Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 10: Đi Đêm Gặp Nguy





Lê Hiểu Bình theo sau Phạm Nhất Lĩnh đi mãi vào sâu trong mật đạo. Gã để ý thấy hai bên tường được xây bằng đá, trên trần nước rỉ nhỏ giọt xuống bậc tam cấp tạo thành những dòng chảy nhỏ dưới chân rất trơn trượt. Đi được một lúc lâu thì cả hai ra một hang động bằng đá rộng, có một hồ nước nhỏ tích bên trong, nước trong vắt, một luồn ánh sáng chiếu xuống giữa hồ từ một lỗ nhỏ trên đỉnh hang cao đến bảy tám mươi trượng, có dây leo xanh rậm trườn từ gờ hang này qua đến gờ hang khác. Nơi này Lê Hiểu Bình chưa từng thấy bao giờ chỉ ngẩng mặt nhìn quanh miệng há hốc gã không thể ngờ rằng đằng sau đại điện lại có một mật đạo dẫn đến nơi này.
Gã còn ngạc nhiên đi quanh xem xét một vòng, khi quay lại nhìn thì đã thấy Phạm Nhất Lĩnh ngồi thiền, hai tay đặt trên gối, mắt nhắm nghiền một lúc khói đã bốc ở đỉnh đầu. Gã biết y trước đó trúng phải Lục Long Nội Độc nội thương không nhẹ, trong lòng bất giác hoảng sợ bước đến gần nói.
“Thưa trấn chủ…!”
“Nhà ngươi đừng lo lắng, ta chỉ vận khí để trị nội thương mà thôi, mất hai ba ngày là ta có thể bình phục lại được, từ bây giờ cho đến lúc đó ngươi hãy tự lo liệu ình.” Y nói xong lại im lặng.

Lê Hiểu Bình vâng lệnh quanh đi quẩn lại trong động không hề đả động hỏi đến một câu gì, khi thấy lỗ hỏng trên đỉnh hang đã tối om thì gom một ít thân dây leo khô nhóm lửa lên. Phạm Nhất Lĩnh vẫn ngồi lặng yên hai mắt nhắm nghiền không hề thấy cử động, gã lo lắng nhìn y sốt ruột, bụng lại đói cồn cào, đi loanh quanh khổ não chỉ muốn thiếp mắt một lúc nhưng không làm sao ngủ được, mỗi khi đặt mình nằm xuống bụng lại kêu reo réo.
Giờ này trời đã khuya chắc không còn ai bên ngoài nữa, chắc là an toàn. Nghĩ vậy gã đốt ngọn đuốc mà Phạm Nhất Lĩnh vứt ở góc động cháy lên, mang đuốc theo đường cũ quay lại cửa mật thất mong sao kiếm được một ít thức ăn lót bụng.
Ở cạnh cửa mật thất có một tảng đá hình vuông, Lê Hiểu Bình xoay sở quay một vòng từ từ thì cánh cửa cũng dần mở ra. Bên ngoài trời tối đen như mực, cả một góc đại sảnh đường bị sập đổ thấp thoáng những ngôi sao rọi vào, gã nhìn thấy cảnh đổ nát mà lòng rầu rĩ.
Gã đặt tay lên thành ghế vặn chốt như Phạm Nhất Lĩnh thì cánh cửa từ từ khép lại, rồi mang đuốc men theo hành lang đi xuống gian bếp.
Xác chết nhiều vô số, lạnh ngắt nằm la liệt khắp đại sảnh, gã không khỏi rơi nước mắt trước tai kiếp ập đến phiệt trấn.
Màn đêm âm u, sương giá lạnh lẻo bao phủ thêm mấy phần ghê rợn thê lương. Gã đi chậm chạp sát vào hành lang tránh những mãnh tường đổ, cuối cùng cũng tìm được xuống gian bếp. Căn bếp gần như vẫn còn nguyên vẹn, thực phẩm, nồi niêu không chút di chuyển. Chắc chắn nơi này chưa ai đặt chân đến. Gã không đốt thêm đèn mà tìm một cái xoong lớn đong gạo đầy vào, rồi lấy thêm rau củ và ít thịt bê khô treo trên bếp đeo lên vai, mang đuốc quay lại đường cũ.
