Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 63: Thâm Kế





Trần Liệt trợn ngược mắt nói “Chẳng phải Lý bộ đầu đã nói rõ cho tướng quân biết rồi hay sao!”
Trần Hưng Lễ bật cười ha hả nói “Ta đâu phải kẻ ngây thơ, nếu không điều tra rõ ràng làm sao tự ý đến đây mà hỏi đại nhân về Nam Lĩnh Hội.”
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ nói như vậy, ánh mắt không thôi xoáy vào mình thì thất kinh nói “Tướng quân nói như vậy là có ý vu cáo hạ quan cấu kết với bọn phản nghịch Nam Lĩnh Hội hay sao.”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Đó là sự thật!”
Trần Liệt khẽ run rẩy, thình lình Trần Hưng Lễ nắm lấy tay lão bóp mạnh, Trần Liệt khẽ thốt lên nhưng thấy ánh mắt hắn nhìn mình long long vẻ sát khí thì nính bật, lấp bấp nói “Tướng…tướng …quân muốn gì ở hạ quan!!!”
Trần Hưng Lễ bật cười nói “Ta chỉ muốn biết Nam Lĩnh Hội định âm mưu gì, khi ở thôn Tòng Chất ta đã nghe Lý Trung Hưng bàn kế phản nghịch suýt chút nữa vì nó mà phải bỏ mạng, sau ta cho người dò la tin tức mới biết rõ Thánh Chủ Nam Lĩnh Hội đã mấy lần xuất hiện ở phủ Thanh Đô, hẳn đại nhân không chối điều này chứ? Đại nhân chắc còn nhớ Nguyễn Kỵ, Nguyễn Thanh chết thảm như thế nào rồi đó!”

Trần Liệt ấp a ấp úng nói “Hạ quan biết! Quả thật hạ quan có biết chút ít về Nam Lĩnh Hội nhưng mọi chuyện đều do Lý Trung Hưng sai khiến không liên can gì đến hạ quan cả!”
Trần Hưng Lễ khẽ nhếch mép cười rồi buông tay lão ra nói “Ta có nên tin lời đại nhân nói nữa hay không?”
Trần Liệt thở dài cúi đầu nói “Tướng quân tha mạng cho hạ quan, hạ quan quyết không giấu diếm gì nữa!”
Trần Hưng Lễ phẩy quạt cười ha hả nói “Vậy đại nhân nói đi! Ta mong đại nhân nói thật.” Nói rồi Trần Hưng Lễ trỏ quạt vào từng bài vị trên bàn thở tổ tiên Trần Liệt, nói “Ta thấy dòng họ của đại nhân không là đại học sĩ cùng là tú tài, đến đời đại nhân mà tuyệt hậu cũng thật đáng tiếc! Những chuyện mình làm trời biết đất biết chưa hẳn là người đời không biết!”
Trần Liệt nghe vậy thì òa lên khóc, quỳ gối dập đầu xin Trần Hưng Lễ nói “Hạ quan biết tội, mong tướng quân nương tình mà tha cho, hạ quan biết được gì quyết không giấu diếm!”
Trần Hưng Lễ vẻ mặt đăm đăm nói “Hãy kể đầu đuôi từ lúc đại nhận biết Nam Lĩnh Hội!”
Trần Liệt lấp bấp một lúc mới kể lại “Từ lúc hạ quan nhậm chức tri phủ Thanh Đô được hơn một năm, thì giữa đêm khuya Lý Trung Hưng cùng mấy tên hảo hán xông vào phủ uy hiếp ha quan. Nói; muốn hạ quan bỏ ra một ít ngân lượng để bảo vệ tính mạng cũng như cái chức quan tri phủ. Hạ quan lúc đó thân cô thế cô làm sao dám trái lời, trong phủ hạ quan lúc nào cũng có vài tên của Nam Lĩnh Hội giám sát, hạ quan phải khổ sở lắm mới cung phụng chúng nổi. Sau Lý Trung Hưng xuất hiện lần nữa, hẹn thêm một đám anh hùng hảo hán đến phủ hội họp, hạ quan không được tham gia nhưng có nghe biết được một chút ít. Mong Trần tướng quân bỏ qua cho chuyện này, hạ quan nghe rõ họ nói mấy từ ‘diệt Trần trung hưng nhà Lý gì gì đó…!’ lúc đó hạ quan sợ chết khiếp, nghĩ rằng nếu ai lỡ nghe chuyện này mà đưa đến tai hoàng thượng thì cả nhà hạ quan không bị tội lậy cũng bị tru di tam họ. Vì vậy hạ quan không dám để lộ ra chuyện này cũng như mối quan hệ nào với Nam Lĩnh Hội cả. Tướng quân nói xem, thật hạ quan từ lúc đó đến giờ không hề làm sai gì cả, chỉ một mực trung thành với triều đình mà thôi!”
