Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 177: Dư Âm Hỏa Pháo





Cách đó không xa, trong lâu thuyền chủ tướng La Khải giận dữ quát tháo ầm ỷ
“Tên khốn kiếp nào đã bắn hỏa pháo, hừm hừm…!”
Mấy tên thuộc tướng nghe y mắng nhiếc thì sợ toát mồ hôi lạnh, chỉ có trấn chủ Âm Môn Ma Lang Nha là ngồi an tỉnh trên ghế, thong thả uống trà, vẻ mặt có chút trầm ngâm. La Khải mắng đám thuộc tướng một lúc mới quay sang lão lầm bầm nói “ Ma trấn chủ không có chuyện gì để nói hay sao? Chuyện này bên trong chắc có kẻ muốn phá hoại kế sách của chúng ta đây.”
Lão Ma Lang Nha môi mím lại, gương mặt đã thập phần kỳ dị quái đản, lần này trông càng thêm xấu xí đáng sợ, lão tặc lưỡi, bộ râu mép giật giật mấy cái như râu chuột nói “Tướng quân chớ lo lắng, chuyện xảy ra tất đã xảy ra rồi có mắng nhiếc họ cũng bằng thừa. Cứ đợi xem một lúc nữa người thám báo quay về báo, chúng ta mới biết thuyền nào phát hỏa pháo, lúc đó sẽ tính tiếp.”
La Khải vẫn không thôi hết lo lắng, đi đi lại lại trong lâu thuyền vẻ mặt nặng nề khó nói. Đám thuộc tướng trên thuyền tự dưng bị mắng cũng lấy làm bất nhẫn khó chịu. Cả bọn chẳng biết chuyện gì xảy ra đoán già đoán non mãi đến chuyện không may tiếp nữa.
Lão Ma Lang Nha nhìn thấy không khí trong phòng căng thẳng thì phì cười nói “Mọi người chớ bận tâm như vậy, hãy ngồi xuống uống trà cho tỉnh táo, mới sáng ra đã phải hốt hoảng như vậy là không hay đâu.”
Đám thuộc tướng của La Khải trước giờ vẫn biết tính khí nguy dị, ác bá của lão đương nhiên là không dám lên tiếng càu nhàu, chỉ La Khải là tặc lưỡi thở dài một tiếng nói “Ma trấn chủ thong thả quá rồi đó, chẳng may để xảy ra chuyện gì ta không gánh hết nổi trách nhiệm đâu. Không chừng còn nguy hiểm đến cả tính mạng nữa chứ phải là đùa đâu.”

Ma Lang Nhà gật gù đầu “Đúng là như vậy!”
La Khải nheo mày xua tay nói tiếp “Ta nghe nói tên Lê Quý Ly đích thân thống lĩnh mấy vạn binh, lần này dụng rất nhiều tàu thuyền, luyện thủy binh nghiêm ngặt khí thế rất lớn. Lần này ta theo lệnh của hoàng thượng thân tới Thăng Long làm chủ trì đại tỷ thí Nam Quốc, thật bên trong là dò xem trận pháp của chúng. Chẳng may tên Lê Quý Ly đó lấy cớ chúng ta khai pháo gây hiềm khích trước mà động binh, chẳng phải là gặp đại nạn sao.”
Đám thuộc tướng của y nghe vậy đều chau mày kinh hãi, nhìn nhau bàn tán.
Bên ngoài cửa có tiếng khẩn báo, Tề Đàm bước vào vẻ mặt có mấy phần bực bội nói “Thưa tướng quân, thuộc hạ nghe báo lại, hỏa pháo phát ra từ thuyền của công chúa nước Khmer Lệ Qua, chúng ta phải làm sao đây ạ?”
La Khải nghe vậy chau mày, môi mím chặt rồi xua tay cho đám thuộc tướng cùng Tề Đàm ra ngoài. Y đi loanh quanh trong lầu thuyền một lúc mới buột miệng nói “Họ định làm gì vậy!”
Ma Lang Nha trầm ngâm đáp “Hẳn là xảy ra chuyện gì đó! Tên tiểu tử La Chấn đó không phải là kẻ hồ đồ tầm thường mà gây ra chuyện chẳng lợi lộc gì đó đâu.”
La Khải bưng chén trà uống một ngụm, thở dài một tiếng “Chẳng ai đoán biết được ý đám người Bạch Long đó. Hắn ta lấy được tấm danh thiếp giao thiệp giữa ta và lão Lý Trung Hưng. Bên trong tất đã dò xét rất kỹ ta, lần trước ở Châu Sa thành hắn ra sức giúp chúng ta gở rối chuyện của Thất Sát Truy Long. Xét trên danh nghĩa nào đó thì hắn và chúng ta cùng hội cùng thuyền không thể tự nhiên lại gây ra chuyện bất trắc này. Ta cũng nghĩ như trấn chủ, chắc bên đó xảy ra chuyện gì rồi!” Nói rồi cho người gọi Tề Đàm vào nói “Ngươi cho người do la tình hình trên thuyền của công chúa Lệ Qua, bất kể chuyện lớn nhỏ gì cũng phải khẩn báo gấp cho ta mới được.”
Tề Đàm nhận lệnh lui ra ngoài.
La Khải thấy Tề Đàm đã đi khuất thì như nhớ ra chuyện gì đó quay sang Ma Lang Nha hỏi “Dạo gần đây ta không thấy phó trấn Chế Pháp, không biết y bận chuyện gì!”
Ma Lang Nha nghe vậy lắc đầu nói “Tại hạ nghe nói y đã đến Đại Việt từ trước rồi, chỉ là không biết bên trong có nguyên do gì. Hừ, y tính khí trước này vẫn vậy, chúng ta không nên can dự đến kẻo lại làm hỏng chuyện của y.” Lão nói dứt lời ho khan lên mấy tiếng. La Khải thấy vậy liền hỏi
“Thương thế của trấn chủ thế nào rồi?”
Ma Lang Nha lắc đầu nói “Từ hôm động thủ với tên tiểu tử họ La {La Chấn} cùng với lão Cao Thần, tại hạ thương tổn nguyên khí không ít, nhưng ngày ngày chăm chỉ luyện công cũng đã giảm đi mấy phần, chỉ vài ngày là hồi phục như trước, tướng quân chớ lo.”
La Khải gật gật đầu nói “Ta thấy tên La Chấn đó quả nhiên không phải là tay vừa gì.”
Ma Lang Nha gật đầu nói “Đúng vậy!”
La Khải thở dài nói tiếp “Nước Chiêm Thành chúng ta xem chừng khó có cơ hội cạnh tranh trong cuộc đại tỷ thí lần này, đứng bên ngoài xem trò cũng đáng lấy làm hổ thẹn. Hừm, chỉ cần tên họ La giữ đúng lời hứa đưa chúng ta Di Mục Bảo Đồ, hoàng thượng bất tất cũng không trách phạt. Chỉ là ta thấy có gì đó rất mơ hồ khó nói…!”
Ma Lang Nha vuốt râu mép nhếch môi nói “Mọi chuyện không có cái lý dễ dàng đến như vậy được, không biết hắn có ý gì khi ra điều kiện đó với chúng ta.”

