Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 8: Nữ Tặc Ám Toán





Cao Bát cao hứng cười tươi cạn rượu thì trước mắt y một ánh hào quang xanh lè phóng đến, chỉ kịp ném chum rượu ra cản lại còn người thì tung ra sau né tránh. Đám quần chúng phiệt trấn đều hốt hoảng tay rút khí giới đưa mắt nhìn lên trần nhà, thì thấy một cô gái trẻ vẻ mặt đẹp tuyệt trần. Đầu đội khăn trắng phủ vai, cổ đeo vòng bạc, quần áo lướt thướt một màu trắng viền vàng ngồi thong thả trên thân cột bắt ngang phía trên gian đại sảnh, miệng mỉm cười hinh hích nhìn Cao Bát.
“Tên tiểu tử nhà ngươi là ai mà dám lớn giọng xem thường lão sư gia ta như vậy hả, không biết trời cao đất dày là thế nào cả!”
Cao Bát vốn tính hào sảng, đào hoa đa tình có thừa, thấy một cô nương ngồi trên trần vẻ đẹp hớp hồn, tinh thần mấy phần đã mê mệt, miệng không nói nên lời nào chỉ lẳng lặng nhìn cô gái đến say đắm. Trần Hưng Lễ thì vẫn tự tại phe phẩy quạt, còn đám người xung quanh thì lặng im không hiểu cô gái ngồi trên đó từ lúc nào mà không ai hay biết. Chỉ có Phạm Nhất Lĩnh là tức điên lên quát.
“Con nhãi ranh kia, dám ngồi trên đó à, xuống đây ngay!”
“Ta không xuống!” Cô gái đưa tay lên mũi cười hinh hích, hai chân phe phẩy, lại thấy Cao Bát nhìn mình không chớp mắt vẻ mặt y đờ đờ đẩn đẩn thì buột miệng nói thêm “Tên tiểu tử kia nhà ngươi trúng phải Lục Long Nội Độc nhanh đến như vậy sao!”
Đám người nghe cô gái nói vậy thì hốt hoảng đưa tay phẩy phẩy trước mặt, bụm miệng, vận khí ngưng thần. Loại tà độc khống chế đối phương vận công, một trong sáu độc chiêu trong Độc Âm Công của Ma Lang Nha danh bất hư truyền tước đoạt tính mệnh không biết bao nhiêu hảo hán. Khi nghe đến ai cũng vận khí điều hòa hộ thể không dám khinh xuất hay xuất thủ. Không ai dám có chủ kiến chỉ lặng im nhìn cô gái ngang nhiên ngồi trên trần, thầm nhủ người này hẳn phải có công phu ghê gớm mới có thể trốn trên đó mà không ai hay biết gì.

“Con nhãi nhà người là ai?” Nộ Xích tức tối chỉ tay mắng.
Lại nghe cô gái cười dài đắc ý nói.
“Ta là Đệ Nhất Đánh Quái Xú hay Đệ Nhất Ghét Xú Tử tên gì cũng được nếu ngươi thấy thuận miệng thì gọi.”
Nộ Xích vốn người ngợm xấu xí, nghe cô gái nói vậy thì máu nóng nổi lên chỉ muốn vung song câu nhảy lên gian trần nhà đánh tới nhưng lại sợ Lục Long Nội Độc nhiễm vào người đành nén giận, không biết làm sao.
“Tiểu cô nương ăn mặc kiểu nước Chiêm Thành, lại dùng độc chiêu của Ma Lang Nha, có phải là đệ tử của lão ác nhân ấy?” Trần Hưng Lễ tươi cười hỏi.
“Lão sư gia ta mà ngươi dám gọi là ác nhân à, nói sần nói bậy! Nhà ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn dám cười cợt nói chuyện với ta xem ra có chút bảng lĩnh. Từ nãy đến giờ ta đều nghe tên nhãi người nói chuyện rất có phong nhã nhưng chết sớm thì hơi tiếc.”
“Tiểu cô nương nói chí phải, Lục Long Nội Độc của trấn chủ Âm Môn Ma Lang Nha rất lợi hại làm sao ta không biết nhưng xin cô nương xuống đây chỉ giáo.” – Trần Hưng Lễ vẫn phe phởn quạt không chút gì là sợ hãi nhưng mọi người trong phiệt trấn đã bắt đầu thấy khí vị khó chịu trong tiền sảnh nhưng không rục rịch nhếch môi.
“Ta sợ tên tiểu tử ngươi à!”
