng chỉ đốt cháy được bộ lông bên ngoài của nó mà thôi. Còn muốn chém sâu vào da thịt thì là điều không thể. Mà nhân ảnh kia chỉ đánh một quyền liền khiến cho Lôi Thú trào máu. Quả thực không thể nào tin nổi.

Công chúa đang nhắm mắt đợi, nào ngờ đợi cả nửa ngày mà không có chuyện gì xảy ra.

Nàng đang định hé mắt ra xem, thì một giọng nói của nam nhân đột nhiên truyền vào tai nàng:

"Hây. Cô bé không sao chứ?" (Hay. Are you ok?)

Công chúa giật mình hoảng sợ vội mở mắt ra. Trước mặt nàng không biết từ bao giờ đã xuất hiện một nam nhân ở trần. Chỉ thấy đó là một người thanh niên có dáng người cao lớn, bộ ngực săn chắc. Từng múi cơ bắp nổi lên cuồn cuộn. Khuôn mặt người này mặt rất bình thường không hề tuấn lãng, nhưng đôi mắt thâm thúy như tinh không, miệng nở nụ cười nhẹ tôn lên vẻ tà khí lẫn huyền bí của hắn.

Công chúa nhận ra thanh niên này chẳng phải là người Chu Thái đã cứu về hay sao? Nàng vừa ngạc nhiên vừa thẹn thùng, lại thấy nụ cười mỉm của hắn thì hai má đỏ lên, vội lấy hai tay úp mặt ngoảnh đi chỗ khác, lắp bắp trả lời:

"Không, không sao."

Một cảnh tượng vừa xảy ra khiến tất cả mọi người đương trường đều há mắt trợn mồm kinh ngạc.

"Chẳng phải là người bị thương đang nằm trên xe ngựa kia sao!?"

Mấy tên lính thầm nhủ trong lòng, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn chiếc xe ngựa bị bỏ lại kia.

Từ lúc nghe tin Thần thú "giá lâm" tới giờ, quả thực không ai để ý tới chiếc xe ngựa chở người bị thương kia. Bọn họ cứ nghĩ: "Dù sao cũng chỉ là một kẻ bị thương bất tỉnh. Có lẽ cũng chỉ là một tên yếu nhớt, bỏ lại chắc cũng chẳng sao.". Nào ngờ, kẻ bị họ bỏ rơi kia trong lúc tình cảnh hung hiểm nhất liền ra tay cứu điện hạ của họ một mạng. Đáng nói nhất chính là kẻ này có thể dùng tay không đánh bay một Thần Thú vô cùng to lớn, điều này ngay cả tướng quân bọn họ cũng không làm nổi a.

Thần Thú là khái niệm gì cơ chứ? Một ngàn người lính cũng chưa chắc đã ăn nhằm gì với nó. Vậy mà chỉ duy nhất một quyền, duy nhất một quyền liền có thể đánh bay.

Quả đúng là chuyện khó có thể tin.

Nói đến Quảng Mục Thiên, hắn thực ra đã tỉnh từ sớm, nhưng do tác dụng phụ của xuân dược nên các luồng khí trong người hắn bị kích thích quá độ. Phải mất thêm mấy ngày hắn mới có thể áp chế được. Mà đúng lúc hôm nay hồi phục hoàn toàn. Hắn nghe động tĩnh lớn liền tỉnh dậy, cùng lúc đó thấy lôi thú lao đến tấn công một cô gái lạ mặt bèn ra tay cứu giúp.

Quảng Mục Thiên lúc này mới chú ý thứ to đùng mình vừa đánh bay kia, trợn tròn mắt, kinh ngạc hồi lâu rồi ồ một tiếng:

"Ồ! Một con chuột, thật lớn."

Lôi thú hiểu biết tiếng người, nghe tên nhân loại gọi mình là chuột thì vô cùng tức giận. Nó là vương trong ngọn núi này, là một Thần Thú, không kẻ nào không sợ, đến cả những chiến binh mạnh nhất khi gặp nó cũng phải tỏ ra sợ sệt. Nhưng tên nhân loại này lại vô cùng bình tĩnh, đã vậy hắn còn dám so sánh thần thú với một loài vật nhỏ bé thấp hèn kia cơ chứ.

Nó giận dữ, gầm gừ:

"Nhân loại dám nhục mạ ta. Ta sẽ ăn ngươi không còn mẩu xương!"

"Một con chuột biết nói!"

