Hàn gia cứ tưởng Hàn Nha bị loại khỏi tốp mười sẽ xám xịt trở về nhà, bọn họ liền lập tức có trù tính khác. Hai đệ đệ của Hàn Nha đang học võ ở chỗ Ngân Điêu, tuy hắn bị phế nhưng kiến thức vẫn còn đó, có thể dạy hai đệ đệ luyện công. Đợi khi đệ đệ hắn thành công thì Hàn gia cũng được lợi, còn Hàn Nha thì đi huấn điểu thôi, dù sao cũng là một phế nhân. Nhưng đợi vài ngày vẫn không thấy bóng dáng hắn, Hàn phụ Hàn mẫu chợt thấy hi vọng, cho rằng Úc La đã mềm lòng, liền làm ra vẻ quan tâm, đến Phương Hồ Ủng Thúy tìm Hàn Nha/
Hàn mẫu nhìn thấy Bạch Ế, tươi cười nói “Bạch nhị ca, Nha nhi chúng ta sao còn chưa trở về? Trong nhà đã mời đại phu cho hắn, cả nhà đều ngóng trông hắn”
Bạch Ế lãnh đạm đáp “hắn đi rồi” Làm cha mẹ có thể vô tình đến mức này, thật đúng là hiếm thấy
Hàn mẫu sửng số “nhưng hắn không về nhà”
“Phương Hồ Ủng Thúy cũng không phải chỗ giữ con cho ngươi, hắn có về nhà hay đi nơi nào, ta sao biết được”
Hàn mẫu vừa nghe vậy, lập tức ngồi bệt xuống đất, la lối om sòm “các ngươi ném Nha nhi nhà ta đi đâu? Có phải bị các ngươi giết chết rồi không?Đán thương Nha nhi nhà ta còn nhỏ nhu vậy”
Bạch Ế không để ý nàng, hạ nhân cũng không ai tiến lên đỡ nàng
Hàn mẫu lại khóc nói “ta mặc kệ, dù sao đã làm mất Nha nhi, các ngươi cũng phải cho ta một cái công đạo, nếu không ta đi tìm Vũ tôn để hắn phân xử”
“Ngươi muốn thế nào?”
Hàn mẫu đảo tròng mắt, nói “Nha nhi là trông cậy duy nhất của Hàn gia chúng ta, hiện hắn không ở đây, các ngươi phải tìm sư phụ giỏi cho hai đệ đệ hắn”
Biết Hàn Nha bỏ đi, nàng lại không tìm hiểu xem nhi tử nhà mình đi đâu lại ở đây vòi vĩnh tính kế
Bạch Ế cười lạnh “chuyện này ta không làm chủ được, ngươi đi tìm Vũ tôn đi” Lúc trước hắn thu Hàn Nha làm đồ đệ vì Hàn Nha thực sự có thiên phú, ngẫm lại cũng thấy đáng tiếc
Chỗ ở của Lam Phỉ là trên tán cây cổ thụ kết thành hình tròn, có đầy đủ chính sảnh, phòng ngủ, thư phòng. Hiện hắn đang đọc sách, bên ngoài cửa sổ là Vũ đằng nở hoa rực rỡ
Lam Phỉ ngủ trên thảm lông bên chân Lam Phỉ, trên người phủ áo choàng của hắn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng khóc “Vũ tôn, ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta ah, cứ như thế này chúng ta làm sao mà sống”
Lam Phỉ nhíu mày/
Lam Tiểu Sí tỉnh ngủ, ngẩng đầu nói “là người Hàn gia”
Lam Phỉ mắng “đúng là phiền toái”
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, ra vẻ hiếu biết, cảm thán “đúng vậy, thật phiền”
Lam Phỉ bật cười, gõ nhẹ lên trán nàng
Lam Tiểu Sí nghi hoặc “nếu cha cảm thấy bọn họ phiền toái như vậy sao còn để ý tới bọn họ?”
