Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 32: Ba Điều Kiện





Người thiếu niên bật cười nói “Đúng là quan gia ngỏ hẹp, xem ra lần này ngươi đừng hòng mà thoát thân!” Vừa rồi hắn đã dùng Mê Hồn Tán lấy chưởng lực ép vào khí phổi của Cao Bát, Cao Bát trúng phải đã bất tỉnh ngay tức khắc.
Hắn gọi người vào xích chân tay Cao Bát lại rồi lôi ra ngoài mang đi.
Cao Bát bật tỉnh dậy, mặt mày ướt nhẹp hẳn nhiên là bị tạt nước cho tỉnh lại. Hai mắt lờ đờ, rõ ràng là y đã gắng gượng lắm mới có thể nhỏm người dậy được. Người thường trúng phải chưởng pháp Mê Hồn Tán chí ít phải đến vài ngày mới tỉnh lại được, nhưng khí chất của y khác người thường, nhờ luyện Huyệt Tịch Thần Công mà chống chịu được, y làu bàu mắng “Tên khốn ngươi đã làm gì ta!”
Cao Bát ngước mắt lên nhìn, thì ra xung quanh đúng là căn phòng này lần trước y cùng đến với ba người thương buôn. Người trước mắt là tên thiếu niên, vẻ mặt tười cười đắc thắng nhìn y chằm chằm liền đưa tay chỉ nói thêm “Cái tên khốn này!” Phía sau lưng hắn là người tiểu thư cải trang nam nhân ngồi trên một chiếc ghế bành, chân nhịp nhịp vừa thưởng thức trà vừa cười họa vào nói. “Hóa ra lại là tên vô lại này!”
Cao Bát đưa mắt nhìn bật cười nói “Lại là tiểu thư, tại sao lại dở thủ đoạn hèn hạ mà ám toán ta!”
“Tên này miệng lưỡi thật là bẩn thỉu khó nghe, hành tung không rõ ràng. Chủ nhân cứ để tại hạ thẳng tay trừng trị, đừng nhiều lời với hắn làm gì!” Người thiếu niên mặt hầm hầm sát khí nói.
“Cho gọi ba tên huynh đệ kết nghĩa của hắn lại đây cho ta.” Nữ tiểu thư cải trang nam nhân không nói, chỉ gọi một tên thuộc hạ bên cạnh. Tên này răm rắp tuân lệnh bước ra ngoài một lúc đi vào, phía sau là ba người thương buôn mà Cao Bát kết nghĩa huynh đệ, thì buột miệng nói. “Vậy là sao?”

Ba người thương buôn bước đến đứng bên tả nữ tiểu thư cải trang nam nhân nghe hỏi “Hắn có phải là người có đàn ngựa hay không?”
Ba người nhìn Cao Bát rồi gật đầu nói. “Chính là người đó!”
Tên thiếu niên bật cười khanh khách rồi cúi xuống cạnh Cao Bát hỏi.
“Nhà ngươi là người của Nam Lĩnh Hội?”
Cao Bát nghe hỏi vậy liền đáp “Nam Lĩnh Hội là ai ta không biết, các ngươi tại sao lại hỏi ta chuyện này!”
“Ngươi còn không biết, vậy đàn ngựa ở đâu ngươi có?” Người thiếu niên lại hỏi vẻ đã bắt đầu khó chịu, rồi trỏ tay ba người thương buôn nói thêm “Ba người kia kết nghĩa huynh đệ với ngươi, ngươi nhận ra họ không? Chính chúng đã đưa đàn ngựa cho bọn Nam Lĩnh Hội sau lại thấy ngươi dắt đàn ngựa đó, ngươi còn chối được hay sao!”
Cao Bát nghe hắn nói thì đã hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện thì bật cười nói “Hóa ra là vậy! Thì ra họ là người cho bọn người ngốc nghếch đó ngựa, sau lại thấy ta mang chúng về rồi hỏi mua lại. Ta còn tưởng bọn họ là người tốt hóa ra chỉ là giả mạo, phụ lòng tốt của ta, thật là buồn cười!”
Ba người thương buôn nghe Cao Bát nói thì bất giác chột dạ, đều cúi gầm mặt xuống.
