Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 81: ¸.•´¨¤ HỒN PHI PHÁCH TÁN





Lam Tiểu Sí đã thuyết phục được đa số nhân sĩ giang hồ, chỉ còn lại vài người không đồng ý mà thôi

Kim Chỉ Đinh Lan không kềm được sự hiếu kỳ, hỏi “cưỡng bức lợi dụ, ngươi đều dùng hết rồi, còn lại những người này, ngươi tính làm thế nào?”

“Thật sự không được thì lúc tấn công Lạc Nhật thành, để bọn họ xung phong đi đầu đi”

Tươi cười của Kim Chỉ Đinh Lan liền cứng đờ

Lam Tiểu Sí cười ha ha “được rồi, nếu muốn cha ta trở về, mấy người này không đủ uy hiếp”

Kim Chỉ Đinh Lan lúc này mới yên lòng “tuy hiện Ôn Mê không ở đây nhưng ta vẫn nhắc nhở ngươi một câu, nếu ngươi vì chuyện này mà gây ra tai nạn chết người, hắn sẽ quân pháp bất vị thân, không thể bảo hộ ngươi”

Lam Tiểu Sí thở dài “haizz, ngẫm lại có cha như thế cũng chẳng có ích lợi gì”

Kim Chỉ Đinh Lan cười thầm “ngươi đã tin tưởng như vậy, ta để Chẩm Lưu đến đây?”

Lam Tiểu Sí gật đầu

Kim Chỉ Đinh Lan lập tức đi truyền tin, Lam Tiểu Sí thì tự mình gởi thư cho Lam Phỉ, thông báo tình hình mấy ngày qua với hắn

Cửu Vi sơn, Lam Phỉ ngồi đồi diện Mộc Băng Nghiên, nói “Ôn Mê và Mộ Lưu Tô dễ dàng bị Già Dạ vây ở Lạc Nhật thành, thật sự làm người ta khả nghi”

Mộc Băng Nghiên đáp “trong cơ thể đột nhiên có sợi nấm, ai cũng sẽ sợ hãi”

Lam Phỉ phe phảy quạt lông chim màu trắng “Quạ nô có truyền tin tức khác không?”

Sâm La lên tiếng “không có, nhưng Già Dạ có gởi thư, vẫn là hi vọng Vũ tôn cùng dùng Trường Sinh tuyền”

Lam Phỉ cười khẽ “ta không có hứng thú với trường sinh bất lão, nói với hắn, hắn để dành Trường Sinh tuyền, tự mình mà dùng đi”

Mộc Băng Nghiên nói “Vũ tôn thực sự muốn hợp tác với Lạc Nhật thành sao? Nay Già Dạ võ công cao cường, chỉ sợ ngay cả Vi Sinh thế gia cũng không phải là đối thủ của hắn. Chúng ta hợp tác với hắn, e là bảo hộ lột da”

Lam Phỉ khinh thường “Ám tộc không thể thấy ánh sáng, Trường Sinh tuyền cũng không thể giúp bọn họ thay đổi thể chất. Người khác có lẽ phải nhìn sắc mặt hắn, riêng Vũ tộc, muốn giết hắn thì có trăm ngàn cách”

Đúng lúc này Bích linh điểu bay vào, Lam Phỉ vươn tay, Bích linh điểu liền đậu trên tay hắn, vẫn là mang thư của Lam Tiểu Sí nhưng lần này không cột thêm nụ hoa. Hắn mở thư ra, chỉ thấy bên trên có một danh sách, còn có ghi chú chi tiết. Hắn càng xem càng kinh ngạc

Mộc Băng Nghiên cũng ghé đầu nhìn, kinh ngạc nói “các môn phái này đồng ý để Vũ tôn trở về Vũ tộc?”

Sâm La cũng đến xem “Ưng Sầu giản Phùng Giao cũng đồng ý, điều này sao có thể?”

Lam Phỉ nói “lần trước chuyện Vũ tộc thông thương, mọi người cũng đều cho rằng không thể”


Trong mắt Mộc Băng Nghiên lóe lên hi vọng “Vũ tôn đồng ý sao?”