“Bởi vì bọn họ cùng cha có quan hệ họ hàng. Cha đã giết quá nhiều thân nhân, nếu cả bọn họ cũng giết thì Vũ nhân sẽ cảm thấy cha vô tình”
“Nhưng bọn họ thực sự rất rất xấu”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta phải nghĩ cách đối phó”
Lam Tiểu Sí khó hiểu “đối phó?”
Lam Phỉ hướng dẫn từng bước “cha cho bọn họ nhiều lợi ích, làm cho Vũ nhân nghĩ rằng cha đối với bọn họ rất tốt. Như thế bọn họ sẽ đắc ý, một khi đắc ý, bọn họ sẽ khi dễ người, mà như thế Vũ nhân sẽ tức giận. Đến lúc này cha giết bọn họ, Vũ nhân sẽ cảm thấy cha giết đúng người. Bảo bối nhi, ngươi thấy được không?”
Lam Tiểu Sí nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, đáp “ta nghe không hiểu”
Lam Phỉ cười khẽ “để cha làm cho ngươi xem”
Lam Tiểu Sí liền vui vẻ “được nha”
Lam Phỉ quay đầu phân phó “người tới, mời Hàn phu nhân vào”
Hàn mẫu nước mắt nước mũi đầy mặt, quỳ xuống, khóc nói “Vũ tôn, hôm nay ta đến đón Nha nhi về mới nghe Bạch nhị ca nói hắn không thấy. Hắn là cháu họ ngài, một đứa nhỏ tốt như vậy lại đột nhiên không thấy, khiến người làm cha làm mẹ như chúng ta tim đau như đao cắt”
Lam Phỉ nói “Nha nhi biết mất, ta cũng nôn nóng, cũng đã phái người tìm kiếm”
Hàn mẫu “nhưng trời đất bao la, bao giờ mới tìm được? Vũ tô, Hàn gia chúng ta không thể không có chỗ trông cậy vào ah”
Lam Phỉ không cho là đúng “tình báo của Vũ tôn là hoàn mỹ nhất, tin rằng tìm hắn không khó. Ba, bốn ngày nữa sẽ tìm được”/
Hàn mẫu hoảng hốt “Vũ tôn, tay Nha nhi bị thương, không thể lại vì Vũ tộc mà ra sức, Hàn gia chúng ta cũng không dám để Vũ tôn lãng phí nhân lực vật lực đi tìm hắn. Vừa vặn hai đệ đệ hắn thiên tư cũng không tệ, người xem có thể…chọn danh sư cho bọn họ không, về sau cũng có thể vì tộc nhân mà làm việc”
“Có thể, ngươi muốn ai dạy cho hai đệ đệ hắn?”
Hàn mẫu mừng như điên, vội nói “tiểu phụ nhân không có kiến thức gì nhưng cảm thấy Sâm La đại nhân rất tài giỏi, hai khuyển tử có thể được hắn dạy nhất định sẽ tiền đồ vô lượng. Vũ tôn là biểu thúc của bọn họ, đến lúc đó bọn họ cũng sẽ làm tâm phúc của Vũ tôn”
“Được, ta sẽ phân phó Sâm Lam”
Hàn mẫu vui mừng khôn xiết “cảm ơn Vũ tôn, cảm ơn Vũ tôn” Nhìn thoáng qua Lam Tiểu Sí, nói “Đại tiểu thư bộ dáng ngày càng đáng yêu”
Lam Phỉ nói “ta vốn cảm thấy Nha nhi không tệ, đáng tiếc lại xảy ra chuyện như vậy”
Hàn mẫu hai mắt tỏa sáng, vội nói “hai đệ đệ Nha nhi bộ dáng tốt cũng rất thông minh, có rảnh sẽ để bọn họ tìm Đại tiểu thư chơi đùa, Đại tiểu thư chắc chắn sẽ thích”
Lam Phỉ cúi đầu, chọt chọt Lam Tiểu Sí “cũng được, dù sao nàng một mình cũng buồn”
Được Lam Phỉ nhận lời, Hàn mẫu hận không thể lập tức đưa hai nhi tử đến cho Lam Tiểu Sí lựa chọn
