Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 64: Mời Khách Lưu Lại





Chế Vân gia tăng cước bộ chạy miết ra khỏi khu vườn. Thân pháp của nàng việc ra khỏi phủ chẳng mấy là khó, chưa đầy nữa nén nhang đã ra khỏi phủ. Trời hãy còn chưa sáng hẳn, bên ngoài đường vắng lặng chỉ có những tốp quân binh đứng tụ lại thành nhóm uống rượu nói chuyện, vừa thấy nàng đơn thân độc mã đi giữa đường vẻ hối hả, một tên võ tướng cưỡi ngựa kiểm tra quân binh nhìn thấy làm sao không để mắt, thúc ngựa đuổi theo quát lớn.
“Tên lính kia đi đâu đó?”
Chế Vân không quay đầu lại, mà vẫn sải bước đi tiếp. Tên võ tướng cưỡi ngựa vượt qua giơ roi ngựa quất mạnh xuống đầu nàng, miệng thét lớn “Tên khốn kiếp, ta hỏi mà không trả lời à!”
Chỉ thấy roi da chưa chạm vào người Chế Vân mà hắn rú lên một tiếng đã bị quăng cả xuống ngựa. Thì ra nàng đã vận kình lên tay chụp lấy roi da giật mạnh, hắn làm sao phòng bị kịp đã té úp mặt xuống đất bất tỉnh.

Chế Vân nhún người một cái đã nhảy phốc lên lưng ngựa của hắn, ra chân thúc ngựa chạy đi. Đám quân binh nhận ra bất thường, khi kêu lên báo động nàng đã chạy mất rồi làm sao đuổi cho kịp. Nàng thúc ngựa chạy miết ra cửa thành phía nam thì trời cũng vừa hừng sáng, đám lính canh cổng thấy người chạy đến mặc quân phục thì lấy làm lạ, lại nghe nàng quát ầm ỷ “Mở cửa, mở cửa…”. Đám lính định kéo rào chắn tránh đường cho ngựa của nàng chạy ra ngoài, nào ngờ một tên đứng trên cổng thành thấy con ngựa rống lên vẻ rất bực bội khi có người lạ trên lưng. Hắn thấy lạ nhìn kỷ hóa ra là ngựa trong quân doanh của mình, thật là vạn nhất nguy nạn lại gặp xui xẻo, hắn trỏ tay quát “Chẳng phải kia là ngựa của tổng huy trưởng hay sao! Nhà ngươi là ai?”. Chế Vân nghe vậy biết chẳng hay gì, liền tay quất roi ngựa đánh gạt đám quân binh đứng chắn trước cọc rào, rồi thúc ngựa phi qua. Con ngựa vốn không phải loại can trường, thiên tập luyện làm sao dám nhảy qua, càng bị nàng thúc chân vào hông nó càng lui lại phía sau, đến khi đau quá thì rống lên hí vang hất tung nàng xuống ngựa. Nàng thất kinh xoay người đáp chân xuống đất thì đám quân lính đã vây lấy nàng ở giữa, miệng quát tháo “Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn!”
Chế Vân tay vẫn nắm chặt roi ngựa rung tay đánh chát chát, bốn năm tên quân binh vừa sấn tới đã bị đánh cho quần áo rách bươm, nàng lớn giọng nói “Các ngươi còn không tránh đường, đừng trách ta tàn ác!”
Tên võ tướng đứng trên tường thành quát “Bắt lấy hắn!”
Đám quân binh thấy nàng vung tay nhẹ mà đã đánh gạt mấy tên té gục xuống đất thì có ý chùn bước, nghe tên võ tướng thúc giục thì liều chết ập đến. Chế Vân nheo mày vung roi da đánh gạt hết thương xung quanh, thì lại đến tốp khác đâm tới, trên dưới đều kín không một lối thoát. Nàng nhún mình lộn vòng trên không hai vòng, nhảy ra sau lưng đám binh lính, vung roi đánh ngã hết một lượt. Thấy vòng vây nới lỏng một nửa, nàng xoay vòng nhảy vào giữa tung roi quất xung quanh như một cái chong chóng tre được gió mạnh quay tít, đám quân binh trúng phải roi da không rơi thương thì cũng đến rách thịt đau la kêu ầm ỷ. Cả đám quân binh không phải là đối thủ của nàng, lẻ tẻ vài tên lại càng bị nàng đánh cho lê lếch, cuống quýt tụ lại thành một nhóm chặn trước cổng thành. Thấy nàng bước lên một bước thì không dám trụ lại một bước, nhưng thủy chung vẫn không dám để nàng chạy ra khỏi cửa thành. Nàng thấy đám quân binh không chịu nhường đường thì hừ lạnh một tiếng nói “Các ngươi chán sống rồi hay sao mà không tránh ra hết cho ta!”