Trần Hưng Lễ khẽ gật đầu nói “Ta thấy tâm lòng trung thành của đại nhận rồi! hà hà, vậy là Nam Lĩnh Hội thật sự muốn nổi dậy làm phản lần nữa. Không ngờ họ lại muốn cấu kết với ngoại bang bắc chinh, thật bên trong cũng lắm lòng dạ đen tối ha ha ha!”
Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ lầm bầm nói thì hỏi “Tướng quân hẳn đã biết được chuyện gì ở thôn Tòng Chất”
Trần Hưng Lễ nhìn xoáy vào mắt lão cười nói “Nam Lĩnh Hội muốn mượn tay người Chiêm Thành diệt Trần, nhưng Chế Bồng Nga đâu có ý ấy, nếu đã có ý đó thì nhà Trần ta đã diệt vong lâu rồi. Chỉ là bên cạnh ông ta có La Khải, hắn ta trong lòng thì lại muốn diệt nhà Trần, đã có lần kháng ý Chế Bông Nga, chính vì ý đó mà Nam Lĩnh Hội muốn liên minh với riêng La Khải diệt nhà Trần, thật chất bên trong là muốn diệt Lê Quý Ly, sau đó mượn cớ diệt giặc ngoại ban hiệu triệu lòng người theo nhà Lý chống giặc ngoại bang, quả nhiên một tên bắn trúng hai đích!”
Trần Liệt nghe vậy thì hỏi “Tướng quân không bẩm báo với Trưởng Cục biết chuyện này, đề phòng điều không may đó sao?”
Trần Hưng Lễ trợn ngược mặt nói “Ta với đại nhân là cùng một gia tổ, lý nào lại để Lê Quý Ly lạm quyền mà đoạt thiên hạ. Đại nhân không biết rằng Trần tộc chúng ta phụ thuộc vào lão hay sao. Chúng ta chẳng phải nên ngồi ngoài xem bọn chúng lập mưu đấu đá lẫn nhau, sau đó ngư ông đắc lợi, xuất thủ đoạt lấy thiên hạ vậy chẳng phải là tốt đôi đường hay sao!”

Trần Liệt nghe Trần Hưng Lễ nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, bật cười hê hê nói “Trần tướng quân quả nhiên liệu việc như thần!”
Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Ta mong đại nhân ra lòng giúp sức nếu lấy được thiên hạ, quyết không quên đại nhân đâu!”
Trần Liệt cười nói “Vậy tướng quân cần gì ở hạ quan!”
Trần Hưng Lễ gật gật đầu nói “Ta cần đại nhân tìm mọi cách liên hệ với người của Nam Lĩnh Hội, ta muốn gặp riêng họ bàn bạc cũng như giải hòa mối nghi ngờ không may lần trước ở Tòng Chất, để họ biết được rõ ràng ý của ta. Không biết đại nhân đã hiểu rõ ý đó chứ?”
Trần Liệt gật đầu nói “Hạ quan đã hiểu rồi!”
Nói rồi cả hai thổi tắt đèn bước ra ngoài khép cửa lại, hai người Lê, Chế nấp sau các bài vị còn nghe rõ “Hạ quan nghe nói vừa rồi có kẻ đột nhập, không biết là ai vậy?” “Chỉ là một lũ trộm gà bắt chó chẳng hại gì đến bọn ta!”
Cả hai bước ra, Chế Vân bĩu môi mắng “Ngươi mới là trộm chó bắt gà!” Rồi nắm lấy vai Lê Hiểu Bình lay mạnh nói “Người thấy rõ lòng dạ tên nghĩa huynh của ngươi hay chưa!”
Lê Hiểu Bình gãi đầu gãi tai lắc đầu nói “Tại sao Trần huynh lại làm vậy, ta chẳng hiểu gì cả!”
Chế Vân hừ một tiếng nói “Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ ngụy công tử, bán nước cầu vinh. Hắn chẳng phải nói toàn lời phản triều đình hay sao?”
Lê Hiểu Bình thở dài nói “Bên trong chắc có ẩn tình, huynh ấy là dòng dõi nhà Trần lý nào lại tự bán mình như vậy!”