“Chúng ta có nên làm hay không mà thôi, để chuyện này mà bại lộ ra bên ngoài e rằng cái đầu của ta và trấn chủ khó mà giữ được.”
Ma Lang Nha bật cười khinh bỉ “Chỉ thua không được thắng!”
La Khải ngẫm nghĩ một lúc mới buột miệng hỏi “Trấn chủ thấy thế nào?”
Ma Lang Nha uống một ngụm trà gật đầu nói “Trước này quân Chiêm Thành chúng ta đánh đâu thắng đó, thế như chẻ tre. Mỗi lần xuất quân Đại Việt đều khiếp sợ, chúng ta mấy lần đốt phá Thăng Long đại công rất lớn. Lần này nghe Lê Quý Ly chiêu mộ quân binh cả nước, đóng nhiều thuyền chiến, dưới trướng còn có rất nhiều tướng giỏi dụng binh, xem ra đã có ý phục quốc. Một trận không biết thắng thua thế nào nếu theo ý tướng quân chúng ta chỉ cần giả vờ thua trận mà đươc Di Mục Bảo Đồ thì đáng lắm. Bị trách tội cũng có vật để chuộc tội.”
La Khải thở dài nói “ Chuyện làm không khéo tất gặp đại họa.”
Ma Lang Nha gật đầu nói “Tướng quân cứ yên tâm!”
La Khải sai người mang thêm trà nước vào, uống mấy ngụm vẻ mặt mới có chút thư thả, Ma Lang Nha lại buột miệng nói tiếp “Tại hạ lúc này chỉ lo công chúa phát giác ra chuyện này mà thôi.”
La Khải chợt nghe lão nói vậy thì phì cười “ Công chúa tính khí trẻ con, sao lại quan tâm đến chuyện này.”
Ma Lang Nha lắc đầu nói “Mấy hôm trước tại hạ nghe tin công chúa cũng lên phương bắc, rồi sẽ xảy ra khối chuyện không hay.”
La Khải ngẫm nghĩ một lúc liền nói “Trấn chủ không nên xem nặng chuyện đó.”
Ma Lang Nha lắc đầu nói “Tướng quân chớ xem thường công chúa tuổi nhỏ mà không quan tâm đến chuyện gì. Công chúa đầu óc linh lợi, thông minh lần trước đi cùng chúng ta đến trấn Thanh Đô tự nhiên đã trưởng thành hơn lên rất nhiều. Ta không nên khinh xuất mà rước họa vào thân!”
La Khải nheo mày nghĩ ngợi rồi gật đầu “Chuyện thành bại đều phải tỷ mỹ mới xong, trấn chủ nghĩ đến chuyện này cũng phải lắm.”
Cả hai còn đang bàn chuyện thì bên ngoài phát ra mấy tiếng la hoảng, căn phòng rung lên. Một lúc sau lắc lư dữ dội cùng tiếng gầm rú nghe đến inh tai nhức óc vọng lại.
Con thuyền càng lúc càng chao đảo mạnh, cả hai thất khiếp thì nghe bên ngoài Tề Đàm chạy vào bẩm báo, vẻ mặt đỏ lưởng “Không xong rồi! Con Hắc Tượng Huyết Nhân không hiểu làm sao lại nổi giận.”
Lão Ma Lang Nha nghe vậy thì thở dài một tiếng vẻ mặt tự nhiên cũng bình thản chở lại, rời khỏi ghế ngồi đứng dậy nói “Ta còn tưởng chuyện gì! Để ta xuống đó xem sao.” Nói rồi quay sang La Khải nói “Hẳn mấy hôm di thủy nó không vừa lòng mà làm càng đó, tại hạ xuống đó trấn an nó rồi sẽ quay lại. Tướng quân cứ yên tâm.”
La Khải mặt mày tái sẩm không còn giọt máu “Trấn chủ chớ để nó làm bừa, để rồi hỏng thuyền thì đại họa!”