Quảng Mục Thiên lại một phen kinh ngạc đến ngẩn người, hồi lâu mới thốt ra một câu. Khiến cho đám binh sĩ lẫn Chu Thái ngã ngửa, còn công chúa thì không nhịn được che miệng mà cười. Chẳng lẽ tên này còn không biết trước mặt hắn là một con thần thú chính hiệu?

Tướng quân nằm một bên trong lòng cười thầm:

"Cũng chẳng trách hắn được, nhân sĩ võ lâm lần đầu thấy cảnh này, ai mà chẳng ngạc nhiên cho được. Ngay cả ta khi mới tới đây còn bỡ ngỡ hơn gấp bội."

Đáng tiếc, Lôi thú lại không nghĩ được như vậy, nó giận điên lên, không để ý vết thương đang trào máu, gầm lớn lao đến tung liền một trảo.

"Chỉ là một con chuột tầm thường mà muốn ăn ta ư!?"

Tuy ngạc nhiên vô cùng, nhưng Quảng Mục Thiên hắn là ai?

Một kẻ không sợ trời, không sợ đất thì sợ méo gì một con chuột biết nói tiếng người yếu nhớt kia? Ngay cả một quyền hồi nãy của hắn cũng chẳng đỡ nổi thì làm sao làm đối thủ của hắn cho được. Nghĩ như thế, khóe miệng Quảng Mục Thiên nở một nụ cười lạnh, thân hình chỉ lắc nhẹ một cái tránh thoát khỏi trảo mang. Vòng qua thân hình lôi thú, tay phải nhẹ nhàng đặt lên.

"Huyết Long chưởng!"

Một đầu huyết long nhe nanh múa vuốt, nhắm thân Lôi thú bay tới.

Uỳnh!

Lôi thú nào chịu nổi một chưởng mãnh liệt kia, bị luồng cường lực đánh bay ra cả chục trượng, nặng nề rơi xuống mặt đất. Nghe "Rầm" một tiếng rõ to.

Chưa dừng lại ở đó, Lôi thú còn chưa kịp bò dậy thì chợt cảm thấy đuôi mình bị một bàn tay nắm lấy mà kéo.

Đó chẳng ai khác ngoài Quảng Mục Thiên. Chỉ thấy hắn cầm đuôi thần thú, nhìn điệu bộ thì chắc là sẽ ném đi.

Lôi Thú hoảng sợ, nó bị vùi dập liên tiếp, cơ thể chảy máu liên tục, đã không chịu nổi rồi. Lúc nãy, chẳng qua là vì giận quá làm liều mà thôi. Nào ngờ nhân loại trước mặt mày quá mạnh mẽ. Nếu cứ bị đánh nữa ắt hẳn nó phải chết mất. Trong lúc cấp bách, nó đành mở miệng cầu xin:

"Nhân loại! Tha cho ta... Tha cho ta. Ta sẽ cho ngươi bảo vật."

Quảng Mục Thiên cười lạnh, đáp:

"Bảo vật!? Ta không có hứng thú."

Nói đoạn, không nhân nhượng, bàn tay vận lực ném Lôi thú ra xa.

Quá thảm cho một con Thần thú, cứ như vậy chẳng khác nào một quả bóng bị Quảng Mục Thiên ném đi ném lại không thương tiếc.

Ầm!

Đám người Chu Thái, binh sĩ lẫn cả công chúa đều ngẩn người, ánh mắt kinh dị mà nhìn Quảng Mục Thiên.

Đây còn là con người nữa sao?

Quá kinh khủng, đánh một con thần thú đến nông nỗi phải cầu xin tha. Chắc trên đời này không còn người thứ hai.

Riêng vị tướng quân kia thì không kinh ngạc cho lắm, hắn đã chứng kiến sức mạnh của Quảng Mục Thiên từ trước, dù cho năm con thần thú như thế này chắc cũng chẳng làm khó được hắn.

Với lại, Quảng Mục Thiên xuất thân từ tà phái. Mà tà phái giỏi nhất món gì?

Là tra tấn!

Xem ra, hôm nay quả là một ngày đen đủi cho thần thú rồi.

Tạm thời khoan nói về cảm nhận của đám binh sĩ.

Bên này Lôi Thú đã bị đánh đến mức đau đớn gào khóc thảm thiết:

"Khoan. Tha cho ta đi nhân loại! À... Không. Nhân loại cao cấp hơn nhân loại, ngài muốn gì ta cũng có thể cho. Tha cho ta đi."

Quảng Mục Thiên giẫm một chân lên đầu Lôi thú, cười lạnh, hỏi lại:

"Bất cứ thứ gì sao?"

Lôi Thú nước mắt nước mũi tòe loe, sợ hãi gật đầu lia lịa:

"Đúng. Bất cứ thứ gì."