Cô gái vừa nói vừa tung người bay xuống, khinh công nhẹ tên vẻ đẹp lại mấy phần hoa mỹ như hoa như nguyệt rơi trong tiên cảnh. Cao Bát nãy đến giờ vẫn nhìn cô gái không chớp mắt chỉ buột miệng kêu lên “Ái chà, cô nương xinh đẹp tên họ là gì?”
Vừa đáp đất nghe Cao Bát nói vậy, lại thêm mấy phần ghét đắng chuyện y nhìn mình khiếm nhã liền vung chưởng đánh tới trước mặt. Cao Bát chỉ lách người sang một bên đưa mũi hít một hơi dài tấm vải phất phơ sau đầu cô, mắt nhắm nghiền, đầu lắc lư cười cợt “Chà chà thơm quá.”
Cô gái thấy y đáng ghét có ý trêu chọc mình, giận quá vung tay một chưởng nữa nhưng lúc này vừa tung ra mùi khí nồng nặc thốc đến trước. Cao Bát giật bắng mình thoái lui mấy bước vận lực phong tỏa hộ khẩu. Đám quần chúng phiệt trấn trong đại sảnh vội vả chạy tảng ra bên ngoài. Lão Nguyễn Văn Dung vung trượng lên quay tít.
“Tiểu yêu nữ còn trẻ mà đã ra tay độc ác đến vậy, dám đến bản doanh phiệt trấn làm càn hãy xem trượng quyền của ta đây!”

Lời nói vừa dứt đã thấy kình phong táp đến trước mặt cô gái. Lão Nguyễn một nửa nội lực dùng bế tỏa khí huyệt, lực trượng đương nhiên không mạnh mẽ, chiêu thức không còn biến hóa chỉ thấy cô gái nhún người lên cao né tránh dể dàng cười thích chí “Lão già giỏi lắm” Nghe đến vậy lão Nguyễn lại mấy phần tức điên dùng trượng phóng thẳng theo quyết không cho cô gái thoát khỏi quyền trượng của mình. “Con tiểu nữ này đừng có vô lễ”. Cô gái khinh công nhanh nhẹn chỉ trong nháy mắt đã chạy quanh đại sảnh hai vòng, vừa né trượng đập tới vừa ra ý trêu chọc lão.
Phạm Nhất Lĩnh từ lúc suýt tẩu hỏa nhập ma công lực chỉ còn năm sáu phần, lại vừa vận công để chống với khí độc trong đại sảnh xâm nhập. Đứng nhìn cô gái đắc ý bay nhảy xung quanh, máu nóng nổi lên, y dùng toàn lực phóng đến trước nhanh như chớp đã chặn cô gái lại tung chưởng đánh ra, chỉ trong chớp mắt đã vây cô ở giữa. Mọi người chỉ nghe ‘á’ lên một tiếng đã thấy cô gái nằm vật xuống sàn đại sảnh, miệng thổ huyết ôm ngực chửi rủa.
“Ỷ đông hiếp yếu mà gọi là hiệp nghĩa sao, hai lão già chết tiệt!” Cô gái vừa nói máu lại phun ra đằng miệng. Cao Bát thấy vậy định ra hỏi han cô gái thì đã thấy Phạm Nhất Lĩnh dùng Công Liên Hoàng Chưởng trong bộ pháp quyền Công Minh Quỷ Quyền chín phần là đoạt mệnh cô gái nhưng đã thấy Trần Hưng Lễ loáng thoáng đứng trước mắt cô gái đưa tay chấp lạy nói “Thưa trấn chủ hãy để vãn bối hỏi ả vài câu trước đã rồi giết đi cũng không muộn.”.
Phạm Nhất Lĩnh vội thu chưởng, người bất thần loạng choạng ngã vật xuống sàn, máu phun ra miệng. Mọi người ai cũng hốt hoảng vội chạy đến dịu y đứng dậy, nhìn xem thì thấy mặt mũi đã tím tái thì biết y đã trúng phải kịch độc.
Với một người danh trấn thiên hạ như y mà bị trúng phải độc tính của cô gái thì quả nhiên nơi này đã bị khí độc rất nặng từ trước. Ai mà không kinh thiên khiếp sợ cho được!
Vừa rồi Phạm Nhất Lĩnh đã dụng hết nội lực còn lại rượt đánh cô gái nếu ngày thường có thể chống lại được kích độc nhưng phần vì nội thương mang sẵn trên người cơ thể nhanh chóng bị Lục Long Nội Độc làm tổn thương khí huyết, cơ thể rụng rời ngã vật xuống, mắt trợn ngược.
“Mau rời khỏi đại sảnh…ra ngoài mau!” Lão Nguyễn dìu Phạm Nhất Lĩnh chạy ra ngoài “Hãy lôi con tiểu nha đầu đó theo, khám xem trong người ả ta có thuốc giải không.”
