Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 153: Truy Tung {Iii}





Hai trước, hai sau chạy một mạch qua mấy ngõ rẻ, đến khu vườn phía trước, lão Cao Thần hừ lạnh một tiếng nói “Ta không để các ngươi toại nguyện như vậy được!”
Chế Vân bên cạnh liền nói “Chẳng phải là họ định tìm hai mẹ con ai đó phải không?”
“Đúng vậy!”
Chế Vân đã mấy lần đến đại doanh Lâm Ấp Phố, đương nhiên là có chút hiểu biết đường đi lối lại bên trong, chỉ là không muốn nói ra làm mất hứng thú. Thấy hai nhân ảnh phía trước rõ ràng là đang lạc lối, chạy quanh quẩn trong khu vườn tự nhiên là khoái trá cười khúc khích. Lão Cao Thần đương nhiên là nhận ra không khỏi buột miệng mắng “Tiểu nha đầu ngươi khinh bọn ta không biết đường đi lối lại hay sao.” Trước giờ lão tự cao tự đại, đương nhiên không muốn nhờ vã nàng. Lão tự thấy mình lén lúc đột nhập vào đại doanh, lại tò mò hóng chuyện, thấy nàng bật cười không khỏi xấu hổ, đành tặc lưỡi mắng trước hỏi sau “Chắc tiểu nha đầu ngươi biết đường phải không?”
Chế Vân khẽ gật đầu nói “Đương nhiên là vậy rồi!”
Lão hừ một tiếng “Tiểu nha đầu ngươi đừng đùa giỡn nữa, còn không mau tìm đường đến trước họ, để xảy ra chuyện gì đều là do ngươi cả đó!”
Chế Vân nghe vậy không khỏi động tâm liền gật đầu “Lão không nói sớm.”
Lão Cao Thần thở dài một tiếng nói “Tiểu nha đầu ngươi xem nơi nào là nhà giam thi mau đưa ta đến đó, chúng đến trước thì không hay đâu.”

Chế Vân cười hì hì nói “Chẳng phải lão lợi hại lắm sao, chỉ cần bắt một tên lính tra hỏi là ra thôi mà.”
Lão Cao Thần lắc đầu nói “Nha đầu ngươi nói chỉ bằng thừa, chẳng phải hai tên khốn kia đã làm rồi hay sao. Chúng vẫn chạy bừa lên làm khổ ta kia kìa.”
Chế Vân cười hì hì chạy rẻ qua mấy căn nhà nói “Cứ theo phía tây mà đi hơn nữa dặm nữa là tới một thất ngục, chỉ là không biết nó còn ở đó hay không thôi!”.
Lão Cao Thần nghe vậy liền nắm vai nàng chạy mau hơn, liền lúc thấy xa xa hai người Cao Thế Tộ, Lư Cầm Nhân xuất hiện, xông thẳng vào một toán quan binh canh giữ thất ngục, ra tay giết sạch không tên nào kịp kêu một tiếng.
Lão Cao Thần hừ giọng nói “Ta tới chậm rồi!” Nói rồi sải bước chạy thẳng vào trong thất ngục, đã nghe mấy tiếng kêu thất thanh bên trong văng vẳng ra, rõ ràng hai người Cao, Lừ Cầm đã ra tay giết hết đám cai ngục bên trong rồi, chợt có tiếng kêu thất thanh “Thưa các hạ tha mạng cho! Rõ ràng từ trước đến giờ trong này chưa có ai là hai mẹ con…a…á…”. Cả hai chỉ nghe “Phụp” một cái, mấy phần là vỡ óc mà chết rồi.
Lão Cao Thần hừ lạnh nói “Cuối cùng đám quan binh đó bắt người mang đi đâu rồi.”
Chế Vân ngó nghiêng mấy phần thích thú nói “Cứ tìm rồi sẽ hay.”
“Hừ,” Lão Cao Thần định thần nắm vai nàng kéo đi ra ngoài thất ngục thì nàng liền nói “Khoán đã! Nói rồi thuận tay giật lấy ngọn đuốc gắn trên tường ném xuống lớp rơm rạ mục rữa bên trong, lập tức lửa bùng lên cháy lan thẳng vào bên trong thất ngục, buột miệng cười hì hì nói “Xong rồi!”. Cả hai vừa chạy ra khỏi thật ngục thì kêu luôn mấy tiếng “Có thích khách, có thích khách cướp ngục…!”
Lão Cao Thần liền tay chụp lấy vai nàng phóng thân lên mái nhà chạy mau, không khỏi buột miệng mắng “Tiểu nha đầu ngươi giỏi lắm.”
Chế Vân bật cười nói “Chỉ là cầm chân họ ở đó một lúc, chẳng phải tiện cho chúng ta lắm sao!”
Quả thật nghe động đám quan binh kéo đến đông nghẹt, ngọn lửa bùng lên cháy rực cả một phía xa xa.
Chế Vân cùng lão Cao Thần chạy về phía đông một lúc thì đến một vườn hoa viên, thấy phía trước mấy xuyên đường quan binh, người hầu chạy ngược lại hô hoán in ỏi, thì không khỏi ôm bụng cười đắc ý “Ha ha lúc này hai con khỉ ấy chắc chết cháy trong thất ngục đó rồi.”
Lão cao Thần lắc đầu nói “Nha đầu ngươi chỉ nói bừa, họ là ai mà để nha đầu ngươi thiêu chết dễ như vậy hay sao!”
Chế Vân tặc lưỡi nói “Đương nhiên cũng chẳng sung sướng gì bên trong đó rồi.”
Lão Cao Thần hừ một tiếng nói “Nha đầu ngươi không ít trò, đi mau thôi!”
Đi qua mấy khúc ngoặt trong xuyên đường thấy phía sau toán lính, một tên uể oải rớt phía sau liền phóng thân tới điểm luôn huyệt á môn kéo hắn ra một góc tối tra hỏi.

