Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 175: Đầu Bếp Đoán Đại Sự





Chế Vân thở dài một tiếng đi xuống khoang bếp, tên đầu bếp nằm trên ván gỗ dưới sàn, chân bắt chữ ngũ, miệng ngậm tăm. Thấy nàng đi xuống hắn cười khì khì hỏi “Tiểu tử ngươi thấy đám người tự xưng là hảo hán, luôn miệng nói tới đạo lý diệt ác trượng nghĩa đó thế nào?”
Chế Vân mặt trầm ngâm, còn nghĩ ngợi đến chuyện hai lão Ty, Cao nhắc đến trên thuyền có liên quan đến Lê Hiểu Bình, miệng lầm rầm nhủ ‘Rõ là lão già đó giữ mình lại để hỏi đến chuyện của gã rồi! Hừm…’
Nàng đi xuống khoang bếp, nghe tên đầu bếp nói thì bịu môi lắc đầu “Ta thèm quan tâm đến!”
Tên đầu bếp nghe nàng nói thì ồ lên “Tên tiểu tử ngươi vững tâm ra phếch ấy nhỉ, ta thì sợ chết khiếp…này, ngươi đang nghĩ đến chuyện gì đó?”
Chế Vân gãi đầu đi đến cạnh bếp lục xoong nồi nói “Ta thấy đói bụng, tìm cái gì ăn trước đã!”

Nàng trước đó chỉ ăn qua quýt, lúc này tự nhiên thấy đói bụng. Chẳng để tâm đến tên đầu bếp lấy bát xúc cơm canh bày ra bàn ngồi ăn ngon lành. Tên đầu bếp thấy nàng ngồi trên ghế dáng vẻ khác thường thì nhìn chằm chằm, mặt ngớ ra “Ta nhìn kỹ thấy tiểu tử ngươi không ra dáng gì là một nam nhi đại trượng phu, mà giống một tiểu nha đầu thì đúng hơn. Ngươi không ái nam ái nữ đó chứ?’
Chế Vân nghe hỏi mặt đỏ bừng bừng, ném đũa lên bàn quát “Ngươi nói vậy là có ý gì!” Tuy vậy nàng kịp sửa lại kiểu ngồi, ngồi chồm hổm lên ghế ra vẻ bực bội nam tính.
Tên đầu bếp thấy nàng nổi giận thì bật cười hề hề nói “Làm gì ngươi phải cáu giận với ta, thấy sao nói vậy lý nào lại sai. Chẳng qua ta thấy tiểu tử ngươi giống tiểu công công trong cung mới định trêu một tý thôi mà hê hê…không thích thì thôi vậy!”
Chế Vân sống trong cung đương nhiên là biết hắn định nói gì, cũng vờ bật cười khanh khách nói “Ta đâu phải là thứ hoạn quan như ngươi nghĩ…hừ hừ, lần sau ăn nói cho đàng hoàng, nếu không đừng trách ta vô tình đánh chết...”
Tên đầu bếp thấy nàng ăn nói thổ lỗ đâm giận mắng “Tên tiểu tử khốn kiếp, ta đáng làm thúc thúc của người đó, ăn nói cho phải phép vào!”
Chế Vân không chịu thôi, bậm môi, đập tay lên bàn đánh rầm một tiếng nói “Ngươi muốn động thủ phân vai vế với ta chăng? Đánh nhau thì đánh nhau sợ chắc.”
Tên đầu bếp thấy khẩu khí của nàng không nhỏ thì cười dịu nói “Ta đùa thôi, ngươi muốn nói gì thì nói ta mặc kệ vậy!” Hắn nói rồi đảo mắt nhìn ra cửa quan sát kỹ xem một lượt rồi bước đến cái ghế đối diện Chế Vân mà ngồi, vẻ mặt hiện lên mấy phần kín đáo mới nói khẽ “Ta nghe nói ở bến cảng sắp tới, khi thuyền cập bến tiếp tế thêm lương thảo sẽ xảy ra biến cố, họa chăng lại nguy hại đến tính mạng. Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ chết oan ở đây cũng không đáng, muốn nhắc trước với ngươi chuyện này để đề phòng nhưng tuyệt không được tiết lộ ra bên ngoài đâu đó.”
Chế Vân nghe hắn nói lấy làm lạ liền hỏi “Sao ngươi biết chuyện này?”