Đám quân bình sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, lấp ba lấp bấp thì thấy phía trên thành tên võ tướng rút kiếm nhảy đến trước, nàng cười nhạt một tiếng nói “Nhà ngươi được lắm, ta phải dạy cho ngươi một bài học mới được!” Nói rồi vung roi da đánh tới tấp, tên võ tướng thấy nàng cứ hùng hục đánh tới vô cùng liều lĩnh, mỗi roi quật tới tay cầm kiếm đưa lên đỡ không tê rần thì cũng làm hơi thở hắn nặng nề không sao trụ nổi, chưa đầy năm chiêu đã bị đánh rơi kiếm nhận luôn mấy roi da vào mặt đến bật máu. Hắn rú lên một tiếng, thì bị nàng quất thêm roi da vào hạ bộ, hai chân tự dưng khụy xuống đau quá kêu lên thảm thiết. Nàng quắc mắt nhìn đám quân binh còn lại, cả bọn đều thất kinh khiếp đảm vội ném bỏ khí giới ba chân bốn cẳng chạy thẳng luôn ra ngoài thành.
“Đáng đời bọn cứng đầu!”
Nàng cười ha hả hứng khởi bước đến nắm cương con ngựa, khẽ giật thót mình khi một bóng trắng lao đến nhanh như chớp, một chưởng đánh xuống vai, nếu không nhanh tay buông cương ngựa ra thì đã trúng phải chưởng lực đó rồi. Nàng đưa mắt nhìn kỹ thì nhận ngay ra đó chính là Trần Hưng Lễ thì tức tối nói “Ngươi giỏi lắm!”
Trần Hưng Lễ khẽ nhếch miệng cười, rồi vung quạt đập vào lưng ngựa, tay lực tuy rất nhẹ nhàng nhưng nghe một tiếng chát rõ lớn, con ngựa như muốn khụy hai chân sau rống lên một tiếng bỏ chạy thẳng. Chế Vân giận dữ bất lực đưa mắt nhìn, mặt mày đỏ bừng bừng.

Trần Hưng Lễ chấp tay nói “Quả nhiên khinh công của công chúa mười phần tuyệt luân, tại hạ mãi mới đuổi theo kịp được. Tại hạ đã đến chậm, không biết đám quân binh có gì mạo phạm đến công chúa? Công chúa xảy ra chuyện gì thì tại hạ khó lòng mà ăn nói được với Trưởng Cục. Xin mời!” Trần Hưng Lễ vừa nói vừa trỏ tay quay lại phía Bắc thành, Chế Vân hừ một tiếng nói “Tại sao lại phải đến đó!”
Trần Hưng Lễ nói “Trưởng Cục mong được tiếp kiến công chúa nước Chiêm Thành một lần, lý nào công chúa không nể mặt Trưởng Cục hay sao. Tại hạ đã chuẩn bị cả đâu vào đó rồi!”
Chế Vân nghe vậy biết mình đã để lộ tung tích từ lâu thì vô cùng bối rối, nhưng cũng ra vẻ thong thả hất hàm nói “Đã biết ta là công chúa điện hạ còn vô lễ như vậy hay sao, ta thích đi về phía nam thì sao!”
Trần Hưng Lễ gõ gõ quạt vào lòng bàn tay cười nói “Tại hạ nào dám trái ý công chúa, nhưng ý Trưởng Cục như núi thái sơn, công chúa muốn về hướng nam, thì trước hết phải quay về hướng bắc trước đã. Tại hạ không thể không tuân theo Trưởng Cục được, xin mời công chúa!”
Chế Vân thầm nghĩ mình võ công không bằng Trần Hưng Lễ, lúc này làm trái ý hắn cũng khó lòng mà ra khỏi thành được, nghĩ vậy nàng bật cười nói “Được rồi, ta sẽ theo ngươi quay về Trần phủ!”