Quảng Mục Thiên cười lớn, đoạn chỉ một ngón tay lên trời. Mọi người theo hướng ngón tay hắn nhìn lên, ngoài mặt trời chói chang cùng mấy đám mây đang lơ lửng trên không kia thì chẳng có gì cả. Không ai hiểu ý của hắn là gì.

Đợi một lát, Quảng Mục Thiên cười nói:

"Ta muốn ông trời. Ngươi lấy cho ta có được không!?"

Trời!? Lôi thú trợn mắt, á khẩu không thốt nên lời.

Lấy bằng niềm tin à?

Không chỉ có mình nó, ở đây, ai cũng không tin nổi vào tai mình. Hắn muốn lấy ông Trời để làm gì?

Thấy Lôi thú không đáp lại, Quảng Mục Thiên lắc đầu quầy quậy, thở dài nói:

"Trên đời này. Có những việc không nên hứa hẹn trước. Một khi đã nói là phải làm cho bằng được. Xem ra ngươi không lấy ông Trời cho ta được rồi!"

Nói đoạn, giơ chân toan sút một cước.

Lôi thú kinh hãi hét lên:

"Khoan đã..."

Quảng Mục Thiên nhíu mày:

"Chuyện gì nữa sao!?"

Lôi thú run rẫy nói:

"Ta có thể nhận ngươi làm chủ nhân!"

Quảng Mục Thiên lắc đầu nói:

"Ta không thích nuôi chuột."

Một câu này khiến toàn trường lặng thing. Kẻ không thèm nhận thần thú làm linh thú chỉ vì nó giống chuột, từ trước tới nay chắc cũng chỉ có một người.

Lôi thú nào dám tức giận, chỉ năn nỉ:

"Ngài nhân loại cao cấp a... Ta không phải là chuột. Ta là thần thú, là Thiểm Điện Lôi. Thuộc hệ "Lôi" vô cùng hiếm, ngài đừng gọi ta là chuột a..."

Quảng Mục Thiên giơ chân nhứ nhứ, trợn mắt nói:

"Bảo ngươi chuột thì ngươi là chuột.

Lôi Thú lông tóc toàn thân dựng ngược lên, gật đầu liên tục:

"Vâng... là chuột, là chuột."

"Nói xem! Nuôi ngươi có ích lợi gì?"

Lôi Thú nghe vậy nghĩ hắn đã động tâm liền cười hề hề nói:

"Có rất nhiều ích lợi, rất nhiều ích lợi. Nếu ngài gặp nguy hiểm, ta có thể ứng cứu. Ta còn canh giữ bảo vật, nếu ngài cần ta có thể dâng lên."

Quảng Mục Thiên nhướng mày lên, lạnh giọng hừ một tiếng:

"Hết rồi sao!?"

Lôi Thú đáp:

"Còn nữa, còn nữa. Ma lực của bọn ta vô cùng lớn, nếu ngài nhận ta làm sủng vật sẽ được hưởng phân nửa ma lực từ ta. Với lại, Thiểm điện Lôi bọn ta rất trung thành, sẽ không bao giờ phản bội."

Quảng Mục Thiên vuốt vuốt cằm suy nghĩ, một lát sau hắn nói:

"Thứ nhất, ta không cần ngươi bảo vệ. Thứ hai, bảo vật của ngươi thì là của ngươi, ta không cần đến. Nếu cần thì ta chỉ giết quách ngươi xong rồi lấy là được."

Nói đến đó làm Lôi thú rùng mình, "bảo vật của ngươi thì là của ngươi. Muốn lấy thì ta giết ngươi rồi lấy." Đây rút cuộc là ý gì?

Quảng Mục Thiên chần chừ một lát rồi nói tiếp:

"Nhưng. Còn về Ma lực là thứ gì?"

Lôi thú ngẩn ngơ. Người này thậm chí còn không biết ma thuật là gì? Chẳng lẽ là một tên đầu đất? Tuy nghĩ vậy nhưng Thiểm Điện Lôi cũng không dám nói ra. Dù là một tên đầu đất, nhưng cũng là một đầu đất ác ma nha. Không thể đùa được.

Công chúa nghe vậy, ở phía sau cũng tiến lên khuyên:

"Những lời của thần thú quả thực không hề nói dối. Ngài nên xem xét lại, nếu nhận được một con thần thú làm linh thú cho riêng mình rất có lợi."

Lôi Thú liền hùa theo:

"Đúng, đúng... nữ nhân nhân loại xinh đẹp nói đúng. Ngài nhận ta đi..."