Tên đầu bếp suỵt một tiếng nói nhỏ hơn “Lúc trên bến cảng ta vô tình nghe thấy mấy tên lạ mặt lén la lén lút bàn tán đến chuyện này. Ta nghĩ không phải là giả đâu, nó liên quan đến đại sự giữa hai nước Chiêm Việt tất lại càng nguy hiểm. Bọn người nhân sỹ võ lâm thật ra không hề biết mình chỉ là quân cờ của chúng. Ngươi để ý mà xem lần xuất kích trước đám quần hùng võ lâm đi trước đến Lâm Ấp Phố tự nhiên gặp ra biến cố bọn áo đen, lần này không hiểu tại sao La Khải lại đổi kế sách từ hộ tống sang tuyến đầu rõ ràng là có âm mưu gì đó…” Hắn nói đến đây thì gác chân lên ghế gãi đầu gãi tai vẻ mặt trầm ngâm.
Chế Vân nghe vậy cũng đâm giật mình thầm nghĩ. Y theo lời hắn nói chẳng phải mình vô tình cũng gặp đại nguy hay sao!” Nghĩ vậy lại hỏi “Ta chẳng hiểu ra làm sao cả?”
Tên đầu bếp thấy mặt nàng thộn ra thì nheo mày khổ sở nói “Tiểu tử ngươi nhìn mặt sáng sủa hóa ra còn ngu hơn ta.” Thấy Chế Vân sẩm mặt thì hừ giọng nói tiếp “Lần xuất kích này mang tiếng là đem quân hộ tống, thật chất bên trong có ý thăm dò thủy chiến của Lê Quý Ly. Ta nghe nói lão già này đã giăng thiên la địa võng chờ quân Chiêm đến, chỉ một lần diệt sạch. Trước nay thế trận thủy binh rất biến hóa, dụ địch sau mới bủa vây, ta chỉ e đám người An Nam đó lừa La Khải vào thiên la địa võng sau tập kích hậu quân. Mà ngươi nghĩ xem lúc này đám người phía sau đều là nhân sỹ võ lâm, chẳng phải tự nhiên chuốc họa vào thân hay sao. Nếu có xảy ra cơ sự gì bọn người La Khải sẽ đổ tội cho người An Nam, đúng là như vậy đấy.”
Chế Vân nghe hắn nói mà đầu óc như quay cuồng khó hiểu “Đây có phải là đánh nhau đâu, làm sao lại có chuyện đó được!”

Tên đầu bếp cười hì hì nói “Ngươi không biết quan trường hiểm ác hay sao, chuyện đã rồi thì xí xóa, việc tập kích người chủ trì cuộc đại tỷ thí Nam Quốc ở Thăng Long sắp tới là đại kế. Đại sự mà thành thì Lê Quý Ly sẽ qua loa nói rằng tập kích nhầm gian tế đột nhập, vừa diệt được đại địch La Khải, vừa chiếm được tiện ích chiến sự sắp đến, còn thất bại cũng chẳng sao, chỉ đại họa cho bọn người võ lâm giang hồ mà thôi.”
Chế Vân hừm lạnh nói “Họ dám làm vậy hay sao! La Khải có mệnh hệ gì thì nước Đại Việt chẳng phải mang tai tiếng, các nước thù ghét, họ đâu đến mức ngu ngốc như vậy.”
“Hê hê giết sứ giả trên đường thì chẳng tội gì, chỉ họa trên đất mình mà thôi…!”
Chế Vân nghe hắn nói mặt lại thộn ra lần nữa.*** Trời về khuya, cái lạnh ẩm ướt cùng tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền như thắt chặt vào nhau như vô tận, buồn chán, bất ổn, thê lương khó tả được.
Chế Vân ngủ dưới khoang bếp, trùm kín chăn vẫn không sao chợp mắt được, tiếng ngáy o o say ngủ của tên đầu bếp càng làm nàng trằn trọc bất bình không yên.
Chế Vân đốt nến trong khoang bếp, rồi đi lên khoang trên cùng. Trời đã tối mịt, trên boom thuyền không có lấy một bóng người, ngoài chiếc đèn lồng che kín là còn cháy leo loét làm hiệu. Nàng đi lên boom thuyền, gió lồng lộn trong không trung hắc nước lạnh buốt vào mặt mặn chát, cái lạnh lẽo càng tăng thêm mấy phần ngụy dị. Nàng thân mang võ công, cơ thể đương nhiên có chút thích ứng nhưng cũng phải rùng mình mấy cái. Nàng bước đến mũi thuyền đưa mắt nhìn về phía trước, mặt biển đen lánh hung tợn vập vồ như muốn nuốt gọn con thuyền. Trong bóng tối mù mịt, vẫn thấy lấp lóe ánh sáng mờ mờ trên cột buồm của mấy chiếc thuyền cách đó không xa. Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời sẩm màu, chỉ có vài ánh sao chớp lên, thật u ám, bất biến. Lúc chiều những lời tên đầu bếp nói có phải là thật! Lòng người bất trắc thật khó lường. Nghĩ đến chuyện đó nàng chỉ biết thở dài một tiếng.