“Ba người mà ngươi gọi là huynh đệ đó là ba tiểu tướng trong đội quân lương của La Khải, họ dắt đàn gia súc cướp được ở đất Đại Việt mang về sung vào quân lương trong thành Indrapura. Đàn ngựa đó là loại chiến mã của quân Chiêm Thành.” Người thiếu niên quắc mắt nhìn ba người, cả ba đều cúi đầu nói “Đúng vậy!”
“Ngươi nói mau, họ đã đi đâu rồi?” Hắn nắm lấy vai áo Cao Bát hỏi.
Nghe hắn nói, Cao Bát hiểu mọi ngọn ngành đều từ đàn ngựa đó mà mình bị bắt đến đây cười khổ. “Các ngươi vì chuyện đó mà bắt ta đến đây, không phải là làm phiền ta quá hay sao!”
“Ngươi còn xảo miệng nữa, nói mau!” Tên thiếu niên quát lên nói.
“Ngươi là ai?” Nữ tiểu thư cải trang nam nhân lúc này mới lên tiếng hỏi.
“Ta chẳng phải là ta hay sao, tiểu thư hỏi tên tuổi ta tất đã phải lòng ta rồi phải không?” Cao Bát vừa nói vừa cười khì khì mắt nháy một cái, mấy phần trêu nàng.
“Ngươi…!Người đâu, tát hắn cho ta!” Nữ tiểu thư mặt mày đỏ ửng lên tức tối quát. Người thuộc hạ đứng bên cạnh nhanh chân bước đến giơ tay định tát vào mặt Cao Bát thì y vội kêu lên nói. “Khoan đã nào! Các ngươi dù gì cũng muốn biết đám người ngốc nghếch kia đúng không, vậy thì để ta nói làm sao phải đánh ta!”

“Ngươi nói mau đi, không thì không phải là cái tát cho ngươi đâu. Ta cho người nếm một chảo Hóa Cốt Cao Miên của ta, đừng trách ta đọc ác!” Người thiếu niên nhếch miệng nói.
“Trước tiên các ngươi vì chuyện này mà bắt ta, vậy còn huynh và tẩu tẩu của ta đâu? Chẳng phải chính các ngươi đang bắt giữ họ đúng không? Hãy thả họ ra!” Cao Bát nói.
Đúng là bọn ta đã giam họ ở đây!” Nữ tiểu thư bật cười nói tiếp “Họ vẫn an toàn, ngươi cứ việc nói đi!”
“Các ngươi không phải là ngốc hay là giả vờ ngốc, ta chưa thấy họ làm sao có thể nói được!” Cao Bát cười trừ nói.
Nữ tiểu thư cải trang nam nhân cười nhạt, cầm cốc trà uống một ngụm rồi mới nói.
“Ngươi còn ra điều kiện với ta nữa à, lời ta nói như đinh đóng cột, nhất ngôn cửu đỉnh, từ xưa đến giờ chưa ai dám nói ta ngốc cả vậy mà ngươi có ý dùng câu nói đó với ta. Người đâu, tát hắn cho đến lúc khai ra mới thôi!”
Người thuộc hạ ban nãy lại giơ tay định đánh xuống, thì Cao Bát bật cười nói.
“Ta tin tiểu thư! Được, ta sẽ nói. Bọn ngốc ấy bỏ ngựa lại ở bờ sông, đương nhiên là đã đi đường thủy trên mấy con thuyền ngư phủ. Các người hỏi, ta chỉ biết trả lời như thế thôi, các người không tin thì cũng suy ra được, mất công bắt ta tới đây chẳng phải mệt cho các ngươi sao!”
Cao Bát vừa nói, vừa đưa mắt nhìn ba người thương buôn nói thêm “Còn không mau thả người!” Y vùng mình xích sắc kêu len ken đến khó nghe.
“Nhà ngươi vô lễ với ta ở Hương Lâu Cát ta còn chưa tính, vậy mà còn hống hách. Xem ra ngươi lọt vào tay ta là tự ngươi chuốc lấy thôi!” Nữ tiểu thư cải trang nam nhân bước đến cạnh gỏ quạt vào mặt y cười nói thêm “Ngươi ngoan ngoãn phục tùng ta đi!” Nàng vừa nói vừa đưa mắt nhìn người thiếu niên, hắn nhếch miệng cười nhạt rồi phẩy tay điểm huyệt đạo trên người Cao Bát. Y chỉ kêu lên một tiếng đã thấy cái gì đó vừa đắng, vừa tê rát cổ họng chạy tọt vào trong bụng, kinh hãi nói.