Lam Phỉ trầm ngâm, hắn không muốn tiếp thu kết quả gần như là cầu xin mà có được này. Là một người từ trong giết chóc đi tới, hắn càng thích cầm binh khí nói chuyện hơn. Đám người Úc La hiểu hắn, cho nên không ý kiến. Chỉ có Mộc Băng Nghiên bắt đầu nghĩ tới những tháng ngày an ổn, huống chi từ lúc Mộc Hương Y cưới Hạ Vũ Đài, hắn còn chưa gặp qua con dâu, vì vậy hắn mới lên tiếng, tuy nhiên hắn đã đi theo Lam Phỉ, đương nhiên mọi việc sẽ nghe lời y

Cửu Vi sơn không hồi âm, Kim Chỉ Đinh Lan có chút ngoài ý muốn “Lam Phỉ không hài lòng với sắp xếp của ngươi? Là vì tôn nghiêm sao?” Kỳ tộc cũng là dị tộc, khi Vũ tộc bị hãm hại thì Táng Tinh hồ cũng trải qua biến cố, mẫu thân của Kỳ vương Kim Bái Trạch không phải dạng vừa, vì để nhi tử kế thừa vương vị mà giở không ít thủ đoạn, Kỳ tộc không lo nổi thân mình, đâu rảnh đển quan tâm Vũ tộc. Cho nên hắn không quá gần gũi và hiểu Lam Phỉ. Theo lý, nếu có được cơ hội như vậy, cầu còn không được, y còn do dự cái gì?

“Cũng không phải toàn bộ, là thói quen thôi” Hắn tham chiến hiếu sát, hô mưa gọi gió một phần là vì ân oán, một phần là vì thích thế

Kim Chỉ Đinh Lan ngạc nhiên “lần đầu tiên ta nghe nói có thói quen này. Nếu hắn không tiếp nhận, ngươi còn có đối sách gì không?”

“Lão hồ ly hắn giảo hoạt lắm, hiện hắn cho rằng Già Dạ có khả năng thắng cao, muốn chờ xem giang hồ hỗn loạn, đương nhiên không chịu tiếp nhận điều kiện như vậy. Đợi đến khi hắn phát hiện Già Dạ không chịu nổi một kích, tự nhiên sẽ thay đổi suy nghĩ”

“Ta rất hiếu kỳ ngươi tính toán đối phó Già Dạ thế nào? Nếu chỉ dựa vào Già Ân, Già Nguyệt, sợ là không đủ. Con tin không phải lúc nào cũng có hiệu quả”

Lam Tiểu Sí chớp chớp mắt “đương nhiên. Chúng ta đến Lạc Nhật thành trước đã”

Bên ngoài Lạc Nhật thành, Vi Sinh Từ đứng bên cạnh tiểu hoàng đế Vũ Văn Siêu. Tiểu Sí Bàng bảo hắn bảo hộ Vũ Văn Siêu, hắn liền một tấc cũng không rời y, mặc kệ Vũ Văn Siêu luôn dùng ánh mắt mê man nhìn hắn, hắn cũng không để ý tới

Trịnh Đình nhỏ giọng khuyên “Nệ hạ, khuya rồi, hồi doanh trướng thôi”

Vũ Văn Siêu “này…”Đột nhiên nhớ ra mình còn chưa biết tên Vi Sinh Từ, nhưng nếu mình hỏi hắn, hắn có không vui không? Nhìn hắn có vẻ không thích nói chuyện với người khác. Bất an hồi lâu, Vũ Văn Siêu đột nhiên nhớ ra thị vệ Tần Phi ân cần như vậy, hẳn là hiểu được, liền nói “người tới, truyền Tần Phi đến trong doanh trướng”

Trịnh Đình thở phào nhẹ nhõm, ngươi muốn gì cũng được, đừng nhìn chằm chằm một nam nhân là được. Nếu ngài có sở thích kỳ quái gì đó, Mộ tướng không lột da ta mới lạ

Tần Phi vừa đến, Vũ Văn Siêu liền hỏi “vị hồng y thiếu niên kia, tên họ là gì?”

Tần Phi cẩn thận đáp “hồi Bệ hạ, hắn có chỗ nào thất lễ sao? Bệ hạ, hắn là người giang hồ, xưa nay không đặt chân vào triều đình, quen vô câu vô thúc nhưng Vi Sinh thế gia không nhiễm phân tranh thế tục. Nếu hắn làm sai cái gì, thuộc hạ hướng Bệ hạ thỉnh tội, thỉnh Bệ hạ vạn vạn đừng tính toán với hắn”

Vũ Văn Siêu nhíu mày, mất hứng. Hắn sống ở Đại Lương, chính là con dân Đại Lương, mà trẫm chính là quốc quân Đại Lương, hắn đương nhiên là của trẫm, ngươi tính là cái gì mà dám thỉnh tội thay hắn?