Tên lính bị bức ép đến nơi tối thui, miệng kêu không thành tiếng lại bị đánh luôn mấy cái đau quá. Chế Vân hỏi gì hắn đều một mực nói rõ sự tình không dám trối. “Quả thật lúc sớm nay tại hạ nghe nói có người bắt hai mẹ con ai đó, còn nơi nào cụ thể chỉ có quan bộ đầu Tra Lặc mới biết được.”
Chế Vân nghe ra không khỏi đắc ý liền tra hỏi thêm nơi ở của Tra Lặc, mới biết hắn lúc này ở đại doanh hầu hạ đón tiếp La Khải.
Nàng đánh ngất hắn, rồi cởi hết y phục khoác vào người. Lão Cao Thần thấy lạ hỏi “Nha đầu định giở trò gì đó?”
Chế Vân cười hì hì nói “Lão rõ không biết bên trong đại doanh được kiểm tra nghiêm ngặt như thế nào đâu, chỉ có cải trang thì hy vọng có thể vào đó mà tra xét được.” Chợt đưa mắt nhìn thấy bộ trang phục của lão không hợp mắt liền nói “Lão theo ta!” Nói rồi cả hai đột nhập ngôi nhà nhỏ cách đó, cướp lấy một bộ trang phục mới khoác cho lão rồi thẳng đến đại doanh mà đi.
Cả hai hỏi ra, quả nhiên là có người tên Tra Lặc thì thấy yên tâm. Đi một lúc chợt lão Cao Thần bật cười khà khà nói “Ta bằng tuổi này, lại bị con tiểu nha đầu ngươi dắt mũi.”
Chế Vân nghe vậy không khỏi bật cười nói “Lão thân là nhân vật cao thủ, võ công hơn người, lý nào lại sợ ta lừa phỉnh chứ.”
“Hừ, chỉ nói thừa. Ta lại sợ tiểu nha đầu ngươi à! Chỉ là nha đầu ngươi đưa ta đi đông, đi tây, cuối cùng lại tới nơi nguy hiểm nhất, chẳng phải là ta hồ đồ quá rồi hay không?”
Chế Vân bật cười khúc khích nói “Rõ ràng là lão sợ rồi phải không. Việc hệ trọng gì chẳng xuất phát nơi nguy hiểm nhất, lão không đi thì quay ra vậy!”
Lão Cao Thần hừ một tiếng nói “Đi mau, lý nào để tiểu nha đầu ngươi nói ta hèn nhát hay sao. Chỉ cần nha đầu ngươi làm hỏng chuyện, ta lập tức giết chết ngay, đừng có ngu ngốc mà thử qua.”
“Tốt quá, theo ta!” Chế Vân không khỏi đắc ý đi thẳng tới đại doanh.
Ở đại doanh rõ ràng người canh giữ đông nghịt người, bên trong còn có không ít cao thủ trấn giữ. Nghe tin thất ngục cách đó có người đột nhập, nơi này đương nhiên được phòng bị nghiêm ngặt, khẩn trương hơn lên bội phần, người thường đi lại không phải là dễ dàng gì.
Chế Vân trong trang phục quân binh, lão Cao Thần trong bộ dạng là một lão nô bộc hầu hạ trong đại doanh, mấy phần đều là chủ ý của Chế Vân cố ý bày ra hòng trêu lão. Từ lúc đó tới giờ nàng không khỏi ôm bụng cười miết, lão Cao Thần mấy phần là không hài lòng với bộ dạng đó rồi. Với thân phận lão, mặc trang phục địa phương, lại là của bọn nô bộc nữa thì ra thể thống gì. Chỉ là ngoài cách đó ra chẳng có kế gì hay hơn đột nhập sâu vào trong đại doanh được.
Chế Vân thân là công chúa điện hạ đương nhiên có lệnh bài đặc quyền riêng, việc đi lại bên trong đại doanh rõ ràng dễ dàng hơn rất nhiều.
“Tiểu nha đầu người lanh trí lắm…hừm!” Lão Cao Thần đi sau Chế Vân không khỏi phàn nàn bộ trang phục nô bộc khó coi “Lão phu ta rõ ràng bị nha đầu người làm khó, chơi xỏ mà. Hãy đợi rồi xem!”
Chế Vân nghe vậy không khỏi cười rúc rích nói “Lão chấp nhặt chuyện nhỏ đó mà làm gì, chẳng phải là…!”
Cả hai chợt giật thót mình khi thấy hai tên quan binh đi phía trước không xa, thân pháp vô cùng mau lẹ không khỏi ngờ vực nói “Chúng rõ ràng lại đến trước ta, ngăn chúng lại mới được!”