Lê Hiểu Bình vừa ra khỏi hàng hiên, qua một xuyên đường rồi đi ngang qua khu vườn thì bất giác giật mình khi phía trước mặt một bóng người phóng ngang qua. Gã đưa đuốc ra nhìn kỉ thì nhận ra ngay đó là cô gái lúc sáng đã ám độc trong đại sảnh, nàng hai tay khoanh trước ngực mắt nhìn gã miệng mỉm cười rất đắc ý.
Dưới ánh sáng nhập nhoạng vẻ đẹp của nàng không mấy thay đổi mà thêm mấy phần tuyệt mỹ. Gã từ nhỏ ít khi gặp được nữ nhi trong lòng không có hoài niệm nhưng thấy vẻ đẹp của nàng lại loáng thoáng trước mặt rất lấy làm cảm phục. Tuy lúc sáng gã có thấy nàng nhưng đứng từ cách xa lại không nhìn thấy rõ mặt, nhưng vừa thấy nàng biết đây là kẻ địch không khỏi kinh tâm, thoáng chút bối rối nhưng cũng hoàn hồn lại, không nói không rằng vung cây đuốc tới trước.
Nàng chỉ lách người qua một cái đã né được vung tay đánh xuống vai gã chỉ nghe ‘huỵch’ một cái, thức ăn, xâu thịt đều rơi rớt xuống đất.

Lê Hiểu Bình thất kinh dùng cây đuốc thay đao đánh tới lần nữa, dụng đến bộ đao pháp Công Minh Quỷ Quyền mà chém ra.
Công Minh Quỷ Quyền có bảy mươi lăm chiêu thức, chia làm hai hệ, quyền pháp và đao pháp tượng trợ lẫn nhau. Quyền pháp có ba mươi chiêu thức biến hóa khôn lường gọi là Quỷ Quyền, người có thể chất nội công thâm hậu đương nhiên thuần học, tất hành tẩu giang hồ mấy ai dám khinh nhờn. Đao pháp có bốn mươi lăm đường, chiêu thức minh minh chính chính theo đạo nghĩa giang hồ mà dụng, được gọi là Công Minh. Tuy chỉ có thực chiêu nhưng mãnh lực đáng sợ, ngươi học qua Quỷ Quyền tất đao pháp tăng tiến rất nhanh. Là bộ pháp do gia tộc họ Phạm ở Thăng Long sáng tạo ra, đến đời Phạm Nhất Lĩnh chiêu thức có biến đổi nhưng chỉ có tiến, tạo nên danh tiếng họ Phạm trên giang hồ không nhỏ. Lê Hiểu Bình thể chất kém cỏi trong lúc học nghệ gã chọn đao pháp làm ưa thích mà học. Nội lực kém cỏi đương nhiên đao pháp của gã xét cho cùng chẳng hơn mấy tên đại hán bình thường bao nhiêu. Tư chất gã thông minh học đâu hiểu đó nhưng thể chất không ra gì, Phạm Nhất Lĩnh vì vậy mà thất vọng chẳng đặt mấy tương lại vào gã.
Tuy là cây đuốc đánh ra, lực đánh không mạnh nhưng đột ngột, nàng chỉ kêu lên ‘hây’ một tiếng nhảy ra sau mấy bước. Lê Hiểu Bình liền tay ném luôn đuốc ra trước, nàng tung chân gạt qua một bên, cây đuốc bị lực đánh mạnh rơi xuống đất đã tắt ngấm, khi nhìn lại đã không thấy gã đầu nữa.
“Tên tiểu tử nhà người trốn đâu cho thoát!”