Nhìn vẻ mặt không vui của Vũ Văn Siêu, Trịnh Đình kêu không không ngừng, Bệ hạ, ngài ngàn vạn lần đừng có cong ah

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm rối loạn, Vũ Văn Siêu vội chạy ra, thấy ánh lửa bốc lên tận trời, một người đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Có Vi Sinh Từ đứng bảo hộ phía sau, hắn đột nhiên cảm thấy rất an toàn, quay sang hỏi Tần Phi “đó là ai? Thành chủ Lạc Nhật thành sao?”

Tần Phi là đại nội thị vệ, cũng biết chút ít chuyện giang hồ, vội đáp “Bệ hạ cẩn thận, hắn chính là Ám tộc Giáo phụ Già Dạ”

Vũ Văn Siêu là nghé con mới sinh không sợ hổ, không chút lo lắng, còn hỏi Vi Sinh Từ “ngươi có thể đánh thắng hắn không?”

Vi Sinh Từ cau mày “đánh không lại”

“Cái gì? Không phải Tần Phi nói Vi Sinh thế gia các ngươi là cao thủ lợi hại nhất trên giang hồ sao? Sao một người tùy tiện ngươi cũng đánh không lại?” Không thể chịu được, còn có người lợi hại hơn thần tượng của mình “trẫm phái mười lăm vạn đại quân bao vây tiêu diện hắn”

Vi Sinh Từ thản nhiên “hắn dùng Hạo Thiên Xích Huyết, rất lợi hại, mười lăm vạn người của ngươi cũng không phải đối thủ”

Vũ Văn Siêu sửng sốt “cái, cái gì?”

Vi Sinh Từ chưa nói gì, Già Dạ đã mỉm cười nói “nghe nói bên ngoài thành có khách quý đến thăm, ban đêm mới có thể đi ra nghênh đón, thật là thất lễ”

Vũ Văn Siêu nhìn thấy hắn, toàn thân nổi gai ốc “Vi…Vi”

Từ thiếu gia tức giận, một người hai người đều gọi hắn là Vi Vi là sao? “ta sẽ không để hắn bắt được ngươi”

“Nhưng không phải ngươi đánh không lại hắn sao?”

Vi Sinh Từ nghiêm túc đáp”Tiểu Sí Bàng bảo ta bảo hộ ngươi, ta sẽ không để hắn bắt ngươi đi”

Già Dạ nghe được, cười nhạo “Vi Sinh thiếu chủ cũng ở đây, đỡ mắc công ta phải bôn ba” Hắn vốn đang đứng trên đầu tường, nhưng chớp mắt một cái, người đã ở ngoài vòng lửa

Vũ Văn Siêu lớn tiếng hô “bắn tên, nhanh” Còn chưa nói xong, cả người đã bay lên trời

Ngay chỗ Vũ Văn Siêu vừa đứng đã biến thành một cái hố sâu, binh sĩ ra sức bắn tên nhưng nháy mắt, bọn họ không nhìn thấy mục tiêu nữa, Già Dạ không thấy

Trịnh Đình kêu khổ không ngừng, đúng lúc này, Mộ Lưu Tô xuất hiện trên tường, liếc mắt nhìn thấy hắn, gầm lên “ngươi ở đây làm gì? Bệ hạ đâu?”

Trịnh Đình giống như nhìn thấy cứu tinh “Mộ tướng, Bệ hạ không thấy”

Mộ Lưu Tô sắc mặt thay đổi, vung tay tát hắn một cái, đánh cho răng cấm của hắn cũng rơi ra, sau đó mới hỏi “ai bảo hộ Bệ hạ?”

