Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 34: Huyết Cường Sinh Công





Ngày hôm sau, đoàn người mua lương thực dự trữ chất đầy trên một cỗ xe ngựa rồi rời khỏi thị trấn. Ngày đi, đêm nghĩ hơn hai ngày một đêm thì đến Hiện Cảng một cảng lớn ở đất Châu Hóa {Đà Nẵng hiện nay}. Thành lũy chưa có nhưng là nơi dân cư đông đúc thương hội tấp nập từ các nước cập cảng, thuyền lớn thuyền nhỏ đậu kín cửa sông. Nhà cửa mọc san sát, nối tiếp nhau ra đến tận cảng biển. Quả là một vùng đất hưng thịnh. Đoàn người qua cửa quan hành tỉnh* thì có một toán người ngựa đã ra đón từ trước, thấy La Chấn thì chạy đến nói chuyện một lúc rồi cho người ngựa đi mất, hắn quay lại nói với công chúa Lệ Qua.
“Thưa chủ nhân, bọn họ đang chờ ở khách điếm phía trước không xa.”
Lệ Qua bật cười khẽ nói “Tìm mãi không thấy, lúc này lại đợi chúng ta đến à!”
La Chấn nói tiếp “Người của chúng ta xảy ra xung đột với đám người họ, lỡ tay giết chết hai người. Có thể vì chuyện này mà họ đến đây đòi gặp chủ nhân để phân trần chuyện này cho rõ ràng!”

Lệ Qua gật gật đầu hỏi “Vậy là chưa lấy được tấm danh thiếp của La Khải?”
La Chấn đáp “Vẫn chưa!”
Lệ Qua thúc ngựa đi tiếp nói “Vậy thì chúng ta đến đó lấy chúng!”
Đoàn người ngựa lại thong thả đi về phía trước.
Ở Hiện Cảng người người đông như trảy hội, đủ hạng người từ các nơi đến cư trú, trên đường còn có cả người tây phương. Đoàn người đi trên đường mấy phần không ai để ý, đương nhiên ít người để mắt đến. Đi được một lúc, thì đến một khách điếm lớn, kiến trúc mái trụ sơn vàng, hai tầng lầu, có hai mặt đường, phía trước có đề biển lớn “Đông Hải Giang” sơn chữ đỏ. Cả đoàn đến nơi thì đã thấy Lý Trung Hưng cùng hai vị Nam, Đông sứ Phạm Phế và Hà Văn Thuận đợi sẵn. Công chúa Lệ Qua, La Chấn xuống ngựa bước đến nhìn ba người đang vẻ rất giận dữ cười nói.
“Đây có phải là Lý Trung Hưng, thánh chủ Nam Lĩnh Hội danh chấn thiên hạ đấy không?” Lệ Qua trỏ quạt về phía Lý Trung Hưng hỏi. Đương nhiên lão nghe vậy đã nóng mặt bực bội, lão vốn là tiền bối, nàng chỉ là hạng vãn bối vừa gặp đã hỏi tên tuổi người khác đúng là không có phép tắc. Tính tình lão Lý cao ngạo, trên giang hồ ai cũng phải kính nể lão mấy phần, lại thấy người vừa hỏi mình chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, mặt non, môi đỏ rất giống một nữ nhi, nhìn qua đoán biết võ công tầm thường đã có ý xem thường. Lão thấy người thanh niên ăn mặc đơn điệu bên cạnh nàng, dáng vẻ lạnh lùng, sắc mặt đằng đằng sát khí, thân hình rắn rỏi hẳn phải là một người luyện công phu từ nhỏ nhưng lão vẫn không xem ra gì, nhăn mặt đáp.
“Đúng là ta! Còn tiểu tử ngươi là ai? Cớ làm sao lại cho người thám sát bọn ta, còn vô cớ giết người của Nam Lĩnh Hội. Nếu ngươi không giải thích rõ ràng đừng trách Lý mỗ ta ra tay độc ác!” Lý Trung Hưng mào đầu đã có ý khiêu chiến, hai tay đã ngấm ngầm vận nội công, động thủ phủ đầu địch thù trước mắt, tạo uy.
La Chấn thấy lão có ý động thủ thì phì cười nói “Lão tiền bối nói vậy là có ý đến đây báo thù!”
“Đúng vậy!” Lão vừa nói dứt lời hai chưởng lực đã đánh ra trước uy lực vô cùng, thẳng huyệt đản trung trước ngực La Chấn, hắn đã phòng bị từ trước tay phải vung ra gạt chưởng, thân người lách qua một bên né tránh cũng rất mau lẹ. Cái gạt tay của La Chấn làm lão Lý chấn động nhẹ, mặt đã tái sẫm đi thầm nhủ “Quả nhiên người này có nội công thâm hậu!”.