“Các ngươi vừa cho ta uống cái gì đó?”
Người thiếu niên cười đáp “Đó là Thảo Ngũ Độc người nào uống phải trong ba mươi ngày không thuốc giải cơ thể sẽ từ từ phân hủy mà chết, ngươi ngoan ngoãn mà nghe lệnh chủ nhân của ta!”
Cao Bát cau mày kêu khổ nói “Các ngươi hành tung bất chính, giết người vô tội. Ta sao lại theo loại người ác bá đó hay sao!”
“Xem ra ngươi đúng như người huynh đệ, ngươi nói. Khí phách lắm! Ngươi theo ta chỉ có lợi, còn không theo thì hãy đợi cơ thể người dần dần thối rửa ra mà chết, nhưng trước tiên ngươi phải tận mắt thấy người kết nghĩa và tẩu tẩu của người chết như thế nào trước!” Nữ tiểu thư cải trang nam nhân vừa nói, vừa đập quạt ba cái thì phía trong đại sảnh mấy tên đại hán lôi hai phu phụ Lê Khoáng ra, phía sau còn có hai đứa bé nhỏ. Nàng quay lại nhìn Cao Bát nói tiếp “Ngươi chọn đi. Ngươi đồng ý, họ lập tức sẽ được đưa đến kinh đô Đồ Bàn. Bên ngoài ngựa đã đợi sẵn, còn ngươi lắc đầu từ chối họ lập tức được mang ra phía sau hoa viên chôn sống vậy.”
Cao Bát vừa nhìn thấy hai phu phụ Lê Khoáng khỏe mạnh thì vui mừng khôn xiết, lại nghe nữ tiểu thư cải trang nam nhân nói thì rợn tóc gáy. Chính y đã thấy nàng ra tay độc ác như thế nào với tên quan phủ mấy ngày trước. Y thở dài rầu rỉ không biết phải làm sao thì nghe Lê Khoáng nói “Đệ không phải vì huynh và tẩu tẩu mà chịu nhục đâu, bọn ta có chết cũng không sao cả. Đệ cứ để mặt bọn ta! Ta đã làm liên lụy đệ đã cùng kết nghĩa với hạng người xấu xa kia, huynh mắt không tròng, coi như chết là đáng!”
Lê Khoáng, Huỳnh Thị Ngọc nhìn nhau nước mắt đã chảy dài, hai đứa bé thấy cha mẹ rơi nước mắt, chúng cũng òa lên khóc theo.

Cao Bát nhìn nữ tiểu thư cải trang nam nhân liền nói “Được rồi! Ta đồng ý điều kiện của ngươi, hãy thả họ ra,như lời ngươi đã hứa đưa họ đến kinh đô an toàn không được sai lời!”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!” Nữ tiểu thư cải trang nam nhân cười dài nhắc lại.
“Điều kiện của ngươi là gì?” Cao Bát thở dài hỏi.
Nữ tiểu thư cải trang nam nhân đưa ngón cái lên nói “Ngươi chỉ cần làm ba điều kiện của ta thì ngươi sẽ có thuốc giải, họ cũng được tự do!”
“Được, Ta sẽ làm!”
Nói rồi nữ tiểu thư cải trang nam nhân cho người tháo xích sắc cho Cao Bát, rồi đi ra ngoài, theo sau là đám thuộc hạ nói vọng lại với y “Hai huynh đệ các ngươi tự do nói chuyện bọn ta sẽ đợi sẵn bên ngoài, chuẩn bị lập tức lên đường!”
Cao Bát đợi cả bọn ra ngoài hết, mừng rỡ nói với Lê Khoáng.
“Huynh cùng tẩu tẩu lập tức lên đường càng nhanh càng tốt, còn đệ thì huynh cùng tẩu tẩu không phải lo!”
Lê Khoáng thở dài rơm rớm nước mắt nói.
“Tiểu đệ, ta thật có lỗi! Đệ hãy bảo trọng!” Nói rồi ôm chằm lấy Cao Bát nói khã vào tai y “Đệ hãy cẩn thận chớ nên tin vào người thiếu nữ đó!”
Cao Bát cũng khẽ nói “Đệ biết!”
Nói rồi Cao Bát buông Lê Khoáng ra, rồi từ biệt hai người đi ra ngoài.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.