Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 152: Truy Tung {Ii}





Trời đã rạng ánh tà dương, phía tây chân trời một màu huyết rực đỏ phản phất mấy phần thê lương, sát khí tỏ ra muôn vẻ ngụy di. Võ lâm không biết sắp tới trải qua mấy hồi biến chuyển đại kiếp trước mắt đây?
Hai nhân ảnh rời khỏi khu rừng, cước bộ phi mau bên trong không có chút thong thả nào. Hai người có nhận thấy phía sau lưng ba thân ảnh cũng ra sức đuổi theo khẩn cấp hay không, một người chợt than ngắn thở dài nói “Hai tên thối tha chạy gì mà mau thế!”
Một người khác liền nói tiếp “Đúng là chẳng vui con mẹ gì cả.”
Người kia lại nói “Tại ai bày ra cái trò quái quỷ này hại ta chạy mỏi cả chân.”
Người kia cười khổ nói “Rõ là do chúng chứ bộ.”
“Lão đệ thật là hàm hồ”
“Ta thấy chúng chạy thục mạng thế kia rõ là nhận ra ba chúng ta rồi còn gì! Chơi mẹ gì nữa, hỏng bét cả chuyện hay.”

Một giọng nữ lầm bầm nói “Hai lão già thối các ngươi khăn khăn rủ ta, lúc này có ý bỏ cuộc phải không!”
Người kia than ngắn thở dài nói “Rõ ràng là hắn nhận ra ba chúng ta rồi còn gì vui nữa mà chơi mới được chứ! Chán quá…”
Cả ba người họ chẳng ai khác chính là ba vị tiền bối Lâm, Lều, Hồng.
Lão Lâm chạy một lúc nữa đâm chán dừng lại thở hổn hển, lấy bầu rượu ra uống một ngụm nói “Hai tên khốn đó quả là lợi hại.”
Hai người kia cũng đã dừng lại, lão Lều cười khanh khách nói “Chính lão đệ đã để lộ tung tích ra đó chứ.”
Lão Lâm cười hề hề nói ‘Chỉ là ta không chịu nổi mà hắc xì một cái thôi, rõ là xui xẻo. Để chúng nghe ra, sợ quá mà bỏ chạy hết. Đuổi theo bắt chúng thì còn hay ho gì nữa cơ chứ!”
Hồng lão bà hừ lạnh một tiếng nói “Nghe theo hai lão già các ngươi chỉ tổ mệt ta. Hừ, ta không thèm chơi nữa! Ta đi về, mặc hai lão muốn làm gì thì làm. Thật là phiền hà.” Nói rồi bực bội bỏ đi không thèm ngó ngàn gì đến hai lão già nữa. Lâm, Lều hai người tỉu nghỉu cũng bỏ đi theo lão.
Cả ba người vừa đi khuất, hai thân ảnh một đỏ, một đen cùng lúc xuất hiện mấy phần tiêu ý, chẳng ai khác chính là Lư Câm Nhân và Cao Thế Tộ.
“Ba người này võ công không tệ!” Lư Câm Nhân buột miệng nói.
Lão Cao Thế Tộ gật gật đầu nói “Cả ba người này đều là những nhân vật có tiếng tăm trong giang hồ, võ công tuyệt thế, một người là Túy Thái Công Lâm Ngạc, một người là Nhiếp Ảnh Tà Long Sát Lều Tế Bân, người kia là Hồng Hồng Thị trấn chủ phiệt trấn Ngưu Thị ở Panduranga thế lực rất lớn. Ba người này tuy là nhân vật trọng vọng nhưng hành tung bất định, hành xử không theo phép tắc gì cả. Tuy là không màng đến đại cục nhưng lại thích gây chuyện bao đồng không đâu.”
Lư Cầm Nhân bật cười nói “Vậy há chẳng vui lắm sao.” Nói rồi sải bước đi mau “Lão nhân đã biết người phụ nữ và đứa bé đó là ai chưa?”
“Lão mỗ nghe nói đám quan binh đã bắt họ mang đi rồi, chúng ta cứ đến đại doanh Lâm Ấp Phố truy rõ sẽ biết.”
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Nhắc đến lão Cao Thần và Chế Vân trước đó không lâu, thấy đám quan binh truy đuổi Trần Hưng Lễ, liền thu xếp hành trang, trả phòng, chuẩn bị một ít lương khô mang theo, nhắm thẳng hướng đám quan binh mà đi.
Chế Vân thấy lão hành xử khác lạ thì hỏi “Chẳng phải đó là quan binh triều đình hay sao! Chúng ta theo họ thì bất lợi cho lão không ít đâu.”