Hai người rượt theo sau, chỉ thấy hai người đó chợt xông thẳng vào giữa toán lính, động thủ giết luôn mấy mươi mạng trong chớp mắt. Hai người theo sau, đi qua đám sát chết không khỏi khó chịu bực mình “Khốn kiếp!”
Chế Vân nói “Mau đuổi theo!”
Lão Cao Thần không nói không rằng, chụp lấy vai nàng gia tăng cước bộ chạy tới. Ra đến cổng lớn thấy mấy toán quan binh nghe động ùa tới hai người lính lạ mặt vây riết. Cả hai không để tâm đến vung chưởng chụp tới, quả thật mau lẹ như chớp. Quyền pháp bách biến lướt tới đâu bọn quan binh ngã rạp tới đó, kẻ vỡ óc, kẻ thân người co rút xương tan không ai ngăn cản nổi, chẳng khác nào đi vào chốn không người.
Tề Đàm dẩn theo mấy tên tiểu trại chủ xống tới trợ thủ, cả hai chớp măt đã phóng thân đi mất rồi. Chợt thấy hai người Chế Vân, Cao Thần vẻ ngoài mấy phần nghi hoặc thì xông tới. Lão Cao Thần hừ lạnh một tiếng mắng “Chúng cố tình làm loạn ngăn trở ta đây mà, hừ, đó là trò của tiểu nha đầu ngươi đó!”
Chế Vân nghe ra không khỏi bịu môi hừ nhạt. Cả hai cùng lúc cũng phóng mái nhà đuổi theo hai người Cao, Lư Cầm.
Phía trên quả nhiên có mấy toán cung thủ phục sẵn vừa thấy hai người hòng bỏ chạy liền phát tên tới tấp. Lão Cao Thần đâm giận quát lớn một tiếng, hai tay vận kình, thân thể không động chợt kình phong phát ra nghe vù vù mấy phần rợn tai, mái ngói theo đó bong tróc cuộn quanh thân lão thành mấy lớp. Tên phát đến gặp cuồn phong như bắn vào bức tường vô giác mà biến mất hút, thình lình thổi tung ngược ra. Kình lực kinh người, hất tung cả một mái nhà bay đi. Đám cung thủ phục bên trên không khỏi kinh khiếp theo đó mà rơi rớt hết xuống đất.
“Đi thôi!” Lão vừa dứt lời liền nắm tay Chế Vân phóng đi mau, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Cả hai chạy được một đoạn thì nghe phía xa văng vẳng tới tiếng kêu thất thảm “Nhị vị các hạ tha mạng cho, rõ ràng tại hạ chỉ làm theo lệnh không dám đắc tội đến hai mẹ con họ…”
“Hừ!” Giọng nói rõ ràng là của lão Cao Thế Tộ “Ta cần biết đến chuyện đó hay sao! Họ ở đâu?”
Người kìa nói, rõ ràng hắn là Tra Lặc rồi “Phía trước có một căn…!” Hắn chưa nói dứt lời đã nghe “Bập” một tiếng mấy phần là bị đánh nát óc rồi.
Chế Vân đương nhiên là nghe ra không khỏi buột miệng nói ‘Bọn họ rõ ràng là giết người không gớm tay chút nào.”
Lão Cao Thần nói “Làm Việc đại sự không giết người thì đừng có làm.”
Chế Vân định thần phản bác nào ngờ lão đã gia tăng cước bộ đuổi theo, hộ khẩu chợt nhức buốt, lời chưa thốt ra đã bị tắt nghẹn ho khan mấy tiếng



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.