Hắn biết là có người khác, nếu trông cậy vào đám người Tần Phi thì lúc này, Già Dạ đã mang thiếu đế vào thành uống trà rồi. Lúc này hắn còn chưa quay lại, thiếu đế cũng không thấy tung tích, chắc chắn không phải Già Dạ mang theo hắn đi du sơn ngoạn thủy, chỉ có thể là do có cao thủ bảo hộ hắn

Trịnh Đình bụm mặt, đáp “Vũ tôn phái một người gọi là Vi Sinh Từ bảo hộ Bệ hạ”

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Lưu Tô càng ngưng trọng, với thực lực hiện tại của Già Dạ, e là Vi Sinh Từ cũng bất lực. Hắn quay đầu nhìn Ôn Mê. Ôn Mê cũng có chút kinh ngạc, Mộ Lưu Tô đúng là rất quan tâm Vũ Văn Siêu, hắn không có võ công nhưng vừa nghe nói Vũ Văn Siêu ở ngoại thành, liền lập tức xông ra ngoài

Ôn Mê nói “chúng ta trước đi tìm Ám tộc bình dân, đưa mọi người sơ tán, như vậy việc đối phó với sợi nấm sẽ dễ dàng hơn. Thật sự không được thì nổi lửa thiêu Lạc Nhật thành cũng là một biện pháp”

Mộ Lưu Tô cười lạnh “đến lúc đó, Trường Sinh tuyền cũng sẽ bị hủy, sợi nấm trên người chúng ta tính thế nào?”

Ôn Mê: “Ngươi muốn làm gì?”

“Rất đơn giản, công lực Già Dạ đã như thế, đám người chúng ta không thể đối phó nhưng nếu Vi Sinh Kỳ cũng dùng Hạo Thiên Xích Huyết, Già Dạ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn”


Ôn Mê sắc mặt thay đổi “Mộ Lưu Tô, Vi Sinh thế gia trước giờ không can thiệp vào chuyện giang hồ, ngươi cảm thấy hắn dựa vào cái gì mà đồng ý yêu cầu như vậy?”

“Ngươi không nghe Trịnh Đình nói sao? Vi Sinh Từ đến đây, nếu Già Dạ giết chết Vi Sinh Từ, ngươi nghĩ Vi Sinh Kỳ có chịu dùng Thiên Xích Huyết để báo thù cho nhi tử của hắn không?”

“Ta bắt đầu hoài nghi, sự tình phát triển đến mức này, chủ mưu sau màn có phải là ngươi hay không?”

Mộ Lưu Tô cười lạnh “ta? Già Dạ dám bắt cóc thê nhi ta, ta hận không thể chém hắn ngàn đao, hơn nữa tung tích thiếu đế không rõ, ngươi lại hoài nghi ta là chủ mưu sau màn?”

“Lúc trước đưa Huyễn khởi la cho Liên Kính, hại chết Mộ Dung Tú, suýt chút nữa giết chết Vi Sinh Từ có phải là ngươi hay không?”

Mộ Lưu Tô tức giận đến khó thở “ta biết ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhưng mà ta không làm như vậy”

“Thế nhưng đã đến tình trạng này, chủ mưu sau màn vẫn không chịu lộ diện, chẳng lẽ một mình Già Dạ có thể có được Trường Sinh tuyền? Có nặng lực tạo ra Hạo Thiên Xích Huyết, rồi phát hiện ra bí mật của phấn nấm? Chuyện này không đáng nghi sao?”

“Sao ngươi không nghi ngờ Lam Phỉ? Nếu không phải hắn đưa Hạo Thiên Xích Huyết cho Già Dạ, Già Dạ từ đâu mà có? Mộc Băng Nghiên y thuật cao siêu, hiểu rõ dược lý, có thể nghiên cứu ra phấn nấm cũng không có gì lạ”

“Lam Phỉ cũng có khả năng nhưng ta trước sau vẫn hoài nghi trong chuyện này còn có âm mưu lớn hơn”

“Đừng nhiều lời nữa. Ta hỏi ngươi, hiện ngoại trừ để Vi Sinh Kỳ dùng Hạo Thiên Xích Huyết, ngươi còn biện pháp nào không?”

“Ta dùng Hạo Thiên Xích Huyết cũng có thể đánh với Già Dạ một trận”

Mộ Lưu Tô cao thấp đánh giá hắn “Ôn Mê, ngươi…ta thực sự không biết nói thế nào cho phải” Tuy nhiên cảm động qua đi rất mau “ngươi có Hạo Thiên Xích Huyết sao?”

“Y thuật của Vân Thải Chân không thua gì Mộc Băng Nghiên, mấy năm nay hắn ở Thái Cực Thùy Quang cũng không nhàn rỗi”

Mộ Lưu Tô sợ hãi than “các ngươi có cách phá giải Hạo Thiên Xích Huyết?”