Lam Tiểu Sí dựa vào lòng Lam Phỉ, chỉ thấy hắn tươi cười ôn nhu như gió xuân, giống nhưng nàng là huyết mạch chí thân của hắn, còn hắn chỉ một lòng nhiệt tình, không có bất kỳ tâm tư gì
Hôm sau, Hàn mẫu đưa hai nhi tử tới chỗ Lam Phỉ, hắn lập tức để bọn họ đi chơi cùng Lam Tiểu Sí, vì thế Hàn gia liền cảm thấy lại có chỗ trông cậy
Lam gia luôn là đại tộc ở Vũ tộc, mà Hàn gia luôn bần hàn, sống bằng nghề trồng trọt. Về sau có một tiểu tư Hàn gia cùng một tiểu thư Lam gia mến nhau, nàng lại có thai, Lam gia không còn cách nào đành gả nữ nhi vào Hàn gia. Vị tiểu thư này chính là cô cô của Lam Phỉ, có điều hắn do nô tỳ sinh ra nên không được Lam gia công nhận, vì thế vị cô cô con vợ cả này cũng đối với hắn rất đạm bạc. Chỉ là Hàn gia vì muốn dính lấy đại gia tộc như vậy nên luôn tự cho mình là thân thích với Lam gia. Bình thường cũng hay qua lại nhưng khi Lam Phỉ bị bán đến trại huấn điểu thì không lui tới nữa. /
Quan hệ lòng vòng như thế, Lam Phỉ không thèm để ý, khi hắn dẫn dắt tộc nhân quật khởi, Lam gia cũng không coi trọng, cho rằng một tiện chủng như hắn thì dựa vào cái gì mà dẫn dắt Vũ nhân, nhưng khi Tiên Tâm các lại đại đệ tử Ôn Mê đến hỗ trợ, Lam lão gia liền coi trọng hắn. Ôn Mê dận dắt người Tiên Tâm các liên thủ với Lam Phỉ, cứu thoát rất nhiều Vũ nhân, Lam lão gia thấy thế liền sai người Lam gia kêu gọi các Vũ nhân khác tương trợ, cuối cùng thực sự giải thoát cho người Vũ tộc khỏi kiếp số nô lệ huấn điểu. Nhưng sau đó lại nảy sinh ngôi vị Vũ tôn, Lam gia và những người cũ của Vũ tộc đương nhiên là ủng hộ Lam lão gia, bởi lẽ hắn đức cao vọng trọng, kinh nghiệm cũng nhiều. Tiên Tâm các cũng thấy để Lam lão gia làm Vũ tôn cũng hợp lý, dù sao hắn cũng là sinh phụ của Lam Phỉ, vì thế Tiên Tâm các Các chủ Ôn Tĩnh ra lệnh cho Ôn Mê giúp đỡ Lam lão gia. Lúc đó Ôn Mê tuổi trẻ thiếu kềm chế lại cùng Lam Phỉ quan hệ không tồi nên sau khi nhận được chỉ thị của phụ thân, hắn liền nói rõ mọi chuyện với Lam Phỉ. Lam lão gia nhận được tương trợ của Tiên Tâm các thì vô cùng mừng rỡ, đem dưỡng nữ Thanh Tỏa gả cho Ôn Mê, để Tiên Tâm các làm hậu thuẫn cho mình. Thanh Tỏa tuy là dưỡng nữ nhưng vẫn luôn được phu thê Lam thị yêu thích, bộ dáng nàng vô cùng xinh đẹp nên có rất nhiều người đến cầu hôn. Ôn Mê đến hỗ trợ Lam lão gia, đương nhiên sẽ ở lại Lam gia, một người là mỹ nữ thanh xuân, một người là nam tử trẻ tuổi, lại có trưởng bối chỉ hôn, tình cảm cũng từ từ nảy nở. Tuy nhiên Ôn Mê biết Lam Phỉ là người đốc thúc Vũ tộc quật khởi cũng luôn là người ra sức nhiều nhất, vì thế hắn yêu cầu Lam lão gia phải cho Lam Phỉ địa vị, Lam lão gia cũng biết Lam Phỉ và thuộc hạ hắn đều là người lợi hại, vì thế hứa hẹn cho hắn nhận tổ quy tông, còn nương Lam Phỉ đã bị Lam lão phu nhân tra tấn đến chết, Lam gia đồng ý để bài vị nàng nhập từ đường Lam gia. An bài như thế, Lam Phỉ không ý kiến, còn vẻ mặt cảm động gọi Lam lão gia là cha, Lam lão phu nhân là nương, vào từ đường Lam gia bái kiến tổ tông, bộ dáng hiếu tử hiền tôn. Người Lam gia vui mừng, Tiên Tâm các cũng công đức viên mãn, Ôn Tĩnh lệnh cho Ôn Mê đưa người về