Ma Lang Nha bật cười nói “Nó nổi giận xem ra lại tốt, tinh thần hẳn phải phấn khích lắm mới vậy. Tại hạ chỉ dùng một ít huyết tích nó sẽ yên lại thôi đó mà.” Nói rồi bước ra ngoài, La Khải nói vọng theo mấy phần chán chường “Trấn chủ lại giết người của ta nữa hay sao?

Lão Ma Lang Nha đáp “Chẳng qua chỉ là vài tên vô dụng, ngài cần gì phải tiếc.”
Bên ngoài Tề Đàm đã đứng đợi lão sẵn, chấp tay nói “Trấn chủ dùng mấy người đây?”
Ma Lang Nha bịu môi gật đầu nói “Càng nhiều càng tốt!” Nói rồi lão đi thẳng xuống khoang dưới, qua mấy tầng thang thì đến một căn phòng có cửa xích sắt. Một tên lính đứng đó thấy lão liền mở cửa, lão đi vội vào trong rồi khép cửa lại.
Căn phòng này nằm dưới đáy thuyền nhưng không có chút ẩm ướt, mà u ám nặng nề sát khí, một mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra xung quanh. Vách tường đều ốp sắt dày, một chảo than lửa đỏ rực nằm ở góc căn phòng hắt bóng lên vách sắt, trông xa như huyết tích tưới trên tường đang nóng hổi chảy xuống thấy mà ghê rợn. Hẳn chảo than lửa đó phải là thứ nguyên liệu đặc biết mới cháy đỏ như vậy trong không khí nồng nặc mùi hôi thối. Nhìn vào sâu trong căn phòng sắt là một quái vật hung tợn hai mắt sáng rực, ngà cong vút kẹp sắt nhọn hoắt, vòi dựng ngược lên thở khì khì, miệng rúc lên những tiếng ghê rợn, bên trong căn phòng đóng kín lại thêm nhức tai.
Lão Ma Lang Nha cười khanh khách nói “Ngươi lại giận chuyện gì chẳng?”
Con Hắc Tượng đứng sâu trong căn phòng sắt, nghe tiếng lão, vòi nó liền hạ xuống, mắt chớp chớp lên mấy cái vẻ giận dữ vừa rồi cũng giảm bớt đi mấy phần, miệng rút khẽ mấy tiếng. Lão Ma Lang Nha lại nói tiếp “Ngươi chớ lo lắng, chỉ vài hôm nữa thôi ngươi sẽ tha hồ mà vui chơi nhé!”
Cánh cửa căn phòng sắt bật mở, Tề Đàm đi vào vẻ mặt xanh xao, đi theo sau hắn là sáu tên Chiêm binh. Cả bọn vừa nhìn thấy con vật lù lù như quả núi sâu trong căn phòng đã rung lên cầm cập, vẻ loạng choạng khi mùi hôi thối thốc tới. Một tên không kiềm được hoang mang hỏi “Không biết lão nhân cần chúng thuộc hạ giúp chuyện gì ạ? Còn chuyện…!
Lão Ma Lang Nha liền xua tay ngắt lời hắn nói “Chỉ vài chuyện nhỏ thôi, ngươi chớ gấp làm gì.”
Tên Chiêm binh lại nói “Chẳng phải quanh căn phòng này đều sặc không khí độc hại, chỉ cần ngửi thấy là chết hay sao, chúng thuộc hạ không dám lưu lại lâu được.”
Cả bọn không khỏi rùng mình đưa mắt nhìn nhau.
Lão Ma Lang Nha cười khanh khách nói tiếp “Đúng vậy! Các ngươi chớ lo chuyện đó, người chết trúng độc hay không trúng độc đều như nhau cả!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.