Ôn Mê lấy trong tay áo ra một cái bình nhỏ “năm xưa đầu của Cốc Lương Đoạn Mộng bị ngươi nhặt được, chúng ta thì đi trước một bước, tìm được thi thể hắn”

Mộ Lưu Tô lạnh cả người “ngươi luôn ẩn nhẫn không phát cho đến tận giờ?”

“Mộ Lưu Tô, ta chỉ muốn nói với ngươi, Tiên Tâm các tuy thành lập Đan Nhai Thanh Bích, thẩm phán xử tội nhưng chưa từng nghĩ gây uy hiếp cho triều đình. Ta biết mấy năm qua, ngươi luôn có kiêng kị, ngăn cách khó tiêu trừ, không biết đưa cái này ra, có thể chứng minh ta trong sạch không?” Hắn nói xong liền đâm vòi bình vào động mạch trên cổ tay, thúc giục nội công, rót Hạo Thiên Xích Huyết vào người

Mộ Lưu Tô ngây ngốc “Ôn Mê, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi cứu thiếu đế về, ta còn ở trong triều một ngày, triều đình và giang hồ liền hòa bình một ngày”

“Ta tin ngươi” Ôn Mê nói xong, chịu đựng đau đớn khi Hạo Thiên Xích Huyết khuếch trương huyết mạch, đi về phía trước, tìm kiếm tung tích của Vi Sinh Từ và thiếu đế

Hắn rời đi thật lâu, Mộ Lưu Tô vẫn đứng yên một chỗ, nhiệt huyết vốn bị bè lũ xu nịnh trong triều đình làm cho cứng rắn chợt sôi trào. Từng có người nói, trong giang hồ, chuyện may mắn nhất là có thể làm bằng hữu với Ôn Mê, hắn từng cười lạnh, nay mới hiểu hết những lời đó.

Đúng lúc này, Kim Chỉ Đinh Lan và Lam Tiểu Sí chạy tới, từ xa đã thấy bên ngoài Lạc Nhật thành hỗn loạn

Lam Tiểu Sí nhìn thấy Mộ Lưu Tô liền tiến lên hỏi “Mộ cha, ngươi không thiếu cái chân cái tay nào nha”

Mộ Lưu Tô cao thấp đánh giá nàng “Già Dạ bắt Bệ hạ, Ôn Mê đã đuổi theo”

Lam Tiểu Sí nhìn chằm chằm vào mặt hắn “với mức độ ngươi quan tâm Bệ hạ sẽ không bình tĩnh như vậy, trừ phi Ôn cha ta có thể chống đỡ chiến lực của Già Dạ. Mà Già Dạ đã dùng Hạo Thiên Xích Huyết, chẳng lẽ Ôn cha ta cũng có sao?”

Mộ Lưu Tô giật mình, nha đầu này đúng là tâm tư linh lung

Nhìn biểu tình của hắn, Lam Tiểu Sí cái gì cũng hiểu “xem ra ta đoán đúng rồi. Cho nên Ôn cha ta đi vào Lạc Nhật thành là vì hắn nắm chắc có thể đối phó Già Dạ, nhưng nếu là vậy, hắn vì sao còn phải mang theo nhiều người, phô trương thanh thế lớn như vậy? Hắn hoài nghi phía sau Già Dạ còn có chủ mưu, muốn cho người này trong lúc thắng lợi, đắc ý dạt dào mà lộ ra sơ hở?”

Mộ Lưu Tô cảm thán “ngươi không vào triều làm quan thật đáng tiếc”

“Tiểu Từ nhà ta đâu?”

“Không biết, khi ta đi ra thì không thấy hắn”

Lam Tiểu Sí thở dài “ngươi cũng thật nhẫn tâm, biết Hạo Thiên Xích Huyết có tác dụng phụ vẫn trơ mắt nhìn Ôn cha ta uống vào”

“Đó là do hắn lựa chọn, hắn đãi nghĩa, ngươi và ta đều khó xen vào”

“Nhưng hắn vốn không cần làm vậy”

Mộ Lưu Tô ánh mắt ngưng trọng “ngươi có cách?”