Nghe lão nói tả hữu Lê Vương điểm huyệt đạo của cô gái rồi cho hai người bước đến kéo cô gái nhanh ra bên ngoài. Ngoài sân thượng mọi người đã ngồi đả tọa điều hòa khí huyết lưu thông trở lại mời thở dài mắng.
“Con tiểu nha đầu này thật nham hiểm.”
Phạm Nhất Lĩnh hơi thở yếu ớt, được đặt ngồi trên một cái cán lớn. Nguyễn Văn Dung dùng chưởng lực thúc đẩy vào huyệt Linh Đài, truyền nội lực ép chất độc ra ngoài cho y. Chẳng mấy chốc đầu hai người đã bóc một làng khói trắng, mồ hôi lấm tấm chảy dài trên mặt. Phạm Nhất Lĩnh rung lên máu lại thổ ra đằng miệng, hởi thở mới trở nên đều đặn, miệng lẩm bẩm.
“Cảm tạ lão quản đốc sư!”
“Trấn chủ chớ nói vậy, lão mỗ không dám.”

Phạm Nhất Lĩnh tay để trước ngực, lảo đảo đứng dậy đưa mắt nhìn cô gái thở dài một tiếng.
“Tiểu yêu nữ thuốc giải đâu?”
Mọi người đều đưa mắt nhìn cô gái bị giữ chặt bởi hai người đại hán phiệt trấn, người lại bị điểm huyệt không sao nhúc nhích được, bực bội hét lên.
“Ta làm sao có được thuốc giải, chờ lão sư gia ta đến lão ấy sẽ cho nhà ngươi!”
“Con nha đầu này dám hỗn xược” Lão Nguyễn tay cầm trượng định vung lên đập xuống đầu cô gái thì Trần Hưng Lễ lại đưa thân người ra trước mặt cô gái che đỡ nói.
“Để xem vãn bối khám xem trong người cô ta trước đã rồi hãy tính” Trần Hưng Lễ vừa nói vừa đưa mắt nhìn cô gái cười mỉm mấy phần là có dụng ý, cô gái mặt đỏ ửng lên quát.
“Tên tiểu tử nhà người lòng dạ xấu xa, ngươi chỉ cần chạm tay vào người ta thì đừng trách.”
“Cô nương nói sai rồi, ta chỉ có ý cứu người không thể lấy đó mà nói ta có bụng dạ xấu xa được. Nếu cô nương nói rõ thuốc giải ở đâu thì ta sẽ lấy ra nhanh, còn không đừng trách ta thất kính!”
“Nhà ngươi…!!!” Cô gái mặt lúc này đã tám chín phần đỏ bừng bừng, sát khí lóe lên trong khóe mắt nhìn cũng đủ biết cô gái không phải loại hư thân dể dải với đàn ông. Vẻ mặt cô gái tức tối nhưng ai nhìn cũng như nhận thấy vẻ đẹp càng thêm tuyệt mĩ. Cao Bát từ lúc nhìn thấy cô mục quang không rời, miệng nhủ thầm “Tuyệt thế giai nhân, tuyệt thế giai nhân!”. Y vốn tính phóng khoáng, hào hiệp người tuy trẻ tuổi nhưng phong tình chăn gió lại rất lõi đời, vốn tính y thích trêu hoa đùa nguyệt đã mấy lần trốn thúc bá lên kinh thành tìm những nơi tiểu điếm lầu xanh chơi bời mới gặp Trần Hưng Lễ kết bái huynh đệ. Lần xuống phía nam này cũng là vì hai người kết bái huynh đệ si mê Mai tiểu thư con gái của quan phủ ở Diễn Châu. Vì muốn xuống nam y nói dối với thúc bá là hay tin lão ác nhân Ma Lang Nha ở Diễn Châu, muốn đi một chuyến dò la tin tức.
Y biết rõ mối thâm thù giữa thúc bá và lão nên nhờ cớ đó mà được đi xuống nam, mấy phần đắc ý sắp gặp được Mai tiểu thư nhưng khi đến Diễn Châu thì lại hay tin quan phủ họ Mai đã đưa gia quyến về Thăng Long trú nạn. Trong lòng rất buồn bực uống rượu ở tiểu điếm lại hay tin Ma Lang Nha sẽ đến núi Phu Pha Phong y mới lên tận đây, còn về sau ai cũng hiểu rõ. Tính y dể dãi nhưng chuyện nam nữ đâu để Trần Hưng Lễ dành mất nữ nhân của mình, trong lòng nôn nao không yên vội nói xen vào tính khí thật trẻ con làm mọi người ai cũng muốn bật cười nhưng trong tình thế này thì chẳng ai bật thành tiếng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.