“Hừ, tiểu nha đầu ngươi chỉ nói chuyện thừa!”

“Ta quan tâm đến lão, sao lại khó chịu chứ.” Nàng đi theo lão một lúc lại hỏi thêm “Cháu trai của lão và vị cô nương kia thì làm sao?”
Lão Cao Thần không đáp, trước giờ tính khí lão quái đản lạnh lùng, kỳ cục, ít nói không ngờ suốt dọc đường Chế Vân lải nhải nói mãi không khỏi đâm bực mình. Chỉ là lão không đáp lời, nàng càng nói luyên thuyên mãi chỉ biết cười khổ. Lần này thấy lão không trả lời nàng chợt cười khúc khích nói “Sao lão không đi ngựa mà phải đi bộ theo đám quân binh đó?” ....
“Chà, làm việc không quan minh chính đại thì tất nhiên là đi bộ tiện hơn rất nhiều, có phải hay không! Ừm, thú vị đây..”
“Tiểu nha đầu ngươi không câm miệng lại được à, ta không thích nghe ngươi lải nhải mãi nữa.”
Chế Vân lúc đầu còn sợ lão ra tay đánh thật nhưng về sau thấy lão không có ý động thủ, lại thêm mấy phần tiêu ngạo chẳng thèm để tâm đến lời lão, cứ buột miệng nói luôn “Có miệng không nói thì thật bất nhẫn với tạo hóa quá!”
Lão Cao Thần hừ giọng một tiếng không thèm chấp, vốn dĩ lão đã đuổi kịp đám quân binh từ lâu rồi chỉ là Chế Vân cứ nhơn nha không muốn đi làm lỡ không ít chuyện, khi được nửa đường thì thấy đám quan binh lũ lượt chạy ngược lại mấy phần là thất đảm, bê tha trông không khác gì một đám quân ô hợp thua trận, thì tìm một chỗ nấp kín quan sát. Đám quân binh đương nhiên là không nhận ra cả hai người. Thấy lạ, lão Cao Thần mới nắm lấy tay Chế Vân chạy mau về phía khu rừng xem rõ sự tình bên trong thật hư thế nào. Đến nơi không khỏi thất đảm kinh tâm quan cảnh trước mắt, sau lại thấy có người xuất hiện mới phi thần lên cành cây à ẩn nấp. Chế Vân thấy vậy không khỏi bật cười nói “Lão thân là bậc tiền bối danh trấn thiên hạ sao vừa nghe có người đến đã chạy trốn rồi.”
Lão Cao Thần hừ một tiếng nói “Chuyện trên giang hồ há để tiểu nha đầu ngươi nói đơn giản như vậy hay sao.” Nói rồi suỵt một tiếng quan sát hai nhân ảnh xuất hiện chính là La Chấn và Thích Đạt Lai.
Mọi chuyện xảy ra trước mắt, đương nhiên cả hai đều nghe, đều thấy cả. Một lúc lại xuất hiện thêm ba người Lâm, Lều, Hồng thì không khỏi buột miệng thở dài “Ba người này làm việc gì cũng ngờ ngờ nghệch nghệch không khỏi tức chết đi được.”
Chế Vân nhìn thấy hai người Lâm, Lều thì tức anh ách nói “Hai lão già quỷ đó chẳng hay ho gì.”
Lão Cao Thần hừ lành một tiếng nói “Tiểu nha đầu ngươi thì biết cái gì, họ tuy là hành xử khác người, hồ đồ nhưng không phải là người xấu. Ngươi còn giở giọng mắng họ ta lập tức đánh chết ngươi đó!” Rõ ràng là lão vẫn còn biết ơn ba người rất nhiều, chỉ là lúc này không tiện xuất thân lộ diện mà thôi.
Chế Vân cười hề hề nói “Ta có mắng nhiếc gì họ đâu, chỉ là lão nói quá lên mà thôi!”
“Tiểu nha đầu ngươi còn bắt bẽ ta.”
Quả thật như lão hay biết, ba người họ vừa bỏ đi thì lập tức hai thân ảnh một đen, một đỏ xuất hiện. Chẳng ai khác chính là Lư Cầm Nhân và Cao Thế Tộ. Lão trước giờ làm việc quang minh chính đại, trải qua không ít sóng gió nhưng chuyện này làm lão cũng đâm hồ đồ khó nghĩ “Không biết bọn họ làm trò gì đây, mà người kia lại giám sát người này, người này lại giám sát người kia rõ là làm ta nhức hết cả đầu.” Lão làu bàu rồi lầm bầm nói thêm “Người áo đỏ thân phận thế nào? Rõ là người đệ đệ của ta phục tùng hắn, trên đời sao lại có chuyện quái lạ như vậy được.”