Nàng nhìn thấy một cỗ xe do hai con ngựa vàng lộc cộc chạy đến, bên cạnh có thêm bốn tên kỵ mã đi kèm, đúng là hắn ta đã có chủ định bắt mình về phủ rồi. Nàng vừa bước đến gần Trần Hưng Lễ thì vận kình lên song thủ, một lọ thuốc màu xanh lá từ từ nhỏ lên bàn tay trong cánh tay áo, lập tức tỏa ra một luồn khí xanh nồng nặc. Trần Hưng Lễ giật mình khi thấy chưởng lực thình lình vung lên đánh tới Huyệt Nhĩ Môn, vội lách người né qua thì thấy Chế Vân bật cười nói “Trước khi đưa ta về phủ thì hãy nếm thử Lục Long Nội Độc của ta đã!”
Trần Hưng Lễ vốn đã đề phòng từ trước khi thấy nàng đến gần, chỉ là hắn không muốn động thủ với nàng chỉ lờ tản đi xem thế nào. Quả nhiên không sao tránh được một trận tỷ thí, hắn lùi lại mấy bước vận kình lên các huyệt đạo phong tỏa kinh mạch tránh hơi độc dính vào người, mặt vẫn rạng rỡ bật cười nói “Tại hạ còn nhớ công chúa đã từng dùng độc chiêu đó, đả thương tại hạ ở núi Phu Pha Phong, chiêu thức quả nhiên rất lợi hại, tại hạ không dám khinh nhờn chút nào. Nhưng công chúa đã có nhã ý thử tài thì tại hạ không dám không vâng theo.”
Chế Vân hừ một tiếng thủ thế rồi nói “Lên đi!”

Trần Hưng Lễ thấy dáng vẻ Chế Vân trong bộ quần áo quân phục thì lấy làm buồn cười, lại thấy bộ dạng thủ thế của nàng thì không sao không thốt lên cười ha ha mấy tiếng, trỏ quạt vào quần áo nàng nói “Bộ trang phục đó vốn dĩ không ra sao, nhưng với một người xinh đẹp mĩ miều cũng không khỏa lấp được nữ tính của công chúa, tại hạ lấy làm khâm phục vẻ đẹp của công chúa điện hạ!”
Chế Vân nghe Trần Hưng Lễ nói vậy nghĩ hắn coi khinh mình là phận nữ nhi, thật là đáng ghét. Không nói không rằng nàng tung chưởng đánh tới, chưởng phải chụp tới tay trái đã biến chiêu đẩy khí độc ra ngoài vô cùng ghê sợ. Trần Hưng Lễ vốn có một thân võ công không phải kém cỏi, cũng không dám đối địch ngay mà nhảy lùi ra sau năm bộ, dùng phiến quạt gạt khói độc ra hai bên. Vừa trấn tĩnh chưởng khác đã đánh tới, lần này thì hắn đương nhiên đưa tay lên gạt đỡ, một cước xuyên tâm đến giữa ngực nàng, thình lình cánh quạt kêu lách cách mấy tiếng,
Chế Vân vừa định chụp tay vào giữa mặt Trần Hưng Lễ thì nghe tiếng động từ cánh quạt phát ra, sợ ám khí bắn ra thì rút tay lại, lách người qua một bên tránh né. Không ngờ nàng chỉ nghe Trần Hưng Lê bật cười nói “Công chúa thua rồi!” Thì thấy cách quạt xé gió, chém ngang cắt bay một mảnh vải giữa ngực nàng, xé toạc một miếng lớn.
Nàng giận dữ tung chưởng hất hắn ra phía xa rồi đưa tay che trước ngực nói “Ty tiện!”
Trần Hưng Lễ khẽ chắp tay nói “Chúng ta nên thôi thì hơn, nếu vừa rồi tại hạ phóng ra ám khí hẳn công chúa đã thua rồi. Xem ra thắng bại đã rõ!”
Chế Vân liếc mắt nhìn cỗ xe định thần nhảy đến đánh rơi tên phu x,e nhưng thấy Trần Hưng Lễ đứng phía trước cổng thành nghĩ khó lòng mà chạy thoát được, bật cười khổ nói “Vậy là ta thua rồi! Ta lên xe ngựa đây.”
Nói rồi vờ nhảy lên xe, liền tay hất tên phu xe xuống. Nào ngờ tên này công phu không phải tầm thường, thấy nàng vừa phi thân đến nhanh tay tung ra một đám bụi trắng bay mù mịt. Chế Vân thất kinh lui lại mấy bước thì đã thấy Trần Hưng Lễ đứng trước mặt điểm luôn huyệt đạo trên người nàng, nàng đứng yên không nhúc nhích nữa. Trần Hưng Lễ bế thốc nàng lên cỗ xe, cười nói “Tại hạ thất lễ với công chúa, không làm cách này thì rất khó lòng mời công chúa về phủ được!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.