Chế Vân gật đầu nói “Lòng dạ con người làm sao biết được, bây giờ ta mới biết rõ thêm một chuyện nữa, nghĩa thúc của ta cũng có liên quan đến chuyện này, ta nhất định phải hỏi rõ mới được!”
Lê Hiểu Bình hỏi “Nghĩa thúc nào!”

Chế Vân hừ một tiếng nói “Chính là La Khải đó! Phụ hoàng từng nói nghĩa thúc tính tình hiếu sát, làm việc gì cũng nông nổi không tính rõ thiệt hại trước sau. Phụ hoàng từng nói với lão không được nuôi mọng sát nhập Đại Việt với Chiêm Thành! Nhứ nhất Đại Việt là nước quật cường rất khó chinh phục, nước Trung Thổ lớn mạnh từng chiếm Đại Việt chia làm quận huyện vậy mà họ vẫn vùng dậy lật đổ được, nước ta làm sao cai trị nổi. Thứ hai nếu ta diệt Đại Việt tức là tự đem biên giới nước ta lại gần nước Trung Thổ, như vậy là tự đem cải khổ cái lo thường trực đến bên lưng mình. Đại Việt tuy là hung tợn nhưng không thâm độc đều giả như Trung Thổ. Nghĩa thúc thì cho rằng như thế không đúng, ta tưởng nghĩ ông cũng đã quên chuyện đó nào ngờ vẫn còn có mộng lật đổ Đại Việt cho bằng được!”
Lê Hiểu Bình nghe nàng nói cũng đôi ba phần hiểu ra nhưng thủy chung gã vẫn không cho đó là đúng, nước Chiêm Thành năm lần bảy lượt xâm phạm Đại Việt cướp phá, giết chóc, thù nhà như nổi lên trong lòng gã, gã mím môi gặng nói “Chẳng phải nước Chiêm Thành các người cùng tàn ác, hung tợn hay sao!”
Chế Vân nghe Lê Hiểu Bình nói vậy thì nhẹ giọng nói “Nhà ngươi vẫn còn để bụng chuyện cũ hay sao?”
Lê Hiểu Bình hầm hầm, hai mắt sòng sọc nói “Thù nhà lý nào lại quên hay sao!”
Chế Vân thở dài nói “Chẳng phải ngươi nói sẽ quên chuyện đó mà không giận ta nữa cơ mà!” Lòng nàng đau nhói, biết rằng mình không nên nói đến chuyện này chỉ làm khổ cho gã, nhưng không ngờ lại thấy gã căm giận đến như vậy thì khẽ rời nước mắt nói thêm “Ngươi lại trách ta hay sao?”
Lê Hiểu Bình đưa mắt nhìn Chế Vân, tuy trong bóng tối vẫn thấy hai dòng lệ khẽ rơi trên hai gò má nàng, thì thở dài nói “Oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt được! Ta có nên báo thù hay không?” Nói rồi đẩy cửa bước ra ngoài, Chế Vân đưa tay kéo áo gã nói “Ngươi định đi đâu?”
Lê Hiểu Bình gạt tay nàng ra nói “Ta thích đi đâu thì đi cô làm sao phải quản ta!”
Chế Vân giận dữ nói “Ngươi không theo ta đi ra khỏi đây, chỉ vì mấy chuyện ngớ ngẩn trong đầu ngươi hay sao!’
Lê Hiểu Bình quay sang nhìn nàng quát lớn “Đúng đó! Ta và cô khác nhau, không thể nào chung sống được.”
Chế Vân chưa kịp nói gì thêm Lê Hiểu Bình đả sải bước chạy đi, hai tay bịt tai không muốn nghe lời nàng nói ra nữa. Chế Vân đứng lặng đưa mắt nhìn gã chạy đi khuất thì nước mắt rơi ròng ròng, rồi sải bước đi ra khu vườn hoa, nàng còn đang nghĩ ngợi đến chuyện của Lê Hiểu Bình thì giật mình nghe phía sau có tiếng động vội đưa vạt áo lau nước mắt nhìn quanh thì nghe một tiếng nói vọng đến “ Ta tìm mãi không thấy, nào ngờ lại gặp công chúa ở đây thật may quá!” Vừa nghe thấy tiếng nói ấy nàng ú ớ quay lưng bỏ chạy, nhún người qua mái nhà chạy như bay về phía cổng không dám quay lại nhìn phía sau.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.