Giang Hỏa Dục Châm Sơn

Chương 48: Lảng tránh



Trong phòng ngủ chỉ có một ngọn đèn đầu giường màu cam ấm áp, bên cạnh giường là máy theo dõi y tế cho thấy các chỉ số cơ thể đã ổn định.

Nguỵ Vi siết chặt cây bút trong tay, gõ nhẹ lên tập hồ sơ.

“Anh Giang, theo hồ sơ y tế được niêm phong của vụ án 23/5, cậu bé Quý Thu Hàn mười tuổi sau khi được cơ quan công an cứu sống đã mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nghiêm trọng. Căn bệnh này là một loại bệnh tâm thần, cụ thể là chứng rối loạn tâm thần kéo dài và chậm phát triển ở một cá nhân sau khi trải qua hoặc tiếp xúc với một tình huống thảm khốc hoặc đe dọa bất thường.”

“Một số triệu chứng rõ ràng của nó bao gồm ký ức đau đớn xâm nhập, tăng cường cảnh giác, trốn tránh và tê liệt, v.v… Xét từ tình hình hiện tại của anh Quý, chứng nôn mửa nghiêm trọng và thậm chí còn cảm thấy các sự kiện sang chấn đang tái diễn, hoàn toàn phù hợp với các triệu chứng khởi phát của PTSD.” (Chú thích: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD) là những hồi tưởng mang tính thâm nhập, tái hiện của một sự kiện sang chấn quá mạnh; sự hồi tưởng kéo dài > 1 tháng và bắt đầu trong vòng 6 tháng sau sự kiện. S1nh lý bệnh học của rối loạn này chưa được hiểu rõ. Triệu chứng cũng bao gồm việc né tránh các k1ch thích liên quan đến sự kiện sang chấn, các cơn ác mộng và hồi tưởng.)

Dịch Khiêm cẩn thận xem báo cáo trong tay rồi hỏi: “Nhưng báo cáo này cho thấy bệnh tình của anh Quý năm đó đã được chữa khỏi. Điểm của thang kiểm tra PTSD đã giảm xuống mức bình thường và thị lực của anh ấy đã hồi phục. Trong này còn có chữ ký của Tống Hành Huy và giáo sư hướng dẫn của ông ta, sao có thể đột nhiên tái phát được?”

Đương nhiên Nguỵ Vi cũng đã thấy, cậu ta hơi do dự: “… Về lý thuyết, thời gian ủ bệnh của PTSD kéo dài từ vài tuần đến vài tháng, hơn nữa còn phụ thuộc vào các yếu tố không chắc chắn của từng bệnh nhân khác nhau khiến quá trình mắc bệnh có thể kéo dài vài năm. Về phần tại sao anh Quý đột nhiên tái phát… Tôi đoán có thể là do anh ấy lại bị k1ch thích bởi những ký ức liên quan đến chấn thương, giống như… đã kích hoạt lại yếu tố gây sang chấn năm đó.”

“Dù thế nào đi nữa, hiện tại, chỉ có giáo sư Tống là người duy nhất hiểu rõ nhất về tình trạng của anh Quý lúc này. Ông ấy là bác sĩ chính phụ trách điều trị cho anh Quý năm đó. Hơn nữa, anh Quý đã hẹn ông ta ba lần, có lẽ vì chính anh ấy cũng đã nhận ra bệnh của mình đang tái phát vì một vài nguyên nhân nào đó, cho nên mới tìm giáo sư Tống.”

Nguỵ Vi đẩy đẩy chiếc kính trên sống mũi: “Cho nên anh Giang, anh Quý đã nhiều lần đến gặp giáo sư Tống nhưng lại không khám bệnh, chắc chắn là có lý do. Hiện tại, tinh thần của anh ấy đang rất hỗn loạn, cho nên chúng ta nên tìm thời gian mời giáo sư Tống đến càng sớm càng tốt để tìm hiểu rõ ràng và quyết định phương án điều trị. Em có thể nhờ anh trai em liên lạc với giáo sư Tống, nhưng trước đó, tuyệt đối không thể để anh Quý bị kích động nữa.”

Đề nghị của Nguỵ Vi rất hợp lý, Giang Trạm im lặng. Hắn ngồi bên mép giường nhìn thanh niên trên giường đang hôn mê, hơi thở cũng yếu ớt.