Lão vừa rút tay về định biến chiêu, thì đã thấy chưởng lực của La Chấn đánh tới, một chưởng nhưng thủ pháp rất mau lẹ tàn độc, rất được hắn dụng tâm hòng triệt hạ đối thủ tức thời, Cao Miên Ngũ Cốt Chảo. Năm ngón tay tưởng chưởng ra trước, nhưng hóa ra chụm lại ngóc lên chụp lấy đỉnh đầu đối phương. Nếu là kẻ võ công tầm thường ngay chiều đầu của hắn đã phải uổng mạng mất rồi. Lý Trung Hưng không phải là người sơ xuất, vỗn đã có kinh nghiệm tỷ thí, nhất nhất đều lấy an toàn làm trọng. Tuy lão dụng chiêu trước, nhưng đã phòng bị kẻ định xuất thủ phản kháng. Lão nhảy lui lại mấy bước, rút côn vàng giắt sau lưng xoay mấy vòng, đẩy chưởng lực của La Chấn không tiến lên phía trước.

Lão chỉ thấy hai thủ pháp của La Chấn đỏ rực như máu, chụp luôn vào côn vàng của mình mà không mảy may sợ hãi. Cây côn vàng của lão bị chụp trúng, lập tức lão thấy hộ khẩu tệ nhức, một luồn kình lực chuyền qua người lão hít chặt lấy tay không sao thả ra được. Quả nhiên lão sợ đến tái mặt, nghĩ mình là tiền bối võ công trên giang hồ trước giờ không phải là tay vừa, vậy mà chỉ qua chưa đầy bốn chiếu đã bị một tên thiếu niên làm khó, tuy thấy thẹn nhưng trong lòng rúng động.
Một mùi hôi thối bốc ra từ hai cánh tay của La Chấn làm lão khó thở. Lão nhịn đau liền vùng tay trái lên, chụp xuống tay La Chấn vận kình hết sức. Tay lão vừa chạm vào tay của La Chấn cũng bị hít dính vào, khí lực trong người lão như một lỗ xì hơi thoát ra bên ngoài đi vào người La Chấn. Lão kinh hãi hét lên “Huyết Cường Sinh Công” một tuyệt chiêu của người Óc Eo* cổ mà La Ban từng dụng thủ trong cuộc tỷ thí tranh bá minh chủ Nam Quốc mười năm trước, độc bá thiên hạ không ai là không khiếp đảm. Lão kinh tâm, hai chân đá vào yết hầu của La Chấn, một quyền cước trong thế nguy cấp mấy phần lời hại, quả nhiên cú ra cước bất ngờ của lão làm La Chấn động tâm thả tay lão ra nhảy về phía sau mấy bước.
“Ngươi là gì của La Ban?” Lão vội thốt lên hỏi.
La Chấn nhếch miệng cười chứ nói “Vãn bối là người đương nhiệm trấn chủ phiệt trấn Bạch Long, tên La Chấn, cháu đích tôn của La Ban!”
“Quả nhiên là chuyền nhân của La Ban, anh hùng không đợi tuổi, tuổi trẻ mà đã cáng đáng phiệt trấn Bạch Long, Lý mỗ ta thật kính phục!” Lão vốn giận dữ, trước mắt suýt chút nữa đã bại dưới tay một tên vãn bối, không khỏi kinh tâm cố lấy lại chút tỉnh táo nhẹ giọng nói. Biết người thiếu niên trước mắt không phải là tay tầm thường, ai oán trong lòng bỗng chốc tan biến.
La Chấn vốn không muốn tỷ thí chỉ vì bất đắc dĩ mới ra tay, nghe nói vậy đã biết lão có ý cáo lỗi nên không làm tới nữa, cười dài đáp. “Lão tiền bối chớ nói vậy!” Nói rồi đưa tay mời mọi người cùng vào trong khách điếm “Xin mời các vị tiền bối vào trong nói chuyện!”
Bên trong hậu sảnh đã bày sẵn mười mấy bàn cổ lớn, khách lưu trú ở đây đều bị đuổi đi hết, bên trong không còn một ai.
Lý Trung Hưng cùng đám người Nam Lĩnh Hội chia nhau ra ngồi ở một bàn. Lão và hai người Phạm, Hà cùng với La Chấn, công chúa Lệ Qua ngồi một bàn. Lão vô tình thấy Cao Bát đi ngang qua thì ngạc nhiên, hai mắt trợn ngược nhìn y nói “Tại sao lại là ngươi?”