Bao nhiêu chuyện phiền muộn tự nhiên ùa vào lòng nàng nỗi nhớ nhung khó tả ‘Mình không nhiều chuyện hẳn đã gặp được gã rồi, bây giờ biết tìm gã ở đâu?”
Chế Vân khẽ giật mình khi nghe sau lưng có tiếng bước chân vỗ nhẹ trên sàn gỗ. Nàng vội quay lại nhìn thì thấy lão Cao Thần đứng sau lưng từ lúc nào, tay giắt sau lưng, râu tóc bạc trắng lất phất trong gió buốt, óng lên vẻ ngụy dị lạ kỳ. Lão đứng trầm ngâm nhìn ra phía biển, không chút cử động. Chế Vân giây lát chấn động cũng lấy lại vẻ bình tĩnh nói “Lão đã nhận ra ta ở trên thuyền từ sớm rồi phải không!” Không nghe lão trả lời, nàng rón rén đi đến sát lão nhếch miệng cười “Lão làm sao vậy? Có đúng là đã nhận ra ta rồi phải không!”
Lão Cao Thần hừ lạnh một tiếng nói “Tiểu nha đầu ngươi đi đâu, đến đâu lý nào ta không biết, chỉ hỏi thừa!”
Nàng nghe lão nói giọng ồm ồm thì phì môi. Lão Cao Thần mắt vẫn hướng ra biển một lúc mới cười khẽ hỏi “Tiểu nha đầu ngươi thấy lão nhân ta kì lạ lắm hay sao?”
Chế Vân lắc đầu nói “Ta chẳng quan tâm!”
Lão Cao Thần hừm giọng nói “Tiểu nha đầu vô lễ, nếu là người khác ta đã đập vỡ óc ra rồi.”

Chế Vân cười khì khì nói “Lão kỳ lạ nhỉ, ta không trả lời cũng đòi đánh chết ta, nói nhiều cũng đòi đánh chết ta. Ta phải làm sao cho lão hài lòng đây?”
Lão Cao Thần nghe vậy nheo mày không biết phải nói sao cho phải. Chế Vân thấy vậy lại cười hì hì hỏi “Lão hôm nay có nhắc đến chuyện gì đó liên quan đến Lê Hiểu Bình, không biết là chuyện gì?”
Lão Cao Thần lắc đầu nói “Ta định hỏi ngươi, ngươi lại hỏi ta, hừm” Lão ngẫm nghĩ một lúc quay sang nhìn nàng chằm chằm hỏi “Chính tiểu nha đầu người đã dạy Độc Âm Công cho gã phải không?”
Chế Vân nghe hỏi mỉm cười gật gật đầu “Đương nhiên là do ta day cho gã rồi, võ học của Âm Môn chẳng phải tốt hơn nhiều võ công khác hay sao!”
Lão Cao Thần sẩm mặt nói “Tiểu nha đầu người toàn ăn nói bậy bạ, ta còn chưa dám nói vậy mà ngươi, hừ… nha đâu ngươi nghĩ thì đơn giản nhưng tên họ Lê đó sau này sẽ chuốc lấy không ít phiền toái đâu.”
Chế Vân nghe ra lắc đầu nói “Tại sao gã lại gặp phiền toái.”
“Tiểu nha đầu người không biết gì về đại kỵ trong võ lâm hay sao, chuyện học võ bừa bãi giữa các đại gia tộc chẳng mang lại kết quả gì ngoài thù ghét lẫn nhau. Người phiệt trấn Âm Môn trước giờ ngụy dị ác bá thiên hạ, tự nhiên chẳng đáng nói đến nhưng ngươi làm sao biết hình phạt của phiệt trấn Ẩn Nam luôn nghiêm khắc với những kẻ học võ của gia tộc khác là như thế nào. Gã rồi sẽ chẳng có chỗ dung thân, tự nha đầu ngươi làm hại gã đó.”
Chế Vân nghe vậy, mặt hiện chút hoang mang . Nàng vốn chỉ muốn nghĩ tốt cho gã sao lại có ý muốn hại gã kia, liền bậm môi nói “Phiệt trấn Ẩn Nam không dung túng thì có phiệt trấn Âm Môn dung túng gã. Lý nào trên đời này không có chỗ để gã tá túc chăng.”
Lão Cao Thần nghe Chế Vân nói vậy thì bật cười khanh khách nói “Đúng là suy nghĩ trẻ con!” Nói đến đây lão như chợt nhớ ra chuyện gì mặt nghiêm sắc hỏi “Nha đầu ngươi theo ba người họ, vậy đã biết người lạ mặt bắt hai mẹ con y thị đó vì việc gì hay không?”
Chế Vân đầu óc đang nghĩ đến Lê Hiểu Bình chợt nghe hỏi chuyện hai mẹ con hôm trước thì thần người ra một lúc mới lắc đầu nói “Không biết, tên lạ mặt đó đúng là người kỳ quái!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.