Cổ tay quá gầy lộ ra dưới bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt của anh đan vào lòng bàn tay Giang Trạm, giống như một chú gà con bị phá tổ và mất đi cảm giác an toàn.

Giang Trạm vô cùng hối hận.

Gần đây, hắn bận rộn chuyện thanh lý môn hộ và ký kết mấy dự án đầu tư lớn cho Lập Giang, toàn bộ những chuyện khác đều giao cho Dịch Khiêm xử lý. Nhưng những bất thường về cảm xúc và tinh thần của Quý Thu Hàn đã có dấu hiệu từ lâu, vậy mà hắn còn cho rằng đó là do áp lực công việc nên bỏ qua.

Mà rõ ràng anh đã tin tưởng hắn như thế.

Giang Trạm đi ra ban công và gọi điện thoại, mười phút sau, trong cuộc họp khẩn cấp ở tòa nhà trang nghiêm của cục Công an, Trương Mục Thanh, trưởng nhóm giám sát vụ án do tỉnh trực tiếp cử đến, đứng dậy nghe điện thoại cuộc gọi từ cấp trên. Lúc quay lại rồi thì nói với cục trưởng Lưu vài câu, rồi trực tiếp thông báo rằng Quý Thu Hàn, đội phó của đội điều tra đặc biệt, tạm thời vắng mặt trong chiến dịch truy bắt vì lý do sức khỏe. Tạm thời Trương Hành sẽ là đội phó trong vụ án giết người liên hoàn này.

Sau khi quyết định này được công bố, hàng chục con mắt trong toàn bộ hội trường gần như đều tập trung vào bảng tên của Quý Thu Hàn ở chiếc ghế trống của hàng ghế đầu tiên bên trái.

Biểu cảm của một vài cảnh sát vẫn không quen với phong cách làm việc lạnh lùng của Quý Thu Hàn rất kỳ lạ, trong khi những cảnh sát mới được điều động từ nhiều quận khác nhau thì kích động thì thầm, buôn chuyện xem rốt cuộc viên cảnh sát được chuyển đến từ thành phố S Quý Thu Hàn này là ai?

Với tư cách là đội phó đội hành động, anh không những không tham dự cuộc họp khẩn cấp được lãnh đạo tỉnh tổ chức mà không xin phép, thế mà vụ án 11/7 kinh động đến cả lãnh đạo tỉnh này mà anh vẫn có thể xin nghỉ phép ở ngay lúc quan trọng.

Một vài cấp trên cũng có biết mối quan hệ giữa Quý Thu Hàn và Lý Quốc Nghị, nhưng sau khi nhìn nhau, đội trưởng đội giám sát lại khẽ lắc đầu.

Phương Bân liếc nhìn Ngô Trữ, chỉ thấy ngòi bút của Ngô Trữ ấn mạnh tới mức như muốn đâm thủng tờ giấy.

Sau vài ngày, tình trạng của Quý Thu Hàn vẫn không được cải thiện.

Anh cả ngày không nói năng gì, chỉ im lặng nhìn ra cửa, thân thể gầy đi rất nhanh khiến tấm chăn mỏng phủ trên lưng anh còn thấy rõ cả xương sống gồ lên.

Kể từ lần mất tích trước, mức độ cảnh giác của Giang Trạm đã lên đến đỉnh điểm. Toàn bộ nhà chính được hàng chục vệ sĩ giám sát chặt chẽ. Sáu bác sĩ và y tá cao cấp luôn trông coi Quý Thu Hàn từng bước.

Nhưng lại có một việc, ấy là có bao nhiêu người cũng vô dụng. Quý Thu Hàn luôn đề phòng bất kỳ ai tới gần. Nếu không có Giang Trạm bên cạnh, anh thậm chí còn từ chối ăn bất kỳ thức ăn nào mà bất kỳ ai đặt trước mặt mình.

Lúc Dịch Khiêm lên lầu báo cáo, Giang Trạm đang dùng bữa sáng cùng Quý Thu Hàn ở chiếc bàn trà bên cửa sổ sát đất.

Nói là ăn cùng, nhưng thực chất là đang dỗ cho anh ăn. Khẩu vị của Quý Thu Hàn giảm sút nghiêm trọng, cứ luôn ăn được vài miếng đã lắc đầu.