Lam Tiểu sí không muốn nói chuyện với hắn, có biện pháp thì cũng đã muộn. Nhưng Vi Sinh Kỳ vẫn đang ở Phương Hồ Ủng Thúy để bảo vệ cho Vân Thải Chân, vì thế nàng quay đầu, nói với Kim Chỉ Đinh Lan ‘nghĩa phụ, ta muốn đi tìm đám người Tiểu Từ”

Kim Chỉ Đinh Lan gật đầu “nơi này, ta sẽ xử lý”

Lam Tiểu Sí không nói thêm, để Bạch Ế chở nàng đi tìm Vi Sinh Từ

Vi Sinh Từ biết hắn không phải là đối thủ của Già Dạ cho nên chỉ điên cuồng mà chạy, không có đánh nhau. Nhưng công lực của Già Dạ vẫn trên hắn, hơn nữa Già Dạ có thể hóa thành sương mù, tốc độ cực nhanh, người thường khó thể tưởng tượng.

Vũ Văn Siêu bị Vi Sinh Từ một tay quắp lấy, bên tai chỉ nghe tiếng gió thét gào, tầm mắt mơ hồ, cái gọi là đằng vân giá vũ không gì hơn cái này. Già Dạ vốn tưởng thắng Vi Sinh Từ rất dễ nhưng dược tính của Hạo Thiên Xích Huyết quá mạnh, kinh mạch của hắn tạm thời không thể chứa được nội lực điên cuồng như vậy, vì không để bản thân nổ tan xác mà chết, hắn phải có sự giữ lại. Vi Sinh Từ thì khác, công lực của hắn là tích lũy nhiều năm, không phải đột ngột đoạt được, kinh mạch của hắn hoàn toàn chịu được nội lực đánh sâu. Hắn dốc toàn sức, dù Già Dạ công lực tăng cao thì muốn thắng hắn trong thời gian ngắn cũng không phải dễ

Giao thủ với nhau, Vi Sinh Từ lập tức nhận ra Già Dạ không dám toàn lực liều mạng. Từ lúc hắn ra đời tới giờ, ngoại trừ cha mình thì chưa từng gặp qua đối thủ, cho nên biết nội lực của mình không địch lại Già Dạ, phản ứng đầu tiên là chạy. Tuy vậy vẫn bị đuổi theo, mà người Tiểu Sí Bàng muốn bảo hộ, hắn nhất định dùng mệnh mà làm. Hắn vung tay lên, Vũ Văn Siêu liền thấy mình như tờ giấy, bay theo chiều gió rồi dừng lại trên một khối cự thạch, nhẹ như lông chim

Vũ Văn Siêu hô to “Vi Sinh Từ, ngươi nhất định phải thắng ah” Lại nhớ ra quái nhân kia uống thuốc gì đó mới trở nên lợi hại như vậy, hắn có chút lo lắng “dù không thể thắng, ngươi cũng đừng chết nha”

Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, chỉ nhìn Già Dạ chằm chằm

Già Dạ thu ô “thế nào? Rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là cùng đường sao?”


Vi Sinh Từ tay phải nhúc nhích, Cửu Vi kiếm liền ra khỏi vỏ

Già Dạ nhìn theo thân kiếm, ánh sáng chín màu từng là huyền thoại của biết bao người trên chốn giang hồ, trong mắt hắn cũng lóe lên tia sáng kỳ dị “truyền thuyết Vi Sinh thế gia bất bại sắp tan biến trong tay ta”

Vi Sinh Từ không nói tiếng nào, kiếm chiêu tung ra, nhanh như chớp, trong không khí không có tiếng gió, hào quang tạo dung hợp thành một đoàn tia sáng kỳ dị, khó phân biệt được màu sắc

Già Dạ tán thưởng “hảo kiếm pháp” Vung ô chống đỡ, hắc vụ và hồng ảnh đánh nhau thành một đoàn

Vũ Văn Siêu cũng có chút võ công nhưng so với cao thủ thì không nhắc tới cũng được. Hắn thậm chí còn không thấy rõ bóng người bên kia, không phân được ai chiếm thượng phong, không biết Vi Sinh Từ có thể thắng không? Nếu Vi Sinh Từ thua, vậy hắn sẽ bị Già Dạ bắt đi sao?Già Dạ như điên rồi, nếu bị hắn bắt được, mình sẽ bị hắn ép uống Trường Sinh tuyền sao?