Chế Vân nghe lão lầm bầm không khỏi thấy làm lạ liền hỏi “Lão đang nói đến chuyện gì vậy?”
“Hừm” Nói rồi nắm lấy vai nàng rời khỏi ngọn cây rượt theo hai người, một đỏ, một đen nói tiếp “Tên đệ đệ của ta tính khí tự cao tự đại, võ công hơn người vậy mà rõ ràng hắn thuần phục người áo đỏ đó rõ ràng là khó hiểu rồi…khó hiểu…ừ!”

Chế Vân hừ giọng nói “Lão còn nhận lão ta là đệ đệ của mình hay sao.”
“Tiểu nha đầu ngươi hỏi đến làm gì!” Vốn vừa rồi thấy Cao Thế Tộ xuất hiện lão định thần động thủ, không ngờ lại phát hiện ra có người ẩn nấp nên chưa vội xuất thân lộ diện là vậy, chuyện đó không khỏi làm Chế Vân chê cười. Nàng bật cười khúc khích nói “Không có gì!” Chợt nàng như nhớ ra chuyện gì đó lại nói “Rõ ràng họ nhắc đi nhắc lại cái gì mà Độc Độc…gì gì đó, đại thể là như thế nào?”
Lão Cao Thần lắc đầu nói “Chuyện đó nha đầu ngươi tự tìm hiểu lấy ta không quan tâm. Trên đời này không có cái gì là ác hiểm vô đạo bằng con người cả, hà tất phải quan tâm đến những vật vô tri vô giác!”
Chế Vân nghe ra không khỏi đắc ý giơ ngón cái tán thưởng, miệng cười hi ha hi hô “Lão nói chí phải, trên đời rõ ràng con người là khó lường trước được. Mãi ta mới học được chút chân lý này của lão.”
Lão cao Thần không khỏi chau mày, không biết là nên giận hay nên mừng cho được. “ Người không im miệng cho ta! Lý nào ngươi cứ muốn bức ép lão phu đập vỡ óc ra mới chịu thôi hay sao. Thật là không biết trời cao đất dày là chi hết.”
Hai người bám riết theo sau Lư Cầm Nhân, Cao Thế Tộ về đến Lâm Ấp Phố thì trời đã gần sẩm tối.
Lúc đó ở đại doanh Lâm Ấp Phố quan binh canh giữ rất nghiêm ngặt, người đi lại đều bị kiểm tra rất kỹ lưỡng chỉ là chẳng ai để ý bốn thân ảnh, hai trước, hai sau chớp mắt đã đi qua mấy trạm kiểm mà không hề hay biết gì cả. Cả bốn chạy thẳng đến đại doanh chính Lâm Ấp Phố.
Phía trước một cửa cấm Tề Đàm cùng mười mấy tiểu trại chủ phiệt trấn Âm Môn xuất hiện nói lớn “Cho người canh giữ cẩn trọng, tướng quân mà có mệnh hệ nào đừng trách ta tàn nhẫn!” Nói rồi phất tay cho đám tiểu trại chủ chia ra thống lĩnh mỗi người một tốp quan binh, chạy đi tuần tra khắp nơi.
Lão Cao Thân chạy đến gần không khỏi hừ lạnh một tiếng nói “Đi mãi cuối cùng lại gặp bọn súc sinh Âm Môn thật chướng mắt không giết không được mà!”
Chợt lão thấy Chế Vân gương mặt mấy phần tiêu ý thì nhếch miệng cười khẽ nói “Tiểu nha đầu ngươi đừng đắc ý tưởng bở có thể thoát khỏi tay ta. Khi nào ta chưa xong việc nha đầu ngươi đừng hòng mà trốn được.”
Chế Vân trong đầu thật ra không hề nghĩ đến chuyện đó, vốn nàng tính thiếu nữ ham chơi tự nhiên việc chạy nhảy, ẩn nấp, rược rược đuổi đuổi tự nhiên thấy phấn chấn ra. Nàng đã có ý trốn lên phương bắc một chuyến, đương nhiên là không có ý định đó rồi, chợt nghe lão nói vậy không khỏi tiêu ý nói “Ta muốn trốn đã trốn rồi, lão đừng nghĩ có thể quản được.”
Lão hừ một tiếng nói “Tiểu nha đầu ngươi giỏi lắm, để rồi xem! Lần sau ta không nương tay như lúc sáng nữa đâu. Lúc đó có thuốc thần người cũng chết mà thôi.”
Cả hai còn đang nói chuyện chợt thấy hai nhân ảnh phía trước đã bỏ xa không khỏi giật mình ra cước đuổi theo mau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.