Dịch Khiêm vừa vào đã bước rất nhẹ nhàng, anh Quý giờ cứ y như một chú bướm yếu ớt, một trận gió thôi cũng lay động mạnh.

Nhưng dù đã cẩn thận như vậy mà Quý Thu Hàn vẫn tỏ ra phản kháng và né tránh rõ ràng khi cậu đến gần.

Giang Trạm đặt thìa xuống, cau mày chỉ về phía xa: “Tránh xa ra, cởi áo ra.”

Dù Dịch Khiêm còn đang tự hỏi tại sao phải cởi, nhưng vẫn lập tức lùi lại ba bước, nhanh chóng tháo cúc và cởi bỏ chiếc áo khoác đen trên người.

Nếu Nguỵ Vi có mặt, chắc chắn cậu ta sẽ lại cảm thán một lần nữa về kỷ luật nghiêm minh dưới sự giáo dục của anh Giang.

“Cậu không còn quần áo mặc à? Sao gần đây cứ mặc màu đen vậy, có chuyện gì?”

Dịch Khiêm nhìn xuống chiếc quần đen và đôi giày da màu đen của mình, sau đó tự giác đứng sát ra phía Giang Trạm.

“Anh, giáo sư Tống đã tới, đang đợi anh ở phòng khách.”

“Ừm, biết rồi.”

Hắn lại hỏi Quý Thu Hàn: “Ăn no chưa?”

Quý Thu Hàn khẽ gật đầu.

Giang Trạm nhìn ly sữa trên tay anh, uống cả buổi sáng rồi mà vẫn còn bảy tám phần, bên trong còn cố ý cho thêm bột dinh dưỡng, cứ như thế này sẽ còn gầy tới mức nào.

Hắn lấy cốc sữa trên tay Quý Thu Hàn rồi đưa tới miệng anh: “Uống thêm một ngụm nào, ngoan, uống nửa cốc rồi thì không uống nữa.”

Giang Trạm miệng thì dỗ dành nhưng lại đưa cốc sữa lên tận miệng, không cho anh từ chối. Dịch Khiêm thấy Quý Thu Hàn lại một lần nữa cúi đầu uống sữa, vừa an tĩnh vừa dịu ngoan.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy… anh trai mình có thể có một số tài năng chưa được khám phá trong lĩnh vực dỗ dành trẻ em.

Uống hết nửa cốc sữa, trông Quý Thu Hàn có vẻ buồn ngủ rồi. Giang Trạm đặt cốc xuống: “Bảo ông ta lên đây đi, nói trong phòng ngủ, tới nơi khác anh sợ em ấy không quen.”

Dịch Khiêm ra hiệu cho thuộc hạ của mình ở cửa. Lát sau, Quý Thu Hàn vốn còn đang yên tĩnh lại đột nhiên trông thấy gì đó ngoài cửa, anh sợ hãi kéo cánh tay Giang Trạm.

Giang Trạm nắm tay anh, cũng đã trông thấy Tống Hành Huy ngoài cửa.

“Đừng sợ, ông ấy là bác sĩ Tống, hồi nhỏ em từng gặp ông ấy rồi mà. Chẳng phải mấy hôm trước em còn muốn gặp ông ấy sao? Hôm nay ông ấy chỉ tới nói chuyện chút thôi, anh cũng ở cạnh em mà.”

Nhưng Quý Thu Hàn không nghe, anh thậm chí còn đột ngột đứng dậy và trốn sau Giang Trạm.

“Giang Trạm… đừng để em thấy ông ta…”

Thái độ chống cự của anh với Tống Hành Huy khiến Giang Trạm nghi ngờ. Dịch Khiêm lo lắng nói: “Anh, nhưng giáo sư Tống cần phải tiếp xúc trực tiếp với người bệnh…”

“Giang Trạm, em sẽ ốm mất…”

Quý Thu Hàn ngước đôi mắt đen láy nhìn Giang Trạm, những tơ máu nhỏ xíu trong mắt anh đan xen cả sự hoảng loạn và bất lực. Mọi nguyên tắc của Giang Trạm gần như sụp đổ ngay lập tức, hắn bế Quý Thu Hàn lên: “Được, chúng ta không gặp ông ấy, anh sẽ bảo tất cả mọi người ra ngoài, em đừng sợ…”

Hắn nói với Dịch Khiêm: “Gọi người tới dọn sạch chỗ này đi, anh đi gặp ông ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.