Đúng lúc này, một tiếng ầm vang, núi đá cũng nứt ra, tia lửa văng khắp nơi. Già Dạ và Vi Sinh Từ đều cùng trúng một chưởng, Già Dạ lui ra sau ba bước, Vi Sinh Từ nhíu mày, đưa tay lau vết máu bên khóe miệng. Hắn bị thương, phế phủ đau còn có thể chịu được nhưng nội thương chính là đòn trí mạng của hắn, nếu hắn chết, sẽ không được nhìn thấy Tiểu Sí Bàng và đứa nhỏ chưa xuất thế. Mà người trước mắt lại đáng sợ như vậy, hắn tuyệt đối không để lại địch nhân lợi hại như thế cho Tiểu Sí Bàng. Già Dạ lại không biết bệnh của Vi Sinh Từ, nhìn thấy vệt máu bên môi hắn, trong lòng kinh ngạc, võ học của Vi Sinh thế gia quả thậ không thể coi thường

Vi Sinh Từ gia tăng chưởng lực, Già Dạ phải vận chân khí đối phó, kinh mạch bị chân khí mạnh mẽ khuếch trương mà đau đến mức hắn phải rên thành tiếng. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, liều mạng thúc giục nội lực. Lại là một trận đất rung núi chuyển. Già Dạ rốt cuộc nhịn không được, lui ra sau một bước, phun ra một ngụm máu. Vi Sinh Từ lại cảm thấy ngũ tạng như thiêu như đốt, hắn vận khí điều tức, hai mắt đỏ đậm như máu. Cửu Vi kiếm cũng tỏa ra sát ý. Già Dạ lại lui ra sau một bước, sao có thể, hắn rõ ràng đã bị trọng thương, sao công lực càng lúc càng mạnh?

Hai người lại giao thủ lần nữa, chiêu thức của Vi Sinh Từ từng bước ép sát, đều là liều mạng đánh tới, hơn nữa hai mắt…Già Dạ muốn nhìn rõ đôi đồng tử màu đỏ kia là sao nhưng không có cơ hội, thật không ngờ, dù có Hạo Thiên Xích Huyết, hắn vẫn phải chật vật như thế khi đối phó với võ học của Vi Sinh thế gia. Hơn trăm chiêu đi qua, Già Dạ rốt cuộc cũng tìm được thời cơ, một chưởng bức Vi Sinh Từ thối lui hơn mười trượng, hộc máu cũng nhiều hơn, hắn bị thương rất nặng. Người này rất khó đối phó, chi bằng đưa Vũ Văn Siêu rời đi. Già Dạ giống như dã thú tham chiến, sát ý nổi lên, lại đánh thêm mấy chục hiệp. Vi Sinh Từ chiến ý không giảm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Già Dạ cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, đột nhiên phía sau vang lên tiếng tay áo va chạm. Hắn quay đầu lại, ô trong tay lượn vòng, đối diện với Thượng Thiện Như Thủy. Hắn vừa ngẩng đầu, Ôn Mê đã thúc giục chưởng lực, đánh hắn lui xa cả trượng. Già Dạ kinh hãi, công lực của Ôn Mê sao đột nhiên tăng tiến nhanh như vậy? Là Hạo Thiên Xích Huyết sao? Phía sau, Vi Sinh Từ lại đánh tới, hắn thấy bất lợi, vội tránh qua, hóa thành sương mù, bỏ chạy

Ôn Mê đang muốn đuổi theo lại thấy Vi Sinh Từ hộc máu, kinh hoảng hô “Tiểu Từ”

Vũ Văn Siêu lúc này mới dám chạy xuống, nhìn thấy Vi Sinh Từ cả người đẫm máu, thấm vào xiêm y, không phân biệt giữa màu sắc xiêm y và máu. Ôn Mê ra sức vận công muốn điều trị vết thương cho hắn nhưng Vi Sinh Từ không phối hợp, hai mắt tràn ngập tơ máu, ngay cả đồng tử cũng không thấy nữa.