Nàng vừa nói vừa nhún chân nhảy lên mái một gian nhà đưa mắt nhìn một lượt xuống khu vườn rồi đi mất.
Lê Hiểu Bình thật ra vẫn ở gần đó lợi dụng bóng tối gã ném cây đuốc ra trước rồi lăn mình nằm áp xuống mặt cỏ khi thấy nàng đi rồi mới vội vàng đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy về phía đại sảnh đường.
Đến gần thì gã nhận ra ánh sáng đuốc của một toán Chiêm binh đang đốt đuốc kiểm tra các tử thi. Người đi đầu là tên lùn, tên là Đinh Ngô Tự đao kẹp trước ngực thong dong dẩn đám Chiêm Binh đi ra phía khu vườn. Gã nép sát vào tường tiến dần đến cái ghế bành để đi xuống mật thất. Thì một toán quân khác đuốc sáng rực, xộc vào trong quay quanh lấy gã, gã còn chưa kịp nhặt vũ khí thì đã thấy bóng cô gái vừa rồi tung chưởng đánh thẳng đến trước ngực nhanh như chớp.
Lê Hiêu Bình không kịp lách sang né tránh đã bị một chưởng đánh trúng té vật xuống sàn, máu thổ ra đằng miệng đau đớn vồ cùng. Một lúc sau mới mở miệng mắng được.
“Bọn ác tặc các ngươi có giỏi thì giết ta đi?”
Cô gái* thấy y võ công kém cỏi vẻ khinh thường hai tay khoanh trước ngực thong thả bước đến cạnh đá y mấy cái cười nói.

“Tiểu tử ngươi chạy đâu cho thoát, xem ra ngươi biết đường đi vào khu rừng cấm phải không?”
“Ta không biết!” Gã lom khom ngồi dậy quát.
“Tên tiểu tư người khí phách lắm, người một mình quay lại đây lấy thức ăn hẳn là phải biết.” Nàng lại đá cho gã mấy cái rồi cúi xuống nắm chặt lấy vai gã. “Nhà ngươi không nói thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn, ngươi biết Lục Long Nội Độc danh trấn thiên hạ thế nào không! Khi trúng độc lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ thối rửa dần dần đau đớn vô cùng. Tiểu tử ngươi sẽ rất khổ sở cho đến khi chết đấy! Hãy dẫn đường cho bọn ta ngươi sẽ được làm cẩm y quân cả đời được sung túc hơn là phải chịu đau đớn sao?”
Lê Hiểu Bình chỉ hừ lên một tiếng rồi quay mặt ra phía khác nói “Nhà người giết thì cứ giết ta đây có biết cũng không nói.”
Gã thừa biết bọn Chiêm binh không vào được khu rừng cấm, ngoài gã ra còn mười mấy người nữa là biết đường vào rừng, còn không dù có đến vạn quân cũng không sao vào được. Tất cả trong khu rừng có ba mươi hai ác địa, mỗi nơi một vẻ chỉ cần vài người trấn giữ cũng đủ đẩy lùi mấy ngàn quân được trấn chủ trước kia xây dựng lên để chống lại quan quân của triều đình.
“Khá khen cho tiểu tử ngươi lắm!” Cô gái vung tay lên đã thấy ánh sáng xanh dần dần tụ khí, trong tay áo lất phất một luồn kình lực trong rất khó coi. Nàng đưa tay đánh xuống giữa mặt Lê Hiểu Bình thì chỉ nghe ‘chát’ một tiếng. Một cánh tay khác đã túm chặt lấy nàng, người vừa xuất hiện ra tay rất nhanh nhẹn chỉ trong tích tắc đã điểm luôn hai huyệt đạo trên người nàng, Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn lên thì nhận ra ngay đó là Cao Bát.
Chú Thích: Tác giả lúc dùng Cô Gái lúc dùng nàng, làm người đọc khó chịu nhưng đây là nhân vật ẩn nên tùy cơ ứng biến.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.