Cao Bát thấy lão ngạc nhiên nhìn mình hỏi, thì bật cười khanh khách đáp “Ta thì đã sao? Lý nào lại không được phép đến đây!” Nói rồi y hít mũi một cái, sải bước đến ngồi ở một bàn trong một góc hậu sảnh. Tự mình rót rượu, gắp thức ăn, ăn uống ngon lành không thèm để ý đến ai.
Lý Trung Hưng không thèm để ý đến Cao Bát nữa, liền quay sang La Chấn chỉ tay về phía công chúa hỏi. “Xin thứ lỗi cho, La trấn chủ có thể giới thiệu với Lý mỗ vị thiếu niên này là ai?” Vốn lão thấy La Chấn cung cung kính kính với người thiếu niên thì mấy phần làm lạ. Thầm nghĩ, không biết người thiếu niên này có thân phận thế nào mà khiến một người như La Chấn vốn là trấn chủ một phiệt trấn danh tiếng lẫy lừng, võ công cao cường lại khép nép trước người này, không hỏi không được.

La Chấn khẽ cúi đầu, đưa mắt nhìn Lệ Qua rồi mới bật cười nói “Là chủ nhân của vãn bối!”
“Chủ nhân!” Lão nhắc lại vẻ không tin, một trấn chủ danh trấn thiên hạ còn có chủ nhân nữa hay sao! Nghĩ một lúc lão chợt thất kinh, đưa mắt nhìn kỹ nàng một lượt, thấy nàng tướng mạo giống một nữ nhi, khẩu khí trịnh trọng, cao sang quý phải, phàm phải là một vương công quý tộc. Lão chợt giật mình định ý bước ra khỏi ghế ngồi cúi lạy Lệ Qua, nàng đã ngăn lại nói “Lão tiền bối không cần phải như vậy.”
Lý Trung Hưng thấy nàng đưa quạt ra ngăn lại, lời lẽ khác thường quả nhiên là khẩu khí của người hoàng thất. Lão lập tức nghĩ, người của hoàng thất nước Khmer di phục đến nước Chiêm Thành, lại cho người gây bất lợi ình hẳn là có liên quan đến chuyện liên kết giữa Nam Lĩnh Hội và La Khải. Không hiểu tại sao họ lại biết chuyện này, bất giác cũng khó nghĩ. Tất họ có liên quan đến chuyện con tàu của mình bị đánh đắm ngoài cảng. Chuyện trước mắt với Nam Lĩnh Hội không phải là hỷ sự, nếu không nhún nhường tìm hiểu thì sẽ gặp đại họa.
Lão nghĩ vậy, bất thần đưa mắt nhìn ra xung quanh, quả nhiên có hơn hai trăm người đều là hảo thủ, sát khí đằng đằng hộ vệ, lại có rất nhiều đại hán của Bạch Long nữa.
Lão khẽ nói “Đa tạ công tử!”
Ánh mắt đó làm sao qua mắt được công chúa Lệ Qua, nàng bật cười nói. “Ta nghe lão tiền bối ngày đêm vội vội vàng vàng xuống nam, không biết là có chuyện gì hệ trọng, khiến một thánh chủ danh vọng của Nam Lĩnh Hội phải đích thân ra mặt. Ắt hẳn bến trong có nguyên do?”
Lý Trung Hưng nghe nàng nói vậy có phần khó trả lời, trên giang hồ những chuyện như vậy làm sao có thể nói được, tất hẳn người hiểu biết giang hồ thì không đặt ra câu hỏi khó như vậy. Lão hơi ầm ừ nhưng cũng trả lời xuê xoa. “Đúng là có chuyện bắt buộc Lý mỗ phải ra mặt mới giải quyết được, có liên quan đến sự tồn vong của Nam Lĩnh Hội, lão không thể chểnh mảng mà giao phó cho ai gánh vác được. Thân phận thành chủ tất nhiên phải gắng sức!”
La Chấn ngắt lời lão cười hề hề nói “Lão tiền bối khiêm nhường rồi, chủ nhân muốn hỏi lão đến việc quan trọng hơn kia, lão bất tất phải giấu giếm” La Chấn nét mặt lộ vẻ tà khí nói tiếp “Cần phải nói cho lão tiền bối hiểu rõ, chuyện chúng ta đang nói quan trọng hơn sự suy vong của một hội chức cá nhân nào cả, mà liên quan đến sự suy vong của một đất nước. Chúng ta có cùng chí hướng chỉ là lão tiền bối chưa biết rõ ý tốt của bọn vãn bối mà thôi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.