Chỉ có Thanh Tỏa vẫn luôn lo lắng, khi đưa tiễn Ôn Mê, đã nói “ta cảm thấy Lam Phỉ không phải là người dễ dàng nhận mệnh như thế, ngươi biết tính hắn mà”
Ôn Mê trấn an nàng “dù là võ công hay tính cách, Lam Phỉ đều là người đáng giá để giao thiệp, hiện Lam lão gia là phụ thân hắn, có hắn ở đây, Tiên Tâm các cũng không tiện nói gì nhưng sau khi hắn mất đi, nếu cần, Tiên Tâm các sẽ ủng hộ Lam Phỉ”
Thanh Tỏa gật đầu, tiễn Ôn Mê đi
Người Tiên Tâm các vừa đi, Lam Phỉ liền lập tức giết Lam lão gia cùng Lam lão phu nhân, Úc La và Sâm La cũng theo chân hắn, già trẻ lớn bé đều không hề bỏ qua, Lam gia không hề phòng, toàn gia bị diệt. Sau đó Lam Phỉ dùng danh nghĩa của mình triệu tập các gia tộc trong tộc, chỉ có Phượng Chứ, Bạch Ế, Ngân Điêu dẫn người của gia tộc đến, chín gia tộc còn lại vắng bóng
Lam gia máu chảy thành sông, Lam Phỉ tay cầm Lam huyết chi cánh, máu dính đầy xiêm y hắn, mỉm cười nói “ta vừa giết cả nhà mình, các ngươi tìm chỗ ngồi trước đi”
Thanh Tỏa vừa tiễn Ôn Mê trở về, nhìn thấy cả nhà toàn máu, nàng gần như phát điên, mắng Lam Phỉ là cầm thú
Lam Phỉ lại tươi cười sung sướng, vừa chà lau Lam huyết chi cánh vừa nói “đại tiểu thư như ngươi mười ngón tay không dính nước, nhìn đâu cũng là nhân gian cẩm tú, sao biết cầm thú là thế nào?”
Thanh Tỏa mắng “Lam Phỉ, sao ngươi có thể như vậy? Bọn họ là cha mẹ huynh đệ, là thân nhân của ngươi. Dù dưỡng mẫu đắc tội ngươi thì đại ca, đại tẩu, đệ muội và cả đứa nhỏ mới sinh thì có tội gì chứ?”/
Lam Phỉ ngẩng đầu, hai mắt thị huyết như ác thú “hỏi thật hay. Úc La, mang Thanh Tỏa tiểu thư tới chỗ ta nghỉ ngơi, nơi này dơ bẩn, không cần làm ô uế quần áo của tiểu thư”
Thanh Tỏa lui ra sau “Lam Phỉ, ngươi không sợ người Tiên Tâm các quay lại sao?”
Lam Phỉ cười cười “bằng hữu từ phương xa tới, có gì mà e ngại”
Úc La đưa Thanh Tỏa tới chỗ Lam Phỉ, phái người trông coi. Sau này Tiên Tâm các nghe được tin, Ôn Mê lập tức dẫn người quay lại, nhìn thấy thảm trạng như thế, giận sôi người. Bằng hữu trở mặt, hai bên đánh nhau, vốn dĩ thực lực Tiên Tâm các mạnh hơn Vũ tộc nhưng sư phụ Lam Phỉ mang người đến, thành ra hai bên ngang nhau. Thương vong tổn thất của cả hai bên đều rất lớn, sư phụ Lam Phỉ chết, Ôn Mê cũng bị thương, sau khi cứu thoát Thanh Tỏa liền dẫn người quay về Tiên Tâm các.