Quảng Mục Thiên không biết ma lực trong lời của Lôi Thú là gì, đang vuốt cằm suy nghĩ. Nghe cô gái kie khuyên nhủ như vậy thì cũng có chút động tâm. Thầm tính:

"Ta thu con chuột này chắc cũng chẳng sao. Ta hay bế quan nơi sơn hẻm cùng cốc, giữ lấy một tên biết nói chuyện cho đỡ buồn cũng tốt."

Đoạn quay ra nói:

"Được ta nhận ngươi vậy."

Lôi thú thở dài một hơi, xem ra cái mạng này còn giữ được a. Còn việc báo thù thì xem như bỏ qua đi. Bây giờ cho, nó cũng chẳng dám đánh lại. Liền nói:

"Vậy chúng ta làm giao ước đi."

Quảng Mục Thiên ngạc nhiên hỏi:

"Giao ước là gì!?"

Công chúa liền tiếp tục giải thích:

"Giao ước là một bản khế ước giữa người giao ước và kẻ được giao ước. Ma thú sẽ giao một tín vật cho chủ nhân, đổi lại chủ nhân sẽ trích ra một giọt máu để trao đổi. Khi hoàn thành khế ước chủ nhân có thể cảm nhận và nói chuyện được linh thú của mình cho dù cách xa cả chục dặm. Với nếu Thần Thú có mưu đồ bất chính với chủ nhân, có thể kích hoạt khế ước, một ý niệm tiêu diệt ngay."

"Ồ thần diệu vậy sao?! Thử làm xem."

Quảng Mục Thiên lần đầu tiên nghe đến giao ước kỳ lạ như vậy, trong lòng không khỏi hí hửng.

Vốn nói là trên giang hồ từ trước tới nay giao ước giữa con người với con người đều là nói suông bằng miệng. Chuyện trò phản thầy, anh phản em, nô phản chủ... xảy ra như cơm bữa, tuy làm trái lời thề nhưng không hề gặp phải báo ứng. Nay hắn nghe chỉ một cái khế ước cỏn con chỉ bằng một giọt máu như vậy mà có thể thông qua đó cảm ứng đối phương hay diệt đối phương chỉ bằng một ý niệm... tuy hết sức hoang đường. Nhưng Quảng Mục Thiên cũng chẳng hề để ý. Dù sao hắn muốn giết Lôi Thú này cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.

Nghĩ vậy, ngón tay Quảng Mục Thiên bấm nhẹ, một giọt máu từ trên tay hắn rơi xuống. Đồng thời Lôi thú đang nằm đối diện với hắn đột nhiên chiếc sừng trên đầu "c-rắc" một tiếng, gãy ra. Một luồng ánh sáng bao lấy chiếc sừng kia bay đến hòa với giọt máu làm một thể. Máu hòa vào chiếc sừng biến nó thành một màu đỏ chói.

Một lát sau hào quang biến mất, chiếc sừng bay trở lại gắn trên đầu lôi thú như cũ. Chỉ khác là bây giờ nó biến thành một màu đỏ.

Quảng Mục Thiên dường như cảm nhận thấy có một mối liên kết tâm linh kỳ diệu giữ hắn và Lôi Thú. Hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của tim, hơi thở, cơn đau do lúc nãy bị đánh, kể cả từng sợi lông trên cơ thể nhỏ bé đó.

"Là thật sao? Cảm giác thật vi diệu!"

Lôi thú thân hình hơi rung một cái, thân hình đại tướng đột nhiên thu nhỏ lại. Đúng gần bằng một con chuột. Các vết thương trên người cũng rất nhanh mà hồi phục.

Quảng Mục Thiên cười khẩy một tiếng, nói:

"Bây giờ mới giống con chuột thật."

Công chúa cười khẽ một tiếng, nhẹ bảo:

"Ngài có thể đặt tên cho nó đi."

Quảng Mục Thiên trầm tư trong chốc lát rồi vuốt cằm nói:

"Gọi là Tiểu Lôi đi."

Lôi thú vừa được đặt tên, leo lên vai hắn mà vui mừng nhảy nhót.

Quảng Mục Thiên bây giờ mới sực nhớ điều gì đó, vội quay sang nhìn Công chúa. Hắn chắp tay hành lễ theo kiểu giang hồ, nói:

"Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương. Tại hạ cảm kích vô cùng. Ân đức này không nói được thành lời, chỉ cần cô nương có yêu cầu gì, chỉ cần không trái đạo lý. Khó đến mấy, tại hạ cũng đáp ứng."

Đã edit.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.