Vũ Văn Siêu sợ hãi, liên tục lui ra sau, Ôn Mê gầm lên “Tiểu Từ, mau dừng lại”

Vi Sinh Từ muốn đuổi theo Già Dạ, Ôn Mê ngăn hắn lại, hắn liền phóng ra một chưởng. Ôn Mê vừa dây dưa với hắn vừa nói “Tiểu Từ, ta là Ôn Mê, ngươi nhớ rõ không? Ngươi bị nội thương, phải lập tức tìm đại phu”

Vi Sinh Từ gào lên một tiếng, chưởng lực nặng tựa ngàn cân. Ôn Mê không dám đón đỡ, sợ lại làm hắn chấn thương, chỉ có thể dùng chưởng lực hóa giải, kinh mạch nóng rát. Vi Sinh Từ muốn đuổi theo Già Dạ, hắn cũng không thể để ý nhiều, dốc sức ngăn cản

Khi Lam Tiểu Sí đến, chỉ thấy cát bay đá chạy, Ôn Mê và Vi Sinh Từ đang triền đấu với nhau. Nàng liếc mắt nhìn thấy đồng tử của Vi Sinh Từ, cả kinh hô lên “Tiểu Từ”

Vi Sinh Từ đang điên cuồng, nghe được thanh âm của nàng, cả người ngẩn ra, đột nhiên bỏ chạy, nhanh như chớp đã biến mất sau triền núi

Ôn Mê hô to “Tiểu Sí, hắn bị nội thương, phải mau đưa hắn đi gặp Vân Thải Chân”

Lam Tiểu Sí nói “ta đi tìm hắn, ngươi đi đón Thải Chân thúc thúc”

“Nhưng ngươi đang mang thai, cảm xúc của hắn lại không ổn định. Tiểu Sí…”

“Ngươi đến Phương Hồ Ủng Thúy nhanh hơn. Hắn nhận ra ta, yên tâm đi”

“Ta đi đây”

‘Cha, cảm ơn”

Ôn Mê sửng sốt, sau đó gật đầu, rời đi. Thật ra hắn vội vã uống Hạo Thiên Xích Huyết còn không phải vì nàng sao? Không thể để nữ nhi mất đi người mình yêu, không thể để ngoại tôn còn chưa ra đời mất đi phụ thân. Khi chạm đến nguyên tắc của hắn, hắn luôn là thế này, trầm mặc không tiếng động lại không hề giữ lại

Lam Tiểu Sí không để ý tới Vũ Văn Siêu, nàng đi về phía trước không xa, nói “Tiểu Từ, ngươi ra đi, nơi này có rất nhiều rễ cây cát đá, ta tìm ngươi phải cố hết sức, nếu vấp ngã thì không tốt” Thấy vẫn không có âm thanh, nàng nói tiếp “xấu xa, ta đang mang hài tử của ngươi nha, ngươi còn muốn ta lo lắng sao? Ngươi mau ra đây, nếu không ta sẽ khóc”

Núi rừng vẫn yên tĩnh, Vũ Văn Siêu nhỏ giọng nói “hắn có thể đã đi rồi”

“Ta có cách đối phó với Già Dạ, các ngươi không cần giao thủ với hắn, ngươi cũng không cần giết hắn. Tiểu Từ, ngươi đi ra đi”

Bốn phía đen nhánh, ngay cả ánh trăng cũng ẩn trong tầng mây. Bạch Ế nói “để ta đi vào tìm”

Lam Tiểu Sí ngăn hắn “đừng, ngươi ở đây cùng Bệ hạ đi, ta tự đi vào” Vi Sinh Từ phát bệnh, nếu nghiêm trọng sẽ không phân địch ta. Nàng chậm rãi đi tới “ngươi không ra, ta liền đi tìm ngươi” Núi rừng không tiếng động, giống như hắn đã thật sự rời đi

Lam Tiểu Sí gian nan bước đi trong núi đá hỗn độn, bụi gai dính trên quần áo nàng, bị cành cây đổ ngang vướng chân, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, ngồi xuống, khóc rống lên.

Không biết bao lâu, có tiếng cành khô bị giẫm đạp, thân ảnh hồng y chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng. Lam Tiểu Sí ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, tóc dài rũ đến thắt lưng, giống như tinh linh. Nàng nức nở vươn tay với hắn, máu của hắn từ khóe môi, từng giọt, từng giọt rơi trên lòng bàn tay nàng, ánh mắt của hắn thẳng tắp, giống như mất đi tiêu cự.

Lam Tiểu Sí lần đầu tiên biết thế nào là hồn phi phác tán, sợ hãi đến cực điểm, trong đầu mờ mịt. Nàng nhẹ giọng gọi “Tiểu Từ”

Vi Sinh Từ thân mình hơi nghiêng, ngã xuống bụi gai bên cạnh nàng. Lam Tiểu Sí nghe một tiếng trầm đục giống như linh hồ cũng bị gõ một cái để lại lỗ hổng thật to







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.