Về sau Lam Phỉ thanh trừ những gia tộc cũ trong Vũ tộc, thế lực cũ vốn đã hủ bại, sức chiến đấu chẳng có bao nhiêu, nhanh chóng đại bại. Lam Phỉ chỉ mất ba ngày đã thanh trừ sạch sẽ thế lực cũ, cùng Vũ nhân chuyển đến Phương Hồ Ủng Thúy. Sau đó hắn kế thừa ngôi vị Vũ tôn, cũng từ đó, Vũ tộc chỉ có hai vị đại nhân Úc La, Sâm La và ba vị chủ sự Phượng Chứ, Bạch Ế, Ngân Điêu, còn lại đều là bình dân, thanh niên thượng tầng học võ viết chữ, trung tầng huấn điểu, cấp thấp nhất thì trồng trọt
Hàn gia phải sau khi Lam Phỉ giết hết người Lam gia mới nhảy ra, chứng minh sự tồn tại. Bọn họ và Lam gia có quan hệ thân thích, lúc này lại nói Lam Phỉ giết rất đúng, tuy là vong ân phụ nghĩa nhưng đối với Lam Phỉ lại là đúng thời điểm. Cho nên từ lúc Lam Phỉ trở thành Vũ tôn đối với Hàn gia dù không ra sức đã phất cờ hò reo cũng coi như quan tâm, tuy nhiên Hàn gia lại không chỉ muốn có thế. Bọn họ muốn trở thành chủ sự như ba gia tộc Phượng, Bạch, Ngân, thậm chí còn mong đứa nhỏ nhà mình trở thành đệ tử của Lam Phỉ hoặc là con rể càng tốt, đến lúc đó địa vị Hàn gia ở Vũ tộc sẽ hết sức quan trọng
Mà lúc này, Lam Phỉ dường như cố ý để nữ nhi gả cho nhi tử của mình, hai nhi tử lại do Sâm La đại nhân tự mình chỉ dạy, người Hàn gia bắt đầu nhảy lên nhảy xuống. Thế nhưng Lam Tiểu Sí đâu dễ nuôi, một bộ quần áo thôi cũng hơn trăm lượng bạc, Hàn mẫu cảm thấy nếu muốn bám víu cửa hôn sự này thì không thể làm quá khó coi, tuy vậy Hàn gia chỉ là nhà trồng trọt, là hạ cấp ở Vũ tộc, tiền ở đâu ra. Hàn gia nghĩ nghĩ, cảm thấy muốn kiếm tiền thì phải huấn điểu, liền đi chiếm đoạt trại huấn điểu của người khác, còn đánh thân thích của Phượng Chứ. Về sau còn ngại tiền kiếm được quá chậm mà lén cắt đầu lưỡi của một gia nô, buộc hắn huấn điểu. Việc này đã bị nghiêm cấm ở Phương Hồ Ủng Thúy, Phượng Chứ liền liên hệ với thân nhân của gia nô này, kiện lên trên
Lam Phỉ biết được, vẻ mặt bi thống “từ lúc ta lãnh đạo Vũ tộc tới nay, tộc nhân luôn yên ổn, không ngờ lúc này trong tộc lại phát sinh việc mất nhân tính thế này. Tuy là chí thân nhưng không thể dung” Hắn quân pháp bất vị thân, xử tử Hàn phụ Hàn mẫu, đuổi hai nhi tử của bọn họ về nhà, từ đó về sau Hàn gia chỉ có thể trồng trọ mà sống, không có tư cách tham gia đại hội chọn sư.
Vũ nhân đều khen ngợi Vũ tôn thiết diện vô tư, Lam Tiểu Sí lại cảm thấy việc này rất có ý tứ
Lam Phỉ sờ sở đầu nàng “bảo bối ni, thì ra ngươi thích cái này” Coi như tìm được thứ khiến ngươi có hứng thú/